Chương 0
Ẩn Tích
21/03/2017
Cô có xuất thân không mấy tốt đẹp...Khi mới sinh ra,cô bị chính mẹ ruột của mình bỏ rơi ở cổng bệnh viện.Lúc đó,một bà lao công có tên Vu Thị,làm nghề quét dọn đã nhìn thấy cô-lúc này chỉ là đứa bé sơ sinh còn đỏ hỏn nằm khóc bên ghế đá.Vu Thị dừng chân,bà bế nó lên,ánh mắt mang vẻ đượm buồn,tự nhủ:"Bọn trẻ bây giờ thật vô tâm,làm chuyện đó xong không chịu trách nhiệm.Coi nè,nó chỉ là một đứa bé sơ sinh vô tội thôi mà,đâu đáng để chịu hoàn cảnh như thế." Ánh mắt trong sáng của nó nhìn bà,giống như thôi thúc một thứ gì đó nhen nhóm trong trái tim bà.Vu Thị lúc trẻ nhà rất nghèo,khi mới 15 tuổi đã bị ép gả cho một gã chơi bời nát rượu.Hắn đánh đập,chửi bới,lăng mạ bà,bà cũng cắn răng chịu đựng suốt mấy mươi năm.Bà bị hiếm muộn con cái,luôn muốn có một đứa con cho vui cửa vui nhà,là động lực để bà tiếp tục sống.Cuối cùng,bà đã ra một quyết định mà bà cho là liều lĩnh:Mang cô về nuôi.
Bà đặt cho cô cái tên:Vu Băng Linh,lấy họ của bà.Vu Thị yêu thương cô như con ruột của mình vậy.Vì là trẻ sơ sinh nên Băng Linh cần sữa mẹ,bà chạy đôn chạy đáo khắp nơi xin sữa cho cô.Đối với bà,cô là thứ duy nhất mà bà cần yêu thương,bao bọc.Thế nhưng nào có được suôn sẻ,gã chồng bà nhìn thấy bà bế cô về,lão gầm lên chửi bới rồi tát cho bà mấy cái.Lúc này,bà kiên định hơn bao giờ hết,bà gằn giọng:"Tôi chịu đủ rồi,tôi cảnh cáo ông,không được động đến đứa bé,nó là con tôi". Lão đạp vào bụng bà,chửi rủa:"Con mẹ mày,mày lang chạ ở đâu hả? mày mèo mả gà đồng ở đâu?"
Bà gạt nước mắt đang rơi bên hai gò má,cắn răng nói:"Ông muốn nghĩ sao cũng được,nhưng nếu ông động vào nó,tôi sẽ liều mạng với ông".Lão đập phá đồ đạc rồi bỏ đi,miệng không ngừng văng tục chửi rủa...
Thời gian thấm thoát trôi đi,đã 17 năm kể từ ngày Vu Thị mang Băng Linh về nuôi.Cô bây giờ đã lớn lên,tuy bề ngoài hơi gầy gò với nước da trắng bệch do không được nuôi dưỡng đầy đủ nhưng cũng không thể át đi sự trong sáng trong đôi mắt của cô và sự xinh đẹp như đóa hoa bách hợp chớm nở dưới ánh ban mai vậy.Cô vẫn nhớ mẹ Vu Thị đã đi khắp các nhà xung quanh để vay tiền cho cô ăn học,những đêm khuya thức giấc,cô vẫn thấy bà cặm cụi may áo cho cô,cô càng thương bà hơn khi biết mình không phải con ruột của bà,nhưng bà vẫn hết lòng vì cô.Trong kí ức của cô,bố nuôi là một lão đàn ông đáng sợ chỉ biết đánh đập mẹ con cô và cờ bạc rượu chè suốt ngày,là người cô căm ghét.
Cấp 3,cô có một người bạn rất thân,đó là Lý Kiều.Cô ta sở hữu gương mặt sắc sảo với mái tóc được uốn xoăn theo kiểu dân chơi đua đòi,nhiều lần cô hỏi Kiều:"Tiền đâu mà cậu shopping suốt ngày như vậy?" .Cô ta ậm ừ rồi trả lời:"do tớ có một công việc hái ra tiền,thôi,thắc mắc làm gì"
Lý Kiều là mẫu con gái thoáng,Băng linh thường xuyên thấy cảnh những người đàn ông đến tìm cô ta,cứ mấy ngày lại thay thế một người khác,Lý Kiều chỉ trả lời:"bạn bè bình thường"
Băng Linh tuy nghèo và hơi gầy nhưng nhan sắc rất đẹp,vì thế nên không ít chàng trai theo đuổi cô,trong đó có anh.Anh là công tử con nhà giàu,khá đẹp trai.Anh ta rất quan tâm cô,hàng ngày chạy sang lớp cô giúp cô trực nhật làm trái tim của cô có đôi phần rung động,cô đã nhận lời yêu anh ta.Quãng thời gian yêu nhau của họ vô cùng hạnh phúc,anh thăm gia đình cô thường xuyên,giúp cô làm mấy việc lặt vặt và đưa cô đi chơi,Vu Thị cũng rất yên tâm giao cô cho anh ta.Cô ngỡ hạnh phúc này sẽ trọn vẹn,nhưng đường đời đâu suôn sẻ...
Bà đặt cho cô cái tên:Vu Băng Linh,lấy họ của bà.Vu Thị yêu thương cô như con ruột của mình vậy.Vì là trẻ sơ sinh nên Băng Linh cần sữa mẹ,bà chạy đôn chạy đáo khắp nơi xin sữa cho cô.Đối với bà,cô là thứ duy nhất mà bà cần yêu thương,bao bọc.Thế nhưng nào có được suôn sẻ,gã chồng bà nhìn thấy bà bế cô về,lão gầm lên chửi bới rồi tát cho bà mấy cái.Lúc này,bà kiên định hơn bao giờ hết,bà gằn giọng:"Tôi chịu đủ rồi,tôi cảnh cáo ông,không được động đến đứa bé,nó là con tôi". Lão đạp vào bụng bà,chửi rủa:"Con mẹ mày,mày lang chạ ở đâu hả? mày mèo mả gà đồng ở đâu?"
Bà gạt nước mắt đang rơi bên hai gò má,cắn răng nói:"Ông muốn nghĩ sao cũng được,nhưng nếu ông động vào nó,tôi sẽ liều mạng với ông".Lão đập phá đồ đạc rồi bỏ đi,miệng không ngừng văng tục chửi rủa...
Thời gian thấm thoát trôi đi,đã 17 năm kể từ ngày Vu Thị mang Băng Linh về nuôi.Cô bây giờ đã lớn lên,tuy bề ngoài hơi gầy gò với nước da trắng bệch do không được nuôi dưỡng đầy đủ nhưng cũng không thể át đi sự trong sáng trong đôi mắt của cô và sự xinh đẹp như đóa hoa bách hợp chớm nở dưới ánh ban mai vậy.Cô vẫn nhớ mẹ Vu Thị đã đi khắp các nhà xung quanh để vay tiền cho cô ăn học,những đêm khuya thức giấc,cô vẫn thấy bà cặm cụi may áo cho cô,cô càng thương bà hơn khi biết mình không phải con ruột của bà,nhưng bà vẫn hết lòng vì cô.Trong kí ức của cô,bố nuôi là một lão đàn ông đáng sợ chỉ biết đánh đập mẹ con cô và cờ bạc rượu chè suốt ngày,là người cô căm ghét.
Cấp 3,cô có một người bạn rất thân,đó là Lý Kiều.Cô ta sở hữu gương mặt sắc sảo với mái tóc được uốn xoăn theo kiểu dân chơi đua đòi,nhiều lần cô hỏi Kiều:"Tiền đâu mà cậu shopping suốt ngày như vậy?" .Cô ta ậm ừ rồi trả lời:"do tớ có một công việc hái ra tiền,thôi,thắc mắc làm gì"
Lý Kiều là mẫu con gái thoáng,Băng linh thường xuyên thấy cảnh những người đàn ông đến tìm cô ta,cứ mấy ngày lại thay thế một người khác,Lý Kiều chỉ trả lời:"bạn bè bình thường"
Băng Linh tuy nghèo và hơi gầy nhưng nhan sắc rất đẹp,vì thế nên không ít chàng trai theo đuổi cô,trong đó có anh.Anh là công tử con nhà giàu,khá đẹp trai.Anh ta rất quan tâm cô,hàng ngày chạy sang lớp cô giúp cô trực nhật làm trái tim của cô có đôi phần rung động,cô đã nhận lời yêu anh ta.Quãng thời gian yêu nhau của họ vô cùng hạnh phúc,anh thăm gia đình cô thường xuyên,giúp cô làm mấy việc lặt vặt và đưa cô đi chơi,Vu Thị cũng rất yên tâm giao cô cho anh ta.Cô ngỡ hạnh phúc này sẽ trọn vẹn,nhưng đường đời đâu suôn sẻ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.