Chương 1101
Phân Hoa Phất Liễu
18/07/2019
Hạ Thẩm Duệ hỏi: “Mấy năm nay, Thẩm Châu để ở chỗ em bao nhiêu tiền?”
Thẩm Hà nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó cô bé quay đi tìm Tư Nhiên.
Tư Nhiên ung dung bước tới, vừa đi vừa nói: “Tổng 23 tỷ, trong đó tiền vốn là 18 tỷ, còn lại là lãi. Do đầu tư nhỏ giọt nên tiền lãi không nhiều. Nhưng điều này hợp với tính cách của cẩn thận của Thẩm Châu.”
Thẩm Hà lập tức gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, Thẩm Châu cẩn thận lắm. Em ấy rất sợ đầu tư lỗ vốn! Có mấy mối lâu dài thu nhập cũng kha khá, nhưng em ấy không dám, sợ rủi ro cao nên chỉ chơi vài cái ngắn hạn thôi. Nhưng thu nhập có vẻ hơi ít. Em nghi thằng nhóc này giấu em đi đầu tư cái gì lắm!”
“Cũng có khả năng này.” Thẩm Duệ gật đầu: “Thẩm Châu rất quan trọng chuyện tiền nong. Từ bé thằng bé đã biết không nên chỉ chăm chăm đầu tư vào một chỗ rồi.”
“Câu này do bác dạy.” Thẩm Hà chu chu môi: “Từ bé chúng ta đều được dạy cái này, nhưng Thẩm Châu là người học và vận dụng nó triệt để nhất.”
Những người khác đều bật cười.
Nhìn cổng trường vẫn đang tắc khiến những bạn học đến sau đều không vào được Thẩm Hà bèn nói: “Được rồi, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, vào trong đi.”
Thẩm Duệ và Joel cùng gật đầu, mọi người cùng nhau bước vào trường.
Những bạn học khác chủ động nhường lối, để những hoàng tử công chúa này đi qua.
Gia Cát Du Du mặt dày theo Thẩm Hà vào trường, cô bé cảm thấy cả người mình như được dát vàng vậy.
Ngoài sức tưởng tượng của các bạn học cấp ba, Thẩm Duệ tuy cùng tuổi với Thẩm Hà nhưng lại không học cấp ba mà học thẳng đại học năm nhất với Joel.
Kết quả này khiến các đàn chị cực kỳ hưng phấn.
Ngược lại, đám con gái cấp hai, cấp ba đều muốn khóc đến ngất xỉu.
Nam thần đều học đại học cả!
Aaa! Sụp đổ!
Sau này cơ hội được gặp mặt nam thần giảm đi bao nhiêu!
Thẩm Duệ và Joel cũng ý thức được sự xuất hiện của bọn họ sẽ gây chấn động trường học quý tộc Duệ Hòa, vậy nên sau khi thu hút sự chú ý, bọn họ đã ở lì trong phòng học không ra ngoài.
Đến trưa, Thẩm Hà gọi điện gọi họ đi ăn cơm.
Đám người đi về phía nhà ăn.
Nhà ăn của trường quý tộc Duệ Hòa cũng phân khu vực.
Mầm non một mình một khu, tiểu học và cấp hai chung một khu, cấp ba và đại học một khu.
Mỗi một khu đều có nhà ăn và phòng ăn được xây theo kiến trúc y hệt nhau. Tầng một, tầng hai là nhà ăn, tầng ba, tầng bốn là các phòng bao riêng, tầng năm là phòng nghỉ.
Tất cả mọi đồ đạc ở đây đều có giá niêm yết, giá mỗi tầng đều không giống nhau.
Chỉ cần bạn có tiền thì cái gì cũng có.
Đương nhiên, có thể theo học ở trường này đều là con cháu nhà giàu cả.
Kém lắm cũng phải có gia tài vài chục tỷ.
Vậy nên mức giá này là quá bình thường.
Nhưng từ năm ngoái, trường bắt đầu tuyển những học sinh gia cảnh bậc trung nhưng có thành tích cực kỳ xuất sắc. Vì vậy, trong trường có thêm một số người không phải giàu có gì.
Nhưng dù là như vậy, ăn cơm ở chỗ này cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều không ăn nổi đồ ăn trong phòng bao thôi, đồ ở nhà ăn vẫn có thể ăn được.
Mấy người Thẩm Duệ tới nhà ăn, lập tức có người đi báo với Thẩm Hà.
Thẩm Hà vẫy tay với họ.
Cô cười nói: “Em đặt phòng rồi, phòng này lớn, đủ cho chúng ta ngồi.”
Mọi người đều gật đầu.
Lúc này, Gia Cát Du Du đột nhiên chạy tới, nói: “Tiểu Hà, tớ quên mang thẻ cơm rồi, có thể ăn cùng mọi người không?”
Thẩm Hà suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, cậu ăn cùng bọn tớ đi.”
“OK!” Gia Cát Du Du lập tức đi theo.
Những người khác đều không có ý kiến, hôm nay Thẩm Hà mời khách, cô có quyền mời ai thì mời.
Tư Nhiên và Vu Tiểu Uyển đi hai bên Thẩm Hà, Thẩm Duệ và Joel đi phía sau, Gia Cát Du Du mặt dày đi bên cạnh Thẩm Duệ.
“Hoàng tử Duệ, bao nhiêu năm không gặp, cậu vẫn như xưa nhỉ.” Gia Cát Du Du chủ động bắt chuyện với Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ ngây người, một lát sau mới hỏi: “Cậu là?”
Một câu nói khiến Gia Cát Du Du rớt xuống vực sâu.
Cậu... là...?
Có cần tổn thương người khác vậy không?
Gia Cát Du Du bị nội thương nghiêm trọng.
Cậu nhớ được Vu Tiểu Uyển nhưng lại quên cô!
Thật quá đáng!
Trong lòng cắn răng nghiến lợi nhưng ngoài mặt Gia Cát Du Du vẫn cố làm ra vẻ tươi cười trả lời: “Tớ là Gia Cát Du Du! Lúc nhỏ chúng ta học cùng lớp đó!”
Thẩm Hà quay đầu nói với Thẩm Duệ: “Nhà cô ấy có người làm quan.”
Thẩm Duệ lập tức nhíu mày: “Oh? Tớ nhớ rồi, năm đó có người nhờ quan hệ mà tới chào hỏi người quản lí, người đó là cậu đúng không?”
Sắc mặt Gia Cát Du Du không tốt lắm, nhưng cô vẫn vờ như không có chuyện gì gật đầu: “Đúng vậy, là tớ. Lúc nhỏ chúng ta quen nhau mà.”
“Thật không ngờ, cậu lớn thế này rồi.” Thẩm Duệ nói: “Thời gian trôi nhanh thật!”
Gia Cát Du Du thẹn thùng nói: “Cảm ơn hoàng tử Duệ đã khen.”
“Nếu cậu là bạn học của Tiểu Hà vậy thì đừng khách sáo, gọi tớ là Hạ Thẩm Duệ là được.” Thẩm Duệ gật đầu, không có ý định nói chuyện tiếp với Gia Cát Du Du.
Nhưng Gia Cát Du Du đâu có dễ dàng buông tha cho Thẩm Duệ như vậy, cô lập tức nói hùa theo: “Được, vậy tớ không khách sáo nữa. Thẩm Duệ, tớ có thể gọi cậu như vậy không? Có hơi đường đột quá nhỉ! Dù sao chúng ta cũng nhiều năm không gặp rồi.”
Thẩm Duệ đang định trả lời.
Vu Tiểu Uyển đi phía trước mải nói chuyện với Thẩm Hà mà không để ý dưới chân, dẫm vào vạt váy.
“A...” Vu Tiểu Uyển kêu lên theo phản xạ.
“Cẩn thận!” Thẩm Duệ nhanh tay lẹ mắt, lập tức ôm Vu Tiểu Uyển vào lòng.
Ngay giây phút đó, đôi môi Vu Tiểu Uyển vô tình chạm vào tai Thẩm Duệ.
Một dòng điện chạy khắp người cậu.
Thẩm Duệ vô thức cúi đầu, nhìn xuống khuôn mặt đoan trang thanh tú, đẹp không tì vết của Vu Tiểu Uyển phóng đại ở trước mắt.
Trái tim cậu phút chốc đập loạn.
Ánh mắt Thẩm Duệ mở lớn!
Hình như cậu mới nhận được cái gì.
“Cảm ơn.” Vu Tiểu Uyển hoảng hốt đứng thẳng người, lập tức buông tay, kéo dãn khoảng cách với Thẩm Duệ.
Một lúc sau Thẩm Duệ mới định thần lại, buông tay nói: “Xin lỗi đã đường đột.”
“Không.” Vu Tiểu Uyển lắc đầu: “Do tớ đi đường không cẩn thận liên lụy tới cậu.”
Gia Cát Du Du đứng một bên, ánh mắt như muốn phun lửa.
Người bị ngã tại sao không phải là cô?
Thẩm Hà nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó cô bé quay đi tìm Tư Nhiên.
Tư Nhiên ung dung bước tới, vừa đi vừa nói: “Tổng 23 tỷ, trong đó tiền vốn là 18 tỷ, còn lại là lãi. Do đầu tư nhỏ giọt nên tiền lãi không nhiều. Nhưng điều này hợp với tính cách của cẩn thận của Thẩm Châu.”
Thẩm Hà lập tức gật đầu như giã tỏi: “Đúng vậy, Thẩm Châu cẩn thận lắm. Em ấy rất sợ đầu tư lỗ vốn! Có mấy mối lâu dài thu nhập cũng kha khá, nhưng em ấy không dám, sợ rủi ro cao nên chỉ chơi vài cái ngắn hạn thôi. Nhưng thu nhập có vẻ hơi ít. Em nghi thằng nhóc này giấu em đi đầu tư cái gì lắm!”
“Cũng có khả năng này.” Thẩm Duệ gật đầu: “Thẩm Châu rất quan trọng chuyện tiền nong. Từ bé thằng bé đã biết không nên chỉ chăm chăm đầu tư vào một chỗ rồi.”
“Câu này do bác dạy.” Thẩm Hà chu chu môi: “Từ bé chúng ta đều được dạy cái này, nhưng Thẩm Châu là người học và vận dụng nó triệt để nhất.”
Những người khác đều bật cười.
Nhìn cổng trường vẫn đang tắc khiến những bạn học đến sau đều không vào được Thẩm Hà bèn nói: “Được rồi, chúng ta đừng đứng ở đây nữa, vào trong đi.”
Thẩm Duệ và Joel cùng gật đầu, mọi người cùng nhau bước vào trường.
Những bạn học khác chủ động nhường lối, để những hoàng tử công chúa này đi qua.
Gia Cát Du Du mặt dày theo Thẩm Hà vào trường, cô bé cảm thấy cả người mình như được dát vàng vậy.
Ngoài sức tưởng tượng của các bạn học cấp ba, Thẩm Duệ tuy cùng tuổi với Thẩm Hà nhưng lại không học cấp ba mà học thẳng đại học năm nhất với Joel.
Kết quả này khiến các đàn chị cực kỳ hưng phấn.
Ngược lại, đám con gái cấp hai, cấp ba đều muốn khóc đến ngất xỉu.
Nam thần đều học đại học cả!
Aaa! Sụp đổ!
Sau này cơ hội được gặp mặt nam thần giảm đi bao nhiêu!
Thẩm Duệ và Joel cũng ý thức được sự xuất hiện của bọn họ sẽ gây chấn động trường học quý tộc Duệ Hòa, vậy nên sau khi thu hút sự chú ý, bọn họ đã ở lì trong phòng học không ra ngoài.
Đến trưa, Thẩm Hà gọi điện gọi họ đi ăn cơm.
Đám người đi về phía nhà ăn.
Nhà ăn của trường quý tộc Duệ Hòa cũng phân khu vực.
Mầm non một mình một khu, tiểu học và cấp hai chung một khu, cấp ba và đại học một khu.
Mỗi một khu đều có nhà ăn và phòng ăn được xây theo kiến trúc y hệt nhau. Tầng một, tầng hai là nhà ăn, tầng ba, tầng bốn là các phòng bao riêng, tầng năm là phòng nghỉ.
Tất cả mọi đồ đạc ở đây đều có giá niêm yết, giá mỗi tầng đều không giống nhau.
Chỉ cần bạn có tiền thì cái gì cũng có.
Đương nhiên, có thể theo học ở trường này đều là con cháu nhà giàu cả.
Kém lắm cũng phải có gia tài vài chục tỷ.
Vậy nên mức giá này là quá bình thường.
Nhưng từ năm ngoái, trường bắt đầu tuyển những học sinh gia cảnh bậc trung nhưng có thành tích cực kỳ xuất sắc. Vì vậy, trong trường có thêm một số người không phải giàu có gì.
Nhưng dù là như vậy, ăn cơm ở chỗ này cũng không thành vấn đề.
Chỉ có điều không ăn nổi đồ ăn trong phòng bao thôi, đồ ở nhà ăn vẫn có thể ăn được.
Mấy người Thẩm Duệ tới nhà ăn, lập tức có người đi báo với Thẩm Hà.
Thẩm Hà vẫy tay với họ.
Cô cười nói: “Em đặt phòng rồi, phòng này lớn, đủ cho chúng ta ngồi.”
Mọi người đều gật đầu.
Lúc này, Gia Cát Du Du đột nhiên chạy tới, nói: “Tiểu Hà, tớ quên mang thẻ cơm rồi, có thể ăn cùng mọi người không?”
Thẩm Hà suy nghĩ rồi nói: “Được rồi, cậu ăn cùng bọn tớ đi.”
“OK!” Gia Cát Du Du lập tức đi theo.
Những người khác đều không có ý kiến, hôm nay Thẩm Hà mời khách, cô có quyền mời ai thì mời.
Tư Nhiên và Vu Tiểu Uyển đi hai bên Thẩm Hà, Thẩm Duệ và Joel đi phía sau, Gia Cát Du Du mặt dày đi bên cạnh Thẩm Duệ.
“Hoàng tử Duệ, bao nhiêu năm không gặp, cậu vẫn như xưa nhỉ.” Gia Cát Du Du chủ động bắt chuyện với Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ ngây người, một lát sau mới hỏi: “Cậu là?”
Một câu nói khiến Gia Cát Du Du rớt xuống vực sâu.
Cậu... là...?
Có cần tổn thương người khác vậy không?
Gia Cát Du Du bị nội thương nghiêm trọng.
Cậu nhớ được Vu Tiểu Uyển nhưng lại quên cô!
Thật quá đáng!
Trong lòng cắn răng nghiến lợi nhưng ngoài mặt Gia Cát Du Du vẫn cố làm ra vẻ tươi cười trả lời: “Tớ là Gia Cát Du Du! Lúc nhỏ chúng ta học cùng lớp đó!”
Thẩm Hà quay đầu nói với Thẩm Duệ: “Nhà cô ấy có người làm quan.”
Thẩm Duệ lập tức nhíu mày: “Oh? Tớ nhớ rồi, năm đó có người nhờ quan hệ mà tới chào hỏi người quản lí, người đó là cậu đúng không?”
Sắc mặt Gia Cát Du Du không tốt lắm, nhưng cô vẫn vờ như không có chuyện gì gật đầu: “Đúng vậy, là tớ. Lúc nhỏ chúng ta quen nhau mà.”
“Thật không ngờ, cậu lớn thế này rồi.” Thẩm Duệ nói: “Thời gian trôi nhanh thật!”
Gia Cát Du Du thẹn thùng nói: “Cảm ơn hoàng tử Duệ đã khen.”
“Nếu cậu là bạn học của Tiểu Hà vậy thì đừng khách sáo, gọi tớ là Hạ Thẩm Duệ là được.” Thẩm Duệ gật đầu, không có ý định nói chuyện tiếp với Gia Cát Du Du.
Nhưng Gia Cát Du Du đâu có dễ dàng buông tha cho Thẩm Duệ như vậy, cô lập tức nói hùa theo: “Được, vậy tớ không khách sáo nữa. Thẩm Duệ, tớ có thể gọi cậu như vậy không? Có hơi đường đột quá nhỉ! Dù sao chúng ta cũng nhiều năm không gặp rồi.”
Thẩm Duệ đang định trả lời.
Vu Tiểu Uyển đi phía trước mải nói chuyện với Thẩm Hà mà không để ý dưới chân, dẫm vào vạt váy.
“A...” Vu Tiểu Uyển kêu lên theo phản xạ.
“Cẩn thận!” Thẩm Duệ nhanh tay lẹ mắt, lập tức ôm Vu Tiểu Uyển vào lòng.
Ngay giây phút đó, đôi môi Vu Tiểu Uyển vô tình chạm vào tai Thẩm Duệ.
Một dòng điện chạy khắp người cậu.
Thẩm Duệ vô thức cúi đầu, nhìn xuống khuôn mặt đoan trang thanh tú, đẹp không tì vết của Vu Tiểu Uyển phóng đại ở trước mắt.
Trái tim cậu phút chốc đập loạn.
Ánh mắt Thẩm Duệ mở lớn!
Hình như cậu mới nhận được cái gì.
“Cảm ơn.” Vu Tiểu Uyển hoảng hốt đứng thẳng người, lập tức buông tay, kéo dãn khoảng cách với Thẩm Duệ.
Một lúc sau Thẩm Duệ mới định thần lại, buông tay nói: “Xin lỗi đã đường đột.”
“Không.” Vu Tiểu Uyển lắc đầu: “Do tớ đi đường không cẩn thận liên lụy tới cậu.”
Gia Cát Du Du đứng một bên, ánh mắt như muốn phun lửa.
Người bị ngã tại sao không phải là cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.