Chương 8
Phan Anh
19/02/2014
Sau khi Hướng Kình tan ca về đến nhà, phòng khách tối om, phòng trong cũng tối om.
Chẳng lẽ Hàn Ngữ và mẹ đã đi ra ngoài?
Gần đây tình cảm mẹ chồng nàng dâu không tránh khỏi đột nhiên tăng mạnh, làm anh cảm thấy đoạn đời hận thù mẹ ruột vừa qua như nằm mộng, không khí gia đình ấm áp như vậy, làm anh rất quý trọng, nhưng xế chiều hôm nay thái độ anh đối xử với Hàn Ngữ, có lẽ đúng theo như lời Lý Quang Minh, là hơi quá đáng, cho nên anh có thành ý trở về nói xin lỗi.
Nhưng mà, người đâu?
Mở đèn trong phòng, không có bóng người, nhưng khi anh đứng bên giường tháo cà vạt mới thấy một đôi đùi đẹp bị ghế salon miệng rộng nuốt chửng.
Không thể nào? Lại bị ăn vào?
Anh không biết nên khóc hay cười kéo cô ra , "Sao em thích ở bên trong cái miệng há này thế?"
" Vì. . . . . ." thanh âm Hàn Ngữ mang theo nghẹn ngào, "Chỉ có ở nơi này, em mới có thể cảm nhận được ấm áp chân chính, sẽ không có người nghe được em khóc. . . . . ."
Vừa qua, chỉ cần cô bị ủy khuất nơi anh, sẽ nhét mình vào miệng salon, thầm nghĩ về ấm áp và hơi thở của anh, song lần này phát hiện chồng của mình không phải như người mình mong đợi trong nội tâm, quá đáng hơn, có lẽ từ khi mới bắt đầu thì trong lòng anh còn có lừa gạt, cho nên cho dù ở miệng rộng đợi anh một buổi tối, vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Hơn nữa, sợ rằng lần này ngay cả ghế sa lon cũng không che hết tiếng cô khóc rồi, bởi vì cô thật là khổ sở, thật là khổ sở.
"Em làm sao vậy?" Nghe vậy nội tâm anh không khỏi căng thẳng, vội vàng ôm nhẹ hai vai của cô, mới phát hiện cô đã sớm rơi lệ đầy gương mặt.
Hàn Ngữ nhẹ nhàng tránh thoát ra ngực anh, dùng một loại ánh mắt vừa thất vọng vừa buồn bã nhìn lại anh.
"Em biết rồi.. " Cô yếu ớt nói, trong giọng nói còn có nghẹn ngào, "Bao hàm những thứ anh không muốn cho em biết, còn có chuyện em không nên biết... "
"Em nói là chuyện gì?" toàn thân anh nhất thời căng thẳng. Quả thật có ít chuyện anh đã che giấu cô, nhưng giấu diếm là vì tốt cho cô, có một số việc, không biết mới hạnh phúc.
"Nguyên nhân đóng cửa của Hướng Thành Gia Cụ là anh phải không?" Cô không nói chuyện này với mẹ chồng, vì cô không cách nào tưởng tượng điều này sẽ tạo thành bao nhiêu phong ba giữa mẹ con họ. Từ khi kết hôn đến nay, cô cố gắng hàn gắn quan hệ mẹ con họ, thật vất vả mới có chút khởi sắc, nhưng ngay lúc này cô lại biết nhiều chuyện thực không chịu nổi như vậy.
Hít vào một hơi, cô cố gắng nói rõ ràng một chút. "Anh đã sắp đặt khiến Hướng Thành Gia Cụ đóng cửa, khiến cho mẹ không cửa cầu cứu, bởi vì anh không cam lòng mẹ từng nói anh vô dụng, bất mãn mẹ độc tài, càng muốn trả thù mẹ coi thường anh từ nhỏ đến lớn, có đúng không?"
" Ai nói cho em biết điều này?" Anh cũng nghiêm túc lên.
Thấy không phủ nhận, ngược lại chất vấn cô, trái tim Hàn Ngữ trở nên băng giá hơn.
Chẳng lẽ anh thật sự là người vô tình như vậy, cô đã nhìn lầm anh sao?
"Hôm nay Xa Tinh Tinh hẹn em ăn cơm, nói những chuyện này cho em biết." Nghĩ đến việc bị đối phương chèn ép, nhưng cô không có lực chống đỡ chút nào, cô thấy Hướng thái thái như mình thật uất ức, cũng không muốn nhẫn nại nữa.
"Mà em, là một con cờ quan trọng nhất trong kế hoạch của anh, nên lúc đầu chị gái và em trao đổi, anh mới có thể hoàn toàn không sao cả. Nhất định anh thấy em rất ngu, rất dễ bị lừa gạt phải không?"
Hướng Kình không cách nào phản bác, bởi vì quả thật như thế, ban đầu với cô, anh không có tình cảm, chỉ cần có thể đạt tới mục đích ban đầu lừa mẹ và Hướng Thành Gia Cụ, đối tượng kết hôn có lợi với anh, anh đều tiếp nhận.
"Anh không nói vậy... " Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, tình cảm giữa hai người ấm lên, anh vẫn thử tìm hết đường vì mình.
Nhưng nhất thời Hàn Ngữ không dịu ngoan như lúc bình thường, lấy khẩu khí đâu vào đấy hỏi: "Chẳng lẽ, cho tới bây giờ anh không nghĩ như vậy? Việc anh bảo em không cần lo chuyện của Hướng Thành gia Cụ, chẳng lẽ không phải sợ em làm hỏng kế hoạch?"
"Anh. . . . . ." Đích xác là như vậy, cho nên anh không nói ra một câu đầy đủ.
"Còn có, anh cũng không can dự tranh chấp giữa em và mẹ, chẳng qua là thờ ơ lạnh nhạt, cũng muốn lợi dụng em dời đi lực chú ý của bà đúng không? Hoặc là, anh đang khảo nghiệm em chịu nổi tính tình của mẹ không?"
"Thật ra anh cũng muốn bảo vệ em..." Mặc dù thật có ý nghĩ đó, nhưng mỗi lần mẹ có những hành động quá đáng, anh cũng sẽ không để lại dấu vết mà che chở cô.
Chẳng qua giờ nói những thứ này cũng đã quá muộn, cô sẽ không tin anh nữa, mà hết thảy những gì anh làm, vô luận căn cứ là để bảo vệ cô, hay là yêu cô thì điểm xuất phát cũng là ích kỷ, là sai lầm, khiến cho anh không giải thích được từ nào.
"Thậm chí... Anh hôn em, ôm em, tất cả đều là thủ đoạn làm em yêu anh, khăng khăng một mực đối với anh sao?"
Cho nên, cô chỉ có thể lắc đầu với anh. "Hướng Kình, em không có cách nào rồi." Cô tuyệt vọng nhìn anh, ngón tay cô chỉ vào tim của mình. "Tâm của em đối với anh đã chết."
Một đêm trước Hướng Kình hầu như cả đêm không ngủ được, cuối cùng mới hỗn loạn chợp mắt, sau lại gặp một cơn ác mộng, đột nhiên thức tỉnh.
Anh mơ thấy Hàn Ngữ ngả bài với anh, sau khi biết tất cả những việc anh làm xuất phát từ ích kỷ, triệt triệt để để rất thất vọng về anh, kiên trì cầu xin được rời đi
Ánh mắt thương tâm của cô làm anh lay động, làm anh đuối lý, nói một câu cứu vãn tình thế không thành lời, đến khi cô xoay người rời đi, khi bóng lưng biến mất trong tầm mắt anh, anh mới đột nhiên mở mắt, mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Nhanh chóng nhìn chiếc giường mà bình thường cô vẫn ngủ, quả nhiên người đã mất, trong nháy mắt đầu anh trống rỗng vài giây, dần dần mới khôi phục năng lực suy nghĩ.
Đúng rồi, cô sáng sớm sẽ rời giường nấu bữa ăn sáng, trước kia cô tức giận, cũng có khi không gọi anh thức dậy, hiện tại có lẽ cô đã cùng mẹ ngồi tán chuyện phím trên bàn ăn rồi, vì thế những thống khổ, những buồn thảm trong trí nhớ đêm qua, hẳn là một giấc mộng mà thôi.
Vừa tự nói với chính mình như vậy, Hướng Kình vừa dùng tốc độ thật nhanh rửa mặt, muốn đến phòng khách nhanh một chút để xác nhận cô còn ở trong nhà hay không, kết quả, anh lao ra cửa phòng nhìn, trong phòng khách rỗng tuếch.
Đi tới phòng ăn, thậm chí ngay cả hương thơm của thức ăn cũng không có.
Cô đơn trở lại phòng khách, anh như đưa đám ngồi xuống sofa, đang muốn gọi Phùng tẩu tới hỏi hướng đi của Hàn Ngữ, thì sau lưng anh truyền đến thanh âm của mẹ.
"Không cần tìm người nữa, Hàn Ngữ đi rồi." Bà ngồi xuống bên cạnh con trai
"Cô ấy đi?" Hướng Kình bất chấp những khúc mắc cuối cùng giữa mình và mẹ, vội vàng cầu trợ hỏi: "Cô ấy đi đâu?"
"Mẹ làm sao biết?" giọng nói mẹ Hướng đã không còn sắc bén bằng dĩ vãng, nhưng ánh mắt nhìn con mang theo trách cứ. "Sáng sớm cô ấy đã mang hành lý đi rồi, hai mắt cũng còn sưng. Một mình con chèn ép người đến bỏ chạy, còn dám hỏi cô ấy đi đâu sao?"
Nếu trước đây mẹ anh nói chuyện với anh như vậy, nhất định anh lập tức nói lời lạnh nhạt châm chọc trả lại, chẳng qua hiện tại anh đã không có tâm tình này, chuyện Hàn Ngữ quan trọng hơn. "Vậy... Cô ấy có nói gì không? Có nhắn lại cái gì không?"
"Con sợ cô ta nói với mẹ cái gì?" Mẹ Hướng có thâm ý khác nhíu mày, "Chuyện tại sao Hướng Thành Gia Cụ phải đóng cửa sao?"
"Hàn Ngữ nói với mẹ chuyện đó?" Sau lúc bối rối vừa rồi, thái độ Hướng Kình trong nháy mắt trở nên nguội lạnh, ngôn ngữ kéo khoảng cách đến cực điểm.
"Con quả nhiên không đủ hiểu rõ nó, khó trách nó muốn đi, căn bản nó không tố cáo con." Mẹ Hướng than thở, "Hướng Thành Gia Cụ sụp đổ không giải thích được, mẹ tra những đầu mối địch thủ của công ty tự nhiên sẽ lộ ra, hơn nữa còn thái độ chẳng quan tâm của con đối với chuyện công ty phá sản, liền hiểu sáu bảy phần." Chẳng qua đến tột cùng bà đã làm gì sai để con bà hận bà đến vậy? "Tại sao con lại làm như vậy? "
"Tại sao?" Điều này hoàn toàn đánh trúng địa lôi trong Hướng Kình, khiến anh khôi phục thành bộ dạng lãnh khốc kia. "Năm đó mẹ khiến cha tức chết, lại quyền to độc tài trong công ty, thậm chí còn xem thường năng lực của con, cho nên con muốn làm cho mẹ xem, không có Hướng Thành Gia Cụ, con vẫn có thể có thành công!"
"Mẹ không có làm ba con tức chết, lúc ấy con đang đi du học ở nước ngoài, vội vàng trở về chịu tang lại nghe đồn bậy từ những người thân thích lắm mồm kia, trên thực tế ba con bệnh đã lâu rồi, chẳng qua là không để con biết. Mặc dù tình cảm giữa cha mẹ không hòa thuận, nhưng mẹ còn không quyết đến muốn đưa ba con vào chỗ chết."
"Còn Hướng Thành thì sao? Sau khi cha vừa chết, mẹ rất nhanh tiếp nhận công ty, sa thải thân tín của ba, là chuyện gì xảy ra?".
"Hướng Thành vốn là quyền thừa kế của mẹ, mẹ thừa nhận, vừa bắt đầu tiếp xúc với quyền lực, không nhịn được rơi thật sâu vào, một lòng chỉ muốn nắm chặc tất cả, đám lão tặc trong công ty kia không tiếp nhận quản lý của mẹ, mẹ rất sợ, Hướng Kình, con có biết mẹ sợ bao nhiêu không?"
Nghĩ lại năm đó một người phụ nữ như bà muốn đấu trí đấu lực cùng một đám cáo già đa mưu túc trí, đến bây giờ bà còn cảm thấy run sợ.
"Thật vất vả mới có chút địa vị trong công ty, con lại về nước, mẹ sợ nếu con muốn tiếp nhận công ty, bọn họ lập tức thay đổi chủ tịch là mẹ, nên mẹ mới vô hiệu quyền lực của con, cũng ép những người đó về hưu nữa". Thấy những điều nghe xanh cả mặt, mẹ Hướng nói xong thật áy náy, nhưng cũng cảm khái. "Nhưng Hàn Ngữ đã thay đổi suy nghĩ của mẹ, đúng là, so với việc dốc sức trên thương trường, thì ở nhà làm phu nhân đơn giản hơn nhiều, hiện tại mẹ đã không muốn tranh quyền đoạt lợi nữa, nên Hướng Kình, Hướng Thành Gia Cụ đóng cửa, cho dù như thế, ít nhất đối với mẹ trước mắt mà nói, gia đình quan trọng hơn công việc nhiều."
Lời nói này đâm thẳng vào trái tim Hướng Kình, cơ hồ khiến anh hít thở không thông. Gia đình và công việc, từ vừa mới bắt đầu anh đã đặt hai thứ này trên cán cân vô cùng không đúng, cho nên lợi dụng Hàn Ngữ, bức lui mẹ, tới giờ, kết quả cuối cùng anh chiếm được cái gì? Không khí ấm áp vừa được cải thiện của gia đình đã mất, bà xã ngọt ngào động lòng người thương tâm bỏ đi...
Không có, không gì cả, mẹ cũng đã thông suốt, tại sao anh không thể? Hơn nữa mẹ cũng không vì chuyện sụp đổ công ty nhà mình mà trách tội anh một câu, hiện tại anh chứng minh năng lực của mình thành công, lại được công dã tràng, còn cần tiếp tục hận sao?
"Mẹ... " đã thật lâu anh không thật lòng thành ý gọi mẹ mình như vậy, bây giờ, suy nghĩ của anh hỗn loạn, cấp bách cần có người giúp anh thanh tỉnh đầu óc. "Con làm sai sao? Tựa hồ con đã làm cho cuộc sống của mình hỏng bét. . . Rõ ràng trong kế hoạch của con, hết thảy không phải như thế."
"Con sai lầm rồi, sai ở chỗ xem sự tồn tại của Hàn Ngữ là đương nhiên. Bản thân mình là đạo diễn tuồng này, để mẹ tỉnh ngộ cuộc đời còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn so với quyền lực, nhưng nếu hiện tại đổi thành con không bỏ xuống quyền lực này được, như vậy thì Hướng Kình, lỗi của con càng lớn."
Hướng Kình nhìn thẳng bà, từ nhỏ đến lớn, anh không có một phút nào có cảm giác thân cận với mẹ giống như bây giờ.
"Mẹ nói rất đúng". Sau khi cởi mở tấm lòng cùng mẹ, trong lòng anh bỗng nhiên mở ra một cánh cửa, oán hận mười mấy năm qua từ từ tiêu tán, vốn anh cũng không muốn bức mẹ đến đường cùng, nếu không tại sao hôm nay có thể bình thản nói chuyện tha thứ nhau?
"Vì Hàn Ngữ, con nguyện buông xuống tất cả". Anh quyết định, nhất định phải bù đắp cho cô. "Nhưng mà, Hàn Ngữ đi đâu? Hàn gia hẳn là không thể nào trở về, con lại không biết cô ấy có bạn bè nào, đến tột cùng làm sao để tìm cô ấy..."
"Con đã luống cuống tay chân, tỉnh táo lại." Mẹ Hướng thật là nhìn không được, đứa con ngốc này, có trí khôn và năng lực lật đổ công ty nhà mình, nhưng vừa gặp phải người vợ chạy mất liền rối loạn toàn bộ.
"Con không tìm được Hàn Ngữ, sao không đi tìm Hàn Thấm?"
"Hàn Ngữ không có ở chỗ của tôi."
Hàn Thấm ngồi ở trong phòng khách nhà chồng, vẻ mặt không giải thích được. "Mình làm cho bà xã của mình chạy mất, còn có mặt mũi tới hỏi tôi? Đến tột cùng anh đã làm gì với nó?"
"Tôi…" Đối mặt với người thân cận duy nhất của vợ, sao Hướng Kình có thể nói ra chuyện ích kỷ mà mình đã làm?
"Tôi và Hàn Ngữ sinh ra một chút hiểu lầm…"
"Tuyệt đối không chỉ như vậy". Ánh mắt Hàn Thấm sắc bén nhìn thẳng anh, liếc thấy ra tim của anh trống rỗng. "Hàn Ngữ là một người lòng dạ trong sáng ngay thẳng, mặc dù nó mảnh mai, một chút đả kích khó có thể đánh sụp nó, khẳng định là anh đã làm chuyện gì vô cùng quá đáng, làm nó không thể nhịn được nữa."
Hướng Kình trầm mặc, ngay cả cười khổ cũng không ra, một hồi lâu, chỉ có thể giật nhẹ khóe miệng. "Quả thật tôi đã làm sai một chuyện, nhưng đây là chuyện của tôi và cô ấy, tôi chỉ có thể nói, tôi thật lòng thành ý muốn cầu cô ấy tha thứ."
Hàn Thấm tức giận nhìn anh:" Tôi vẫn luôn tưởng rằng để cho Hàn Ngữ gả cho anh có vẻ là sự lựa chọn tốt, hiện tại tôi chẳng dám chắc khẳng định". Cô thở dài, giọng điệu hối hận. "Hướng Kình, anh có biết không, chúng tôi là những người con gái không được sủng ái ở Hàn gia, nhất là Hàn Ngữ, tuổi còn nhỏ lại không cáu khỉnh, kiên cường của em ấy ngày hôm nay cơ hồ là do anh và ba tôi đánh đập mà ra, nỗi khổ mà em ấy phải trải qua anh không thể tưởng tượng được, nếu như anh không thể quý trọng em ấy, thì hãy buông tha cho em ấy đi!"
"Cô ấy trước kia.......... phải trải qua những ngày như thé nào?" Hướng Kình nghe Hàn Ngữ nói sơ lược qua, nhưng mà không nghĩ tới thảm như vậy, nghe nói cô ấy bị như vậy anh đau lòng không thôi.
"Hàn Ngữ từ nhỏ đến lớn, không chỉ chịu sự khi dễ của anh trai, ngay cả ba ba khi tâm tình không tốt cũng đánh mắng em ấy không thôi, nếu tôi không khuyên bảo, có lẽ nó đã định từ bỏ thế gian này." Nói đến quá khứ trước đây, chua xót của Hàn Thấm dâng lên. "Nếu như lúc ấy có người nguyện ý giúp đỡ chị em tôi ngăn lại, cho dù đưa chúng tôi đến cục xã hội, thậm chí là ăn xin trên đầu đường, tất cả so với đối đãi của của Hàn gia còn tốt hơn. Đáng tiếc ba tôi tài cao thế lớn, trước mặt mọi người luôn xây dựng cho chị em chúng tôi một đời sống vật chất giả dối, cho nên mọi người không nhìn thấy được ông ấy ngược đãi chúng tôi như thế nào?"
Chuyện này thật đáng sợ, khiến cho tâm Hướng Kình cũng bị nhéo lên. Hàn Ngữ lúc nào cũng tươi cười, tính tình dịu dàng, sau lưng lại cất giấu đi nỗi khổ to lớn? Khi anh vì Hàn Phong đến tìm cô mà nổi giận thì cô một bên phải chịu bị anh trai uy hiếp mà hoảng sợ, một bên còn muốn làm yên lòng anh đang nóng nảy, anh đến tột cùng là tên khốn cỡ nào?!
"Anh đã từng nghe Hàn Ngữ khóc chưa? Hàn Thấm cười châm biếm, "Em ấy khóc lên thanh âm bao giờ cũng nhỏ, đa số lúc khóc đều là trốn ở trong chăn, bởi vì nó sợ khóc lớn tếng một chút, không tránh được một trận đánh chửi, cho nên thói quen đem tiếng khóc chôn giấu trong lòng, không dám làm cho người khác nghe được.”
Như là bị người trước mặt đánh một quyền, khuôn mặt tuấn tú của Hướng Kình trở nên trắng bệch. Anh nhớ tới Hàn Ngữ mỗi lần chịu ủy khuất, liền có thói quen thích đem mình nhét vào ghế sô pha miệng rộng, hóa ra , kia đều là ở đó chịu đựng khóc, sợ hắn nghe được sao?
Là ủy khuất cùng thống khổ thế nào, làm cho cô ấy ngay cả khóc cũng không dám lên tiếng? Thân là chồng của cô ấy, không chỉ không bảo vệ tốt được, lại còn là tên đầu sỏ làm cô ấy thương tâm, như vậy, hắn có tư cách gì nói yêu?
Anh thề, nếu bây giờ có thể cầu xin cô ấy tha thứ, anh tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội trốn đi khóc, quá khứ trước đây đã quá đau khổ rồi, nếu ngay cả một một lời nói hạnh phúc bé nhỏ anh cũng không thể cho cô thì còn gì là đàn ông?
Hơn nữa, cô còn là người mà anh yêu nhất!
"Hàn Thấm, tôi nghĩ, tôi biết phải làm như thế nào" Vẻ mặt Hướng Kình trở nên kiên quyết. "Cô gả Hàn Ngữ cho tôi không phải là một sai lầm, tôi còn muốn cảm ơn cô đã trao đổi chú rể, để cho tôi và cô ấy có cơ hội bên nhau. Cho nên, xin cô hãy cho tôi biết Hàn Ngữ bây giờ đang ở chỗ nào?"
Ngay cả lời cầu xin hắn cũng nói ra, Hàn Thấm xem xét cặn kẽ, có vài phần kính trọng đối với anh "Anh cam đoan, anh sẽ làm cho Hàn Ngữ hạnh phúc?"
"Tôi cam đoan." Hắn không chỉ thề , "Tôi thậm chí còn có thể đem toàn bộ tài sản trên danh nghĩa sang tên của cô ấy, để cô ấy tránh khỏi lo âu về sau."
Sang tên? Mắt Hàn Thấm đều mở to. Âm mưu sau lưng khiến gia cụ Hướng Thành đóng cửa, cô mặc dù không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng hiểu được sáu bảy phần, anh là người đàn ông coi trọng, bảo vệ quyền thế của mình, không thể ngờ lại đem toàn bộ tài sản cho em em gái?
Chỉ có điều, cô cũng không dễ dàng mềm lòng như vậy."Anh không phải còn có một người...Bạn thân, rất gần gũi với anh, gọi là gì nhỉ...Tinh Tinh?" Về việc người thứ ba này, cô rất quan tâm. "Tôi nói thẳng, cô ấy gây song gió với Hàn Ngữ, hơn nữa anh lại chần chừ năm lần bảy lượt khiến Hàn Ngữ tổn thương, anh có thể giữ khoảng cách cùng cô ta sao?"
"Xa Tinh Tinh không phải là vấn đè giữa tôi và Hàn Ngữ, tôi với cô ấy vốn không có tình cảm nam nữ, về việc này, tôi sẽ nói rõ với cô ấy."
"Tốt lắm, cuối cùng tôi hỏi anh, anh yêu Hàn Ngữ sao?" Khó trách Hàn Ngữ yêu thương anh, chỉ hi vọng, anh cũng có thể đáp lại.
"Tôi yêu cô ấy" Hướng Kình không chút do dự, "Hơn nữa rất yêu, rất yêu."
"Tốt" Hàn Thấm cũng không rầy rà, cô lấy một quyển sách nho nhỏ trong bao da bên cạnh, đưa tới trước mặt Hướng Kình. "Đây là vài thông tin của cô ấy, bên trong có danh sách vài người bạn tốt, tôi không biết cô ấy sẽ đi chỗ nào, anh tự tìm dấu vết của cô ấy để lại."
Mắt Hướng Kình sáng lên, vội vàng tiếp nhận:"Cám ơn, tôi lập tức đi tìm!"
Vừa nói xong,anh cũng không quay đầu lại, rời khỏi Lăng gia, vội vàng quýnh lên đi tìm người.
Ở lại trong phòng khách, Hàn Thấm nhìn anh chạy thẳng ra cửa, nâng cao âm lượng nói:"Hàn Ngữ, em cũng nghe được chứ?"
Cách đó không xa có một bóng hình xinh đẹp đi ra sau cây cột, Hàn Ngữ lệ rơi đầy mặt.
Hàn Thấm ra đón, vừa thay cô lau nước mắt, miệng cũng không tha.
"Để cho anh đi tìm đi!Ai bảo anh khi dễ em? Em nha, lần này đừng mềm lòng, ít nhất phải cho anh biết đau khổ, biết không?"
"Chị......." Hàn Ngữ khóc không ngưng."Anh ấy thật sự yêu em.....Ôô.......Nhưng sao lại muốn đối xử với em như vậy...."
Hàn Thấm trở mình xem thường:" Bởi vì anh khi đó không biết em! Nói thật ra, chị còn còn rất khâm phục anh vẫn giữ được bình thản như vậy, đem mẹ mình cùng công ty Hướng Thành lớn như vậy phá đổ. Nếu đổi lại là chị, nói không chừng chị cũng sẽ làm như vậy, chỉ tiếc chị không muốn Hàn thị sụp đổ. Có lẽ ở trong kế hoạch của anh, sách lược sai lầm nhất đó là không cẩn thận yêu thương em."
"Phải không?" Hàn Ngữ chỉ cần nghĩ tới Hướng Kình, vừa đau lòng lại vừa xúc động: "Chị.....Ô ô......Em không biết nên làm cái gì bây giờ."
"Làm sao bây giờ? Chờ anh đi tìm một vòng, ăn năn hối lỗi rồi quay về." Nào có thể để cho anh đem người đã đuổi đi trở về dễ dàng như vậy? Đương nhiên nên phải làm như vậy."Đến lúc đó, em sẽ quyết định việc muốn hay không tha thứ cho anh."
Hàn Ngữ thở dài, suy nghĩ cẩn thận xem bản thân mìn nên làm như thế nào. Tha thứ? Không tha thứ? Mâu thuẫn liên tiếp đánh sâu vào lòng cô .
Cô thật sự yêu Hướng Kình, nhưng nghĩ đến bản thân chính mình từng là quân cờ của anh, tất cả sự yêu thương của anh là giả, nụ hôn của anh chỉ là vũ khí chinh phục lòng cô, đã cảm thấy bản thân mình yêu rất không giá trị.
Cho dù nghe được anh nói yêu thì làm sao? Phần tình yêu này, để Xa Tinh Tinh đảo lộn công kích sao? Anh có thể bù đắp lại được hay không hay chỉ là tạm vãn hồi trong lúc tình thế cấp bách?
Thấy em gái lâm vào trầm tư, Hàn Thấm cũng không ầm ĩ cô, chuyện của cô thì chỉ có mình cô hiểu rõ. Hàn Thấm đang mang thai sáu tháng, tuy rằng nôn ọe giảm bớt nhưng vẫn ham ngủ, nghỉ ngơi dường như có vẻ tốt hơn là ở chỗ này lo nghĩ.
Không bao lâu, mặt trời xuống núi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Hàn Ngữ, chuông điện thoai di động rung lên một hồi, khiến cô đang theo dòng suy tư bừng tỉnh, khi ấy mới phát hiện một mảnh đen tối trước mắt.
Tay chân vội vàng cầm lấy di động, hiện lên dãy số lạ, làm cô liên tiếp nẩy lên phía sau, tin tức trong điện thoại làm cho máu trong người cô ngưng lại trong nháy mắt.
"Xin hỏi là Hàn ngữ tiểu thư phải không? Đây là bệnh viện, chồng của cô, Hướng Kình xảy ra tai nan xe cộ, phiền cô đến bệnh viện thay anh tiến hành công việc nhập viện..."
Hướng Kình chỉ nhớ rõ, anh lái xe khắp phố lớn ngõ nhỏ, nơi không vào được thì tự mình chạy đi, nóng đến nỗi quần áo đều ướt đẫm, nhưng anh vẫn không tìm thấy vợ mình.
Thông tin Hàn Thấm ghi chép mấy người đều giống nhau, chỉ ghi mỗi địa chỉ mà không có số điện thoại, cho nên anh chỉ có thể đến từng nhà một tìm, từng bước từng bước hỏi, biết được anh là Hướng Kình, liền không cho vào nhà, anh năm lần bảy lượt thuyết phục mới bằng lòng cho biết Hàn Thấm không có ở đây.
Sau đó, vốn là ngủ không đủ giấc, anh bị kiệt sức, ý thức mơ hồ, khi đang điều khiển xe chợt thấy một người, xe liền đâm vào dải phân cách, anh an toàn nhờ túi hơi, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Sau khi tỉnh lại, người khác đã ở bệnh viện, nhớ lại hết thảy từ đầu đến cuối chỉ có thể hình dung bốn chữ "tự làm tự chịu", ai kêu anh phụ tình yêu của Hàn Ngữ, lại còn sơ ý để cho Xa Tinh Tinh thừa dịp, nên xui xẻo chịu tất cả dằn vặt.
Tiếng đẩy cửa kinh động đến Hướng Kình đang tự trách bản thân, tầm mắt anh hướng về phía cửa phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt luống cuống cùng lo lắng của Hàn Ngữ.
"Anh......."
"Em......."
Hai đồng thời phát ra tiếng, lại đồng thời im lặng.
Thấy Hàn ngữ, Hướng Kình cảm giác yên tâm, nếu biết đụng xe có thể làm cho cô chủ động xuất hiện, anh đã sớm đụng vài lần.
"Em nói trước đi" Anh còn muốn thưởng thức cô thêm một chút, như vậy về sau đi làm không thấy vợ thì còn có thể hồi tưởng lại được dung nhan của cô, sẽ không bị sóng triều tưởng niệm bao phủ.
Hàn Ngữ muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn đề tài an toàn nói:" Bác sĩ nói tay anh bị gãy xương, phải ba tháng mới có thể hồi phục. Hai ngày này kiểm tra nếu không có vấn đề thì có thể xuất viện."
"Gặp nhau là tốt rồi" So với mất đi cô, hết thảy anh đều không cần. "Hàn Ngữ, anh...."
"Tôi đi thông báo cho mẹ biết đến bệnh viện." Cô ra vẻ lãnh đạm cắt ngang lời anh.
Trải qua nửa ngày suy nghĩ, cô quyết định trước giữ khoảng cách với anh, về phần tha thứ hay không, nhìn biểu hiện của anh rồi nói sa. Bất quá cô cũng mềm lòng, hiện tại lời anh nói cũng có ảnh hưởng đến quyết định của cô, cho nên tốt nhất là không nghe.
"Chờ một chút!" Gọi mẹ đến không phải là vô duyên vô cớ có thêm một bóng đèn sao? Hướng Kình yếu ớt tự mình cử động, "Hãy nghe anh nói vài câu được không?"
Tránh cũng không khỏi, anh bộ dáng gầy yếu bất lực, cô chưa từng có thấy qua, Hàn Ngữ không khỏi dao động:"Anh nói đi'"
Cô ở lại, trong lòng Hướng Kình mới thả lỏng quay về giường bệnh, nhưng nhìn thấy đôi mắt của cô, trong lòng cũng ngập tràn bất đắc dĩ cùng hối hận.
"Hàn Ngữ, anh tìm em đã lâu." Anh tự giễu giống như cười, anh chưa từng nghĩ mình sẽ vì phụ nữ mà rơi vào hoàn cảnh như thế. "Tất cả bạn bè của em từ Đài Bắc đến Đài Trung, thậm chí còn có Cao Hùng, anh tìm từ sáng đến khuya, xe cũng bỏ thêm dầu mỡ hai lần...Các cô ấy cũng thật độc ác, nghe thấy tên anh liền lập tức đóng cửa, gác máy điện thoại xuống, cuối cùng tìm được, anh thậm chí nhìn trên đường thấy bóng dáng giống em,liền không tự chủ lái xe đuổi theo, chính là vì vậy mới có thể xảy ra tai nạn xe cộ......."
Anh thu lại nụ cười:"Anh muốn nói chính là, anh thật sự rất quan tâm em, vượt quá tưởng tượng của anh và em, nhưng mà anh lại làm tổn thương em. Hàn Ngữ, thật xin lỗi..." Những lời này giấu ở trong lòng đã lâu, thậm chí từ lúc anh phát hiện mình yêu thương cô đã nghĩ tới.
Lời xin lỗi này đến, làm cho mũi Hàn Ngữ trong phút chốc chua xót. "Anh hiện tại không thấy đã quá muộn sao?"
"Chỉ cần có tâm, vĩnh viễn không muộn." Với anh, đúng là giảo hoạt, đoán chừng cô mềm lòng, chỉ cần cô trở về, anh chiêu nào cũng có thể dùng. "Còn có, Hàn Ngữ, anh yêu em, thật xin lỗi đã để cho em chờ lâu như vậy."
Nếu câu nói trước làm cô đỏ hốc mắt, như vậy những lời này, toàn bộ thúc giục nước mắt cô rơi xống. Hàn Ngữ kìm nén nước mắt đã lâu, lại lã chã rơi xuống.
"Nói thật sự yêu tôi, vì sao đối xử với tôi như vậy? Vì sao muốn bỏ lại tôi theo Xa Tinh Tinh trong lúc đó?" Đây là chuyện cô không hiểu nhất. Cho dù toàn bộ lời thề son sắt cam đoan, nhưng là vợ, lại bị kẻ thứ ba lớn tiếng chỉ trích, cô ấy không nên chiếm vị trí, đây là nỗi khuất nhục cỡ nào.
Chẳng hiểu tại sao bị cuốn vào kế hoạch phá đổ Hướng Thành gia cụ, lại còn bị làm mũi tên, cô mới thật sự vô tội, nhưng lại phải chịu đựng tổn thương, lại thêm không có người nào có thể dựa vào mà bộc lộ, tất cả loại cảnh ngộ bất đắc dĩ này, cô từ nhỏ đến lớn thật sự đã chịu đủ.
"Hàn Ngữ, về chuyện của Tinh Tinh, anh sẽ cùng em nói rõ ràng." Anh quả thật quá ngây thơ, lại còn xem nhẹ cảm nhận của Hàn Ngữ. Anh nên sớm nghĩ đến tâm cơ của Xa Tinh Tinh, để cô ta bên cạnh sớm muộn cũng xảy ra vấn đề, nhưng anh lại vẫn muốn năng lực làm việc tốt cả cô ta, lại còn vì bản thân áy náy với cô ta mà làm như vậy, như vậy mới để cho toàn bộ áp lực cùng chỉ tríc rơi xuống Hàn Ngữ.
Trong mắt người tình không tha cho một viên cát, nếu như Hàn Ngữ không cùng bạn trai trước đây còn vương vấn không dứt được, mỗi ngầy đi quá gần, anh tất nhiên sẽ ghen ghét không thôi, không cách nào tín nhiệm, khó trách cho dù anh đảm bảo thế nào, cô cũng không cách nào yên tâm, cang không nói đến Xa Tinh Tinh còn có ý đồ khác.
"Về chuyện Hướng Thành gia cụ........" Chuyện này, tuy anh áy náy, nhưng nếu xảy ra một lần nữa, anh cũng vẫn lựa chọn làm như vậy. "Bởi vì không biết anh yêu em, anh nghĩ có thể giấu được em cả đời, như vậy em vẫn tiếp tục hạnh phúc. Anh chưa từng có ý định muốn làm tổn thương em, thậm chí ở kế hoạch của anh, đều lấy bảo vệ em làm điều kiện trước tiên."
"Xa Tinh Tinh, vì đạt được mục tiêu, cô ta có thể hi sinh bất cứ người nào." Hàn Ngữ cổ họng nuốt xuống chua xót, cố gắng nói chuyện rõ ràng. "Tôi không có cách nào tin tưởng anh, anh để cho tôi cảm thấy mình là vật hi sinh trong kế hoạch của anh, tùy thời tùy chỗ có thể vứt bỏ."
Đối với lời nói này, Hướng Kình cũng không nói nổi. Trừ dùng hành động chứng minh anh thật lòng,chứ nói không thể thuyết phục được cô.
"Ít nhất, trước tiên ở lại bên cạnh anh được không?" Anh khẩn cầu nhìn cô," Anh sẽ cho em nhìn thấy thành ý của mình, chỉ cần cho anh thời gian."
Cô từ nhỏ đến lờn thiếu sự ấm áp, anh có thể cho cô, cô cần có yêu cùng cảm giác an toàn, anh cũng sẽ làm được.
Nhìn lại ánh mắt của anh, Hàn Ngữ cơ hồ muốn mềm lòng, bất quá ở giây cuối cùng, vẫn còn cứng rắn xuống tâm.
"Tôi có thể cho anh thời gian nhưng không thể ở lại bên cạnh anh.'
Cô cũng cần một chút không gian để bình tĩnh một chút, cẩn thận tự hỏi xem tương lai muốn cùng anh như thế nào. Vì thế cô không nói lời nào, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng dứt khoát của cô, Hướng Kình thật vô lực, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
Anh, dù sao vẫn không thể xoay chuyển cô.
Chẳng lẽ Hàn Ngữ và mẹ đã đi ra ngoài?
Gần đây tình cảm mẹ chồng nàng dâu không tránh khỏi đột nhiên tăng mạnh, làm anh cảm thấy đoạn đời hận thù mẹ ruột vừa qua như nằm mộng, không khí gia đình ấm áp như vậy, làm anh rất quý trọng, nhưng xế chiều hôm nay thái độ anh đối xử với Hàn Ngữ, có lẽ đúng theo như lời Lý Quang Minh, là hơi quá đáng, cho nên anh có thành ý trở về nói xin lỗi.
Nhưng mà, người đâu?
Mở đèn trong phòng, không có bóng người, nhưng khi anh đứng bên giường tháo cà vạt mới thấy một đôi đùi đẹp bị ghế salon miệng rộng nuốt chửng.
Không thể nào? Lại bị ăn vào?
Anh không biết nên khóc hay cười kéo cô ra , "Sao em thích ở bên trong cái miệng há này thế?"
" Vì. . . . . ." thanh âm Hàn Ngữ mang theo nghẹn ngào, "Chỉ có ở nơi này, em mới có thể cảm nhận được ấm áp chân chính, sẽ không có người nghe được em khóc. . . . . ."
Vừa qua, chỉ cần cô bị ủy khuất nơi anh, sẽ nhét mình vào miệng salon, thầm nghĩ về ấm áp và hơi thở của anh, song lần này phát hiện chồng của mình không phải như người mình mong đợi trong nội tâm, quá đáng hơn, có lẽ từ khi mới bắt đầu thì trong lòng anh còn có lừa gạt, cho nên cho dù ở miệng rộng đợi anh một buổi tối, vẫn cảm thấy lạnh lẽo.
Hơn nữa, sợ rằng lần này ngay cả ghế sa lon cũng không che hết tiếng cô khóc rồi, bởi vì cô thật là khổ sở, thật là khổ sở.
"Em làm sao vậy?" Nghe vậy nội tâm anh không khỏi căng thẳng, vội vàng ôm nhẹ hai vai của cô, mới phát hiện cô đã sớm rơi lệ đầy gương mặt.
Hàn Ngữ nhẹ nhàng tránh thoát ra ngực anh, dùng một loại ánh mắt vừa thất vọng vừa buồn bã nhìn lại anh.
"Em biết rồi.. " Cô yếu ớt nói, trong giọng nói còn có nghẹn ngào, "Bao hàm những thứ anh không muốn cho em biết, còn có chuyện em không nên biết... "
"Em nói là chuyện gì?" toàn thân anh nhất thời căng thẳng. Quả thật có ít chuyện anh đã che giấu cô, nhưng giấu diếm là vì tốt cho cô, có một số việc, không biết mới hạnh phúc.
"Nguyên nhân đóng cửa của Hướng Thành Gia Cụ là anh phải không?" Cô không nói chuyện này với mẹ chồng, vì cô không cách nào tưởng tượng điều này sẽ tạo thành bao nhiêu phong ba giữa mẹ con họ. Từ khi kết hôn đến nay, cô cố gắng hàn gắn quan hệ mẹ con họ, thật vất vả mới có chút khởi sắc, nhưng ngay lúc này cô lại biết nhiều chuyện thực không chịu nổi như vậy.
Hít vào một hơi, cô cố gắng nói rõ ràng một chút. "Anh đã sắp đặt khiến Hướng Thành Gia Cụ đóng cửa, khiến cho mẹ không cửa cầu cứu, bởi vì anh không cam lòng mẹ từng nói anh vô dụng, bất mãn mẹ độc tài, càng muốn trả thù mẹ coi thường anh từ nhỏ đến lớn, có đúng không?"
" Ai nói cho em biết điều này?" Anh cũng nghiêm túc lên.
Thấy không phủ nhận, ngược lại chất vấn cô, trái tim Hàn Ngữ trở nên băng giá hơn.
Chẳng lẽ anh thật sự là người vô tình như vậy, cô đã nhìn lầm anh sao?
"Hôm nay Xa Tinh Tinh hẹn em ăn cơm, nói những chuyện này cho em biết." Nghĩ đến việc bị đối phương chèn ép, nhưng cô không có lực chống đỡ chút nào, cô thấy Hướng thái thái như mình thật uất ức, cũng không muốn nhẫn nại nữa.
"Mà em, là một con cờ quan trọng nhất trong kế hoạch của anh, nên lúc đầu chị gái và em trao đổi, anh mới có thể hoàn toàn không sao cả. Nhất định anh thấy em rất ngu, rất dễ bị lừa gạt phải không?"
Hướng Kình không cách nào phản bác, bởi vì quả thật như thế, ban đầu với cô, anh không có tình cảm, chỉ cần có thể đạt tới mục đích ban đầu lừa mẹ và Hướng Thành Gia Cụ, đối tượng kết hôn có lợi với anh, anh đều tiếp nhận.
"Anh không nói vậy... " Nhưng bây giờ không giống với lúc trước, tình cảm giữa hai người ấm lên, anh vẫn thử tìm hết đường vì mình.
Nhưng nhất thời Hàn Ngữ không dịu ngoan như lúc bình thường, lấy khẩu khí đâu vào đấy hỏi: "Chẳng lẽ, cho tới bây giờ anh không nghĩ như vậy? Việc anh bảo em không cần lo chuyện của Hướng Thành gia Cụ, chẳng lẽ không phải sợ em làm hỏng kế hoạch?"
"Anh. . . . . ." Đích xác là như vậy, cho nên anh không nói ra một câu đầy đủ.
"Còn có, anh cũng không can dự tranh chấp giữa em và mẹ, chẳng qua là thờ ơ lạnh nhạt, cũng muốn lợi dụng em dời đi lực chú ý của bà đúng không? Hoặc là, anh đang khảo nghiệm em chịu nổi tính tình của mẹ không?"
"Thật ra anh cũng muốn bảo vệ em..." Mặc dù thật có ý nghĩ đó, nhưng mỗi lần mẹ có những hành động quá đáng, anh cũng sẽ không để lại dấu vết mà che chở cô.
Chẳng qua giờ nói những thứ này cũng đã quá muộn, cô sẽ không tin anh nữa, mà hết thảy những gì anh làm, vô luận căn cứ là để bảo vệ cô, hay là yêu cô thì điểm xuất phát cũng là ích kỷ, là sai lầm, khiến cho anh không giải thích được từ nào.
"Thậm chí... Anh hôn em, ôm em, tất cả đều là thủ đoạn làm em yêu anh, khăng khăng một mực đối với anh sao?"
Cho nên, cô chỉ có thể lắc đầu với anh. "Hướng Kình, em không có cách nào rồi." Cô tuyệt vọng nhìn anh, ngón tay cô chỉ vào tim của mình. "Tâm của em đối với anh đã chết."
Một đêm trước Hướng Kình hầu như cả đêm không ngủ được, cuối cùng mới hỗn loạn chợp mắt, sau lại gặp một cơn ác mộng, đột nhiên thức tỉnh.
Anh mơ thấy Hàn Ngữ ngả bài với anh, sau khi biết tất cả những việc anh làm xuất phát từ ích kỷ, triệt triệt để để rất thất vọng về anh, kiên trì cầu xin được rời đi
Ánh mắt thương tâm của cô làm anh lay động, làm anh đuối lý, nói một câu cứu vãn tình thế không thành lời, đến khi cô xoay người rời đi, khi bóng lưng biến mất trong tầm mắt anh, anh mới đột nhiên mở mắt, mồ hôi lạnh chảy đầy người.
Nhanh chóng nhìn chiếc giường mà bình thường cô vẫn ngủ, quả nhiên người đã mất, trong nháy mắt đầu anh trống rỗng vài giây, dần dần mới khôi phục năng lực suy nghĩ.
Đúng rồi, cô sáng sớm sẽ rời giường nấu bữa ăn sáng, trước kia cô tức giận, cũng có khi không gọi anh thức dậy, hiện tại có lẽ cô đã cùng mẹ ngồi tán chuyện phím trên bàn ăn rồi, vì thế những thống khổ, những buồn thảm trong trí nhớ đêm qua, hẳn là một giấc mộng mà thôi.
Vừa tự nói với chính mình như vậy, Hướng Kình vừa dùng tốc độ thật nhanh rửa mặt, muốn đến phòng khách nhanh một chút để xác nhận cô còn ở trong nhà hay không, kết quả, anh lao ra cửa phòng nhìn, trong phòng khách rỗng tuếch.
Đi tới phòng ăn, thậm chí ngay cả hương thơm của thức ăn cũng không có.
Cô đơn trở lại phòng khách, anh như đưa đám ngồi xuống sofa, đang muốn gọi Phùng tẩu tới hỏi hướng đi của Hàn Ngữ, thì sau lưng anh truyền đến thanh âm của mẹ.
"Không cần tìm người nữa, Hàn Ngữ đi rồi." Bà ngồi xuống bên cạnh con trai
"Cô ấy đi?" Hướng Kình bất chấp những khúc mắc cuối cùng giữa mình và mẹ, vội vàng cầu trợ hỏi: "Cô ấy đi đâu?"
"Mẹ làm sao biết?" giọng nói mẹ Hướng đã không còn sắc bén bằng dĩ vãng, nhưng ánh mắt nhìn con mang theo trách cứ. "Sáng sớm cô ấy đã mang hành lý đi rồi, hai mắt cũng còn sưng. Một mình con chèn ép người đến bỏ chạy, còn dám hỏi cô ấy đi đâu sao?"
Nếu trước đây mẹ anh nói chuyện với anh như vậy, nhất định anh lập tức nói lời lạnh nhạt châm chọc trả lại, chẳng qua hiện tại anh đã không có tâm tình này, chuyện Hàn Ngữ quan trọng hơn. "Vậy... Cô ấy có nói gì không? Có nhắn lại cái gì không?"
"Con sợ cô ta nói với mẹ cái gì?" Mẹ Hướng có thâm ý khác nhíu mày, "Chuyện tại sao Hướng Thành Gia Cụ phải đóng cửa sao?"
"Hàn Ngữ nói với mẹ chuyện đó?" Sau lúc bối rối vừa rồi, thái độ Hướng Kình trong nháy mắt trở nên nguội lạnh, ngôn ngữ kéo khoảng cách đến cực điểm.
"Con quả nhiên không đủ hiểu rõ nó, khó trách nó muốn đi, căn bản nó không tố cáo con." Mẹ Hướng than thở, "Hướng Thành Gia Cụ sụp đổ không giải thích được, mẹ tra những đầu mối địch thủ của công ty tự nhiên sẽ lộ ra, hơn nữa còn thái độ chẳng quan tâm của con đối với chuyện công ty phá sản, liền hiểu sáu bảy phần." Chẳng qua đến tột cùng bà đã làm gì sai để con bà hận bà đến vậy? "Tại sao con lại làm như vậy? "
"Tại sao?" Điều này hoàn toàn đánh trúng địa lôi trong Hướng Kình, khiến anh khôi phục thành bộ dạng lãnh khốc kia. "Năm đó mẹ khiến cha tức chết, lại quyền to độc tài trong công ty, thậm chí còn xem thường năng lực của con, cho nên con muốn làm cho mẹ xem, không có Hướng Thành Gia Cụ, con vẫn có thể có thành công!"
"Mẹ không có làm ba con tức chết, lúc ấy con đang đi du học ở nước ngoài, vội vàng trở về chịu tang lại nghe đồn bậy từ những người thân thích lắm mồm kia, trên thực tế ba con bệnh đã lâu rồi, chẳng qua là không để con biết. Mặc dù tình cảm giữa cha mẹ không hòa thuận, nhưng mẹ còn không quyết đến muốn đưa ba con vào chỗ chết."
"Còn Hướng Thành thì sao? Sau khi cha vừa chết, mẹ rất nhanh tiếp nhận công ty, sa thải thân tín của ba, là chuyện gì xảy ra?".
"Hướng Thành vốn là quyền thừa kế của mẹ, mẹ thừa nhận, vừa bắt đầu tiếp xúc với quyền lực, không nhịn được rơi thật sâu vào, một lòng chỉ muốn nắm chặc tất cả, đám lão tặc trong công ty kia không tiếp nhận quản lý của mẹ, mẹ rất sợ, Hướng Kình, con có biết mẹ sợ bao nhiêu không?"
Nghĩ lại năm đó một người phụ nữ như bà muốn đấu trí đấu lực cùng một đám cáo già đa mưu túc trí, đến bây giờ bà còn cảm thấy run sợ.
"Thật vất vả mới có chút địa vị trong công ty, con lại về nước, mẹ sợ nếu con muốn tiếp nhận công ty, bọn họ lập tức thay đổi chủ tịch là mẹ, nên mẹ mới vô hiệu quyền lực của con, cũng ép những người đó về hưu nữa". Thấy những điều nghe xanh cả mặt, mẹ Hướng nói xong thật áy náy, nhưng cũng cảm khái. "Nhưng Hàn Ngữ đã thay đổi suy nghĩ của mẹ, đúng là, so với việc dốc sức trên thương trường, thì ở nhà làm phu nhân đơn giản hơn nhiều, hiện tại mẹ đã không muốn tranh quyền đoạt lợi nữa, nên Hướng Kình, Hướng Thành Gia Cụ đóng cửa, cho dù như thế, ít nhất đối với mẹ trước mắt mà nói, gia đình quan trọng hơn công việc nhiều."
Lời nói này đâm thẳng vào trái tim Hướng Kình, cơ hồ khiến anh hít thở không thông. Gia đình và công việc, từ vừa mới bắt đầu anh đã đặt hai thứ này trên cán cân vô cùng không đúng, cho nên lợi dụng Hàn Ngữ, bức lui mẹ, tới giờ, kết quả cuối cùng anh chiếm được cái gì? Không khí ấm áp vừa được cải thiện của gia đình đã mất, bà xã ngọt ngào động lòng người thương tâm bỏ đi...
Không có, không gì cả, mẹ cũng đã thông suốt, tại sao anh không thể? Hơn nữa mẹ cũng không vì chuyện sụp đổ công ty nhà mình mà trách tội anh một câu, hiện tại anh chứng minh năng lực của mình thành công, lại được công dã tràng, còn cần tiếp tục hận sao?
"Mẹ... " đã thật lâu anh không thật lòng thành ý gọi mẹ mình như vậy, bây giờ, suy nghĩ của anh hỗn loạn, cấp bách cần có người giúp anh thanh tỉnh đầu óc. "Con làm sai sao? Tựa hồ con đã làm cho cuộc sống của mình hỏng bét. . . Rõ ràng trong kế hoạch của con, hết thảy không phải như thế."
"Con sai lầm rồi, sai ở chỗ xem sự tồn tại của Hàn Ngữ là đương nhiên. Bản thân mình là đạo diễn tuồng này, để mẹ tỉnh ngộ cuộc đời còn có rất nhiều chuyện quan trọng hơn so với quyền lực, nhưng nếu hiện tại đổi thành con không bỏ xuống quyền lực này được, như vậy thì Hướng Kình, lỗi của con càng lớn."
Hướng Kình nhìn thẳng bà, từ nhỏ đến lớn, anh không có một phút nào có cảm giác thân cận với mẹ giống như bây giờ.
"Mẹ nói rất đúng". Sau khi cởi mở tấm lòng cùng mẹ, trong lòng anh bỗng nhiên mở ra một cánh cửa, oán hận mười mấy năm qua từ từ tiêu tán, vốn anh cũng không muốn bức mẹ đến đường cùng, nếu không tại sao hôm nay có thể bình thản nói chuyện tha thứ nhau?
"Vì Hàn Ngữ, con nguyện buông xuống tất cả". Anh quyết định, nhất định phải bù đắp cho cô. "Nhưng mà, Hàn Ngữ đi đâu? Hàn gia hẳn là không thể nào trở về, con lại không biết cô ấy có bạn bè nào, đến tột cùng làm sao để tìm cô ấy..."
"Con đã luống cuống tay chân, tỉnh táo lại." Mẹ Hướng thật là nhìn không được, đứa con ngốc này, có trí khôn và năng lực lật đổ công ty nhà mình, nhưng vừa gặp phải người vợ chạy mất liền rối loạn toàn bộ.
"Con không tìm được Hàn Ngữ, sao không đi tìm Hàn Thấm?"
"Hàn Ngữ không có ở chỗ của tôi."
Hàn Thấm ngồi ở trong phòng khách nhà chồng, vẻ mặt không giải thích được. "Mình làm cho bà xã của mình chạy mất, còn có mặt mũi tới hỏi tôi? Đến tột cùng anh đã làm gì với nó?"
"Tôi…" Đối mặt với người thân cận duy nhất của vợ, sao Hướng Kình có thể nói ra chuyện ích kỷ mà mình đã làm?
"Tôi và Hàn Ngữ sinh ra một chút hiểu lầm…"
"Tuyệt đối không chỉ như vậy". Ánh mắt Hàn Thấm sắc bén nhìn thẳng anh, liếc thấy ra tim của anh trống rỗng. "Hàn Ngữ là một người lòng dạ trong sáng ngay thẳng, mặc dù nó mảnh mai, một chút đả kích khó có thể đánh sụp nó, khẳng định là anh đã làm chuyện gì vô cùng quá đáng, làm nó không thể nhịn được nữa."
Hướng Kình trầm mặc, ngay cả cười khổ cũng không ra, một hồi lâu, chỉ có thể giật nhẹ khóe miệng. "Quả thật tôi đã làm sai một chuyện, nhưng đây là chuyện của tôi và cô ấy, tôi chỉ có thể nói, tôi thật lòng thành ý muốn cầu cô ấy tha thứ."
Hàn Thấm tức giận nhìn anh:" Tôi vẫn luôn tưởng rằng để cho Hàn Ngữ gả cho anh có vẻ là sự lựa chọn tốt, hiện tại tôi chẳng dám chắc khẳng định". Cô thở dài, giọng điệu hối hận. "Hướng Kình, anh có biết không, chúng tôi là những người con gái không được sủng ái ở Hàn gia, nhất là Hàn Ngữ, tuổi còn nhỏ lại không cáu khỉnh, kiên cường của em ấy ngày hôm nay cơ hồ là do anh và ba tôi đánh đập mà ra, nỗi khổ mà em ấy phải trải qua anh không thể tưởng tượng được, nếu như anh không thể quý trọng em ấy, thì hãy buông tha cho em ấy đi!"
"Cô ấy trước kia.......... phải trải qua những ngày như thé nào?" Hướng Kình nghe Hàn Ngữ nói sơ lược qua, nhưng mà không nghĩ tới thảm như vậy, nghe nói cô ấy bị như vậy anh đau lòng không thôi.
"Hàn Ngữ từ nhỏ đến lớn, không chỉ chịu sự khi dễ của anh trai, ngay cả ba ba khi tâm tình không tốt cũng đánh mắng em ấy không thôi, nếu tôi không khuyên bảo, có lẽ nó đã định từ bỏ thế gian này." Nói đến quá khứ trước đây, chua xót của Hàn Thấm dâng lên. "Nếu như lúc ấy có người nguyện ý giúp đỡ chị em tôi ngăn lại, cho dù đưa chúng tôi đến cục xã hội, thậm chí là ăn xin trên đầu đường, tất cả so với đối đãi của của Hàn gia còn tốt hơn. Đáng tiếc ba tôi tài cao thế lớn, trước mặt mọi người luôn xây dựng cho chị em chúng tôi một đời sống vật chất giả dối, cho nên mọi người không nhìn thấy được ông ấy ngược đãi chúng tôi như thế nào?"
Chuyện này thật đáng sợ, khiến cho tâm Hướng Kình cũng bị nhéo lên. Hàn Ngữ lúc nào cũng tươi cười, tính tình dịu dàng, sau lưng lại cất giấu đi nỗi khổ to lớn? Khi anh vì Hàn Phong đến tìm cô mà nổi giận thì cô một bên phải chịu bị anh trai uy hiếp mà hoảng sợ, một bên còn muốn làm yên lòng anh đang nóng nảy, anh đến tột cùng là tên khốn cỡ nào?!
"Anh đã từng nghe Hàn Ngữ khóc chưa? Hàn Thấm cười châm biếm, "Em ấy khóc lên thanh âm bao giờ cũng nhỏ, đa số lúc khóc đều là trốn ở trong chăn, bởi vì nó sợ khóc lớn tếng một chút, không tránh được một trận đánh chửi, cho nên thói quen đem tiếng khóc chôn giấu trong lòng, không dám làm cho người khác nghe được.”
Như là bị người trước mặt đánh một quyền, khuôn mặt tuấn tú của Hướng Kình trở nên trắng bệch. Anh nhớ tới Hàn Ngữ mỗi lần chịu ủy khuất, liền có thói quen thích đem mình nhét vào ghế sô pha miệng rộng, hóa ra , kia đều là ở đó chịu đựng khóc, sợ hắn nghe được sao?
Là ủy khuất cùng thống khổ thế nào, làm cho cô ấy ngay cả khóc cũng không dám lên tiếng? Thân là chồng của cô ấy, không chỉ không bảo vệ tốt được, lại còn là tên đầu sỏ làm cô ấy thương tâm, như vậy, hắn có tư cách gì nói yêu?
Anh thề, nếu bây giờ có thể cầu xin cô ấy tha thứ, anh tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội trốn đi khóc, quá khứ trước đây đã quá đau khổ rồi, nếu ngay cả một một lời nói hạnh phúc bé nhỏ anh cũng không thể cho cô thì còn gì là đàn ông?
Hơn nữa, cô còn là người mà anh yêu nhất!
"Hàn Thấm, tôi nghĩ, tôi biết phải làm như thế nào" Vẻ mặt Hướng Kình trở nên kiên quyết. "Cô gả Hàn Ngữ cho tôi không phải là một sai lầm, tôi còn muốn cảm ơn cô đã trao đổi chú rể, để cho tôi và cô ấy có cơ hội bên nhau. Cho nên, xin cô hãy cho tôi biết Hàn Ngữ bây giờ đang ở chỗ nào?"
Ngay cả lời cầu xin hắn cũng nói ra, Hàn Thấm xem xét cặn kẽ, có vài phần kính trọng đối với anh "Anh cam đoan, anh sẽ làm cho Hàn Ngữ hạnh phúc?"
"Tôi cam đoan." Hắn không chỉ thề , "Tôi thậm chí còn có thể đem toàn bộ tài sản trên danh nghĩa sang tên của cô ấy, để cô ấy tránh khỏi lo âu về sau."
Sang tên? Mắt Hàn Thấm đều mở to. Âm mưu sau lưng khiến gia cụ Hướng Thành đóng cửa, cô mặc dù không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng hiểu được sáu bảy phần, anh là người đàn ông coi trọng, bảo vệ quyền thế của mình, không thể ngờ lại đem toàn bộ tài sản cho em em gái?
Chỉ có điều, cô cũng không dễ dàng mềm lòng như vậy."Anh không phải còn có một người...Bạn thân, rất gần gũi với anh, gọi là gì nhỉ...Tinh Tinh?" Về việc người thứ ba này, cô rất quan tâm. "Tôi nói thẳng, cô ấy gây song gió với Hàn Ngữ, hơn nữa anh lại chần chừ năm lần bảy lượt khiến Hàn Ngữ tổn thương, anh có thể giữ khoảng cách cùng cô ta sao?"
"Xa Tinh Tinh không phải là vấn đè giữa tôi và Hàn Ngữ, tôi với cô ấy vốn không có tình cảm nam nữ, về việc này, tôi sẽ nói rõ với cô ấy."
"Tốt lắm, cuối cùng tôi hỏi anh, anh yêu Hàn Ngữ sao?" Khó trách Hàn Ngữ yêu thương anh, chỉ hi vọng, anh cũng có thể đáp lại.
"Tôi yêu cô ấy" Hướng Kình không chút do dự, "Hơn nữa rất yêu, rất yêu."
"Tốt" Hàn Thấm cũng không rầy rà, cô lấy một quyển sách nho nhỏ trong bao da bên cạnh, đưa tới trước mặt Hướng Kình. "Đây là vài thông tin của cô ấy, bên trong có danh sách vài người bạn tốt, tôi không biết cô ấy sẽ đi chỗ nào, anh tự tìm dấu vết của cô ấy để lại."
Mắt Hướng Kình sáng lên, vội vàng tiếp nhận:"Cám ơn, tôi lập tức đi tìm!"
Vừa nói xong,anh cũng không quay đầu lại, rời khỏi Lăng gia, vội vàng quýnh lên đi tìm người.
Ở lại trong phòng khách, Hàn Thấm nhìn anh chạy thẳng ra cửa, nâng cao âm lượng nói:"Hàn Ngữ, em cũng nghe được chứ?"
Cách đó không xa có một bóng hình xinh đẹp đi ra sau cây cột, Hàn Ngữ lệ rơi đầy mặt.
Hàn Thấm ra đón, vừa thay cô lau nước mắt, miệng cũng không tha.
"Để cho anh đi tìm đi!Ai bảo anh khi dễ em? Em nha, lần này đừng mềm lòng, ít nhất phải cho anh biết đau khổ, biết không?"
"Chị......." Hàn Ngữ khóc không ngưng."Anh ấy thật sự yêu em.....Ôô.......Nhưng sao lại muốn đối xử với em như vậy...."
Hàn Thấm trở mình xem thường:" Bởi vì anh khi đó không biết em! Nói thật ra, chị còn còn rất khâm phục anh vẫn giữ được bình thản như vậy, đem mẹ mình cùng công ty Hướng Thành lớn như vậy phá đổ. Nếu đổi lại là chị, nói không chừng chị cũng sẽ làm như vậy, chỉ tiếc chị không muốn Hàn thị sụp đổ. Có lẽ ở trong kế hoạch của anh, sách lược sai lầm nhất đó là không cẩn thận yêu thương em."
"Phải không?" Hàn Ngữ chỉ cần nghĩ tới Hướng Kình, vừa đau lòng lại vừa xúc động: "Chị.....Ô ô......Em không biết nên làm cái gì bây giờ."
"Làm sao bây giờ? Chờ anh đi tìm một vòng, ăn năn hối lỗi rồi quay về." Nào có thể để cho anh đem người đã đuổi đi trở về dễ dàng như vậy? Đương nhiên nên phải làm như vậy."Đến lúc đó, em sẽ quyết định việc muốn hay không tha thứ cho anh."
Hàn Ngữ thở dài, suy nghĩ cẩn thận xem bản thân mìn nên làm như thế nào. Tha thứ? Không tha thứ? Mâu thuẫn liên tiếp đánh sâu vào lòng cô .
Cô thật sự yêu Hướng Kình, nhưng nghĩ đến bản thân chính mình từng là quân cờ của anh, tất cả sự yêu thương của anh là giả, nụ hôn của anh chỉ là vũ khí chinh phục lòng cô, đã cảm thấy bản thân mình yêu rất không giá trị.
Cho dù nghe được anh nói yêu thì làm sao? Phần tình yêu này, để Xa Tinh Tinh đảo lộn công kích sao? Anh có thể bù đắp lại được hay không hay chỉ là tạm vãn hồi trong lúc tình thế cấp bách?
Thấy em gái lâm vào trầm tư, Hàn Thấm cũng không ầm ĩ cô, chuyện của cô thì chỉ có mình cô hiểu rõ. Hàn Thấm đang mang thai sáu tháng, tuy rằng nôn ọe giảm bớt nhưng vẫn ham ngủ, nghỉ ngơi dường như có vẻ tốt hơn là ở chỗ này lo nghĩ.
Không bao lâu, mặt trời xuống núi, trong phòng khách chỉ còn lại một mình Hàn Ngữ, chuông điện thoai di động rung lên một hồi, khiến cô đang theo dòng suy tư bừng tỉnh, khi ấy mới phát hiện một mảnh đen tối trước mắt.
Tay chân vội vàng cầm lấy di động, hiện lên dãy số lạ, làm cô liên tiếp nẩy lên phía sau, tin tức trong điện thoại làm cho máu trong người cô ngưng lại trong nháy mắt.
"Xin hỏi là Hàn ngữ tiểu thư phải không? Đây là bệnh viện, chồng của cô, Hướng Kình xảy ra tai nan xe cộ, phiền cô đến bệnh viện thay anh tiến hành công việc nhập viện..."
Hướng Kình chỉ nhớ rõ, anh lái xe khắp phố lớn ngõ nhỏ, nơi không vào được thì tự mình chạy đi, nóng đến nỗi quần áo đều ướt đẫm, nhưng anh vẫn không tìm thấy vợ mình.
Thông tin Hàn Thấm ghi chép mấy người đều giống nhau, chỉ ghi mỗi địa chỉ mà không có số điện thoại, cho nên anh chỉ có thể đến từng nhà một tìm, từng bước từng bước hỏi, biết được anh là Hướng Kình, liền không cho vào nhà, anh năm lần bảy lượt thuyết phục mới bằng lòng cho biết Hàn Thấm không có ở đây.
Sau đó, vốn là ngủ không đủ giấc, anh bị kiệt sức, ý thức mơ hồ, khi đang điều khiển xe chợt thấy một người, xe liền đâm vào dải phân cách, anh an toàn nhờ túi hơi, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Sau khi tỉnh lại, người khác đã ở bệnh viện, nhớ lại hết thảy từ đầu đến cuối chỉ có thể hình dung bốn chữ "tự làm tự chịu", ai kêu anh phụ tình yêu của Hàn Ngữ, lại còn sơ ý để cho Xa Tinh Tinh thừa dịp, nên xui xẻo chịu tất cả dằn vặt.
Tiếng đẩy cửa kinh động đến Hướng Kình đang tự trách bản thân, tầm mắt anh hướng về phía cửa phòng bệnh, đúng lúc nhìn thấy vẻ mặt luống cuống cùng lo lắng của Hàn Ngữ.
"Anh......."
"Em......."
Hai đồng thời phát ra tiếng, lại đồng thời im lặng.
Thấy Hàn ngữ, Hướng Kình cảm giác yên tâm, nếu biết đụng xe có thể làm cho cô chủ động xuất hiện, anh đã sớm đụng vài lần.
"Em nói trước đi" Anh còn muốn thưởng thức cô thêm một chút, như vậy về sau đi làm không thấy vợ thì còn có thể hồi tưởng lại được dung nhan của cô, sẽ không bị sóng triều tưởng niệm bao phủ.
Hàn Ngữ muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn đề tài an toàn nói:" Bác sĩ nói tay anh bị gãy xương, phải ba tháng mới có thể hồi phục. Hai ngày này kiểm tra nếu không có vấn đề thì có thể xuất viện."
"Gặp nhau là tốt rồi" So với mất đi cô, hết thảy anh đều không cần. "Hàn Ngữ, anh...."
"Tôi đi thông báo cho mẹ biết đến bệnh viện." Cô ra vẻ lãnh đạm cắt ngang lời anh.
Trải qua nửa ngày suy nghĩ, cô quyết định trước giữ khoảng cách với anh, về phần tha thứ hay không, nhìn biểu hiện của anh rồi nói sa. Bất quá cô cũng mềm lòng, hiện tại lời anh nói cũng có ảnh hưởng đến quyết định của cô, cho nên tốt nhất là không nghe.
"Chờ một chút!" Gọi mẹ đến không phải là vô duyên vô cớ có thêm một bóng đèn sao? Hướng Kình yếu ớt tự mình cử động, "Hãy nghe anh nói vài câu được không?"
Tránh cũng không khỏi, anh bộ dáng gầy yếu bất lực, cô chưa từng có thấy qua, Hàn Ngữ không khỏi dao động:"Anh nói đi'"
Cô ở lại, trong lòng Hướng Kình mới thả lỏng quay về giường bệnh, nhưng nhìn thấy đôi mắt của cô, trong lòng cũng ngập tràn bất đắc dĩ cùng hối hận.
"Hàn Ngữ, anh tìm em đã lâu." Anh tự giễu giống như cười, anh chưa từng nghĩ mình sẽ vì phụ nữ mà rơi vào hoàn cảnh như thế. "Tất cả bạn bè của em từ Đài Bắc đến Đài Trung, thậm chí còn có Cao Hùng, anh tìm từ sáng đến khuya, xe cũng bỏ thêm dầu mỡ hai lần...Các cô ấy cũng thật độc ác, nghe thấy tên anh liền lập tức đóng cửa, gác máy điện thoại xuống, cuối cùng tìm được, anh thậm chí nhìn trên đường thấy bóng dáng giống em,liền không tự chủ lái xe đuổi theo, chính là vì vậy mới có thể xảy ra tai nạn xe cộ......."
Anh thu lại nụ cười:"Anh muốn nói chính là, anh thật sự rất quan tâm em, vượt quá tưởng tượng của anh và em, nhưng mà anh lại làm tổn thương em. Hàn Ngữ, thật xin lỗi..." Những lời này giấu ở trong lòng đã lâu, thậm chí từ lúc anh phát hiện mình yêu thương cô đã nghĩ tới.
Lời xin lỗi này đến, làm cho mũi Hàn Ngữ trong phút chốc chua xót. "Anh hiện tại không thấy đã quá muộn sao?"
"Chỉ cần có tâm, vĩnh viễn không muộn." Với anh, đúng là giảo hoạt, đoán chừng cô mềm lòng, chỉ cần cô trở về, anh chiêu nào cũng có thể dùng. "Còn có, Hàn Ngữ, anh yêu em, thật xin lỗi đã để cho em chờ lâu như vậy."
Nếu câu nói trước làm cô đỏ hốc mắt, như vậy những lời này, toàn bộ thúc giục nước mắt cô rơi xống. Hàn Ngữ kìm nén nước mắt đã lâu, lại lã chã rơi xuống.
"Nói thật sự yêu tôi, vì sao đối xử với tôi như vậy? Vì sao muốn bỏ lại tôi theo Xa Tinh Tinh trong lúc đó?" Đây là chuyện cô không hiểu nhất. Cho dù toàn bộ lời thề son sắt cam đoan, nhưng là vợ, lại bị kẻ thứ ba lớn tiếng chỉ trích, cô ấy không nên chiếm vị trí, đây là nỗi khuất nhục cỡ nào.
Chẳng hiểu tại sao bị cuốn vào kế hoạch phá đổ Hướng Thành gia cụ, lại còn bị làm mũi tên, cô mới thật sự vô tội, nhưng lại phải chịu đựng tổn thương, lại thêm không có người nào có thể dựa vào mà bộc lộ, tất cả loại cảnh ngộ bất đắc dĩ này, cô từ nhỏ đến lớn thật sự đã chịu đủ.
"Hàn Ngữ, về chuyện của Tinh Tinh, anh sẽ cùng em nói rõ ràng." Anh quả thật quá ngây thơ, lại còn xem nhẹ cảm nhận của Hàn Ngữ. Anh nên sớm nghĩ đến tâm cơ của Xa Tinh Tinh, để cô ta bên cạnh sớm muộn cũng xảy ra vấn đề, nhưng anh lại vẫn muốn năng lực làm việc tốt cả cô ta, lại còn vì bản thân áy náy với cô ta mà làm như vậy, như vậy mới để cho toàn bộ áp lực cùng chỉ tríc rơi xuống Hàn Ngữ.
Trong mắt người tình không tha cho một viên cát, nếu như Hàn Ngữ không cùng bạn trai trước đây còn vương vấn không dứt được, mỗi ngầy đi quá gần, anh tất nhiên sẽ ghen ghét không thôi, không cách nào tín nhiệm, khó trách cho dù anh đảm bảo thế nào, cô cũng không cách nào yên tâm, cang không nói đến Xa Tinh Tinh còn có ý đồ khác.
"Về chuyện Hướng Thành gia cụ........" Chuyện này, tuy anh áy náy, nhưng nếu xảy ra một lần nữa, anh cũng vẫn lựa chọn làm như vậy. "Bởi vì không biết anh yêu em, anh nghĩ có thể giấu được em cả đời, như vậy em vẫn tiếp tục hạnh phúc. Anh chưa từng có ý định muốn làm tổn thương em, thậm chí ở kế hoạch của anh, đều lấy bảo vệ em làm điều kiện trước tiên."
"Xa Tinh Tinh, vì đạt được mục tiêu, cô ta có thể hi sinh bất cứ người nào." Hàn Ngữ cổ họng nuốt xuống chua xót, cố gắng nói chuyện rõ ràng. "Tôi không có cách nào tin tưởng anh, anh để cho tôi cảm thấy mình là vật hi sinh trong kế hoạch của anh, tùy thời tùy chỗ có thể vứt bỏ."
Đối với lời nói này, Hướng Kình cũng không nói nổi. Trừ dùng hành động chứng minh anh thật lòng,chứ nói không thể thuyết phục được cô.
"Ít nhất, trước tiên ở lại bên cạnh anh được không?" Anh khẩn cầu nhìn cô," Anh sẽ cho em nhìn thấy thành ý của mình, chỉ cần cho anh thời gian."
Cô từ nhỏ đến lờn thiếu sự ấm áp, anh có thể cho cô, cô cần có yêu cùng cảm giác an toàn, anh cũng sẽ làm được.
Nhìn lại ánh mắt của anh, Hàn Ngữ cơ hồ muốn mềm lòng, bất quá ở giây cuối cùng, vẫn còn cứng rắn xuống tâm.
"Tôi có thể cho anh thời gian nhưng không thể ở lại bên cạnh anh.'
Cô cũng cần một chút không gian để bình tĩnh một chút, cẩn thận tự hỏi xem tương lai muốn cùng anh như thế nào. Vì thế cô không nói lời nào, xoay người ra khỏi phòng bệnh.
Nhìn bóng lưng dứt khoát của cô, Hướng Kình thật vô lực, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà.
Anh, dù sao vẫn không thể xoay chuyển cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.