Chương 5
Vũ Ngọc Hương
29/12/2023
Sáu tiếng chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật dài như cả thế kỷ. Tôi thẫn thờ tựa lưng vào thành ghế, hai mắt chong chong nhìn về cửa phòng, chỉ một động tĩnh cũng khiến tôi giật mình ngóng đợi. Bà Thanh ngồi ở dãy ghế chờ đối diện, khóc chán rồi bà ấy cũng thẫn thờ như tôi. Ban nãy bà ấy cùng ông Nam cãi nhau một trận, tôi nghe loáng thoáng bà ấy trách chồng không thương con chính thức chỉ thương con nhân tình, sau đó ông Nam bực bội bỏ đi, giờ chỉ còn mình bà ấy ở lại chờ đợi. Dù không thích bà ấy nhưng nhìn bà ấy thế này tôi cũng đau lòng, người làm mẹ như bà ấy lần đầu đối diện với sinh tử của con trai có thế nào cũng là quá sức.
Cạch!
Cánh cửa phòng cấp cứu mở tung, trên cáng đẩy Vũ trắng bệch như tờ giấy, dây dợ khắp người được các y sĩ đẩy ra. Tôi và bà Thanh đều bật dậy như lò xo, lập tức bước đến gần. Bà Thanh níu lấy tay vị bác sĩ tầm tuổi năm mươi sốt ruột hỏi:
– Bác sĩ, con trai tôi… con trai tôi thế nào rồi?
– Ca mổ được xem là thành công, chỉ còn chờ vào khả năng hồi phục của chính bệnh nhân, chúng tôi chưa thể nói trước được điều gì.
Tôi muốn cất lời mà cổ họng khô khốc, nước mắt rơi không sao kiểm soát được, chỉ dỏng tai nghe những lời từ bác sĩ rồi bước nhanh theo cáng đẩy về phòng vô trùng. “Ca mổ thành công”… âm thanh ấy như ánh nắng thiên đường chiếu rọi tâm trí u tối của tôi lúc này.
Gạt nước mắt nhìn Vũ nằm trong phòng vô trùng qua lớp kính trong suốt, tôi muốn gào thét, muốn ôm lấy anh mà chỉ có thể nín lặng. Những tiếng chờ đợi Vũ chiến đấu với tử thần… chưa bao giờ đầu óc tôi sáng suốt đến như thế. Vũ yêu tôi. Vì yêu nên anh mới theo đuổi, vì yêu nên anh mới có mặt ở phòng khách sạn hôm ấy, vì yêu nên anh mới muốn cưới tôi, muốn có con với tôi, cũng vì yêu nên anh mới sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình cho tôi… Tôi là một con ngu trước bao điều anh làm mà không nhận ra, không biết trân trọng, không biết mình may mắn đến mức nào. Tôi đúng là một con ngu khi tin lời Tường Vy, tin video nó cho tôi xem, sáu năm về trước chạy trốn khỏi Vũ không một lời giải thích, không cho anh một cơ hội giải thích, chỉ áp đặt suy nghĩ của mình lên anh mà đau đớn hận thù… Nhất định khi Vũ tỉnh lại, tôi sẽ nói với anh, tôi cũng yêu anh, yêu đến mức cho là mình đơn phương anh không cách nào buông bỏ, dù nghĩ rằng anh chơi bời đùa cợt tình cảm của tôi thì tôi vẫn ngu ngốc đem anh vào trong những giấc mộng ngọt ngào. Nhất định là như vậy…
– Con Linh, bác sĩ nói khả năng chiều mai thằng Vũ tỉnh lại. Mày bình yên thế này là nhờ nó nằm kia, biết điều mà phục vụ nó đấy!
Bà Thanh cay nghiệt rít bên tai tôi. Tôi gật đầu, sụt sịt lau nước mắt quay sang mẹ chồng:
– Vâng… con hiểu mà mẹ. Con ở đây với anh ấy, sẽ chăm sóc cho anh ấy, mẹ yên tâm.
Bà ấy hừ một tiếng, đôi mắt đỏ hoe sưng mọng đanh lại, dường như còn muốn chửi tôi nữa nhưng đôi môi mấp máy không thành tiếng, bực bội quay đi. Tôi thở dài một hơi bước về băng ghế chờ trước cửa phòng vô trùng.
Nhóm vệ sĩ của Vũ lúc này đứng cuối hàng lang, ban trưa họ chính là những người đầu tiên lao đến nơi tôi ôm lấy Vũ trong cơn đau đớn. Thanh niên cứng tuổi nhất trong đám họ bước lại gần, đưa cho tôi hộp sữa cùng chiếc bánh mì động viên:
– Chị dâu, chị ăn chút gì đi, chị có làm sao chắc chắn anh ấy sẽ rất lo.
Tôi gật nhẹ đầu, anh ta tên là Huy thì phải. Tôi từng gặp anh ta sáu năm trước, vài lần anh ta theo sau Vũ nên tôi biết.
– Cảm ơn anh Huy… giờ tôi chẳng có tâm trạng nào mà ăn…
Huy ngồi xuống bên cạnh tôi, trầm giọng:
– Chúng tôi nghi ngờ lão Bảo gây ra chuyện này, nhất định bên công an sẽ cho chúng ta câu trả lời, cũng sẽ cho lão ta tù mọt gông.
Tôi hờ hững gật đầu, biết là kẻ nào hay chỉ là tai nạn thì cũng chẳng ích gì, Vũ của tôi vẫn đau đớn vô chừng nằm trong kia. Huy biết nhiều về chuyện của chúng tôi hơn bất cứ ai, tôi bất giác muốn hỏi anh ta nhiều điều.
– Anh Huy, anh theo anh Vũ nhiều năm, cũng biết chuyện ngày xưa anh ấy… và tôi phải không?
Huy gật đầu, anh ta nhíu mày thắc mắc:
– Tôi không hiểu tại sao chị lại biến mất như thế? Tôi cứ nghĩ hai người thành đôi từ thời điểm đó.
– Tường Vy cho tôi xem video anh Vũ và nó trần truồng quấn lấy nhau trong khách sạn, còn nghe được cả giọng của anh Vũ trong video đấy. Đã có lần Vũ với Vy đi cùng nhau lướt qua mặt tôi, anh ấy chở nó trên con xe phân khối lớn, hai người họ ôm eo nhau, làm sao tôi có thể không tin nó được? Lúc ấy, tôi đã nghĩ anh Vũ trêu đùa tôi, bạ đứa con gái nào anh ấy cũng có thể lên giường. Đau đớn lắm nên tôi muốn quên anh ấy.
Huy sững sờ, đôi mắt anh ta mở to ngạc nhiên rồi đanh lại đầy phẫn nộ, bàn tay anh ta cuộn lại thành quyền, nói to:
– Chị nói gì? Video nào? Chị có biết, theo đuổi chị khó quá mà anh ấy muốn chọc cho chị ghen, mới nhờ bạn chị diễn không? Chắc chắn con nhỏ đó lợi dụng cơ hội bày trò chia cắt hai người rồi! Chị tin em đi, anh Vũ không bao giờ làm thế! Anh ấy chỉ có chị, bao nhiêu năm vẫn vậy. Buổi tối chị bị lão Bảo bỏ thuốc, không phải tình cờ anh ấy có mặt. Chị không biết đấy thôi, anh ấy vẫn quan tâm đến chị nên mới có thể biết chuyện. Biết chuyện rồi, muốn quên chị mà cuối cùng anh ấy vẫn sốt sắng chạy đến.
Tôi nhắm hờ đôi mắt, để mặc những giọt nước mắt lăn dài trên má trong cơn xúc động. Vũ yêu tôi nhiều đến vậy sao? Con Vy lừa tôi là sự thật sao? Đã đoán như vậy từ trước, nghe những lời Huy nói tôi càng tin nhận định của mình. Lúc đó tôi ngu ngốc không nói rõ ràng với Vũ mà cuối cùng thành xa anh, thành hận anh suốt sáu năm trời.
– Anh Vũ… cho là theo đuổi tôi khó sao?
Tôi gạt nước mắt, hơi đỏ mặt hỏi lại Huy. Thời điểm đó quả thực ban đầu tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương, tôi còn ít tuổi, muốn tập trung học hành, thế nên luôn tìm cách trốn tránh Vũ. Dần dần tôi lại có ý chờ đợi anh, cứ nghĩ anh hiểu, hóa ra lại không phải vậy sao?
– Anh Vũ cho là chị không yêu anh ấy. Thực ra trước chị anh ấy chưa tán gái bao giờ, thế nên thấy chị khó gần anh ấy… khớp, xưa nay con gái lao vào anh ấy nhiều lắm đẩy ra cũng không hết. À… chị đừng hiểu lầm, anh Vũ không dễ dãi đâu, anh ấy đẩy ra thật đấy!
Tôi nuốt nghẹn, nỗi xót xa dâng đầy trong lồng ngực. Lúc nào Vũ cũng bày ra trước tôi vẻ bất lương khiến tôi hiểu lầm anh, sự thật thì sao?
Tôi chua xót bặm môi, khẽ gật đầu:
– Vâng… tôi hiểu…
– Chị hiểu là tốt rồi, tôi không làm phiền chị nữa, chị đừng đau lòng quá, anh ấy sẽ sớm khỏe lại thôi. Hai người giờ đã là vợ chồng, mọi điều đều có thể chia sẻ, đừng để bụng nữa.
Một mình ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, tôi ngơ ngẩn chẳng biết phải làm gì cho thời gian mau trôi. Mười giờ tối Huy thuê một phòng chăm sóc đặc biệt để ngày mai Vũ tỉnh lại thì vào đó nằm, anh ta bảo tôi vào trong phòng đó nghỉ. Tôi không muốn, chỉ muốn ngồi ở đây để được gần Vũ nhưng nghĩ đến anh, sợ bản thân ốm lại không chăm được anh, thế nên tôi đành chấp nhận nghe lời Huy.
Trằn trọc một mình trong phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng, tôi không sao chợp mắt. Đêm tân hôn của tôi và Vũ… cuối cùng lại thành ra thế này… Nhưng… nếu không hiểu nhau, chẳng phải đêm tân hôn cũng chẳng có ý nghĩa gì sao? Tôi bật cười chua xót. Phạm Hoàng Vũ và tôi, cả hai đều là những kẻ ngốc nghếch đáng thương không hiểu lòng nhau. Ngốc nghếch thật đấy! Nhưng không sao cả, ngày mai Vũ sẽ tỉnh lại thôi, anh sẽ sớm biết tôi và anh yêu nhau chẳng kém bất cứ đôi vợ chồng nào trên thế giới này!
Nghĩ đến một tương lai ngọt ngào bên Vũ, lòng tôi bỗng chốc bình an đến lạ, giấc ngủ cũng nhẹ nhàng kéo đến. Trong giấc mơ… tôi mơ thấy tôi và Vũ trong vòng tay nhau, thủ thỉ với nhau bao nhiêu chuyện, bao hiểu lầm được hóa giải, nắm chặt tay cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình… có anh có tôi, có cả… những đứa con một nửa là anh, một nửa là tôi…
Bất giác tôi giật mình tỉnh giấc. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tang tảng sáng, ánh bình minh của một ngày mới đang dần hình thành cuối chân trời hồng nhạt. Mấy que thử thai trưa hôm qua tôi mua vẫn còn trong túi xách, tôi không định thử chỉ chờ ngày hành kinh đến. Chu kỳ của tôi dài nhưng đều đặn, còn hai ngày nữa mới đến ngày dâu. Vũ rõ là lo thừa, tôi đã uống thuốc rồi, hơn nữa tôi với anh mới chỉ làm chuyện đó có một lần, sao có thể dính bầu được? Chẳng hiểu nghĩ thế nào tôi lại đem que thử vào toilet.
Hai… hai vạch?
Tôi mở to mắt nhìn vạch thứ hai hiện rõ mồn một trên que thử, toàn thân thoáng tê liệt. Lần đầu tiên tôi dùng que thử thai, có khi nào tôi làm sai cách không? Không… tôi không ngu đến mức không thể làm đúng! Còn mấy que nữa, tôi cho tất cả vào cốc nước tiểu, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Năm que thử thai đủ loại… tất cả đều hai vạch rõ nét, là kết quả dương tính không thể sai lệch!
Tôi có thai với Vũ. Chuyện này… có thể là thật sao? Chưa bao giờ tôi vui hơn lúc này. Vũ… người đàn ông tôi yêu… tôi và anh… đã có một quả ngọt đến sớm rồi sao? Còn hạnh phúc nào hơn nữa? Tôi bặm môi, nước mắt cứ chảy không sao ngăn được. Trái tim tôi, cõi lòng tôi đang nở hoa. Vừa cười vừa khóc tôi cầm cả năm que thử bước về giường, trân trọng đưa lên ngang tầm mắt ngắm nghía, trái tim rộn ràng không yên, muốn hú hét nhưng không thể, chỉ mím môi nhắm chặt mắt lại tận hưởng cảm giác hạnh phúc.
Tôi luôn thích trẻ con, nếu không phải vì hiểu lầm Vũ thì tôi muốn có thai ngay, tôi rất sợ cảnh vô sinh nên nhất định sẽ không dùng biện pháp. Vậy là tốt rồi… quá tốt rồi! Bao giờ Vũ tỉnh lại, tôi sẽ khoe với anh, biết con đến sớm chắc chắn anh sẽ vô cùng sung sướng, chắc chắn anh sẽ có thêm sức mạnh để vượt qua nỗi đau đang chờ đợi trong những ngày sắp tới!
Cạch!
Cánh cửa phòng cấp cứu mở tung, trên cáng đẩy Vũ trắng bệch như tờ giấy, dây dợ khắp người được các y sĩ đẩy ra. Tôi và bà Thanh đều bật dậy như lò xo, lập tức bước đến gần. Bà Thanh níu lấy tay vị bác sĩ tầm tuổi năm mươi sốt ruột hỏi:
– Bác sĩ, con trai tôi… con trai tôi thế nào rồi?
– Ca mổ được xem là thành công, chỉ còn chờ vào khả năng hồi phục của chính bệnh nhân, chúng tôi chưa thể nói trước được điều gì.
Tôi muốn cất lời mà cổ họng khô khốc, nước mắt rơi không sao kiểm soát được, chỉ dỏng tai nghe những lời từ bác sĩ rồi bước nhanh theo cáng đẩy về phòng vô trùng. “Ca mổ thành công”… âm thanh ấy như ánh nắng thiên đường chiếu rọi tâm trí u tối của tôi lúc này.
Gạt nước mắt nhìn Vũ nằm trong phòng vô trùng qua lớp kính trong suốt, tôi muốn gào thét, muốn ôm lấy anh mà chỉ có thể nín lặng. Những tiếng chờ đợi Vũ chiến đấu với tử thần… chưa bao giờ đầu óc tôi sáng suốt đến như thế. Vũ yêu tôi. Vì yêu nên anh mới theo đuổi, vì yêu nên anh mới có mặt ở phòng khách sạn hôm ấy, vì yêu nên anh mới muốn cưới tôi, muốn có con với tôi, cũng vì yêu nên anh mới sẵn sàng hi sinh tính mạng của mình cho tôi… Tôi là một con ngu trước bao điều anh làm mà không nhận ra, không biết trân trọng, không biết mình may mắn đến mức nào. Tôi đúng là một con ngu khi tin lời Tường Vy, tin video nó cho tôi xem, sáu năm về trước chạy trốn khỏi Vũ không một lời giải thích, không cho anh một cơ hội giải thích, chỉ áp đặt suy nghĩ của mình lên anh mà đau đớn hận thù… Nhất định khi Vũ tỉnh lại, tôi sẽ nói với anh, tôi cũng yêu anh, yêu đến mức cho là mình đơn phương anh không cách nào buông bỏ, dù nghĩ rằng anh chơi bời đùa cợt tình cảm của tôi thì tôi vẫn ngu ngốc đem anh vào trong những giấc mộng ngọt ngào. Nhất định là như vậy…
– Con Linh, bác sĩ nói khả năng chiều mai thằng Vũ tỉnh lại. Mày bình yên thế này là nhờ nó nằm kia, biết điều mà phục vụ nó đấy!
Bà Thanh cay nghiệt rít bên tai tôi. Tôi gật đầu, sụt sịt lau nước mắt quay sang mẹ chồng:
– Vâng… con hiểu mà mẹ. Con ở đây với anh ấy, sẽ chăm sóc cho anh ấy, mẹ yên tâm.
Bà ấy hừ một tiếng, đôi mắt đỏ hoe sưng mọng đanh lại, dường như còn muốn chửi tôi nữa nhưng đôi môi mấp máy không thành tiếng, bực bội quay đi. Tôi thở dài một hơi bước về băng ghế chờ trước cửa phòng vô trùng.
Nhóm vệ sĩ của Vũ lúc này đứng cuối hàng lang, ban trưa họ chính là những người đầu tiên lao đến nơi tôi ôm lấy Vũ trong cơn đau đớn. Thanh niên cứng tuổi nhất trong đám họ bước lại gần, đưa cho tôi hộp sữa cùng chiếc bánh mì động viên:
– Chị dâu, chị ăn chút gì đi, chị có làm sao chắc chắn anh ấy sẽ rất lo.
Tôi gật nhẹ đầu, anh ta tên là Huy thì phải. Tôi từng gặp anh ta sáu năm trước, vài lần anh ta theo sau Vũ nên tôi biết.
– Cảm ơn anh Huy… giờ tôi chẳng có tâm trạng nào mà ăn…
Huy ngồi xuống bên cạnh tôi, trầm giọng:
– Chúng tôi nghi ngờ lão Bảo gây ra chuyện này, nhất định bên công an sẽ cho chúng ta câu trả lời, cũng sẽ cho lão ta tù mọt gông.
Tôi hờ hững gật đầu, biết là kẻ nào hay chỉ là tai nạn thì cũng chẳng ích gì, Vũ của tôi vẫn đau đớn vô chừng nằm trong kia. Huy biết nhiều về chuyện của chúng tôi hơn bất cứ ai, tôi bất giác muốn hỏi anh ta nhiều điều.
– Anh Huy, anh theo anh Vũ nhiều năm, cũng biết chuyện ngày xưa anh ấy… và tôi phải không?
Huy gật đầu, anh ta nhíu mày thắc mắc:
– Tôi không hiểu tại sao chị lại biến mất như thế? Tôi cứ nghĩ hai người thành đôi từ thời điểm đó.
– Tường Vy cho tôi xem video anh Vũ và nó trần truồng quấn lấy nhau trong khách sạn, còn nghe được cả giọng của anh Vũ trong video đấy. Đã có lần Vũ với Vy đi cùng nhau lướt qua mặt tôi, anh ấy chở nó trên con xe phân khối lớn, hai người họ ôm eo nhau, làm sao tôi có thể không tin nó được? Lúc ấy, tôi đã nghĩ anh Vũ trêu đùa tôi, bạ đứa con gái nào anh ấy cũng có thể lên giường. Đau đớn lắm nên tôi muốn quên anh ấy.
Huy sững sờ, đôi mắt anh ta mở to ngạc nhiên rồi đanh lại đầy phẫn nộ, bàn tay anh ta cuộn lại thành quyền, nói to:
– Chị nói gì? Video nào? Chị có biết, theo đuổi chị khó quá mà anh ấy muốn chọc cho chị ghen, mới nhờ bạn chị diễn không? Chắc chắn con nhỏ đó lợi dụng cơ hội bày trò chia cắt hai người rồi! Chị tin em đi, anh Vũ không bao giờ làm thế! Anh ấy chỉ có chị, bao nhiêu năm vẫn vậy. Buổi tối chị bị lão Bảo bỏ thuốc, không phải tình cờ anh ấy có mặt. Chị không biết đấy thôi, anh ấy vẫn quan tâm đến chị nên mới có thể biết chuyện. Biết chuyện rồi, muốn quên chị mà cuối cùng anh ấy vẫn sốt sắng chạy đến.
Tôi nhắm hờ đôi mắt, để mặc những giọt nước mắt lăn dài trên má trong cơn xúc động. Vũ yêu tôi nhiều đến vậy sao? Con Vy lừa tôi là sự thật sao? Đã đoán như vậy từ trước, nghe những lời Huy nói tôi càng tin nhận định của mình. Lúc đó tôi ngu ngốc không nói rõ ràng với Vũ mà cuối cùng thành xa anh, thành hận anh suốt sáu năm trời.
– Anh Vũ… cho là theo đuổi tôi khó sao?
Tôi gạt nước mắt, hơi đỏ mặt hỏi lại Huy. Thời điểm đó quả thực ban đầu tôi không nghĩ đến chuyện yêu đương, tôi còn ít tuổi, muốn tập trung học hành, thế nên luôn tìm cách trốn tránh Vũ. Dần dần tôi lại có ý chờ đợi anh, cứ nghĩ anh hiểu, hóa ra lại không phải vậy sao?
– Anh Vũ cho là chị không yêu anh ấy. Thực ra trước chị anh ấy chưa tán gái bao giờ, thế nên thấy chị khó gần anh ấy… khớp, xưa nay con gái lao vào anh ấy nhiều lắm đẩy ra cũng không hết. À… chị đừng hiểu lầm, anh Vũ không dễ dãi đâu, anh ấy đẩy ra thật đấy!
Tôi nuốt nghẹn, nỗi xót xa dâng đầy trong lồng ngực. Lúc nào Vũ cũng bày ra trước tôi vẻ bất lương khiến tôi hiểu lầm anh, sự thật thì sao?
Tôi chua xót bặm môi, khẽ gật đầu:
– Vâng… tôi hiểu…
– Chị hiểu là tốt rồi, tôi không làm phiền chị nữa, chị đừng đau lòng quá, anh ấy sẽ sớm khỏe lại thôi. Hai người giờ đã là vợ chồng, mọi điều đều có thể chia sẻ, đừng để bụng nữa.
Một mình ngồi trên băng ghế lạnh lẽo, tôi ngơ ngẩn chẳng biết phải làm gì cho thời gian mau trôi. Mười giờ tối Huy thuê một phòng chăm sóc đặc biệt để ngày mai Vũ tỉnh lại thì vào đó nằm, anh ta bảo tôi vào trong phòng đó nghỉ. Tôi không muốn, chỉ muốn ngồi ở đây để được gần Vũ nhưng nghĩ đến anh, sợ bản thân ốm lại không chăm được anh, thế nên tôi đành chấp nhận nghe lời Huy.
Trằn trọc một mình trong phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng, tôi không sao chợp mắt. Đêm tân hôn của tôi và Vũ… cuối cùng lại thành ra thế này… Nhưng… nếu không hiểu nhau, chẳng phải đêm tân hôn cũng chẳng có ý nghĩa gì sao? Tôi bật cười chua xót. Phạm Hoàng Vũ và tôi, cả hai đều là những kẻ ngốc nghếch đáng thương không hiểu lòng nhau. Ngốc nghếch thật đấy! Nhưng không sao cả, ngày mai Vũ sẽ tỉnh lại thôi, anh sẽ sớm biết tôi và anh yêu nhau chẳng kém bất cứ đôi vợ chồng nào trên thế giới này!
Nghĩ đến một tương lai ngọt ngào bên Vũ, lòng tôi bỗng chốc bình an đến lạ, giấc ngủ cũng nhẹ nhàng kéo đến. Trong giấc mơ… tôi mơ thấy tôi và Vũ trong vòng tay nhau, thủ thỉ với nhau bao nhiêu chuyện, bao hiểu lầm được hóa giải, nắm chặt tay cùng nhau xây dựng hạnh phúc gia đình… có anh có tôi, có cả… những đứa con một nửa là anh, một nửa là tôi…
Bất giác tôi giật mình tỉnh giấc. Nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tang tảng sáng, ánh bình minh của một ngày mới đang dần hình thành cuối chân trời hồng nhạt. Mấy que thử thai trưa hôm qua tôi mua vẫn còn trong túi xách, tôi không định thử chỉ chờ ngày hành kinh đến. Chu kỳ của tôi dài nhưng đều đặn, còn hai ngày nữa mới đến ngày dâu. Vũ rõ là lo thừa, tôi đã uống thuốc rồi, hơn nữa tôi với anh mới chỉ làm chuyện đó có một lần, sao có thể dính bầu được? Chẳng hiểu nghĩ thế nào tôi lại đem que thử vào toilet.
Hai… hai vạch?
Tôi mở to mắt nhìn vạch thứ hai hiện rõ mồn một trên que thử, toàn thân thoáng tê liệt. Lần đầu tiên tôi dùng que thử thai, có khi nào tôi làm sai cách không? Không… tôi không ngu đến mức không thể làm đúng! Còn mấy que nữa, tôi cho tất cả vào cốc nước tiểu, trái tim đập thình thịch như muốn nhảy vọt ra ngoài.
Năm que thử thai đủ loại… tất cả đều hai vạch rõ nét, là kết quả dương tính không thể sai lệch!
Tôi có thai với Vũ. Chuyện này… có thể là thật sao? Chưa bao giờ tôi vui hơn lúc này. Vũ… người đàn ông tôi yêu… tôi và anh… đã có một quả ngọt đến sớm rồi sao? Còn hạnh phúc nào hơn nữa? Tôi bặm môi, nước mắt cứ chảy không sao ngăn được. Trái tim tôi, cõi lòng tôi đang nở hoa. Vừa cười vừa khóc tôi cầm cả năm que thử bước về giường, trân trọng đưa lên ngang tầm mắt ngắm nghía, trái tim rộn ràng không yên, muốn hú hét nhưng không thể, chỉ mím môi nhắm chặt mắt lại tận hưởng cảm giác hạnh phúc.
Tôi luôn thích trẻ con, nếu không phải vì hiểu lầm Vũ thì tôi muốn có thai ngay, tôi rất sợ cảnh vô sinh nên nhất định sẽ không dùng biện pháp. Vậy là tốt rồi… quá tốt rồi! Bao giờ Vũ tỉnh lại, tôi sẽ khoe với anh, biết con đến sớm chắc chắn anh sẽ vô cùng sung sướng, chắc chắn anh sẽ có thêm sức mạnh để vượt qua nỗi đau đang chờ đợi trong những ngày sắp tới!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.