Chương 6: em Không Cần Phải Sợ Tôi
Ẩn Tích
21/03/2017
Mai Loan nhìn thấy tiền,ánh mắt sáng rực lên như thấy vật báu,bà ta nhanh chóng vơ lấy rồi cúi đầu bỏ đi.Vệ Niên quay đầu chờ lệnh,sau khi Khiêm Từ gật đầu mới rời đi.Trong căn phòng rộng rãi thoáng chốc chỉ còn Băng Linh và Khiêm Từ.Cô có phần lúng túng,nhưng cũng không tránh khỏi sợ sệt,lạ lẫm.Thấy cô trầm ngâm,Khiêm Từ nhếch môi:"Có thể giới thiệu tên em không? Tôi muốn nghe"
"A,tôi ...tên Vu Băng Linh"_Cô nghe thấy anh ta hỏi,chợt giật mình
Trong đầu cô lúc này quả thực rất bối rối,không hiểu chuyện gì xảy ra.Hắn ta đối với cô không phải chỉ là 3 số đơn thuần là 419 (tình một đêm) hay sao?
Vậy sao hắn lại đưa cô về đây,dùng khoản tiền lớn để chuộc cô? Hắn có ý gì?
"Cái tên rất hay,tôi thấy,trong tên em có chữ Băng ,phải chăng là rất lạnh lùng như băng tuyết?"_Hắn cười
"Tôi..."_Cô á khẩu,không biết trả lời như thế nào,bởi bản thân cô thực chất không lạnh lùng,nhưng vì hoàn cảnh khiến cô không còn cảm xúc nào nữa.Lòng tin của cô bây giờ chỉ còn là số 0 tròn trĩnh,Phương Diện,Lý Kiều,chính bọn họ đã giết chết tâm cô,khiến đời cô thê thảm như này.Tại cô quá ngu ngốc,quá tin người...Nhiều lúc cô muốn chết,nhưng nghĩ tới mẹ cô-Vu Thị ,cô lại cảm thấy như có nguồn động lực sống vươn lên.Cô phải cố gắng để phụng dưỡng bà thật tốt.
"Nếu cảm thấy khó trả lời,em có thể không nói"_Khiêm Từ vẫn bình thản,rót trà cho cô.
Băng Linh có phần thiếu tự nhiên,nhấp ngụm trà rồi ngập ngừng:
"Cảm...cảm ơn anh đã đưa tôi ra khỏi nơi đó.Nhưng số tiền anh chuộc tôi,tôi sẽ trả lại cho anh.Nhưng bất quá,hiện tại tôi không có việc làm,hay...hay anh để tôi làm giúp việc cho anh đi"_Cô chỉ còn biện pháp này,hiện tại cô không biết đi đâu để nhanh có việc làm,trả nợ cho người này.
"A...không cần phải trả tiền cho tôi,tôi đâu ép em"_Khiêm Từ nhìn cô,ánh mắt ánh lên nét cười
"Không được,từ bé mẹ tôi đã dạy có nợ là phải trả.Để tôi làm giúp việc,tiền lương anh cứ trừ vào khoản nợ..."_Cô nói,thật sự cô không muốn mắc nợ với bất kì ai
"Giúp việc sao? Em làm được việc gì nào?"_Hắn hỏi
"Việc gì tôi có thể làm được,nhưng chỉ xin anh mỗi tháng trích cho tôi một số tiền nhỏ để tôi gửi cho mẹ tôi,được chứ?"_Cô nói,giọng cầu xin
"Việc đó không vấn đề,nhưng tôi nghĩ công việc của em sẽ rất nặng..."_Hắn cao giọng_"có khi phải làm việc cả ngày lẫn đêm..."
"không sao,tôi làm được mà,anh đừng lo,tôi sẽ chăm chỉ"_Cô như người mới xin được việc vào công ty lớn,vui mừng quảng bá hứa hẹn với chủ nhà,hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu cả ngày lẫn đêm kia.
Trắc Khiêm Từ nở nụ cười hài lòng:"Đây là em tự nguyện,tôi không ép"
Cô ra sức gật đầu,chỉ cần cô có thể làm ra tiền,công việc vất vả như nào cũng không thành vấn đề:"Tôi tự nguyện"
Nhưng ngẫm lại một chút,bộ dạng của cô bỗng có chút e dè,người đàn ông này có hay không nguy hiểm? Cô để ý hắn ta rất giàu,lại có quan hệ này nọ,hình như là người của hắc đạo.Cô lại cam tâm tình nguyện ở nhà của hắn,ngày ngày ở đây dọn dẹp,có khi nào bị liên lụy...??? Hoang mang,quả thực rất hoang mang a~
Giống như nhìn thấu được tâm trạng cô,hắn cười,lộ ra chiếc răng khểnh đẹp trai:
"Em không cần phải sợ tôi,tôi cũng chỉ là con người bình thường thôi.Mà người đàn ông bình thường...ai cũng muốn có không khí ấm áp trong căn nhà của mình,ok?"
Tâm trạng có phần dịu lại,sau đó cô khẽ gật đầu.
~~~~~~~~~~~~~~~5 ngày sau~~~~~~~~~~~~~
Đã là ngày thứ 5 cô làm người giúp việc nhà hắn.Mang tiếng là người giúp việc nhưng cô không phải làm gì nặng nhọc cả.Mọi chuyện đã có quản gia thu xếp,cô chỉ phải dọn dẹp phòng của hắn cho ngăn nắp,sạch sẽ.Phải nói thêm,hắn là người rất ưa sạch sẽ,lại rất nhạy bén,chỉ một hạt bụi cũng có thể nhận ra được nên người giúp việc phải vô cùng thận trọng,sai một lỗi nhỏ lập tức mất việc.Là người mới nên dĩ nhiên cô không thể hiểu được quy tắc ngầm này.Gọi là ngầm vì tất cả mọi người đều tự biết,không ai phải nói với ai về việc này.Tuy vậy nhưng cô cũng cố hết sức lau cho nơi này bóng loáng,tính cô thì cũng rất tỉ mỉ do mẹ của cô dạy cô từ bé.Hôm nay cũng vậy,Trắc Khiêm Từ vừa ra khỏi nhà,cô đã vào dọn dẹp,cái chính là cô ngại nhìn thấy người đàn ông này,thấy hắn ta cô lại nghĩ đến đêm 419 đó,khuôn mặt đỏ rần lên.
"A,tôi ...tên Vu Băng Linh"_Cô nghe thấy anh ta hỏi,chợt giật mình
Trong đầu cô lúc này quả thực rất bối rối,không hiểu chuyện gì xảy ra.Hắn ta đối với cô không phải chỉ là 3 số đơn thuần là 419 (tình một đêm) hay sao?
Vậy sao hắn lại đưa cô về đây,dùng khoản tiền lớn để chuộc cô? Hắn có ý gì?
"Cái tên rất hay,tôi thấy,trong tên em có chữ Băng ,phải chăng là rất lạnh lùng như băng tuyết?"_Hắn cười
"Tôi..."_Cô á khẩu,không biết trả lời như thế nào,bởi bản thân cô thực chất không lạnh lùng,nhưng vì hoàn cảnh khiến cô không còn cảm xúc nào nữa.Lòng tin của cô bây giờ chỉ còn là số 0 tròn trĩnh,Phương Diện,Lý Kiều,chính bọn họ đã giết chết tâm cô,khiến đời cô thê thảm như này.Tại cô quá ngu ngốc,quá tin người...Nhiều lúc cô muốn chết,nhưng nghĩ tới mẹ cô-Vu Thị ,cô lại cảm thấy như có nguồn động lực sống vươn lên.Cô phải cố gắng để phụng dưỡng bà thật tốt.
"Nếu cảm thấy khó trả lời,em có thể không nói"_Khiêm Từ vẫn bình thản,rót trà cho cô.
Băng Linh có phần thiếu tự nhiên,nhấp ngụm trà rồi ngập ngừng:
"Cảm...cảm ơn anh đã đưa tôi ra khỏi nơi đó.Nhưng số tiền anh chuộc tôi,tôi sẽ trả lại cho anh.Nhưng bất quá,hiện tại tôi không có việc làm,hay...hay anh để tôi làm giúp việc cho anh đi"_Cô chỉ còn biện pháp này,hiện tại cô không biết đi đâu để nhanh có việc làm,trả nợ cho người này.
"A...không cần phải trả tiền cho tôi,tôi đâu ép em"_Khiêm Từ nhìn cô,ánh mắt ánh lên nét cười
"Không được,từ bé mẹ tôi đã dạy có nợ là phải trả.Để tôi làm giúp việc,tiền lương anh cứ trừ vào khoản nợ..."_Cô nói,thật sự cô không muốn mắc nợ với bất kì ai
"Giúp việc sao? Em làm được việc gì nào?"_Hắn hỏi
"Việc gì tôi có thể làm được,nhưng chỉ xin anh mỗi tháng trích cho tôi một số tiền nhỏ để tôi gửi cho mẹ tôi,được chứ?"_Cô nói,giọng cầu xin
"Việc đó không vấn đề,nhưng tôi nghĩ công việc của em sẽ rất nặng..."_Hắn cao giọng_"có khi phải làm việc cả ngày lẫn đêm..."
"không sao,tôi làm được mà,anh đừng lo,tôi sẽ chăm chỉ"_Cô như người mới xin được việc vào công ty lớn,vui mừng quảng bá hứa hẹn với chủ nhà,hoàn toàn không hiểu được ý nghĩa sâu xa của câu cả ngày lẫn đêm kia.
Trắc Khiêm Từ nở nụ cười hài lòng:"Đây là em tự nguyện,tôi không ép"
Cô ra sức gật đầu,chỉ cần cô có thể làm ra tiền,công việc vất vả như nào cũng không thành vấn đề:"Tôi tự nguyện"
Nhưng ngẫm lại một chút,bộ dạng của cô bỗng có chút e dè,người đàn ông này có hay không nguy hiểm? Cô để ý hắn ta rất giàu,lại có quan hệ này nọ,hình như là người của hắc đạo.Cô lại cam tâm tình nguyện ở nhà của hắn,ngày ngày ở đây dọn dẹp,có khi nào bị liên lụy...??? Hoang mang,quả thực rất hoang mang a~
Giống như nhìn thấu được tâm trạng cô,hắn cười,lộ ra chiếc răng khểnh đẹp trai:
"Em không cần phải sợ tôi,tôi cũng chỉ là con người bình thường thôi.Mà người đàn ông bình thường...ai cũng muốn có không khí ấm áp trong căn nhà của mình,ok?"
Tâm trạng có phần dịu lại,sau đó cô khẽ gật đầu.
~~~~~~~~~~~~~~~5 ngày sau~~~~~~~~~~~~~
Đã là ngày thứ 5 cô làm người giúp việc nhà hắn.Mang tiếng là người giúp việc nhưng cô không phải làm gì nặng nhọc cả.Mọi chuyện đã có quản gia thu xếp,cô chỉ phải dọn dẹp phòng của hắn cho ngăn nắp,sạch sẽ.Phải nói thêm,hắn là người rất ưa sạch sẽ,lại rất nhạy bén,chỉ một hạt bụi cũng có thể nhận ra được nên người giúp việc phải vô cùng thận trọng,sai một lỗi nhỏ lập tức mất việc.Là người mới nên dĩ nhiên cô không thể hiểu được quy tắc ngầm này.Gọi là ngầm vì tất cả mọi người đều tự biết,không ai phải nói với ai về việc này.Tuy vậy nhưng cô cũng cố hết sức lau cho nơi này bóng loáng,tính cô thì cũng rất tỉ mỉ do mẹ của cô dạy cô từ bé.Hôm nay cũng vậy,Trắc Khiêm Từ vừa ra khỏi nhà,cô đã vào dọn dẹp,cái chính là cô ngại nhìn thấy người đàn ông này,thấy hắn ta cô lại nghĩ đến đêm 419 đó,khuôn mặt đỏ rần lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.