Chương 23
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Tôi không biết kết luận của anh Duy về tình cảm của Vũ dành cho tôi là sai hay đúng, chỉ cười trừ nói:
– Thôi việc máy móc kia coi như xong, anh về nghỉ đi, chắc cả đêm qua anh không ngủ được rồi… Cũng về cho ba mẹ yên tâm nữa anh ạ.
– Anh biết rồi… anh về nhà bây giờ đây, còn để mẹ biết… ai là người cứu gia đình mình. Mẹ chỉ vì nghĩ cho em mà cư xử thế với Vũ, nếu mẹ hiểu anh ta hơn sẽ có cái nhìn khác! Anh không rõ em với Vũ hiện tại là thế nào nhưng cách anh ta nhìn em… anh tin là anh ta còn yêu em.
Tôi ậm ừ, mặt mũi vẫn còn nóng ran khi nhớ lại ánh mắt của Vũ, khẽ giục Duy:
– Được rồi… anh đi đi, em làm việc đây.
Anh Duy gật gù, mỉm cười anh trêu:
– Anh vẫn thích có cậu em rể như anh ta đấy!
– Anh này… người ta đâu có yêu em như anh nghĩ đâu!
Anh không nói thêm về chuyện này, chỉ đứng dậy nói:
– Ừ, giờ anh đi lấy ô tô rồi về, em ở lại công ty điều phối anh em làm việc. Thiếu một lúc ba người chắc chắn là sẽ giảm tiến độ, có mấy máy cần giao sớm em chuyển người sang tập trung làm cho xong còn giao cho người ta.
Duy đi rồi, tôi khẽ thở ra một hơi. Mối quan hệ giữa tôi và Vũ, quả thực sâu trong lòng tôi không dám tin vào tình cảm của anh. Chẳng thể đòi hỏi… bản thân tôi đã muốn buông tay anh, nhìn nhóm vệ sĩ của anh sáng nay đe dọa ba người thợ lòng tôi lại càng nặng nề hơn. Thế giới của anh và tôi… khác biệt nhiều quá.
Chiều về, bất chợt xe của tôi chết máy giữa đường, bực bội tôi đành dắt xe. Chỉ độ vài phút, từ phía sau bỗng có chiếc xe hơi bảy chỗ xuất hiện chặn đường. Tôi thoáng giật mình, những người trên xe… chính là các vệ sĩ của Vũ mà tôi đã gặp ban sáng.
– Chị dâu… chị hỏng xe à… chị lên xe đi chúng em đưa về, xe này chúng em đem sửa cho!
Tôi ngỡ ngàng trước nụ cười nhoẻn miệng của một người trong số họ, ngạc nhiên tôi hỏi:
– Sao các anh có mặt đúng lúc vậy? Các anh theo dõi tôi à?
– Chị không biết chứ bọn em có lệnh của anh Vũ bảo vệ chị suốt đấy! Vụ việc hôm qua cũng là chúng em báo cho anh Vũ.
Lòng tôi dâng lên cảm giác ngọt ngào, Vũ làm quá rồi… Cũng chính vì anh quan tâm đến tôi mà cứu được tôi khỏi tay lão Bảo, chính nhờ thế mà sáng nay anh đến giải quyết sự việc giúp gia đình tôi… Tôi gật nhẹ, trèo lên xe của nhóm vệ sĩ, đỏ mặt nói:
– Anh Vũ giờ ở đâu… tôi muốn gặp anh ấy.
– Được, chúng em đưa chị đến.
Trái tim trong ngực lại đập rộn lên, tôi bình tĩnh để bọn họ đưa tôi đến một quán bar lần đầu tiên tôi biết. Vũ từng nói anh có ba quán bar, lúc đó bầu bì tôi cũng không để ý, không đòi anh đưa đi, giờ mới biết thêm một cơ sở. Giờ là sáu giờ chiều, anh đã đến quán rồi.
– Chị ngồi chờ ở kia, em lên gọi anh ấy!
– Vâng, cảm ơn anh.
Tôi ngồi ở một ghế cao nhìn toàn cảnh quán bar khá nhẹ nhàng với những hình sơn ngoằn ngoèo trẻ trung, không có vẻ gì đe dọa. Còn sớm nên quán vắng vẻ, chợt bóng dáng thân quen của Vũ xuất hiện ở cửa phòng trong, tự nhiên tôi lại ngại ngùng liền giả vờ nhìn màn hình led đang chiếu những hình ảnh nhảy nhót của nam thanh nữ tú.
Chẳng biết Vũ đến gần tôi từ lúc nào, chỉ nghe được bên tai âm giọng trầm trầm của anh:
– Sao lại đến tìm tôi thế?
– Cũng không có gì, muốn nói lời cảm ơn anh.
Tôi ngài ngại cúi xuống, cảm giác hai má nóng ran trước ánh mắt của Vũ. Có tiếng cười nhẹ của người đứng cạnh tôi, Vũ gật gù, ngồi xuống ghế cao bên cạnh.
– Tôi không thích cảm ơn suông.
– Thế… anh muốn gì?
Nói xong tôi chợt nhận ra mình lỡ lời, chẳng phải Vũ nói muốn tôi về với anh sao, giờ còn hỏi vậy đúng là vẽ đường cho hươu chạy. Vũ chợt vỗ tay, người phục vụ đem một cốc nước chanh mát lạnh đến trước mặt tôi.
– Không có độc đâu, uống đi! Dắt xe chắc mệt!
Cái gì cũng biết, thế mà cứ thích núp từ xa. Ghét thật! Tôi ậm ừ uống ực một hơi quá nửa cốc, cảm giác trong đó có chút rượu cay nhẹ khá là ngon.
– Anh thích theo dõi tôi thế à? Có biết như thế là phạm pháp không hả?
Tôi nhâm nhi cốc nước chanh với tốc độ chậm hơn, hơi cau mày hỏi. Vũ không trả lời, bất chợt anh trầm giọng:
– Nếu không sợ phạm pháp tôi đã bắt cóc cô về rồi.
Tôi sững sờ… chợt nhớ đến… lý do vì sao sáu năm trước tôi và anh xa nhau. Phạm Hoàng Vũ… Anh… là một kẻ ngốc, một kẻ siêu ngốc! Cả tôi cũng vậy, ngốc chẳng kém anh một chút xíu nào!
Nuốt ực một ngụm nước bọt trước câu nói của Vũ, tôi e hèm hỏi:
– Sao hôm trước tôi gọi cho anh mười cuộc anh không nghe máy hả?
Vũ không trả lời, tôi cũng đành chịu. Tính cách anh cứ thế này bảo sao… Hiểu anh hơn tôi quyết định không chấp anh nữa, lúng túng giải thích:
– Tôi và Hùng… chẳng có gì cả. Hôm trước tôi bị mệt nên mới không ra gặp anh được, mệt liệt giường luôn ấy, muốn gặp mà không được, tin tôi đi!
Vũ cau mày như không tin vào lời giải thích của tôi, có điều… cảm nhận được đáy mắt anh bừng sáng, bất giác cảm giác ấm áp lan tỏa từng tế bào cơ thể tôi. Hướng mắt về tôi anh nhẹ giọng:
– Ở đây rồi, đừng về nữa.
Ánh mắt anh nhìn tôi… sao tha thiết đến vậy? Tim tôi đập như bay ra khỏi lồng ngực. Anh sợ bị mẹ tôi thêm một lần xua đuổi nên… Tôi ngại ngùng, vùng dậy nói:
– Ai lại thế, anh Duy sẽ nói chuyện sáng nay với ba mẹ tôi… hai người họ nhất định sẽ không quên ơn của anh đâu! Thôi… giờ tôi về đây!
Tôi chưa bước nổi một bước, bàn tay ai kia đã nắm chặt lấy cổ tay tôi, sau một lực mạnh tôi ngả vào ngực anh.
– Ai cho cô đi? Nơi này chỉ có vào, không có ra!
– Anh!
Tôi hơi bực trước cách ép buộc của Vũ, thế nhưng trước nụ cười trên khuôn mặt anh, tự nhiên trái tim lại mềm như bún. Lí nhí tôi cãi:
– Anh sợ phạm pháp cơ mà!
– Tôi chỉ sợ làm cô đau.
Tôi sững sờ giương đôi mắt mở to nhìn Vũ thêm một lần nữa. Anh… sợ làm tôi đau? Đó là nguyên nhân khiến… anh im lặng đi phía sau tôi? Có phải vì… tôi bước về anh một bước, anh lập tức bước về tôi mười bước mà nói ra được những lời này?
Không để tôi thắc mắc thêm, Vũ kéo tôi rời khỏi quán bar. Trái tim vẫn còn đang đập loạn tôi hỏi:
– Anh kéo tôi đi đâu thế?
– Về nhà.
Tôi lập tức giật tay Vũ không muốn đi.
– Nhà? Tôi không muốn gặp bà Thanh!
– Lên xe rồi biết!
Cuối cùng vẫn là tôi chịu theo Vũ đến một khu chung cư cao cấp. Cùng anh đứng trong thang máy, tự nhiên tôi lại chẳng biết nói gì, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc. Câu chuyện này… sao cứ như không phải là sự thật?
– Từ nay ở đây!
Vũ cầm thẻ khóa áp vào ổ, sau tiếng tít nhận, anh đẩy cửa cho tôi bước vào. Căn hộ trước mắt tôi hoàn toàn mới, anh cũng chưa đến đây ở thì phải. Tôi nhìn quanh một lượt căn hộ rộng rãi hiện đại với tông màu trắng, nhìn về căn bếp mới tinh trống trải tôi gật nhẹ, quay đầu lại đối diện đôi mắt như có lửa của Vũ. Nhìn thế này… ai chẳng biết là anh muốn gì!
– Giờ tôi phải về đã, ba mẹ tôi lo!
Tôi quay người về cửa, quả thực chưa sẵn sàng với sự thân mật. Tôi và anh… dù là đã lên giường với nhau nhưng lúc đó tôi không biết gì hết, đối diện với việc này không khỏi cảm thấy ngợp.
Bàn tay lớn kéo tôi lại giữ chặt trong lòng, Vũ chau mày cúi xuống hỏi:
– Cô không muốn?
– Tôi… không quen. Hơn nữa… tôi đói!
Tôi thật thà, anh có biết giờ là mấy giờ không, gần giờ ăn tối rồi đấy! Có chút ngạc nhiên anh hỏi:
– Sao lại không quen? Chẳng phải… tôi và cô… đã có với nhau…?
Vũ chịu tin đứa con trong bụng tôi trước đây là của anh, nếu anh không tin chắc chắn anh không muốn tiếp tục với một kẻ dối trá vô sỉ. Cảm giác ngọt ngào từ đâu tràn ngập tâm trí, tôi gật đầu nói:
– Lần đầu tiên của tôi và anh… là do tôi bị bỏ thuốc, không biết gì hết!
– Tôi chuốc thuốc cô?
Vũ nhíu mày thắc mắc, bàn tay lớn chui vào áo tôi quờ quạng khiến cơ thể tôi nóng ran tê dại. Khẽ xoay người lảng tránh tôi lắc đầu:
– Không… anh cứu tôi khỏi lão sếp của tôi… lão mới là kẻ bỏ thuốc tôi, sau đó thì… anh thừa nước đục biết không hả? Dù sao thì… tôi vẫn chưa thể… quen với anh được! Hơn nữa… anh có nghe tôi nói là tôi đói không thế?
Tôi bực bội lặp lại. Vũ hơi cười trước câu nói của tôi, anh ừm nhẹ, đôi mắt sẫm lại anh nói:
– Đi ăn!
Có chút hài lòng tôi gật đầu, nghe có tiếng chuông điện thoại liền mở túi xách lấy máy gạt nút nghe. Anh Duy gọi tôi. Biết mà, mãi tôi không về cả nhà hẳn đang lo lắng.
– Anh Duy… chốc em về.
– Em đang ở đâu thế?
Vũ chợt giật máy của tôi trả lời:
– Cô ấy đã về với tôi, anh nói với mẹ giúp tôi.
Mường tượng ra nụ cười của anh Duy, đỏ mặt tôi giật lại điện thoại nói với anh ấy:
– Anh… chốc em về đấy! Bảo ba mẹ đừng lo!
– Ừ, anh cũng nói với ba mẹ rồi, hai người muốn gặp Vũ. Nếu được thì sau bữa tối nay, em hỏi Vũ giúp anh có tiện không?
Tôi vâng dạ ngắt máy, nhìn Vũ nói:
– Anh… ba mẹ tôi muốn gặp anh… sau bữa tối nay.
– Ừm. Vậy chúng ta đi ăn rồi đến nhà cô.
Khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, tôi theo Vũ xuống hầm để xe. Mối quan hệ giữa Vũ và ba mẹ tôi đã được cải thiện, tôi chẳng còn mong gì hơn. Trên xe Vũ, tôi chợt nhận ra… đây là lần đầu tiên tôi và anh cùng nhau đi ăn, trong lòng không khỏi hồi hộp. Khoảng cách giữa tôi và anh có phải mỗi lúc một lấp đầy?
– Thôi việc máy móc kia coi như xong, anh về nghỉ đi, chắc cả đêm qua anh không ngủ được rồi… Cũng về cho ba mẹ yên tâm nữa anh ạ.
– Anh biết rồi… anh về nhà bây giờ đây, còn để mẹ biết… ai là người cứu gia đình mình. Mẹ chỉ vì nghĩ cho em mà cư xử thế với Vũ, nếu mẹ hiểu anh ta hơn sẽ có cái nhìn khác! Anh không rõ em với Vũ hiện tại là thế nào nhưng cách anh ta nhìn em… anh tin là anh ta còn yêu em.
Tôi ậm ừ, mặt mũi vẫn còn nóng ran khi nhớ lại ánh mắt của Vũ, khẽ giục Duy:
– Được rồi… anh đi đi, em làm việc đây.
Anh Duy gật gù, mỉm cười anh trêu:
– Anh vẫn thích có cậu em rể như anh ta đấy!
– Anh này… người ta đâu có yêu em như anh nghĩ đâu!
Anh không nói thêm về chuyện này, chỉ đứng dậy nói:
– Ừ, giờ anh đi lấy ô tô rồi về, em ở lại công ty điều phối anh em làm việc. Thiếu một lúc ba người chắc chắn là sẽ giảm tiến độ, có mấy máy cần giao sớm em chuyển người sang tập trung làm cho xong còn giao cho người ta.
Duy đi rồi, tôi khẽ thở ra một hơi. Mối quan hệ giữa tôi và Vũ, quả thực sâu trong lòng tôi không dám tin vào tình cảm của anh. Chẳng thể đòi hỏi… bản thân tôi đã muốn buông tay anh, nhìn nhóm vệ sĩ của anh sáng nay đe dọa ba người thợ lòng tôi lại càng nặng nề hơn. Thế giới của anh và tôi… khác biệt nhiều quá.
Chiều về, bất chợt xe của tôi chết máy giữa đường, bực bội tôi đành dắt xe. Chỉ độ vài phút, từ phía sau bỗng có chiếc xe hơi bảy chỗ xuất hiện chặn đường. Tôi thoáng giật mình, những người trên xe… chính là các vệ sĩ của Vũ mà tôi đã gặp ban sáng.
– Chị dâu… chị hỏng xe à… chị lên xe đi chúng em đưa về, xe này chúng em đem sửa cho!
Tôi ngỡ ngàng trước nụ cười nhoẻn miệng của một người trong số họ, ngạc nhiên tôi hỏi:
– Sao các anh có mặt đúng lúc vậy? Các anh theo dõi tôi à?
– Chị không biết chứ bọn em có lệnh của anh Vũ bảo vệ chị suốt đấy! Vụ việc hôm qua cũng là chúng em báo cho anh Vũ.
Lòng tôi dâng lên cảm giác ngọt ngào, Vũ làm quá rồi… Cũng chính vì anh quan tâm đến tôi mà cứu được tôi khỏi tay lão Bảo, chính nhờ thế mà sáng nay anh đến giải quyết sự việc giúp gia đình tôi… Tôi gật nhẹ, trèo lên xe của nhóm vệ sĩ, đỏ mặt nói:
– Anh Vũ giờ ở đâu… tôi muốn gặp anh ấy.
– Được, chúng em đưa chị đến.
Trái tim trong ngực lại đập rộn lên, tôi bình tĩnh để bọn họ đưa tôi đến một quán bar lần đầu tiên tôi biết. Vũ từng nói anh có ba quán bar, lúc đó bầu bì tôi cũng không để ý, không đòi anh đưa đi, giờ mới biết thêm một cơ sở. Giờ là sáu giờ chiều, anh đã đến quán rồi.
– Chị ngồi chờ ở kia, em lên gọi anh ấy!
– Vâng, cảm ơn anh.
Tôi ngồi ở một ghế cao nhìn toàn cảnh quán bar khá nhẹ nhàng với những hình sơn ngoằn ngoèo trẻ trung, không có vẻ gì đe dọa. Còn sớm nên quán vắng vẻ, chợt bóng dáng thân quen của Vũ xuất hiện ở cửa phòng trong, tự nhiên tôi lại ngại ngùng liền giả vờ nhìn màn hình led đang chiếu những hình ảnh nhảy nhót của nam thanh nữ tú.
Chẳng biết Vũ đến gần tôi từ lúc nào, chỉ nghe được bên tai âm giọng trầm trầm của anh:
– Sao lại đến tìm tôi thế?
– Cũng không có gì, muốn nói lời cảm ơn anh.
Tôi ngài ngại cúi xuống, cảm giác hai má nóng ran trước ánh mắt của Vũ. Có tiếng cười nhẹ của người đứng cạnh tôi, Vũ gật gù, ngồi xuống ghế cao bên cạnh.
– Tôi không thích cảm ơn suông.
– Thế… anh muốn gì?
Nói xong tôi chợt nhận ra mình lỡ lời, chẳng phải Vũ nói muốn tôi về với anh sao, giờ còn hỏi vậy đúng là vẽ đường cho hươu chạy. Vũ chợt vỗ tay, người phục vụ đem một cốc nước chanh mát lạnh đến trước mặt tôi.
– Không có độc đâu, uống đi! Dắt xe chắc mệt!
Cái gì cũng biết, thế mà cứ thích núp từ xa. Ghét thật! Tôi ậm ừ uống ực một hơi quá nửa cốc, cảm giác trong đó có chút rượu cay nhẹ khá là ngon.
– Anh thích theo dõi tôi thế à? Có biết như thế là phạm pháp không hả?
Tôi nhâm nhi cốc nước chanh với tốc độ chậm hơn, hơi cau mày hỏi. Vũ không trả lời, bất chợt anh trầm giọng:
– Nếu không sợ phạm pháp tôi đã bắt cóc cô về rồi.
Tôi sững sờ… chợt nhớ đến… lý do vì sao sáu năm trước tôi và anh xa nhau. Phạm Hoàng Vũ… Anh… là một kẻ ngốc, một kẻ siêu ngốc! Cả tôi cũng vậy, ngốc chẳng kém anh một chút xíu nào!
Nuốt ực một ngụm nước bọt trước câu nói của Vũ, tôi e hèm hỏi:
– Sao hôm trước tôi gọi cho anh mười cuộc anh không nghe máy hả?
Vũ không trả lời, tôi cũng đành chịu. Tính cách anh cứ thế này bảo sao… Hiểu anh hơn tôi quyết định không chấp anh nữa, lúng túng giải thích:
– Tôi và Hùng… chẳng có gì cả. Hôm trước tôi bị mệt nên mới không ra gặp anh được, mệt liệt giường luôn ấy, muốn gặp mà không được, tin tôi đi!
Vũ cau mày như không tin vào lời giải thích của tôi, có điều… cảm nhận được đáy mắt anh bừng sáng, bất giác cảm giác ấm áp lan tỏa từng tế bào cơ thể tôi. Hướng mắt về tôi anh nhẹ giọng:
– Ở đây rồi, đừng về nữa.
Ánh mắt anh nhìn tôi… sao tha thiết đến vậy? Tim tôi đập như bay ra khỏi lồng ngực. Anh sợ bị mẹ tôi thêm một lần xua đuổi nên… Tôi ngại ngùng, vùng dậy nói:
– Ai lại thế, anh Duy sẽ nói chuyện sáng nay với ba mẹ tôi… hai người họ nhất định sẽ không quên ơn của anh đâu! Thôi… giờ tôi về đây!
Tôi chưa bước nổi một bước, bàn tay ai kia đã nắm chặt lấy cổ tay tôi, sau một lực mạnh tôi ngả vào ngực anh.
– Ai cho cô đi? Nơi này chỉ có vào, không có ra!
– Anh!
Tôi hơi bực trước cách ép buộc của Vũ, thế nhưng trước nụ cười trên khuôn mặt anh, tự nhiên trái tim lại mềm như bún. Lí nhí tôi cãi:
– Anh sợ phạm pháp cơ mà!
– Tôi chỉ sợ làm cô đau.
Tôi sững sờ giương đôi mắt mở to nhìn Vũ thêm một lần nữa. Anh… sợ làm tôi đau? Đó là nguyên nhân khiến… anh im lặng đi phía sau tôi? Có phải vì… tôi bước về anh một bước, anh lập tức bước về tôi mười bước mà nói ra được những lời này?
Không để tôi thắc mắc thêm, Vũ kéo tôi rời khỏi quán bar. Trái tim vẫn còn đang đập loạn tôi hỏi:
– Anh kéo tôi đi đâu thế?
– Về nhà.
Tôi lập tức giật tay Vũ không muốn đi.
– Nhà? Tôi không muốn gặp bà Thanh!
– Lên xe rồi biết!
Cuối cùng vẫn là tôi chịu theo Vũ đến một khu chung cư cao cấp. Cùng anh đứng trong thang máy, tự nhiên tôi lại chẳng biết nói gì, chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc. Câu chuyện này… sao cứ như không phải là sự thật?
– Từ nay ở đây!
Vũ cầm thẻ khóa áp vào ổ, sau tiếng tít nhận, anh đẩy cửa cho tôi bước vào. Căn hộ trước mắt tôi hoàn toàn mới, anh cũng chưa đến đây ở thì phải. Tôi nhìn quanh một lượt căn hộ rộng rãi hiện đại với tông màu trắng, nhìn về căn bếp mới tinh trống trải tôi gật nhẹ, quay đầu lại đối diện đôi mắt như có lửa của Vũ. Nhìn thế này… ai chẳng biết là anh muốn gì!
– Giờ tôi phải về đã, ba mẹ tôi lo!
Tôi quay người về cửa, quả thực chưa sẵn sàng với sự thân mật. Tôi và anh… dù là đã lên giường với nhau nhưng lúc đó tôi không biết gì hết, đối diện với việc này không khỏi cảm thấy ngợp.
Bàn tay lớn kéo tôi lại giữ chặt trong lòng, Vũ chau mày cúi xuống hỏi:
– Cô không muốn?
– Tôi… không quen. Hơn nữa… tôi đói!
Tôi thật thà, anh có biết giờ là mấy giờ không, gần giờ ăn tối rồi đấy! Có chút ngạc nhiên anh hỏi:
– Sao lại không quen? Chẳng phải… tôi và cô… đã có với nhau…?
Vũ chịu tin đứa con trong bụng tôi trước đây là của anh, nếu anh không tin chắc chắn anh không muốn tiếp tục với một kẻ dối trá vô sỉ. Cảm giác ngọt ngào từ đâu tràn ngập tâm trí, tôi gật đầu nói:
– Lần đầu tiên của tôi và anh… là do tôi bị bỏ thuốc, không biết gì hết!
– Tôi chuốc thuốc cô?
Vũ nhíu mày thắc mắc, bàn tay lớn chui vào áo tôi quờ quạng khiến cơ thể tôi nóng ran tê dại. Khẽ xoay người lảng tránh tôi lắc đầu:
– Không… anh cứu tôi khỏi lão sếp của tôi… lão mới là kẻ bỏ thuốc tôi, sau đó thì… anh thừa nước đục biết không hả? Dù sao thì… tôi vẫn chưa thể… quen với anh được! Hơn nữa… anh có nghe tôi nói là tôi đói không thế?
Tôi bực bội lặp lại. Vũ hơi cười trước câu nói của tôi, anh ừm nhẹ, đôi mắt sẫm lại anh nói:
– Đi ăn!
Có chút hài lòng tôi gật đầu, nghe có tiếng chuông điện thoại liền mở túi xách lấy máy gạt nút nghe. Anh Duy gọi tôi. Biết mà, mãi tôi không về cả nhà hẳn đang lo lắng.
– Anh Duy… chốc em về.
– Em đang ở đâu thế?
Vũ chợt giật máy của tôi trả lời:
– Cô ấy đã về với tôi, anh nói với mẹ giúp tôi.
Mường tượng ra nụ cười của anh Duy, đỏ mặt tôi giật lại điện thoại nói với anh ấy:
– Anh… chốc em về đấy! Bảo ba mẹ đừng lo!
– Ừ, anh cũng nói với ba mẹ rồi, hai người muốn gặp Vũ. Nếu được thì sau bữa tối nay, em hỏi Vũ giúp anh có tiện không?
Tôi vâng dạ ngắt máy, nhìn Vũ nói:
– Anh… ba mẹ tôi muốn gặp anh… sau bữa tối nay.
– Ừm. Vậy chúng ta đi ăn rồi đến nhà cô.
Khẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, tôi theo Vũ xuống hầm để xe. Mối quan hệ giữa Vũ và ba mẹ tôi đã được cải thiện, tôi chẳng còn mong gì hơn. Trên xe Vũ, tôi chợt nhận ra… đây là lần đầu tiên tôi và anh cùng nhau đi ăn, trong lòng không khỏi hồi hộp. Khoảng cách giữa tôi và anh có phải mỗi lúc một lấp đầy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.