Chương 899
Phân Hoa Phất Liễu
15/07/2019
“Từ giây phút tôi phải lòng cô, tôi đã bắt đầu tìm hiểu thông tin của cô và người xung quanh cô.” Từ khi Hàn Tắc Phương nói cho Thẩm Thất biết về
thân phận thật của mình, có vẻ đã thành thật với cô hơn nhiều, có nhiều
chuyện không còn giấu giếm nữa: “Nhưng mà, tôi không hề bắt chước Trình
Thiên Cát, mà tôi vẫn luôn dùng mặt nạ này để che giấu bản thân. Đương
nhiên, chỉ là một trong số mặt nạ tôi dùng thôi. Và vì dùng khá tiện nên đã dùng khá thường xuyên.”
“Cho nên, mục đích anh tiếp cận Triệu Văn Văn là gì?” Thẩm Thất quyết định mượn cơ hội này, nói rõ ràng với Hàn Tắc Phương.
Anh ta đã cứu mình, và không giết mình, còn lái xe đưa mình đến một nơi xa, có thể thấy anh ấy chỉ muốn nói chuyện với mình thôi đúng không?
“Đương nhiên là lợi dụng cô ta rồi. Không phải cô nghĩ tôi thích cô ta thật chứ?” Hàn Tắc Phương nhìn Thẩm Thất qua kính chiếu hậu, Vẻ mặt Thẩm Thất rất nghiêm túc, Hàn Tắc Phương nở một nụ cười: “Tôi nói rồi, tôi chỉ yêu bản thân mình thôi.”
Thẩm Thất hít một hơi thật sâu: “Lợi dụng cô ấy để làm gì?”
“Nhà họ Triệu có rất nhiều thứ có thể lợi dụng, Phùng Mạn Luân lúc đó vẫn còn là con rễ của nhà họ Triệu, nếu có thể thế chỗ của Phùng Mạn Luân thì nhiểu chuyện sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.” Hàn Tắc Phương trả lời rất thản nhiên: “Nếu không thì, cô cảm thấy tôi tiếp cận người phụ nữ ngu như Triệu Văn Văn là để chọc tức cô sao?”
Thẩm Thất không chịu được trợn cả mắt.
Lời nói của con người này, thật sự nghe rất nhói tai!
“Vả lại Trình Thiên Cát, cô, Triệu Văn Văn, Phùng Mạn Luân, mối quan hệ phức tạp của bốn người, rất thích hợp cho tôi làm một thử nghiệm, xem thử cô có giống như tôi nghĩ không.” Hàn Tắc Phương nói tiếp: “Chỉ cần xác nhận cô giống như tôi nghĩ, tôi mới có thể tiến hành bước tiếp theo.”
“Bước tiếp theo? Anh muốn làm gì?” Thẩm Thất cảnh giác nhìn Hàn Tắc Phương.
Hàn Tắc Phương không trả lời, đôi tay từ tốn xoay bánh lái.
“Anh định đưa tôi đi gặp ai?” Thẩm Thất hỏi tiếp: “Chẳng phải anh nói dẫn tôi đi gặp người muốn giết tôi sao?”
“À, đó chỉ là một con tép thôi. Cô muốn giải quyết thế nào cũng được.” Hàn Tắc Phương trả lời: “Thẩm Thất, tôi cũng khá phục cô. Con người cô chắc vốn sinh ra đã đen đủi rồi nhỉ, nếu không sao có nhiều người muốn giết cô thế hả?”
“Vậy bây giờ anh vẫn muốn để tôi chết à?” Thẩm Thất bình tĩnh nhìn vào anh ta.
“Giá trị khi cô sống cao hơn khi cô chết.” Hàn Tắc Phương thẳng thắng trả lời: “Sao hả? Nghe những lời nói này cảm thấy khó chịu lắm à? Tại vì tôi không yêu thương cô như đám người đuổi theo phía sau, nên cô cảm thấy thất vọng à?”
Thẩm Thất bật cười: “Thật là buồn cười.”
“Hạ Nhật Ninh đã sắp xếp một sát thủ đi theo mẹ tôi suốt, nếu tôi dám động vào cô, mẹ tôi sẽ chết một cách thảm hại đấy. Hạ Nhật Ninh, nham hiểm thật.” Hàn Tắc Phương lắc đầu vẻ bất lực: “Mẹ tôi đúng là điểm yếu của tôi, cho nên, hôm nay tôi phải kết thúc chuyện này.”
“Anh muốn tôi làm con tin à?” Thẩm Thất cuối cùng đã nghiệm ra được.
“Chỉ mời cô đến làm khách thôi mà. Đừng căng thẳng quá. Tôi sẽ không giết cô. Dù sao, cô cũng là người duy nhất trên đời này có thể giúp tôi lưu giữ lại ký ức của mình với người con gái trong tuổi thơ mà.” Hàn Tắc Phương nhìn Trình Thiên Cát bám sát theo phía sau, rối nói tiếp với Thẩm Thất: “Anh ta đúng là lo cho cô thật, biết rõ đi theo tôi sẽ gặp nhiều nguy hiểm, nhưng vẫn cứ đi theo. Nếu anh ta đã theo dõi tôi nhiều ngày, mà vẫn không để tôi phát hiện, xem ra anh ta không đơn giản như vẻ ngoài của mình. Anh ta là người gì?”
Hiện giờ Trình Thiên Cát đã có một thân phận giả hoàn hảo cho mình trong cuộc sống đời thực.
Người ta chỉ biết đây là một doanh nhan trẻ tuổi, một anh thanh niên sáng sủa rạng ngời.
Nhưng rất ít người biết anh ta từng là một tên sát thủ.
Trước khi anh ấy rời khỏi tổ chức sát thủ, thân phận giả của anh ấy đã được xác thực, cho nên, trừ khi là người có nguồn ngách thông tin rất sâu, nếu không thì sẽ khó điều tra ra được thân phận của Trình Thiên Cát.
“Cũng không khác gì anh.” Thẩm Thất không đưa ra câu trả lời chính xác: “Đều là người xuất thân từ trong bóng tối.”
Hàn Tắc Phương đã nhanh chóng hiểu ra được: “Khó trách.”
“Thẩm Thất, không ngờ một người sáng sủa như cô, mà xung quanh lại tụ tập nhiều kẻ đen tối như vậy.” Hàn Tắc Phương ung dung bẻ bánh lái, lái xe rời khỏi thành phố, rồi chạy thẳng ra ngoại ô.
Bên đó có một chiếc trực thăng đang đậu yên một chỗ.
Xe vừa dừng lại, Trình Thiên Cát cũng dừng lại.
Mở cửa xe ra, Hàn Tắc Phương dẫn Thẩm Thất xuống xe, và đứng mặt đối mặt với Trình Thiên Cát.
Vẻ mặt Hàn Tắc Phương ngay lúc này rất hung tợn, không còn một chút lương thiện nào nữa.
Trình Thiên Cát cũng mang trên mình một bầu sát khí, đúng với bản chất sát thủ của anh, không còn phải che giấu nữa.
“Lận Hinh đang trên máy bay, muốn gặp thì đi lên.” Hàn Tắc Phương nói: “Yên tâm, bây giờ cô ta không còn sức chiến đấu đâu.”
Trình Thiên Cát nhìn chằm chằm vào Hàn Tắc Phương: “Rốt cuộc anh muốn sao đây?”
“Tôi cho phép các người theo tôi tới đây, không phải muốn thế nào hết.” Hàn Tắc Phương nhìn Trình Thiên Cát: “Tuy anh nhìn cũng ngon lành, nhưng chưa chắc tôi sẽ thua đâu.”
Thẩm Thất kéo lấy Trình Thiên Cát, nói: “Anh ấy đích thực không có ác ý. Là do Lận Hinh muốn giết em, anh ấy đã cứu em. Anh ấy dẫn em đến, chỉ là muốn dùng em để đổi lấy mẹ anh ấy thôi.”
Trình Thiên Cát trở tay kéo Thẩm Thất lùi ra sau một bước, và kéo Thẩm Thất đứng ra sau lưng mình, cặp mắt vẫn đang dán vào Hàn Tắc Phương.
Hàn Tắc Phương thoải mái dang rộng hai tay, nói với Thẩm Thất: “Lận Hinh đang ở trên đó, gặp hay không là tùy cô! Dù sao các người cũng không rời khỏi được chỗ này. Tôi đã chôn rất nhiều thuốc nổ dưới đất, nếu cô dám theo anh ta bỏ chạy, thế thì, tôi sẽ cho tất cả cùng nhau xuống gặp Diêm Vương!”
Sác mặt Thẩm Thất và Trình Thiên Cát cùng nhau thay đổi.
Khó trách anh ta lại không hề lo ngại gì!
Anh ta đích thực dám làm những chuyện này!
Tên điên này!
“Chúng ta lên máy bay.” Thẩm Thất kéo Trình Thiên Cát quay lưng đi về hướng trực thăng để đi lên đó.
Vừa vào trong, quả nhiên đã nhìn thấy Lận Hinh và mấy người đàn ông khác bị trói lại ở phía sau.
Có một vài người đứng canh giữ họ.
Nhìn thấy Thẩm Thất và Trình Thiên Cát lên đến, mấy người đó quay lưng rời khỏi.
Lận Hinh bất ngờ và tức giận nhìn Thẩm Thất: “Cô chưa chết à?”
Thẩm Thất thở dài: “Tại sao? Tại sao lại muốn tôi chết chứ?”
“Tại sao à? Cô cả gan dám hỏi tôi câu này sao?” Lận Hinh bật cười lắc đầu, nói: “Thẩm Thất, tôi không thể không thừa nhận vận may của cô tốt hơn tôi thật đấy. Cho dù là lúc nào, cũng sẽ có người xuất hiện để bảo vệ cô.”
Lận Hinh nhìn Trình Thiên Cát, nói tiếp: “Bọn họ ai nấy đều giống như bị tâm thần vậy, bảo vệ cô như một cách điên rồ, nhưng lại không mong nhận lại bất cứ gì! Tại sao? Tại sao tôi chỉ muốn làm chút chuyện mà phải trả giá đắt vậy chứ?”
Thẩm Thất có chút ngỡ ngàng, không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
“Tôi là chị dâu lớn của cô, tôi quản lý nhà họ Hạ, có gì không đúng chứ?” Lận Hinh mặc kệ bị trói chặt đến cỡ nào, vẫn cố gắng nhìn Thẩm Thất với đầy vẻ hung tợn: “Tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình, tôi có sai sao? Tôi không làm gì hết, tôi chỉ trừng phạt một ả đàn bà, mà cô đi thông đồng với người khác, lục tung phòng của tôi à?”
Thẩm Thất cảm thấy hình như mình đang nghe một câu chuyện rất buồn cười.
Từ khi nào mà kẻ trộm đồ người khác lại được phép mạnh miệng như thế chứ?
“Cho nên, mục đích anh tiếp cận Triệu Văn Văn là gì?” Thẩm Thất quyết định mượn cơ hội này, nói rõ ràng với Hàn Tắc Phương.
Anh ta đã cứu mình, và không giết mình, còn lái xe đưa mình đến một nơi xa, có thể thấy anh ấy chỉ muốn nói chuyện với mình thôi đúng không?
“Đương nhiên là lợi dụng cô ta rồi. Không phải cô nghĩ tôi thích cô ta thật chứ?” Hàn Tắc Phương nhìn Thẩm Thất qua kính chiếu hậu, Vẻ mặt Thẩm Thất rất nghiêm túc, Hàn Tắc Phương nở một nụ cười: “Tôi nói rồi, tôi chỉ yêu bản thân mình thôi.”
Thẩm Thất hít một hơi thật sâu: “Lợi dụng cô ấy để làm gì?”
“Nhà họ Triệu có rất nhiều thứ có thể lợi dụng, Phùng Mạn Luân lúc đó vẫn còn là con rễ của nhà họ Triệu, nếu có thể thế chỗ của Phùng Mạn Luân thì nhiểu chuyện sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.” Hàn Tắc Phương trả lời rất thản nhiên: “Nếu không thì, cô cảm thấy tôi tiếp cận người phụ nữ ngu như Triệu Văn Văn là để chọc tức cô sao?”
Thẩm Thất không chịu được trợn cả mắt.
Lời nói của con người này, thật sự nghe rất nhói tai!
“Vả lại Trình Thiên Cát, cô, Triệu Văn Văn, Phùng Mạn Luân, mối quan hệ phức tạp của bốn người, rất thích hợp cho tôi làm một thử nghiệm, xem thử cô có giống như tôi nghĩ không.” Hàn Tắc Phương nói tiếp: “Chỉ cần xác nhận cô giống như tôi nghĩ, tôi mới có thể tiến hành bước tiếp theo.”
“Bước tiếp theo? Anh muốn làm gì?” Thẩm Thất cảnh giác nhìn Hàn Tắc Phương.
Hàn Tắc Phương không trả lời, đôi tay từ tốn xoay bánh lái.
“Anh định đưa tôi đi gặp ai?” Thẩm Thất hỏi tiếp: “Chẳng phải anh nói dẫn tôi đi gặp người muốn giết tôi sao?”
“À, đó chỉ là một con tép thôi. Cô muốn giải quyết thế nào cũng được.” Hàn Tắc Phương trả lời: “Thẩm Thất, tôi cũng khá phục cô. Con người cô chắc vốn sinh ra đã đen đủi rồi nhỉ, nếu không sao có nhiều người muốn giết cô thế hả?”
“Vậy bây giờ anh vẫn muốn để tôi chết à?” Thẩm Thất bình tĩnh nhìn vào anh ta.
“Giá trị khi cô sống cao hơn khi cô chết.” Hàn Tắc Phương thẳng thắng trả lời: “Sao hả? Nghe những lời nói này cảm thấy khó chịu lắm à? Tại vì tôi không yêu thương cô như đám người đuổi theo phía sau, nên cô cảm thấy thất vọng à?”
Thẩm Thất bật cười: “Thật là buồn cười.”
“Hạ Nhật Ninh đã sắp xếp một sát thủ đi theo mẹ tôi suốt, nếu tôi dám động vào cô, mẹ tôi sẽ chết một cách thảm hại đấy. Hạ Nhật Ninh, nham hiểm thật.” Hàn Tắc Phương lắc đầu vẻ bất lực: “Mẹ tôi đúng là điểm yếu của tôi, cho nên, hôm nay tôi phải kết thúc chuyện này.”
“Anh muốn tôi làm con tin à?” Thẩm Thất cuối cùng đã nghiệm ra được.
“Chỉ mời cô đến làm khách thôi mà. Đừng căng thẳng quá. Tôi sẽ không giết cô. Dù sao, cô cũng là người duy nhất trên đời này có thể giúp tôi lưu giữ lại ký ức của mình với người con gái trong tuổi thơ mà.” Hàn Tắc Phương nhìn Trình Thiên Cát bám sát theo phía sau, rối nói tiếp với Thẩm Thất: “Anh ta đúng là lo cho cô thật, biết rõ đi theo tôi sẽ gặp nhiều nguy hiểm, nhưng vẫn cứ đi theo. Nếu anh ta đã theo dõi tôi nhiều ngày, mà vẫn không để tôi phát hiện, xem ra anh ta không đơn giản như vẻ ngoài của mình. Anh ta là người gì?”
Hiện giờ Trình Thiên Cát đã có một thân phận giả hoàn hảo cho mình trong cuộc sống đời thực.
Người ta chỉ biết đây là một doanh nhan trẻ tuổi, một anh thanh niên sáng sủa rạng ngời.
Nhưng rất ít người biết anh ta từng là một tên sát thủ.
Trước khi anh ấy rời khỏi tổ chức sát thủ, thân phận giả của anh ấy đã được xác thực, cho nên, trừ khi là người có nguồn ngách thông tin rất sâu, nếu không thì sẽ khó điều tra ra được thân phận của Trình Thiên Cát.
“Cũng không khác gì anh.” Thẩm Thất không đưa ra câu trả lời chính xác: “Đều là người xuất thân từ trong bóng tối.”
Hàn Tắc Phương đã nhanh chóng hiểu ra được: “Khó trách.”
“Thẩm Thất, không ngờ một người sáng sủa như cô, mà xung quanh lại tụ tập nhiều kẻ đen tối như vậy.” Hàn Tắc Phương ung dung bẻ bánh lái, lái xe rời khỏi thành phố, rồi chạy thẳng ra ngoại ô.
Bên đó có một chiếc trực thăng đang đậu yên một chỗ.
Xe vừa dừng lại, Trình Thiên Cát cũng dừng lại.
Mở cửa xe ra, Hàn Tắc Phương dẫn Thẩm Thất xuống xe, và đứng mặt đối mặt với Trình Thiên Cát.
Vẻ mặt Hàn Tắc Phương ngay lúc này rất hung tợn, không còn một chút lương thiện nào nữa.
Trình Thiên Cát cũng mang trên mình một bầu sát khí, đúng với bản chất sát thủ của anh, không còn phải che giấu nữa.
“Lận Hinh đang trên máy bay, muốn gặp thì đi lên.” Hàn Tắc Phương nói: “Yên tâm, bây giờ cô ta không còn sức chiến đấu đâu.”
Trình Thiên Cát nhìn chằm chằm vào Hàn Tắc Phương: “Rốt cuộc anh muốn sao đây?”
“Tôi cho phép các người theo tôi tới đây, không phải muốn thế nào hết.” Hàn Tắc Phương nhìn Trình Thiên Cát: “Tuy anh nhìn cũng ngon lành, nhưng chưa chắc tôi sẽ thua đâu.”
Thẩm Thất kéo lấy Trình Thiên Cát, nói: “Anh ấy đích thực không có ác ý. Là do Lận Hinh muốn giết em, anh ấy đã cứu em. Anh ấy dẫn em đến, chỉ là muốn dùng em để đổi lấy mẹ anh ấy thôi.”
Trình Thiên Cát trở tay kéo Thẩm Thất lùi ra sau một bước, và kéo Thẩm Thất đứng ra sau lưng mình, cặp mắt vẫn đang dán vào Hàn Tắc Phương.
Hàn Tắc Phương thoải mái dang rộng hai tay, nói với Thẩm Thất: “Lận Hinh đang ở trên đó, gặp hay không là tùy cô! Dù sao các người cũng không rời khỏi được chỗ này. Tôi đã chôn rất nhiều thuốc nổ dưới đất, nếu cô dám theo anh ta bỏ chạy, thế thì, tôi sẽ cho tất cả cùng nhau xuống gặp Diêm Vương!”
Sác mặt Thẩm Thất và Trình Thiên Cát cùng nhau thay đổi.
Khó trách anh ta lại không hề lo ngại gì!
Anh ta đích thực dám làm những chuyện này!
Tên điên này!
“Chúng ta lên máy bay.” Thẩm Thất kéo Trình Thiên Cát quay lưng đi về hướng trực thăng để đi lên đó.
Vừa vào trong, quả nhiên đã nhìn thấy Lận Hinh và mấy người đàn ông khác bị trói lại ở phía sau.
Có một vài người đứng canh giữ họ.
Nhìn thấy Thẩm Thất và Trình Thiên Cát lên đến, mấy người đó quay lưng rời khỏi.
Lận Hinh bất ngờ và tức giận nhìn Thẩm Thất: “Cô chưa chết à?”
Thẩm Thất thở dài: “Tại sao? Tại sao lại muốn tôi chết chứ?”
“Tại sao à? Cô cả gan dám hỏi tôi câu này sao?” Lận Hinh bật cười lắc đầu, nói: “Thẩm Thất, tôi không thể không thừa nhận vận may của cô tốt hơn tôi thật đấy. Cho dù là lúc nào, cũng sẽ có người xuất hiện để bảo vệ cô.”
Lận Hinh nhìn Trình Thiên Cát, nói tiếp: “Bọn họ ai nấy đều giống như bị tâm thần vậy, bảo vệ cô như một cách điên rồ, nhưng lại không mong nhận lại bất cứ gì! Tại sao? Tại sao tôi chỉ muốn làm chút chuyện mà phải trả giá đắt vậy chứ?”
Thẩm Thất có chút ngỡ ngàng, không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào.
“Tôi là chị dâu lớn của cô, tôi quản lý nhà họ Hạ, có gì không đúng chứ?” Lận Hinh mặc kệ bị trói chặt đến cỡ nào, vẫn cố gắng nhìn Thẩm Thất với đầy vẻ hung tợn: “Tôi chỉ muốn lấy lại thứ thuộc về mình, tôi có sai sao? Tôi không làm gì hết, tôi chỉ trừng phạt một ả đàn bà, mà cô đi thông đồng với người khác, lục tung phòng của tôi à?”
Thẩm Thất cảm thấy hình như mình đang nghe một câu chuyện rất buồn cười.
Từ khi nào mà kẻ trộm đồ người khác lại được phép mạnh miệng như thế chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.