Chương 1385
Phân Hoa Phất Liễu
22/07/2019
“Vâng.” Mộ Tiểu Vũ chỉ có thể gật đầu: “Em biết rồi.”
Lúc này, Cung Tử Á gõ cửa ở bên ngoài: “Thẩm Hà, tới giờ họp rồi. Mọi người đã tới đông đủ.”
“Ok.” Thẩm Hà đáp lại một tiếng, cô từ từ đứng lên, nói với Mộ Tiểu Vũ: “Trong khoảng thời gian này, chị và anh đều rất bận, tạm thời không để ý tới chuyện của mấy đứa, có chuyện gì thì báo với trợ lí của chị là được rồi. Được không?”
“Vâng.” Mộ Tiểu Vũ gật đầu, hâm mộ nhìn Thẩm Hà rời đi.
Hôm đó, Mộ Tiểu Vũ báo danh ở trường Hồng Nghệ bên cạnh trường Nhị Trung.
Trường cấp ba Hồng Nghệ là trường tập trung những học sinh thi nghệ thuật.
Tất nhiều học sinh có kết quả học tập không được tốt lắm, không thể thi được trường trọng điểm, lại không thích những trường cấp ba bình thường, không có bất cứ một sự chắc chắn nào, thì sẽ chọn học nghệ thuật.
Dù sao điểm của của trường nghệ thuật không quá cao, cũng không nghiêm ngặt quá mức.
Hơn nữa xã hội phát triển tới bây giờ, điều kiện để thi vào cấp ba giảm đi nhiều.
Có thể tách ra làm hai bên, đỗ đại học bằng thành tích học tập và đỗ đại học bằng thi nghệ thuật.
Như vậy thì học sinh mới có thể định hướng cho mình, không để bản thân phải chần chừ.
Nếu quyết định thi bằng thành tích, vậy thì phải học ở những trường cấp ba trọng điểm như Nhị Trung.
Nếu quyết định đi theo con đường nghệ thuận thì tới trường Hồng Nghệ.
Hơn nữa xã hội bây giờ không còn bất cứ một sự xúc phạm nào tới những người học nghệ thuật.
Hiện tại ở nước hoa có rất nhiều những nhà thiết kế lớn, càng thêm làm nóng cho đội ngũ thi nghệ thuật.
S.A mời rất nhiều nhà thiết kế, đều là những học sinh xuất sắc của các trường nghệ thuật nổi tiếng trong nước, ai nấy đều rất có tiếng, có được mức thu nhập không thấp.
Vậy nên lượng người tham gia thi nghệ thuật tăng nhanh theo từng năm, độ khó của kì thi cũng tăng theo, tỉ lệ đỗ cũng ngày càng thấp.
Bây giờ những người thi đại học được chia làm hai nhóm, đều tham gia một cuộc chiến đau đầu nhất nhưng lại không thể trốn tránh được.
Ai cũng phải dựa vào chính bản thân mình để cạnh tranh.
Điểm khác nhau duy nhất giữa hai nhóm là, một bên dựa vào kết quả học tập, một bên dựa vào thành tích chuyên ngành.
Tóm lại phải nói chuyện bằng điểm số.
Vậy nên trong kì nghỉ hè, trường Hồng Nghệ cũng tổ chức học thêm.
Mộ Tiểu Vũ đăng kí vào lớp học thêm này, cũng coi như huấn luyện bất ngờ.
Thật ra kỹ năng múa của Mộ Tiểu Vũ rất tốt, người đi theo Từ Vân Khê sao có thể kém được?
Giáo viên hiện tại của Mộ Tiểu Vũ cũng không có vấn đề gì, sao còn phải học thêm?
Nhưng vì để gặp được mấy người Văn Gian Thanh thường xuyên, Mộ Tiểu Vũ lựa chọn tham gia lớp học thêm này, thậm chí còn lấy can đảm xin nghỉ với Từ Vân Khê.
Mới đầu Từ Vân Khê không đồng ý.
Nhưng nghe được Mộ Tiểu Vũ xin nghỉ là để tiếp xúc với Văn Gian Thanh, Từ Vân Khê lập tức phê chuẩn rất hào phóng.
Nhưng bà yêu cầu lúc có hoạt động biểu diễn, nhất định Mộ Tiểu Vũ phải trở về bất cứ lúc nào để tham gia.
Có một vài buổi biểu diễn lớn cần đủ số lượng.
Làm học trò ruột của Từ Vân Khê, đương nhiên Mộ Tiểu Vũ sẽ phải lên đi diễn, Mộ Tiểu Vũ phải múa chính rất nhiều, nên cô không từ chối.
Chuyện học thêm được quyết định như thế.
Lần đầu tiên mọi người cùng đi tàu điện ngầm về với nhau, cảm giác rất mới mẻ.
Sau khi về tới nhà, mọi người mới nhớ ra, bữa tối hôm nay... Phải làm sao đây?
Thấy tủ lạnh trong nhà trống rỗng không có bất cứ một thứ gì, Vy Vy nói một cách bất đắc dĩ: “Xem ra chúng ta phải ra ngoài mua ít đồ ăn! Đi thôi, xem có siêu thị nào gần đây không! Tối nay chúng ta ăn lẩu đi!”
“Được được!” Văn Gian Thanh lập tức hùa theo: “Ăn lẩu hay nè! Đơn giản!”
Thẩm Viễn kéo tay em Thẩm Mạch của mình đi ra ngoài, vừa đi vừa lắc đầu: “Cái thế giới này ấy, yêu nhau là bốc mùi vậy đấy, chỉ có FA chúng ta là thơm phưc thôi.”
Thẩm Mạch khó hiểu nhìn Thẩm Viễn: “Anh, cái gì mà yêu nhau, cái gì mà FA hả?”
“Sau này em sẽ biết!” Thẩm Viễn tiếp tục thở dài nói.
Khuôn mặt của Thẩm Mạch hiện lên dấu chấm hỏi.
Văn Gian Thanh và Vy Vy liếc nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng rời mắt đi.
Thẩm Mạch không hiểu,nhưng những người khác đều hiểu.
Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh chỉ cười không nói lời nào, sau đó theo chân Thẩm Viễn và Thẩm Mạch ra ngoài.
Hạ Thẩm Châu cười ha ha, đưa tay vỗ vai Văn Gian Thanh rồi cũng ra ngoài.
Thẩm Tùng Tý và Farina nhìn nhau, Thẩm Tùng Tý cười ngây ngô với Farina, hoàn toàn không hiểu ánh nhìn hàm xúc của cô.
Farina thực sự rất bất đắc dĩ!
Sao cô lại thích một người như khúc gỗ thế này chứ!
Rốt cuộc khi nào cậu ấy mới hiểu được đây?
“Đi đi đi, chúng ta cũng đi. Nhiều người dễ xách đồ. Bây giờ chúng ta không có người hầu hạ nữa rồi, mọi chuyện đều phải tự lo!” Thẩm Tùng Tý kéo Farina ra ngoài.
Văn Gian Thanh và Vy Vy nhìn xung quanh, trong nhà chỉ còn có hai người họ.
Vy Vy không nhìn Văn Gian Thanh, cô cúi đầu đi ra ngoài.
Văn Gian Thanh đưa tay nắm lấy tay của Vy Vy, muốn cầm tay cô đi ra.
Vy Vy lập tức rút tay lại, cô bước nhanh theo kịp Farina, xuống lầu với Farina.
Văn Gian Thanh đi sau cùng.
Cậu thấy lúc Vy Vy rút tay ra, rõ ràng tai cô đỏ bừng lên.
Phát hiện này khiến tâm trạng của Văn Gian Thanh rất tốt!
Văn Gian Thanh mới ra khỏi cửa, mấy người kia đã vào thang máy đi xuống rồi, Văn Gian Thanh đứng trước cửa thang máy đợi chuyến sau.
“Anh Giản Thanh.” Giọng nói của Mộ Tiểu Vũ vang lên ở bên cạnh.
Văn Gian Thanh quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Tiểu Vũ, cậu tưởng mình hoa mắt nên gặp ma rồi!
Sao Mộ Tiểu Vũ lại ở đây?
Mộ Tiểu Vũ đứng trước mặt Văn Gian Thanh, xấu hổ nói: “Anh Giản Thanh, em báo danh học thêm ở trường Hồng Nghệ rồi. Mặc dù em múa ba lê khá tốt, nhưng học tập thì không ổn lắm. Em không bằng mọi người, nên không thể tới học thêm ở Nhị Trung, vì thế tới học ở trường bên cạnh. Bây giờ chúng ta có thể đi học cùng nhau rồi!”
Văn Gian Thanh không biết phải nói gì mới được, chỉ có thể ngắc ngứ: “Bà ngoại có biết không?”
“Có, em đã xin nghỉ với cô Từ rồi. Cô Từ đã đồng ý.” Mộ Tiểu Vũ ngượng ngùng trả lời: “Em ở trong căn chung cư nhỏ bên cạnh, có chuyện gì thì cứ tới tìm em bất cứ lúc nào. Đúng rồi, anh định đi đâu vậy?”
“À, bọn anh định đi siêu thị mua đồ.” Ánh mắt của Văn Gian Thanh lóe lên, cậu đáp.
“Vừa hay em cũng muốn đi siêu thị, hay là chúng ta đi cùng nhau đi.” Mộ Tiểu Vũ mặt dày hỏi.
“Cái này... Được rồi.” Văn Gian Thanh gật đầu, đúng lúc thang máy tới, hai người vào thang máy cùng nhau.
Thang máy xuống lầu một rất nhanh. Mọi người vẫn đang chờ Văn Gian Thanh ở tầng một.
Thang máy vừa mở ra, mọi người còn định trêu ghẹo Văn Gian Thanh, lại phát hiện có cả Mộ Tiểu Vũ đi cùng với cậu.
Sắc mặt vốn là xấu hổ của Vy Vy lập tức thay đổi, cô chuyển mắt sang chỗ khác nhanh chóng.
Những người khác nhìn thấy Mộ Tiểu Vũ đều rất sửng sốt.
Sao cậu ấy lại ở đây?
Lúc này, Cung Tử Á gõ cửa ở bên ngoài: “Thẩm Hà, tới giờ họp rồi. Mọi người đã tới đông đủ.”
“Ok.” Thẩm Hà đáp lại một tiếng, cô từ từ đứng lên, nói với Mộ Tiểu Vũ: “Trong khoảng thời gian này, chị và anh đều rất bận, tạm thời không để ý tới chuyện của mấy đứa, có chuyện gì thì báo với trợ lí của chị là được rồi. Được không?”
“Vâng.” Mộ Tiểu Vũ gật đầu, hâm mộ nhìn Thẩm Hà rời đi.
Hôm đó, Mộ Tiểu Vũ báo danh ở trường Hồng Nghệ bên cạnh trường Nhị Trung.
Trường cấp ba Hồng Nghệ là trường tập trung những học sinh thi nghệ thuật.
Tất nhiều học sinh có kết quả học tập không được tốt lắm, không thể thi được trường trọng điểm, lại không thích những trường cấp ba bình thường, không có bất cứ một sự chắc chắn nào, thì sẽ chọn học nghệ thuật.
Dù sao điểm của của trường nghệ thuật không quá cao, cũng không nghiêm ngặt quá mức.
Hơn nữa xã hội phát triển tới bây giờ, điều kiện để thi vào cấp ba giảm đi nhiều.
Có thể tách ra làm hai bên, đỗ đại học bằng thành tích học tập và đỗ đại học bằng thi nghệ thuật.
Như vậy thì học sinh mới có thể định hướng cho mình, không để bản thân phải chần chừ.
Nếu quyết định thi bằng thành tích, vậy thì phải học ở những trường cấp ba trọng điểm như Nhị Trung.
Nếu quyết định đi theo con đường nghệ thuận thì tới trường Hồng Nghệ.
Hơn nữa xã hội bây giờ không còn bất cứ một sự xúc phạm nào tới những người học nghệ thuật.
Hiện tại ở nước hoa có rất nhiều những nhà thiết kế lớn, càng thêm làm nóng cho đội ngũ thi nghệ thuật.
S.A mời rất nhiều nhà thiết kế, đều là những học sinh xuất sắc của các trường nghệ thuật nổi tiếng trong nước, ai nấy đều rất có tiếng, có được mức thu nhập không thấp.
Vậy nên lượng người tham gia thi nghệ thuật tăng nhanh theo từng năm, độ khó của kì thi cũng tăng theo, tỉ lệ đỗ cũng ngày càng thấp.
Bây giờ những người thi đại học được chia làm hai nhóm, đều tham gia một cuộc chiến đau đầu nhất nhưng lại không thể trốn tránh được.
Ai cũng phải dựa vào chính bản thân mình để cạnh tranh.
Điểm khác nhau duy nhất giữa hai nhóm là, một bên dựa vào kết quả học tập, một bên dựa vào thành tích chuyên ngành.
Tóm lại phải nói chuyện bằng điểm số.
Vậy nên trong kì nghỉ hè, trường Hồng Nghệ cũng tổ chức học thêm.
Mộ Tiểu Vũ đăng kí vào lớp học thêm này, cũng coi như huấn luyện bất ngờ.
Thật ra kỹ năng múa của Mộ Tiểu Vũ rất tốt, người đi theo Từ Vân Khê sao có thể kém được?
Giáo viên hiện tại của Mộ Tiểu Vũ cũng không có vấn đề gì, sao còn phải học thêm?
Nhưng vì để gặp được mấy người Văn Gian Thanh thường xuyên, Mộ Tiểu Vũ lựa chọn tham gia lớp học thêm này, thậm chí còn lấy can đảm xin nghỉ với Từ Vân Khê.
Mới đầu Từ Vân Khê không đồng ý.
Nhưng nghe được Mộ Tiểu Vũ xin nghỉ là để tiếp xúc với Văn Gian Thanh, Từ Vân Khê lập tức phê chuẩn rất hào phóng.
Nhưng bà yêu cầu lúc có hoạt động biểu diễn, nhất định Mộ Tiểu Vũ phải trở về bất cứ lúc nào để tham gia.
Có một vài buổi biểu diễn lớn cần đủ số lượng.
Làm học trò ruột của Từ Vân Khê, đương nhiên Mộ Tiểu Vũ sẽ phải lên đi diễn, Mộ Tiểu Vũ phải múa chính rất nhiều, nên cô không từ chối.
Chuyện học thêm được quyết định như thế.
Lần đầu tiên mọi người cùng đi tàu điện ngầm về với nhau, cảm giác rất mới mẻ.
Sau khi về tới nhà, mọi người mới nhớ ra, bữa tối hôm nay... Phải làm sao đây?
Thấy tủ lạnh trong nhà trống rỗng không có bất cứ một thứ gì, Vy Vy nói một cách bất đắc dĩ: “Xem ra chúng ta phải ra ngoài mua ít đồ ăn! Đi thôi, xem có siêu thị nào gần đây không! Tối nay chúng ta ăn lẩu đi!”
“Được được!” Văn Gian Thanh lập tức hùa theo: “Ăn lẩu hay nè! Đơn giản!”
Thẩm Viễn kéo tay em Thẩm Mạch của mình đi ra ngoài, vừa đi vừa lắc đầu: “Cái thế giới này ấy, yêu nhau là bốc mùi vậy đấy, chỉ có FA chúng ta là thơm phưc thôi.”
Thẩm Mạch khó hiểu nhìn Thẩm Viễn: “Anh, cái gì mà yêu nhau, cái gì mà FA hả?”
“Sau này em sẽ biết!” Thẩm Viễn tiếp tục thở dài nói.
Khuôn mặt của Thẩm Mạch hiện lên dấu chấm hỏi.
Văn Gian Thanh và Vy Vy liếc nhìn nhau một cái, sau đó nhanh chóng rời mắt đi.
Thẩm Mạch không hiểu,nhưng những người khác đều hiểu.
Phạm Đậu Đậu và Phạm Đinh Đinh chỉ cười không nói lời nào, sau đó theo chân Thẩm Viễn và Thẩm Mạch ra ngoài.
Hạ Thẩm Châu cười ha ha, đưa tay vỗ vai Văn Gian Thanh rồi cũng ra ngoài.
Thẩm Tùng Tý và Farina nhìn nhau, Thẩm Tùng Tý cười ngây ngô với Farina, hoàn toàn không hiểu ánh nhìn hàm xúc của cô.
Farina thực sự rất bất đắc dĩ!
Sao cô lại thích một người như khúc gỗ thế này chứ!
Rốt cuộc khi nào cậu ấy mới hiểu được đây?
“Đi đi đi, chúng ta cũng đi. Nhiều người dễ xách đồ. Bây giờ chúng ta không có người hầu hạ nữa rồi, mọi chuyện đều phải tự lo!” Thẩm Tùng Tý kéo Farina ra ngoài.
Văn Gian Thanh và Vy Vy nhìn xung quanh, trong nhà chỉ còn có hai người họ.
Vy Vy không nhìn Văn Gian Thanh, cô cúi đầu đi ra ngoài.
Văn Gian Thanh đưa tay nắm lấy tay của Vy Vy, muốn cầm tay cô đi ra.
Vy Vy lập tức rút tay lại, cô bước nhanh theo kịp Farina, xuống lầu với Farina.
Văn Gian Thanh đi sau cùng.
Cậu thấy lúc Vy Vy rút tay ra, rõ ràng tai cô đỏ bừng lên.
Phát hiện này khiến tâm trạng của Văn Gian Thanh rất tốt!
Văn Gian Thanh mới ra khỏi cửa, mấy người kia đã vào thang máy đi xuống rồi, Văn Gian Thanh đứng trước cửa thang máy đợi chuyến sau.
“Anh Giản Thanh.” Giọng nói của Mộ Tiểu Vũ vang lên ở bên cạnh.
Văn Gian Thanh quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Tiểu Vũ, cậu tưởng mình hoa mắt nên gặp ma rồi!
Sao Mộ Tiểu Vũ lại ở đây?
Mộ Tiểu Vũ đứng trước mặt Văn Gian Thanh, xấu hổ nói: “Anh Giản Thanh, em báo danh học thêm ở trường Hồng Nghệ rồi. Mặc dù em múa ba lê khá tốt, nhưng học tập thì không ổn lắm. Em không bằng mọi người, nên không thể tới học thêm ở Nhị Trung, vì thế tới học ở trường bên cạnh. Bây giờ chúng ta có thể đi học cùng nhau rồi!”
Văn Gian Thanh không biết phải nói gì mới được, chỉ có thể ngắc ngứ: “Bà ngoại có biết không?”
“Có, em đã xin nghỉ với cô Từ rồi. Cô Từ đã đồng ý.” Mộ Tiểu Vũ ngượng ngùng trả lời: “Em ở trong căn chung cư nhỏ bên cạnh, có chuyện gì thì cứ tới tìm em bất cứ lúc nào. Đúng rồi, anh định đi đâu vậy?”
“À, bọn anh định đi siêu thị mua đồ.” Ánh mắt của Văn Gian Thanh lóe lên, cậu đáp.
“Vừa hay em cũng muốn đi siêu thị, hay là chúng ta đi cùng nhau đi.” Mộ Tiểu Vũ mặt dày hỏi.
“Cái này... Được rồi.” Văn Gian Thanh gật đầu, đúng lúc thang máy tới, hai người vào thang máy cùng nhau.
Thang máy xuống lầu một rất nhanh. Mọi người vẫn đang chờ Văn Gian Thanh ở tầng một.
Thang máy vừa mở ra, mọi người còn định trêu ghẹo Văn Gian Thanh, lại phát hiện có cả Mộ Tiểu Vũ đi cùng với cậu.
Sắc mặt vốn là xấu hổ của Vy Vy lập tức thay đổi, cô chuyển mắt sang chỗ khác nhanh chóng.
Những người khác nhìn thấy Mộ Tiểu Vũ đều rất sửng sốt.
Sao cậu ấy lại ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.