Chương 1619
Phân Hoa Phất Liễu
25/07/2019
Trình Thiên Cát và Dương Lâm bây giờ vẫn chưa biết, Thẩm Thất và Hạ Nhật Ninh thù thì thỏ thẻ với nhau liền đem mấy ngày sau này của họ, cứ thế mà
tùy ý quyết định.
Có Hạ Nhật Ninh giúp đỡ, thế hì không có khó khăn gì nữa.
Một lúc sau, Hạ Nhật Ninh cố ý dọn sạch một đảo hoang, sau đó liền vứt một ít đồ không quan trọng, nhưng với người trong nghề mà nói là vật tư rất quan trọng, sau đó cắt đứt tất cả mọi liên hệ nơi này với thế giới bên ngoài, ví dụ như máy truyền tin nhắn, mạng internet các loại...
Chờ sau khi mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Thất lựa chọn cuối tuần, mà mời hai người họ đến: “Em tính đi ra ngoài nghỉ mát hai người cũng đi cùng nhé.”
Trình Thiên Cát không nghĩ nhiều, Dương Lâm cũng không cho rằng Thẩm Thất sẽ hại mình, sau đó họ đã đến đây.
Trước khi đến, Thẩm Thất đã nói trước với họ, nói không cần đem quá nhiều đồ, dù sao trên đảo cái gì cũng có cả.
Dù là Trình Thiên Cát hay Dương Lâm, đều biết Hạ gia giàu đến mức nào.
Thẩm Thất muốn đi nghỉ mát, thế thì chắc chắn trong nhà đã đem bên đó từ trong ra ngoài chuẩn bị xong cả rồi.
Cho nên, Trình Thiên Cát và Dương Lâm chỉ là xách theo chiếc túi nhỏ, cứ thế mà chuẩn bị đi nghỉ mát.
Lên thuyền, Trình Thiên Cát và Dương Lâm phát hiện chỉ có mình Hạ Nhật Ninh trên thuyền, không kiềm được mà hỏi: “Hạ tổng, Thẩm tổng sao không đến?”
Hạ Nhật Ninh mở miệng liền nói: “Tiểu Thất đã qua đó trước, bên đó cần sắp xếp một chút, cho nên em ấy đem người qua đó trước. Tôi ở đây đợi hai người.”
Trình Thiên Cát tuy rằng có chút ngờ vực, nhưng anh ta đối với Thẩm Thất là tin tưởng vô điều kiện, do đó cũng không nghĩ nhiều.
Dương Lâm cũng như thế.
Trong lòng của Dương Lâm, Thẩm Thất chính là nữ thần, nữ thần sẽ gạt cô ấy sao?
Ừm, sẽ đó.
Nữ thần lừa chính là cô ấy.
Hạ Nhật Ninh sau khi xác định Trình Thiên Cát và Dương Lâm lên trên thuyền, hơn nữa không có đem vật dụng gì khác, cuối cùng yên tâm mà tìm cớ đi xuống thuyền, để người láy thuyền đưa họ đi.
Khoảng cách đảo và đất liền, đi mất khoảng hơn một tiếng.
Cũng chính là nói, trừ khi thể lực họ mạnh khỏe vô cùng, nếu không, muốn dựa vào bơi lội mà trở về, điều đó căn bản là mơ giữa ban ngày.
Người láy thuyền sau khi đưa Trình Thiên Cát và Dương Lâm đến trên đảo, cả chào cũng không có liền trực tiếp mở thuyền chạy về.
Giây phút người láy thuyền bỏ chạy Trình Thiên Cát liền phát hiện không bình thường.
Nhưng cậu ta cũng cảm thấy trên đảo nhỏ, chút nguy hiểm cũng không có, cho nên cũng không thèm để ý.
Còn Dương Lâm vẫn khờ khạo hỏi: “Người đó sao chạy nhanh thế kia? Làm như chúng ta ăn thịt người vậy. Đúng rồi, Thẩm tổng ở đâu? Hạ tổng không phải nói, Thẩm tổng trên đảo rồi sao?”
Trình Thiên Cát không muốn đả kích cô ấy, chỉ cười nói: “Đi thôi, đi xem trên đảo này có những gì.”
“A? Được!” Dương Lâm vẫn cứ dòm ngó xung quanh, mong muốn tìm thấy Thẩm Thất.
Cô ấy làm gì mà biết, trên đảo này chỉ có hai người họ chứ?
Vì để tác hợp cho họ, Thẩm Thất cũng là phí không ít công sức!
Trình Thiên Cát đeo balo, đi một vòng quanh đảo, anh ta nhìn dấu vết lật dỡ, trong lòng chuyện gì mà không hiểu chứ?
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đây là cố ý để họ ở lại trên đảo, có lẽ là muốn ép họ gạo nấu thành cơm chăng?
Ây...
Thật phát rầu mà!
Dương Lâm cũng đi quanh một vòng, sau khi không phát hiện một ai, mới ý thức có vấn đề.
Bây giờ trên đảo nhỏ, chỉ có hai người họ, hơn nữa tín hiệu điện thoại cũng không có!
Không có mạng!
Trên hòn đảo lón này, chỉ có một căn nhà rách có thể ở được.
Bởi vì những nhà khác không phải không có cửa chính là không có cửa sổ, hoặc là trong đó nhét đầy đồ đạc, cậu muốn đặt chân cũng không có chỗ.
Dương Lâm liền ngây ra, quay đầu nhìn Trình Thiên Cát: “Đây, làm như thế nào? Điện thoại em chút tín hiệu cũng không có, em...”
“Không sao.” Trình Thiên Cát bình tĩnh mà trả lời nói: “Hoàn cảnh ở đây không tệ.”
“A?” Dương Lâm liền há to miệng: “Đây là không tệ sao?”
Trình Thiên Cát đem túi ném cho Dương Lâm, xắn tay áo, sau đó bắt đầu dọn dẹp căn nhà đó.
Sau khi đem một ít đồ không cần thiết đều ném ra ngoài, chỉ để đồ có thể dùng được, sau đó đi đến căn nhà nhét đầy đồ trong đó, chọn cái giường có thể ngủ được, sau đó đem một cái kệ, đặt một miếng ván làm thành bàn. Lại tìm một ít đồ có thể dùng được, từng món một mà xếp ra.
Chẳng qua với nửa tiếng, căn nhà liền được dọn dẹp xong.
Nhưng, căn nhà chỉ có một gian nhứ thế, cũng là nói hai người ở cùng trong một phòng.
Dương Lâm nhìn có chút hoa cả mắt, cô ấy không biết mấy đồ đó tuy nhiên có thể dùng như thế, dùng như thế, dùng thế kia...
Trình Thiên Cát dùng ít cỏ khô lót trên giường lót ván, sau đó từ trong nhà kho lật ra một tấm rèm cũng còn khá mới, đem làm ga trải giường, trải trên cỏ khô.
Dương Lâm thấy thế, vội đặt túi xuống mà đi qua phụ.
Trình Thiên Cát thấy Dương Lâm qua phụ, cũng tự nhiên mà chỉ huy cô ấy làm chút chuyện đơn giản.
Ví dụ như, tìm một ít lọ, đi ra ngoài biển rửa sạch đem về.
Ví dụ như đi tìm một ít củi khô hoặc chưa khô đem về, chất đống ở một nhà kho có thể che mưa che gió, để khi cần mà dùng.
Ví dụ như, nói với Dương Lâm, những loại cây nào có thể ăn được, những loại rau nào có thể làm thức ăn, ví dụ như làm thế nào mà đào nhanh được mấy củ đưới đất v.v.v...
Vừa bắt đầu Dương Lâm chân rối tay bời nhếch nhác vô cùng, dần dần khi thấy Trình Thiên Cát bình tĩnh từ tốn thế kia, Dương Lâm cũng liền tìm được quy luật của nó, một lúc sau liền tìm được một đống đồ lớn.
“Chúng ta đây là muốn làm gì?” Dương Lâm không kiềm được hỏi: “Tại sao lại phải thu thập nhiều đồ như thế chứ?”
“Nếu như anh đoán không lầm, chúng ta sẽ ở đây một khoảng thời gian.” Trình Thiên Cát trả lời nói: “Cho nên khoảng thời gian này, chúng ta cần dựa vào mình giải quyết vấn đề sinh tồn.”
Dương Lâm liền ngây ra: “Không thể nào đó chứ! Em còn phải đến công ty đi làm! Thẩm tổng không thể nào để em một mình ở đây chứ!”
Trình Thiên Cát nhìn biểu cảm ngu ngơ của Dương Lâm, liền biết ngay cô ấy vẫn là Dương Lâm của năm xưa, tuy rằng thông minh, nhưng vẫn giữ lấy vể ngây thơ.
Trình Thiên Cát liền haha cười lớn: “Được rồi, tin anh! Nếu không ngoài dự liệu, ngày mai ngày kia trời sẽ mưa.”
“A?” Dương Lâm thật sự là ngây ra: “Nhưng, chúng ta đều không mang dù.”
Trình Thiên Cát cười rất nhàn hạ: “Cho nên, mấy hôm này cứ xem như cho mình nghỉ phép! Được rồi, anh đi ra biển đây.”
“Anh muốn đi làm gì?” Dương Lâm liền ý thức mà hỏi.
Ở đây, chỉ có hai người họ, Dương Lâm cũng trong tiềm thức mà dựa dẫm vào Trình Thiên Cát.
“Anh đi lấy ít nước biển, sau đó tìm cách phơi khô chế ra ít muối.
“Trình Thiên Cát giải thích nói: “Nếu không, chỉ ăn mấy vật đó, đạm bạc nhạt nhẻo đến khiến người ta buồn nôn.” Dương Lâm liền hỏi: “Thế em thì sao? Em phải làm gì?”
Có Hạ Nhật Ninh giúp đỡ, thế hì không có khó khăn gì nữa.
Một lúc sau, Hạ Nhật Ninh cố ý dọn sạch một đảo hoang, sau đó liền vứt một ít đồ không quan trọng, nhưng với người trong nghề mà nói là vật tư rất quan trọng, sau đó cắt đứt tất cả mọi liên hệ nơi này với thế giới bên ngoài, ví dụ như máy truyền tin nhắn, mạng internet các loại...
Chờ sau khi mọi thứ chuẩn bị sẵn sàng, Thẩm Thất lựa chọn cuối tuần, mà mời hai người họ đến: “Em tính đi ra ngoài nghỉ mát hai người cũng đi cùng nhé.”
Trình Thiên Cát không nghĩ nhiều, Dương Lâm cũng không cho rằng Thẩm Thất sẽ hại mình, sau đó họ đã đến đây.
Trước khi đến, Thẩm Thất đã nói trước với họ, nói không cần đem quá nhiều đồ, dù sao trên đảo cái gì cũng có cả.
Dù là Trình Thiên Cát hay Dương Lâm, đều biết Hạ gia giàu đến mức nào.
Thẩm Thất muốn đi nghỉ mát, thế thì chắc chắn trong nhà đã đem bên đó từ trong ra ngoài chuẩn bị xong cả rồi.
Cho nên, Trình Thiên Cát và Dương Lâm chỉ là xách theo chiếc túi nhỏ, cứ thế mà chuẩn bị đi nghỉ mát.
Lên thuyền, Trình Thiên Cát và Dương Lâm phát hiện chỉ có mình Hạ Nhật Ninh trên thuyền, không kiềm được mà hỏi: “Hạ tổng, Thẩm tổng sao không đến?”
Hạ Nhật Ninh mở miệng liền nói: “Tiểu Thất đã qua đó trước, bên đó cần sắp xếp một chút, cho nên em ấy đem người qua đó trước. Tôi ở đây đợi hai người.”
Trình Thiên Cát tuy rằng có chút ngờ vực, nhưng anh ta đối với Thẩm Thất là tin tưởng vô điều kiện, do đó cũng không nghĩ nhiều.
Dương Lâm cũng như thế.
Trong lòng của Dương Lâm, Thẩm Thất chính là nữ thần, nữ thần sẽ gạt cô ấy sao?
Ừm, sẽ đó.
Nữ thần lừa chính là cô ấy.
Hạ Nhật Ninh sau khi xác định Trình Thiên Cát và Dương Lâm lên trên thuyền, hơn nữa không có đem vật dụng gì khác, cuối cùng yên tâm mà tìm cớ đi xuống thuyền, để người láy thuyền đưa họ đi.
Khoảng cách đảo và đất liền, đi mất khoảng hơn một tiếng.
Cũng chính là nói, trừ khi thể lực họ mạnh khỏe vô cùng, nếu không, muốn dựa vào bơi lội mà trở về, điều đó căn bản là mơ giữa ban ngày.
Người láy thuyền sau khi đưa Trình Thiên Cát và Dương Lâm đến trên đảo, cả chào cũng không có liền trực tiếp mở thuyền chạy về.
Giây phút người láy thuyền bỏ chạy Trình Thiên Cát liền phát hiện không bình thường.
Nhưng cậu ta cũng cảm thấy trên đảo nhỏ, chút nguy hiểm cũng không có, cho nên cũng không thèm để ý.
Còn Dương Lâm vẫn khờ khạo hỏi: “Người đó sao chạy nhanh thế kia? Làm như chúng ta ăn thịt người vậy. Đúng rồi, Thẩm tổng ở đâu? Hạ tổng không phải nói, Thẩm tổng trên đảo rồi sao?”
Trình Thiên Cát không muốn đả kích cô ấy, chỉ cười nói: “Đi thôi, đi xem trên đảo này có những gì.”
“A? Được!” Dương Lâm vẫn cứ dòm ngó xung quanh, mong muốn tìm thấy Thẩm Thất.
Cô ấy làm gì mà biết, trên đảo này chỉ có hai người họ chứ?
Vì để tác hợp cho họ, Thẩm Thất cũng là phí không ít công sức!
Trình Thiên Cát đeo balo, đi một vòng quanh đảo, anh ta nhìn dấu vết lật dỡ, trong lòng chuyện gì mà không hiểu chứ?
Hạ Nhật Ninh và Thẩm Thất đây là cố ý để họ ở lại trên đảo, có lẽ là muốn ép họ gạo nấu thành cơm chăng?
Ây...
Thật phát rầu mà!
Dương Lâm cũng đi quanh một vòng, sau khi không phát hiện một ai, mới ý thức có vấn đề.
Bây giờ trên đảo nhỏ, chỉ có hai người họ, hơn nữa tín hiệu điện thoại cũng không có!
Không có mạng!
Trên hòn đảo lón này, chỉ có một căn nhà rách có thể ở được.
Bởi vì những nhà khác không phải không có cửa chính là không có cửa sổ, hoặc là trong đó nhét đầy đồ đạc, cậu muốn đặt chân cũng không có chỗ.
Dương Lâm liền ngây ra, quay đầu nhìn Trình Thiên Cát: “Đây, làm như thế nào? Điện thoại em chút tín hiệu cũng không có, em...”
“Không sao.” Trình Thiên Cát bình tĩnh mà trả lời nói: “Hoàn cảnh ở đây không tệ.”
“A?” Dương Lâm liền há to miệng: “Đây là không tệ sao?”
Trình Thiên Cát đem túi ném cho Dương Lâm, xắn tay áo, sau đó bắt đầu dọn dẹp căn nhà đó.
Sau khi đem một ít đồ không cần thiết đều ném ra ngoài, chỉ để đồ có thể dùng được, sau đó đi đến căn nhà nhét đầy đồ trong đó, chọn cái giường có thể ngủ được, sau đó đem một cái kệ, đặt một miếng ván làm thành bàn. Lại tìm một ít đồ có thể dùng được, từng món một mà xếp ra.
Chẳng qua với nửa tiếng, căn nhà liền được dọn dẹp xong.
Nhưng, căn nhà chỉ có một gian nhứ thế, cũng là nói hai người ở cùng trong một phòng.
Dương Lâm nhìn có chút hoa cả mắt, cô ấy không biết mấy đồ đó tuy nhiên có thể dùng như thế, dùng như thế, dùng thế kia...
Trình Thiên Cát dùng ít cỏ khô lót trên giường lót ván, sau đó từ trong nhà kho lật ra một tấm rèm cũng còn khá mới, đem làm ga trải giường, trải trên cỏ khô.
Dương Lâm thấy thế, vội đặt túi xuống mà đi qua phụ.
Trình Thiên Cát thấy Dương Lâm qua phụ, cũng tự nhiên mà chỉ huy cô ấy làm chút chuyện đơn giản.
Ví dụ như, tìm một ít lọ, đi ra ngoài biển rửa sạch đem về.
Ví dụ như đi tìm một ít củi khô hoặc chưa khô đem về, chất đống ở một nhà kho có thể che mưa che gió, để khi cần mà dùng.
Ví dụ như, nói với Dương Lâm, những loại cây nào có thể ăn được, những loại rau nào có thể làm thức ăn, ví dụ như làm thế nào mà đào nhanh được mấy củ đưới đất v.v.v...
Vừa bắt đầu Dương Lâm chân rối tay bời nhếch nhác vô cùng, dần dần khi thấy Trình Thiên Cát bình tĩnh từ tốn thế kia, Dương Lâm cũng liền tìm được quy luật của nó, một lúc sau liền tìm được một đống đồ lớn.
“Chúng ta đây là muốn làm gì?” Dương Lâm không kiềm được hỏi: “Tại sao lại phải thu thập nhiều đồ như thế chứ?”
“Nếu như anh đoán không lầm, chúng ta sẽ ở đây một khoảng thời gian.” Trình Thiên Cát trả lời nói: “Cho nên khoảng thời gian này, chúng ta cần dựa vào mình giải quyết vấn đề sinh tồn.”
Dương Lâm liền ngây ra: “Không thể nào đó chứ! Em còn phải đến công ty đi làm! Thẩm tổng không thể nào để em một mình ở đây chứ!”
Trình Thiên Cát nhìn biểu cảm ngu ngơ của Dương Lâm, liền biết ngay cô ấy vẫn là Dương Lâm của năm xưa, tuy rằng thông minh, nhưng vẫn giữ lấy vể ngây thơ.
Trình Thiên Cát liền haha cười lớn: “Được rồi, tin anh! Nếu không ngoài dự liệu, ngày mai ngày kia trời sẽ mưa.”
“A?” Dương Lâm thật sự là ngây ra: “Nhưng, chúng ta đều không mang dù.”
Trình Thiên Cát cười rất nhàn hạ: “Cho nên, mấy hôm này cứ xem như cho mình nghỉ phép! Được rồi, anh đi ra biển đây.”
“Anh muốn đi làm gì?” Dương Lâm liền ý thức mà hỏi.
Ở đây, chỉ có hai người họ, Dương Lâm cũng trong tiềm thức mà dựa dẫm vào Trình Thiên Cát.
“Anh đi lấy ít nước biển, sau đó tìm cách phơi khô chế ra ít muối.
“Trình Thiên Cát giải thích nói: “Nếu không, chỉ ăn mấy vật đó, đạm bạc nhạt nhẻo đến khiến người ta buồn nôn.” Dương Lâm liền hỏi: “Thế em thì sao? Em phải làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.