Chương 1029
Phân Hoa Phất Liễu
17/07/2019
Thẩm Thất từ xa đã nhìn thấy Thẩm Tam và Thẩm Ngũ trốn ở đây thanh nhàn, thế là liền cười nói: “Anh tư, anh út, em cố tình đến đây để truyền đạt
thánh chỉ! Mợ tư và mợ út đều nói với em, kêu hai người trong một năm
giải quyết vấn đề đơn thân.”
Thẩm Tam và Thẩm Ngũ với vẻ bất lực: “Tiểu Thất, đừng giậu đổ bìm leo như thế.”
Thẩm Thất liền ôm bụng cười lớn.
Thẩm Ngũ liền dìu Thẩm Thất ngồi xuống: “Bà cô nội ơi, nhẹ một chút.”
Thẩm Tam cũng dìu lấy Thẩm Thất: “Tổ tông nhỏ em ngăn giúp các anh một chút!”
Thẩm Thất ngồi vững mới đáp nói: “Em có thể ngăn được sao? Mợ tư và mợ út thật sự sắp khóc với em luôn rồi! Em chỉ có thể đến truyền thánh chỉ! Nè, chuyện anh năm cũng sắp thành rồi, hai người các anh còn không lo mà tranh thủ đi? Công khai quan hệ trước cũng được!”
Thẩm Tam và Thẩm Ngũ đều cười khổ.
Nếu như có người để công khai, họ đã sớm công khai rồi được không?
Có cần dùng đến việc tung quả mù nhiều như thế?
Chính là bởi vì không thể công khai, cho nên, cắn răng cũng phải trụ cho nổi!
Thẩm Thất cũng biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cho nên thánh chỉ tuyên bố xong, liền bắt đầu nói chuyện đời thường với hai anh.
Khi nói đến Thẩm Tứ, Thẩm Tam và Thẩm Ngũ đều cười cả.
Thẩm Tứ người xạ thủ ăn chơi phiêu bạt khắp nơi, gặp phải chân ái, cũng phiêu không nổi nữa, còn không phải ngoan ngoãn mà rơi vào cạm bẫy tình yêu của Tư Y Cẩm đó sao?
“Cũng không biết anh năm, tính xử lý chuyện này như thế nào.” Thẩm Thất chống cằm nói: “Giờ đây quan hệ của mợ năm với Tư Nhiên tốt không gì bằng, Tiểu Nhiên đứa trẻ này cũng là hiểu chuyện ngoan hiền, dỗ cho mợ năm vui vẻ vô cùng, giờ mợ năm không nhắc đến chuyện kêu anh năm chia tay với Tư Y Cẩm nữa.”
Thẩm Tam nói: “Tiểu Thất, chuyện này thì em yên tâm đi. Mai gia, chẳng qua là tên hề. Chỉ cần lão tứ chấp nhận thì không ai có thể đoạt Tiểu Nhiên đi cả.”
Thẩm Ngũ nói: “Ừm, Thẩm gia chúng ta muốn bảo vệ một người, thì tuyệt nhiên không thể nào để ai đoạt đi cả. Nếu anh năm thích, thì họ chính là người nhà của chúng ta. Chuyện này em cứ yên âm, chuyện anh năm không giải quyết được còn bọn anh!”
Thẩm Thất giờ mới vui vẻ mà cười: “Em biết ngay anh tư và anh út sao mà không quản được cho chứ!”
Thẩm Tam và Thẩm Ngũ đều cười nói: “Cô nhóc, em là cố ý đó sao? Sợ bọn anh không quản đúng không? Cố ý cùng lời để khiêu khích bọn anh!”
Thẩm Thất làm mặt quỷ, vẫn nghịch ngợm như thời con gái vậy.
Trên thực tế, Thẩm Tứ thật sự không cần đến Thẩm Tam và Thẩm Ngũ, bản thân đã có thể thu xếp gọn gàng chuyện này.
Sau khi hôn lễ kết thúc, nhóm người Thẩm Thất lần nữa cùng Thẩm Lục Sùng Minh đi ra nước ngoài cử hành hôn lễ lần nữa, Thẩm Nhị thì dẫn theo Mạc Thu về thành phố Vinh bày một hôn lễ nhỏ đơn giản.
Khi mà Thẩm Thất cùng Thẩm Lục ra nước ngoài tiến hành đăng ký kết hôn, Thẩm Tứ đã không một tiếng động gì mà giải quyết xong chuyện Mai gia kiện Tư Y Cẩm rồi.
Thực ra, cách của Thẩm Tứ rất đơn giản mà thô bạo.
Anh ấy kêu mọi người Mai gia đều ra cả, sau đó liền đem tất cả thực lực của mình đều đặt trên bàn cả, trực tiếp hỏi Mai Tùng Lâm: “Tôi và Tư Y Cẩm chuẩn bị nhận giấy kết hôn, anh xác định muốn đối đầu với tôi? Năm đó khi tôi làm bạn với anh, là thưởng thức tài hoa của anh, chứ không phải sự cổ hủ của anh. Nếu như anh muốn nhắm vào Tư Y Cẩm, thế thì chính là đối đầu với tôi. Nếu anh xác định muốn đối địch với tôi, thế thì tôi chỉ có thể chiến với anh tới cùng! Những thứ này đều là bài ẩn của tôi, những điều này đều là chuyện xấu mấy năm nay Mai gia các anh làm. Các anh muốn ra tòa? Được, hãy ra tòa với mấy này trước rồi tính tiếp!”
Nhiều năm như vậy, Mai gia đều đang ngụy tạo sự thái bình.
Bản chất đã mục nát không gì bằng.
Trong đó, xảy ra không ít chuyện khiến người ta khinh, ví dụ như tham ô hối lộ, chuyện tình một đêm bên ngoài, còn có cả mấy thủ đoạn nham hiểm tranh đoạt tài sản lung tung hết cả v.v., nói chung là lôi ra là cả đống chuyện xấu.
Thật sự muốn truy cứu, thì đủ cho Mai gia ăn một trận no nê.
Cho nên Mai gia mở cuộc họp gấp, thảo luận một lúc.
Nếu như thực sự chơi tới cùng với Thẩm Tứ, Mai gia có lẽ xong thật rồi!
Đừng nói là chết toàn thay, cả cặn cũng không còn!
Mai gia cũng không ngờ rằng Thẩm Tứ lại chuẩn bị tỉ mĩ đến thế, gì mà chứng cứ nhân chứng đều đủ cả.
Thật sự muốn kiện thì đúng là kiện là dính.
Cho nên, chuyện kiện tụng này, cứ thế mà kết thúc.
Khi mà mọi chuyện đều đã giải quyết xong, một cuộc điện thoại của Tư Nhiên, khiến cho Mai gia lần nữa bùng cháy hy vọng.
Thế nhưng lời của Tư Nhiên, lại khiến cho Mai gia như bị rơi vào hầm băng vậy.
Tư Nhiên gọi điện cho Mai Tùng Lâm nói: “Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận tôi họ Mai, nhưng, tất cả của Mai gia, tôi sẽ lấy bằng được. Bây giờ tôi còn nhỏ, lấy không được quá nhiều. Nhưng sẽ có một ngày, tất cả của Mai gia đều sẽ là của tôi.”
Mai Tùng Lâm ngây ngẩn một lúc: “Tiểu Nhiên, con đang nói gì thế?”
Phải biết rằng Tư Nhiên mới năm tuổi!
Tư Nhiên nói: “Tôi chỉ là nói trước với ông một tiếng, chứ không phải xin được sự chấp thuận của ông. Cứ vậy đi. Đây là cuộc gọi cuối cùng của tôi, lần sau gọi tôi chính là chủ nhân Mai gia.”
Sau khi cúp máy, Mai Tùng Lâm vẫn còn ngây người ra đó, chưa phản ứng lại lời của Tư Nhiên là có ý gì.
Tư Nhiên không về Mai gia, sao mà thừa kế Mai gia?
Chuyện này Mai Tùng Lâm không hiểu, mười năm sau, cuối cùng đã hiểu.
Đến lúc đó, Mai Tùng Lâm nhìn đứa con trai cao ráo đẹp trai hơn người trước mắt, nhìn cậu ấy tuổi còn trẻ mà có thể tùy ý hô mưa gọi gió, cuối cùng hiểu được hàm ý của cuộc điện thoại mười mấy năm trước.
Tất nhiên đây là chuyện lúc sau, tạm thời không nhắc đến.
Thời gian trôi qua liền tới cuối năm âm lịch.
Bụng của Thẩm Thất càng lớn, đi lại không tiện.
Cả nhà Thẩm gia bà Hạ gia đều khẩn trương hết sức.
Ngược lại Thẩm Thất, thoải mái không gì bằng, tuy rằng vác bụng bầu, vẫn kiên trì vận động, duy trì thể lực.
Đội y tế của cả Hạ gia hầu như đều quay quanh Thẩm Thất, Hạ lão phu nhân cũng đem bác sĩ Tần người chuyên chăm sóc cho bà đưa đến bên cạnh Thẩm Thất, mỗi ngày mỗi kiểm tra.
Bác sĩ Tẫn cứ nói mãi với Hạ lão phu nhân, tình hình Thẩm Thất tốt vô cùng, Hạ lão phu nhân mới chịu tin.
Thẩm Thất bởi vì là thai thứ hai, cho nên thời kỳ mang thai sẽ ngắn hơn một chút, ngày dự sinh là mùa xuân năm tới.
Cho nên, bác sĩ Tần cũng để Thẩm Thất không chuyện gì có thể làm vận động, duy trì thể lực.
Để Thẩm Thất được ăn một cái tết yên tĩnh, đại thọ của Hạ lão phu nhân và ngày tết đều không làm rình vang gì.
Cả nhà ngồi chung với nhau ăn bữa cơm là được.
Thẩm Duệ sau khi được đưa đến căn cứ tiến hành đặc huấn, cho dù là ngày tết vẫn phải ở bên ngoài tiến hành tăng cường, nhưng cậu bé đã ghi hình mà gửi về, để cả nhà yên tâm.
Thẩm Hà thân là công chúa nhỏ, thì tất nhiên vẫn là bảo bối của mọi tâm điểm chú ý, trên cơ bản không ai có thể vượt qua được sự cưng chiều của cô bé.
Bên phía Lưu Nghĩa thì tốt nhiều rồi.
Thể chất của Lưu Nghĩa tốt hơn Thẩm Thất nhiều rồi, sau khi qua thời kỳ thai nghén, cơ thể khỏe mạnh liền lộ rõ ưu thế.
Rõ ràng tháng mang thai của hai người như nhau, bụng Lưu Nghĩa lại nhỏ hơn rất nhiều.
Không cách nào, ai kêu xương cô ấy to làm gì?
Cho dù ăn tết, Lưu Nghĩa cũng không được rảnh, cứ chạy nhảy dọa chết khiếp Văn Nhất Phi, thiếu chút hồn vía cũng bay ra.
Thẩm Tam và Thẩm Ngũ với vẻ bất lực: “Tiểu Thất, đừng giậu đổ bìm leo như thế.”
Thẩm Thất liền ôm bụng cười lớn.
Thẩm Ngũ liền dìu Thẩm Thất ngồi xuống: “Bà cô nội ơi, nhẹ một chút.”
Thẩm Tam cũng dìu lấy Thẩm Thất: “Tổ tông nhỏ em ngăn giúp các anh một chút!”
Thẩm Thất ngồi vững mới đáp nói: “Em có thể ngăn được sao? Mợ tư và mợ út thật sự sắp khóc với em luôn rồi! Em chỉ có thể đến truyền thánh chỉ! Nè, chuyện anh năm cũng sắp thành rồi, hai người các anh còn không lo mà tranh thủ đi? Công khai quan hệ trước cũng được!”
Thẩm Tam và Thẩm Ngũ đều cười khổ.
Nếu như có người để công khai, họ đã sớm công khai rồi được không?
Có cần dùng đến việc tung quả mù nhiều như thế?
Chính là bởi vì không thể công khai, cho nên, cắn răng cũng phải trụ cho nổi!
Thẩm Thất cũng biết chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, cho nên thánh chỉ tuyên bố xong, liền bắt đầu nói chuyện đời thường với hai anh.
Khi nói đến Thẩm Tứ, Thẩm Tam và Thẩm Ngũ đều cười cả.
Thẩm Tứ người xạ thủ ăn chơi phiêu bạt khắp nơi, gặp phải chân ái, cũng phiêu không nổi nữa, còn không phải ngoan ngoãn mà rơi vào cạm bẫy tình yêu của Tư Y Cẩm đó sao?
“Cũng không biết anh năm, tính xử lý chuyện này như thế nào.” Thẩm Thất chống cằm nói: “Giờ đây quan hệ của mợ năm với Tư Nhiên tốt không gì bằng, Tiểu Nhiên đứa trẻ này cũng là hiểu chuyện ngoan hiền, dỗ cho mợ năm vui vẻ vô cùng, giờ mợ năm không nhắc đến chuyện kêu anh năm chia tay với Tư Y Cẩm nữa.”
Thẩm Tam nói: “Tiểu Thất, chuyện này thì em yên tâm đi. Mai gia, chẳng qua là tên hề. Chỉ cần lão tứ chấp nhận thì không ai có thể đoạt Tiểu Nhiên đi cả.”
Thẩm Ngũ nói: “Ừm, Thẩm gia chúng ta muốn bảo vệ một người, thì tuyệt nhiên không thể nào để ai đoạt đi cả. Nếu anh năm thích, thì họ chính là người nhà của chúng ta. Chuyện này em cứ yên âm, chuyện anh năm không giải quyết được còn bọn anh!”
Thẩm Thất giờ mới vui vẻ mà cười: “Em biết ngay anh tư và anh út sao mà không quản được cho chứ!”
Thẩm Tam và Thẩm Ngũ đều cười nói: “Cô nhóc, em là cố ý đó sao? Sợ bọn anh không quản đúng không? Cố ý cùng lời để khiêu khích bọn anh!”
Thẩm Thất làm mặt quỷ, vẫn nghịch ngợm như thời con gái vậy.
Trên thực tế, Thẩm Tứ thật sự không cần đến Thẩm Tam và Thẩm Ngũ, bản thân đã có thể thu xếp gọn gàng chuyện này.
Sau khi hôn lễ kết thúc, nhóm người Thẩm Thất lần nữa cùng Thẩm Lục Sùng Minh đi ra nước ngoài cử hành hôn lễ lần nữa, Thẩm Nhị thì dẫn theo Mạc Thu về thành phố Vinh bày một hôn lễ nhỏ đơn giản.
Khi mà Thẩm Thất cùng Thẩm Lục ra nước ngoài tiến hành đăng ký kết hôn, Thẩm Tứ đã không một tiếng động gì mà giải quyết xong chuyện Mai gia kiện Tư Y Cẩm rồi.
Thực ra, cách của Thẩm Tứ rất đơn giản mà thô bạo.
Anh ấy kêu mọi người Mai gia đều ra cả, sau đó liền đem tất cả thực lực của mình đều đặt trên bàn cả, trực tiếp hỏi Mai Tùng Lâm: “Tôi và Tư Y Cẩm chuẩn bị nhận giấy kết hôn, anh xác định muốn đối đầu với tôi? Năm đó khi tôi làm bạn với anh, là thưởng thức tài hoa của anh, chứ không phải sự cổ hủ của anh. Nếu như anh muốn nhắm vào Tư Y Cẩm, thế thì chính là đối đầu với tôi. Nếu anh xác định muốn đối địch với tôi, thế thì tôi chỉ có thể chiến với anh tới cùng! Những thứ này đều là bài ẩn của tôi, những điều này đều là chuyện xấu mấy năm nay Mai gia các anh làm. Các anh muốn ra tòa? Được, hãy ra tòa với mấy này trước rồi tính tiếp!”
Nhiều năm như vậy, Mai gia đều đang ngụy tạo sự thái bình.
Bản chất đã mục nát không gì bằng.
Trong đó, xảy ra không ít chuyện khiến người ta khinh, ví dụ như tham ô hối lộ, chuyện tình một đêm bên ngoài, còn có cả mấy thủ đoạn nham hiểm tranh đoạt tài sản lung tung hết cả v.v., nói chung là lôi ra là cả đống chuyện xấu.
Thật sự muốn truy cứu, thì đủ cho Mai gia ăn một trận no nê.
Cho nên Mai gia mở cuộc họp gấp, thảo luận một lúc.
Nếu như thực sự chơi tới cùng với Thẩm Tứ, Mai gia có lẽ xong thật rồi!
Đừng nói là chết toàn thay, cả cặn cũng không còn!
Mai gia cũng không ngờ rằng Thẩm Tứ lại chuẩn bị tỉ mĩ đến thế, gì mà chứng cứ nhân chứng đều đủ cả.
Thật sự muốn kiện thì đúng là kiện là dính.
Cho nên, chuyện kiện tụng này, cứ thế mà kết thúc.
Khi mà mọi chuyện đều đã giải quyết xong, một cuộc điện thoại của Tư Nhiên, khiến cho Mai gia lần nữa bùng cháy hy vọng.
Thế nhưng lời của Tư Nhiên, lại khiến cho Mai gia như bị rơi vào hầm băng vậy.
Tư Nhiên gọi điện cho Mai Tùng Lâm nói: “Tôi sẽ không bao giờ thừa nhận tôi họ Mai, nhưng, tất cả của Mai gia, tôi sẽ lấy bằng được. Bây giờ tôi còn nhỏ, lấy không được quá nhiều. Nhưng sẽ có một ngày, tất cả của Mai gia đều sẽ là của tôi.”
Mai Tùng Lâm ngây ngẩn một lúc: “Tiểu Nhiên, con đang nói gì thế?”
Phải biết rằng Tư Nhiên mới năm tuổi!
Tư Nhiên nói: “Tôi chỉ là nói trước với ông một tiếng, chứ không phải xin được sự chấp thuận của ông. Cứ vậy đi. Đây là cuộc gọi cuối cùng của tôi, lần sau gọi tôi chính là chủ nhân Mai gia.”
Sau khi cúp máy, Mai Tùng Lâm vẫn còn ngây người ra đó, chưa phản ứng lại lời của Tư Nhiên là có ý gì.
Tư Nhiên không về Mai gia, sao mà thừa kế Mai gia?
Chuyện này Mai Tùng Lâm không hiểu, mười năm sau, cuối cùng đã hiểu.
Đến lúc đó, Mai Tùng Lâm nhìn đứa con trai cao ráo đẹp trai hơn người trước mắt, nhìn cậu ấy tuổi còn trẻ mà có thể tùy ý hô mưa gọi gió, cuối cùng hiểu được hàm ý của cuộc điện thoại mười mấy năm trước.
Tất nhiên đây là chuyện lúc sau, tạm thời không nhắc đến.
Thời gian trôi qua liền tới cuối năm âm lịch.
Bụng của Thẩm Thất càng lớn, đi lại không tiện.
Cả nhà Thẩm gia bà Hạ gia đều khẩn trương hết sức.
Ngược lại Thẩm Thất, thoải mái không gì bằng, tuy rằng vác bụng bầu, vẫn kiên trì vận động, duy trì thể lực.
Đội y tế của cả Hạ gia hầu như đều quay quanh Thẩm Thất, Hạ lão phu nhân cũng đem bác sĩ Tần người chuyên chăm sóc cho bà đưa đến bên cạnh Thẩm Thất, mỗi ngày mỗi kiểm tra.
Bác sĩ Tẫn cứ nói mãi với Hạ lão phu nhân, tình hình Thẩm Thất tốt vô cùng, Hạ lão phu nhân mới chịu tin.
Thẩm Thất bởi vì là thai thứ hai, cho nên thời kỳ mang thai sẽ ngắn hơn một chút, ngày dự sinh là mùa xuân năm tới.
Cho nên, bác sĩ Tần cũng để Thẩm Thất không chuyện gì có thể làm vận động, duy trì thể lực.
Để Thẩm Thất được ăn một cái tết yên tĩnh, đại thọ của Hạ lão phu nhân và ngày tết đều không làm rình vang gì.
Cả nhà ngồi chung với nhau ăn bữa cơm là được.
Thẩm Duệ sau khi được đưa đến căn cứ tiến hành đặc huấn, cho dù là ngày tết vẫn phải ở bên ngoài tiến hành tăng cường, nhưng cậu bé đã ghi hình mà gửi về, để cả nhà yên tâm.
Thẩm Hà thân là công chúa nhỏ, thì tất nhiên vẫn là bảo bối của mọi tâm điểm chú ý, trên cơ bản không ai có thể vượt qua được sự cưng chiều của cô bé.
Bên phía Lưu Nghĩa thì tốt nhiều rồi.
Thể chất của Lưu Nghĩa tốt hơn Thẩm Thất nhiều rồi, sau khi qua thời kỳ thai nghén, cơ thể khỏe mạnh liền lộ rõ ưu thế.
Rõ ràng tháng mang thai của hai người như nhau, bụng Lưu Nghĩa lại nhỏ hơn rất nhiều.
Không cách nào, ai kêu xương cô ấy to làm gì?
Cho dù ăn tết, Lưu Nghĩa cũng không được rảnh, cứ chạy nhảy dọa chết khiếp Văn Nhất Phi, thiếu chút hồn vía cũng bay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.