Chương 18
Phân Hoa Phất Liễu
24/06/2019
Thẩm Thất biết rằng, đây là người nhà họ Thẩm cố tình làm nhục cô.
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác.
Thẩm Thất cứ đứng như thế trước cửa lớn của nhà họ Thẩm, kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, Thẩm Ân Ân cũng cảm thấy vô vị, bèn cho người mở cửa lớn ra.
Thẩm Thất mang đồ vào nhà, để trên mặt đất, thản nhiên hỏi: “Anh trai của tôi đâu?”
Thẩm Ân Ân nhìn Thẩm Thất một cách chế giễu: “Ồ, cô dâu vu quy sao lại có thể tồi tàn như vậy? Con nuôi đúng là con nuôi, quả nhiên không ra mắt trước mặt người khác được. Chậc chậc chậc, xem kìa, hôm nay vu quy đó, cô ăn mặc như vậy về đây à? Còn nữa, chú rể của cô đâu? Sao lại chỉ có một mình cô?”
Thẩm Thất khẽ nhắm mặt lại, cố gắng nén lửa giận trong đầu xuống, cố gắng bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi thêm một lần: “Anh trai tôi đâu?”
Thẩm Ân Ân mặc kệ Thẩm Thất mà nói tiếp: “Sao tôi lại biết được người anh ngốc nghếch của cô đi đâu được chứ? Tôi đâu phải là bảo mẫu của anh ta!”
Thẩm Thất cố nén lửa giận, xoay người chạy về phía phòng của Thẩm Lục.
Vừa gõ cửa, mới phát hiện cửa phòng không hề đóng.
Một linh cảm không lành nảy ra.
Thẩm Thất đẩy mạnh cửa ra, chưa kịp mở lời, liền bị kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mặt!
Cô chỉ nhìn thấy Thẩm Lục đang ngồi ngổn ngang trên mặt đất, cố chấp dùng bút vẽ không ngừng vẽ ra những đường cong mà người khác không cách nào hiểu được, trên mặt đất toàn là những thức ăn vươn vẩy khắp nơi.
Trải qua một ngày một đêm, những thực phẩm này phát ra một mùi khiến người khác chịu đựng được
Khoé mắt Thẩm Thất nóng lên
Cô chỉ mới rời khỏi Thẩm Gia thôi, mà anh trai của cô đã bị ngược đãi như thế này!
Cha, cha ở trên trời cao khi nhìn thấy tất cả cảnh tượng này, liệu cha có đau lòng không?
Cha, tại sao cha lại bỏ lại hai con đi đến Thiên Quốc chứ?
Cha, tại sao lúc đó cha không mang hai đứa con theo cùng?
Tại sao lại vứt bỏ hai con trên thế gian này để chịu sự sỉ nhục này?
Thẩm Thất từ từ đi đến trước mặt Thẩm Lục, cúi gập người xuống.
Thân thể đang cố gắng vẽ những nét vẽ ấy của Thẩm Lục đột nhiên cứng đơ ra, anh chợt ngước đầu lên, khuôn mặt khiến người khác không cách nào rời mắt ra được đột nhiên phát ra một chùm sáng lạ lùng: "Tiểu Thất, em về rồi sao!"
Thẩm Thất rưng rứng nước mắt gật đầu: "Anh, em đã về rồi"
Thẩm Lục nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Thất, giờ anh mới có thể cười một cách yên tâm
Thẩm Ân Ân đứng ngoài cửa, trên mặt lộ ra chút bất cần: "Người anh ngốc nghếch này của cô cũng thật thú vị! Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, người hầu đút cơm cho anh ta, anh ta không những không hợp tác mà còn cố tình làm đổ hết xuống đất"
Thẩm Thất không nén được lửa giận trong lòng nữa: "Cô nói láo! Anh trai tôi chưa từng làm đổ thức ăn xuống đất lần nào cả! Anh ấy chỉ bị trầm cảm chứ không phải bị thần kinh.”
Thẩm Ân Ân liền cao ngạo nói: "Hừ, vậy thì sao chứ? Anh ta rốt cuộc cũng không phải một người đàn ông bình thường! Uổng công hắn có một khuôn mặt bảnh bao! Thật là lãng phí hết cơm canh của Thẩm Gia! Nếu đầu óc tốt hơn thì đã có thể bán thân lấy được chút tiền rồi. Khờ khạo như vậy, có đi làm trai cũng không ai thèm!"
Thẩm Lục là miếng vảy rồng của Thẩm Thất, bất cứ ai cũng không thể đụng chạm đến miếng vảy rồng của cô.
Thẩm Thất nghe thấy Thẩm Ân Ân nói ra những câu đó, liền nổi giận lôi đùng: “Thẩm Ân Ân cô im đi! Anh ấy cũng là anh trai của cô!”
“Anh trai của tôi ư? Hahaha! Đừng có đùa nữa! Thẩm Ân Ân ta không có loại gen đê tiện như vậy/” Thẩm Ân Ân không thèm nhìn Thẩm Thất: “Ta thật sự mong muốn người anh đó của cô mau chóng chết đi, mắc công làm vấy bẩn xuất thân hoàn hảo của ta.”
Thẩm Thất không thể nào chịu đựng được nữa, nâng tay tát mạnh vào mặt của Thẩm Ân Ân!
Bốp--Trên mặt Thẩm Ân Ân chợt hiện ra dấu vết năm ngón tay rõ rệt.
Nhưng cô cũng không còn cách nào khác.
Thẩm Thất cứ đứng như thế trước cửa lớn của nhà họ Thẩm, kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, Thẩm Ân Ân cũng cảm thấy vô vị, bèn cho người mở cửa lớn ra.
Thẩm Thất mang đồ vào nhà, để trên mặt đất, thản nhiên hỏi: “Anh trai của tôi đâu?”
Thẩm Ân Ân nhìn Thẩm Thất một cách chế giễu: “Ồ, cô dâu vu quy sao lại có thể tồi tàn như vậy? Con nuôi đúng là con nuôi, quả nhiên không ra mắt trước mặt người khác được. Chậc chậc chậc, xem kìa, hôm nay vu quy đó, cô ăn mặc như vậy về đây à? Còn nữa, chú rể của cô đâu? Sao lại chỉ có một mình cô?”
Thẩm Thất khẽ nhắm mặt lại, cố gắng nén lửa giận trong đầu xuống, cố gắng bình tĩnh lại, tiếp tục hỏi thêm một lần: “Anh trai tôi đâu?”
Thẩm Ân Ân mặc kệ Thẩm Thất mà nói tiếp: “Sao tôi lại biết được người anh ngốc nghếch của cô đi đâu được chứ? Tôi đâu phải là bảo mẫu của anh ta!”
Thẩm Thất cố nén lửa giận, xoay người chạy về phía phòng của Thẩm Lục.
Vừa gõ cửa, mới phát hiện cửa phòng không hề đóng.
Một linh cảm không lành nảy ra.
Thẩm Thất đẩy mạnh cửa ra, chưa kịp mở lời, liền bị kinh ngạc bởi cảnh tượng trước mặt!
Cô chỉ nhìn thấy Thẩm Lục đang ngồi ngổn ngang trên mặt đất, cố chấp dùng bút vẽ không ngừng vẽ ra những đường cong mà người khác không cách nào hiểu được, trên mặt đất toàn là những thức ăn vươn vẩy khắp nơi.
Trải qua một ngày một đêm, những thực phẩm này phát ra một mùi khiến người khác chịu đựng được
Khoé mắt Thẩm Thất nóng lên
Cô chỉ mới rời khỏi Thẩm Gia thôi, mà anh trai của cô đã bị ngược đãi như thế này!
Cha, cha ở trên trời cao khi nhìn thấy tất cả cảnh tượng này, liệu cha có đau lòng không?
Cha, tại sao cha lại bỏ lại hai con đi đến Thiên Quốc chứ?
Cha, tại sao lúc đó cha không mang hai đứa con theo cùng?
Tại sao lại vứt bỏ hai con trên thế gian này để chịu sự sỉ nhục này?
Thẩm Thất từ từ đi đến trước mặt Thẩm Lục, cúi gập người xuống.
Thân thể đang cố gắng vẽ những nét vẽ ấy của Thẩm Lục đột nhiên cứng đơ ra, anh chợt ngước đầu lên, khuôn mặt khiến người khác không cách nào rời mắt ra được đột nhiên phát ra một chùm sáng lạ lùng: "Tiểu Thất, em về rồi sao!"
Thẩm Thất rưng rứng nước mắt gật đầu: "Anh, em đã về rồi"
Thẩm Lục nghiêm túc nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Thất, giờ anh mới có thể cười một cách yên tâm
Thẩm Ân Ân đứng ngoài cửa, trên mặt lộ ra chút bất cần: "Người anh ngốc nghếch này của cô cũng thật thú vị! Rượu mời không uống lại uống rượu phạt, người hầu đút cơm cho anh ta, anh ta không những không hợp tác mà còn cố tình làm đổ hết xuống đất"
Thẩm Thất không nén được lửa giận trong lòng nữa: "Cô nói láo! Anh trai tôi chưa từng làm đổ thức ăn xuống đất lần nào cả! Anh ấy chỉ bị trầm cảm chứ không phải bị thần kinh.”
Thẩm Ân Ân liền cao ngạo nói: "Hừ, vậy thì sao chứ? Anh ta rốt cuộc cũng không phải một người đàn ông bình thường! Uổng công hắn có một khuôn mặt bảnh bao! Thật là lãng phí hết cơm canh của Thẩm Gia! Nếu đầu óc tốt hơn thì đã có thể bán thân lấy được chút tiền rồi. Khờ khạo như vậy, có đi làm trai cũng không ai thèm!"
Thẩm Lục là miếng vảy rồng của Thẩm Thất, bất cứ ai cũng không thể đụng chạm đến miếng vảy rồng của cô.
Thẩm Thất nghe thấy Thẩm Ân Ân nói ra những câu đó, liền nổi giận lôi đùng: “Thẩm Ân Ân cô im đi! Anh ấy cũng là anh trai của cô!”
“Anh trai của tôi ư? Hahaha! Đừng có đùa nữa! Thẩm Ân Ân ta không có loại gen đê tiện như vậy/” Thẩm Ân Ân không thèm nhìn Thẩm Thất: “Ta thật sự mong muốn người anh đó của cô mau chóng chết đi, mắc công làm vấy bẩn xuất thân hoàn hảo của ta.”
Thẩm Thất không thể nào chịu đựng được nữa, nâng tay tát mạnh vào mặt của Thẩm Ân Ân!
Bốp--Trên mặt Thẩm Ân Ân chợt hiện ra dấu vết năm ngón tay rõ rệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.