Chương 1604
Phân Hoa Phất Liễu
25/07/2019
Đang lúc Dương Lâm chờ đợi tin nhắn tiếp theo của Trình Thiên Cát, Trình Thiên Cát lại không nhắn lại nữa.
Dương Lâm cầm điện thoại di động, nhìn hết lần này tới lần khác, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ tin nhắn của Trình Thiên Cát.
Nhưng Trình Thiên Cát không gửi tới nữa.
Trong đôi mắt của Dương Lâm hiện lên vẻ lạc lõng, rồi lại cảm thấy mình không nên tham lam như thế, anh ấy đối xử với mình đã tốt lắm rồi, sao lại có thể quá tham lam vậy chứ?
Mẹ của Dương Lâm gõ cửa: “Lâm lâm, ra ăn cơm.”
“Vâng, con ra ngay.” Dương Lâm đành phải đặt điện thoại lên bàn, đi ra ngoài ăn cơm.
Mẹ của Dương Lâm đã sắp xếp xong bát đũa, bà đang đỡ ba Dương Lâm bước chầm chậm từ trong phòng ra.
Hiện tại, ba Dương Lâm đã đỡ hơn nhiều, có thể đi được một đoạn.
Thấy tốc độ khôi phục của ba mình, Dương Lâm cảm thấy có khổ cực đến mấy cũng đều đáng giá.
Dương Lâm giúp mẹ múc canh và xới cơm, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ba mẹ, tương lai con kiếm được nhiều tiền rồi thì sẽ đưa ba mẹ rời khỏi nơi này, tới một nơi có phong cảnh đẹp, không khí trong lành để dưỡng lão.
Ba của Dương Lâm bật cười, nói: “Chỉ có con gái là hiếu thảo nhất.”
Ba của Dương Lâm thở dài một tiếng: “Nói chuyện này làm gì? Cả đời này chúng ta cũng không thể rời khỏi cái thành phố này được, muốn đi thì phải có tiền!”
Dương Lâm cắn môi, do dự một lát, cuối cùng vẫn không nói ra là mình đã có bảy trăm triệu gửi ngân hàng.
Chờ tới ngày mọi chuyện chắc chắn rồi nói.
“Lâm Lâm, sao con không ăn thức ăn? Có tâm sự gì à?” Ba Dương Lâm nhạy cảm phát hiện ra rằng tối nay con gái mình có vẻ đa sầu đa cảm, ông không nhịn được mở miệng hỏi: “Gần đây học hành mệt mỏi quá sao?”
Dương Lâm vội lắc đầu: “Không ạ, không phải đâu, chương trình học rất nhẹ nhàng. Con đang nghĩ tới chuyện công việc. Giờ con đang đi làm ở công ty của tổng giám đốc Thái rồi mà, tổng giám đốc Thái trả con không ít tiền, vì vậy có rất nhiều chuyện phải lo. Con cũng chỉ muốn làm cho tốt nên mới thơ thẩn như thế. Con không sao đâu. Ba, nhất định con sẽ kiếm được nhiều tiền, đưa ba tới vùng khác dưỡng lão! Bác sĩ cũng nói ba cần được tĩnh dưỡng! Còn hai năm nữa là con tốt nghiệp đại học rồi, tới lúc đó con cũng tích cóp đủ tiền!”
Ba Dương Lâm cười vui nói: “Ừ, ừ, vậy ba sẽ chờ hưởng phúc của con. Nếu là Lâm Lâm tìm được một người bạn trai tốt nữa, cho dù có phải chết ba cũng nhắm mắt!”
Mẹ Dương Lâm lập tức nói: “Có con ở đây mà còn nói linh tinh gì vậy!”
Ba Dương Lâm chỉ cười nhìn Dương Lâm, trong lòng Dương Lâm lại có hàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô đã cất giấu bóng hình An Tử Tuyên trong tim, có lẽ sẽ chẳng thể nào thích người con trai nào khác được nữa.
Đợi hai ngày mà không thấy Trình Thiên Cát nhắn tin tới nữa, Dương Lâm mới đi tìm Thái Đức Phát, nói với Thái Đức Phát rằng theo những gì mà cô hỏi thăm được, An Tử Tuyên vận chuyển một lượng thực phẩm lớn từ nước ngoài về, một trăm bảy lăm tỷ là tiền thời kì đầu, sau đó sẽ còn nhiều khoản khác nữa, tất cả phải khoảng bảy trăm tỷ.
Thái Đức Phát hỏi là thực phẩm gì, Dương Lâm nói là ngô, tất cả đều sẽ xuất khẩu ra nước ngoài.
Thái Đức Phát bắt đầu có ý đồ chen một chân vào.
Đang lúc hắn nghĩ phải làm sao để tìm được Trình Thiên Cát bàn chuyện, Trình Thiên Cát chủ động tới tìm hắn, hơn nữa còn mang một bản hợp đồng tới: “Tổng giám đốc Thái, tôi có chuyện này muốn làm phiền anh.”
Trình Thiên Cát vào thẳng vấn đề: “Tôi có một lượng hàng muốn chuyển tới đây, sau đó tới thành phố Vinh rồi vận ra nước ngoài. Bởi vì tuyến đường hơi dài nên cần một địa điểm trung gian. Nghe nói tổng giám đốc có không ít kho hàng ở đây nên muốn hợp tác với tổng giám đốc Thái, không biết ý của tổng giám đốc Thái thế nào? Đây là bản hợp đồng mà luật sư của tôi soạn ra, tổng giám đốc Thái xem qua một chút đi.”
Thấy Trình Thiên Cát nể mặt mình như thế, Thái Đức Phát cũng biết buôn bán phải có trình tự, vì thế hắn cười hào sảng, không khách sáo với Trình Thiên Cát mà cầm bản hợp đồng lên đọc kĩ một lần.
Bản hợp đồng này được viết bằng hai ngôn ngữ là tiếng trung và tiếng Italy.
Thái Đức Phát không hiểu tiếng Italy, nhưng hắn hiểu tiếng trung mà!
Đọc tới chỗ Trình Thiên Cát đồng ý dùng hai mươi phần trăm lợi nhuận để làm phí dụng cho kho hàng bảo quản, ánh mắt Thái Đức Phát sáng rực lên.
Phải biết rằng đây là một cuộc làm ăn lâu dài của Trình Thiên Cát, chứ không phải chỉ một, hai lần. Nói cách khác, chỉ cần Trình Thiên Cát còn vận chuyển hàng qua thành phố I, vậy thì hắn còn có thể chia lợi nhuận không ngừng như thế.
Trình Thiên Cát có thành ý như thế, Thái Đức Phát cười tới mức khuôn mặt sắp biến thành khuôn mặt của phật di lặc: “An thiếu gia có thành ý như vậy, sao tôi có thể ngồi mát mà ăn bát vàng chứ?”
Trình Thiên Cát mìm cười nói: “Không thể nói như vậy được, ở đây, tổng giám đốc Thái chính là người quyết định. Có tổng giám đốc Thái trấn giữ ở đây, tôi sẽ không sợ kẻ khác tới quấy rối. Vụ này tôi làm chung với mấy người bạn nên phải tìm nơi an toàn mới được.”
Thái Đức Phát gật đầu: “Cái này thì đúng này, không phải tôi khoe khoang, chỉ cần ở thành phố I thì An thiếu gia cứ yên tâm, không ai dám động tới địa bàn của tôi.”
Trình Thiên Cát cười rất khiêm tốn: “Đó là đương nhiên rồi, không tin người khác thì thôi, chẳng lẽ còn không tin cả anh Thái sao?”
Một từ anh Thái nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.
Thái Đức Phát rất hài lòng với sự thức thời của Trình Thiên Cát.
Ở trong mắt Thái Đức Phát, Trình Thiên Cát là người bề dưới, hắn bàn bạc ngang hàng với đối phương đã là nể mặt lắm rồi, nếu Trình Thiên Cát còn không biết điều, vậy thì cũng chẳng cần qua lại làm gì.
Tuy Trình Thiên Cát còn ít tuổi, nhưng được cái khá thông minh.
Thái Đức Phát cũng bằng lòng chơi cùng với anh.
“Nghe nói cậu muốn vận chuyển một lượng thực phẩm tới đây à?” Thái Đức Phát đưa ra câu hỏi: “Thực phẩm trong nước đều có nơi phân phát cả rồi, số thực phẩm này của cậu tới từ đâu? Không phải tôi muốn thăm dò nguồn vào của cậu, mà chuyện này...”
Trình Thiên Cát đã đi guốc trong bụng hắn rồi, mỉm cười nói: “Anh Thái cứ yên tâm, mặc dù số thực phẩm này không đi đường sáng, nhưng có không ít người tham dự vào chuyện này. Tất cả ngồi trên một con thuyền, lợi ích ràng buộc với nhau, vậy nên số thực phẩm này sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”
Thái Đức Phát hiểu ra ngay lập tức, hắn cười ha ha nói: “Nếu cậu đã nói thế thì người làm anh này cũng không nên hỏi thêm nữa. Nghe nói cậu muốn kho hàng số ba của tôi à? Vị trí của kho hàng số ba thì tốt thật, nhưng không giấu gì cậu, trong kho hàng số ba của tôi còn đang để một lượng hàng, có người nợ tiền tôi rồi bỏ chạy, thế là tôi liền niêm phong hàng của hắn. Tôi vẫn còn chưa xem số hàng đó là hàng gì, nhưng chắc hẳn thứ đặt trong kho hàng số ba thì cũng không phải thứ gì đáng giá...”
Trình Thiên Cát nghe nhạc đoán lời, hiểu ra ý của hắn chỉ trong nháy mắt, lập tức nói: “Anh Thái đã mang tới cho tôi một sự tiện lợi lớn như thế, thằng em này cũng bằng lòng cống hiến chút sức lực cho anh Thái. Người đó nợ anh Thái bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả số tiền đó.”
Tổng giám đốc Thái cười rất hài lòng: “Cũng không bao nhiêu, chỉ bảy mươi tỷ thôi. Nhưng sao có thể để cậu bỏ tiền ra được chứ?”
Nhưng Trình Thiên Cát không gửi tới nữa.
Trong đôi mắt của Dương Lâm hiện lên vẻ lạc lõng, rồi lại cảm thấy mình không nên tham lam như thế, anh ấy đối xử với mình đã tốt lắm rồi, sao lại có thể quá tham lam vậy chứ?
Mẹ của Dương Lâm gõ cửa: “Lâm lâm, ra ăn cơm.”
“Vâng, con ra ngay.” Dương Lâm đành phải đặt điện thoại lên bàn, đi ra ngoài ăn cơm.
Mẹ của Dương Lâm đã sắp xếp xong bát đũa, bà đang đỡ ba Dương Lâm bước chầm chậm từ trong phòng ra.
Hiện tại, ba Dương Lâm đã đỡ hơn nhiều, có thể đi được một đoạn.
Thấy tốc độ khôi phục của ba mình, Dương Lâm cảm thấy có khổ cực đến mấy cũng đều đáng giá.
Dương Lâm giúp mẹ múc canh và xới cơm, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Ba mẹ, tương lai con kiếm được nhiều tiền rồi thì sẽ đưa ba mẹ rời khỏi nơi này, tới một nơi có phong cảnh đẹp, không khí trong lành để dưỡng lão.
Ba của Dương Lâm bật cười, nói: “Chỉ có con gái là hiếu thảo nhất.”
Ba của Dương Lâm thở dài một tiếng: “Nói chuyện này làm gì? Cả đời này chúng ta cũng không thể rời khỏi cái thành phố này được, muốn đi thì phải có tiền!”
Dương Lâm cắn môi, do dự một lát, cuối cùng vẫn không nói ra là mình đã có bảy trăm triệu gửi ngân hàng.
Chờ tới ngày mọi chuyện chắc chắn rồi nói.
“Lâm Lâm, sao con không ăn thức ăn? Có tâm sự gì à?” Ba Dương Lâm nhạy cảm phát hiện ra rằng tối nay con gái mình có vẻ đa sầu đa cảm, ông không nhịn được mở miệng hỏi: “Gần đây học hành mệt mỏi quá sao?”
Dương Lâm vội lắc đầu: “Không ạ, không phải đâu, chương trình học rất nhẹ nhàng. Con đang nghĩ tới chuyện công việc. Giờ con đang đi làm ở công ty của tổng giám đốc Thái rồi mà, tổng giám đốc Thái trả con không ít tiền, vì vậy có rất nhiều chuyện phải lo. Con cũng chỉ muốn làm cho tốt nên mới thơ thẩn như thế. Con không sao đâu. Ba, nhất định con sẽ kiếm được nhiều tiền, đưa ba tới vùng khác dưỡng lão! Bác sĩ cũng nói ba cần được tĩnh dưỡng! Còn hai năm nữa là con tốt nghiệp đại học rồi, tới lúc đó con cũng tích cóp đủ tiền!”
Ba Dương Lâm cười vui nói: “Ừ, ừ, vậy ba sẽ chờ hưởng phúc của con. Nếu là Lâm Lâm tìm được một người bạn trai tốt nữa, cho dù có phải chết ba cũng nhắm mắt!”
Mẹ Dương Lâm lập tức nói: “Có con ở đây mà còn nói linh tinh gì vậy!”
Ba Dương Lâm chỉ cười nhìn Dương Lâm, trong lòng Dương Lâm lại có hàng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cô đã cất giấu bóng hình An Tử Tuyên trong tim, có lẽ sẽ chẳng thể nào thích người con trai nào khác được nữa.
Đợi hai ngày mà không thấy Trình Thiên Cát nhắn tin tới nữa, Dương Lâm mới đi tìm Thái Đức Phát, nói với Thái Đức Phát rằng theo những gì mà cô hỏi thăm được, An Tử Tuyên vận chuyển một lượng thực phẩm lớn từ nước ngoài về, một trăm bảy lăm tỷ là tiền thời kì đầu, sau đó sẽ còn nhiều khoản khác nữa, tất cả phải khoảng bảy trăm tỷ.
Thái Đức Phát hỏi là thực phẩm gì, Dương Lâm nói là ngô, tất cả đều sẽ xuất khẩu ra nước ngoài.
Thái Đức Phát bắt đầu có ý đồ chen một chân vào.
Đang lúc hắn nghĩ phải làm sao để tìm được Trình Thiên Cát bàn chuyện, Trình Thiên Cát chủ động tới tìm hắn, hơn nữa còn mang một bản hợp đồng tới: “Tổng giám đốc Thái, tôi có chuyện này muốn làm phiền anh.”
Trình Thiên Cát vào thẳng vấn đề: “Tôi có một lượng hàng muốn chuyển tới đây, sau đó tới thành phố Vinh rồi vận ra nước ngoài. Bởi vì tuyến đường hơi dài nên cần một địa điểm trung gian. Nghe nói tổng giám đốc có không ít kho hàng ở đây nên muốn hợp tác với tổng giám đốc Thái, không biết ý của tổng giám đốc Thái thế nào? Đây là bản hợp đồng mà luật sư của tôi soạn ra, tổng giám đốc Thái xem qua một chút đi.”
Thấy Trình Thiên Cát nể mặt mình như thế, Thái Đức Phát cũng biết buôn bán phải có trình tự, vì thế hắn cười hào sảng, không khách sáo với Trình Thiên Cát mà cầm bản hợp đồng lên đọc kĩ một lần.
Bản hợp đồng này được viết bằng hai ngôn ngữ là tiếng trung và tiếng Italy.
Thái Đức Phát không hiểu tiếng Italy, nhưng hắn hiểu tiếng trung mà!
Đọc tới chỗ Trình Thiên Cát đồng ý dùng hai mươi phần trăm lợi nhuận để làm phí dụng cho kho hàng bảo quản, ánh mắt Thái Đức Phát sáng rực lên.
Phải biết rằng đây là một cuộc làm ăn lâu dài của Trình Thiên Cát, chứ không phải chỉ một, hai lần. Nói cách khác, chỉ cần Trình Thiên Cát còn vận chuyển hàng qua thành phố I, vậy thì hắn còn có thể chia lợi nhuận không ngừng như thế.
Trình Thiên Cát có thành ý như thế, Thái Đức Phát cười tới mức khuôn mặt sắp biến thành khuôn mặt của phật di lặc: “An thiếu gia có thành ý như vậy, sao tôi có thể ngồi mát mà ăn bát vàng chứ?”
Trình Thiên Cát mìm cười nói: “Không thể nói như vậy được, ở đây, tổng giám đốc Thái chính là người quyết định. Có tổng giám đốc Thái trấn giữ ở đây, tôi sẽ không sợ kẻ khác tới quấy rối. Vụ này tôi làm chung với mấy người bạn nên phải tìm nơi an toàn mới được.”
Thái Đức Phát gật đầu: “Cái này thì đúng này, không phải tôi khoe khoang, chỉ cần ở thành phố I thì An thiếu gia cứ yên tâm, không ai dám động tới địa bàn của tôi.”
Trình Thiên Cát cười rất khiêm tốn: “Đó là đương nhiên rồi, không tin người khác thì thôi, chẳng lẽ còn không tin cả anh Thái sao?”
Một từ anh Thái nhanh chóng kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.
Thái Đức Phát rất hài lòng với sự thức thời của Trình Thiên Cát.
Ở trong mắt Thái Đức Phát, Trình Thiên Cát là người bề dưới, hắn bàn bạc ngang hàng với đối phương đã là nể mặt lắm rồi, nếu Trình Thiên Cát còn không biết điều, vậy thì cũng chẳng cần qua lại làm gì.
Tuy Trình Thiên Cát còn ít tuổi, nhưng được cái khá thông minh.
Thái Đức Phát cũng bằng lòng chơi cùng với anh.
“Nghe nói cậu muốn vận chuyển một lượng thực phẩm tới đây à?” Thái Đức Phát đưa ra câu hỏi: “Thực phẩm trong nước đều có nơi phân phát cả rồi, số thực phẩm này của cậu tới từ đâu? Không phải tôi muốn thăm dò nguồn vào của cậu, mà chuyện này...”
Trình Thiên Cát đã đi guốc trong bụng hắn rồi, mỉm cười nói: “Anh Thái cứ yên tâm, mặc dù số thực phẩm này không đi đường sáng, nhưng có không ít người tham dự vào chuyện này. Tất cả ngồi trên một con thuyền, lợi ích ràng buộc với nhau, vậy nên số thực phẩm này sẽ không có bất cứ vấn đề gì.”
Thái Đức Phát hiểu ra ngay lập tức, hắn cười ha ha nói: “Nếu cậu đã nói thế thì người làm anh này cũng không nên hỏi thêm nữa. Nghe nói cậu muốn kho hàng số ba của tôi à? Vị trí của kho hàng số ba thì tốt thật, nhưng không giấu gì cậu, trong kho hàng số ba của tôi còn đang để một lượng hàng, có người nợ tiền tôi rồi bỏ chạy, thế là tôi liền niêm phong hàng của hắn. Tôi vẫn còn chưa xem số hàng đó là hàng gì, nhưng chắc hẳn thứ đặt trong kho hàng số ba thì cũng không phải thứ gì đáng giá...”
Trình Thiên Cát nghe nhạc đoán lời, hiểu ra ý của hắn chỉ trong nháy mắt, lập tức nói: “Anh Thái đã mang tới cho tôi một sự tiện lợi lớn như thế, thằng em này cũng bằng lòng cống hiến chút sức lực cho anh Thái. Người đó nợ anh Thái bao nhiêu tiền? Tôi sẽ trả số tiền đó.”
Tổng giám đốc Thái cười rất hài lòng: “Cũng không bao nhiêu, chỉ bảy mươi tỷ thôi. Nhưng sao có thể để cậu bỏ tiền ra được chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.