Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng
Chương 20: Băng tuyết tan đi người dần ấm
Phạm Khuyết
12/10/2015
Nửa tháng sau.
Vụ huyết án tại nha môn thành Hàm đã truyền đi khắp đại giang nam bắc với tốc độ kinh người.
Không khí âm u, mịt mù bao trùm khắp đất nước Bắc Uyển, cứ nhắc đến vụ huyết án này ai nấy mặt mày trắng bệch. Đêm hôm đó, hơn một ngàn tướng sỹ tham gia vào vụ huyết án chẳng ai còn mạng quay về, đại đa số đều chết một cách kì lạ, không tìm được vết thương, cũng chẳng điều tra được nguyên nhân ngọn ngành. Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì? Chẳng ai biết được, cũng chẳng có cách giải thích nào khiến cho người nghe thuyết phục. Vụ huyết án đó dường như đã trở thành một câu đố lớn mãi chẳng thể nào giải đáp.
Thế nhưng, có một sự thực bi thương cực độ chính là… Mộ Dung Cảnh đã chôn thân trong biển lửa.
Nhất đại đế vương bất ngờ băng hà, cả nước đau đớn, nhà nhà đều treo cờ trắng tỏ lòng tiếc thương.
Hoàng cung Bắc Uyển, thê lương, bi phẫn, thảm thiết, sầu não.
Thẩm Tố Nhi như mất đi hồn phách, không gào không thét, nàng chỉ ngô nghê, lặng lẽ ngồi phệt bên cạnh cửa, miệng lẩm bẩm điều gì đó mà chẳng ai nghe hiểu, nước mắt dường như đã khô cạn…
Dù thế nào đi nữa, cái chết của Mộ Dung Cảnh cũng đã thành sự thực. Thái hậu hay tin ngã bệnh, liên tục được Thôi thái y hết lòng chăm sóc.
Trong ba người, chỉ có một mình Sơ Tuyết kiên cường đứng vững. Vào những lúc thế này, ngài không thể trốn tránh, cũng không có thời gian để mà đau buồn. Mộ Dung Cảnh đã không còn nữa, ai sẽ gánh vác cả Bắc Uyển? Ai sẽ bảo vệ những người thân quan trọng nhất? Chỉ có mình ngài mà thôi.
Một tháng sau, dưới áp lực của các đại thần trong triều, Sơ Tuyết bất đắc dĩ phải đăng ngôi đế vị.
Thái hậu vẫn cứ bệnh mãi không đỡ, Thẩm Tố Nhi trái lại dần trở nên kiên cường, hoặc có thế nói, thẳm sâu trong tiềm thức, nàng luôn tin Mộ Dung Cảnh chưa chết. Nàng tin một ngày, ngài sẽ quay về, nói với nàng rằng… ta đã tránh được kiếp nạn đó.
Chỉ cần chưa tuyệt vọng, vậy thì nàng càng phải sống thật kiên cường, mạnh mẽ.
Giữa thu, tiết trời càng lúc càng lạnh lẽo.
Hôm nay, sau khi Sơ Tuyết thoái triều, liền không ngồi kiệu rồng mà một mình chậm bước trên con đường của hòang cung. Ngài kiên cường, nghị lực gánh vác cả mảnh giang sơn Bắc Uyển trên đôi vai gầy yếu.
“Sơ Tuyết, tại sao ngài lại không biết cách chăm sóc bản thân vậy chứ?” Một chiếc áo choàng thêu hình rồng nhẹ nhàng khoác lên vai Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết quay đầu liền thấy đôi mắt tươi tắn của Thẩm Tố Nhi, chỉ nhẹ nhàng đáp “Đa tạ hoàng tẩu.”
“Ừm. Sức khỏe của ngài vẫn chưa hồi phục hẳn, phải cẩn thận nhiều hơn nữa.”
“Chốc nữa, ta còn phải đến ngự thư phòng một chuyến.”
“Những chuyện đó hãy giao lại cho ta. Ngài đến thăm mẫu hậu đi, người rất nhớ ngài đó.” Nàng nhẹ nhàng cất tiếng, dường như có phần buồn bã.
“Được thôi.” Sơ Tuyết khẽ đáp.
Khoảng thời gian này, đại bộ phận tấu chương triều chính đều do Thẩm Tố Nhi âm thầm xem xét, xử lí. Nàng không muốn Sơ Tuyết quá đỗi lao lực, nói cho cùng, sức khỏe của ngài vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Thế nên rất nhanh, nàng bắt đầu học cách quản lí chuyện triều chính. Nhiều việc do chính nàng định đoạt. Sơ Tuyết thông qua, truyền xuống, tất cả đều khiến cho các đại thần khâm phục từ tận đáy lòng.
Chỉ là, nàng cứ ngày một gầy guộc, héo hon…
Vụ huyết án tại nha môn thành Hàm đã trôi qua hơn một tháng, Trần Thủ vẫn bặt vô âm tín, cũng chẳng tìm thấy thêm bất cứ manh mối nào. Cả vụ án chỉ có một điểm cần điều tra là Trần Thủ mất tích ở đâu. Lúc trước, Trần Thủ hộ tống Mộ Dung Cảnh rời cung, sau khi xảy ra vụ huyết án, chẳng thể nào tìm được thi thể của Trần Thủ. Điều này đồng nghĩa với việc có thể Trần Thủ vẫn còn sống.
Tại lao địa tối đen trong Bắc Uyển, truyền ra tiếng ho khụ khụ liên hồi.
Tiếng ho không chỉ của phạm nhân trong địa lao mà còn của một lão già với bộ y phục sạch sẽ, đang ngồi nghiêm chỉnh trang giữa chiếc ghế gỗ vững chắc.
Lúc này, trong lao ngục đang giữ một người y phục xộc xệch, tóc tai lòa xòa, tay chân đều bị cùm xích sắt. Người đó đang nhìn lão già kia bằng ánh mắt đỏ lòm, nghiến răng căm hận nói “Lão bỉ phu, tại sao ngươi không chết luôn đi? Nếu hoàng thượng gặp điều gì bất trắc, sau này, nhất định có hàng ngàn hàng vạn oan hồn đến nguyền rủa ngươi, nguyền rủa họ Tiếu nhà ngươi đời đời không được chết tử tế.”
Lão già này lại ho khù khụ một hồi, thở hổn hển, hiển nhiên toàn thân cũng đang run rẩy, lại đưa lời khuyên giải “Trần Thủ, quay đầu là bờ. Thế cục giờ đã thay đổi, tân hoàng đã đăng cơ. Lão phu có thể nhìn thấy huyết mạch của thái tổ hoàng đế đăng cơ trong những năm còn sống trên đời này, coi như đã hoàn thành tâm nguyện, bây giờ có chết cũng ngậm cười nơi chín suối.”
“Ăn nói hàm hồ, tự cho mình là đúng.”
“Khốn kiếp. Mắt nhìn giang sơn Bắc Uyển rơi vào tay của kẻ ngoại tộc, đó mới là kẻ bất trung bất nhân bất nghĩa.” Lão tướng gia năm đó thay thái tổ hoàng đế nam chinh bắc chiến, khó khăn lắm mới giữ vững được giang sơn, vậy mà giang sơn này lại giao vào tay kẻ ngoại tộc thì làm sao có thế nuốt trôi cơn giận này? Ta tự cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa nên mới liều một phen, người trẻ tuổi đừng quá cố chấp, có một ngày, ngươi sẽ hiểu được dụng tâm của lão phu thôi. Thế nhưng, nếu ngươi đã không chịu khuất phục, ta cũng chẳng còn gì để nói… Cho hắn một cái chết dễ dàng đi.”
“Phụ thân, thực sự phải giết sao…”
“Trọng Chi, Mộ Dung Cảnh còn sống hay đã chết giờ không còn quan trọng nữa. Tân hoàng đã đăng cơ, chính sự cũng được giải quyết đâu vào đấy, các đại thần vẫn một lòng tận trung với Bắc Uyển, giang sơn vững chắc vô cùng.” Lão tướng gia từ từ quay người bước ra khỏi địa lao, vừa đi vừa nói.
“Dạ, hài nhi tuân mệnh.”
Trần Thủ nghe vậy không khỏi lòng đau như cắt.
Ngày nay, hoàng thượng không biết sống chết thế nào, còn bản thân bị giam giữ tại đây. Thực là lực bất tòng tâm.
“Đúng là cổ hủ, trì trệ, Trần Thủ ta tuy rằng chỉ là một kẻ biền phu, nhưng cũng có thể biết rằng hoàng thượng chính là một vị hoàng đế tốt.” Trần Thủ mắt ngấn lệ nhạt nhòa, anh hùng khó tránh những lúc bi thương. “Hy vọng ông trời có mắt, hoàng thượng có thế thoát được kiếp nạn này… Tiếu Trọng Chi, họ Tiếu nhà ngươi sẽ không phải là công thần mà đời đời sẽ bị ghi danh tội nhân thiên cổ.” Trần Thủ càng nói càng thêm căm hận.
Tiếu Trọng Chi im lặng không đáp, dưới ánh đuốc chập chờn, ánh mắt ngài càng thêm khó hiểu. Trong ánh mắt đó không có sự điên cuồng, tức giận mà cực kì bình tĩnh, như không hề màng đến quyền lợi hay chức vị.
Một con người như vậy lại làm ra chuyện khiến người khác khó lòng lí giải hoặc giả ngài từng rất mâu thuẫn.
“Trần đại nhân, ta hiểu được ý ngài. Trước kia ta cũng từng do dự, chỉ là… ngài ấy vốn mang họ Tư Mã, là đại thái tử của nước Nam Man, theo quy định của tổ tiên nước Nam Man, đế vị chắc chắn nằm trong tay ngài ấy. Tương laai ngài ấy sẽ đưa Bắc Uyển quy thuận Nam Man, như vậy chẳng phải sẽ chiếm trọn được đất nước chúng ta mà không tốn một binh một tốt hay sao?”
“Ha ha, nực cười. Các ngươi tìm một cái cớ nực cười như vậy để thích sát hoàng thượng, chẳng qua vì muốn thực hiện nguyện vọng của một mình lão bỉ phu kia mà thôi. Ngươi thân là đại tướng quân, lẽ nào không biết thứ Bắc Uyển cần không phải là huyết mạch đế vương mà là một quân vương chân chính? Ngày nay, khó khăn lắm bách tính thiên hạ mới có cuộc sống thái bình, thịnh trị, vậy mà lại bị nhà họ Tiếu các ngươi hủy hoại chỉ vì mong muốn riêng tư của chính mình…”
“Tiếu Trọng Chi, nếu không phải ngươi cứu ta, ta cũng sẽ chết tại nha môn của thành Hàm. Thế nhưng tại sao ngươi lại không cứu hoàng thượng? Ta là kẻ thô lỗ, chẳng hiểu biết gì nhiều. Thế nhưng ta có thể nói, trong mười năm nay, nếu không phải hoàng thượng anh minh, thần trí, Bắc Uyển liệu có được cục diện thái bình? Hoàng thượng chết đi, cho thấy ngày đất nước suy vong sắp sửa cận kề.”
Tiếu Trọng Chi thất kinh lên tiếng “Câu nói này của ngươi có ý gì?”
“Những lời ta nói có ý gì ngươi lại không hiểu? Chuyện ở thành Hàm, ngươi tính sai rồi?... Mấy ngày nay ta luôn nghĩ, ngươi nhất định sẽ hối hận. Bởi vì sống còn đau khổ hơn cả chết.” Trần Thủ mỉm cười đầy mỉa mai rồi căm hận nói “Hoàng thượng là một tấm vương bài kết nối Bắc Uyển và Nam Man, hiện nay vương bài đã hủy… sớm muộn gì Nam Man cũng sẽ động binh xâm chiếm Bắc Uyển, đến lúc đó, một mình Tiếu Trọng Chi nhà ngươi liệu có thể cầm cự được bao lâu?... Tiếu gia nhà ngươi đã hại đến ai? Không phải hoàng thượng mà là hàng ngàn hàng vạn lê dân bách tính của Bắc Uyển.”
“Ha ha…” Trần Thủ cất tiếng cười điên cuồng mà bi thương, sau đó lại quát lên đầy căm hận “Ngu hiếu! Ngu trung! Lão đầu đó sắp chết rồi, thế nên ngươi quyết định giúp lão ta hoàn thành tâm nguyện sao? Lấy giang sơn Bắc Uyển làm cái giá để mà đánh đổi? Ngươi có chết trăm lần, ngàn lần cũng chẳng đủ đền tội đâu…”
Một lời như đánh thức người chìm trong mộng. Ánh mắt của Tiếu Trọng Chi tràn đầy cảm giác cô độc, quạnh quẽ.
Bắc Uyển ngoài mặt bình yên, nhưng thực tế đang nguy hiểm trùng trùng, ở thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Tiếu Trọng Chi, chuyện khiến ngươi phải hối hận không chỉ có vậy đâu.” Trần Thủ càng lúc càng thêm điên cuồng, nỗi căm hờn càng nén lại càng bùng phát dữ dội. “Các ngươi tốn bao công sức để đưa Tam vương gia lên làm hoàng đế? Nhưng các ngươi có biết, trước khi xảy ra chuyện, ta đã vô tình biết được một bí mật, đó là bí mật mà ngay cả hoàng thượng cũng không hề hay biết. Bí mật có liên quan đến Tam vương gia…” Trần Thủ nhìn Tiếu Trọng Chi, đột nhiên ngừng lại. Trong lòng Trần Thủ luôn biết rằng Mộ Dung Cảnh… người mà mình kính phục từ tận đáy lòng, cam tâm tình nguyện từ bỏ cả tính mạng của bản thân, quyết đi theo suốt kiếp, chính là một người mà không phải ai cũng có thể sánh kịp. Cho dù là Sơ Tuyết, cũng chẳng thể sánh bằng.
Ánh mắt ảm đạm của Tiếu Trọng Chi càng thêm lo lắng, cau mày gặng hỏi “Ngài muốn nói điều gì?”
Từng chữ một, Trần Thủ dùng thứ giọng chỉ vừa đủ cho Tiếu Trọng Chi nghe, nói ra chân tướng được ẩn giấu bấy lâu nay: “Tính mạng của Tam vương gia…”
“Cái gì?” Tiếu Trọng Chi thất kinh, tiếp tục ngây dại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Ha ha!... Hãy nghĩ xem rốt cuộc Tiếu gia các ngươi đã phạm tội ác tày trời đến mức nào?”
“…”
Hối hận, dù thế nào cũng chẳng thể quay ngược thời gian được nữa.
Quyết định sai lầm, nông nổi của một người có địa vị sẽ khiến nhiều sinh mệnh vô tội chết đi. Cũng giống như một người đi sai một bước cờ, sai một li đi một dặm, sau cùng coi như thua toàn ván.
Một lúc sau, Tiếu Trọng Chi từ từ rút kiếm, chỉ trong nháy mắt, ngài đã chặt đứt sợi xích ở chân Trần Thủ, cũng tháo đi tất cả mọi gông cùm, lại cởi chiếc áo choàng của mình ra, ném cho Trần Thủ nói “Mau khoác nó lên, ta sẽ đưa ngài ra ngoài.”
“Tiếu Trọng Chi? Cho dù ngươi có thả ta, ta cũng không tha mạng cho các ngươi đâu.”
Ánh mắt Tiếu Trọng Chi hiện rõ sự thống khổ tột cùng. Tất cả mọi thứ, đã không còn giống như mong muốn ban đầu của ngài. Nhưng việc đã làm thì phải chấp nhận gánh chịu hậu quả…
Sau khi thả Trần Thủ ra, Tiếu Trọng Chi lại cho chàng ít ngân lượng cùng một con ngựa tốt. Từ đây về kinh thành, nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng.
Lúc Tiếu Trọng Chi quay về, thấy lão tướng gia đang ngồi đợi trong chính đường, ảo não lên tiếng “Trọng Chi, trái tim con quá mềm yếu.”
Ánh mắt Tiếu Trọng Chi ảm đạm, ngờ nghệch, từ từ quỳ xuống trước mặt phụ thân “Phụ thân, có phải chúng ta đã làm sai không?”
“Chúng ta không làm gì sai hết. Ngày nay, tân hoàng xử lí triều chính rất được lòng các vị đại thần, ai nấy tán thưởng không ngớt khiến cho ta cảm thấy vô cùng thanh thản. Cho dù bây giờ bắt ta phải chết, coi như ta cũng nhắm mắt an lòng.”
Tiếu Trọng Chi cúi đầu, có lời muốn nói mà cứ thấy khó mở miệng. Thôi vậy, cứ để phụ thân an lòng mà ra đi.
“Phụ thân biết, những tướng sỹ dưới trướng của con chết đi là một chuyện hoàn toàn bất ngờ. Rốt cuộc là ai, trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể giết chết toàn bộ quân lính, hơn nữa trên người còn không hề có chút thương tích, thậm chí ngay đến vết tích của sự giằng co cũng không có… Điều này thực khiến ta nghĩ mãi không ra. Trên đất Bắc Uyển này, là ai mà lại bản lĩnh cao cường đến vậy?”
Tiếu Trọng Chi mơ màng nghĩ tới một người. Thế nhưng, suy đi nghĩ lại thì cảm thấy không thể nào, Hoàng Phủ Dịch trước nay không lạm sát người vô tội.
Lúc này, lão tướng gia nở nụ cười, tiếp tục nói thêm “Chân tướng của vụ việc đêm đó chẳng còn quan trọng. Bây giờ, cho dù Mộ Dung Cảnh có quay về thì cũng chẳng thay đổi được cục diện. Trọng Chi, con nhất định phải sống khỏe mạnh, cùng tân hoàng giữ vững giang sơn. Ta nhận được tin, Nam Man đang bận lo nội loạn, trong thời gian ngắn sẽ không phát động chiến tranh đâu.”
“Dạ, hài nhi sẽ chuẩn bị.” Tiếu Trọng Chi cung kính đứng dậy, đáp lời.
Lúc này, đột nhiên họ nhận được một bức thư do bồ câu đưa tới.
Tiếu Trọng Chi nhanh chóng lấy ống trúc buộc dưới chân chim, không mở ra mà dâng lên cho phụ thân.
Lão tướng gia rút hai bức thư nhỏ bên trong ra. Mãi đến khi đọc, ngài vẫn không động tay lên giấy viết thư đó.
Tiếu Trọng Chi biết, ống trúc bên ngoài vô hại, chỉ có giấy viết thư đã được bôi đầy kịch độc. Kẻ không biết đụng vào nhất định sẽ chết.
Sau khi lão tướng gia đọc nội dung bức thư, liền bất giác chau mày nói “Tư Mã Lạc vẫn chưa chết? Lúc đó, hắn cũng ở trong phòng đặt xác. Nếu hắn chưa chết vậy thì Mộ Dung Cảnh chắc chắn sẽ còn sống. Chỉ có điều tại sao đến giờ Mộ Dung Cảnh vẫn chưa xuất hiện?” Ngài nói ra những nghi ngờ trong lòng mình. Đột nhiên, một cơn ho dồn dập ập đến, khiến ngài không kịp lấy không khí mà thổ huyết.
Tiếu Trọng Chi kinh hãi, vội vã lại gần “Phụ thân, sức khỏe của người không tốt, đừng ra ngoài nữa.”
“Hừm, không sao. Ho ra được cảm giác dễ chịu hơn nhiều.”
“Trời đã muộn rồi, người nên đi nghỉ thôi.” Tiếu Trọng Chi không nói thêm, trực tiếp đỡ ngài vào phòng trong.
Quả thật, thần sắc của lão tướng gia không tệ, cho dù ho ra máu nhưng xem ra tâm trạng lại khá tốt. “Mấy ngày nữa, bảo mọi người tới đây tụ họp, cùng nhau ăn một bữa cơm, nói chuyện nhà, ta muốn nhìn thấy mọi người…”
“Dạ, hài nhi sẽ nghe theo lời dặn của phụ thân.”
“Ừm, ta sống đến tuổi này rồi, cũng thấy mệt mỏi lắm rồi…”
Vài ngày sau, mặt trời tỏa sáng, không khí khô khan, nóng nực khiến người ta không khỏi khó chịu.
Trước cửa hoàng cung nguy nga tráng lệ, một hàng đội ngũ nghiêm trang đứng trước kiệu rồng.
Bỗng một con ngựa phi nhanh tới, thị vệ truyền lệnh bước nhanh tới trước mặt Sơ Tuyết và Thẩm Tố Nhi, vội vã quỳ xuống đưa lời bẩm báo “Khởi bẩm hoàng thượng, Trần đại nhân đã vào kinh rồi, hiện đang tiến về phía hoàng cung, đoán chừng khoảng một khắc nữa sẽ tới nơi.”
Sơ Tuyết nghiêm mặt, chăm chú quan sát Thẩm Tố Nhi đứng lặng một bên chờ đợi. Nàng mình hạc xương mai đứng đó, khuôn mặt gầy guộc, bình tĩnh một cách lạ thường.
Một lúc sau, bỗng phía trước xuất hiện vài bóng người. Người cưỡi ngựa phi ngay đầu tiên, không ai khác chính là Trần Thủ.
Thân người Thẩm Tố Nhi khẽ động, ánh mắt tràn đầy cảm xúc, lúc này nỗi lo lắng trong lòng đã chẳng thể kìm nén được thêm nữa. Khi nhìn thấy phía sau Trần Thủ không hề có bóng dáng quen thuộc, ánh mắt nàng tràn ngập vẻ thất vọng.
Nửa khắc sau, tại ngự thư phòng.
“Trần đại nhân, xin mới nói tất cả những gì ngài biết.” Khí độ Sơ Tuyết biểu hiện rất có phong phạm của bậc quân vương, trầm lặng mà bình tĩnh. Trên vai ngài giờ phải gánh vác nhiều thứ, thế nên ngài nhất định phải đứng thật vững, như vậy mới xứng đáng với vị hoàng huynh trước nay vẫn luôn bao bọc, bảo vệ mình.
Trần Thủ liền y lệnh kể lại một lượt mọi chuyện. Khi nhắc đến đoạn tìm thấy di thể của Mộ Dung Cảnh trong phòng để xác và nhớ đến trận mưa tiễn đêm đó, trái tim Trần Thủ quặn thắt, sắc mặt tím xanh “Lúc đó, hoàng thượng bước vào căn phòng…”
Trái tim tràn đầy hy vọng của Thẩm Tố Nhi vạn phần nhói đau, toàn thân không còn sức lực, tựa vào chiếc bàn cạnh bên, đơn độc mà bàng hoàng.
“Hoàng tẩu!” Sơ Tuyết nhẹ đỡ lấy nàng, đôi mắt chứa đựng đầy ý quan tâm “Trước tiên đừng suy nghĩ linh tinh, hãy nghe Trần đại nhân tâu hết đã. Xác chết bị thiêu cháy đó liệu có phải hoàng huynh hay không, chúng ta vẫn chưa thể xác định. Chỉ dựa vào miếng ngọc bội của đế vương, hoàn toàn không nói lên điều gì… hoặc giả có người nào đó nhặt được…”
Thẩm Tố Nhi yếu đuối đáp lại Sơ Tuyết bằng một nụ cười thảm thương.
Nhặt được? Có cần phải dùng giả thiết đó để an ủi nàng không? Trong tình cảnh ấy, ai còn tâm trạng nhặt miếng ngọc bội, sau đó đặt nó trong phòng chứ?
Vụ huyết án xảy ra tại nha môn thành Hàm đã có hơn ngàn tướng sỹ bị chết, triều đình cũng điều tra nhà họ Tiếu nhưng không có bất kì bằng chứng nào. Người của Tiếu Trọng Chi một mực khẳng định, ngài nghe thấy tin tức mới đến hộ giá hoàng thượng. Thế nên, Sơ Tuyết chưa biết điều tra từ đâu, cho dù nghi ngờ cũng phải nắm được chứng cứ. Lúc này, Trần Thủ đã quay về, thế nhưng cũng chỉ là lời nói từ một phía, khó lòng khiến cho người khác tâm phục khẩu phục.
Sau đó, Trần Thủ kể lại những lời đối thoại của lão tướng gia trong địa lao.
“Lão tướng gia là nguyên lão tam triều, khi phụ vương chưa tiếp vị, ngài đã là trụ cột của triều đình. Hồi nhỏ ta từng nghe phụ vương nói, khi người còn làm thái tử, lão tướng gia đã phụ trách toàn bộ việc bảo vệ an toàn cho phụ vương… Ngài ấy biết hoàng huynh không phải con trai ruột phụ vương là chuyện không có gì lạ…”
“Trần Thủ! Lúc nãy ở trong địa lao… lão đầu đó đã nói gì với Tiếu Trọng Chi? Ngài có thể nói lại một lần nữa không?” Thẩm Tố Nhi vô cùng căng thẳng, xông tới trước mặt Trần Thủ, ánh mắt tràn đầy đau thương, buồn bã đột nhiên sáng lóe lên.
Trần Thủ lặng người, hồ nghi đáp “Hắn nói, hoàng thượng còn sống hay đã chết chẳng còn quan trọng nữa, tân hoàng đế đã đăng cơ rồi…”
“Dừng lại, chính là câu nói này.” Thẩm Tố Nhi mỉm cười. Đôi mắt mặc dù vẫn ngấn lệ, nhưng khóe miệng đã cong lên thành nụ cười vô cùng xán lạn mà tràn trề hi vọng.
Sơ Tuyết kinh ngạc, cũng không khỏi suy ngẫm câu nói vừa rồi. Rất nhanh, ánh mắt ngài lộ rõ sự vui vẻ lạ thường, sau đó ôm chặt lấy Thẩm Tố Nhi rồi thét lên trong nước mắt “Hoàng tẩu, thì ra là như vậy. Tiếu Trọng Chi và lão bỉ phu đó khẳng định không nhìn thấy thi thể của hoàng thượng, nên đã lấy xác chết của người khác để tấu lên trên.”
Thoáng chốc mắt Sơ Tuyết đỏ bừng, nước mắt không kìm được mà tuôn trào. Tâm trạng kích động nói “Hoàng huynh sẽ không bao giờ chết một cách dễ dàng như vậy, huynh ấy nhất định sẽ quay về. Đúng rồi, ta phải báo tin này cho mẫu hậu mới được. Những chuyện tiếp theo, hoàng tẩu hãy liệu mà làm.”
“Được, ngài đi đi, để mẫu hậu cũng được vui mừng đôi chút. Có điều, Sơ Tuyết, ngài không nên nói chuyện của Tiếu gia ra. Án tình vẫn chưa làm rõ, còn nhiều biến chuyển, đừng để mẫu hậu lo lắng.”
“Ừm. Ta sẽ báo tin tức tốt lành thôi!” Sơ Tuyết đang trong tâm trạng kích động chạy ra ngoài như một đứa trẻ. Bậc đế vương trưởng thành, chín chắn khi nãy, giờ đây đã khôi phục lại bản tính thường ngày.
Thẩm Tố Nhi nhẹ lau nước mắt. Nàng biết bây giờ mình phải làm những gì, đầu tiên là lệnh cho Trần Thủ quay về báo tin bình an cho người nhà, sau đó hạ lệnh triệu gấp Tiếu Trọng Chi hồi kinh diện thánh. Nàng đặc biệt nhấn mạnh là triệu chứ không phải tróc nã, lại càng không phải bắt về quy án.
Ánh mắt nàng hiện lên một luồng hàn khí, vì đoan chắc Tiếu Trọng Chi nhất định sẽ không trốn chạy. Hơn nữa, cho dù trốn được một hai người, liệu có trốn được vài ngàn người hay không? Nàng vẫn chưa quên nạn kiếp của Tiếu gia hồi nàng mới vào cung, cho dù ngài trốn, nàng cũng có cách để bắt ngài về kinh bằng được…
Nước Nam Man, phía sau núi phủ đệ thái tử, đang giữa trời đông mà chẳng hề tiêu điều. Ánh mặt trời chiếu từ phía tây, cây cỏ xanh mướt, non xanh nước biếc, lưu lại một chút ấm áp sau cùng.
Giữa lưng chừng núi có một căn đình viện nhỏ mà thanh nhã. Trong đình viện có đặt một chiếc giường trúc sơn son điêu khắc tinh tế, một người đàn ông anh tuấn tuyệt thế đang nằm đó, trên người còn đắp một tấm chăn da chồn, hai bàn tay trắng ngọc đặt trước ngực, vẻ mặt khi ngủ dịu dàng mà yên lành, hòa thành một thể cùng non xanh nước biếc.
Bên cạnh, một người đàn ông khác đeo mặt nạ đang lặng lẽ đánh đàn. Tiếng đàn nho nhã, thanh tao, mang theo chút bi thương.
Dám hỏi sầu muộn sâu mấy độ?
Xin hãy đo nước Đông Hải xem nông sâu, ngắn dài.
Bỗng dây đàn bị đứt.
Tâm loạn, đàn tuyệt.
Đôi mắt buồn bã nhìn chăm chú người đang nằm ngủ say trên giường trúc. Lát sau, ngài mím chặt môi, từ từ đứng dậy bước đến bên cạnh, đưa đôi tay trắng ngọc thon dài, dịu dàng vuốt mái tóc bị gió thổi xòa xuống gương mặt của người đàn ông anh tuấn kia. Đôi môi đỏ hồng hoàn mĩ, giọng nói âu sầu, ảo não, trầm lắng mà nghẹn ngào.
“A Lạc, đừng có lười biếng quá. Đệ còn định ngủ bao lâu nữa đây?”
“Cục thế tại đây… ta sẽ nhanh chóng ổn định lại cho đệ. Những người trước kia đã từng làm đệ tổn thương, ta sẽ bắt chúng phải nhận sự trừng phạt đích đáng. Kẻ đã phái người đi thích sát đệ, ta sẽ khiến hắn cả đời này không thể nào nhìn thấy mặt trời.”
“Buổi sáng hôm nay phụ vương có nói, ngài sẽ truyền ngôi vị lại cho đệ, ngày đại hỉ sắp tới rồi, đệ hãy mau tỉnh lại đi.”
“Không phải đệ nói muốn đích thân báo thù ta hay sao? Ngủ mãi như vậy làm sao mà trả thù được…”
Đôi mắt Mộ Dung Cảnh long lanh nước mắt. Người nằm ở đây, đáng lẽ phải là ngài mới đúng. Tuy nhiên, người đệ đệ luôn miệng nói muốn giết chết ngài lại ba lần bốn lượt cứu mạng ngài không hề suy tính. Ngài thực không cách nào kiềm chế tâm trạng của mình thêm nữa.
“A Lạc đợi khi nào ta thu dọn hết tàn cục nơi đây, sẽ quay về Bắc Uyển trừng trị bọn chúng…” Ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Bắc Uyển, nỗi đau hương giờ được thay thế bằng thù hận.
Vào đêm xảy ra vụ huyết án tại thành Hàm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Màn kí ức đẫm máu dần dần được kéo ra…
Vào lúc Mộ Dung Cảnh cầm kiếm bước vào căn phòng, đập vào mắt là bảy, tám cỗ quan tài. Ngài còn chưa kịp tìm xem Tư Mã Lạc đang nằm ở đâu, bên ngoài vọng vào tiếng thét kinh hãi của Trần Thủ, mưa tiễn ngập trời, muốn tránh cũng chẳng thế tránh kịp. Chính vào lúc đó, một cỗ quan tài đột nhiên bay tới, vừa hay chặn lấy hầu hết những mũi tiễn kia, hóa giải nguy nan cho ngài.
“Thực đánh giá ngươi quá cao, mưu kế tầm thường thế này mà cũng bị mắc bẫy?” Tư Mã Lạc bước từ một cỗ quan tài ra, vừa mắng vừa thuận tay ném một cỗ quan tài khác tới, chống đỡ đợt mưa tiễn tiếp theo.
Trên đầu mũi tên có lửa, trong phòng lại có củi khô từ trước, nên rất dễ bắt lửa. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, nếu không ra ngoài coi như chỉ có một con đường chết.
Mộ Dung Cảnh cau mày hỏi “Đệ không sao chứ?” Thấy Tư Mã Lạc vẫn còn sống, nỗi căng thẳng trong lòng ngài nhanh chóng nguôi ngoai, lí trí mất đi trong trận chém giết vừa rồi dần hồi phục. Ánh mắt càng lúc càng thêm nghiêm nghị.
“Ta đã nói mà, kẻ có lòng nhân từ như phụ nữ sao có thể làm hoàng đế? Thôi sớm thoái vị quay về Nam Man đi.” Nếu nhìn kĩ, trên người Tư Mã Lạc có vài vết máu khô, chắc chắn là đã bị thương trước đó.
“Ngậm miệng lại.” Mộ Dung Cảnh trợn mắt lườm Tư Mã Lạc.
“Hưm! Hôm nay bản vương gặp nạn rồi sẽ có một ngày, bản vương sẽ tận diệt Bắc Uyển các ngươi. Dám thích sát ta!” Tư Mã Lạc tức tối cao giọng, nhưng lại không nói rõ chân tướng hoàn toàn. Có điều, ngài đã bị người của Bắc Uyển gây thương tích.
“Kẻ nào thích sát đệ?”
Tư Mã Lạc mỉm cười, không hề ác ý, bĩu môi đáp “Người gây thương tích cho ta nhiều lắm. Ngươi mau nghĩ cách mà rời khỏi đây đi, nếu không, không thành bia đỡ tiễn cũng thành heo quay giòn đấy! Nói cho ngươi biết một chuyện, Tiếu Trọng Chi bố trận gấp, gây nội loạn nhưng hoàn toàn có ẩn tình bên trong. Ha ha, hắn làm sao biết được, hai ngày trước ngươi đã đến thành Hàm rồi?” Thời gian hai ngày đến trước đó, tốc độ thực là kinh hồn, người bình thường, cho dù không ăn không nghỉ liều mạng phi ngựa cả ngày cũng khó mà làm được. Nếu Mộ Dung Cảnh đến muộn một ngày, e là chưa vào được thành Hàm đã bị tiêu diệt.
Khoảnh khắc này, trái tim Tư Mã Lạc ấm áp lạ thường.
“Khói bốc lên rồi, đừng nói chuyện nữa.” Mộ Dung Cảnh trấn tĩnh đưa tay che mũi cảnh cao, tên bắn từ chính diện và đỉnh nhà xuống rất nhiều, hơn nữa ba mặt còn lại là tường, dù có mọc cánh cũng khó thoát ra ngoài. Lui lại bờ tường sau lưng, ngài thận trọng dặn dò “Ta sẽ chạy ra nhử bọn chúng về phía đông, đệ chờ một chút, tìm thời cơ trốn ra ngoài, có biết không?” Ngài đi tiên phong, vậy nên nguy hiểm cũng cao hơn một phần. Thân là huynh trưởng, ngài đương nhiên phải đảm nhận trọng trách.
“Từ khi nào đến lượt ngươi ra lệnh cho ta? Ta muốn ra ngoài thì ra ngoài, hơn nữa còn bước ra một cách quan minh chính đại.” Lời nói mang theo ý giận dỗi, thực sự có cơ hội thì ngài đã trốn đi từ lâu, còn để cho Tiếu Trọng Chi áp giải về đây sao?
“Đệ…” Mộ Dung Cảnh cảm thấy đầy bất lực.
Tư Mã Lạc lấy hai quả cầu tròn màu đen to bằng ngón tay cái từ đôi ủng bên cạnh ra, chứng minh rằng những lời mình nói khi nãy không hề giả dối “Ta có thể tiễn hết thảy bọn chúng sang tây thiên chỉ trong một giây.”
“Đây là thứ gì?”
“Thứ tốt.” Sư phụ của Tư Mã Lạc vốn là cao thủ dùng độc, thế nên ngài học được vài ngón nghề, mang theo phòng thân cũng chẳng có gì kì lạ. Có điểm chưa hoàn mỹ chính là thứ độc này không có thuốc giải. Thứ duy nhất có thể cứu người bị trúng độc chính là viên Hồi Hồn Đan mà ngài đã cho Sơ Tuyết. Khi ngài vứt hai viên này ra, tất cả mọi thứ biết hít thở trong nha môn thành Hàm đều trúng độc mà chết.
Mộ Dung Cảnh chợt nhớ đến đám người Trần Thủ, liền ngăn Tư Mã Lạc, đưa lời nhắc nhở “Bọn Trần Thủ còn ở đó, không được dùng.”
“Vậy… không thể dùng càng tốt, thứ này cũng không dễ làm chút nào.” Tư Mã Lạc bất ngờ nghe lời một cách kỳ lạ, thu lại không chút do dự. “Có điều thứ độc luyện ra còn khó hơn là tìm thuốc giải, nếu thực sự phải dùng thì có chút không nỡ…”
Ngọn lửa càng lúc càng lớn hơn.
Mộ Dung Cảnh khẽ vận nội công, một tiếng động lớn vang lên, bức tường phía sau bị đá thủng một lỗ lớn. Ngài cầm kiếm nhảy ra ngoài trước, bất ngờ phát hiện bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, nơi nào cũng đầy các tướng sỹ, lại bị mai phục dày đặc hơn.
Ngài đưa mắt nhìn về phía lầu gác trước mặt. Bóng người khi nãy đã không còn nữa, cũng không biết tình hình của đám Trần Thủ thế nào.
“Tướng quân có lệnh, giết chết bọn chúng. Lên!” Tướng sỹ hừng hực tiến tới.
Mộ Dung Cảnh cầm kiếm ứng chiến, hạ thủ không chút lưu tình. Do phía sau ngài còn phải bảo vệ một người vô cùng quan trọng. Khoảnh khắc đó, ngài tự nhủ bản thân không được chết tại nơi này, nhất định phải cứu A Lạc ra ngoài… đột nhiên, ngài nghe thấy phía sau truyền lại tiếng rên rất khẽ. Trái tim quặn thắt, lúc quay người, ngài thấy A Lạc đang trừng mắt nhìn mình đầy oán hận, lại mắng “Ngươi lúc nào cũng… khiến cho người ta thù ghét. Ta hận ngươi chết đi được…” Trong lúc đưa lời oán thán, ngài từ từ ngã xuống.
Mộ Dung Cảnh vội chạy lại đỡ Tư Mã Lạc, kinh hãi nhìn mũi tên dài cắm sau lưng ngài, vết thương đó đang không ngừng chảy máu. Bởi lẽ vừa rồi ngài đã thay vị ca ca đáng kính đỡ một mũi tên chí mạng.
Vào khoảnh khắc, đôi mắt khó khăn lắm mới thanh trong giờ lại tràn ngập phẫn nộ kinh người.
“A Lạc!...” Giọng run rẩy, đi kèm cảm giác bi phẫn tột độ, Mộ Dung Cảnh điên cuồng thét lên.
“Gọi cái gì mà gọi, ta cũng đã chết đâu… chỉ là… mệt mỏi quá thôi…”
“Võ công của đệ?”
“Tạm thời mất rồi… cái tên Tiếu Trọng Chi đáng chết đó…” Chỉ là một câu nói thôi mà cũng vô cùng tốn lực, Tư Mã Lạc lúc này dường như rất yếu ớt.
Thần kinh toàn thân Mộ Dung Cảnh căng như dây đàn, suy nghĩ duy nhất chính là muốn tiêu diệt tất cả mọi thứ ở đây, run run nói “Đừng nói chuyện nữa, tựa vào ta, ta nhất định sẽ cứu đệ ra ngoài. Ta tuyệt đối không để đệ xảy ra bất cứ chuyện gì. A Lạc! Đừng ngủ, hãy kiên trì thêm chút nữa…”
Ngài quên hết mọi thứ xung quanh, đỡ lấy A Lạc, vung kiếm giết sạch chướng ngại, mở đường ra ngoài.
Chỉ có điều, binh lực mai phục cực kì đông.
Ngài giết mãi chẳng hết, cho dù dưới chân đã chất đầy thây xác, cũng chẳng thể mở đường ra khỏi đình viện. Y phục lúc này rách nát tơi tả, trên người cũng vô số vết thương. Có vết thương từ kiếm, có vết thương từ tiễn.
Thời gian càng lâu, thể lực càng yếu, cho dù là vậy, ngài quyết không để lại đệ đệ một mình tẩu thoát. Bước chân càng lúc càng nặng nề, động tác cũng theo đó mà chậm dần. Bản thân ngài cũng đã vô số lần dùng cơ thể mình che cho A Lạc những đường tên mũi kiếm. Ngài chính là đang dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ cho người đệ đệ máu thịt, chỉ cần còn một hơi thở, ngài cũng quyết không để đệ đệ chịu thêm chút thương tổn nào nữa.
Khóe mắt Tư Mã Lạc trào dâng dòng lệ ấm nóng. Ngài đã nhìn thấy tất cả mọi hành động của ca ca mình.
“Lẽ nào, ông trời muốn tận diệt cả hai huynh đệ ta sao? Á…” Mộ Dung Cảnh thét lên đầy bi phẫn.
Cơ hội thoát khỏi nơi này càng lúc càng nhỏ nhoi.
Bọn họ càng kéo dài thời gian, người của Tiếu Trọng Chi càng đến nhiều.
“Một mình huynh chẳng thế nào thoát nổi đâu… trong nửa khắc tới không được hít thở, mà phải tìm cách trốn thoát ra ngoài… càng xa càng tốt, nhớ kĩ, tuyệt đối không được hô hấp…” Tư Mã Lạc hổn hển lên tiếng. Đột nhiên, ngài dùng sức tàn, nỗ lực ném hai viên hình cầu màu đen lên không trung.
Cùng lúc, ngài cũng theo đó mà mất đi tri giác…
Tiếp đó, một làn khói màu tím nhạt lan tỏa khắp không gian.
Mộ Dung Cảnh nhanh chóng hiểu ra, liền nín thở, cũng không quên bịt mũi cho Tư Mã Lạc, sau đó vội vã xông ra khỏi nha môn, chỉ là… họ trốn ra được, nhưng Tư Mã Lạc đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Sau sự việc, hai người liền quay về Nam Man.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới đó mà đã hơn nửa năm trôi qua.
Mộ Dung Cảnh lặng người nhìn đệ đệ đang ngủ say, tâm hồn buồn bã, ủ dột.
“Ha! Tên tiểu tử xấu xa đó vẫn chưa chết? Biểu cảm của ngài khiến ta còn tưởng hắn đã ngừng thở rồi đấy.” Bất chợt một giọng nói già nua vang lên. Trước mặt là một lão già tóc bạc da nhăn, thần thái ung dung xuất hiện. Trên người mặc một bộ y phục giản dị, bên thắt lưng đeo một bình hồ lô đựng rượu, sau lưng là một giỏ đựng rất nhiều thảo dược.
Xem ra lão vừa đi hái thuốc về, lại vừa hay bắt gặp vẻ mặt bi thương của Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh ngại ngùng đứng lên nghênh đón, cử chỉ đặc biệt cung kính “Dược lão tiền bối, ngài quay về rồi sao?”
Dược lão tiền bối đáp một câu, sau đó liếc về phía Tư Mã Lạc, lắc đầu than thở “Thực khổ cho người làm ca ca như ngài.” Nghe giọng nói pha vài phần đáng tiếc.
Đây chính là sư phụ mà Tư Mã Lạc thường nhắc tới, ngoại hiệu Dược lão nhân, tên tuổi thực sự không rõ, trên giang hồ cũng không hề có bất cứ lời đồn thổi nào khác. Không một ai biết được ngài chính là một thế ngoại cao nhân, say mê nghiên cứu độc dược, y thuật, hơn nữa khả năng còn bất phàm?
“Lão tiền bối, A Lạc sẽ tỉnh lại chứ?” Mỗi lần gặp Dược lão nhân, Mộ Dung Cảnh luôn hỏi như vậy.
“Không tỉnh nhưng cũng không chết được, cứ yên tâm đi làm việc mà ngài muốn làm đi, ngài không thấy mặt mày A Lạc hồng hào, càng lúc càng anh tuấn hơn sao?” Dược lão nhân vừa nói vừa lắc đầu chán nản. Đặt giỏ thuốc xuống, ngài bước vội vào trong phòng, không thấy đỡ bận lòng hơn.
Mộ Dung Cảnh nghe Dược lão nhân nói vậy, đưa mắt nhìn kĩ khuôn mặt Tư Mã Lạc, ánh mắt dần hiện nét vui mừng. Có lẽ vì ngày nào cũng nhìn nên ngài không dễ nhận ra điều này, sau lời nhắc nhở của Dược lão nhân, Mộ Dung Cảnh như choàng tỉnh. Thế nhưng, ngay lúc sau, ngài lại bàng hoàng lên tiếng “Trước giờ A Lạc vẫn vậy, nhìn chẳng khác gì người khỏe mạnh, chỉ là không biết tại sao vẫn chưa tỉnh dậy? Có phải ông trời đang trừng phạt ta không…”
“Ngài đừng suy nghĩ nhiều quá! Tên tiểu tử xấu xa đó không chết được đâu, lần sau ngài đến nói không chừng nó đã tỉnh rồi!” Giọng Dược lão nhân truyền ra, chỉ một câu rất bình thường, thần tình không hề lo lắng hay vội vã.
Mộ Dung Cảnh khẽ than một tiếng “Vậy A Lạc phiền ngài chăm sóc, ta còn chút việc phải đi giải quyết.”
“Ừm, nhớ cẩn thận một chút.” Dược lão nhân đưa lời nhắc nhở.
“Được.” Mộ Dung Cảnh điềm nhiên đáp. Những ngày tháng ở Nam Man, ngài mới hiểu hoàn cảnh của A Lạc nguy hiểm đến độ nào, cứ cách năm, ba hôm lại có thích khách đến phủ viếng thăm, hơn nữa đều là tử sỹ cương liệt. Câu nói “Nhớ cẩn thận một chút” khi nãy của Dược lão nhân, chính là một câu nói cửa miệng, bởi vì trước đây ngài thường nhắc A Lạc như vậy. Nghe nói mỗi lần A Lạc xuất hiện, trên người đều là những vết thương, hoặc lớn hoặc nhỏ. Nếu không phải Dược lão nhân y thuật cao minh, e là A Lạc đã mất mạng từ lâu rồi.
Mộ Dung Cảnh biết càng nhiều lại càng cảm thấy đau khổ, càng thấy áy náy. Để mặc đệ đệ ruột thịt của mình ở nơi này, thân là ca ca, ngài lại chẳng giúp được gì. Lúc này, ngài muốn vận toàn tâm toàn ý dốc sức cho việc trả thù. Những kẻ từng ức hiếp A Lạc toàn bộ sẽ bị ngài khiến cho thân bại danh liệt, kẻ chết, người bị thương, lưu đày biên ải.
“Khoan dung với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, cũng là bất trung với người thân của mình.” Mộ Dung Cảnh luôn ghi nhớ câu này. Bởi vì… sau cùng người bị thương, chịu khổ không phải ngài mà chính là người thân của ngài. Nếu lúc xưa không phải ngài nhân từ với nhà họ Tiếu, liệu A Lạc có trở thành bộ dạng hôm nay? Tuyệt đối không!
Mộ Dung Cảnh kéo lại chiếc chăn trên người A Lạc, nhìn người đệ đệ đầy thương xót, sau đó quay người xuống núi.
Dược lão lấy hai chiếc làn nhỏ từ trong phòng ra, bắt đầu điều chế thuốc.
Khoảnh khắc nhìn theo bóng hình dần xa của Mộ Dung Cảnh, ngài chỉ còn biết than dài một tiếng rồi lẩm bẩm “Tên tiểu tử xấu xa à, trước đây ta chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp nào về người ca ca này của con, đó là bởi vì con cứ năm ba ngày lại ôm theo thương tích chạy tới. Nhưng xem ra ta đã trách lầm ngài ấy rồi, tên tiểu tử như con còn xấu xa hơn ngài ấy nhiều.”
Không khí bỗng nhiên trở nên cổ quái. Người lúc nãy nằm im trên giường đột nhiên động đậy. Đôi bờ mi khẽ động như cánh bướm.
“Y thuật và các môn tuyệt học của ta con chẳng học được môn nào, thế nhưng lại luyện được công phu dày vò người ta đến mức xuất thần nhập hóa. Tên tiểu tử xấu xa, lòng dạ con đúng là sắt đá.” Dược lão nhân thực sự chẳng biết làm cách nào với người đồ đệ của mình. Nút thắt trong lòng hắn quá chặt, hơn nửa năm qua rồi mà hắn vẫn chưa thể thỏa được mối hận trong lòng? Dược lão nhân lại tiếp tục nói “Lúc vi sư xuống núi có nghe người ta kháo nhau rằng, mấy kẻ hãm hại con trước đây đều bị trừng trị thích đáng, kẻ chết, người bị thương, kẻ lại bị lưu đày biên ải, cả đời không được đặt chân vào kinh thành nữa. Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại… tên tiểu tử xấu xa à, thủ đoạn của vị ca ca này còn mạnh mẽ hơn con nhiều, chỉ trong nửa năm đã giúp con giải quyết triệt để nhiều phiền phức mà con gặp trong suốt bao năm nay.” Tuy rằng nền tảng đại sự đã được Tư Mã Lạc sắp đặt trước, thế nhưng nếu không được một người có bản lĩnh, tài năng tiến hành thì làm sao xoay chuyển sang cục diện như hiện nay?
Ngưng lại đôi chút, giọng của Dược lão nhân lại truyền tới, trong lời nói có sự cảm khái ngút trời “Phủ thái tử hiện nay như mặt trời giữa trưa, không ai dám đối địch. Có điều, ca ca dù lợi hại đến đâu cũng không đấu được tên đệ đệ xấu xa động chút là giả vờ sắp chết, để mọi chuyện phiền phức cho người ta giải quyết, sau đấy ngồi mà an hưởng thái bình thịnh trị.”
Lúc này, người nằm trên giường trúc nhếch miệng nở nụ cười hoàn mỹ, hai hàng mi lay động, đôi mắt đan phụng khẽ mở ra, dịu dàng tựa mặt nước an lành dưới ánh trăng hiền hòa giữa đêm.
Một lúc sau, ngài lặng nhìn theo bóng dáng dần khuất của Mộ Dung Cảnh.
Người lúc nãy còn hôn mê bất tỉnh giờ nói tỉnh là đã tỉnh ngay? Nếu không biết nội tình từ trước, có lẽ trông thấy cảnh này liền dọa cho sợ chết khiếp.
Tư Mã Lạc ngồi dậy, vươn vai, ưỡn ngực, hoạt động gân cốt một hồi, tiếp đó mở miệng cất giọng mê hồn, quyến rũ “Sư phụ! Người càng lúc càng lắm chuyện rồi! Ngày nào con cũng ở đây cùng người sao? Cuộc sống nhàn hạ thế này hiếm hoi lắm!”
“Được được được. Vậy mau lại đây phân loại thuốc cho vi sư, sau đó đi chuẩn bị thức ăn cho bữa tối.”
“Sư phụ! Thuốc con có thể phân loại nhưng không nấu cơm đâu.”
“Ồ, con còn dám mặc cả với ta? Hiện con đang ăn tiền của ta, ở chỗ của ta đấy!”
“Ca ca con không trả tiền cho người sao?”
“Ngài ấy đưa, ta dám lấy sao?”
“Ha ha… Là do người không thể từ bỏ chút thể diện thôi.” Tư Mã Lạc bật cười lớn tiếng, tức thì một ngọn cỏ thuốc bay vụt tới. Tư Mã Lạc đành nhịn cười đến độ mặt đỏ rực lên, khuôn mặt tuấn tú bất phàm lại càng thêm động hồn, trác tuyệt.
Dược lão nhân trợn mắt lườm đồ đệ bảo bối một cái, trong lòng không khỏi hân hoan, vui mừng, bởi hiếm khi thấy A Lạc cười vui vẻ đến vậy.
Tư Mã Lạc bước lên phía trước, năm ngón tay trắng trẻo ngọc ngà bắt đầu phân loại thảo dược, động tác thành thục, bởi đây không phải là lần đầu tiên ngài làm những việc thế này.
“Con vẫn chưa thể đặt xuống được sao?” Dược lão nhân than thở.
“Làm sao mà dễ dàng như vậy được? Huynh ấy nợ con nhiều như vậy, mới có mấy tháng thì sao mà trả hết được?”
“Ừm, tên tiểu tử con lấy được mạng sống, chẳng phải đều dựa vào vị ca ca đó sao?” Dược lão nhân nhớ lại tháng ngày khi Tư Mã Lạc còn bệnh nặng, hôn mê hơn nửa tháng trời, tình hình lúc ấy thực nguy cấp, là ngài đã tốn biết bao tâm huyết, dùng hết cả hòm bảo dược tích lũy mười mấy năm mới có thể cứu được mạng cho A Lạc.
“Sư phụ, phải để cho huynh ấy hiểu cuộc sống của con những năm qua khổ cực như thế nào? Tiếp sau đó… hà, cho dù con có tự tay giết chết, đoan chắc huynh ấy cũng không oán thán nửa câu.”
“Nhìn xem kìa, lại ăn nói linh tinh rồi!” Dược lão nhân thực không biết làm cách nào để khuyên giải đồ đệ của mình.
“Đi làm cơm đi, con đói rồi!”
“Ây dô, người khác nhận đồ đệ ta cũng nhận đồ đệ, người ta thì đồ đệ hầu hạ sư phụ, tại sao đến lượt ta thì đảo ngược thế này….” Dược lão nhân vừa lắc đầu vừa đưa lời oán thán, có điều, đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui sướng.
Tia nắng cuối cũng trong ngày dần biến mất phía trời tây, sắc trời càng lúc càng ảm đạm.
Tư Mã Lạc tăng tốc độ phân loại thảo dược, sau đó vào phòng thu dọn đồ đạc. Ở với sư phụ, trước giờ ngài chưa từng lo lắng vấn đề an toàn, nói cách khác là không cần quan tâm đến bọn thích khách. Võ công của sư phụ cao hơn ngài gấp bội, nếu gặp phải thích khách mà sư phụ cũng không đối phó được thì ngài hoàn toàn chẳng thể tránh khỏi được con đường tử lộ. Hơn nữa, những kẻ có âm mưu xấu xa muốn lên núi cũng không dễ dàng, Mộ Dung Cảnh phái rất nhiều người canh giữ nơi này, bất cứ ai cũng không được phép lên xuống.
Chỉ là cuộc sống tiêu diêu, an bình này, ngài biết là chẳng thể kéo dài qua lâu.
Cục diện chính trị tại Nam Man về cơ bản đã ổn, Mộ Dung Cảnh cũng nói, phụ vương sẽ nhanh chóng thoái vị. Đến lúc đó, ngài muốn ngủ tiếp cũng không thể.
Ngày hôm sau, lúc hoàng hôn, Mộ Dung Cảnh lại tới ngọn núi phía sau phủ thái tử. Lúc đến đình viện, đã thấy Dược lão nhân đang chẻ củi trước cửa.
“Dược lão tiền bối, A Lạc hôm nay thế nào rồi ạ?”
Dược ão nhân mỉm cười, lắc đầu nhẹ đáp “Vẫn như vậy, nó đang ở trong phòng.”
“Dạ, ta vào trong thăm đệ ấy.”
“Đi đi.”
Mộ Dung Cảnh bước vào phòng, lại rẽ sang phòng ngủ bên góc trái. Hình ảnh đập vào mắt ngài là Tư Mã Lạc đang nằm lặng trên giường trúc.
Lúc này, bên ngoài không khí rất ổn, ngài theo thói quen đưa Tư Mã Lạc ra ngoài tắm nắng. Hôm nay, Mộ Dung Cảnh không mang đàn ra ngoài mà ngồi bên cạnh Tư Mã Lạc rất lâu.
“A Lạc, không biết vài ngày nữa thời tiết liệu đã chuyển lạnh chưa, đệ phải chú ý nhiều hơn đấy!” Mộ Dung Cảnh khẽ nói, trong lời nói hàm ý như thể ngài sắp lên đường đi xa. Ngừng lại đôi chút, ngài lại nói thêm “Triều đình đã sắp xếp nghi thức truyền vị. Trước khi truyền vị, phụ vương nói muốn đệ sang Bắc Uyển, lấy cớ chúc mừng tân hoàng đế, mục đích chính là tìm tung tích của ta. Phụ vương vẫn chưa biết ta còn sống, vẫn cố chấp muốn tấn công Bắc Uyển. Nếu ta không đi, phụ vương sẽ phái người khác đi, ta lo cho mấy người Sơ Tuyết…”
Việc đi sứ Bắc Uyển cũng phải chuẩn bị một vài ngày, trong những ngày này, Mộ Dung Cảnh phải tranh thủ trừ sạch sẽ những dư đảng bất lợi còn lại tại Nam Man. Chỉ có vậy ngài mới an tâm rời khỏi nơi này một thời gian.
Mộ Dung Cảnh ở lại đó thêm một lúc, sau khi đưa A Lạc về phòng, ngài mới rời khỏi. Khoảnh khắc Mộ Dung Cảnh rời đi, Tư Mã Lạc từ từ mở mắt, thinh lặng như không, chìm trong suy tư về một việc vô cùng khó hiểu. Tư Mã Lạc nhẹ bước đến trước cửa phòng bếp, lặng nhìn bóng dáng bận rộn của sư phụ.
“Sư phụ, con không muốn làm hoàng đế.” Tư Mã Lạc u sầu buông nhẹ một câu.
Dược lão nhân nghe vậy không khỏi lặng người, tên tiểu tử này sao lại có chút bất thường, liền theo thói quen đáp “Có thể nhận ra.”
“Trước kia con muốn làm hoàng đế bởi vì nếu không làm hoàng đế thì không báo được thù, bởi vì không làm hoàng đế thì không thể sống an lành được…” Ngài là người luôn sống trong thù hận… nay lại không muốn căm hận thêm nữa.
“Ừm, vi sư biết.”
“Con căm hận bao năm nay, trái tim cũng theo đó mà mỏi mệt, rệu rã lắm rồi…” Giọng nói Tư Mã Lạc bỗng mang theo chút nũng nịu con trẻ.
“Mệt mỏi rồi thì nghỉ ngơi đi, trên thế gian này chẳng còn bất cứ người nào để con căm hận nữa.”
“Còn người phụ nữ đó, con không muốn tha thứ… Chỉ là con nghe nói, năm đó bà ta cũng rất khổ cực, hơn nữa còn trúng độc, nếu không trốn khỏi cung thì chắc chắn sẽ chỉ còn một con đường chết. Cho nên…” Suy cho cũng đã nhiều năm trôi qua, ngài cũng hiểu được thế nào gọi là cung đấu.
Dược lão nhân dừng công việc dang dở lại “Tên tiểu tử xấu xa, mỗi người đều phải bước đi trên con đường độc nhất vô nhị, con muốn đi thế nào chính là tùy ở con. Thế nhưng, trong lúc bước đi khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một vài người qua đường, mà những người qua đường này cũng có con đường cần đi riêng của họ. Con không thể thao túng bọn họ và cũng không thể bắt họ phải sống theo suy nghĩ của mình. Phải học cách thấu hiểu và tôn trọng quyết định của họ.”
“Sư phụ, những lời người nói hôm nay sâu sắc quá…”
“Vậy thì từ từ suy ngẫm. Vừa nói xong đã hiểu, vi sư cũng nghi ngờ rốt cuộc con đã nghe hiểu cái gì?”
“Con biết rồi! Bữa tối sắp xong chưa ạ, con thấy đói quá!”
“Tên tiểu tử xấu xa, cầm lấy.” Dược lão nhân đưa quả trứng vừa chiên xong cho Tư Mã Lạc. Tức thì khuôn mặt ngài dịu hẳn lại, mỉm cười vui vẻ “Sau này con sẽ đối tốt với người.”
“Sao thế? Lương tâm bỗng trỗi dậy à?”
“Sư phụ…” Khuôn mặt Tư Mã Lạc khẽ đỏ ửng lên, phảng phất nét ngại ngùng.
“Được rồi, trước hết con hãy học hết những tuyệt học của sư phụ, đừng để chúng bị thất truyền là được.”
“Cái này… ha ha, sư phụ, đối xử với người tốt không nhất định phải học những thứ đó chứ.”
“Có phải lại lười biếng?”
“Không… không… Con sẽ cố gắng hết sức. Tuyệt học của người thực quá đỗi bác đại cao thâm, đồ nhi sẽ từ từ học hỏi, từ từ học hỏi. Thế nhưng cũng đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc người đã nghiên cứu ra cách trị liệu hay chưa?”
Dược lão nhân đang vui vẻ, bỗng bực bội cau mày “Vi sư đã tận lực rồi. Dựa theo miêu tả của con về bệnh tình, e là khó lòng mà giải độc. Nếu người đó vừa sinh ra thì còn có cách, thế nhưng đã sống mười mấy năm rồi, cũng uống quá nhiều loại thuốc, thế nên độc tính đã ăn sâu vào xương cốt.”
“Sư phụ từng dạy con, trên thế gian này mỗi chất độc đều có cách phá giải hết mà, lẽ nào lại sai sao?”
“Không sai, hơn nữa sư phụ là người không phải là thần tiên. Dù gì trong thời gian ngắn… cũng không cách nào tìm ra được.”
“Con… sư phụ!”
“Nhõng nhẽo vô ích, la hét cũng không hiệu quả.”
“…”
Sắc mặt Tư Mã Lạc trầm trọng hẳn rồi chìm sâu trong suy tư...
Vụ huyết án tại nha môn thành Hàm đã truyền đi khắp đại giang nam bắc với tốc độ kinh người.
Không khí âm u, mịt mù bao trùm khắp đất nước Bắc Uyển, cứ nhắc đến vụ huyết án này ai nấy mặt mày trắng bệch. Đêm hôm đó, hơn một ngàn tướng sỹ tham gia vào vụ huyết án chẳng ai còn mạng quay về, đại đa số đều chết một cách kì lạ, không tìm được vết thương, cũng chẳng điều tra được nguyên nhân ngọn ngành. Lúc đó rốt cuộc đã xảy ra biến cố gì? Chẳng ai biết được, cũng chẳng có cách giải thích nào khiến cho người nghe thuyết phục. Vụ huyết án đó dường như đã trở thành một câu đố lớn mãi chẳng thể nào giải đáp.
Thế nhưng, có một sự thực bi thương cực độ chính là… Mộ Dung Cảnh đã chôn thân trong biển lửa.
Nhất đại đế vương bất ngờ băng hà, cả nước đau đớn, nhà nhà đều treo cờ trắng tỏ lòng tiếc thương.
Hoàng cung Bắc Uyển, thê lương, bi phẫn, thảm thiết, sầu não.
Thẩm Tố Nhi như mất đi hồn phách, không gào không thét, nàng chỉ ngô nghê, lặng lẽ ngồi phệt bên cạnh cửa, miệng lẩm bẩm điều gì đó mà chẳng ai nghe hiểu, nước mắt dường như đã khô cạn…
Dù thế nào đi nữa, cái chết của Mộ Dung Cảnh cũng đã thành sự thực. Thái hậu hay tin ngã bệnh, liên tục được Thôi thái y hết lòng chăm sóc.
Trong ba người, chỉ có một mình Sơ Tuyết kiên cường đứng vững. Vào những lúc thế này, ngài không thể trốn tránh, cũng không có thời gian để mà đau buồn. Mộ Dung Cảnh đã không còn nữa, ai sẽ gánh vác cả Bắc Uyển? Ai sẽ bảo vệ những người thân quan trọng nhất? Chỉ có mình ngài mà thôi.
Một tháng sau, dưới áp lực của các đại thần trong triều, Sơ Tuyết bất đắc dĩ phải đăng ngôi đế vị.
Thái hậu vẫn cứ bệnh mãi không đỡ, Thẩm Tố Nhi trái lại dần trở nên kiên cường, hoặc có thế nói, thẳm sâu trong tiềm thức, nàng luôn tin Mộ Dung Cảnh chưa chết. Nàng tin một ngày, ngài sẽ quay về, nói với nàng rằng… ta đã tránh được kiếp nạn đó.
Chỉ cần chưa tuyệt vọng, vậy thì nàng càng phải sống thật kiên cường, mạnh mẽ.
Giữa thu, tiết trời càng lúc càng lạnh lẽo.
Hôm nay, sau khi Sơ Tuyết thoái triều, liền không ngồi kiệu rồng mà một mình chậm bước trên con đường của hòang cung. Ngài kiên cường, nghị lực gánh vác cả mảnh giang sơn Bắc Uyển trên đôi vai gầy yếu.
“Sơ Tuyết, tại sao ngài lại không biết cách chăm sóc bản thân vậy chứ?” Một chiếc áo choàng thêu hình rồng nhẹ nhàng khoác lên vai Sơ Tuyết.
Sơ Tuyết quay đầu liền thấy đôi mắt tươi tắn của Thẩm Tố Nhi, chỉ nhẹ nhàng đáp “Đa tạ hoàng tẩu.”
“Ừm. Sức khỏe của ngài vẫn chưa hồi phục hẳn, phải cẩn thận nhiều hơn nữa.”
“Chốc nữa, ta còn phải đến ngự thư phòng một chuyến.”
“Những chuyện đó hãy giao lại cho ta. Ngài đến thăm mẫu hậu đi, người rất nhớ ngài đó.” Nàng nhẹ nhàng cất tiếng, dường như có phần buồn bã.
“Được thôi.” Sơ Tuyết khẽ đáp.
Khoảng thời gian này, đại bộ phận tấu chương triều chính đều do Thẩm Tố Nhi âm thầm xem xét, xử lí. Nàng không muốn Sơ Tuyết quá đỗi lao lực, nói cho cùng, sức khỏe của ngài vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Thế nên rất nhanh, nàng bắt đầu học cách quản lí chuyện triều chính. Nhiều việc do chính nàng định đoạt. Sơ Tuyết thông qua, truyền xuống, tất cả đều khiến cho các đại thần khâm phục từ tận đáy lòng.
Chỉ là, nàng cứ ngày một gầy guộc, héo hon…
Vụ huyết án tại nha môn thành Hàm đã trôi qua hơn một tháng, Trần Thủ vẫn bặt vô âm tín, cũng chẳng tìm thấy thêm bất cứ manh mối nào. Cả vụ án chỉ có một điểm cần điều tra là Trần Thủ mất tích ở đâu. Lúc trước, Trần Thủ hộ tống Mộ Dung Cảnh rời cung, sau khi xảy ra vụ huyết án, chẳng thể nào tìm được thi thể của Trần Thủ. Điều này đồng nghĩa với việc có thể Trần Thủ vẫn còn sống.
Tại lao địa tối đen trong Bắc Uyển, truyền ra tiếng ho khụ khụ liên hồi.
Tiếng ho không chỉ của phạm nhân trong địa lao mà còn của một lão già với bộ y phục sạch sẽ, đang ngồi nghiêm chỉnh trang giữa chiếc ghế gỗ vững chắc.
Lúc này, trong lao ngục đang giữ một người y phục xộc xệch, tóc tai lòa xòa, tay chân đều bị cùm xích sắt. Người đó đang nhìn lão già kia bằng ánh mắt đỏ lòm, nghiến răng căm hận nói “Lão bỉ phu, tại sao ngươi không chết luôn đi? Nếu hoàng thượng gặp điều gì bất trắc, sau này, nhất định có hàng ngàn hàng vạn oan hồn đến nguyền rủa ngươi, nguyền rủa họ Tiếu nhà ngươi đời đời không được chết tử tế.”
Lão già này lại ho khù khụ một hồi, thở hổn hển, hiển nhiên toàn thân cũng đang run rẩy, lại đưa lời khuyên giải “Trần Thủ, quay đầu là bờ. Thế cục giờ đã thay đổi, tân hoàng đã đăng cơ. Lão phu có thể nhìn thấy huyết mạch của thái tổ hoàng đế đăng cơ trong những năm còn sống trên đời này, coi như đã hoàn thành tâm nguyện, bây giờ có chết cũng ngậm cười nơi chín suối.”
“Ăn nói hàm hồ, tự cho mình là đúng.”
“Khốn kiếp. Mắt nhìn giang sơn Bắc Uyển rơi vào tay của kẻ ngoại tộc, đó mới là kẻ bất trung bất nhân bất nghĩa.” Lão tướng gia năm đó thay thái tổ hoàng đế nam chinh bắc chiến, khó khăn lắm mới giữ vững được giang sơn, vậy mà giang sơn này lại giao vào tay kẻ ngoại tộc thì làm sao có thế nuốt trôi cơn giận này? Ta tự cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều nữa nên mới liều một phen, người trẻ tuổi đừng quá cố chấp, có một ngày, ngươi sẽ hiểu được dụng tâm của lão phu thôi. Thế nhưng, nếu ngươi đã không chịu khuất phục, ta cũng chẳng còn gì để nói… Cho hắn một cái chết dễ dàng đi.”
“Phụ thân, thực sự phải giết sao…”
“Trọng Chi, Mộ Dung Cảnh còn sống hay đã chết giờ không còn quan trọng nữa. Tân hoàng đã đăng cơ, chính sự cũng được giải quyết đâu vào đấy, các đại thần vẫn một lòng tận trung với Bắc Uyển, giang sơn vững chắc vô cùng.” Lão tướng gia từ từ quay người bước ra khỏi địa lao, vừa đi vừa nói.
“Dạ, hài nhi tuân mệnh.”
Trần Thủ nghe vậy không khỏi lòng đau như cắt.
Ngày nay, hoàng thượng không biết sống chết thế nào, còn bản thân bị giam giữ tại đây. Thực là lực bất tòng tâm.
“Đúng là cổ hủ, trì trệ, Trần Thủ ta tuy rằng chỉ là một kẻ biền phu, nhưng cũng có thể biết rằng hoàng thượng chính là một vị hoàng đế tốt.” Trần Thủ mắt ngấn lệ nhạt nhòa, anh hùng khó tránh những lúc bi thương. “Hy vọng ông trời có mắt, hoàng thượng có thế thoát được kiếp nạn này… Tiếu Trọng Chi, họ Tiếu nhà ngươi sẽ không phải là công thần mà đời đời sẽ bị ghi danh tội nhân thiên cổ.” Trần Thủ càng nói càng thêm căm hận.
Tiếu Trọng Chi im lặng không đáp, dưới ánh đuốc chập chờn, ánh mắt ngài càng thêm khó hiểu. Trong ánh mắt đó không có sự điên cuồng, tức giận mà cực kì bình tĩnh, như không hề màng đến quyền lợi hay chức vị.
Một con người như vậy lại làm ra chuyện khiến người khác khó lòng lí giải hoặc giả ngài từng rất mâu thuẫn.
“Trần đại nhân, ta hiểu được ý ngài. Trước kia ta cũng từng do dự, chỉ là… ngài ấy vốn mang họ Tư Mã, là đại thái tử của nước Nam Man, theo quy định của tổ tiên nước Nam Man, đế vị chắc chắn nằm trong tay ngài ấy. Tương laai ngài ấy sẽ đưa Bắc Uyển quy thuận Nam Man, như vậy chẳng phải sẽ chiếm trọn được đất nước chúng ta mà không tốn một binh một tốt hay sao?”
“Ha ha, nực cười. Các ngươi tìm một cái cớ nực cười như vậy để thích sát hoàng thượng, chẳng qua vì muốn thực hiện nguyện vọng của một mình lão bỉ phu kia mà thôi. Ngươi thân là đại tướng quân, lẽ nào không biết thứ Bắc Uyển cần không phải là huyết mạch đế vương mà là một quân vương chân chính? Ngày nay, khó khăn lắm bách tính thiên hạ mới có cuộc sống thái bình, thịnh trị, vậy mà lại bị nhà họ Tiếu các ngươi hủy hoại chỉ vì mong muốn riêng tư của chính mình…”
“Tiếu Trọng Chi, nếu không phải ngươi cứu ta, ta cũng sẽ chết tại nha môn của thành Hàm. Thế nhưng tại sao ngươi lại không cứu hoàng thượng? Ta là kẻ thô lỗ, chẳng hiểu biết gì nhiều. Thế nhưng ta có thể nói, trong mười năm nay, nếu không phải hoàng thượng anh minh, thần trí, Bắc Uyển liệu có được cục diện thái bình? Hoàng thượng chết đi, cho thấy ngày đất nước suy vong sắp sửa cận kề.”
Tiếu Trọng Chi thất kinh lên tiếng “Câu nói này của ngươi có ý gì?”
“Những lời ta nói có ý gì ngươi lại không hiểu? Chuyện ở thành Hàm, ngươi tính sai rồi?... Mấy ngày nay ta luôn nghĩ, ngươi nhất định sẽ hối hận. Bởi vì sống còn đau khổ hơn cả chết.” Trần Thủ mỉm cười đầy mỉa mai rồi căm hận nói “Hoàng thượng là một tấm vương bài kết nối Bắc Uyển và Nam Man, hiện nay vương bài đã hủy… sớm muộn gì Nam Man cũng sẽ động binh xâm chiếm Bắc Uyển, đến lúc đó, một mình Tiếu Trọng Chi nhà ngươi liệu có thể cầm cự được bao lâu?... Tiếu gia nhà ngươi đã hại đến ai? Không phải hoàng thượng mà là hàng ngàn hàng vạn lê dân bách tính của Bắc Uyển.”
“Ha ha…” Trần Thủ cất tiếng cười điên cuồng mà bi thương, sau đó lại quát lên đầy căm hận “Ngu hiếu! Ngu trung! Lão đầu đó sắp chết rồi, thế nên ngươi quyết định giúp lão ta hoàn thành tâm nguyện sao? Lấy giang sơn Bắc Uyển làm cái giá để mà đánh đổi? Ngươi có chết trăm lần, ngàn lần cũng chẳng đủ đền tội đâu…”
Một lời như đánh thức người chìm trong mộng. Ánh mắt của Tiếu Trọng Chi tràn đầy cảm giác cô độc, quạnh quẽ.
Bắc Uyển ngoài mặt bình yên, nhưng thực tế đang nguy hiểm trùng trùng, ở thế ngàn cân treo sợi tóc.
“Tiếu Trọng Chi, chuyện khiến ngươi phải hối hận không chỉ có vậy đâu.” Trần Thủ càng lúc càng thêm điên cuồng, nỗi căm hờn càng nén lại càng bùng phát dữ dội. “Các ngươi tốn bao công sức để đưa Tam vương gia lên làm hoàng đế? Nhưng các ngươi có biết, trước khi xảy ra chuyện, ta đã vô tình biết được một bí mật, đó là bí mật mà ngay cả hoàng thượng cũng không hề hay biết. Bí mật có liên quan đến Tam vương gia…” Trần Thủ nhìn Tiếu Trọng Chi, đột nhiên ngừng lại. Trong lòng Trần Thủ luôn biết rằng Mộ Dung Cảnh… người mà mình kính phục từ tận đáy lòng, cam tâm tình nguyện từ bỏ cả tính mạng của bản thân, quyết đi theo suốt kiếp, chính là một người mà không phải ai cũng có thể sánh kịp. Cho dù là Sơ Tuyết, cũng chẳng thể sánh bằng.
Ánh mắt ảm đạm của Tiếu Trọng Chi càng thêm lo lắng, cau mày gặng hỏi “Ngài muốn nói điều gì?”
Từng chữ một, Trần Thủ dùng thứ giọng chỉ vừa đủ cho Tiếu Trọng Chi nghe, nói ra chân tướng được ẩn giấu bấy lâu nay: “Tính mạng của Tam vương gia…”
“Cái gì?” Tiếu Trọng Chi thất kinh, tiếp tục ngây dại, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
“Ha ha!... Hãy nghĩ xem rốt cuộc Tiếu gia các ngươi đã phạm tội ác tày trời đến mức nào?”
“…”
Hối hận, dù thế nào cũng chẳng thể quay ngược thời gian được nữa.
Quyết định sai lầm, nông nổi của một người có địa vị sẽ khiến nhiều sinh mệnh vô tội chết đi. Cũng giống như một người đi sai một bước cờ, sai một li đi một dặm, sau cùng coi như thua toàn ván.
Một lúc sau, Tiếu Trọng Chi từ từ rút kiếm, chỉ trong nháy mắt, ngài đã chặt đứt sợi xích ở chân Trần Thủ, cũng tháo đi tất cả mọi gông cùm, lại cởi chiếc áo choàng của mình ra, ném cho Trần Thủ nói “Mau khoác nó lên, ta sẽ đưa ngài ra ngoài.”
“Tiếu Trọng Chi? Cho dù ngươi có thả ta, ta cũng không tha mạng cho các ngươi đâu.”
Ánh mắt Tiếu Trọng Chi hiện rõ sự thống khổ tột cùng. Tất cả mọi thứ, đã không còn giống như mong muốn ban đầu của ngài. Nhưng việc đã làm thì phải chấp nhận gánh chịu hậu quả…
Sau khi thả Trần Thủ ra, Tiếu Trọng Chi lại cho chàng ít ngân lượng cùng một con ngựa tốt. Từ đây về kinh thành, nhanh nhất cũng phải mất nửa tháng.
Lúc Tiếu Trọng Chi quay về, thấy lão tướng gia đang ngồi đợi trong chính đường, ảo não lên tiếng “Trọng Chi, trái tim con quá mềm yếu.”
Ánh mắt Tiếu Trọng Chi ảm đạm, ngờ nghệch, từ từ quỳ xuống trước mặt phụ thân “Phụ thân, có phải chúng ta đã làm sai không?”
“Chúng ta không làm gì sai hết. Ngày nay, tân hoàng xử lí triều chính rất được lòng các vị đại thần, ai nấy tán thưởng không ngớt khiến cho ta cảm thấy vô cùng thanh thản. Cho dù bây giờ bắt ta phải chết, coi như ta cũng nhắm mắt an lòng.”
Tiếu Trọng Chi cúi đầu, có lời muốn nói mà cứ thấy khó mở miệng. Thôi vậy, cứ để phụ thân an lòng mà ra đi.
“Phụ thân biết, những tướng sỹ dưới trướng của con chết đi là một chuyện hoàn toàn bất ngờ. Rốt cuộc là ai, trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể giết chết toàn bộ quân lính, hơn nữa trên người còn không hề có chút thương tích, thậm chí ngay đến vết tích của sự giằng co cũng không có… Điều này thực khiến ta nghĩ mãi không ra. Trên đất Bắc Uyển này, là ai mà lại bản lĩnh cao cường đến vậy?”
Tiếu Trọng Chi mơ màng nghĩ tới một người. Thế nhưng, suy đi nghĩ lại thì cảm thấy không thể nào, Hoàng Phủ Dịch trước nay không lạm sát người vô tội.
Lúc này, lão tướng gia nở nụ cười, tiếp tục nói thêm “Chân tướng của vụ việc đêm đó chẳng còn quan trọng. Bây giờ, cho dù Mộ Dung Cảnh có quay về thì cũng chẳng thay đổi được cục diện. Trọng Chi, con nhất định phải sống khỏe mạnh, cùng tân hoàng giữ vững giang sơn. Ta nhận được tin, Nam Man đang bận lo nội loạn, trong thời gian ngắn sẽ không phát động chiến tranh đâu.”
“Dạ, hài nhi sẽ chuẩn bị.” Tiếu Trọng Chi cung kính đứng dậy, đáp lời.
Lúc này, đột nhiên họ nhận được một bức thư do bồ câu đưa tới.
Tiếu Trọng Chi nhanh chóng lấy ống trúc buộc dưới chân chim, không mở ra mà dâng lên cho phụ thân.
Lão tướng gia rút hai bức thư nhỏ bên trong ra. Mãi đến khi đọc, ngài vẫn không động tay lên giấy viết thư đó.
Tiếu Trọng Chi biết, ống trúc bên ngoài vô hại, chỉ có giấy viết thư đã được bôi đầy kịch độc. Kẻ không biết đụng vào nhất định sẽ chết.
Sau khi lão tướng gia đọc nội dung bức thư, liền bất giác chau mày nói “Tư Mã Lạc vẫn chưa chết? Lúc đó, hắn cũng ở trong phòng đặt xác. Nếu hắn chưa chết vậy thì Mộ Dung Cảnh chắc chắn sẽ còn sống. Chỉ có điều tại sao đến giờ Mộ Dung Cảnh vẫn chưa xuất hiện?” Ngài nói ra những nghi ngờ trong lòng mình. Đột nhiên, một cơn ho dồn dập ập đến, khiến ngài không kịp lấy không khí mà thổ huyết.
Tiếu Trọng Chi kinh hãi, vội vã lại gần “Phụ thân, sức khỏe của người không tốt, đừng ra ngoài nữa.”
“Hừm, không sao. Ho ra được cảm giác dễ chịu hơn nhiều.”
“Trời đã muộn rồi, người nên đi nghỉ thôi.” Tiếu Trọng Chi không nói thêm, trực tiếp đỡ ngài vào phòng trong.
Quả thật, thần sắc của lão tướng gia không tệ, cho dù ho ra máu nhưng xem ra tâm trạng lại khá tốt. “Mấy ngày nữa, bảo mọi người tới đây tụ họp, cùng nhau ăn một bữa cơm, nói chuyện nhà, ta muốn nhìn thấy mọi người…”
“Dạ, hài nhi sẽ nghe theo lời dặn của phụ thân.”
“Ừm, ta sống đến tuổi này rồi, cũng thấy mệt mỏi lắm rồi…”
Vài ngày sau, mặt trời tỏa sáng, không khí khô khan, nóng nực khiến người ta không khỏi khó chịu.
Trước cửa hoàng cung nguy nga tráng lệ, một hàng đội ngũ nghiêm trang đứng trước kiệu rồng.
Bỗng một con ngựa phi nhanh tới, thị vệ truyền lệnh bước nhanh tới trước mặt Sơ Tuyết và Thẩm Tố Nhi, vội vã quỳ xuống đưa lời bẩm báo “Khởi bẩm hoàng thượng, Trần đại nhân đã vào kinh rồi, hiện đang tiến về phía hoàng cung, đoán chừng khoảng một khắc nữa sẽ tới nơi.”
Sơ Tuyết nghiêm mặt, chăm chú quan sát Thẩm Tố Nhi đứng lặng một bên chờ đợi. Nàng mình hạc xương mai đứng đó, khuôn mặt gầy guộc, bình tĩnh một cách lạ thường.
Một lúc sau, bỗng phía trước xuất hiện vài bóng người. Người cưỡi ngựa phi ngay đầu tiên, không ai khác chính là Trần Thủ.
Thân người Thẩm Tố Nhi khẽ động, ánh mắt tràn đầy cảm xúc, lúc này nỗi lo lắng trong lòng đã chẳng thể kìm nén được thêm nữa. Khi nhìn thấy phía sau Trần Thủ không hề có bóng dáng quen thuộc, ánh mắt nàng tràn ngập vẻ thất vọng.
Nửa khắc sau, tại ngự thư phòng.
“Trần đại nhân, xin mới nói tất cả những gì ngài biết.” Khí độ Sơ Tuyết biểu hiện rất có phong phạm của bậc quân vương, trầm lặng mà bình tĩnh. Trên vai ngài giờ phải gánh vác nhiều thứ, thế nên ngài nhất định phải đứng thật vững, như vậy mới xứng đáng với vị hoàng huynh trước nay vẫn luôn bao bọc, bảo vệ mình.
Trần Thủ liền y lệnh kể lại một lượt mọi chuyện. Khi nhắc đến đoạn tìm thấy di thể của Mộ Dung Cảnh trong phòng để xác và nhớ đến trận mưa tiễn đêm đó, trái tim Trần Thủ quặn thắt, sắc mặt tím xanh “Lúc đó, hoàng thượng bước vào căn phòng…”
Trái tim tràn đầy hy vọng của Thẩm Tố Nhi vạn phần nhói đau, toàn thân không còn sức lực, tựa vào chiếc bàn cạnh bên, đơn độc mà bàng hoàng.
“Hoàng tẩu!” Sơ Tuyết nhẹ đỡ lấy nàng, đôi mắt chứa đựng đầy ý quan tâm “Trước tiên đừng suy nghĩ linh tinh, hãy nghe Trần đại nhân tâu hết đã. Xác chết bị thiêu cháy đó liệu có phải hoàng huynh hay không, chúng ta vẫn chưa thể xác định. Chỉ dựa vào miếng ngọc bội của đế vương, hoàn toàn không nói lên điều gì… hoặc giả có người nào đó nhặt được…”
Thẩm Tố Nhi yếu đuối đáp lại Sơ Tuyết bằng một nụ cười thảm thương.
Nhặt được? Có cần phải dùng giả thiết đó để an ủi nàng không? Trong tình cảnh ấy, ai còn tâm trạng nhặt miếng ngọc bội, sau đó đặt nó trong phòng chứ?
Vụ huyết án xảy ra tại nha môn thành Hàm đã có hơn ngàn tướng sỹ bị chết, triều đình cũng điều tra nhà họ Tiếu nhưng không có bất kì bằng chứng nào. Người của Tiếu Trọng Chi một mực khẳng định, ngài nghe thấy tin tức mới đến hộ giá hoàng thượng. Thế nên, Sơ Tuyết chưa biết điều tra từ đâu, cho dù nghi ngờ cũng phải nắm được chứng cứ. Lúc này, Trần Thủ đã quay về, thế nhưng cũng chỉ là lời nói từ một phía, khó lòng khiến cho người khác tâm phục khẩu phục.
Sau đó, Trần Thủ kể lại những lời đối thoại của lão tướng gia trong địa lao.
“Lão tướng gia là nguyên lão tam triều, khi phụ vương chưa tiếp vị, ngài đã là trụ cột của triều đình. Hồi nhỏ ta từng nghe phụ vương nói, khi người còn làm thái tử, lão tướng gia đã phụ trách toàn bộ việc bảo vệ an toàn cho phụ vương… Ngài ấy biết hoàng huynh không phải con trai ruột phụ vương là chuyện không có gì lạ…”
“Trần Thủ! Lúc nãy ở trong địa lao… lão đầu đó đã nói gì với Tiếu Trọng Chi? Ngài có thể nói lại một lần nữa không?” Thẩm Tố Nhi vô cùng căng thẳng, xông tới trước mặt Trần Thủ, ánh mắt tràn đầy đau thương, buồn bã đột nhiên sáng lóe lên.
Trần Thủ lặng người, hồ nghi đáp “Hắn nói, hoàng thượng còn sống hay đã chết chẳng còn quan trọng nữa, tân hoàng đế đã đăng cơ rồi…”
“Dừng lại, chính là câu nói này.” Thẩm Tố Nhi mỉm cười. Đôi mắt mặc dù vẫn ngấn lệ, nhưng khóe miệng đã cong lên thành nụ cười vô cùng xán lạn mà tràn trề hi vọng.
Sơ Tuyết kinh ngạc, cũng không khỏi suy ngẫm câu nói vừa rồi. Rất nhanh, ánh mắt ngài lộ rõ sự vui vẻ lạ thường, sau đó ôm chặt lấy Thẩm Tố Nhi rồi thét lên trong nước mắt “Hoàng tẩu, thì ra là như vậy. Tiếu Trọng Chi và lão bỉ phu đó khẳng định không nhìn thấy thi thể của hoàng thượng, nên đã lấy xác chết của người khác để tấu lên trên.”
Thoáng chốc mắt Sơ Tuyết đỏ bừng, nước mắt không kìm được mà tuôn trào. Tâm trạng kích động nói “Hoàng huynh sẽ không bao giờ chết một cách dễ dàng như vậy, huynh ấy nhất định sẽ quay về. Đúng rồi, ta phải báo tin này cho mẫu hậu mới được. Những chuyện tiếp theo, hoàng tẩu hãy liệu mà làm.”
“Được, ngài đi đi, để mẫu hậu cũng được vui mừng đôi chút. Có điều, Sơ Tuyết, ngài không nên nói chuyện của Tiếu gia ra. Án tình vẫn chưa làm rõ, còn nhiều biến chuyển, đừng để mẫu hậu lo lắng.”
“Ừm. Ta sẽ báo tin tức tốt lành thôi!” Sơ Tuyết đang trong tâm trạng kích động chạy ra ngoài như một đứa trẻ. Bậc đế vương trưởng thành, chín chắn khi nãy, giờ đây đã khôi phục lại bản tính thường ngày.
Thẩm Tố Nhi nhẹ lau nước mắt. Nàng biết bây giờ mình phải làm những gì, đầu tiên là lệnh cho Trần Thủ quay về báo tin bình an cho người nhà, sau đó hạ lệnh triệu gấp Tiếu Trọng Chi hồi kinh diện thánh. Nàng đặc biệt nhấn mạnh là triệu chứ không phải tróc nã, lại càng không phải bắt về quy án.
Ánh mắt nàng hiện lên một luồng hàn khí, vì đoan chắc Tiếu Trọng Chi nhất định sẽ không trốn chạy. Hơn nữa, cho dù trốn được một hai người, liệu có trốn được vài ngàn người hay không? Nàng vẫn chưa quên nạn kiếp của Tiếu gia hồi nàng mới vào cung, cho dù ngài trốn, nàng cũng có cách để bắt ngài về kinh bằng được…
Nước Nam Man, phía sau núi phủ đệ thái tử, đang giữa trời đông mà chẳng hề tiêu điều. Ánh mặt trời chiếu từ phía tây, cây cỏ xanh mướt, non xanh nước biếc, lưu lại một chút ấm áp sau cùng.
Giữa lưng chừng núi có một căn đình viện nhỏ mà thanh nhã. Trong đình viện có đặt một chiếc giường trúc sơn son điêu khắc tinh tế, một người đàn ông anh tuấn tuyệt thế đang nằm đó, trên người còn đắp một tấm chăn da chồn, hai bàn tay trắng ngọc đặt trước ngực, vẻ mặt khi ngủ dịu dàng mà yên lành, hòa thành một thể cùng non xanh nước biếc.
Bên cạnh, một người đàn ông khác đeo mặt nạ đang lặng lẽ đánh đàn. Tiếng đàn nho nhã, thanh tao, mang theo chút bi thương.
Dám hỏi sầu muộn sâu mấy độ?
Xin hãy đo nước Đông Hải xem nông sâu, ngắn dài.
Bỗng dây đàn bị đứt.
Tâm loạn, đàn tuyệt.
Đôi mắt buồn bã nhìn chăm chú người đang nằm ngủ say trên giường trúc. Lát sau, ngài mím chặt môi, từ từ đứng dậy bước đến bên cạnh, đưa đôi tay trắng ngọc thon dài, dịu dàng vuốt mái tóc bị gió thổi xòa xuống gương mặt của người đàn ông anh tuấn kia. Đôi môi đỏ hồng hoàn mĩ, giọng nói âu sầu, ảo não, trầm lắng mà nghẹn ngào.
“A Lạc, đừng có lười biếng quá. Đệ còn định ngủ bao lâu nữa đây?”
“Cục thế tại đây… ta sẽ nhanh chóng ổn định lại cho đệ. Những người trước kia đã từng làm đệ tổn thương, ta sẽ bắt chúng phải nhận sự trừng phạt đích đáng. Kẻ đã phái người đi thích sát đệ, ta sẽ khiến hắn cả đời này không thể nào nhìn thấy mặt trời.”
“Buổi sáng hôm nay phụ vương có nói, ngài sẽ truyền ngôi vị lại cho đệ, ngày đại hỉ sắp tới rồi, đệ hãy mau tỉnh lại đi.”
“Không phải đệ nói muốn đích thân báo thù ta hay sao? Ngủ mãi như vậy làm sao mà trả thù được…”
Đôi mắt Mộ Dung Cảnh long lanh nước mắt. Người nằm ở đây, đáng lẽ phải là ngài mới đúng. Tuy nhiên, người đệ đệ luôn miệng nói muốn giết chết ngài lại ba lần bốn lượt cứu mạng ngài không hề suy tính. Ngài thực không cách nào kiềm chế tâm trạng của mình thêm nữa.
“A Lạc đợi khi nào ta thu dọn hết tàn cục nơi đây, sẽ quay về Bắc Uyển trừng trị bọn chúng…” Ánh mắt lạnh lùng hướng về phía Bắc Uyển, nỗi đau hương giờ được thay thế bằng thù hận.
Vào đêm xảy ra vụ huyết án tại thành Hàm, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Màn kí ức đẫm máu dần dần được kéo ra…
Vào lúc Mộ Dung Cảnh cầm kiếm bước vào căn phòng, đập vào mắt là bảy, tám cỗ quan tài. Ngài còn chưa kịp tìm xem Tư Mã Lạc đang nằm ở đâu, bên ngoài vọng vào tiếng thét kinh hãi của Trần Thủ, mưa tiễn ngập trời, muốn tránh cũng chẳng thế tránh kịp. Chính vào lúc đó, một cỗ quan tài đột nhiên bay tới, vừa hay chặn lấy hầu hết những mũi tiễn kia, hóa giải nguy nan cho ngài.
“Thực đánh giá ngươi quá cao, mưu kế tầm thường thế này mà cũng bị mắc bẫy?” Tư Mã Lạc bước từ một cỗ quan tài ra, vừa mắng vừa thuận tay ném một cỗ quan tài khác tới, chống đỡ đợt mưa tiễn tiếp theo.
Trên đầu mũi tên có lửa, trong phòng lại có củi khô từ trước, nên rất dễ bắt lửa. Ngọn lửa càng lúc càng lớn, nếu không ra ngoài coi như chỉ có một con đường chết.
Mộ Dung Cảnh cau mày hỏi “Đệ không sao chứ?” Thấy Tư Mã Lạc vẫn còn sống, nỗi căng thẳng trong lòng ngài nhanh chóng nguôi ngoai, lí trí mất đi trong trận chém giết vừa rồi dần hồi phục. Ánh mắt càng lúc càng thêm nghiêm nghị.
“Ta đã nói mà, kẻ có lòng nhân từ như phụ nữ sao có thể làm hoàng đế? Thôi sớm thoái vị quay về Nam Man đi.” Nếu nhìn kĩ, trên người Tư Mã Lạc có vài vết máu khô, chắc chắn là đã bị thương trước đó.
“Ngậm miệng lại.” Mộ Dung Cảnh trợn mắt lườm Tư Mã Lạc.
“Hưm! Hôm nay bản vương gặp nạn rồi sẽ có một ngày, bản vương sẽ tận diệt Bắc Uyển các ngươi. Dám thích sát ta!” Tư Mã Lạc tức tối cao giọng, nhưng lại không nói rõ chân tướng hoàn toàn. Có điều, ngài đã bị người của Bắc Uyển gây thương tích.
“Kẻ nào thích sát đệ?”
Tư Mã Lạc mỉm cười, không hề ác ý, bĩu môi đáp “Người gây thương tích cho ta nhiều lắm. Ngươi mau nghĩ cách mà rời khỏi đây đi, nếu không, không thành bia đỡ tiễn cũng thành heo quay giòn đấy! Nói cho ngươi biết một chuyện, Tiếu Trọng Chi bố trận gấp, gây nội loạn nhưng hoàn toàn có ẩn tình bên trong. Ha ha, hắn làm sao biết được, hai ngày trước ngươi đã đến thành Hàm rồi?” Thời gian hai ngày đến trước đó, tốc độ thực là kinh hồn, người bình thường, cho dù không ăn không nghỉ liều mạng phi ngựa cả ngày cũng khó mà làm được. Nếu Mộ Dung Cảnh đến muộn một ngày, e là chưa vào được thành Hàm đã bị tiêu diệt.
Khoảnh khắc này, trái tim Tư Mã Lạc ấm áp lạ thường.
“Khói bốc lên rồi, đừng nói chuyện nữa.” Mộ Dung Cảnh trấn tĩnh đưa tay che mũi cảnh cao, tên bắn từ chính diện và đỉnh nhà xuống rất nhiều, hơn nữa ba mặt còn lại là tường, dù có mọc cánh cũng khó thoát ra ngoài. Lui lại bờ tường sau lưng, ngài thận trọng dặn dò “Ta sẽ chạy ra nhử bọn chúng về phía đông, đệ chờ một chút, tìm thời cơ trốn ra ngoài, có biết không?” Ngài đi tiên phong, vậy nên nguy hiểm cũng cao hơn một phần. Thân là huynh trưởng, ngài đương nhiên phải đảm nhận trọng trách.
“Từ khi nào đến lượt ngươi ra lệnh cho ta? Ta muốn ra ngoài thì ra ngoài, hơn nữa còn bước ra một cách quan minh chính đại.” Lời nói mang theo ý giận dỗi, thực sự có cơ hội thì ngài đã trốn đi từ lâu, còn để cho Tiếu Trọng Chi áp giải về đây sao?
“Đệ…” Mộ Dung Cảnh cảm thấy đầy bất lực.
Tư Mã Lạc lấy hai quả cầu tròn màu đen to bằng ngón tay cái từ đôi ủng bên cạnh ra, chứng minh rằng những lời mình nói khi nãy không hề giả dối “Ta có thể tiễn hết thảy bọn chúng sang tây thiên chỉ trong một giây.”
“Đây là thứ gì?”
“Thứ tốt.” Sư phụ của Tư Mã Lạc vốn là cao thủ dùng độc, thế nên ngài học được vài ngón nghề, mang theo phòng thân cũng chẳng có gì kì lạ. Có điểm chưa hoàn mỹ chính là thứ độc này không có thuốc giải. Thứ duy nhất có thể cứu người bị trúng độc chính là viên Hồi Hồn Đan mà ngài đã cho Sơ Tuyết. Khi ngài vứt hai viên này ra, tất cả mọi thứ biết hít thở trong nha môn thành Hàm đều trúng độc mà chết.
Mộ Dung Cảnh chợt nhớ đến đám người Trần Thủ, liền ngăn Tư Mã Lạc, đưa lời nhắc nhở “Bọn Trần Thủ còn ở đó, không được dùng.”
“Vậy… không thể dùng càng tốt, thứ này cũng không dễ làm chút nào.” Tư Mã Lạc bất ngờ nghe lời một cách kỳ lạ, thu lại không chút do dự. “Có điều thứ độc luyện ra còn khó hơn là tìm thuốc giải, nếu thực sự phải dùng thì có chút không nỡ…”
Ngọn lửa càng lúc càng lớn hơn.
Mộ Dung Cảnh khẽ vận nội công, một tiếng động lớn vang lên, bức tường phía sau bị đá thủng một lỗ lớn. Ngài cầm kiếm nhảy ra ngoài trước, bất ngờ phát hiện bên ngoài đèn đuốc sáng trưng, nơi nào cũng đầy các tướng sỹ, lại bị mai phục dày đặc hơn.
Ngài đưa mắt nhìn về phía lầu gác trước mặt. Bóng người khi nãy đã không còn nữa, cũng không biết tình hình của đám Trần Thủ thế nào.
“Tướng quân có lệnh, giết chết bọn chúng. Lên!” Tướng sỹ hừng hực tiến tới.
Mộ Dung Cảnh cầm kiếm ứng chiến, hạ thủ không chút lưu tình. Do phía sau ngài còn phải bảo vệ một người vô cùng quan trọng. Khoảnh khắc đó, ngài tự nhủ bản thân không được chết tại nơi này, nhất định phải cứu A Lạc ra ngoài… đột nhiên, ngài nghe thấy phía sau truyền lại tiếng rên rất khẽ. Trái tim quặn thắt, lúc quay người, ngài thấy A Lạc đang trừng mắt nhìn mình đầy oán hận, lại mắng “Ngươi lúc nào cũng… khiến cho người ta thù ghét. Ta hận ngươi chết đi được…” Trong lúc đưa lời oán thán, ngài từ từ ngã xuống.
Mộ Dung Cảnh vội chạy lại đỡ Tư Mã Lạc, kinh hãi nhìn mũi tên dài cắm sau lưng ngài, vết thương đó đang không ngừng chảy máu. Bởi lẽ vừa rồi ngài đã thay vị ca ca đáng kính đỡ một mũi tên chí mạng.
Vào khoảnh khắc, đôi mắt khó khăn lắm mới thanh trong giờ lại tràn ngập phẫn nộ kinh người.
“A Lạc!...” Giọng run rẩy, đi kèm cảm giác bi phẫn tột độ, Mộ Dung Cảnh điên cuồng thét lên.
“Gọi cái gì mà gọi, ta cũng đã chết đâu… chỉ là… mệt mỏi quá thôi…”
“Võ công của đệ?”
“Tạm thời mất rồi… cái tên Tiếu Trọng Chi đáng chết đó…” Chỉ là một câu nói thôi mà cũng vô cùng tốn lực, Tư Mã Lạc lúc này dường như rất yếu ớt.
Thần kinh toàn thân Mộ Dung Cảnh căng như dây đàn, suy nghĩ duy nhất chính là muốn tiêu diệt tất cả mọi thứ ở đây, run run nói “Đừng nói chuyện nữa, tựa vào ta, ta nhất định sẽ cứu đệ ra ngoài. Ta tuyệt đối không để đệ xảy ra bất cứ chuyện gì. A Lạc! Đừng ngủ, hãy kiên trì thêm chút nữa…”
Ngài quên hết mọi thứ xung quanh, đỡ lấy A Lạc, vung kiếm giết sạch chướng ngại, mở đường ra ngoài.
Chỉ có điều, binh lực mai phục cực kì đông.
Ngài giết mãi chẳng hết, cho dù dưới chân đã chất đầy thây xác, cũng chẳng thể mở đường ra khỏi đình viện. Y phục lúc này rách nát tơi tả, trên người cũng vô số vết thương. Có vết thương từ kiếm, có vết thương từ tiễn.
Thời gian càng lâu, thể lực càng yếu, cho dù là vậy, ngài quyết không để lại đệ đệ một mình tẩu thoát. Bước chân càng lúc càng nặng nề, động tác cũng theo đó mà chậm dần. Bản thân ngài cũng đã vô số lần dùng cơ thể mình che cho A Lạc những đường tên mũi kiếm. Ngài chính là đang dùng sinh mệnh của mình để bảo vệ cho người đệ đệ máu thịt, chỉ cần còn một hơi thở, ngài cũng quyết không để đệ đệ chịu thêm chút thương tổn nào nữa.
Khóe mắt Tư Mã Lạc trào dâng dòng lệ ấm nóng. Ngài đã nhìn thấy tất cả mọi hành động của ca ca mình.
“Lẽ nào, ông trời muốn tận diệt cả hai huynh đệ ta sao? Á…” Mộ Dung Cảnh thét lên đầy bi phẫn.
Cơ hội thoát khỏi nơi này càng lúc càng nhỏ nhoi.
Bọn họ càng kéo dài thời gian, người của Tiếu Trọng Chi càng đến nhiều.
“Một mình huynh chẳng thế nào thoát nổi đâu… trong nửa khắc tới không được hít thở, mà phải tìm cách trốn thoát ra ngoài… càng xa càng tốt, nhớ kĩ, tuyệt đối không được hô hấp…” Tư Mã Lạc hổn hển lên tiếng. Đột nhiên, ngài dùng sức tàn, nỗ lực ném hai viên hình cầu màu đen lên không trung.
Cùng lúc, ngài cũng theo đó mà mất đi tri giác…
Tiếp đó, một làn khói màu tím nhạt lan tỏa khắp không gian.
Mộ Dung Cảnh nhanh chóng hiểu ra, liền nín thở, cũng không quên bịt mũi cho Tư Mã Lạc, sau đó vội vã xông ra khỏi nha môn, chỉ là… họ trốn ra được, nhưng Tư Mã Lạc đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Sau sự việc, hai người liền quay về Nam Man.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, mới đó mà đã hơn nửa năm trôi qua.
Mộ Dung Cảnh lặng người nhìn đệ đệ đang ngủ say, tâm hồn buồn bã, ủ dột.
“Ha! Tên tiểu tử xấu xa đó vẫn chưa chết? Biểu cảm của ngài khiến ta còn tưởng hắn đã ngừng thở rồi đấy.” Bất chợt một giọng nói già nua vang lên. Trước mặt là một lão già tóc bạc da nhăn, thần thái ung dung xuất hiện. Trên người mặc một bộ y phục giản dị, bên thắt lưng đeo một bình hồ lô đựng rượu, sau lưng là một giỏ đựng rất nhiều thảo dược.
Xem ra lão vừa đi hái thuốc về, lại vừa hay bắt gặp vẻ mặt bi thương của Mộ Dung Cảnh.
Mộ Dung Cảnh ngại ngùng đứng lên nghênh đón, cử chỉ đặc biệt cung kính “Dược lão tiền bối, ngài quay về rồi sao?”
Dược lão tiền bối đáp một câu, sau đó liếc về phía Tư Mã Lạc, lắc đầu than thở “Thực khổ cho người làm ca ca như ngài.” Nghe giọng nói pha vài phần đáng tiếc.
Đây chính là sư phụ mà Tư Mã Lạc thường nhắc tới, ngoại hiệu Dược lão nhân, tên tuổi thực sự không rõ, trên giang hồ cũng không hề có bất cứ lời đồn thổi nào khác. Không một ai biết được ngài chính là một thế ngoại cao nhân, say mê nghiên cứu độc dược, y thuật, hơn nữa khả năng còn bất phàm?
“Lão tiền bối, A Lạc sẽ tỉnh lại chứ?” Mỗi lần gặp Dược lão nhân, Mộ Dung Cảnh luôn hỏi như vậy.
“Không tỉnh nhưng cũng không chết được, cứ yên tâm đi làm việc mà ngài muốn làm đi, ngài không thấy mặt mày A Lạc hồng hào, càng lúc càng anh tuấn hơn sao?” Dược lão nhân vừa nói vừa lắc đầu chán nản. Đặt giỏ thuốc xuống, ngài bước vội vào trong phòng, không thấy đỡ bận lòng hơn.
Mộ Dung Cảnh nghe Dược lão nhân nói vậy, đưa mắt nhìn kĩ khuôn mặt Tư Mã Lạc, ánh mắt dần hiện nét vui mừng. Có lẽ vì ngày nào cũng nhìn nên ngài không dễ nhận ra điều này, sau lời nhắc nhở của Dược lão nhân, Mộ Dung Cảnh như choàng tỉnh. Thế nhưng, ngay lúc sau, ngài lại bàng hoàng lên tiếng “Trước giờ A Lạc vẫn vậy, nhìn chẳng khác gì người khỏe mạnh, chỉ là không biết tại sao vẫn chưa tỉnh dậy? Có phải ông trời đang trừng phạt ta không…”
“Ngài đừng suy nghĩ nhiều quá! Tên tiểu tử xấu xa đó không chết được đâu, lần sau ngài đến nói không chừng nó đã tỉnh rồi!” Giọng Dược lão nhân truyền ra, chỉ một câu rất bình thường, thần tình không hề lo lắng hay vội vã.
Mộ Dung Cảnh khẽ than một tiếng “Vậy A Lạc phiền ngài chăm sóc, ta còn chút việc phải đi giải quyết.”
“Ừm, nhớ cẩn thận một chút.” Dược lão nhân đưa lời nhắc nhở.
“Được.” Mộ Dung Cảnh điềm nhiên đáp. Những ngày tháng ở Nam Man, ngài mới hiểu hoàn cảnh của A Lạc nguy hiểm đến độ nào, cứ cách năm, ba hôm lại có thích khách đến phủ viếng thăm, hơn nữa đều là tử sỹ cương liệt. Câu nói “Nhớ cẩn thận một chút” khi nãy của Dược lão nhân, chính là một câu nói cửa miệng, bởi vì trước đây ngài thường nhắc A Lạc như vậy. Nghe nói mỗi lần A Lạc xuất hiện, trên người đều là những vết thương, hoặc lớn hoặc nhỏ. Nếu không phải Dược lão nhân y thuật cao minh, e là A Lạc đã mất mạng từ lâu rồi.
Mộ Dung Cảnh biết càng nhiều lại càng cảm thấy đau khổ, càng thấy áy náy. Để mặc đệ đệ ruột thịt của mình ở nơi này, thân là ca ca, ngài lại chẳng giúp được gì. Lúc này, ngài muốn vận toàn tâm toàn ý dốc sức cho việc trả thù. Những kẻ từng ức hiếp A Lạc toàn bộ sẽ bị ngài khiến cho thân bại danh liệt, kẻ chết, người bị thương, lưu đày biên ải.
“Khoan dung với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân, cũng là bất trung với người thân của mình.” Mộ Dung Cảnh luôn ghi nhớ câu này. Bởi vì… sau cùng người bị thương, chịu khổ không phải ngài mà chính là người thân của ngài. Nếu lúc xưa không phải ngài nhân từ với nhà họ Tiếu, liệu A Lạc có trở thành bộ dạng hôm nay? Tuyệt đối không!
Mộ Dung Cảnh kéo lại chiếc chăn trên người A Lạc, nhìn người đệ đệ đầy thương xót, sau đó quay người xuống núi.
Dược lão lấy hai chiếc làn nhỏ từ trong phòng ra, bắt đầu điều chế thuốc.
Khoảnh khắc nhìn theo bóng hình dần xa của Mộ Dung Cảnh, ngài chỉ còn biết than dài một tiếng rồi lẩm bẩm “Tên tiểu tử xấu xa à, trước đây ta chẳng có chút ấn tượng tốt đẹp nào về người ca ca này của con, đó là bởi vì con cứ năm ba ngày lại ôm theo thương tích chạy tới. Nhưng xem ra ta đã trách lầm ngài ấy rồi, tên tiểu tử như con còn xấu xa hơn ngài ấy nhiều.”
Không khí bỗng nhiên trở nên cổ quái. Người lúc nãy nằm im trên giường đột nhiên động đậy. Đôi bờ mi khẽ động như cánh bướm.
“Y thuật và các môn tuyệt học của ta con chẳng học được môn nào, thế nhưng lại luyện được công phu dày vò người ta đến mức xuất thần nhập hóa. Tên tiểu tử xấu xa, lòng dạ con đúng là sắt đá.” Dược lão nhân thực sự chẳng biết làm cách nào với người đồ đệ của mình. Nút thắt trong lòng hắn quá chặt, hơn nửa năm qua rồi mà hắn vẫn chưa thể thỏa được mối hận trong lòng? Dược lão nhân lại tiếp tục nói “Lúc vi sư xuống núi có nghe người ta kháo nhau rằng, mấy kẻ hãm hại con trước đây đều bị trừng trị thích đáng, kẻ chết, người bị thương, kẻ lại bị lưu đày biên ải, cả đời không được đặt chân vào kinh thành nữa. Hơn nữa, nói đi cũng phải nói lại… tên tiểu tử xấu xa à, thủ đoạn của vị ca ca này còn mạnh mẽ hơn con nhiều, chỉ trong nửa năm đã giúp con giải quyết triệt để nhiều phiền phức mà con gặp trong suốt bao năm nay.” Tuy rằng nền tảng đại sự đã được Tư Mã Lạc sắp đặt trước, thế nhưng nếu không được một người có bản lĩnh, tài năng tiến hành thì làm sao xoay chuyển sang cục diện như hiện nay?
Ngưng lại đôi chút, giọng của Dược lão nhân lại truyền tới, trong lời nói có sự cảm khái ngút trời “Phủ thái tử hiện nay như mặt trời giữa trưa, không ai dám đối địch. Có điều, ca ca dù lợi hại đến đâu cũng không đấu được tên đệ đệ xấu xa động chút là giả vờ sắp chết, để mọi chuyện phiền phức cho người ta giải quyết, sau đấy ngồi mà an hưởng thái bình thịnh trị.”
Lúc này, người nằm trên giường trúc nhếch miệng nở nụ cười hoàn mỹ, hai hàng mi lay động, đôi mắt đan phụng khẽ mở ra, dịu dàng tựa mặt nước an lành dưới ánh trăng hiền hòa giữa đêm.
Một lúc sau, ngài lặng nhìn theo bóng dáng dần khuất của Mộ Dung Cảnh.
Người lúc nãy còn hôn mê bất tỉnh giờ nói tỉnh là đã tỉnh ngay? Nếu không biết nội tình từ trước, có lẽ trông thấy cảnh này liền dọa cho sợ chết khiếp.
Tư Mã Lạc ngồi dậy, vươn vai, ưỡn ngực, hoạt động gân cốt một hồi, tiếp đó mở miệng cất giọng mê hồn, quyến rũ “Sư phụ! Người càng lúc càng lắm chuyện rồi! Ngày nào con cũng ở đây cùng người sao? Cuộc sống nhàn hạ thế này hiếm hoi lắm!”
“Được được được. Vậy mau lại đây phân loại thuốc cho vi sư, sau đó đi chuẩn bị thức ăn cho bữa tối.”
“Sư phụ! Thuốc con có thể phân loại nhưng không nấu cơm đâu.”
“Ồ, con còn dám mặc cả với ta? Hiện con đang ăn tiền của ta, ở chỗ của ta đấy!”
“Ca ca con không trả tiền cho người sao?”
“Ngài ấy đưa, ta dám lấy sao?”
“Ha ha… Là do người không thể từ bỏ chút thể diện thôi.” Tư Mã Lạc bật cười lớn tiếng, tức thì một ngọn cỏ thuốc bay vụt tới. Tư Mã Lạc đành nhịn cười đến độ mặt đỏ rực lên, khuôn mặt tuấn tú bất phàm lại càng thêm động hồn, trác tuyệt.
Dược lão nhân trợn mắt lườm đồ đệ bảo bối một cái, trong lòng không khỏi hân hoan, vui mừng, bởi hiếm khi thấy A Lạc cười vui vẻ đến vậy.
Tư Mã Lạc bước lên phía trước, năm ngón tay trắng trẻo ngọc ngà bắt đầu phân loại thảo dược, động tác thành thục, bởi đây không phải là lần đầu tiên ngài làm những việc thế này.
“Con vẫn chưa thể đặt xuống được sao?” Dược lão nhân than thở.
“Làm sao mà dễ dàng như vậy được? Huynh ấy nợ con nhiều như vậy, mới có mấy tháng thì sao mà trả hết được?”
“Ừm, tên tiểu tử con lấy được mạng sống, chẳng phải đều dựa vào vị ca ca đó sao?” Dược lão nhân nhớ lại tháng ngày khi Tư Mã Lạc còn bệnh nặng, hôn mê hơn nửa tháng trời, tình hình lúc ấy thực nguy cấp, là ngài đã tốn biết bao tâm huyết, dùng hết cả hòm bảo dược tích lũy mười mấy năm mới có thể cứu được mạng cho A Lạc.
“Sư phụ, phải để cho huynh ấy hiểu cuộc sống của con những năm qua khổ cực như thế nào? Tiếp sau đó… hà, cho dù con có tự tay giết chết, đoan chắc huynh ấy cũng không oán thán nửa câu.”
“Nhìn xem kìa, lại ăn nói linh tinh rồi!” Dược lão nhân thực không biết làm cách nào để khuyên giải đồ đệ của mình.
“Đi làm cơm đi, con đói rồi!”
“Ây dô, người khác nhận đồ đệ ta cũng nhận đồ đệ, người ta thì đồ đệ hầu hạ sư phụ, tại sao đến lượt ta thì đảo ngược thế này….” Dược lão nhân vừa lắc đầu vừa đưa lời oán thán, có điều, đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui sướng.
Tia nắng cuối cũng trong ngày dần biến mất phía trời tây, sắc trời càng lúc càng ảm đạm.
Tư Mã Lạc tăng tốc độ phân loại thảo dược, sau đó vào phòng thu dọn đồ đạc. Ở với sư phụ, trước giờ ngài chưa từng lo lắng vấn đề an toàn, nói cách khác là không cần quan tâm đến bọn thích khách. Võ công của sư phụ cao hơn ngài gấp bội, nếu gặp phải thích khách mà sư phụ cũng không đối phó được thì ngài hoàn toàn chẳng thể tránh khỏi được con đường tử lộ. Hơn nữa, những kẻ có âm mưu xấu xa muốn lên núi cũng không dễ dàng, Mộ Dung Cảnh phái rất nhiều người canh giữ nơi này, bất cứ ai cũng không được phép lên xuống.
Chỉ là cuộc sống tiêu diêu, an bình này, ngài biết là chẳng thể kéo dài qua lâu.
Cục diện chính trị tại Nam Man về cơ bản đã ổn, Mộ Dung Cảnh cũng nói, phụ vương sẽ nhanh chóng thoái vị. Đến lúc đó, ngài muốn ngủ tiếp cũng không thể.
Ngày hôm sau, lúc hoàng hôn, Mộ Dung Cảnh lại tới ngọn núi phía sau phủ thái tử. Lúc đến đình viện, đã thấy Dược lão nhân đang chẻ củi trước cửa.
“Dược lão tiền bối, A Lạc hôm nay thế nào rồi ạ?”
Dược ão nhân mỉm cười, lắc đầu nhẹ đáp “Vẫn như vậy, nó đang ở trong phòng.”
“Dạ, ta vào trong thăm đệ ấy.”
“Đi đi.”
Mộ Dung Cảnh bước vào phòng, lại rẽ sang phòng ngủ bên góc trái. Hình ảnh đập vào mắt ngài là Tư Mã Lạc đang nằm lặng trên giường trúc.
Lúc này, bên ngoài không khí rất ổn, ngài theo thói quen đưa Tư Mã Lạc ra ngoài tắm nắng. Hôm nay, Mộ Dung Cảnh không mang đàn ra ngoài mà ngồi bên cạnh Tư Mã Lạc rất lâu.
“A Lạc, không biết vài ngày nữa thời tiết liệu đã chuyển lạnh chưa, đệ phải chú ý nhiều hơn đấy!” Mộ Dung Cảnh khẽ nói, trong lời nói hàm ý như thể ngài sắp lên đường đi xa. Ngừng lại đôi chút, ngài lại nói thêm “Triều đình đã sắp xếp nghi thức truyền vị. Trước khi truyền vị, phụ vương nói muốn đệ sang Bắc Uyển, lấy cớ chúc mừng tân hoàng đế, mục đích chính là tìm tung tích của ta. Phụ vương vẫn chưa biết ta còn sống, vẫn cố chấp muốn tấn công Bắc Uyển. Nếu ta không đi, phụ vương sẽ phái người khác đi, ta lo cho mấy người Sơ Tuyết…”
Việc đi sứ Bắc Uyển cũng phải chuẩn bị một vài ngày, trong những ngày này, Mộ Dung Cảnh phải tranh thủ trừ sạch sẽ những dư đảng bất lợi còn lại tại Nam Man. Chỉ có vậy ngài mới an tâm rời khỏi nơi này một thời gian.
Mộ Dung Cảnh ở lại đó thêm một lúc, sau khi đưa A Lạc về phòng, ngài mới rời khỏi. Khoảnh khắc Mộ Dung Cảnh rời đi, Tư Mã Lạc từ từ mở mắt, thinh lặng như không, chìm trong suy tư về một việc vô cùng khó hiểu. Tư Mã Lạc nhẹ bước đến trước cửa phòng bếp, lặng nhìn bóng dáng bận rộn của sư phụ.
“Sư phụ, con không muốn làm hoàng đế.” Tư Mã Lạc u sầu buông nhẹ một câu.
Dược lão nhân nghe vậy không khỏi lặng người, tên tiểu tử này sao lại có chút bất thường, liền theo thói quen đáp “Có thể nhận ra.”
“Trước kia con muốn làm hoàng đế bởi vì nếu không làm hoàng đế thì không báo được thù, bởi vì không làm hoàng đế thì không thể sống an lành được…” Ngài là người luôn sống trong thù hận… nay lại không muốn căm hận thêm nữa.
“Ừm, vi sư biết.”
“Con căm hận bao năm nay, trái tim cũng theo đó mà mỏi mệt, rệu rã lắm rồi…” Giọng nói Tư Mã Lạc bỗng mang theo chút nũng nịu con trẻ.
“Mệt mỏi rồi thì nghỉ ngơi đi, trên thế gian này chẳng còn bất cứ người nào để con căm hận nữa.”
“Còn người phụ nữ đó, con không muốn tha thứ… Chỉ là con nghe nói, năm đó bà ta cũng rất khổ cực, hơn nữa còn trúng độc, nếu không trốn khỏi cung thì chắc chắn sẽ chỉ còn một con đường chết. Cho nên…” Suy cho cũng đã nhiều năm trôi qua, ngài cũng hiểu được thế nào gọi là cung đấu.
Dược lão nhân dừng công việc dang dở lại “Tên tiểu tử xấu xa, mỗi người đều phải bước đi trên con đường độc nhất vô nhị, con muốn đi thế nào chính là tùy ở con. Thế nhưng, trong lúc bước đi khó tránh khỏi sẽ xuất hiện một vài người qua đường, mà những người qua đường này cũng có con đường cần đi riêng của họ. Con không thể thao túng bọn họ và cũng không thể bắt họ phải sống theo suy nghĩ của mình. Phải học cách thấu hiểu và tôn trọng quyết định của họ.”
“Sư phụ, những lời người nói hôm nay sâu sắc quá…”
“Vậy thì từ từ suy ngẫm. Vừa nói xong đã hiểu, vi sư cũng nghi ngờ rốt cuộc con đã nghe hiểu cái gì?”
“Con biết rồi! Bữa tối sắp xong chưa ạ, con thấy đói quá!”
“Tên tiểu tử xấu xa, cầm lấy.” Dược lão nhân đưa quả trứng vừa chiên xong cho Tư Mã Lạc. Tức thì khuôn mặt ngài dịu hẳn lại, mỉm cười vui vẻ “Sau này con sẽ đối tốt với người.”
“Sao thế? Lương tâm bỗng trỗi dậy à?”
“Sư phụ…” Khuôn mặt Tư Mã Lạc khẽ đỏ ửng lên, phảng phất nét ngại ngùng.
“Được rồi, trước hết con hãy học hết những tuyệt học của sư phụ, đừng để chúng bị thất truyền là được.”
“Cái này… ha ha, sư phụ, đối xử với người tốt không nhất định phải học những thứ đó chứ.”
“Có phải lại lười biếng?”
“Không… không… Con sẽ cố gắng hết sức. Tuyệt học của người thực quá đỗi bác đại cao thâm, đồ nhi sẽ từ từ học hỏi, từ từ học hỏi. Thế nhưng cũng đã lâu như vậy rồi, rốt cuộc người đã nghiên cứu ra cách trị liệu hay chưa?”
Dược lão nhân đang vui vẻ, bỗng bực bội cau mày “Vi sư đã tận lực rồi. Dựa theo miêu tả của con về bệnh tình, e là khó lòng mà giải độc. Nếu người đó vừa sinh ra thì còn có cách, thế nhưng đã sống mười mấy năm rồi, cũng uống quá nhiều loại thuốc, thế nên độc tính đã ăn sâu vào xương cốt.”
“Sư phụ từng dạy con, trên thế gian này mỗi chất độc đều có cách phá giải hết mà, lẽ nào lại sai sao?”
“Không sai, hơn nữa sư phụ là người không phải là thần tiên. Dù gì trong thời gian ngắn… cũng không cách nào tìm ra được.”
“Con… sư phụ!”
“Nhõng nhẽo vô ích, la hét cũng không hiệu quả.”
“…”
Sắc mặt Tư Mã Lạc trầm trọng hẳn rồi chìm sâu trong suy tư...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.