Chương 1239
Phân Hoa Phất Liễu
20/07/2019
Thẩm Hà vừa dẫn theo Thẩm Mạch đi qua, các thư ký của Phạm Thành Phạm Ly
nhìn thấy lại trực tiếp đi tới, mở cửa ra và nói: “Cô Hạ, cô đã tới rồi! Chủ tịch sẽ đến ngay bây giờ! Cô ngồi xuống và nghỉ ngơi một lát đã, cô muốn uống gì không? Hay vẫn như cũ ạ?”
Thẩm Hà mỉm cười và gật đầu: “Được, chúng tôi sẽ ở đây chờ chú Phạm. Cô vẫn cho như cũ nhé. À, đợi đã, cô cho em gái tôi một cốc sữa.”
Thẩm Mạch trề môi: “Em muốn giống như chị cơ!”
Bởi vì Thẩm Mạch rất sùng bái Thẩm Hà nên cái gì cũng muốn lấy Thẩm Hà làm chuẩn.
“Con bé này.” Thẩm Hà nuông chiều, nhéo vào má của Thẩm Mạch và nói với thư ký: “Vậy cho chúng tôi hai phần nhé.”
“Được, cô Hạ, xin cô chờ một lát.” Thư ký nhanh chóng rời đi.
Thẩm Hà kéo Thẩm Mạch ngồi xuống ghế sa lon, cái chân lắc lư, nhìn vô cùng thoải mái.
Một lát sau, thư ký đã cầm hai ly cà phê đi đến, đặt ở trên bàn trà sau đó lại rời đi.
Những người khác tuyệt đối không thể tùy tiện đi vào văn phòng của ông chủ, nhưng cô con gái của nhà họ Hạ này lại có thể tới bất cứ lúc nào.
Thẩm Mạch uống một ngụm cà phê và nhíu mày, cô không thích nó.
Nhưng bởi vì Thẩm Hà thích, cho nên Thẩm Mạch cũng miễn cưỡng uống vài hớp.
Thẩm Hà giơ tay lên và gõ vào đầu của Thẩm Mạch: “Con bé này, em không thích uống cà phê thì không cần phải miễn cưỡng làm gì, em ra bên ngoài gọi cốc sữa hoặc trà là được.”
“Chị, em đã mười sáu tuổi rồi, em không phải là trẻ con mà!” Thẩm Mạch trề môi nói: “Khi chị mười sáu, chị đã biết tất cả mọi thứ rồi.”
“Đó là bởi vì chị của em là thiên tài, em có phải là thiên tài không?” Thẩm Hà hất cằm lên và nhìn về phía Thẩm Mạch với vẻ đắc ý.
Thẩm Mạch không khác gì quả bóng xì hơi, chán nản nói: “Em không thông minh bằng chị.”
“Cho nên đừng có chuyện gì cũng so sánh với chị.” Thẩm Hà nói: “Cậu mợ bảo vệ em giống như con búp bê vậy, chỉ sợ em bị chút tổn thương nào đó thôi.”
Thẩm Mạch cong môi: “Em cũng muốn giống như chị mà ba mẹ không cho.”
“Đúng vậy.” Thẩm Hà lắc đầu nói: “Bọn họ nói, cả đời này em chỉ cần sống vui vẻ là được rồi, tất cả mưa gió đều có bọn chị tới ngăn cản. Cũng không biết bọn họ làm như vậy với em là tốt hay xấu. Dù sao, bây giờ em còn nhỏ, em muốn làm cái gì thì cứ việc làm cái đó! Bọn chị đều chiều em.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Phạm Thành Phạm Ly từ bên ngoài đi vào.
Hai người đã bước vào độ tuổi trung niên, trên mặt lộ ra vẻ thăng trầm của cuộc sống và cũng có vẻ chín chắn nên có ở tuổi này.
Hai người vừa tiến vào thì thư ký ở bên ngoài đã báo cho bọn họ biết Thẩm Hà qua.
Cho nên, Phạm Thành vừa vào cửa lại nói: “Các công chúa nhỏ, hai người còn đi chung với nhau đến đây à!”
Thẩm Hà và Thẩm Mạch cùng đứng lên: “Chú Phạm!”
Phạm Thành và Phạm Ly mỉm cười và gật đầu cùng lúc: “Nói đi, cháu muốn vai nào vậy?”
Thẩm Hà cầm kịch bản trong tay đặt lên trên bàn và cười hì hì nói: “Là vai nữ chính số một ạ, lần này cháu muốn diễn nhân vật chính.”
“Cháu cũng muốn, cháu cũng muốn!” Thẩm Mạch giơ tay ra hiệu nói: “Chú Phạm, cháu cũng muốn đóng phim!”
“Haha.” Phạm Ly cười: “Tiểu Mạch cũng muốn đi theo góp vui à!”
Thẩm Mạch gật đầu thật mạnh: “Cháu đã lớn rồi, chú Phạm, các chú để cho cháu đi theo chị đi! Trước đây lần nào các chú cũng nói cháu còn nhỏ, không cho cháu theo chị. Nhưng bây giờ cháu đã mười sáu tuổi rồi, các chú còn không cho cháu đi theo thì chính là lừa gạt cháu!”
Thẩm Mạch nói xong lại không vui trề môi nói: “Chú Phạm, các chú hiểu cháu nhất mà, các chú đồng ý đi! Hơn nữa có chị cháu ở bên cạnh, cũng không ai dám bắt nạt cháu đâu!”
Phạm Thành thở dài và nói: “Tiểu Hà thì tất nhiên không thành vấn đề, con bé đã từng quay phim rồi, hơn nữa ở đây con bé cũng rất nổi tiếng. NhưngTiểu Mạch cháu thì...”
Thẩm Mạch vội vàng chạy tới làm nũng: “Chú Phạm à!”
“Đừng lắc, đừng lắc, chủ yếu là ba cháu thôi, cửa đó không dễ qua được đâu.” Phạm Thành dứt khoát nói: “Tiểu Hà không giống cháu, Tiểu Hà từ nhỏ đến lớn đều được rèn luyện qua. Nhưng cháu luôn được ba cháu bảo vệ. Bây giờ trong nhà còn chưa dạy cho cháu biết cách làm sao để bảo vệ chính mình, cháu tùy tiện chạy đến thì sẽ bị thua thiệt mất.”
Thẩm Mạch lại chạy tới lắc Phạm Ly: “Chú Phạm à!”
Phạm Ly cũng nói theo: “Anh ấy nói không sai. Quay phim không phải là chuyện đơn giản như cháu nghĩ đâu, nó rất cực khổ, cũng rất mệt mỏi. Cháu nói xem, cháu chính là con gái yêu của ba cháu, nếu như cháu có chút va chạm gì thì bọn chú biết ăn nói thế nào với ba cháu đây? “
Thẩm Mạch không vui nói: “Nhưng dù sao cháu cũng phải lớn lên chứ? Chị cháu nói rất đúng, ba cháu không thể bảo vệ cháu được cả đời. Dù sao cháu cũng phải học cách tự mình lớn lên! Tương lai, chờ tới lúc bọn họ đi rồi, ai sẽ tới bảo vệ cháu đây?”
“Ba cháu nói rồi, tới lúc đó sẽ để anh, em cháu bảo vệ cháu!” Phạm Thành Phạm Ly đồng thanh trả lời.
Thẩm Hà bật cười: “Cậu mợ đúng là giỏi tính toán! Ngay cả cái này cũng tính xong rồi!”
Thẩm Mạch càng thấy bất đắc dĩ hơn, cô bé nói: “Ba cháu nói mà không suy nghĩ, các chú cũng nghe theo sao?”
Ôi, cũng chỉ có Thẩm Mạch dám nói Sùng Minh như vậy.
Thẩm Hà ở bên cạnh nói: “Thật ra cháu cảm thấy để cho Tiểu Mạch đi ra ngoài rèn luyện một chút cũng được. Cậu cháu bảo vệ Tiểu Mạch quá tốt, ngày hôm nay ở trong thang máy bị người ta bắt nạt cũng không biết phải đáp trả thế nào.”
Phạm Thành và Phạm Ly đồng thời nhíu mày: “Cái gì? Con bé bị bắt nạt ở ngay trong giải trí Phạm Thị sao? Đùa gì vậy? Ai? Ai dám bắt nạt nó? Ở đây mà còn dám bắt nạt đứa trẻ của chúng ta là sao?”
Thẩm Mạch trề môi trả lời nói: “Cháu không nhớ rõ. Hình như tên là gì Phương ấy. Thôi đi, cháu không muốn tính toán với bọn họ! Bọn họ nói cháu nghèo thì coi như cháu nghèo đi! Dù sao, cháu cũng không bị đói, không bị lạnh.”
Thẩm Hà lắc đầu nói: “Đấy các chú xem, Tiểu Mạch nhà chúng ta đơn thuần tới mức nào!”
Phạm Thành và Phạm Ly suy nghĩ một lát, nói: “Được rồi, cũng may là ở công ty của nhà mình, đội ngũ quay phim của mình, có Tiểu Hà ở bên cạnh, chắc hẳn sẽ không có ai dám bắt nạt cháu nữa.”
Ánh mắt Thẩm Mạch liền sáng ngời: “Vậy là hai chú đồng ý với cháu rồi sao?”
“Ừ, ừ, đúng vậy! Công chúa nhỏ ạ!” Phạm Thành và Phạm Ly bị dây dưa tới không còn cách nào, chỉ có thể nói như vậy.
“Oh yeah!” Thẩm Mạch hớn hở chạy tới kéo Thẩm Hà và nhảy lên nói: “Cuối cùng em cũng có thể đi cùng với chị rồi!”
Vẻ mặt Thẩm Hà lại giống như không còn lưu luyến gì với cuộc sống nữa!
Người khác đều là mê anh trai, mê em trai, vì sao Thẩm Mạch lại mê chị chứ!
Từ nhỏ đến lớn cô bé chính là tùy tùng nhỏ của Thẩm Hà, Thẩm Hà làm cái gì, cô bé lại muốn làm cái đó. Thẩm Hà mặc váy, cô bé sẽ mặc váy. Thẩm Hà cảm thấy quần đẹp, cô bé cũng cảm thấy quần đẹp. Thẩm Hà cảm thấy tóc ngắn rất đẹp trai, cô bé lại cắt đi mái tóc dài tới thắt lưng làm Thẩm Lục đau lòng kêu loạn la muốn cô bé nối tóc lại.
Dù sao, Thẩm Mạch chính là cô bé mê muội đủ tiêu chuẩn, là fan hâm mộ trung thành nhất của Thẩm Hà!
Bây giờ cô bé mê muội này đang vui mừng hớn hở vì cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận đi theo chị, chỉ hận không thể tuyên bố cho cả thế giới được biết.
Mà vào giờ phút này, ở trong một văn phòng khác đang tiến hành một buổi thử vai diễn bình thường.
Phương Phương rất tự tin đi vào, giới thiệu về vai diễn mình chuẩn bị.
Vừa lúc đó, đạo diễn bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Thẩm Hà mỉm cười và gật đầu: “Được, chúng tôi sẽ ở đây chờ chú Phạm. Cô vẫn cho như cũ nhé. À, đợi đã, cô cho em gái tôi một cốc sữa.”
Thẩm Mạch trề môi: “Em muốn giống như chị cơ!”
Bởi vì Thẩm Mạch rất sùng bái Thẩm Hà nên cái gì cũng muốn lấy Thẩm Hà làm chuẩn.
“Con bé này.” Thẩm Hà nuông chiều, nhéo vào má của Thẩm Mạch và nói với thư ký: “Vậy cho chúng tôi hai phần nhé.”
“Được, cô Hạ, xin cô chờ một lát.” Thư ký nhanh chóng rời đi.
Thẩm Hà kéo Thẩm Mạch ngồi xuống ghế sa lon, cái chân lắc lư, nhìn vô cùng thoải mái.
Một lát sau, thư ký đã cầm hai ly cà phê đi đến, đặt ở trên bàn trà sau đó lại rời đi.
Những người khác tuyệt đối không thể tùy tiện đi vào văn phòng của ông chủ, nhưng cô con gái của nhà họ Hạ này lại có thể tới bất cứ lúc nào.
Thẩm Mạch uống một ngụm cà phê và nhíu mày, cô không thích nó.
Nhưng bởi vì Thẩm Hà thích, cho nên Thẩm Mạch cũng miễn cưỡng uống vài hớp.
Thẩm Hà giơ tay lên và gõ vào đầu của Thẩm Mạch: “Con bé này, em không thích uống cà phê thì không cần phải miễn cưỡng làm gì, em ra bên ngoài gọi cốc sữa hoặc trà là được.”
“Chị, em đã mười sáu tuổi rồi, em không phải là trẻ con mà!” Thẩm Mạch trề môi nói: “Khi chị mười sáu, chị đã biết tất cả mọi thứ rồi.”
“Đó là bởi vì chị của em là thiên tài, em có phải là thiên tài không?” Thẩm Hà hất cằm lên và nhìn về phía Thẩm Mạch với vẻ đắc ý.
Thẩm Mạch không khác gì quả bóng xì hơi, chán nản nói: “Em không thông minh bằng chị.”
“Cho nên đừng có chuyện gì cũng so sánh với chị.” Thẩm Hà nói: “Cậu mợ bảo vệ em giống như con búp bê vậy, chỉ sợ em bị chút tổn thương nào đó thôi.”
Thẩm Mạch cong môi: “Em cũng muốn giống như chị mà ba mẹ không cho.”
“Đúng vậy.” Thẩm Hà lắc đầu nói: “Bọn họ nói, cả đời này em chỉ cần sống vui vẻ là được rồi, tất cả mưa gió đều có bọn chị tới ngăn cản. Cũng không biết bọn họ làm như vậy với em là tốt hay xấu. Dù sao, bây giờ em còn nhỏ, em muốn làm cái gì thì cứ việc làm cái đó! Bọn chị đều chiều em.”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, Phạm Thành Phạm Ly từ bên ngoài đi vào.
Hai người đã bước vào độ tuổi trung niên, trên mặt lộ ra vẻ thăng trầm của cuộc sống và cũng có vẻ chín chắn nên có ở tuổi này.
Hai người vừa tiến vào thì thư ký ở bên ngoài đã báo cho bọn họ biết Thẩm Hà qua.
Cho nên, Phạm Thành vừa vào cửa lại nói: “Các công chúa nhỏ, hai người còn đi chung với nhau đến đây à!”
Thẩm Hà và Thẩm Mạch cùng đứng lên: “Chú Phạm!”
Phạm Thành và Phạm Ly mỉm cười và gật đầu cùng lúc: “Nói đi, cháu muốn vai nào vậy?”
Thẩm Hà cầm kịch bản trong tay đặt lên trên bàn và cười hì hì nói: “Là vai nữ chính số một ạ, lần này cháu muốn diễn nhân vật chính.”
“Cháu cũng muốn, cháu cũng muốn!” Thẩm Mạch giơ tay ra hiệu nói: “Chú Phạm, cháu cũng muốn đóng phim!”
“Haha.” Phạm Ly cười: “Tiểu Mạch cũng muốn đi theo góp vui à!”
Thẩm Mạch gật đầu thật mạnh: “Cháu đã lớn rồi, chú Phạm, các chú để cho cháu đi theo chị đi! Trước đây lần nào các chú cũng nói cháu còn nhỏ, không cho cháu theo chị. Nhưng bây giờ cháu đã mười sáu tuổi rồi, các chú còn không cho cháu đi theo thì chính là lừa gạt cháu!”
Thẩm Mạch nói xong lại không vui trề môi nói: “Chú Phạm, các chú hiểu cháu nhất mà, các chú đồng ý đi! Hơn nữa có chị cháu ở bên cạnh, cũng không ai dám bắt nạt cháu đâu!”
Phạm Thành thở dài và nói: “Tiểu Hà thì tất nhiên không thành vấn đề, con bé đã từng quay phim rồi, hơn nữa ở đây con bé cũng rất nổi tiếng. NhưngTiểu Mạch cháu thì...”
Thẩm Mạch vội vàng chạy tới làm nũng: “Chú Phạm à!”
“Đừng lắc, đừng lắc, chủ yếu là ba cháu thôi, cửa đó không dễ qua được đâu.” Phạm Thành dứt khoát nói: “Tiểu Hà không giống cháu, Tiểu Hà từ nhỏ đến lớn đều được rèn luyện qua. Nhưng cháu luôn được ba cháu bảo vệ. Bây giờ trong nhà còn chưa dạy cho cháu biết cách làm sao để bảo vệ chính mình, cháu tùy tiện chạy đến thì sẽ bị thua thiệt mất.”
Thẩm Mạch lại chạy tới lắc Phạm Ly: “Chú Phạm à!”
Phạm Ly cũng nói theo: “Anh ấy nói không sai. Quay phim không phải là chuyện đơn giản như cháu nghĩ đâu, nó rất cực khổ, cũng rất mệt mỏi. Cháu nói xem, cháu chính là con gái yêu của ba cháu, nếu như cháu có chút va chạm gì thì bọn chú biết ăn nói thế nào với ba cháu đây? “
Thẩm Mạch không vui nói: “Nhưng dù sao cháu cũng phải lớn lên chứ? Chị cháu nói rất đúng, ba cháu không thể bảo vệ cháu được cả đời. Dù sao cháu cũng phải học cách tự mình lớn lên! Tương lai, chờ tới lúc bọn họ đi rồi, ai sẽ tới bảo vệ cháu đây?”
“Ba cháu nói rồi, tới lúc đó sẽ để anh, em cháu bảo vệ cháu!” Phạm Thành Phạm Ly đồng thanh trả lời.
Thẩm Hà bật cười: “Cậu mợ đúng là giỏi tính toán! Ngay cả cái này cũng tính xong rồi!”
Thẩm Mạch càng thấy bất đắc dĩ hơn, cô bé nói: “Ba cháu nói mà không suy nghĩ, các chú cũng nghe theo sao?”
Ôi, cũng chỉ có Thẩm Mạch dám nói Sùng Minh như vậy.
Thẩm Hà ở bên cạnh nói: “Thật ra cháu cảm thấy để cho Tiểu Mạch đi ra ngoài rèn luyện một chút cũng được. Cậu cháu bảo vệ Tiểu Mạch quá tốt, ngày hôm nay ở trong thang máy bị người ta bắt nạt cũng không biết phải đáp trả thế nào.”
Phạm Thành và Phạm Ly đồng thời nhíu mày: “Cái gì? Con bé bị bắt nạt ở ngay trong giải trí Phạm Thị sao? Đùa gì vậy? Ai? Ai dám bắt nạt nó? Ở đây mà còn dám bắt nạt đứa trẻ của chúng ta là sao?”
Thẩm Mạch trề môi trả lời nói: “Cháu không nhớ rõ. Hình như tên là gì Phương ấy. Thôi đi, cháu không muốn tính toán với bọn họ! Bọn họ nói cháu nghèo thì coi như cháu nghèo đi! Dù sao, cháu cũng không bị đói, không bị lạnh.”
Thẩm Hà lắc đầu nói: “Đấy các chú xem, Tiểu Mạch nhà chúng ta đơn thuần tới mức nào!”
Phạm Thành và Phạm Ly suy nghĩ một lát, nói: “Được rồi, cũng may là ở công ty của nhà mình, đội ngũ quay phim của mình, có Tiểu Hà ở bên cạnh, chắc hẳn sẽ không có ai dám bắt nạt cháu nữa.”
Ánh mắt Thẩm Mạch liền sáng ngời: “Vậy là hai chú đồng ý với cháu rồi sao?”
“Ừ, ừ, đúng vậy! Công chúa nhỏ ạ!” Phạm Thành và Phạm Ly bị dây dưa tới không còn cách nào, chỉ có thể nói như vậy.
“Oh yeah!” Thẩm Mạch hớn hở chạy tới kéo Thẩm Hà và nhảy lên nói: “Cuối cùng em cũng có thể đi cùng với chị rồi!”
Vẻ mặt Thẩm Hà lại giống như không còn lưu luyến gì với cuộc sống nữa!
Người khác đều là mê anh trai, mê em trai, vì sao Thẩm Mạch lại mê chị chứ!
Từ nhỏ đến lớn cô bé chính là tùy tùng nhỏ của Thẩm Hà, Thẩm Hà làm cái gì, cô bé lại muốn làm cái đó. Thẩm Hà mặc váy, cô bé sẽ mặc váy. Thẩm Hà cảm thấy quần đẹp, cô bé cũng cảm thấy quần đẹp. Thẩm Hà cảm thấy tóc ngắn rất đẹp trai, cô bé lại cắt đi mái tóc dài tới thắt lưng làm Thẩm Lục đau lòng kêu loạn la muốn cô bé nối tóc lại.
Dù sao, Thẩm Mạch chính là cô bé mê muội đủ tiêu chuẩn, là fan hâm mộ trung thành nhất của Thẩm Hà!
Bây giờ cô bé mê muội này đang vui mừng hớn hở vì cuối cùng có thể danh chính ngôn thuận đi theo chị, chỉ hận không thể tuyên bố cho cả thế giới được biết.
Mà vào giờ phút này, ở trong một văn phòng khác đang tiến hành một buổi thử vai diễn bình thường.
Phương Phương rất tự tin đi vào, giới thiệu về vai diễn mình chuẩn bị.
Vừa lúc đó, đạo diễn bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.