Chương 378
Phân Hoa Phất Liễu
07/07/2019
Thẩm Thất nghe âm thanh này, toàn thân nổi cả da gà!
Thẩm Thất mạnh dạn quay người, nhìn ra xung quanh, những con rối lúc nãy đang ngồi xem biểu diễn múa hát, đột nhiên đều quay sang nhìn mình.
Trời ơi! Chết tôi rồi! Gặp ma rồi!
Chắc mình đang bị ảo giác rồi!
Lúc nãy mình chỉ bất cẩn đụng trúng họ thôi mà, tại sao chưa gì đã, theo phản xạ Thẩm Thất co giò bỏ chạy.
Nhưng không cần biết cô chạy về hướng nào, phía trước đều có người đứng cản đường cô.
Thẩm Thất nhìn thấy có người cản đường của mình, liền quay đầu chạy sang hướng khác.
Nhưng cho dù cô có chạy đi đâu, hình như cũng không chạy thoát được vòng vây của đối phương.
“Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý đâu!” Thẩm Thất vội vàng xin lỗi: “Tôi cũng không biết tại sao lại đến được chỗ này!”
Ngay lúc này, con rối dẫn đầu dàn múa đang từ từ đi qua, nhìn Thẩm Thất với ánh mắt vô hồn, nói: “Thánh nữ, cô đến rồi à.”
Thánh nữ gì đây! Tôi hay thánh nữ Maria đây!
Mặc kệ tôi là ai, mấy người tha cho tôi đi!
Thẩm Thất cảm thấy mình gần như sắp khóc mất rồi.
Chuyện này là như thế nào chứ!
“Cô đã giam cầm chúng tôi ở đây rất lâu rồi, khi nào mới chịu thả chúng tôi ra đây?” Con rối dẫn đầu dàn múa nhìn Thẩm Thất với ánh mắt vô hồn.
Thẩm Thất lắc đầu lia lịa, sau đó cảm thấy sai sai, nên lại gật đầu.
Sau đó nghĩ lại lần nữa lại thấy không đúng, lại bắt đầu lắc đầu.
Mấy người nhận nhầm người rồi được chưa?
Tôi vốn không quen biết với mấy người!
Quả thật lá đáng sợ quá đi!
Cả đám bọn họ đều là con rối, tại sao lại biết nói chuyện?
Không lẽ họ là một đám người máy?
Trời ơi, đừng mà!
Mình vẫn chưa muốn chết ở đây đâu!
“Thánh nữ vẫn chưa chịu tha cho chúng tôi sao?” Một con rối mặc quan phục đang từ từ đi qua đây. À không, là lướt qua đây.
Vì hắn không có chân, chỉ có thể đi qua đây một cách cứng nhắc.
Thẩm Thất hoảng sợ lui về sau, được vài bước đã lùi sát vào chân tường.
“Cho dù chúng tôi có làm sai, thì cũng nhiều năm rồi, chắc cũng chuộc hết tội lỗi rồi đúng không?” Một đám rối cùng đồng thanh tra hỏi Thẩm Thất.
Thẩm Thất bị làm cho hoảng sợ đến phát điên!
Đây rốt cuộc là chuyện gì đây?
Tại sao bọn họ lại tra hỏi mình chứ?
Mình đâu có biết cái gì đâu!
Thẩm Thất cứ cắn chặt lấy môi mình, không nói được chữ nào.
Nhìn mấy con rối bao vây lấy mình như vậy, Thẩm Thất hét to lên: “Tránh ra, tránh ra hết đi! Đừng đến gần tôi!”
Khi Thẩm Thất hét lên câu này, lại có một tia sáng lướt qua, và trong tích tắc đã đẩy mấy con rối đó lùi về sau mấy mét.
Lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Cả người Thẩm Thất ngơ ngác không hiểu gì.
Chính ngay lúc này, tiếng xì xì xào xào lại lần nữa nổi lên.
Đến khi Thẩm Thất cuối đầu nhìn, cô phải lấy tay bịt miệng của mình!
Chỉ thấy mấy con rắn màu vàng kim xuất hiện ở trên con đường mòn trắng xóa lúc nãy, đang ào ạt bò ra từ góc phòng.
Thẩm Thất sợ đến cứng đơ cả người.
Chỉ biết che miệng mình lại, để mình không phát ra âm thanh nào!
Nhiều rắn thế này!
Trời ơi!
Cứu tôi với!
Nhật Ninh, Nhật Ninh, anh đang ở đâu?
Thẩm Thất sợ đến chảy hết nước mắt!
Này phải làm sao đây?
Mấy con rối kỳ quặc này, đã đủ làm mình sợ đến chết rồi.
Giờ lại còn xuất hiện nhiều rắn con như thế.
Đừng vậy chứ.
Nhưng, điều khiến Thẩm Thất bất ngờ là.
Bầy rắn này không hề tấn công minh, ngược lại chỉ tập trung cuốn vào mấy con rối.
Ưm? Ưm Ưm? Ưm ưm ưm?
Lại chuyện gì nữa đây?
Trời ơi, Có ai có thể giải thích cho tôi sự việc đang diễn ra trước mắt không?
Tại sao lại lạ lùng vậy chứ!
Thẩm Thất nhìn chằm chằm mấy con rằn vàng đó bò lên người mấy con rối, chốc lát cuốn lại, giống như dây thừng vậy, và nhanh chóng siết chặt cơ thể của bọn chúng lại.
Sau đó chỉ cần dùng sức một chút, rắc, một tiếng.
Mấy con rối đó đã bị siết chặt đến vỡ thành từng mảnh, loảng xoảng rơi hết xuống đất.
Thẩm Thất mở to con mắt, hoàn toàn không giải thích được sự việc đang diễn ra.
Rốt cuộc chuyện này là sao đây!
Mấy con rắn vàng kim này, đang bảo vệ mình à?
Không đúng, mình là kẻ đột nhập mà!
Tại sao rắn vàng lại bảo vệ mình chứ?
Ngay lúc Thẩm Thất đang nghi ngờ, thì có một giọng nói phát ra từ sau lưng: “Cô đến rồi à.”
Thẩm Thất mạnh dạn quay người, liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc chiếc đầm màu vàng kim, đang bay lơ lửng về phía mình.
Cô ấy cô ấy đang quay phim phải không? Đang được treo trên dây cáp đúng không?
Tại sao lại phản khoa học vậy chứ?
Thiếu nữ áo vàng kim đáp xuống trước mặt Thẩm Thất.
Thẩm Thất chớp chớp mắt, không biết nên nói gì.
“Tiên nữ, lâu rồi không gặp.” Thiếu nữ áo vàng kim lên tiếng.
Này này này, mấy người đều nhầm lẫn rồi nhé! Tiên nữ gì chứ! Tôi tên Thẩm Thất!
“Năm xưa nhờ sự giúp đỡ của tiên nữ, tôi đã được cứu thoát khỏi móng vuốt nhọn của quái thú. Tiểu Yêu thật cảm kích vô cùng.” Thiếu nử mặc áo vàng kim nhẹ nhàng nói: “Giờ đây tôi giúp cô canh giữ lăng mộ ngàn năm, xem ra đã trả hết ơn rồi.”
Thẩm Thất gần như khóc ra nước mắt.
Này này này, làm ơn cô nói tiếng người được không?
Tôi nghe không hiểu được câu nào hết trơn đó?
“Tiên nữ cần gì phải tức giận thế chứ? Năm xưa bọn họ tàn phá dân làng, cũng chỉ vì miếng ăn. Tiên nữ cũng đã trừng phạt bọn họ rồi, nếu như không thích, thì để tiểu yêu giúp tiên nữ làm thịt bọn chúng.” Thiếu nữ áo vàng kim tiếp tục nói.
Thẩm Thất hoang mang nhìn ra xung quanh, không sai, trong phòng này này chỉ có cô ấy và mình thôi.
Cô ấy đang nói chuyện với mình sao?
“Giờ đây có thể gặp lại tiên nữ, tâm nguyện đã được hoàn thành. Ơn cứu mạng đã trả, tiểu yêu xin cáo biệt. Tiên nữ nhớ bảo trọng. Nhân gian tuy tốt, nhưng vẫn không bằng thiên đường bình an. Hẹn gặp lại.” Thiếu nữ áo vàng kim vừa nói xong, liền cuối đầu lạy Thẩm Thất một lạy, rồi quay lưng bay đi.
Đợi thiếu nữ áo vàng kim rời khỏi, Thẩm Thất mới hoàn hồn, bước đi nhanh chóng hơn: “Nè nè, khoan đã!”
Nhưng cô ấy gọi trễ rồi.
Thiếu nữ áo vàng kim đã biến mất.
Thẩm Thất đưa tay lên sờ mặt mình.
Sau đó tát mạnh một cái.
Ôi, đau quá!
Xem ra không phải đang nằm mơ.
Nhưng, rốt cuộc tất cả chuyện này là sao chứ!
Rối quá đi!
Thẩm Thất quay đầu nhìn đám rối, chúng đã bị vỡ thành từng mảnh dưới đất, và mấy con rắn vàng cũng đã biến mất đi đâu không thấy bóng dáng nữa.
Thẩm Thất cũng không biết mình còn có thể hỏi ai.
Nếu mấy con rối này cũng đã bị hủy diệt, thì chắc không còn gì nguy hiểm nữa đâu há?
Hai người ngồi trên bục cao không hề nhúc nhích, xem ra sẽ không nhúc nhích đâu.
Hay là, mình cứ nghỉ ngơi ở đây chút đi.
Chuyện này thật đáng sợ!
Cũng may mình không bị bệnh tim, nếu không đã bị làm cho sợ đến chết mất!
Thẩm Thất kiếm đại một chỗ ngồi xuống, vừa cuối đầu, đã thấy có cái bàn thấp.
Những dụng cụ ăn uống trên bàn, chi tiết hoa văn của chúng, đều rất giống cái bình vuông bằng đồng do Hạ Nhật Ninh tặng cho mình.
“Ơ?” Thẩm Thất cầm bình rượu trên bàn lên, quan sát nó một cách cẩn thận.
Không sai, giống y chang cái bình rượu của mình được tặng.
Chỉ khác ở chỗ là, trên bình rượu này không có khắc hoa.
Dưới đáy bình rượu mà mình được tặng, có một bông hoa được điêu khắc rất đẹp và tinh tế
Không lẽ, bình rượu đó là do bọn cướp lăng mộ mang từ chỗ này ra ngoài sao?
Trong cái lăng mộ này, rốt cuộc đã cất giữ bí mật gì?
Trong một góc nhỏ không đáng chú ý của lăng mộ, có một luồng khói màu xanh nhạt. Đang bay vào trong không trung.
Thẩm Thất không hề để ý.
Vẫn mãi mê quan sát bình rượu trong tay.
Đột nhiên, Thẩm Thất cảm thấy rất buồn ngủ, con mắt nặng trĩu.
Biết rõ mình không thể ngủ ở chỗ này, nhưng Thẩm Thất không kiểm soát được thân thể của bản thân.
Ngay khoảnh khắc rơi vào giấc ngủ, Thẩm Thất quả thật cảm thấy hối hận hết sức.
Sớm biết lăng mộ này không an toàn, mình đã sớm rời khỏi đây rồi.
Haha, hối hận cũng trễ rồi.
Thẩm Thất mơ mơ màng màng mở mắt ra, cuồi đầu nhìn, mình lại nằm mơ, lại đi lạc vào phim trường à.
Lần này, cô ấy đang đứng lơ lửng trên không, và nhìn từ trên cao xuống.
Tất cả mọi thứ, đều đang nằm trong tầm mắt mình.
Cảm giác lơ lửng trên không, cũng khá thú vị đó chứ.
Trên mặt đấy, đang xảy ra một trận chiến.
À không, đúng ra là một trận giết chóc hàng loạt.
Một đám người cùng xông đến một ngôi làng to, và giết sạch hết đàn ông trong ngôi làng này, chỉ chừa lại phụ nữ trẻ và con nít.
Những người còn lại giết hết.
Sau đó cướp hết tài sản trong làng, rồi đốt sạch mọi thứ ở đó.
Đám người này mang hết chiến lợi phẩm quay về làng của mình, bắt đầu ăn mừng chiến thắng bội thu.
Không ít người múa hát vui vẻ, la hét cười nói.
Những thức ăn bị chúng cướp về đều bị lãng phí như thế.
Và ngay lúc này đây, có một thiếu nữ lạnh lùng mặc chiếc đầm dài màu bạc, đi từ bên ngoài vào.
Thẩm Thất vừa nhìn đã nhận ra thiếu nữ đó, đó chẳng phải là thất tiên nữ mà mình đã nằm mơ nhìn thấy sao?
Tiên nữ quả là tiên nữ!
Mang đầy vẻ lạnh lùng, không phải ai cũng được đến gần!
Không biết thất tiên nữ đã nói gì với đám người đó, có người trong đám người đó đã phải lòng sắc đẹp của thất tiên nữ, cả gan dám dụ dỗ cô ấy.
Thất tiên nữ nổi giận, đưa tay lên vẫy một cái, và nói một câu.
Cũng không biết tại sao, trong đầu Thẩm Thất lại có thể nghe hiểu được ý nghĩa câu nói của Thất tiên nữ: “Nếu các ngươi không biết hối cải, thì sẽ cho các ngươi mãi mãi biến thành con rối, chịu đựng sự giày vò của cơn đói khát, mãi mãi không được trở về như xưa!”
Tiếp theo, Cả đám người đang sống sờ sờ, đột nhiên đứng yên hết một chỗ.
Thất tiên nữ lại vẫy tay lần nữa, đám rối đó trở về vị trí của mình, biến thành cảnh tượng người rối mà Thẩm Thất nhìn thấy lần đầu tiên.
Thì ra là vậy à!
Thì ra lai lịch của đám người rối đó là như vậy!
Thật ra cũng trải qua bao nhiêu năm rồi, cũng nên cho họ quay về địa phủ để đầu thai đi chứ.
Giày vò bao nhiêu năm nay, cũng đã quá đủ rồi.
Ơ? Khoan đã!
Nhưng sao mình lại mơ giấc mơ như vậy!
Giấc mơ này có vẻ như có ai đó cố tình muốn giải thích về chuyện gì đó vậy.
Nhưng, sao lại phải giải thích cho mình chứ?
Và ai là người muốn giải thích cho mình?
Thẩm Thất kích động, mở to mắt ra.
Mớ lộn xộn trước mắt vẫn còn, nhưng làn khói đã biến mất.
Thẩm Thất đưa tay lên lau mồ hồ trên trán, không dám ở lại nơi này lâu hơn nữa.
Nhanh chóng đứng dậy, vừa đi được hai bước, cuối đầu nhìn, thấy tay mình vẫn đang cầm bình rượu.
Thẩm Thất trở về vị trí lúc nãy, trả lại cái bình rượu về chỗ cũ, quay lưng rời khỏi chỗ đó.
Điều Thẩm Thất không biết, là sau khi cô rời khỏi lăng mộ, những miếng vỡ vụn của mấy con rối trong chốc lát đã biến thành mây khói.
Một làn gió không biết từ đâu thổi tới, lướt qua không để lại dấu vết gì.
Những ân oán đó, cũng đã được kết thúc tại đây.
Thẩm Thất giơ ngọn đuốc lên, tiếp tục đi về phía trước.
Rốt cuộc đám người Hạ Nhật Ninh đã rơi xuống chỗ nào?
Chỗ này lớn như vậy, mình biết đi tìm họ ở chỗ nào đây?
Thẩm Thất mạnh dạn quay người, nhìn ra xung quanh, những con rối lúc nãy đang ngồi xem biểu diễn múa hát, đột nhiên đều quay sang nhìn mình.
Trời ơi! Chết tôi rồi! Gặp ma rồi!
Chắc mình đang bị ảo giác rồi!
Lúc nãy mình chỉ bất cẩn đụng trúng họ thôi mà, tại sao chưa gì đã, theo phản xạ Thẩm Thất co giò bỏ chạy.
Nhưng không cần biết cô chạy về hướng nào, phía trước đều có người đứng cản đường cô.
Thẩm Thất nhìn thấy có người cản đường của mình, liền quay đầu chạy sang hướng khác.
Nhưng cho dù cô có chạy đi đâu, hình như cũng không chạy thoát được vòng vây của đối phương.
“Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý đâu!” Thẩm Thất vội vàng xin lỗi: “Tôi cũng không biết tại sao lại đến được chỗ này!”
Ngay lúc này, con rối dẫn đầu dàn múa đang từ từ đi qua, nhìn Thẩm Thất với ánh mắt vô hồn, nói: “Thánh nữ, cô đến rồi à.”
Thánh nữ gì đây! Tôi hay thánh nữ Maria đây!
Mặc kệ tôi là ai, mấy người tha cho tôi đi!
Thẩm Thất cảm thấy mình gần như sắp khóc mất rồi.
Chuyện này là như thế nào chứ!
“Cô đã giam cầm chúng tôi ở đây rất lâu rồi, khi nào mới chịu thả chúng tôi ra đây?” Con rối dẫn đầu dàn múa nhìn Thẩm Thất với ánh mắt vô hồn.
Thẩm Thất lắc đầu lia lịa, sau đó cảm thấy sai sai, nên lại gật đầu.
Sau đó nghĩ lại lần nữa lại thấy không đúng, lại bắt đầu lắc đầu.
Mấy người nhận nhầm người rồi được chưa?
Tôi vốn không quen biết với mấy người!
Quả thật lá đáng sợ quá đi!
Cả đám bọn họ đều là con rối, tại sao lại biết nói chuyện?
Không lẽ họ là một đám người máy?
Trời ơi, đừng mà!
Mình vẫn chưa muốn chết ở đây đâu!
“Thánh nữ vẫn chưa chịu tha cho chúng tôi sao?” Một con rối mặc quan phục đang từ từ đi qua đây. À không, là lướt qua đây.
Vì hắn không có chân, chỉ có thể đi qua đây một cách cứng nhắc.
Thẩm Thất hoảng sợ lui về sau, được vài bước đã lùi sát vào chân tường.
“Cho dù chúng tôi có làm sai, thì cũng nhiều năm rồi, chắc cũng chuộc hết tội lỗi rồi đúng không?” Một đám rối cùng đồng thanh tra hỏi Thẩm Thất.
Thẩm Thất bị làm cho hoảng sợ đến phát điên!
Đây rốt cuộc là chuyện gì đây?
Tại sao bọn họ lại tra hỏi mình chứ?
Mình đâu có biết cái gì đâu!
Thẩm Thất cứ cắn chặt lấy môi mình, không nói được chữ nào.
Nhìn mấy con rối bao vây lấy mình như vậy, Thẩm Thất hét to lên: “Tránh ra, tránh ra hết đi! Đừng đến gần tôi!”
Khi Thẩm Thất hét lên câu này, lại có một tia sáng lướt qua, và trong tích tắc đã đẩy mấy con rối đó lùi về sau mấy mét.
Lại xảy ra chuyện gì nữa đây?
Cả người Thẩm Thất ngơ ngác không hiểu gì.
Chính ngay lúc này, tiếng xì xì xào xào lại lần nữa nổi lên.
Đến khi Thẩm Thất cuối đầu nhìn, cô phải lấy tay bịt miệng của mình!
Chỉ thấy mấy con rắn màu vàng kim xuất hiện ở trên con đường mòn trắng xóa lúc nãy, đang ào ạt bò ra từ góc phòng.
Thẩm Thất sợ đến cứng đơ cả người.
Chỉ biết che miệng mình lại, để mình không phát ra âm thanh nào!
Nhiều rắn thế này!
Trời ơi!
Cứu tôi với!
Nhật Ninh, Nhật Ninh, anh đang ở đâu?
Thẩm Thất sợ đến chảy hết nước mắt!
Này phải làm sao đây?
Mấy con rối kỳ quặc này, đã đủ làm mình sợ đến chết rồi.
Giờ lại còn xuất hiện nhiều rắn con như thế.
Đừng vậy chứ.
Nhưng, điều khiến Thẩm Thất bất ngờ là.
Bầy rắn này không hề tấn công minh, ngược lại chỉ tập trung cuốn vào mấy con rối.
Ưm? Ưm Ưm? Ưm ưm ưm?
Lại chuyện gì nữa đây?
Trời ơi, Có ai có thể giải thích cho tôi sự việc đang diễn ra trước mắt không?
Tại sao lại lạ lùng vậy chứ!
Thẩm Thất nhìn chằm chằm mấy con rằn vàng đó bò lên người mấy con rối, chốc lát cuốn lại, giống như dây thừng vậy, và nhanh chóng siết chặt cơ thể của bọn chúng lại.
Sau đó chỉ cần dùng sức một chút, rắc, một tiếng.
Mấy con rối đó đã bị siết chặt đến vỡ thành từng mảnh, loảng xoảng rơi hết xuống đất.
Thẩm Thất mở to con mắt, hoàn toàn không giải thích được sự việc đang diễn ra.
Rốt cuộc chuyện này là sao đây!
Mấy con rắn vàng kim này, đang bảo vệ mình à?
Không đúng, mình là kẻ đột nhập mà!
Tại sao rắn vàng lại bảo vệ mình chứ?
Ngay lúc Thẩm Thất đang nghi ngờ, thì có một giọng nói phát ra từ sau lưng: “Cô đến rồi à.”
Thẩm Thất mạnh dạn quay người, liền nhìn thấy một thiếu nữ mặc chiếc đầm màu vàng kim, đang bay lơ lửng về phía mình.
Cô ấy cô ấy đang quay phim phải không? Đang được treo trên dây cáp đúng không?
Tại sao lại phản khoa học vậy chứ?
Thiếu nữ áo vàng kim đáp xuống trước mặt Thẩm Thất.
Thẩm Thất chớp chớp mắt, không biết nên nói gì.
“Tiên nữ, lâu rồi không gặp.” Thiếu nữ áo vàng kim lên tiếng.
Này này này, mấy người đều nhầm lẫn rồi nhé! Tiên nữ gì chứ! Tôi tên Thẩm Thất!
“Năm xưa nhờ sự giúp đỡ của tiên nữ, tôi đã được cứu thoát khỏi móng vuốt nhọn của quái thú. Tiểu Yêu thật cảm kích vô cùng.” Thiếu nử mặc áo vàng kim nhẹ nhàng nói: “Giờ đây tôi giúp cô canh giữ lăng mộ ngàn năm, xem ra đã trả hết ơn rồi.”
Thẩm Thất gần như khóc ra nước mắt.
Này này này, làm ơn cô nói tiếng người được không?
Tôi nghe không hiểu được câu nào hết trơn đó?
“Tiên nữ cần gì phải tức giận thế chứ? Năm xưa bọn họ tàn phá dân làng, cũng chỉ vì miếng ăn. Tiên nữ cũng đã trừng phạt bọn họ rồi, nếu như không thích, thì để tiểu yêu giúp tiên nữ làm thịt bọn chúng.” Thiếu nữ áo vàng kim tiếp tục nói.
Thẩm Thất hoang mang nhìn ra xung quanh, không sai, trong phòng này này chỉ có cô ấy và mình thôi.
Cô ấy đang nói chuyện với mình sao?
“Giờ đây có thể gặp lại tiên nữ, tâm nguyện đã được hoàn thành. Ơn cứu mạng đã trả, tiểu yêu xin cáo biệt. Tiên nữ nhớ bảo trọng. Nhân gian tuy tốt, nhưng vẫn không bằng thiên đường bình an. Hẹn gặp lại.” Thiếu nữ áo vàng kim vừa nói xong, liền cuối đầu lạy Thẩm Thất một lạy, rồi quay lưng bay đi.
Đợi thiếu nữ áo vàng kim rời khỏi, Thẩm Thất mới hoàn hồn, bước đi nhanh chóng hơn: “Nè nè, khoan đã!”
Nhưng cô ấy gọi trễ rồi.
Thiếu nữ áo vàng kim đã biến mất.
Thẩm Thất đưa tay lên sờ mặt mình.
Sau đó tát mạnh một cái.
Ôi, đau quá!
Xem ra không phải đang nằm mơ.
Nhưng, rốt cuộc tất cả chuyện này là sao chứ!
Rối quá đi!
Thẩm Thất quay đầu nhìn đám rối, chúng đã bị vỡ thành từng mảnh dưới đất, và mấy con rắn vàng cũng đã biến mất đi đâu không thấy bóng dáng nữa.
Thẩm Thất cũng không biết mình còn có thể hỏi ai.
Nếu mấy con rối này cũng đã bị hủy diệt, thì chắc không còn gì nguy hiểm nữa đâu há?
Hai người ngồi trên bục cao không hề nhúc nhích, xem ra sẽ không nhúc nhích đâu.
Hay là, mình cứ nghỉ ngơi ở đây chút đi.
Chuyện này thật đáng sợ!
Cũng may mình không bị bệnh tim, nếu không đã bị làm cho sợ đến chết mất!
Thẩm Thất kiếm đại một chỗ ngồi xuống, vừa cuối đầu, đã thấy có cái bàn thấp.
Những dụng cụ ăn uống trên bàn, chi tiết hoa văn của chúng, đều rất giống cái bình vuông bằng đồng do Hạ Nhật Ninh tặng cho mình.
“Ơ?” Thẩm Thất cầm bình rượu trên bàn lên, quan sát nó một cách cẩn thận.
Không sai, giống y chang cái bình rượu của mình được tặng.
Chỉ khác ở chỗ là, trên bình rượu này không có khắc hoa.
Dưới đáy bình rượu mà mình được tặng, có một bông hoa được điêu khắc rất đẹp và tinh tế
Không lẽ, bình rượu đó là do bọn cướp lăng mộ mang từ chỗ này ra ngoài sao?
Trong cái lăng mộ này, rốt cuộc đã cất giữ bí mật gì?
Trong một góc nhỏ không đáng chú ý của lăng mộ, có một luồng khói màu xanh nhạt. Đang bay vào trong không trung.
Thẩm Thất không hề để ý.
Vẫn mãi mê quan sát bình rượu trong tay.
Đột nhiên, Thẩm Thất cảm thấy rất buồn ngủ, con mắt nặng trĩu.
Biết rõ mình không thể ngủ ở chỗ này, nhưng Thẩm Thất không kiểm soát được thân thể của bản thân.
Ngay khoảnh khắc rơi vào giấc ngủ, Thẩm Thất quả thật cảm thấy hối hận hết sức.
Sớm biết lăng mộ này không an toàn, mình đã sớm rời khỏi đây rồi.
Haha, hối hận cũng trễ rồi.
Thẩm Thất mơ mơ màng màng mở mắt ra, cuồi đầu nhìn, mình lại nằm mơ, lại đi lạc vào phim trường à.
Lần này, cô ấy đang đứng lơ lửng trên không, và nhìn từ trên cao xuống.
Tất cả mọi thứ, đều đang nằm trong tầm mắt mình.
Cảm giác lơ lửng trên không, cũng khá thú vị đó chứ.
Trên mặt đấy, đang xảy ra một trận chiến.
À không, đúng ra là một trận giết chóc hàng loạt.
Một đám người cùng xông đến một ngôi làng to, và giết sạch hết đàn ông trong ngôi làng này, chỉ chừa lại phụ nữ trẻ và con nít.
Những người còn lại giết hết.
Sau đó cướp hết tài sản trong làng, rồi đốt sạch mọi thứ ở đó.
Đám người này mang hết chiến lợi phẩm quay về làng của mình, bắt đầu ăn mừng chiến thắng bội thu.
Không ít người múa hát vui vẻ, la hét cười nói.
Những thức ăn bị chúng cướp về đều bị lãng phí như thế.
Và ngay lúc này đây, có một thiếu nữ lạnh lùng mặc chiếc đầm dài màu bạc, đi từ bên ngoài vào.
Thẩm Thất vừa nhìn đã nhận ra thiếu nữ đó, đó chẳng phải là thất tiên nữ mà mình đã nằm mơ nhìn thấy sao?
Tiên nữ quả là tiên nữ!
Mang đầy vẻ lạnh lùng, không phải ai cũng được đến gần!
Không biết thất tiên nữ đã nói gì với đám người đó, có người trong đám người đó đã phải lòng sắc đẹp của thất tiên nữ, cả gan dám dụ dỗ cô ấy.
Thất tiên nữ nổi giận, đưa tay lên vẫy một cái, và nói một câu.
Cũng không biết tại sao, trong đầu Thẩm Thất lại có thể nghe hiểu được ý nghĩa câu nói của Thất tiên nữ: “Nếu các ngươi không biết hối cải, thì sẽ cho các ngươi mãi mãi biến thành con rối, chịu đựng sự giày vò của cơn đói khát, mãi mãi không được trở về như xưa!”
Tiếp theo, Cả đám người đang sống sờ sờ, đột nhiên đứng yên hết một chỗ.
Thất tiên nữ lại vẫy tay lần nữa, đám rối đó trở về vị trí của mình, biến thành cảnh tượng người rối mà Thẩm Thất nhìn thấy lần đầu tiên.
Thì ra là vậy à!
Thì ra lai lịch của đám người rối đó là như vậy!
Thật ra cũng trải qua bao nhiêu năm rồi, cũng nên cho họ quay về địa phủ để đầu thai đi chứ.
Giày vò bao nhiêu năm nay, cũng đã quá đủ rồi.
Ơ? Khoan đã!
Nhưng sao mình lại mơ giấc mơ như vậy!
Giấc mơ này có vẻ như có ai đó cố tình muốn giải thích về chuyện gì đó vậy.
Nhưng, sao lại phải giải thích cho mình chứ?
Và ai là người muốn giải thích cho mình?
Thẩm Thất kích động, mở to mắt ra.
Mớ lộn xộn trước mắt vẫn còn, nhưng làn khói đã biến mất.
Thẩm Thất đưa tay lên lau mồ hồ trên trán, không dám ở lại nơi này lâu hơn nữa.
Nhanh chóng đứng dậy, vừa đi được hai bước, cuối đầu nhìn, thấy tay mình vẫn đang cầm bình rượu.
Thẩm Thất trở về vị trí lúc nãy, trả lại cái bình rượu về chỗ cũ, quay lưng rời khỏi chỗ đó.
Điều Thẩm Thất không biết, là sau khi cô rời khỏi lăng mộ, những miếng vỡ vụn của mấy con rối trong chốc lát đã biến thành mây khói.
Một làn gió không biết từ đâu thổi tới, lướt qua không để lại dấu vết gì.
Những ân oán đó, cũng đã được kết thúc tại đây.
Thẩm Thất giơ ngọn đuốc lên, tiếp tục đi về phía trước.
Rốt cuộc đám người Hạ Nhật Ninh đã rơi xuống chỗ nào?
Chỗ này lớn như vậy, mình biết đi tìm họ ở chỗ nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.