Lấy Giang Sơn Làm Sinh Lễ Cưới Đích Nữ
Chương 9: Thiết kế âm mưu
Nguyệt Hạ Tiểu Thố
08/03/2022
An Tây Lâm chăm chú nhìn tay của Lâm di nương, trong đáy mắt hiện lên
một vệt sáng lạnh: "Con sớm đã nghe biểu tỷ nói hộ phủ quốc công và công chúa nương nương muốn mời các thế gia phu nhân đến thưởng mai ở Thập Lý Mai viên, nương, Lâm nhi cũng muốn đi."
Trong lòng Lâm Uyển thật sự không muốn nhắc đến nhà người khác, vì ở trong nhà bà ta đã không có địa vị nên ở đâu cũng bị chèn ép đủ thứ. Chẳng qua, bà ta cũng không muốn con gái mình gọi và thân thiết với bên kia.
Lâm di nương nghe thế cùng đành thở dài, dịu dàng nói nữ nhi ngoan ngoãn của mình: "Do nương không tốt nếu như nương là chính thê của phụ thân con, Lâm nhi không cần khổ cực như thế, đương nhiên mấy loại yến hội như thế muốn tới cũng sẽ được tới."
Đề cập đến đây, lông mày An Tây Lâm dịu dàng cau chặt lại, trong con ngươi tràn đầy oan độc, nàng ta không phải con của chính thê nên làm lòng An Tây Lâm căm hận hơn, da thịt kiều nộn cũng vậy mà phủ lên một màn hận ý sâu mù mịt.
Phụ thân thương nàng ta, yêu nàng ta, khen ngợi nàng ta thì đã làm sao, cuối cùng thân phận của nàng ta cũng không sánh bằng thân phận cao quý của nàng.
Vì thế từ khi bắt đầu hiểu chuyện, nàng ta đã biết bản thân mình phải vượt qua tỷ tỷ của mình.
Chỉ lát sau, một ma ma mặc áo lam đi vào, thấp giọng nói nhỏ: "Đại phu nhân đi xe ngựa ra ngoài rồi."
Lâm di nương âm thầm gật đầu với vẻ mặt thâm độc, thấy thế ma ma áo lam kia cũng cung kính lùi ra.
Đúng lúc An Tây Lâm còn đang tức giận trong lòng, nàng ta đưa đôi mắt trong trẻo nhìn mẫu thân của mình nói: "Nương, Đại phu nhân ra ngoài làm cái gì thế?"
"Đại tiểu thư rơi xuống nước, Bồ Tát ở Tĩnh Nguyệt Am vô cùng linh nghiệm, nên Đại phu nhân đến đó giúp Đại tiểu thư cầu phúc." Lâm di nương cười đắc ý.
Đầu óc An Tây Lâm xoay chuyển vô cùng nhanh, nàng ta vội vàng hỏi lại: "Nương, người có phải đã có ý định gì rồi không?"
Chỉ thấy trong ánh mắt của Lâm di nương hiện lên tia sáng độc ác, khóe môi bà ta cười đắc ý nói: "Lúc này, phụ thân của ngươi đang trên đường trở về phủ, từ Tấn Thành trở về nhất đi phải đi ngang qua Tĩnh Nguyệt Am."
*
Quân Lan Uyển là chủ mẫu trong sân Hầu Phủ, An Tây Nguyệt nhớ trước đây có một chiếc ghế dây đu được quấn lên cây Tử Đằng ở trong sân, đó là lúc còn bé phụ thân đã tự tay treo lên cho nàng, lúc phụ thân còn ở nhà này phụ thân rất hay giả làm ngựa lớn cho nàng cưởi trên lưng, khi còn bé phụ thân cũng rất thương nàng cũng giống như ông ấy cưng chiều hài tử mà di nương đã sinh ra như thế.
Lẽ ra An Tây Nguyệt phải nhìn thấy Quân Lan Uyển luôn phồn hoa, náo nhiệt, bấy lâu nay vì phụ thân không còn thường xuyên bước vào sân của mẫu thân nữa nên bọn hạ nhân mới bắt đầu chậm rãi bắt đầu thất lễ.
An Tây Nguyệt rà soát hết ký ức mình lại một hồi, viền mắt của nàng cũng dần trở nên ướt át đỏ hoe.
Đúng lúc này, ánh mắt sắc bén của Tú nhi nhìn thấy một bóng người thấp bé lủi thủi trong sơn động, mới kỳ quái nói: "Trong động kia giống tiểu thiếu gia quá."
An Tây Nguyệt thu lại tâm tình của mình, đến gần nhìn xem, nàng thấy nép trong sơn động có một nhóc con bé nhỏ béo mập mềm mại như đám mây đang nấp, đây không phải là đệ đệ Duẫn nhi của nàng thì còn là ai.
An Đình Duẫn bất ngờ nhìn thấy An Tây Nguyệt, vội vàng bò hai tay hai chân nhỏ bụ bẫm nhiều thịt chui ra ngoài, nhìn bộ dáng có chút ngây ngốc, nhóc chu môi béo mập lên lộ ra đôi mắt to tròn trong suốt sáng rực đang nhìn chằm chằm An Tây Nguyệt, kêu: "Muốn ôm ôm."
Trong lòng An Tây Nguyệt dâng lên một cổ chua xót, đệ đệ Duẫn nhi của nàng, nàng đã không còn nhớ dáng vẻ lúc còn bé của Duẫn nhi ra sao.
Kiếp trước, nương nàng chết rồi, đệ đệ cũng đi theo Lâm di nương, sau này nàng cũng không biết đệ đệ theo Lâm di nương sống thế nào, một đệ đệ ngu ngơ như thế làm sao mà sinh sống được ở chốn đó.
Mỗi lần đều vòi vĩnh muốn ôm, nhưng lại không nói lời nào khác, nhìn ngơ ngác như vậy, đại phu có nói đầu của thằng bé có vấn đề, sau đó ngoại tổ phụ cũng đã cho người chữa trị rất nhiều lần, nhưng không có đại phu nào chữa khỏi, hoặc cũng có người không kiểm tra ra vì sao độc lại đi vào cơ thể thằng bé.
An Tây Nguyệt thầm nghĩ kiếp trước An Tây Lâm nói đệ đệ của nàng trúng độc, nhưng đến cùng thì đó là độc gì Ngoại tổ phụ cũng không biết, An Tây Nguyệt oán hận nắm chặt nắm đấm, nghĩ đến những chuyện hại người này đều do Lâm di nương bày ra, đáy mắt càng xẹt qua ánh sáng lạnh.
Tâm trạng An Tây Nguyệt tê rân, kiếp trước lúc nàng chết rồi, không biết An Tây Lâm và Nam Cung Hạo đã làm gì Duẫn nhi nữa, có thể bọn chúng không còn giống như trước đây vì thể hiện một kế mẫu hiền lương và nhân từ mà không giết chết thằng bé, hay là khi nàng chết rồi Duẫn nhi cũng không có ai bảo vệ, thế thì bọn họ đã làm Duẫn nhi... An Tây Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa, gắt gao ôm lấy An Đình Duẫn vào lồng ngực của mình.
"Tỷ tỷ ôm Duẫn nhi rồi, Duẫn nhi ngoan ngoan nha." An Tây Nguyệt tìm kiếm một vòng nhưng không tìm thấy một tùy tùng hay nha hoàn nào, ánh mắt lập tức lạnh lẽo đi vài phần, nàng biết nhất định những kẻ đó sẽ lười biến mà không quan tâm Duẫn nhi vào trong mắt.
Đột nhiên, trên đầu núi giả truyền lên một âm thanh gọi lớn: "Tiểu thiếu gia, người đi đâu rồi, đừng chơi trốn tìm với nô tỳ nữa."
"Tiểu thiếu gia."
An Tây Nguyệt ôm Duẫn nhi ngơ ngác đi ra ngoài, Tú nhi thấy tiểu thiếu gia trốn một mình như thế còn tưởng là bị đám nô tỳ bắt nạt, nên nổi trận lôi đình quát: "Các người trông coi tiểu thiếu gia kiểu gì thế hả?"
"Đại... Đại tiểu thư..." Nha hoàn Thúy nhi và Hồng nhi vừa thấy trước mắt là An Tây Nguyệt, mà các nàng lại để tiểu thiếu gia chạy loạn vào trong sân của Đại tiểu thư, sợ hãi vội vàng dập đầu nói: "Đại phu nhân muốn đi cầu phúc cho Đại tiểu thư, tiểu thiếu gia đang ở trong phòng ngủ, nô tỳ không biết làm sao lại chạy đến nơi này."
An Tây Nguyệt nghe đến đó, nàng âm thầm nhìn một chút Duẫn nhi đang trốn trong lồng ngực của mình vẫn còn ngây ngốc và ngơ ngác, cũng không mở miệng hỏi cái gì.
Lúc này An Tây Nguyệt chăm chú vào suy nghĩ của mình đang lo lắng, hỏi: "Đi đâu, đã đi bao lâu rồi?"
"Vừa mới sáng sớm, vừa thức dậy Đại phu nhân đã đi rồi, người mang theo gia đình và ma ma hầu hạ bên người, Đại phu nhân còn nói đi một lát sẽ về." Nha hoàn Hồng nhi vội vàng ngoan ngoãn nói trước, trong ngày thường họ đều đến đùa giỡn với thiếu gia, nên cũng biết được một ít chuyện mà mở miệng nói.
Tiếp theo đó, Thúy nhi lập tức tiếp miệng: "Đại phu nhân đến thành Đông của Tĩnh Nguyệt Am, ngày hôm nay là tết mồng tám tháng chạp, Thôi ma ma nói hôm nay sẽ đến miếu cầu Thần linh bái Phật sẽ cực kỳ linh nghiệm."
An Tây Nguyệt không ngẫm nghĩ nữa, trong trí nhớ của nàng ở kiếp trước không có chuyện nào như thế này, bây giờ lại có khiến cho nàng cảm thấy có chút lạ thường.
An Tây Nguyệt không nghĩ chuyện gì nữa, bây giờ nàng phải đến tìm mẫu thân quan trọng hơn.
An Tây Nguyệt giao Duẫn nhi cho Tú nhi, đến cùng ở trong Quân Lan Uyển có bao nhiều người của Lâm di nương nàng không biết, nhưng Tú nhi không phải là người của Lâm di nương, giọng nàng cũng lạnh lùng ra lệnh: "Nếu không giữ được an toàn cho tiểu thiếu gia, đợi đến khi ta trở về sẽ không giữ được mạng của ngươi đâu đấy."
Tú nhi liên tục gật đầu nói vâng, ôm An Đình Duẫn vào trong ngực một vẻ mặt kiên cường bất khuất.
Tết mồng tám tháng chạp ở Đại Bắc triều là ngày lễ rất long trọng, dù là nhà quý tộc giàu có hay là nhà nghèo bần cùng cũng rất coi trọng ngày này, ngoại trừ nấu cháo ăn vào mồng Tám tháng Chạp, còn có rất nhiều người vào chùa miếu cầu Thần bái Phật dâng hương xin Phật tổ phù hộ gia đình mình, An Tây Nguyệt biết bản thân mình đã nghĩ quá nhiều, nhưng sống lại một đời, nàng nhất định phải cẩn thận từng chút một mới được.
Ra khỏi thành đi về hướng Đông có một ngôi chùa tên là Tĩnh Nguyệt Am, hương khói ở Tĩnh Nguyệt Am vô cùng cường thịnh cũng vì nơi này có Bồ Tát rất linh thiên, khi lên đường, Mai Vân Lạc ăn mặc rất đơn giản không có gì quá nổi bật, bà ấy dẫn theo bên người một gia đinh đánh xe, hai nha hoàn và một ma ma cùng đi mà thôi, thành tâm thành ý dân món thơm ngon lên Bồ Tất, thêm chút dầu vừng và tiền bạc, rồi thành thật dập đầu ba lần.
Một ni cô mặc chiếc áo dài màu xám chất liệu vải thô, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhìn sơ qua cảm giác vô cùng trắc ẩn, chậm rãi nói: "Phu nhân yên tâm, Đại tiểu thư bị thủy quỷ bám lên người, đợi bần ni giúp Đại tiểu thư niệm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày kinh siêu độ thủy quỷ kia, Đại tiểu thư sẽ không còn gặp nguy hiểm gì nữa."
Ngũ quan Mai Vân Lạc đã lớn tuổi rồi nên rất đoan trang, tuy bà không theo kịp vẽ đẹp quyến rũ của Lâm di nương nhưng là một nữ nhi được nuôi dưỡng trong nhà cao cửa rộng quyền quý tự nhiên cũng có một phần khí sắc, vẻ đẹp của bà ấy mang theo sự yên tĩnh trang nhã, nhẹ nhàng dịu dàng.
Ngày đó khi bà ấy biết An Tây Nguyệt rơi xuống nước, Mai Vân Lạc lập tức đi xem nữ nhi của mình ra sao, lúc đó bà ấy bị dọa đến hồn bay phách lạc, ngay cả hơi thở cũng rất yếu ớt, nhi tử của bà ấy đã đần độn, nếu như bà ấy mất đi nữ nhi này nữa thì thà chết còn hơn.
"Cảm ơn Huệ An sư thái, nếu có thể bảo đảm nữ nhi của ta bình an vô sự, ta nguyện giảm mười năm tuổi thọ của mình." Rõ ràng Mai Vân Lạc còn rất trẻ nhưng trên mặt có màu vàng đất mờ nhạt, lại cộng với vẻ mặt hơi tang thương.
Hương khói ở Tĩnh Nguyệt Am cường thịnh, hôm nay người đến cũng nhiều không đếm xuể, trong lòng Mai Vân Lạc đang mong nhớ nhi tử ở nhà, nên bà ấy muốn mong chóng dâng lễ vật xong thì quay về, cũng không có phát hiện có gì đó kỳ lạ, đành nói: "Thôi ma ma, quyên góp thêm nhiều dầu vừng và tiền một chút, rồi chúng ta trở về thôi."
Trong lòng bàn tay của Thôi ma ma đều là mồ hôi lạnh, bà ấy vội vàng lôi kéo Đại phu nhân mà chậm rãi khuyên: "Cháo mồng Tám tháng Chạp ở Tĩnh Nguyệt Am mùi vị vô cùng tốt, từ sáng đến giờ phu nhân còn chưa ăn uống gì, nô tỳ hậu hạ phu nhân dùng bữa rồi hãy đi về."
Để tỏ lòng thành ý, ngày hôm nay Mai Vân Lạc ra ngoài rất sớm, nên thật sự cũng chưa hề đụng vào điểm tâm, thêm vào đó hôm nay là tết mồng Tám tháng Chạp, nên có câu cháo mồng Tám tháng Chạp tốt nhất không thể có loại cháo nào qua được, mà Tĩnh Nguyệt Am nấu cháo mồng Tám tháng Chạp cũng khá ngon,vậy nên bà ấy đành gật đầu đồng ý: "Được rồi."
Theo đó, Thôi ma ma đỡ Đại phu nhân chậm rãi bước đi đến Thiên viện...
Trong lòng Lâm Uyển thật sự không muốn nhắc đến nhà người khác, vì ở trong nhà bà ta đã không có địa vị nên ở đâu cũng bị chèn ép đủ thứ. Chẳng qua, bà ta cũng không muốn con gái mình gọi và thân thiết với bên kia.
Lâm di nương nghe thế cùng đành thở dài, dịu dàng nói nữ nhi ngoan ngoãn của mình: "Do nương không tốt nếu như nương là chính thê của phụ thân con, Lâm nhi không cần khổ cực như thế, đương nhiên mấy loại yến hội như thế muốn tới cũng sẽ được tới."
Đề cập đến đây, lông mày An Tây Lâm dịu dàng cau chặt lại, trong con ngươi tràn đầy oan độc, nàng ta không phải con của chính thê nên làm lòng An Tây Lâm căm hận hơn, da thịt kiều nộn cũng vậy mà phủ lên một màn hận ý sâu mù mịt.
Phụ thân thương nàng ta, yêu nàng ta, khen ngợi nàng ta thì đã làm sao, cuối cùng thân phận của nàng ta cũng không sánh bằng thân phận cao quý của nàng.
Vì thế từ khi bắt đầu hiểu chuyện, nàng ta đã biết bản thân mình phải vượt qua tỷ tỷ của mình.
Chỉ lát sau, một ma ma mặc áo lam đi vào, thấp giọng nói nhỏ: "Đại phu nhân đi xe ngựa ra ngoài rồi."
Lâm di nương âm thầm gật đầu với vẻ mặt thâm độc, thấy thế ma ma áo lam kia cũng cung kính lùi ra.
Đúng lúc An Tây Lâm còn đang tức giận trong lòng, nàng ta đưa đôi mắt trong trẻo nhìn mẫu thân của mình nói: "Nương, Đại phu nhân ra ngoài làm cái gì thế?"
"Đại tiểu thư rơi xuống nước, Bồ Tát ở Tĩnh Nguyệt Am vô cùng linh nghiệm, nên Đại phu nhân đến đó giúp Đại tiểu thư cầu phúc." Lâm di nương cười đắc ý.
Đầu óc An Tây Lâm xoay chuyển vô cùng nhanh, nàng ta vội vàng hỏi lại: "Nương, người có phải đã có ý định gì rồi không?"
Chỉ thấy trong ánh mắt của Lâm di nương hiện lên tia sáng độc ác, khóe môi bà ta cười đắc ý nói: "Lúc này, phụ thân của ngươi đang trên đường trở về phủ, từ Tấn Thành trở về nhất đi phải đi ngang qua Tĩnh Nguyệt Am."
*
Quân Lan Uyển là chủ mẫu trong sân Hầu Phủ, An Tây Nguyệt nhớ trước đây có một chiếc ghế dây đu được quấn lên cây Tử Đằng ở trong sân, đó là lúc còn bé phụ thân đã tự tay treo lên cho nàng, lúc phụ thân còn ở nhà này phụ thân rất hay giả làm ngựa lớn cho nàng cưởi trên lưng, khi còn bé phụ thân cũng rất thương nàng cũng giống như ông ấy cưng chiều hài tử mà di nương đã sinh ra như thế.
Lẽ ra An Tây Nguyệt phải nhìn thấy Quân Lan Uyển luôn phồn hoa, náo nhiệt, bấy lâu nay vì phụ thân không còn thường xuyên bước vào sân của mẫu thân nữa nên bọn hạ nhân mới bắt đầu chậm rãi bắt đầu thất lễ.
An Tây Nguyệt rà soát hết ký ức mình lại một hồi, viền mắt của nàng cũng dần trở nên ướt át đỏ hoe.
Đúng lúc này, ánh mắt sắc bén của Tú nhi nhìn thấy một bóng người thấp bé lủi thủi trong sơn động, mới kỳ quái nói: "Trong động kia giống tiểu thiếu gia quá."
An Tây Nguyệt thu lại tâm tình của mình, đến gần nhìn xem, nàng thấy nép trong sơn động có một nhóc con bé nhỏ béo mập mềm mại như đám mây đang nấp, đây không phải là đệ đệ Duẫn nhi của nàng thì còn là ai.
An Đình Duẫn bất ngờ nhìn thấy An Tây Nguyệt, vội vàng bò hai tay hai chân nhỏ bụ bẫm nhiều thịt chui ra ngoài, nhìn bộ dáng có chút ngây ngốc, nhóc chu môi béo mập lên lộ ra đôi mắt to tròn trong suốt sáng rực đang nhìn chằm chằm An Tây Nguyệt, kêu: "Muốn ôm ôm."
Trong lòng An Tây Nguyệt dâng lên một cổ chua xót, đệ đệ Duẫn nhi của nàng, nàng đã không còn nhớ dáng vẻ lúc còn bé của Duẫn nhi ra sao.
Kiếp trước, nương nàng chết rồi, đệ đệ cũng đi theo Lâm di nương, sau này nàng cũng không biết đệ đệ theo Lâm di nương sống thế nào, một đệ đệ ngu ngơ như thế làm sao mà sinh sống được ở chốn đó.
Mỗi lần đều vòi vĩnh muốn ôm, nhưng lại không nói lời nào khác, nhìn ngơ ngác như vậy, đại phu có nói đầu của thằng bé có vấn đề, sau đó ngoại tổ phụ cũng đã cho người chữa trị rất nhiều lần, nhưng không có đại phu nào chữa khỏi, hoặc cũng có người không kiểm tra ra vì sao độc lại đi vào cơ thể thằng bé.
An Tây Nguyệt thầm nghĩ kiếp trước An Tây Lâm nói đệ đệ của nàng trúng độc, nhưng đến cùng thì đó là độc gì Ngoại tổ phụ cũng không biết, An Tây Nguyệt oán hận nắm chặt nắm đấm, nghĩ đến những chuyện hại người này đều do Lâm di nương bày ra, đáy mắt càng xẹt qua ánh sáng lạnh.
Tâm trạng An Tây Nguyệt tê rân, kiếp trước lúc nàng chết rồi, không biết An Tây Lâm và Nam Cung Hạo đã làm gì Duẫn nhi nữa, có thể bọn chúng không còn giống như trước đây vì thể hiện một kế mẫu hiền lương và nhân từ mà không giết chết thằng bé, hay là khi nàng chết rồi Duẫn nhi cũng không có ai bảo vệ, thế thì bọn họ đã làm Duẫn nhi... An Tây Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa, gắt gao ôm lấy An Đình Duẫn vào lồng ngực của mình.
"Tỷ tỷ ôm Duẫn nhi rồi, Duẫn nhi ngoan ngoan nha." An Tây Nguyệt tìm kiếm một vòng nhưng không tìm thấy một tùy tùng hay nha hoàn nào, ánh mắt lập tức lạnh lẽo đi vài phần, nàng biết nhất định những kẻ đó sẽ lười biến mà không quan tâm Duẫn nhi vào trong mắt.
Đột nhiên, trên đầu núi giả truyền lên một âm thanh gọi lớn: "Tiểu thiếu gia, người đi đâu rồi, đừng chơi trốn tìm với nô tỳ nữa."
"Tiểu thiếu gia."
An Tây Nguyệt ôm Duẫn nhi ngơ ngác đi ra ngoài, Tú nhi thấy tiểu thiếu gia trốn một mình như thế còn tưởng là bị đám nô tỳ bắt nạt, nên nổi trận lôi đình quát: "Các người trông coi tiểu thiếu gia kiểu gì thế hả?"
"Đại... Đại tiểu thư..." Nha hoàn Thúy nhi và Hồng nhi vừa thấy trước mắt là An Tây Nguyệt, mà các nàng lại để tiểu thiếu gia chạy loạn vào trong sân của Đại tiểu thư, sợ hãi vội vàng dập đầu nói: "Đại phu nhân muốn đi cầu phúc cho Đại tiểu thư, tiểu thiếu gia đang ở trong phòng ngủ, nô tỳ không biết làm sao lại chạy đến nơi này."
An Tây Nguyệt nghe đến đó, nàng âm thầm nhìn một chút Duẫn nhi đang trốn trong lồng ngực của mình vẫn còn ngây ngốc và ngơ ngác, cũng không mở miệng hỏi cái gì.
Lúc này An Tây Nguyệt chăm chú vào suy nghĩ của mình đang lo lắng, hỏi: "Đi đâu, đã đi bao lâu rồi?"
"Vừa mới sáng sớm, vừa thức dậy Đại phu nhân đã đi rồi, người mang theo gia đình và ma ma hầu hạ bên người, Đại phu nhân còn nói đi một lát sẽ về." Nha hoàn Hồng nhi vội vàng ngoan ngoãn nói trước, trong ngày thường họ đều đến đùa giỡn với thiếu gia, nên cũng biết được một ít chuyện mà mở miệng nói.
Tiếp theo đó, Thúy nhi lập tức tiếp miệng: "Đại phu nhân đến thành Đông của Tĩnh Nguyệt Am, ngày hôm nay là tết mồng tám tháng chạp, Thôi ma ma nói hôm nay sẽ đến miếu cầu Thần linh bái Phật sẽ cực kỳ linh nghiệm."
An Tây Nguyệt không ngẫm nghĩ nữa, trong trí nhớ của nàng ở kiếp trước không có chuyện nào như thế này, bây giờ lại có khiến cho nàng cảm thấy có chút lạ thường.
An Tây Nguyệt không nghĩ chuyện gì nữa, bây giờ nàng phải đến tìm mẫu thân quan trọng hơn.
An Tây Nguyệt giao Duẫn nhi cho Tú nhi, đến cùng ở trong Quân Lan Uyển có bao nhiều người của Lâm di nương nàng không biết, nhưng Tú nhi không phải là người của Lâm di nương, giọng nàng cũng lạnh lùng ra lệnh: "Nếu không giữ được an toàn cho tiểu thiếu gia, đợi đến khi ta trở về sẽ không giữ được mạng của ngươi đâu đấy."
Tú nhi liên tục gật đầu nói vâng, ôm An Đình Duẫn vào trong ngực một vẻ mặt kiên cường bất khuất.
Tết mồng tám tháng chạp ở Đại Bắc triều là ngày lễ rất long trọng, dù là nhà quý tộc giàu có hay là nhà nghèo bần cùng cũng rất coi trọng ngày này, ngoại trừ nấu cháo ăn vào mồng Tám tháng Chạp, còn có rất nhiều người vào chùa miếu cầu Thần bái Phật dâng hương xin Phật tổ phù hộ gia đình mình, An Tây Nguyệt biết bản thân mình đã nghĩ quá nhiều, nhưng sống lại một đời, nàng nhất định phải cẩn thận từng chút một mới được.
Ra khỏi thành đi về hướng Đông có một ngôi chùa tên là Tĩnh Nguyệt Am, hương khói ở Tĩnh Nguyệt Am vô cùng cường thịnh cũng vì nơi này có Bồ Tát rất linh thiên, khi lên đường, Mai Vân Lạc ăn mặc rất đơn giản không có gì quá nổi bật, bà ấy dẫn theo bên người một gia đinh đánh xe, hai nha hoàn và một ma ma cùng đi mà thôi, thành tâm thành ý dân món thơm ngon lên Bồ Tất, thêm chút dầu vừng và tiền bạc, rồi thành thật dập đầu ba lần.
Một ni cô mặc chiếc áo dài màu xám chất liệu vải thô, hai tay tạo thành hình chữ thập, nhìn sơ qua cảm giác vô cùng trắc ẩn, chậm rãi nói: "Phu nhân yên tâm, Đại tiểu thư bị thủy quỷ bám lên người, đợi bần ni giúp Đại tiểu thư niệm đủ bảy bảy bốn mươi chín ngày kinh siêu độ thủy quỷ kia, Đại tiểu thư sẽ không còn gặp nguy hiểm gì nữa."
Ngũ quan Mai Vân Lạc đã lớn tuổi rồi nên rất đoan trang, tuy bà không theo kịp vẽ đẹp quyến rũ của Lâm di nương nhưng là một nữ nhi được nuôi dưỡng trong nhà cao cửa rộng quyền quý tự nhiên cũng có một phần khí sắc, vẻ đẹp của bà ấy mang theo sự yên tĩnh trang nhã, nhẹ nhàng dịu dàng.
Ngày đó khi bà ấy biết An Tây Nguyệt rơi xuống nước, Mai Vân Lạc lập tức đi xem nữ nhi của mình ra sao, lúc đó bà ấy bị dọa đến hồn bay phách lạc, ngay cả hơi thở cũng rất yếu ớt, nhi tử của bà ấy đã đần độn, nếu như bà ấy mất đi nữ nhi này nữa thì thà chết còn hơn.
"Cảm ơn Huệ An sư thái, nếu có thể bảo đảm nữ nhi của ta bình an vô sự, ta nguyện giảm mười năm tuổi thọ của mình." Rõ ràng Mai Vân Lạc còn rất trẻ nhưng trên mặt có màu vàng đất mờ nhạt, lại cộng với vẻ mặt hơi tang thương.
Hương khói ở Tĩnh Nguyệt Am cường thịnh, hôm nay người đến cũng nhiều không đếm xuể, trong lòng Mai Vân Lạc đang mong nhớ nhi tử ở nhà, nên bà ấy muốn mong chóng dâng lễ vật xong thì quay về, cũng không có phát hiện có gì đó kỳ lạ, đành nói: "Thôi ma ma, quyên góp thêm nhiều dầu vừng và tiền một chút, rồi chúng ta trở về thôi."
Trong lòng bàn tay của Thôi ma ma đều là mồ hôi lạnh, bà ấy vội vàng lôi kéo Đại phu nhân mà chậm rãi khuyên: "Cháo mồng Tám tháng Chạp ở Tĩnh Nguyệt Am mùi vị vô cùng tốt, từ sáng đến giờ phu nhân còn chưa ăn uống gì, nô tỳ hậu hạ phu nhân dùng bữa rồi hãy đi về."
Để tỏ lòng thành ý, ngày hôm nay Mai Vân Lạc ra ngoài rất sớm, nên thật sự cũng chưa hề đụng vào điểm tâm, thêm vào đó hôm nay là tết mồng Tám tháng Chạp, nên có câu cháo mồng Tám tháng Chạp tốt nhất không thể có loại cháo nào qua được, mà Tĩnh Nguyệt Am nấu cháo mồng Tám tháng Chạp cũng khá ngon,vậy nên bà ấy đành gật đầu đồng ý: "Được rồi."
Theo đó, Thôi ma ma đỡ Đại phu nhân chậm rãi bước đi đến Thiên viện...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.