Chương 957
Phân Hoa Phất Liễu
16/07/2019
Tư Y Cẩm cũng không phải người đạo đức giả như vậy, cô từ chối sau đó nhận lấy, tiện thể viết cho Thẩm Tứ tờ giấy nợ.
Tư Y Cẩm không ở lại lâu, cô xin từ biệt rồi đưa Tư Nhiên rời khỏi đây.
Thẩm Tứ nhận lời từ chối của họ, sau khi họ đi, anh mới nói với Thẩm Thất: “Chắc là cô ấy không kể với em xuất thân của cô ấy đúng không?”
Thẩm Thất lắc đầu: “Cô ấy không nói.”
Thẩm Thất thở dài: “Cô ấy thật sự là một người con gái đặc biệt.”
“Là sao ạ?” Thẩm Thất tò mò hỏi.
“Cô ấy xuất thân trong một huyện thành nhỏ, bố mẹ mất sớm, cô ấy sống cùng với chú.” Thẩm Thất thở dài một tiếng nói: “Chú thím cô ấy không muốn cô ấy đi học, ép cô ấy bỏ học cấp hai để đi làm. Cô ấy không chịu bèn cầm thông báo nhập học và cặp sách đi đến phòng chiêu sinh của trường, quỳ ở bên ngoài, xin trường học tạm miễn học phí của mình, cô ấy có thể tận dụng thời gian rảnh rỗi để làm thêm trả tiền học phí. Hiệu trưởng biết được việc này, liền phá lệ cho phép cô ấy thiếu nợ tiền học phí cấp 3, điều kiện là cô ấy nhất định phải lấy được danh hiệu thủ khoa của tỉnh. Cô ấy đồng ý, hơn nữa cũng đã làm được.”
“Vào năm cô ấy học lớp 12 đã lấy được danh hiệu thủ khoa của khoa học xã hội nhân văn và thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh, cô là thủ khoa của hai ban, thấy vậy trường học không chỉ miễn học phí còn lại của cô ấy mà còn cho cô ấy một khoản học bổng lớn. Học bổng của tỉnh, học bổng của thành phố, học bổng của huyện cộng lại cũng gần trăm triệu. Em phải biết vào hai mươi năm trước mấy trăm triệu có ý nghĩa thế nào với một gia đình nghèo khó.” Thẩm Tứ nói tiếp: “Chú cô ấy đã để mắt đến sô tiền này, ông ta nói muốn giữ nó thay cô ấy. Em biết lúc này cô ấy làm gì không?”
Thẩm Thất lắc đầu, cô càng ngày càng tò mò rồi.
Một cô bé mười mấy tuổi không thể chống lại người nhà đúng không?
Cô nhớ rất rõ, năm đó khi cô ở trong tay của Thẩm Cương, Thẩm Thúy cô ấy đã trải qua cuộc sống khó khăn thế nào.
“Cô ấy không những không đưa số tiền cho chú quản lý, ngược lại còn tiết lộ một bí mật động trời: Bố mẹ cô ấy không chết vì tai nạn giao thông mà là bị chú ruột của cô ấy đấy xuống dưới bánh xe. Những năm nay cô ấy luôn tìm kiếm, thu thập chứng, cô ấy nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay, cô ấy công bố những bằng chứng này cho cả thiên hạ biết. Có những bằng chứng này phía cảnh sát liền bắt chú của cô ấy lại rất nhanh. Bố mẹ cô ấy vốn dĩ mở một nhà hàng năm sao trong huyện thành. Chú cô ấy làm việc cho bố mẹ cô ấy nhưng vì tiền lương quá ít nên đã xảy ra tranh chấp. Chú cô ấy trong lúc tức giận đã đẩy xe máy của bố mẹ cô ấy xuống đường, đẩy hai người họ vào dưới bánh xe của một chiếc container. Xe container chạy trốn, chú cô ấy ngụy tạo hiện trường tai nạn giao thông, lấy tiền bồi thường, nuốt nhà hàng năm sao của bố mẹ cô ấy.”
Miệng của Thẩm Thất đột nhiên mở to ra.
Mẹ ơi, việc này khó tin quá đi!
“Vụ án này quả thực quá ác liệt, hơn nữa còn liên quan đến thủ khoa kì thi đại học năm đó cho nên phán quyết được đưa ra rất nhanh. Chú cô ấy bị tuyên án tử hình, thím thì ly hôn, đưa em họ về đi về nơi xa. Một mình cô ấy cầm tiền bán của cải để học hết đại học, sau đó bắt đầu từ một nhân viên nhỏ, từng bước bước lên vị trí quản lý cấp cao của công ty.” Thẩm Tứ tiếp tục nói: “Có lẽ trước đây sống quá vất vả quá mệt mỏi nên cô ấy đặc biệt khao khát tình yêu. Mai Tùng Lâm là một người đàn ông rất bác học đa tài, ngâm thơ ca hát cái gì cũng biết, lại cực kỳ giỏi thư pháp, hội hoạ. Còn anh ta nhìn trông cũng được, con cháu quý tốc đều mang trên mình sự thanh tao cao quý, cho nên anh ta rất nhanh đã lấy được trái tim cô ấy.
“Hai người yêu nhau rất nhanh, đáng tiếc Mai Tùng Lâm chỉ là chơi bời còn Tư Y Cẩm lại yêu thật lòng, thậm chí còn không tránh thai. Cô ấy thấy bản thân đã lớn tuổi, nên có một đứa con rồi, cùng lắm thì mang thai rồi kết hôn là xong. Nhưng nào ngờ Mai Tùng Lâm đã kết hôn, thậm chí còn là cậu chủ của nhà họ Mai!” Thẩm Tứ thở dài nói: “Sự đả kích của việc này với Tư Y Cẩm thật sự quá lớn, đặc biệt là nhà họ Mai, họ đã mấy lần đến nhà ép Tư Y Cẩm bỏ đứa con này, thậm chí có một lần, họ còn bắt cóc cô ấy lôi đến bệnh viện chuẩn bị làm phẫu thuật. Nếu không phải Tư Y Cẩm thông minh thì đứa bé này đã không còn trên thế gian nữa.”
Mày liễu của Thẩm Thất đột nhiên nhướn lên: “Gì cơ?”
“Cho nên, Tư Y Cẩm nhất thời kích động và đi tìm Mai Tùng Lâm tính sổ, hỏi cho rõ ràng. Khi đó Mai Tùng Lâm chỉ là cậu chủ cả nhà họ Lâm, anh ta vẫn phaỉ nghe theo lời của gia đình. Bởi vậy anh ta từ chối, kiên quyết không nhận. Tư Y Cẩm cũng bị ép đến đường cùng mới ra tay với đối phương.” Thẩm Tứ tổng kết: “Cuộc đời cô ấy đã gặp phải quá nhiều bất hạnh nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn mạnh mẽ như vậy. Người phụ nữ như vậy đáng được tôn trọng.”
Thẩm Thất dùng sức gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Thẩm Tứ: “Anh tư.”
Thẩm Tứ gật đầu: “Ừ?”
“Có phải anh thích cô ấy không?” Thẩm Thất hỏi thẳng.
Thẩm Tứ ngây người, lập tức định thần lại, bàn tay to lớn của anh hung tợn vò đầu Thẩm Thất: “Con bé này nói linh tinh gì thế hả?”
“Chuyện của cô ấy anh hiểu rõ như lòng bàn tay!” Thẩm Thất mặc kệ Thẩm Tứ, cô nói thẳng: “Hơn nữa anh giúp cô ấy rất nhiều lần rồi, anh và Mai Tùng Lâm mới là bạn mà.”
Thẩm Tứ không trả lời câu hỏi này, anh nói: “Chúng ta ra ngoài lâu rồi đấy, đến lúc phải về rồi! Nếu không bà sẽ mắng anh mất.”
Nói xong câu này, Thẩm Tứ không kiêng nể gì mà lôi Thẩm Thất rời khỏi đó.
Thẩm Thất chỉ khẽ cười không nói gì.
Năm ngày trước nhà họ Mai thành phố M.
Cả nhà họ Mai bị mây đen che phủ.
Mai Tùng Lâm và vợ chỉ có một đứa con gái, bây giờ con gái đã 18 tuổi nhưng vẫn chưa thể mang thai đứa con thứ hai.
Trước đây họ tưởng vấn đề nằm ở người vợ, kết quả điều tra thì phát hiện vấn đề xuất phát tử Mai Tùng Lâm.
Lần bị thương năm năm trước làm Mai Tùng Lâm mất đi khả năng sinh sản.
Cũng tức là thế hệ này của nhà họ Mai chỉ còn lại đứa con trai do Tư Y Cẩm sinh ra!
“Nhất định phải đòi đứa trẻ đó về!” Cây gậy ba-toong của bố Mai Tùng Lâm gõ xuống đất: “Máu mủ của nhà họ Mai không được lưu lạc ở bên ngoài!”
Sắc mặt những người khác ở trong phòng không tốt lắm.
Năm đó cả nhà họ đều ép Tư Y Cẩm bỏ đứa bé đó đi, bây giờ lại muốn tranh quyền nuôi dưỡng đứa bé, việc này nào có dễ dàng?
Sắc mặt của vợ Mai Tùng Lâm càng khó coi hơn.
Bà thân là vợ chính thức, nào có đắc tội với ai?
Không sinh được con trai lại trách bà à?
Bây giờ đứa con trai người phụ nữ bên ngoài sinh ra sắp về thừa kế tài sản của nhà họ Mai, sắc mặt của bà làm sao tốt được?
Con gái của Mai Tùng Lâm năm nay 18 tuổi đang học đại học, sau khi nghe nói việc này liền vội về nhà.
Nghe thấy việc gia đình chuẩn bị đón em trai cùng cha khác mẹ về, lập tức không làm được việc gì nữa: “Vậy con là cái gì, trong nhà này con là ai? Mẹ con mới là vợ chính thức của nhà này được không?”
“Mai Linh, im mồm!” Vợ của Mai Tùng Lâm hét lên với con gái của mình: “Người lớn nói chuyện, trẻ con không đượ xen vào!”
“Mẹ, con thấy bất bình cho mẹ!” Mai Linh không nhịn nữa: “Kiểu gia đình này mẹ có cần thiết ở lại nữa không?”
Bốp - Một bạt tay giáng xuống mặt của Mai Linh.
Mai Linh Nhìn bố mình với vẻ khó tin: “Bố đánh con?”
Tư Y Cẩm không ở lại lâu, cô xin từ biệt rồi đưa Tư Nhiên rời khỏi đây.
Thẩm Tứ nhận lời từ chối của họ, sau khi họ đi, anh mới nói với Thẩm Thất: “Chắc là cô ấy không kể với em xuất thân của cô ấy đúng không?”
Thẩm Thất lắc đầu: “Cô ấy không nói.”
Thẩm Thất thở dài: “Cô ấy thật sự là một người con gái đặc biệt.”
“Là sao ạ?” Thẩm Thất tò mò hỏi.
“Cô ấy xuất thân trong một huyện thành nhỏ, bố mẹ mất sớm, cô ấy sống cùng với chú.” Thẩm Thất thở dài một tiếng nói: “Chú thím cô ấy không muốn cô ấy đi học, ép cô ấy bỏ học cấp hai để đi làm. Cô ấy không chịu bèn cầm thông báo nhập học và cặp sách đi đến phòng chiêu sinh của trường, quỳ ở bên ngoài, xin trường học tạm miễn học phí của mình, cô ấy có thể tận dụng thời gian rảnh rỗi để làm thêm trả tiền học phí. Hiệu trưởng biết được việc này, liền phá lệ cho phép cô ấy thiếu nợ tiền học phí cấp 3, điều kiện là cô ấy nhất định phải lấy được danh hiệu thủ khoa của tỉnh. Cô ấy đồng ý, hơn nữa cũng đã làm được.”
“Vào năm cô ấy học lớp 12 đã lấy được danh hiệu thủ khoa của khoa học xã hội nhân văn và thủ khoa khoa học tự nhiên của tỉnh, cô là thủ khoa của hai ban, thấy vậy trường học không chỉ miễn học phí còn lại của cô ấy mà còn cho cô ấy một khoản học bổng lớn. Học bổng của tỉnh, học bổng của thành phố, học bổng của huyện cộng lại cũng gần trăm triệu. Em phải biết vào hai mươi năm trước mấy trăm triệu có ý nghĩa thế nào với một gia đình nghèo khó.” Thẩm Tứ nói tiếp: “Chú cô ấy đã để mắt đến sô tiền này, ông ta nói muốn giữ nó thay cô ấy. Em biết lúc này cô ấy làm gì không?”
Thẩm Thất lắc đầu, cô càng ngày càng tò mò rồi.
Một cô bé mười mấy tuổi không thể chống lại người nhà đúng không?
Cô nhớ rất rõ, năm đó khi cô ở trong tay của Thẩm Cương, Thẩm Thúy cô ấy đã trải qua cuộc sống khó khăn thế nào.
“Cô ấy không những không đưa số tiền cho chú quản lý, ngược lại còn tiết lộ một bí mật động trời: Bố mẹ cô ấy không chết vì tai nạn giao thông mà là bị chú ruột của cô ấy đấy xuống dưới bánh xe. Những năm nay cô ấy luôn tìm kiếm, thu thập chứng, cô ấy nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng cũng đợi được đến ngày hôm nay, cô ấy công bố những bằng chứng này cho cả thiên hạ biết. Có những bằng chứng này phía cảnh sát liền bắt chú của cô ấy lại rất nhanh. Bố mẹ cô ấy vốn dĩ mở một nhà hàng năm sao trong huyện thành. Chú cô ấy làm việc cho bố mẹ cô ấy nhưng vì tiền lương quá ít nên đã xảy ra tranh chấp. Chú cô ấy trong lúc tức giận đã đẩy xe máy của bố mẹ cô ấy xuống đường, đẩy hai người họ vào dưới bánh xe của một chiếc container. Xe container chạy trốn, chú cô ấy ngụy tạo hiện trường tai nạn giao thông, lấy tiền bồi thường, nuốt nhà hàng năm sao của bố mẹ cô ấy.”
Miệng của Thẩm Thất đột nhiên mở to ra.
Mẹ ơi, việc này khó tin quá đi!
“Vụ án này quả thực quá ác liệt, hơn nữa còn liên quan đến thủ khoa kì thi đại học năm đó cho nên phán quyết được đưa ra rất nhanh. Chú cô ấy bị tuyên án tử hình, thím thì ly hôn, đưa em họ về đi về nơi xa. Một mình cô ấy cầm tiền bán của cải để học hết đại học, sau đó bắt đầu từ một nhân viên nhỏ, từng bước bước lên vị trí quản lý cấp cao của công ty.” Thẩm Tứ tiếp tục nói: “Có lẽ trước đây sống quá vất vả quá mệt mỏi nên cô ấy đặc biệt khao khát tình yêu. Mai Tùng Lâm là một người đàn ông rất bác học đa tài, ngâm thơ ca hát cái gì cũng biết, lại cực kỳ giỏi thư pháp, hội hoạ. Còn anh ta nhìn trông cũng được, con cháu quý tốc đều mang trên mình sự thanh tao cao quý, cho nên anh ta rất nhanh đã lấy được trái tim cô ấy.
“Hai người yêu nhau rất nhanh, đáng tiếc Mai Tùng Lâm chỉ là chơi bời còn Tư Y Cẩm lại yêu thật lòng, thậm chí còn không tránh thai. Cô ấy thấy bản thân đã lớn tuổi, nên có một đứa con rồi, cùng lắm thì mang thai rồi kết hôn là xong. Nhưng nào ngờ Mai Tùng Lâm đã kết hôn, thậm chí còn là cậu chủ của nhà họ Mai!” Thẩm Tứ thở dài nói: “Sự đả kích của việc này với Tư Y Cẩm thật sự quá lớn, đặc biệt là nhà họ Mai, họ đã mấy lần đến nhà ép Tư Y Cẩm bỏ đứa con này, thậm chí có một lần, họ còn bắt cóc cô ấy lôi đến bệnh viện chuẩn bị làm phẫu thuật. Nếu không phải Tư Y Cẩm thông minh thì đứa bé này đã không còn trên thế gian nữa.”
Mày liễu của Thẩm Thất đột nhiên nhướn lên: “Gì cơ?”
“Cho nên, Tư Y Cẩm nhất thời kích động và đi tìm Mai Tùng Lâm tính sổ, hỏi cho rõ ràng. Khi đó Mai Tùng Lâm chỉ là cậu chủ cả nhà họ Lâm, anh ta vẫn phaỉ nghe theo lời của gia đình. Bởi vậy anh ta từ chối, kiên quyết không nhận. Tư Y Cẩm cũng bị ép đến đường cùng mới ra tay với đối phương.” Thẩm Tứ tổng kết: “Cuộc đời cô ấy đã gặp phải quá nhiều bất hạnh nhưng đến bây giờ cô ấy vẫn mạnh mẽ như vậy. Người phụ nữ như vậy đáng được tôn trọng.”
Thẩm Thất dùng sức gật đầu: “Đúng vậy.”
Thẩm Thất ngẩng đầu nhìn Thẩm Tứ: “Anh tư.”
Thẩm Tứ gật đầu: “Ừ?”
“Có phải anh thích cô ấy không?” Thẩm Thất hỏi thẳng.
Thẩm Tứ ngây người, lập tức định thần lại, bàn tay to lớn của anh hung tợn vò đầu Thẩm Thất: “Con bé này nói linh tinh gì thế hả?”
“Chuyện của cô ấy anh hiểu rõ như lòng bàn tay!” Thẩm Thất mặc kệ Thẩm Tứ, cô nói thẳng: “Hơn nữa anh giúp cô ấy rất nhiều lần rồi, anh và Mai Tùng Lâm mới là bạn mà.”
Thẩm Tứ không trả lời câu hỏi này, anh nói: “Chúng ta ra ngoài lâu rồi đấy, đến lúc phải về rồi! Nếu không bà sẽ mắng anh mất.”
Nói xong câu này, Thẩm Tứ không kiêng nể gì mà lôi Thẩm Thất rời khỏi đó.
Thẩm Thất chỉ khẽ cười không nói gì.
Năm ngày trước nhà họ Mai thành phố M.
Cả nhà họ Mai bị mây đen che phủ.
Mai Tùng Lâm và vợ chỉ có một đứa con gái, bây giờ con gái đã 18 tuổi nhưng vẫn chưa thể mang thai đứa con thứ hai.
Trước đây họ tưởng vấn đề nằm ở người vợ, kết quả điều tra thì phát hiện vấn đề xuất phát tử Mai Tùng Lâm.
Lần bị thương năm năm trước làm Mai Tùng Lâm mất đi khả năng sinh sản.
Cũng tức là thế hệ này của nhà họ Mai chỉ còn lại đứa con trai do Tư Y Cẩm sinh ra!
“Nhất định phải đòi đứa trẻ đó về!” Cây gậy ba-toong của bố Mai Tùng Lâm gõ xuống đất: “Máu mủ của nhà họ Mai không được lưu lạc ở bên ngoài!”
Sắc mặt những người khác ở trong phòng không tốt lắm.
Năm đó cả nhà họ đều ép Tư Y Cẩm bỏ đứa bé đó đi, bây giờ lại muốn tranh quyền nuôi dưỡng đứa bé, việc này nào có dễ dàng?
Sắc mặt của vợ Mai Tùng Lâm càng khó coi hơn.
Bà thân là vợ chính thức, nào có đắc tội với ai?
Không sinh được con trai lại trách bà à?
Bây giờ đứa con trai người phụ nữ bên ngoài sinh ra sắp về thừa kế tài sản của nhà họ Mai, sắc mặt của bà làm sao tốt được?
Con gái của Mai Tùng Lâm năm nay 18 tuổi đang học đại học, sau khi nghe nói việc này liền vội về nhà.
Nghe thấy việc gia đình chuẩn bị đón em trai cùng cha khác mẹ về, lập tức không làm được việc gì nữa: “Vậy con là cái gì, trong nhà này con là ai? Mẹ con mới là vợ chính thức của nhà này được không?”
“Mai Linh, im mồm!” Vợ của Mai Tùng Lâm hét lên với con gái của mình: “Người lớn nói chuyện, trẻ con không đượ xen vào!”
“Mẹ, con thấy bất bình cho mẹ!” Mai Linh không nhịn nữa: “Kiểu gia đình này mẹ có cần thiết ở lại nữa không?”
Bốp - Một bạt tay giáng xuống mặt của Mai Linh.
Mai Linh Nhìn bố mình với vẻ khó tin: “Bố đánh con?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.