Chương 888
Phân Hoa Phất Liễu
15/07/2019
Nhưng mà, Thẩm Thất sau khi nghĩ đi nghĩ lại, cũng đã hiểu ra chuyện.
Có lẽ việc bà Cung Trân dẫn các cô gái đến thành phố H, Ông Phạm không hề biết.
Vì vậy trong lúc vội vàng, không thể nào tìm được nhiều cô gái chất lượng tốt đến vậy, đành gom Đông gom Tây tìm kiếm khắp nơi, rồi gom một đám các cô gái số lượng gần đủ, là đưa đến đây luôn.
Đây cũng chính là ngòi lửa trực tiếp gây ra chuyện tranh cãi vừa rồi của hai người.
Ông Phạm trách bà Cung Trân chưa được sự đồng ý của ông đã đưa các cô gái đến, bà Cung Trân trách ông Phạm chưa được sự đồng ý của bà đã trực tiếp nhét các cô gái vào phòng của Phạm Thành Phạm Ly.
Chỉ đơn giản như vậy thôi đấy.
Bây giờ thì hay rồi, cho dù là được chuẩn bị kỹ lưỡng, hay là gom nhặt tạm thời, dù sao thì cũng đã dẫn đến rồi,
Vậy thì tuyển phi thôi!
Thẩm Thất quay sang nhìn vẻ mặt càng lúc càng chán của Phạm Thành Phạm Ly, là biết ngay hoạt động tuyển phi hôm nay, chỉ là một trò hề.
Bà Cung Trân cũng bình tĩnh hơn một chút, bà xua tay nói: “được rồi, mọi người đều lui ra đi. Chờ kết quả.”
Đám con gái này lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sau khi họ đi ra hết, không khí trong phòng lập tức trong lành hơn rất nhiều.
Các loại nước hoa trộn vào với nhau, thật sự là một thử thách lớn với cái mũi!
“Vừa may mọi người đều ở đây, có cần trao đổi một chút không? Chúng cháu tránh ra chỗ khác một lúc đây.” Thẩm Thất đứng dậy nói: “nếu cần hỗ trợ gì, cô cứ gọi chúng cháu.”
“Không cần phải tránh ra đâu, các cháu cùng nghe xem. Một người là thiếu phu nhân Hạ gia, một người là thiếu phu nhân Văn gia, đều không phải là người ngoài.” Bà Cung Trân mở lời nói: “mấy nhà chúng ta đều quen biết nhau quá rồi, không có gì là mất mặt cả.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa nhìn nhau một cái, đành ngồi lại xuống.
Hiếm khi Phạm Thành Phạm Ly không cười hi hi ha ha, hai người cùng làm động tác vòng tay giống nhau, rồi nói: “mẹ, thật sự là phải làm như vậy sao?”
Bà Cung Trân vẫn giữ tác phong cứng rắn của nữ vương, nhưng khi đối diện với con trai mình, tính cách đó, luôn mềm mỏng hơn.
Câu nói vừa rồi của Thẩm Thất, hôm nay không chỉ là ngày sinh nhật của hai người, mà còn lại ngày buồn của mẹ hai người, câu nói này chạm ngay đến điểm mềm yếu nhất trong sâu thẳm bà Cung Trân.
“Các con chung quy rồi cũng sẽ có con của riêng mình.” Giọng của bà Cung Trân rất nhỏ: “mẹ cho các con cơ hội yêu đương tự do rồi, nhưng các con không yêu đấy thôi! Sự kỳ vọng của mẹ đối với các con, không quá cao. Mẹ không muốn giống như những bậc cha mẹ khác can thiệp vào hôn sự của các con, nhưng chỉ cần các con thích, chỉ cần đối phương gia cảnh trong sạch, chỉ cần đối phương không phải là bách tính phổ thông, mẹ đều đón nhận! Nhưng các con thì sao chứ? Phạm Ly không nói gì, còn Phạm Thành thì sao? Vì sao các con nhất quyết không chịu kết hôn chứ?”
Phạm Thành há hốc mồm, không nói một lời nào.
Ánh mắt Phạm Ly trầm xuống, anh cũng không nói một lời nào.
“Được rồi, giờ mẹ sẽ hạ thấp điều kiện của mình. Cho dù là con nhà bình thường, chỉ cần là cô gái tốt, mẹ cũng sẽ nhận! Các con có thế thoải mái lựa chọn, chỉ cần sinh hạ một đứa con dù trai hay gái, mẹ sẽ không nói một lời nào nữa.” Bà Cung Trân thật sự rất nóng lòng rồi.
Có lẽ tất cả bậc cha mẹ trong thiên hạ, đều quan tâm đến hôn nhân đại sự của các con?
Cho dù là những người trong gia đình giàu có, cũng không ngoại lệ
Huống hồ bà Cung Trân và ông Phạm đã giận nhau bao nhiêu năm rồi.
“Mẹ!’ Phạm Thành Phạm Ly cùng nhau mở lời: ‘chúng ta thật sự phải vội đến thế sao?”
Bà Cung Trân gật đầu với vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “chuyện hôm nay đã đến nước này rồi, mẹ cũng không giấu các con nữa, có những chuyện các con đều đã biết rồi, nhưng có những chuyện, ngoài mấy người ra không ai biết cả. Chắc các con cũng biết mẹ và bố các con có một thỏa thuận với nhau, người nào bế đứa bé đi trước, thì đứa bé sẽ theo họ người đó, và cũng sẽ thừa kế đa số tài sản. Nhưng có lẽ các con vẫn chưa biết, nguyên nhân thật sự năm đó mẹ và bố các con kết hôn với nhau?’
Mọi người đều nhìn sang bà Cung Trân.
Bà Cung Trân cũng không sợ mất mặt, mở lời nói thẳng luôn: “năm đó mẹ và bố các con, cũng coi như là phụng tử thành hôn. Trước khi sinh các con, bố mẹ còn có một đứa con nữa. Nhưng tiếc rằng, đưa bé đó đã chết yểu. Sự tồn tại của đứa bé đó, từng là sợi dây gắn kết hai gia tộc với nhau. Đứa bé đó mất đi, là cú sốc rất lớn đối với cả hai gia đình, vì vậy đã phong tỏa tin tức với bên ngoài. Nói là mẹ bị ốm ở nhà nghỉ dưỡng.”
“Năm đó phụng tử thành hôn, thật ra là chuyện bất đắc dĩ. Mẹ và bố con đều uống quá nhiều, rồi bị người ta nhốt trong một căn phòng. Sau đó, là có bầu.” Khi bà Cung Trân nhắc đến chuyện quá khứ này, ánh mắt bà không khỏi có những cảm xúc và bất lực: ‘đó là vì, năm đó Cung gia và Phạm gia cướp được một khu mỏ kim loại rất hiếm rất lớn ở Châu phi. Nhưng khi bàn đến quyền sở hữu của khu mỏ này thì xảy ra bất đồng. Hai gia đình không bên nào chịu nhường nhau, về thực lực hai bên đều ngang nhau. Vì vậy, đã nghĩ ra một cách này. Đó chính là đời cháu thừa kế. Để Cung gia và Phạm gia cùng sinh một đứa trẻ, rồi cho đứa trẻ đó thừa kế.”
Phạm Thành Phạm Ly nhíu mày: “chúng con đâu có thừa kế!”
“Đó là vì cuối cùng mẹ và bố các con đã ly hôn. Vì vậy, số tài sản này lại một lần nữa trở thành tài sản tranh chấp. Bởi vì, các con lấy họ Cung, không lấy họ Phạm. Với lại, anh họ các con luôn ốm yếu không để lại đứa con nào, bác sỹ nói, khả năng làm thụ tinh trong ống nghiệm, cũng không lớn. Vì vậy, các con trở thành huyết mạch cuối cùng của Cung gia đó.” Bà Cung Trân hôm nay thật sự đã nói hết những chuyện xấu trong nhà ra: “Vì vậy, mẹ mới muốn các con sinh con thật nhanh, và nhất định phải là đường đường chính chính sinh ra! Như vậy mới có tư cách thừa hưởng toàn bộ tài sản Cung gia. Đã rõ chưa? Những thủ đoạn mang thai hộ kia, tuyệt đối không được. Đối phương nhất định phải là con nhà trong sạch! Cho dù là một thường dân, cũng phải là trong sạch!”
Lúc này Thẩm Thất mới hiểu ra vấn đề.
Bảo sao, bảo sao lại vội vàng đến thế.
Nguồn tài nguyên hiếm, vào thời điểm đó có lẽ không là cái gì, nhưng vào thời điểm trước mắt, chắc chắn là bảo bối ngàn vàng không đổi.
Ai nắm được khu mỏ kim loại quý hiếm này trong tay, sẽ đồng nghĩa với việc, gia tộc này lại tiến thêm một bước, trong danh sách những gia tộc siêu đẳng nhất.
Cung gia và Phạm gia tuy cũng kinh khủng, nhưng trong những người kinh khủng lại có người kinh khủng hơn!
Kinh khủng đến mức như gia đình nhà ông Trump, cơ bản nắm cả một quốc gai trong tay, mới gọi là kinh khủng thật sự.
Ví dụ như Hạ gia.
‘Những đứa trẻ khác của bố con sinh ra, đều không có quyền thừa kế khu mỏ khoáng chất quý hiếm này. Bởi vì trên hợp đồng, đã ghi rất rõ, chỉ có những đứa trẻ do mẹ và bố các con sinh ra, mới có quyền thừa kế. Bây giờ mẹ và ông ấy đã ly hôn, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, vì vậy, người duy nhất có quyền thừa kế chính là hai con. Nhưng vì các con đều mang ho Phạm, và Cung gia nhà mẹ không có con cháu, Vì vậy, thỏa thuận này được sửa lại, chỉ cần hai bên bất kỳ bên nào thúc giục được các con sinh ra người thừa kế, vậy khu mỏ kim loại hiếm này sẽ thuộc về người đó. Vì vậy, đứa trẻ mạng họ gì, sẽ không quang trọng nữa. Bây giờ các con đã hiểu chưa? “Bà Cung Trân dựng thẳng lưng, mặt rất nghiêm nghị.
“Nghiêm trọng đến thế sao? “Phạm Thành Phạm Ly thật sự không biết chuyện này, bây giờ xem ra, thật sự nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
“Không chỉ như vậy đâu.” Bà Cung Trân tiếp tục gật đầu: “nếu những khoáng sản này còn không khai thác sớm, vây, thời hạn của quyền thừa kế cũng sắp đến hạn rồi.”
Có lẽ việc bà Cung Trân dẫn các cô gái đến thành phố H, Ông Phạm không hề biết.
Vì vậy trong lúc vội vàng, không thể nào tìm được nhiều cô gái chất lượng tốt đến vậy, đành gom Đông gom Tây tìm kiếm khắp nơi, rồi gom một đám các cô gái số lượng gần đủ, là đưa đến đây luôn.
Đây cũng chính là ngòi lửa trực tiếp gây ra chuyện tranh cãi vừa rồi của hai người.
Ông Phạm trách bà Cung Trân chưa được sự đồng ý của ông đã đưa các cô gái đến, bà Cung Trân trách ông Phạm chưa được sự đồng ý của bà đã trực tiếp nhét các cô gái vào phòng của Phạm Thành Phạm Ly.
Chỉ đơn giản như vậy thôi đấy.
Bây giờ thì hay rồi, cho dù là được chuẩn bị kỹ lưỡng, hay là gom nhặt tạm thời, dù sao thì cũng đã dẫn đến rồi,
Vậy thì tuyển phi thôi!
Thẩm Thất quay sang nhìn vẻ mặt càng lúc càng chán của Phạm Thành Phạm Ly, là biết ngay hoạt động tuyển phi hôm nay, chỉ là một trò hề.
Bà Cung Trân cũng bình tĩnh hơn một chút, bà xua tay nói: “được rồi, mọi người đều lui ra đi. Chờ kết quả.”
Đám con gái này lặng lẽ rời khỏi phòng.
Sau khi họ đi ra hết, không khí trong phòng lập tức trong lành hơn rất nhiều.
Các loại nước hoa trộn vào với nhau, thật sự là một thử thách lớn với cái mũi!
“Vừa may mọi người đều ở đây, có cần trao đổi một chút không? Chúng cháu tránh ra chỗ khác một lúc đây.” Thẩm Thất đứng dậy nói: “nếu cần hỗ trợ gì, cô cứ gọi chúng cháu.”
“Không cần phải tránh ra đâu, các cháu cùng nghe xem. Một người là thiếu phu nhân Hạ gia, một người là thiếu phu nhân Văn gia, đều không phải là người ngoài.” Bà Cung Trân mở lời nói: “mấy nhà chúng ta đều quen biết nhau quá rồi, không có gì là mất mặt cả.”
Thẩm Thất và Lưu Nghĩa nhìn nhau một cái, đành ngồi lại xuống.
Hiếm khi Phạm Thành Phạm Ly không cười hi hi ha ha, hai người cùng làm động tác vòng tay giống nhau, rồi nói: “mẹ, thật sự là phải làm như vậy sao?”
Bà Cung Trân vẫn giữ tác phong cứng rắn của nữ vương, nhưng khi đối diện với con trai mình, tính cách đó, luôn mềm mỏng hơn.
Câu nói vừa rồi của Thẩm Thất, hôm nay không chỉ là ngày sinh nhật của hai người, mà còn lại ngày buồn của mẹ hai người, câu nói này chạm ngay đến điểm mềm yếu nhất trong sâu thẳm bà Cung Trân.
“Các con chung quy rồi cũng sẽ có con của riêng mình.” Giọng của bà Cung Trân rất nhỏ: “mẹ cho các con cơ hội yêu đương tự do rồi, nhưng các con không yêu đấy thôi! Sự kỳ vọng của mẹ đối với các con, không quá cao. Mẹ không muốn giống như những bậc cha mẹ khác can thiệp vào hôn sự của các con, nhưng chỉ cần các con thích, chỉ cần đối phương gia cảnh trong sạch, chỉ cần đối phương không phải là bách tính phổ thông, mẹ đều đón nhận! Nhưng các con thì sao chứ? Phạm Ly không nói gì, còn Phạm Thành thì sao? Vì sao các con nhất quyết không chịu kết hôn chứ?”
Phạm Thành há hốc mồm, không nói một lời nào.
Ánh mắt Phạm Ly trầm xuống, anh cũng không nói một lời nào.
“Được rồi, giờ mẹ sẽ hạ thấp điều kiện của mình. Cho dù là con nhà bình thường, chỉ cần là cô gái tốt, mẹ cũng sẽ nhận! Các con có thế thoải mái lựa chọn, chỉ cần sinh hạ một đứa con dù trai hay gái, mẹ sẽ không nói một lời nào nữa.” Bà Cung Trân thật sự rất nóng lòng rồi.
Có lẽ tất cả bậc cha mẹ trong thiên hạ, đều quan tâm đến hôn nhân đại sự của các con?
Cho dù là những người trong gia đình giàu có, cũng không ngoại lệ
Huống hồ bà Cung Trân và ông Phạm đã giận nhau bao nhiêu năm rồi.
“Mẹ!’ Phạm Thành Phạm Ly cùng nhau mở lời: ‘chúng ta thật sự phải vội đến thế sao?”
Bà Cung Trân gật đầu với vẻ mặt rất nghiêm túc nói: “chuyện hôm nay đã đến nước này rồi, mẹ cũng không giấu các con nữa, có những chuyện các con đều đã biết rồi, nhưng có những chuyện, ngoài mấy người ra không ai biết cả. Chắc các con cũng biết mẹ và bố các con có một thỏa thuận với nhau, người nào bế đứa bé đi trước, thì đứa bé sẽ theo họ người đó, và cũng sẽ thừa kế đa số tài sản. Nhưng có lẽ các con vẫn chưa biết, nguyên nhân thật sự năm đó mẹ và bố các con kết hôn với nhau?’
Mọi người đều nhìn sang bà Cung Trân.
Bà Cung Trân cũng không sợ mất mặt, mở lời nói thẳng luôn: “năm đó mẹ và bố các con, cũng coi như là phụng tử thành hôn. Trước khi sinh các con, bố mẹ còn có một đứa con nữa. Nhưng tiếc rằng, đưa bé đó đã chết yểu. Sự tồn tại của đứa bé đó, từng là sợi dây gắn kết hai gia tộc với nhau. Đứa bé đó mất đi, là cú sốc rất lớn đối với cả hai gia đình, vì vậy đã phong tỏa tin tức với bên ngoài. Nói là mẹ bị ốm ở nhà nghỉ dưỡng.”
“Năm đó phụng tử thành hôn, thật ra là chuyện bất đắc dĩ. Mẹ và bố con đều uống quá nhiều, rồi bị người ta nhốt trong một căn phòng. Sau đó, là có bầu.” Khi bà Cung Trân nhắc đến chuyện quá khứ này, ánh mắt bà không khỏi có những cảm xúc và bất lực: ‘đó là vì, năm đó Cung gia và Phạm gia cướp được một khu mỏ kim loại rất hiếm rất lớn ở Châu phi. Nhưng khi bàn đến quyền sở hữu của khu mỏ này thì xảy ra bất đồng. Hai gia đình không bên nào chịu nhường nhau, về thực lực hai bên đều ngang nhau. Vì vậy, đã nghĩ ra một cách này. Đó chính là đời cháu thừa kế. Để Cung gia và Phạm gia cùng sinh một đứa trẻ, rồi cho đứa trẻ đó thừa kế.”
Phạm Thành Phạm Ly nhíu mày: “chúng con đâu có thừa kế!”
“Đó là vì cuối cùng mẹ và bố các con đã ly hôn. Vì vậy, số tài sản này lại một lần nữa trở thành tài sản tranh chấp. Bởi vì, các con lấy họ Cung, không lấy họ Phạm. Với lại, anh họ các con luôn ốm yếu không để lại đứa con nào, bác sỹ nói, khả năng làm thụ tinh trong ống nghiệm, cũng không lớn. Vì vậy, các con trở thành huyết mạch cuối cùng của Cung gia đó.” Bà Cung Trân hôm nay thật sự đã nói hết những chuyện xấu trong nhà ra: “Vì vậy, mẹ mới muốn các con sinh con thật nhanh, và nhất định phải là đường đường chính chính sinh ra! Như vậy mới có tư cách thừa hưởng toàn bộ tài sản Cung gia. Đã rõ chưa? Những thủ đoạn mang thai hộ kia, tuyệt đối không được. Đối phương nhất định phải là con nhà trong sạch! Cho dù là một thường dân, cũng phải là trong sạch!”
Lúc này Thẩm Thất mới hiểu ra vấn đề.
Bảo sao, bảo sao lại vội vàng đến thế.
Nguồn tài nguyên hiếm, vào thời điểm đó có lẽ không là cái gì, nhưng vào thời điểm trước mắt, chắc chắn là bảo bối ngàn vàng không đổi.
Ai nắm được khu mỏ kim loại quý hiếm này trong tay, sẽ đồng nghĩa với việc, gia tộc này lại tiến thêm một bước, trong danh sách những gia tộc siêu đẳng nhất.
Cung gia và Phạm gia tuy cũng kinh khủng, nhưng trong những người kinh khủng lại có người kinh khủng hơn!
Kinh khủng đến mức như gia đình nhà ông Trump, cơ bản nắm cả một quốc gai trong tay, mới gọi là kinh khủng thật sự.
Ví dụ như Hạ gia.
‘Những đứa trẻ khác của bố con sinh ra, đều không có quyền thừa kế khu mỏ khoáng chất quý hiếm này. Bởi vì trên hợp đồng, đã ghi rất rõ, chỉ có những đứa trẻ do mẹ và bố các con sinh ra, mới có quyền thừa kế. Bây giờ mẹ và ông ấy đã ly hôn, mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, vì vậy, người duy nhất có quyền thừa kế chính là hai con. Nhưng vì các con đều mang ho Phạm, và Cung gia nhà mẹ không có con cháu, Vì vậy, thỏa thuận này được sửa lại, chỉ cần hai bên bất kỳ bên nào thúc giục được các con sinh ra người thừa kế, vậy khu mỏ kim loại hiếm này sẽ thuộc về người đó. Vì vậy, đứa trẻ mạng họ gì, sẽ không quang trọng nữa. Bây giờ các con đã hiểu chưa? “Bà Cung Trân dựng thẳng lưng, mặt rất nghiêm nghị.
“Nghiêm trọng đến thế sao? “Phạm Thành Phạm Ly thật sự không biết chuyện này, bây giờ xem ra, thật sự nghiêm trọng hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
“Không chỉ như vậy đâu.” Bà Cung Trân tiếp tục gật đầu: “nếu những khoáng sản này còn không khai thác sớm, vây, thời hạn của quyền thừa kế cũng sắp đến hạn rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.