Chương 81: Chật vật không chịu nổi
Ngạn Thiến
14/08/2013
Sở Thiên Lỗi nghe thấy anh nói như vậy liền nhíu mày, đột nhiên nghĩ đến, nói: “Hạo Thiên, có khi nào là nơi mà một tháng trước chúng ta vừa mới thu mua không?”
“Đáng chết… Thiên Lỗi, chúng ta đi thử xem.” Uông Hạo Thiên chửi bới, vừa lái xe chạy đi, vừa dặn dò cô: “Vi Vi, em chờ anh, anh lập tức đến ngay.”
“Anh nhanh lên đi, em sợ lắm.” Vi Vi cuộn người lại, cố chống chọi lại với gió lạnh.
“Đừng sợ, nói cho anh biết làm sao mà em trốn được, bọn chúng đâu, chúng có làm gì em không?” Uông Hạo Thiên không ngừng nói chuyện cùng cô qua điện thoại, Sợ Thiên Lỗi lái xe như bay tới vùng ngoại ô mà anh nói.
Hóa ra bọn chúng đã sớm đi mất, không gọi điện cho mình không biết là quên hay cố ý, có điều, hiện giờ đã không còn quan trọng, chỉ cần cô không sao là tốt rồi, giọng nói cũng trở nên mềm nhẹ hơn: “Em còn có thể đi lại không? Nếu em còn sức thì chầm chậm đi tới nơi có nhà chờ bọn anh, em cũng sẽ không phải sợ nữa.” Như vậy là an toàn nhất, anh cũng sợ nếu cô cứ ở đó, chẳng may lại gặp nguy hiểm.
“Em còn đi được…” Nghe được anh cổ vũ, Thích Vi Vi miễn cưỡng đứng lên đi vài bước về phía trước…
“Nói cho anh biết, em bị bắt đi như thế nào?” Uông Hạo Thiên không muốn cô cảm thấy sợ hãi, cho nên không ngừng nói chuyện với cô.
Cô vừa đi vừa trả lời: “Lúc tan học, bọn chúng đến nói với em, mẹ có chuyện. Lòng em rối lên, liền theo lên xe của bọn chúng, chờ tới khi em phát hiện đã chậm, em giãy dụa muốn xuống xe, la lên kêu cứu, nhưng bị bọn chúng chụp thuốc mê…”
“Vậy em có biết vì sao bọn chúng bắt em không?” Uông Hạo Thiên hỏi, cô sẽ không biết cô bị bắt vì anh chứ?
“Bọn chúng nói…” Nghĩ tới đây cô cảm thấy thật sự tủi thân.
“Nói cái gì?”
“Nói muốn mang em đi bán ra nước ngoài, kiếm tiền cho bọn chúng.” Cho đến bây giờ cô vẫn không rõ vì sao bọn chúng lại nhìn trúng mình, cô cũng không phải quá đẹp, người xinh đẹp hơn cô còn nhiều mà.
“Cái gì?” Uông Hạo Thiên ngây ra, bật cười, bọn chúng cũng biết bịa chuyện để dọa người nha.
“Anh cười cái gì? Cười đã chưa?” Thích Vi Vi có chút tức giận, mình bị hù sợ chết khiếp mà anh còn dám cười…
“Anh cười là cười em quá đơn thuần nha, cô gái ngốc nghếch, em cho là đưa người nhập cư trái phép ra nước ngoài đơn giản vậy sao?” Uông Hạo Thiên thật sự cảm thấy cô ngốc nghếch, nhưng như vậy lại có điểm đáng yêu.
Hả? Cô ngẩn người, anh có ý gì? Chẳng lẽ bọn chúng chỉ dọa mình, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, mới thấy sơ hở chồng chất… bọn chúng luôn nói bán mình, lại chỉ có một mình cô, không có thấy 1 người con gái nào khác, nếu bọn chúng thực sự là một tập đoàn, không lẽ nào chỉ kiếm 1 người… kết quả chỉ có một, đó là bọn chúng dọa mình, có điều kết quả này lại làm cô thật vui mừng, ít nhất cô cũng tránh được một kiếp nạn.
“Làm sao vậy? Sao lại không nói chuyện nữa?” Không nghe được tiếng của cô, tim anh không khỏi lại khẩn trương lên.
“Nói cái gì?” Cô hiện giờ thực sự buồn bực.
‘Tít… tít… tít…’ di động báo hiệu sắp hết pin, cô bất tri bất giác cũng đã tới cửa nhà ai đó, vội vàng nói: “Di động hết pin, em đã tìm được nhà có người rồi…”
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại đã tắt, cô cho điện thoại vào túi, đưa tay gõ cửa.
“Muộn rồi, ai còn tới vậy?” Một giọng nói trung niên nhưng khỏe mạnh từ bên trong truyền ra, cửa lập tức được mở, nhìn thấy cô gái trước mặt bộ dáng chật vật, liền cất tiếng hỏi: “Cô tìm ai?”
“Bác ạ, cháu cùng bạn học đi chơi, chẳng may cháu bị lạc đường, lại không thông thạo nơi này nên có chút sợ hãi, có thể cho cháu vào nhà nghỉ chân một chút được không ạ? Bạn cháu sẽ nhanh chóng tới đón cháu thôi ạ.” Vi Vi lễ phép nói.
“Hóa ra là vậy, mau vào đi cháu.” Bác trai rất nhiệt tình mời cô, cũng không cẩn thận xem xét lời nói của cô có trăm ngàn chỗ hở, nhìn dáng vẻ của ông thật chất phác, thật thiện lương.
“Cám ơn bác.” Cô cảm kích nói tiếng cảm ơn, đi theo ông vào trong.
Ông rót một ly nước ấm đưa cho cô: “Cháu gái, có phải đã bị dọa cho kinh sợ hay không? Thực không hiểu nổi các cháu, ở nông thôn, mọi người trăm phương ngàn kế muốn vào thành phố, các cháu lại chạy đến nông thôn này, có cái gì đẹp đâu.”
Cô bưng ly nước lên uống, chỉ biết cười mà không biết nên giải thích thế nào, mà có giải thích, chỉ sợ ông nghe không hiểu, huống chi cô cũng không phải thật sự đến đây chơi.
“Cháu à, có đói bụng không, để bác lấy cho cháu chút gì đó nhé.” Bác trai nói xong liền đi vào bếp, rất nhanh đã mang ra một đĩa bánh rán, “Không còn thứ gì khác, cháu lót dạ tạm thứ này vậy nha.”
“Cám ơn bác ạ.” Thích Vi Vi thật sự không nghĩ tới có thể gặp người tốt như ông vậy, xem ra trên đời vẫn còn nhiều người tốt, đã hơn một ngày không có ăn gì, cô không khách sáo nữa, cầm lên ăn như hổ đói, nói cũng thành cà lăm, thật sự đói rồi thì còn lo lắng đến hình tượng gì nữa.
Sở Thiên Lỗi lái xe chầm chậm, nhìn kho hàng trước mắt có vài người, nói: “Kho hàng ở phía trước kìa, có lẽ cô ấy ở trong đó.”
Uông Hạo Thiên nhìn xung quanh, thấy duy nhất một nhà còn sáng đèn, nói: “Hẳn là nhà đó, chúng ta qua đó xem đi.”
Thích Vi Vi cầm miếng bánh cuối cùng bỏ vào miệng, uống một ngụm trà nóng, chân thành cảm ơn ông: “Cám ơn bác.”
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, lại nghe thấy tiếng anh gọi: “Có ai không? Vi Vi, em có ở bên trong không?”
Anh đến rồi, cô lập tức đứng dậy, không biết vì sao tâm tình lại cực kỳ kích động.
Ông vội vàng ra mở cửa, hẳn là bạn học mà cô nói.
Cửa vừa mở, Uông Hạo Thiên liền đi vào, thấy cô đứng ở cửa, một thân chật vật, đầu tóc rối bời, mặt sưng đỏ, cổ tay đều bị lằn lên vì bị trói bằng dây thừng, quần áo trên người toàn là bùn đất, không hiểu sao lại thấy đau xót.
Thích Vi Vi nhìn thấy anh, không hiểu vì sao cảm thấy thật sự ủy khuất, lập tức nhào vào ngực anh, cảm nhận vòng ôm quen thuộc ấm áp của anh, toàn bộ sợ hãi đều trong khoảnh khắc nhìn thấy anh biến mất không dấu vết.
“Không sao, không sao… chúng ta về nhà thôi…” Uông Hạo Thiên an ủi cô, ôm cô đi về xe.
Cô chỉ nhấc đầu, tựa sát vào ngực anh, tay nắm chặt lấy áo anh.
Sở Thiên Lỗi thấy bộ dáng chật vật của cô, nhưng ít nhất còn may là vẫn sống, từ trong ví lấy ra một nghìn tệ đặt lên bàn, mỉm cười nói: “Bác à, cảm ơn lòng tốt của bác, tạm biệt.”
Bác trai nhìn thấy tiền mới vội vàng đuổi theo, xe đã đi mất rồi, nắm chặt tiền trong tay, có chút kích động nghĩ, chẳng lẽ đây chính là người tốt sẽ được báo đáp.
“Anh nhanh lên đi, em sợ lắm.” Vi Vi cuộn người lại, cố chống chọi lại với gió lạnh.
“Đừng sợ, nói cho anh biết làm sao mà em trốn được, bọn chúng đâu, chúng có làm gì em không?” Uông Hạo Thiên không ngừng nói chuyện cùng cô qua điện thoại, Sợ Thiên Lỗi lái xe như bay tới vùng ngoại ô mà anh nói.
Hóa ra bọn chúng đã sớm đi mất, không gọi điện cho mình không biết là quên hay cố ý, có điều, hiện giờ đã không còn quan trọng, chỉ cần cô không sao là tốt rồi, giọng nói cũng trở nên mềm nhẹ hơn: “Em còn có thể đi lại không? Nếu em còn sức thì chầm chậm đi tới nơi có nhà chờ bọn anh, em cũng sẽ không phải sợ nữa.” Như vậy là an toàn nhất, anh cũng sợ nếu cô cứ ở đó, chẳng may lại gặp nguy hiểm.
“Em còn đi được…” Nghe được anh cổ vũ, Thích Vi Vi miễn cưỡng đứng lên đi vài bước về phía trước…
“Nói cho anh biết, em bị bắt đi như thế nào?” Uông Hạo Thiên không muốn cô cảm thấy sợ hãi, cho nên không ngừng nói chuyện với cô.
Cô vừa đi vừa trả lời: “Lúc tan học, bọn chúng đến nói với em, mẹ có chuyện. Lòng em rối lên, liền theo lên xe của bọn chúng, chờ tới khi em phát hiện đã chậm, em giãy dụa muốn xuống xe, la lên kêu cứu, nhưng bị bọn chúng chụp thuốc mê…”
“Vậy em có biết vì sao bọn chúng bắt em không?” Uông Hạo Thiên hỏi, cô sẽ không biết cô bị bắt vì anh chứ?
“Bọn chúng nói…” Nghĩ tới đây cô cảm thấy thật sự tủi thân.
“Nói cái gì?”
“Nói muốn mang em đi bán ra nước ngoài, kiếm tiền cho bọn chúng.” Cho đến bây giờ cô vẫn không rõ vì sao bọn chúng lại nhìn trúng mình, cô cũng không phải quá đẹp, người xinh đẹp hơn cô còn nhiều mà.
“Cái gì?” Uông Hạo Thiên ngây ra, bật cười, bọn chúng cũng biết bịa chuyện để dọa người nha.
“Anh cười cái gì? Cười đã chưa?” Thích Vi Vi có chút tức giận, mình bị hù sợ chết khiếp mà anh còn dám cười…
“Anh cười là cười em quá đơn thuần nha, cô gái ngốc nghếch, em cho là đưa người nhập cư trái phép ra nước ngoài đơn giản vậy sao?” Uông Hạo Thiên thật sự cảm thấy cô ngốc nghếch, nhưng như vậy lại có điểm đáng yêu.
Hả? Cô ngẩn người, anh có ý gì? Chẳng lẽ bọn chúng chỉ dọa mình, hiện tại cẩn thận ngẫm lại, mới thấy sơ hở chồng chất… bọn chúng luôn nói bán mình, lại chỉ có một mình cô, không có thấy 1 người con gái nào khác, nếu bọn chúng thực sự là một tập đoàn, không lẽ nào chỉ kiếm 1 người… kết quả chỉ có một, đó là bọn chúng dọa mình, có điều kết quả này lại làm cô thật vui mừng, ít nhất cô cũng tránh được một kiếp nạn.
“Làm sao vậy? Sao lại không nói chuyện nữa?” Không nghe được tiếng của cô, tim anh không khỏi lại khẩn trương lên.
“Nói cái gì?” Cô hiện giờ thực sự buồn bực.
‘Tít… tít… tít…’ di động báo hiệu sắp hết pin, cô bất tri bất giác cũng đã tới cửa nhà ai đó, vội vàng nói: “Di động hết pin, em đã tìm được nhà có người rồi…”
Nói còn chưa dứt lời, điện thoại đã tắt, cô cho điện thoại vào túi, đưa tay gõ cửa.
“Muộn rồi, ai còn tới vậy?” Một giọng nói trung niên nhưng khỏe mạnh từ bên trong truyền ra, cửa lập tức được mở, nhìn thấy cô gái trước mặt bộ dáng chật vật, liền cất tiếng hỏi: “Cô tìm ai?”
“Bác ạ, cháu cùng bạn học đi chơi, chẳng may cháu bị lạc đường, lại không thông thạo nơi này nên có chút sợ hãi, có thể cho cháu vào nhà nghỉ chân một chút được không ạ? Bạn cháu sẽ nhanh chóng tới đón cháu thôi ạ.” Vi Vi lễ phép nói.
“Hóa ra là vậy, mau vào đi cháu.” Bác trai rất nhiệt tình mời cô, cũng không cẩn thận xem xét lời nói của cô có trăm ngàn chỗ hở, nhìn dáng vẻ của ông thật chất phác, thật thiện lương.
“Cám ơn bác.” Cô cảm kích nói tiếng cảm ơn, đi theo ông vào trong.
Ông rót một ly nước ấm đưa cho cô: “Cháu gái, có phải đã bị dọa cho kinh sợ hay không? Thực không hiểu nổi các cháu, ở nông thôn, mọi người trăm phương ngàn kế muốn vào thành phố, các cháu lại chạy đến nông thôn này, có cái gì đẹp đâu.”
Cô bưng ly nước lên uống, chỉ biết cười mà không biết nên giải thích thế nào, mà có giải thích, chỉ sợ ông nghe không hiểu, huống chi cô cũng không phải thật sự đến đây chơi.
“Cháu à, có đói bụng không, để bác lấy cho cháu chút gì đó nhé.” Bác trai nói xong liền đi vào bếp, rất nhanh đã mang ra một đĩa bánh rán, “Không còn thứ gì khác, cháu lót dạ tạm thứ này vậy nha.”
“Cám ơn bác ạ.” Thích Vi Vi thật sự không nghĩ tới có thể gặp người tốt như ông vậy, xem ra trên đời vẫn còn nhiều người tốt, đã hơn một ngày không có ăn gì, cô không khách sáo nữa, cầm lên ăn như hổ đói, nói cũng thành cà lăm, thật sự đói rồi thì còn lo lắng đến hình tượng gì nữa.
Sở Thiên Lỗi lái xe chầm chậm, nhìn kho hàng trước mắt có vài người, nói: “Kho hàng ở phía trước kìa, có lẽ cô ấy ở trong đó.”
Uông Hạo Thiên nhìn xung quanh, thấy duy nhất một nhà còn sáng đèn, nói: “Hẳn là nhà đó, chúng ta qua đó xem đi.”
Thích Vi Vi cầm miếng bánh cuối cùng bỏ vào miệng, uống một ngụm trà nóng, chân thành cảm ơn ông: “Cám ơn bác.”
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, lại nghe thấy tiếng anh gọi: “Có ai không? Vi Vi, em có ở bên trong không?”
Anh đến rồi, cô lập tức đứng dậy, không biết vì sao tâm tình lại cực kỳ kích động.
Ông vội vàng ra mở cửa, hẳn là bạn học mà cô nói.
Cửa vừa mở, Uông Hạo Thiên liền đi vào, thấy cô đứng ở cửa, một thân chật vật, đầu tóc rối bời, mặt sưng đỏ, cổ tay đều bị lằn lên vì bị trói bằng dây thừng, quần áo trên người toàn là bùn đất, không hiểu sao lại thấy đau xót.
Thích Vi Vi nhìn thấy anh, không hiểu vì sao cảm thấy thật sự ủy khuất, lập tức nhào vào ngực anh, cảm nhận vòng ôm quen thuộc ấm áp của anh, toàn bộ sợ hãi đều trong khoảnh khắc nhìn thấy anh biến mất không dấu vết.
“Không sao, không sao… chúng ta về nhà thôi…” Uông Hạo Thiên an ủi cô, ôm cô đi về xe.
Cô chỉ nhấc đầu, tựa sát vào ngực anh, tay nắm chặt lấy áo anh.
Sở Thiên Lỗi thấy bộ dáng chật vật của cô, nhưng ít nhất còn may là vẫn sống, từ trong ví lấy ra một nghìn tệ đặt lên bàn, mỉm cười nói: “Bác à, cảm ơn lòng tốt của bác, tạm biệt.”
Bác trai nhìn thấy tiền mới vội vàng đuổi theo, xe đã đi mất rồi, nắm chặt tiền trong tay, có chút kích động nghĩ, chẳng lẽ đây chính là người tốt sẽ được báo đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.