Chương 27
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Tôi chỉ biết trân trân nhìn những tấm ảnh Kim Anh gửi đến… Nụ hôn của hai người họ say đắm đến mức cả hai đều nhắm nghiền mắt… là say đắm hay… là vì anh đang không tỉnh táo? Thất thần không biết bao lâu, bất chợt tôi gạt nước mắt. Câu chuyện này… từng xảy ra với tôi không chỉ một lần, cũng chính vì kẻ thứ ba mà tôi và anh đã phải xa nhau sáu năm trong chua xót hận thù. Chuyện chưa có gì rõ ràng, tôi đừng nên kết luận, hơn nữa… lúc đó anh nghĩ tôi lừa anh, tôi vứt bỏ anh, tại sao tôi lại trách anh được? Phải, dù cho anh có cùng cô ta qua đêm đi chăng nữa, thì… tôi cũng không có quyền trách anh. Thế nhưng… sâu trong lòng, tôi tin anh không làm chuyện đó, tôi tin những lời anh nói với tôi, tôi tin vào… cảm nhận của tôi cũng như buổi nói chuyện với Huy trong bệnh viện ngày nào. Nếu anh là kẻ dễ thay lòng, không có lý gì bao nhiêu năm anh vẫn lưu luyến một kẻ vô tình bạc bẽo như tôi, kẻ bỗng dưng biến mất khỏi cuộc đời anh không một vết tích, mặc kệ anh suốt sáu năm trời. Cảm thấy thoải mái hơn, tôi quyết định không nghĩ đến chuyện này nữa, quyết định sẽ tìm một thời điểm thích hợp để hỏi anh, nhất định không phải là lúc này, khi tình hình vụ án còn chưa sáng tỏ. Đã ba ngày kể từ lúc anh theo xe cảnh sát, tôi chỉ nghe vệ sĩ của anh gọi báo cho tôi, anh vẫn trong kiểm soát của cảnh sát dù bọn họ đối xử với anh không đến nỗi nào. Anh khuyên tôi bình tĩnh chờ đợi, tôi sẽ nghe anh.
Tinh mơ ngày thứ sáu kể từ lúc tôi xa anh, chuông cửa căn hộ có tiếng kêu. Linh cảm của tôi bất giác khiến tim tôi reo lên, tôi vội vã vùng khỏi giường bước ra mở cửa.
Vũ…
Anh đứng đó, thân hình cao lớn gầy đi nhiều, đôi mắt sâu trũng hốc hác nhưng vẫn tinh anh đủ để cúi nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến. Tôi đứng lặng nhìn anh mất mấy giây như không tin vào mắt mình, ngay sau đó lao đến ôm chầm lấy anh. Nước mắt như mưa rơi tôi khóc trong lòng anh. Vũ… anh đã về với tôi thật rồi sao?
Vũ khẽ cười xoa nhẹ lưng tôi, tôi vẫn cứ khóc không sao ngưng lại được. Thực hay mơ đây… tôi đã mơ không biết bao lần cảnh này rồi… để tôi tự cấu mình một cái đã. Không đau… có lẽ nào tôi vẫn đang mơ?
– Ngốc!
Vũ nâng cằm tôi lên, nụ hôn mềm mại anh áp xuống môi tôi như tình yêu trong đợi chờ khắc khoải bao ngày được anh bày tỏ đến tôi. Nụ hôn ấy làm tôi xây xẩm mặt mày, đứng cũng không vững, hai chân run rẩy muốn quỵ ngã. Thế rồi… tôi quỵ thật, đành để anh bế bổng tôi lên tiến về chiếc giường chưa một lần chứng kiến tình cảm lứa đôi. Biết anh mệt tôi không nỡ làm phiền anh, chỉ vùng dậy kéo anh nằm xuống nói:
– Anh nằm nghỉ đi, chắc chắn anh thiếu ngủ, bao nhiêu ngày qua anh đâu có ngủ được phải không? Em nấu gì cho anh ăn nhé!
Vũ phì cười, anh không phản đối, đặt lưng xuống giường anh nhắm hờ mắt. Tôi chưa kịp quay đi bàn tay lớn đã kéo tôi lại, sau một lực tôi nằm trên bờ ngực vững chãi của anh. Tiếng tim tôi cùng tim anh đang hòa nhịp, tôi lúng túng nói:
– Chưa đến lúc em hỏi chuyện anh đâu… thế nên anh ngủ đi lấy sức đã!
Tôi bĩu nhẹ môi vùng dậy, Vũ khẽ nhướng mày, mắt vẫn không mở anh gác tay lên trán. Tôi không lưu lại lâu hơn, nhanh chóng bước ra bếp nấu nướng. Giờ mới có sáu giờ, tôi làm nhanh bữa sáng với mì bò và trứng ốp la. Muốn để anh ngủ thêm nên tôi chưa đổ nước vào mì, chỉ vào toilet đánh răng rửa mặt, bước ra đã thấy Vũ đứng chờ bên ngoài:
– Anh… không ngủ tiếp đi!
– Ngủ để sau đi!
Ánh mắt như có lửa kia nhìn tôi làm sao tôi có thể bình tĩnh, chỉ là… tôi lúc này… trong lòng rối ren bao nhiêu cảm xúc, thế nên chỉ nói với anh:
– Ăn sáng cái đã… ốm ra bây giờ!
Sau điệu cười phì, Vũ bước vào toilet. Tiếng nước xả vang lên, tôi đoán là anh đang tắm. Bộ quần áo trên người Vũ không giống hôm anh xa tôi, đặc biệt lúc này… anh không có đồ thay. Quấn chiếc khăn tắm ngang hông bước ra, nhìn Vũ như vậy hai má đỏ bừng tôi lúng túng nói:
– Anh… mặc tạm đồ của em đi… giờ sớm quá siêu thị chưa mở cửa… haha…
– Cứ thế này ăn sáng được không?
Thì… cũng được nhưng mà… xốn mắt lắm! Tôi cười cười mặt mũi đỏ lên, bước về bếp đun lại nước mì. Phía sau có vòng tay ôm tôi chặt cứng, bao ngày chờ đợi… bắt anh chờ thêm có vẻ hơi bị khó.
– Từ từ… em đói!
Lúc nào cũng viện lý do này, thế nhưng xem ra cũng hiệu quả. Vũ chấp nhận chờ nước mì sôi cùng tôi, sau đó anh bưng hai tô mì ra bàn trong lúc tôi đem đĩa trứng ốp la để lên.
– Anh ăn đi… mì trương lên bây giờ!
Khẽ giục Vũ tôi ăn vội bát mì. Anh có thói quen nhìn chằm chằm tôi khi ăn, giờ tôi mới biết đấy. Lúc tôi còn mang bầu ở bên anh với tư cách là vợ, thực tình tôi với anh không có lúc nào ăn cùng nhau ngoại trừ những bữa liên hoan gia đình. Thời điểm đó… tôi và anh giao tiếp rất khó, có lẽ vì… anh không phải tuýp người dễ gần, hơn nữa… tôi đột ngột xuất hiện trong cuộc đời anh không “gốc rễ”, không thể đòi hỏi một mối quan hệ ngọt ngào được. Lúc này đây… có lẽ tình cảm anh dành cho tôi đã đâm sâu bén rễ rồi… Tôi là kẻ may mắn, có phải vậy không? Tôi được Vũ yêu không chỉ một lần, lần đầu tiên tôi là kẻ ngốc nghếch nhưng lần này… tôi cần phải nhìn sâu hơn vào tấm chân tình ở anh…
Rửa xong bát đũa, nhìn về giường Vũ đã ngủ rồi, cảm thấy nhẹ nhõm tôi cầm theo ví xuống siêu thị bên dưới. Giờ là bảy giờ, cũng may siêu thị đã mở cửa. Chẳng hỏi kịp anh mặc cỡ nào, tôi đành nhờ nhân viên siêu thị tư vấn size với chiều cao cân nặng của anh. Xách túi đồ trở lại phòng, Vũ vẫn còn đang ngủ. Anh cần một khoảng thời gian để hồi phục hoàn toàn cả sức khỏe lẫn tâm trí, hơn ai hết tôi sẽ là người ở bên chăm sóc anh.
Gọi điện cho anh Duy xin phép nghỉ sáng nay xong tôi bước lại giường, cứ vậy ngồi lặng ngắm anh. Những ngày vừa qua chắc chắn vô cùng căng thẳng, anh có thể về bên tôi thế này, thực lòng tôi chẳng còn mong đợi gì hơn. Bất chợt, hàng mi trước mắt tôi khẽ động đậy rồi hé mở, tôi xấu hổ vội quay đi, cầm túi quần áo vừa mua cho anh lấy đồ ra cười nói:
– Em mua cho anh ít đồ, mấy ngày ở đồn cảnh sát ai lấy quần áo cho anh thế?
– Tôi nhờ Hiển về lấy giúp. Lúc ấy bên cảnh sát không cho tôi liên lạc với bên ngoài, họ nể lắm mới cho Hiển tiếp ứng cho tôi.
Tôi gật đầu, cảm giác xót xa chỉ biết gượng cười hỏi anh:
– Vụ án đó, bên công an xử lý xong rồi à anh?
Vũ gượng dậy tựa lưng vào thành gường gật gù đáp:
– Ừm… bên cảnh sát truy được ra kẻ đưa ba thằng nhóc kia vào quán… Bọc thuốc đó là của một thằng bartender chuyên đổ sỉ th.uốc lắc với mấy thứ chất cấm khác, thằng này thường ngắt camera lúc hành động, không ngờ việc này lọt mắt bọn The Sky nên chúng nó muốn nhân cơ hội hạ bệ quán tôi. Tối đó bọn nó bắt ba thằng phê thuốc ở gầm cầu đẩy vào quán tôi rồi báo cảnh sát.
Vũ thở một hơi dài, chuyện xảy ra chẳng ai muốn. Gã bartender kia chắc chắn không thoát được tội, cũng may… Vũ được minh oan, có lẽ… cũng nhờ anh được thế lực của ba anh bảo vệ mà không bị oan khuất, cũng như được đối xử tử tế ở nơi giam giữ.
Tôi gật nhẹ, môi khẽ nở nụ cười nhìn anh:
– Vâng… chuyện sáng tỏ như vậy… thì may quá rồi…
Cười vậy mà nước mắt tôi lại lăn dài. Tôi đã lo anh không thể minh oan cho mình, lo anh không thể trở về… Bàn tay ấm áp chạm vào má tôi, Vũ mấy máy môi:
– Em gầy đi…
Tôi sụt sịt gật đầu nói:
– Anh cũng thế… từ giờ hai đứa mình phải ăn thi với heo anh ạ…
Vũ vùng dậy, sau một lực kéo tôi lại ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, áp má lên cổ anh. Mùi sữa tắm thơm mát bao bọc, Vũ cười cười hỏi:
– Bây giờ… được chưa?
– Chưa… chưa đâu!
Tôi vùng vằng đẩy anh ra. Nhớ đến những bức ảnh kia, lòng tôi lại rộn lên cảm giác khó chịu. Tôi xòe điện thoại đưa cho Vũ xem, bực bội nói:
– Cô ta nói đêm đó anh và cô ta…
Vũ sững lại, hai mắt đăm đăm nhìn vào những bức hình đáng giận anh bực bội thanh minh:
– Đêm đó… tôi say cả đêm, sáng dậy đã thấy cô ta nằm bên cạnh, điện thoại cũng bị mất. Say rồi tôi chẳng biết gì… tôi thề không làm gì cô ta hết! Tin tôi đi được không?
Vũ kéo tôi vào lòng ôm siết, anh xoa lưng tôi hôn lên trán tôi như lời xin lỗi. Đối với tôi mà nói, lời thanh minh của anh chỉ giúp tôi nhẹ lòng thôi, còn việc anh và cô ta có thể nào… tôi không thể trách anh. Tôi sụt sịt gật đầu nói:
– Được rồi… nhưng tối đó, anh có thể kể chi tiết mẹ em nói những gì với anh được không, thực lòng em không giấu gì anh nữa, tối đó mẹ cho em uống thuốc ngủ, khi em tỉnh giấc là ba giờ sáng, chỉ biết hốt hoảng nằm chờ trời sáng để gọi cho anh, vậy mà cuối cùng em lại không gọi được, thành ra… mẹ càng ghét anh hơn!
Vũ gật đầu, anh nâng khuôn mặt tôi đối diện với đôi mắt có chút bi thương của anh để nói:
– Tám giờ tối hôm đó tôi đến cổng nhà em… Mẹ em thấy tôi liền bước ra, tôi chưa kịp nói câu gì mẹ em đã níu lấy tay tôi vừa khóc vừa van xin tôi buông tha cho em, em không còn yêu tôi, em sắp lấy chồng, tôi đừng làm phiền em nữa. Khi đó… tôi đã cho là như vậy. Tôi thấy xe máy của em, giày của em, nhưng em không ra gặp tôi, hơn nữa… sáng hôm đó tôi đe dọa em… Tôi giải thích với mẹ là em đã đồng ý về với tôi, đáp lại chỉ là những giọt nước mắt của mẹ em. Không thể nói gì hơn, tôi chấp nhận bỏ đi.
Vũ nghẹn lại, ánh mắt xa xăm như hồi tưởng giây phút đó, anh thở dài một hơi. Tôi ngẩn ngơ nhìn Vũ, cảm giác chua xót lại dâng lên đầy ắp. Cứ nghĩ đến tâm trạng của anh lúc đó, lòng tôi bỗng nhiên đau thắt. Anh không phải là kẻ kiêu ngạo như tôi từng đánh giá, không một chút nào… Tôi và anh… lúc nào cũng là sự từ chối… số phận thật biết trêu đùa thử thách chúng tôi.
Khẽ gật đầu tôi hỏi anh điều khiến tôi nhức nhối bao ngày:
– Chuyện Kim Anh quay lại quán cà phê, em thực lòng không hiểu. Cô ta cố tình quyến rũ anh như vậy… tại sao anh còn gọi cô ta quay lại?
Vũ hơi bĩu môi, hàng mày khẽ nhướng, đáy mắt có chút cười:
– Lúc đó tôi không biết em đối với tôi là thế nào… em xua đuổi tôi không phải sao? Đó không phải là cách tốt nhất em cho tôi biết… em thích tôi sao?
– Anh…
Tôi hết nói nổi, chỉ lườm Vũ một cái. Năm xưa hay hiện tại… đó vẫn là cách anh phản ứng trước sự từ chối của tôi. Anh muốn chọc tôi ghen tuông. Ghét thật! Con người này… thật hết nói nổi! Tôi cầm cái gối ném vào người anh quát lên:
– Anh biết tại sao sáu năm trước em bỏ đi rồi chứ? Tại cách phản ứng đáng ghét của anh đấy! Cách làm này chỉ đẩy anh xa em thôi anh hiểu chưa? Phụ nữ khi yêu cực kỳ ghen, đập vào mắt mấy cảnh đó thì chỉ muốn đạp hết đi thôi! Chẳng qua… hiện tại em đã yêu anh, đã tin anh đủ để vượt lên những phản ứng thông thường…
Vũ cười cười giữ lấy tay tôi, kéo tôi lại hôn lên tay tôi anh nói:
– Ừ… giờ thì biết rồi… cảm ơn em…
Rất nhanh Vũ vùng dậy, xoay người một lực cơ thể tôi bỗng ở tư thế nằm dưới để cơ thể to lớn của anh phủ lên trên. Anh mơn man hôn lên tai tôi, thì thầm:
– Còn thắc mắc gì không hả vợ yêu?
Tinh mơ ngày thứ sáu kể từ lúc tôi xa anh, chuông cửa căn hộ có tiếng kêu. Linh cảm của tôi bất giác khiến tim tôi reo lên, tôi vội vã vùng khỏi giường bước ra mở cửa.
Vũ…
Anh đứng đó, thân hình cao lớn gầy đi nhiều, đôi mắt sâu trũng hốc hác nhưng vẫn tinh anh đủ để cúi nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến. Tôi đứng lặng nhìn anh mất mấy giây như không tin vào mắt mình, ngay sau đó lao đến ôm chầm lấy anh. Nước mắt như mưa rơi tôi khóc trong lòng anh. Vũ… anh đã về với tôi thật rồi sao?
Vũ khẽ cười xoa nhẹ lưng tôi, tôi vẫn cứ khóc không sao ngưng lại được. Thực hay mơ đây… tôi đã mơ không biết bao lần cảnh này rồi… để tôi tự cấu mình một cái đã. Không đau… có lẽ nào tôi vẫn đang mơ?
– Ngốc!
Vũ nâng cằm tôi lên, nụ hôn mềm mại anh áp xuống môi tôi như tình yêu trong đợi chờ khắc khoải bao ngày được anh bày tỏ đến tôi. Nụ hôn ấy làm tôi xây xẩm mặt mày, đứng cũng không vững, hai chân run rẩy muốn quỵ ngã. Thế rồi… tôi quỵ thật, đành để anh bế bổng tôi lên tiến về chiếc giường chưa một lần chứng kiến tình cảm lứa đôi. Biết anh mệt tôi không nỡ làm phiền anh, chỉ vùng dậy kéo anh nằm xuống nói:
– Anh nằm nghỉ đi, chắc chắn anh thiếu ngủ, bao nhiêu ngày qua anh đâu có ngủ được phải không? Em nấu gì cho anh ăn nhé!
Vũ phì cười, anh không phản đối, đặt lưng xuống giường anh nhắm hờ mắt. Tôi chưa kịp quay đi bàn tay lớn đã kéo tôi lại, sau một lực tôi nằm trên bờ ngực vững chãi của anh. Tiếng tim tôi cùng tim anh đang hòa nhịp, tôi lúng túng nói:
– Chưa đến lúc em hỏi chuyện anh đâu… thế nên anh ngủ đi lấy sức đã!
Tôi bĩu nhẹ môi vùng dậy, Vũ khẽ nhướng mày, mắt vẫn không mở anh gác tay lên trán. Tôi không lưu lại lâu hơn, nhanh chóng bước ra bếp nấu nướng. Giờ mới có sáu giờ, tôi làm nhanh bữa sáng với mì bò và trứng ốp la. Muốn để anh ngủ thêm nên tôi chưa đổ nước vào mì, chỉ vào toilet đánh răng rửa mặt, bước ra đã thấy Vũ đứng chờ bên ngoài:
– Anh… không ngủ tiếp đi!
– Ngủ để sau đi!
Ánh mắt như có lửa kia nhìn tôi làm sao tôi có thể bình tĩnh, chỉ là… tôi lúc này… trong lòng rối ren bao nhiêu cảm xúc, thế nên chỉ nói với anh:
– Ăn sáng cái đã… ốm ra bây giờ!
Sau điệu cười phì, Vũ bước vào toilet. Tiếng nước xả vang lên, tôi đoán là anh đang tắm. Bộ quần áo trên người Vũ không giống hôm anh xa tôi, đặc biệt lúc này… anh không có đồ thay. Quấn chiếc khăn tắm ngang hông bước ra, nhìn Vũ như vậy hai má đỏ bừng tôi lúng túng nói:
– Anh… mặc tạm đồ của em đi… giờ sớm quá siêu thị chưa mở cửa… haha…
– Cứ thế này ăn sáng được không?
Thì… cũng được nhưng mà… xốn mắt lắm! Tôi cười cười mặt mũi đỏ lên, bước về bếp đun lại nước mì. Phía sau có vòng tay ôm tôi chặt cứng, bao ngày chờ đợi… bắt anh chờ thêm có vẻ hơi bị khó.
– Từ từ… em đói!
Lúc nào cũng viện lý do này, thế nhưng xem ra cũng hiệu quả. Vũ chấp nhận chờ nước mì sôi cùng tôi, sau đó anh bưng hai tô mì ra bàn trong lúc tôi đem đĩa trứng ốp la để lên.
– Anh ăn đi… mì trương lên bây giờ!
Khẽ giục Vũ tôi ăn vội bát mì. Anh có thói quen nhìn chằm chằm tôi khi ăn, giờ tôi mới biết đấy. Lúc tôi còn mang bầu ở bên anh với tư cách là vợ, thực tình tôi với anh không có lúc nào ăn cùng nhau ngoại trừ những bữa liên hoan gia đình. Thời điểm đó… tôi và anh giao tiếp rất khó, có lẽ vì… anh không phải tuýp người dễ gần, hơn nữa… tôi đột ngột xuất hiện trong cuộc đời anh không “gốc rễ”, không thể đòi hỏi một mối quan hệ ngọt ngào được. Lúc này đây… có lẽ tình cảm anh dành cho tôi đã đâm sâu bén rễ rồi… Tôi là kẻ may mắn, có phải vậy không? Tôi được Vũ yêu không chỉ một lần, lần đầu tiên tôi là kẻ ngốc nghếch nhưng lần này… tôi cần phải nhìn sâu hơn vào tấm chân tình ở anh…
Rửa xong bát đũa, nhìn về giường Vũ đã ngủ rồi, cảm thấy nhẹ nhõm tôi cầm theo ví xuống siêu thị bên dưới. Giờ là bảy giờ, cũng may siêu thị đã mở cửa. Chẳng hỏi kịp anh mặc cỡ nào, tôi đành nhờ nhân viên siêu thị tư vấn size với chiều cao cân nặng của anh. Xách túi đồ trở lại phòng, Vũ vẫn còn đang ngủ. Anh cần một khoảng thời gian để hồi phục hoàn toàn cả sức khỏe lẫn tâm trí, hơn ai hết tôi sẽ là người ở bên chăm sóc anh.
Gọi điện cho anh Duy xin phép nghỉ sáng nay xong tôi bước lại giường, cứ vậy ngồi lặng ngắm anh. Những ngày vừa qua chắc chắn vô cùng căng thẳng, anh có thể về bên tôi thế này, thực lòng tôi chẳng còn mong đợi gì hơn. Bất chợt, hàng mi trước mắt tôi khẽ động đậy rồi hé mở, tôi xấu hổ vội quay đi, cầm túi quần áo vừa mua cho anh lấy đồ ra cười nói:
– Em mua cho anh ít đồ, mấy ngày ở đồn cảnh sát ai lấy quần áo cho anh thế?
– Tôi nhờ Hiển về lấy giúp. Lúc ấy bên cảnh sát không cho tôi liên lạc với bên ngoài, họ nể lắm mới cho Hiển tiếp ứng cho tôi.
Tôi gật đầu, cảm giác xót xa chỉ biết gượng cười hỏi anh:
– Vụ án đó, bên công an xử lý xong rồi à anh?
Vũ gượng dậy tựa lưng vào thành gường gật gù đáp:
– Ừm… bên cảnh sát truy được ra kẻ đưa ba thằng nhóc kia vào quán… Bọc thuốc đó là của một thằng bartender chuyên đổ sỉ th.uốc lắc với mấy thứ chất cấm khác, thằng này thường ngắt camera lúc hành động, không ngờ việc này lọt mắt bọn The Sky nên chúng nó muốn nhân cơ hội hạ bệ quán tôi. Tối đó bọn nó bắt ba thằng phê thuốc ở gầm cầu đẩy vào quán tôi rồi báo cảnh sát.
Vũ thở một hơi dài, chuyện xảy ra chẳng ai muốn. Gã bartender kia chắc chắn không thoát được tội, cũng may… Vũ được minh oan, có lẽ… cũng nhờ anh được thế lực của ba anh bảo vệ mà không bị oan khuất, cũng như được đối xử tử tế ở nơi giam giữ.
Tôi gật nhẹ, môi khẽ nở nụ cười nhìn anh:
– Vâng… chuyện sáng tỏ như vậy… thì may quá rồi…
Cười vậy mà nước mắt tôi lại lăn dài. Tôi đã lo anh không thể minh oan cho mình, lo anh không thể trở về… Bàn tay ấm áp chạm vào má tôi, Vũ mấy máy môi:
– Em gầy đi…
Tôi sụt sịt gật đầu nói:
– Anh cũng thế… từ giờ hai đứa mình phải ăn thi với heo anh ạ…
Vũ vùng dậy, sau một lực kéo tôi lại ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, áp má lên cổ anh. Mùi sữa tắm thơm mát bao bọc, Vũ cười cười hỏi:
– Bây giờ… được chưa?
– Chưa… chưa đâu!
Tôi vùng vằng đẩy anh ra. Nhớ đến những bức ảnh kia, lòng tôi lại rộn lên cảm giác khó chịu. Tôi xòe điện thoại đưa cho Vũ xem, bực bội nói:
– Cô ta nói đêm đó anh và cô ta…
Vũ sững lại, hai mắt đăm đăm nhìn vào những bức hình đáng giận anh bực bội thanh minh:
– Đêm đó… tôi say cả đêm, sáng dậy đã thấy cô ta nằm bên cạnh, điện thoại cũng bị mất. Say rồi tôi chẳng biết gì… tôi thề không làm gì cô ta hết! Tin tôi đi được không?
Vũ kéo tôi vào lòng ôm siết, anh xoa lưng tôi hôn lên trán tôi như lời xin lỗi. Đối với tôi mà nói, lời thanh minh của anh chỉ giúp tôi nhẹ lòng thôi, còn việc anh và cô ta có thể nào… tôi không thể trách anh. Tôi sụt sịt gật đầu nói:
– Được rồi… nhưng tối đó, anh có thể kể chi tiết mẹ em nói những gì với anh được không, thực lòng em không giấu gì anh nữa, tối đó mẹ cho em uống thuốc ngủ, khi em tỉnh giấc là ba giờ sáng, chỉ biết hốt hoảng nằm chờ trời sáng để gọi cho anh, vậy mà cuối cùng em lại không gọi được, thành ra… mẹ càng ghét anh hơn!
Vũ gật đầu, anh nâng khuôn mặt tôi đối diện với đôi mắt có chút bi thương của anh để nói:
– Tám giờ tối hôm đó tôi đến cổng nhà em… Mẹ em thấy tôi liền bước ra, tôi chưa kịp nói câu gì mẹ em đã níu lấy tay tôi vừa khóc vừa van xin tôi buông tha cho em, em không còn yêu tôi, em sắp lấy chồng, tôi đừng làm phiền em nữa. Khi đó… tôi đã cho là như vậy. Tôi thấy xe máy của em, giày của em, nhưng em không ra gặp tôi, hơn nữa… sáng hôm đó tôi đe dọa em… Tôi giải thích với mẹ là em đã đồng ý về với tôi, đáp lại chỉ là những giọt nước mắt của mẹ em. Không thể nói gì hơn, tôi chấp nhận bỏ đi.
Vũ nghẹn lại, ánh mắt xa xăm như hồi tưởng giây phút đó, anh thở dài một hơi. Tôi ngẩn ngơ nhìn Vũ, cảm giác chua xót lại dâng lên đầy ắp. Cứ nghĩ đến tâm trạng của anh lúc đó, lòng tôi bỗng nhiên đau thắt. Anh không phải là kẻ kiêu ngạo như tôi từng đánh giá, không một chút nào… Tôi và anh… lúc nào cũng là sự từ chối… số phận thật biết trêu đùa thử thách chúng tôi.
Khẽ gật đầu tôi hỏi anh điều khiến tôi nhức nhối bao ngày:
– Chuyện Kim Anh quay lại quán cà phê, em thực lòng không hiểu. Cô ta cố tình quyến rũ anh như vậy… tại sao anh còn gọi cô ta quay lại?
Vũ hơi bĩu môi, hàng mày khẽ nhướng, đáy mắt có chút cười:
– Lúc đó tôi không biết em đối với tôi là thế nào… em xua đuổi tôi không phải sao? Đó không phải là cách tốt nhất em cho tôi biết… em thích tôi sao?
– Anh…
Tôi hết nói nổi, chỉ lườm Vũ một cái. Năm xưa hay hiện tại… đó vẫn là cách anh phản ứng trước sự từ chối của tôi. Anh muốn chọc tôi ghen tuông. Ghét thật! Con người này… thật hết nói nổi! Tôi cầm cái gối ném vào người anh quát lên:
– Anh biết tại sao sáu năm trước em bỏ đi rồi chứ? Tại cách phản ứng đáng ghét của anh đấy! Cách làm này chỉ đẩy anh xa em thôi anh hiểu chưa? Phụ nữ khi yêu cực kỳ ghen, đập vào mắt mấy cảnh đó thì chỉ muốn đạp hết đi thôi! Chẳng qua… hiện tại em đã yêu anh, đã tin anh đủ để vượt lên những phản ứng thông thường…
Vũ cười cười giữ lấy tay tôi, kéo tôi lại hôn lên tay tôi anh nói:
– Ừ… giờ thì biết rồi… cảm ơn em…
Rất nhanh Vũ vùng dậy, xoay người một lực cơ thể tôi bỗng ở tư thế nằm dưới để cơ thể to lớn của anh phủ lên trên. Anh mơn man hôn lên tai tôi, thì thầm:
– Còn thắc mắc gì không hả vợ yêu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.