Chương 1142
Phân Hoa Phất Liễu
19/07/2019
Thấy Thẩm Hà vẫn làm nũng với mình như trước đây, Thẩm Thất vừa tức vừa buồn cười: “Con đã 16 tuổi rồi, không còn là cô bé 6 tuổi nữa, làm nũng cái
gì!”
“Con mặc kệ! Dù con có lớn thế nào thì cũng là con gái mẹ!” Thẩm Hà tiếp tục làm nũng: “Mẹ ơi, hôm nay có vị khách quý nào tới vậy?”
“Vị khách này không giống với những vị khách trước đây.” Thẩm Thất cười trả lời: “Thầy của con cũng sẽ tới.”
Thẩm Hà giật mình, lập tức tỉnh táo hẳn: “Aaa, thầy giáo muốn tới đây sao? Con đi tắm đây!”
Sau đó, Thẩm Hà nhảy vèo một phát xuống giường, lao vào nhà tắm.
Đường Lão là thầy giáo dạy vẽ hồi bé của Thẩm Hà, cũng là một họa sĩ nổi tiếng trên thế giới.
Hôm nay, Đường Lão đích thân tới mừng sinh nhật học trò cưng, đúng là khách quý!
Nhà họ Hạ vô cùng tôn sư trọng đạo, công ơn của người thầy vô cùng lớn lao, cần phải hết lòng báo đáp.
Thẩm Hà tắm xong nhanh chóng, mặc vào lễ phục, để người trang điểm trang điểm lại cho cô bé.
Thẩm Thất đợi Thẩm Hà trang điểm xong mới kéo cô bé cùng xuống tầng dưới.
Vừa xuống đã nhìn thấy Hạ Nhật Ninh mặc đồ chỉn chu, đang ngồi ở sofa nói chuyện với Thẩm Duệ.
“Con chào ba, em chào anh!” Thẩm Hà chào mọi người.
“Ăn chút gì đã, Đường Lão sắp tới rồi.” Hạ Nhật Ninh nhìn thấy công chúa nhỏ của mình, tình yêu thương của người cha đột nhiên trào dâng, ôm lấy Thẩm Hà, suýt nữa thì ôm cô xoay vòng tròn.
Con gái đã lớn rồi, không thể làm như vậy.
Tiếc thay.
Sao lại không sinh thêm một đứa con gái nữa nhỉ?
Hạ Nhật Ninh quét ánh mắt ghét bỏ về phía Hạ Thẩm Châu vừa mới đến.
Hạ Thẩm Châu cũng chẳng biết làm sao!
Chắc chắn ba mẹ nhặt cậu từ bãi rác về!
Nếu không tại sao cậu luôn bị ghét bỏ!
Aaaaa!
Anh trai, chúng ta đoàn kết cùng nhau vượt qua khó khăn nhé!
Chúng ta đều bị ghét bỏ cả!
Thẩm Hà ăn rất nhanh, lau miệng nói: “Hôm nay ngoài thầy ra còn có ai tới không ạ?”
“Có.” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Nhưng con chỉ cần lộ diện một lúc là được rồi, quan trọng là Thẩm Duệ.”
Nói tới đây, Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn Thẩm Duệ nói: “Những chú bác hôm nay đến chơi đều giúp ích rất lớn cho tương lai sau này của con, con nên nhớ kĩ thông tin từng người, có vậy thì khi tiếp nhận gia sản nhà họ Hạ con mới không bỡ ngỡ.”
“Vâng, con hiểu rồi.” Thẩm Duệ gật đầu.
Thẩm Duệ gật đầu, thảo nào hôm nay anh trai lại ăn mặc chỉn chu như vậy, thì ra hôm nay anh trai là nhân vật chính.
Thẩm Hà quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Mẹ ơi, thế con thì sao?”
“Nghe nói Đường Lão muốn mở một buổi triển lãm, con là học trò của ông ấy, đương nhiên phải hết lòng giúp đỡ rồi.” Thẩm Thất chỉnh lại chiếc nơ con bướm trên đầu Thẩm Hà, nhìn ngó xung quanh, sao con gái mình lại đẹp như vậy nhỉ? Muốn tự luyến quá đi!
“Vâng ạ.” Thẩm Hà gật đầu không chút do dự.
Đường Lão tới rất nhanh.
Thẩm Hà sớm đã chạy như bay tới đó: “Thầy!”
Đường Lão cười ha ha ôm lấy Thẩm Hà: “Tiểu Hà thành thiếu nữ rồi! Thầy già rồi, không ôm nổi em nữa!”
Đường Lão năm nay 80 tuổi rồi nhưng xương cốt vẫn khá chắc chắn.
Nhưng thời gian không tha một ai, những thăng trầm năm tháng đã in hằn trên mặt ông rồi.
Thẩm Duệ cũng Tới chào hỏi: “Em chào thầy!”
“Chào em, Thẩm Duệ cũng lớn rồi!” Đường Lão cũng ôm lấy Thẩm Duệ, quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, nói: “Trong nhiều học sinh tôi dạy, Thẩm Hà là người có hiểu biết nhất, tài nghệ của tôi còn trông đợi cả vào Tiểu Hà đấy.”
Thẩm Hà cười hi hi trả lời: “Vâng vâng, Tiểu Hà nhất định không phụ lòng mong đợi của thầy! Cũng như mẹ không phụ lòng mong đợi của thầy giáo mẹ đấy ạ!”
Thẩm Thất trừng mắt nhìn Thẩm Hà, cô bé bỗng làm mặt quỷ với cô.
“Tiểu Hà, mau mời thầy vào nhà đi con.” Hạ Nhật Ninh cười nói: “Ở ngoài còn ra cái gì?”
Thẩm Hà vâng một tiếng, đỡ Đường Lão vào trong.
Đường Lão nhìn xung quanh nói: “Chỗ này vẫn y như xưa!”
Hạ Nhật Ninh cười trả lời: “Vâng, vẫn giữ kiến trúc cũ bao năm nay đấy ạ.”
Thẩm Hà cười nói: “Thói quen thích đi dạo khắp nơi của thầy vẫn như xưa!”
Đường Lão cốc vào trán Thẩm Hà: “Cách ăn nói sắc bén của em cũng không thay đổi chút nào!”
Thẩm Hà bật cười.
Cả nhà cũng cười theo.
Đường Lão ngồi một lúc rồi tặng quà cho Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Lúc Đường Lão rời đi, Thẩm Hà mới hỏi đến chuyện triển lãm, cũng bày tỏ muốn thầy cho tới đó giúp một tay.
Đường Lão cũng không khách sáo với học sinh của mình, nói vài câu bèn đồng ý.
Thẩm Hà lấy thân phận học sinh giúp ông, chứ không phải thân phận con gái nhà họ Hạ. Điều này có ý nghĩa khác hoàn toàn.
Sau khi tiễn Đường Lão về, Thẩm Hà liền thay đồ, cùng Thẩm Duệ tiếp đón những trưởng bối trong giới kinh doanh, sau đó để Thẩm Duệ một mình ứng phó còn cô bắt xe tới thẳng buổi triễn lãm của Đường Lão.
Đường Lão mượn một cung thể thao ba tầng để tổ chức triển lãm.
Người tới tham quan không nhiều nên chủ nơi này bèn cho Đường Lão mượn cả ba tầng.
Lúc Thẩm Hà tới nơi, vừa hay nhìn thấy Đường Lão đang chuyển đồ lên tầng trên.
Thẩm Hà lập tức chạy lại giúp đỡ: “Thầy ơi, em gọi mấy người tới đây giúp nhé!”
Đường Lão cười ha ha, nói: “Không cần đâu, chẳng có bao nhiêu đồ, chuyển lên hết cả rồi. Đây là hòm cuối cùng. Sao hôm nay em lại qua đây? Không phải trong nhà còn có việc à?”
“Có anh em ở đó rồi.” Thẩm Hà trả lời: “Anh trai mới là nhân vật mấu chốt, em làm xong nhiệm vụ của mình rồi.”
Sau khi Đường Lão chuyển nốt hòm cuối cùng lên tầng mới đưa Thẩm Hà đi uống trà, nghỉ ngơi.
“Tiểu Hà, em có hứng thú với việc kế thừa tài nghệ của thầy không?” Đường Lão hỏi.
Thẩm Hà nghĩ ngợi rồi nói: “Được ạ, nhưng em không thể hết lòng vào việc sáng tác được. Thân phận và lập trường của em không cho phép em làm như vậy.”
Vẻ mặt Đường Lão tràn ngập hối tiếc.
Cô bé có thiên phú vậy mà...
Nhưng lời cô bé nói cũng là sự thật.
Thân là con gái nhà họ Hạ, không được phép tùy hứng như vậy.
Nhớ tới anh trai và Vu Tiểu Uyển, Thẩm Hà không nhịn được hỏi Đường Lão: “Thầy ơi, dạo này em có chuyện khó giải quyết, không biết thầy có cách gì hay không?”
“Nói thầy nghe coi” Đường Lão mỉm cười nhìn Thẩm Hà, Đường Lão đối xử với Thẩm Hà như cháu gái.
“Công chúa nước E, Vu Tiểu Uyển, cũng là bạn thân của em. Bạn ấy bị ép đính hôn với con trai thứ ba của chủ một công ti dầu khí trong nước, nhưng hai bên chẳng có tình cảm gì với nhau, em không muốn nhìn thấy bạn ấy sa chân vào đống bùn lầy. Nhưng em cũng không có cách nào hay cả. Hình như anh trai em thích bạn ấy, nhưng anh trai chẳng lo lắng, gấp gáp gì khiến em không hiểu nổi.” Thẩm Hà thổ lộ với Đường Lão: “Em có lòng giúp đỡ, nhưng Tiểu Uyển lại không cho em nhúng tay vào chuyện này, em rất băn khoăn không biết phải làm sao mới tốt!”
“Con mặc kệ! Dù con có lớn thế nào thì cũng là con gái mẹ!” Thẩm Hà tiếp tục làm nũng: “Mẹ ơi, hôm nay có vị khách quý nào tới vậy?”
“Vị khách này không giống với những vị khách trước đây.” Thẩm Thất cười trả lời: “Thầy của con cũng sẽ tới.”
Thẩm Hà giật mình, lập tức tỉnh táo hẳn: “Aaa, thầy giáo muốn tới đây sao? Con đi tắm đây!”
Sau đó, Thẩm Hà nhảy vèo một phát xuống giường, lao vào nhà tắm.
Đường Lão là thầy giáo dạy vẽ hồi bé của Thẩm Hà, cũng là một họa sĩ nổi tiếng trên thế giới.
Hôm nay, Đường Lão đích thân tới mừng sinh nhật học trò cưng, đúng là khách quý!
Nhà họ Hạ vô cùng tôn sư trọng đạo, công ơn của người thầy vô cùng lớn lao, cần phải hết lòng báo đáp.
Thẩm Hà tắm xong nhanh chóng, mặc vào lễ phục, để người trang điểm trang điểm lại cho cô bé.
Thẩm Thất đợi Thẩm Hà trang điểm xong mới kéo cô bé cùng xuống tầng dưới.
Vừa xuống đã nhìn thấy Hạ Nhật Ninh mặc đồ chỉn chu, đang ngồi ở sofa nói chuyện với Thẩm Duệ.
“Con chào ba, em chào anh!” Thẩm Hà chào mọi người.
“Ăn chút gì đã, Đường Lão sắp tới rồi.” Hạ Nhật Ninh nhìn thấy công chúa nhỏ của mình, tình yêu thương của người cha đột nhiên trào dâng, ôm lấy Thẩm Hà, suýt nữa thì ôm cô xoay vòng tròn.
Con gái đã lớn rồi, không thể làm như vậy.
Tiếc thay.
Sao lại không sinh thêm một đứa con gái nữa nhỉ?
Hạ Nhật Ninh quét ánh mắt ghét bỏ về phía Hạ Thẩm Châu vừa mới đến.
Hạ Thẩm Châu cũng chẳng biết làm sao!
Chắc chắn ba mẹ nhặt cậu từ bãi rác về!
Nếu không tại sao cậu luôn bị ghét bỏ!
Aaaaa!
Anh trai, chúng ta đoàn kết cùng nhau vượt qua khó khăn nhé!
Chúng ta đều bị ghét bỏ cả!
Thẩm Hà ăn rất nhanh, lau miệng nói: “Hôm nay ngoài thầy ra còn có ai tới không ạ?”
“Có.” Hạ Nhật Ninh gật đầu: “Nhưng con chỉ cần lộ diện một lúc là được rồi, quan trọng là Thẩm Duệ.”
Nói tới đây, Hạ Nhật Ninh quay đầu nhìn Thẩm Duệ nói: “Những chú bác hôm nay đến chơi đều giúp ích rất lớn cho tương lai sau này của con, con nên nhớ kĩ thông tin từng người, có vậy thì khi tiếp nhận gia sản nhà họ Hạ con mới không bỡ ngỡ.”
“Vâng, con hiểu rồi.” Thẩm Duệ gật đầu.
Thẩm Duệ gật đầu, thảo nào hôm nay anh trai lại ăn mặc chỉn chu như vậy, thì ra hôm nay anh trai là nhân vật chính.
Thẩm Hà quay đầu nhìn Thẩm Thất: “Mẹ ơi, thế con thì sao?”
“Nghe nói Đường Lão muốn mở một buổi triển lãm, con là học trò của ông ấy, đương nhiên phải hết lòng giúp đỡ rồi.” Thẩm Thất chỉnh lại chiếc nơ con bướm trên đầu Thẩm Hà, nhìn ngó xung quanh, sao con gái mình lại đẹp như vậy nhỉ? Muốn tự luyến quá đi!
“Vâng ạ.” Thẩm Hà gật đầu không chút do dự.
Đường Lão tới rất nhanh.
Thẩm Hà sớm đã chạy như bay tới đó: “Thầy!”
Đường Lão cười ha ha ôm lấy Thẩm Hà: “Tiểu Hà thành thiếu nữ rồi! Thầy già rồi, không ôm nổi em nữa!”
Đường Lão năm nay 80 tuổi rồi nhưng xương cốt vẫn khá chắc chắn.
Nhưng thời gian không tha một ai, những thăng trầm năm tháng đã in hằn trên mặt ông rồi.
Thẩm Duệ cũng Tới chào hỏi: “Em chào thầy!”
“Chào em, Thẩm Duệ cũng lớn rồi!” Đường Lão cũng ôm lấy Thẩm Duệ, quay đầu nhìn Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất, nói: “Trong nhiều học sinh tôi dạy, Thẩm Hà là người có hiểu biết nhất, tài nghệ của tôi còn trông đợi cả vào Tiểu Hà đấy.”
Thẩm Hà cười hi hi trả lời: “Vâng vâng, Tiểu Hà nhất định không phụ lòng mong đợi của thầy! Cũng như mẹ không phụ lòng mong đợi của thầy giáo mẹ đấy ạ!”
Thẩm Thất trừng mắt nhìn Thẩm Hà, cô bé bỗng làm mặt quỷ với cô.
“Tiểu Hà, mau mời thầy vào nhà đi con.” Hạ Nhật Ninh cười nói: “Ở ngoài còn ra cái gì?”
Thẩm Hà vâng một tiếng, đỡ Đường Lão vào trong.
Đường Lão nhìn xung quanh nói: “Chỗ này vẫn y như xưa!”
Hạ Nhật Ninh cười trả lời: “Vâng, vẫn giữ kiến trúc cũ bao năm nay đấy ạ.”
Thẩm Hà cười nói: “Thói quen thích đi dạo khắp nơi của thầy vẫn như xưa!”
Đường Lão cốc vào trán Thẩm Hà: “Cách ăn nói sắc bén của em cũng không thay đổi chút nào!”
Thẩm Hà bật cười.
Cả nhà cũng cười theo.
Đường Lão ngồi một lúc rồi tặng quà cho Thẩm Duệ và Thẩm Hà.
Lúc Đường Lão rời đi, Thẩm Hà mới hỏi đến chuyện triển lãm, cũng bày tỏ muốn thầy cho tới đó giúp một tay.
Đường Lão cũng không khách sáo với học sinh của mình, nói vài câu bèn đồng ý.
Thẩm Hà lấy thân phận học sinh giúp ông, chứ không phải thân phận con gái nhà họ Hạ. Điều này có ý nghĩa khác hoàn toàn.
Sau khi tiễn Đường Lão về, Thẩm Hà liền thay đồ, cùng Thẩm Duệ tiếp đón những trưởng bối trong giới kinh doanh, sau đó để Thẩm Duệ một mình ứng phó còn cô bắt xe tới thẳng buổi triễn lãm của Đường Lão.
Đường Lão mượn một cung thể thao ba tầng để tổ chức triển lãm.
Người tới tham quan không nhiều nên chủ nơi này bèn cho Đường Lão mượn cả ba tầng.
Lúc Thẩm Hà tới nơi, vừa hay nhìn thấy Đường Lão đang chuyển đồ lên tầng trên.
Thẩm Hà lập tức chạy lại giúp đỡ: “Thầy ơi, em gọi mấy người tới đây giúp nhé!”
Đường Lão cười ha ha, nói: “Không cần đâu, chẳng có bao nhiêu đồ, chuyển lên hết cả rồi. Đây là hòm cuối cùng. Sao hôm nay em lại qua đây? Không phải trong nhà còn có việc à?”
“Có anh em ở đó rồi.” Thẩm Hà trả lời: “Anh trai mới là nhân vật mấu chốt, em làm xong nhiệm vụ của mình rồi.”
Sau khi Đường Lão chuyển nốt hòm cuối cùng lên tầng mới đưa Thẩm Hà đi uống trà, nghỉ ngơi.
“Tiểu Hà, em có hứng thú với việc kế thừa tài nghệ của thầy không?” Đường Lão hỏi.
Thẩm Hà nghĩ ngợi rồi nói: “Được ạ, nhưng em không thể hết lòng vào việc sáng tác được. Thân phận và lập trường của em không cho phép em làm như vậy.”
Vẻ mặt Đường Lão tràn ngập hối tiếc.
Cô bé có thiên phú vậy mà...
Nhưng lời cô bé nói cũng là sự thật.
Thân là con gái nhà họ Hạ, không được phép tùy hứng như vậy.
Nhớ tới anh trai và Vu Tiểu Uyển, Thẩm Hà không nhịn được hỏi Đường Lão: “Thầy ơi, dạo này em có chuyện khó giải quyết, không biết thầy có cách gì hay không?”
“Nói thầy nghe coi” Đường Lão mỉm cười nhìn Thẩm Hà, Đường Lão đối xử với Thẩm Hà như cháu gái.
“Công chúa nước E, Vu Tiểu Uyển, cũng là bạn thân của em. Bạn ấy bị ép đính hôn với con trai thứ ba của chủ một công ti dầu khí trong nước, nhưng hai bên chẳng có tình cảm gì với nhau, em không muốn nhìn thấy bạn ấy sa chân vào đống bùn lầy. Nhưng em cũng không có cách nào hay cả. Hình như anh trai em thích bạn ấy, nhưng anh trai chẳng lo lắng, gấp gáp gì khiến em không hiểu nổi.” Thẩm Hà thổ lộ với Đường Lão: “Em có lòng giúp đỡ, nhưng Tiểu Uyển lại không cho em nhúng tay vào chuyện này, em rất băn khoăn không biết phải làm sao mới tốt!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.