Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Chương 69: Chuyện cũ đau lòng

Ngạn Thiến

14/08/2013

“Nếu đã không thay đổi được sự thật, như vậy hãy cố gắng làm cho chính mình vui vẻ. Tặng cho em.” Uông Hạo Thiên đặt bó hoa vào tay cô. Cô nhìn bó hoa bách hợp rực rỡ kia, cười thê thảm: “Tại sao lại tặng hoa cho tôi? Là muốn bồi thường về việc xảy ra tối hôm qua sao?”

“Nhất định phải có nguyên nhân sao? Không phải phụ nữ ai nấy cũng đều thích hoa à?” Uông Hạo Thiên càng thêm khó hiểu nhìn cô, ngoại trừ mẹ anh ra, anh chưa từng tặng hoa cho bất kỳ người phụ nữ nào, vốn tưởng rằng cô nhất định sẽ thích, lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy vẻ mặt này, chẳng lẽ phụ nữ thích trang sức hơn sao?

“Phải, nhưng còn phải xem ai tặng.” Thích Vi Vi đem bó hoa bách hợp đặt ở một bên, tuy rằng cô không muốn chịu thua kém, nhưng không muốn đối mặt với anh nhanh như vậy, nghĩ đến tối hôm qua cùng anh ở chung một chỗ, sắc mặt đỏ lên một chút, mất tự nhiên xoay qua một bên, mặc kệ đối với anh là hận cũng tốt, là oán cũng tốt, thì anh trước sau gì cũng là người đàn ông đầu tiên của mình, cái loại cảm giác này thật phức tạp.

“Có đói bụng không? Đi ăn cơm tối trước.” Uông Hạo Thiên không để ý đến vẻ mặt lạnh lùng của cô, vươn tay ra.

“Tôi vừa mới ăn lúc giữa trưa, bây giờ không đói bụng.” Cô không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt, cô không thể thản nhiên ở chung với anh như vậy.

“Được rồi, em tiếp tục xem TV đi. Anh đi ăn cơm tối.” Uông Hạo Thiên cúi đầu hôn lên mặt của cô một cái, mỉm cười dịu dàng với cô, sau đó xoay người bước ra cửa.

Thích Vi Vi ngồi im bất động giống như tượng đá, anh ta lại có thể tự mình đi, mà lại còn dịu dàng như vậy, có phải uống lộn thuốc nên tâm trí rối loạn hay không?

Uông Hạo Thiên mặc áo ngủ, dùng khăn lau khô tóc, từ trong phòng tắm bước ra liền thấy cô dùng chăn quấn chặt quanh người, không chừa một khe hở, làm cho khóe môi anh nhịn không được nhếch lên một nụ cười tươi, cô nghĩ như vậy có thể bảo vệ chính mình sao?

Dựa người vào giường, kéo qua một cái chăn khác, nhìn thấy cô giả bộ ngủ, đột nhiên rất muốn biết quá khứ của cô, tuy rằng anh có biết một chút, nhưng những tài liệu đó nhất định không được đầy đủ về mọi mặt, anh tin rằng cá tính của cô có liên quan rất lớn đến những gì cô đã trải qua.

“Nói cho anh nghe về gia đình của em, mẹ của em, và cả em nữa.”



“Cái gì?” Thích Vi Vi mở to mắt ra nhìn anh, anh ta muốn làm gì?

“Không có gì. Chỉ là muốn biết tại sao mẹ em lại sinh bệnh? Và cả cuộc sống của em.” Uông Hạo Thiên nhìn chằm chằm cô với ánh mặt thật chân thành.

Ánh mắt của cô ảm đảm một chút, có rất ít người hỏi mình về điều này, mà cô cũng rất ít khi nói chuyện này với người khác, không biết tại sao cô lại muốn nói cho anh biết, có lẽ có vài sự việc đã kìm nén trong lòng lâu lắm, cần tìm một người không liên quan gì để kể ra, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Gia đình của tôi thật sự rất đơn giản, đơn giản như rất nhiều gia đình bình thường khác, nghe mẹ tôi nói, lúc trước cha và mẹ rất yêu thương nhau, tuy rằng cuộc sống còn nghèo khổ nhưng cũng rất hạnh phúc, nhất là khi tôi ra đời, khiến cha của tôi càng thêm nỗ lực làm việc, để cho tôi và mẹ có được cuộc sống tốt nhất, ông bắt đầu thử nghiệm việc kinh doanh, nhưng ngay từ đầu đã không được thuận lợi, gia đình vốn đã rất nghèo khổ nay lại càng túng quẫn hơn, nhưng mẹ tôi cũng không nói gì cả, vẫn yên lặng trông nom việc nhà, tất cả gánh nặng đều gánh vác trên đôi vai của mình, tôi còn nhớ rất rõ, mỗi một lần ăn cơm, bà đều để cho tôi và cha tôi ăn trước, rồi lát nữa bà mới ăn, thật ra là bà muốn để dành thức ăn cho chúng tôi, nhưng bà vẫn không oán không hối hận, vẫn luôn luôn cảm thấy hạnh phúc………..”

Uông Hạo Thiên nghiêm túc lắng nghe, nhìn thấy trong mắt cô mang theo tia sáng rực rỡ, anh có thể hình dung được, vào thời điểm đó bọn họ chắc chắn rất hạnh phúc, tuy rằng chính anh cũng không biết mùi vị nghèo khổ là như thế nào?

“Có lẽ là ông trời thương xót cho hoàn cảnh của chúng tôi, sau đó, rốt cuộc cha tôi cũng thành công, tất cả đều thay đổi, chúng tôi có căn nhà lớn của chính mình, có tất cả những thứ mà người khác nhìn vào phải hâm mộ, thế nhưng hạnh phúc lại dần dần rời xa chúng tôi, cha đi xã giao ngày càng nhiều, về nhà ngày càng trễ, mà mỗi một lần trở về ông đều uống rượu say, nụ cười của mẹ thì càng ngày càng ít………..” Cô siết chặt tay thành quả đấm, rơi vào thật sâu bên trong thống khổ……..

Uông Hạo Thiên vươn tay ra, thật tự nhiên ôm cô vào trong ngực, đã đoán ra được tiếp theo sẽ phát sinh ra chuyện gì.

“Khi tôi hơn mười tuổi, đã muốn trưởng thành, tôi biết cha ở bên ngoài đã yêu mến một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, ruồng bỏ người mẹ già nua của tôi, nhưng ông hoàn toàn không nghĩ qua, thành công của ông là do mẹ tôi hi sinh tuổi thanh xuân để đổi lấy, tôi từng hỏi ông, nhưng ông không thừa nhận.” Vẻ mặt của cô trở nên giận dữ.

“Cuối cùng đến một ngày, có một người phụ nữ tìm đến cửa, bà ta nói bà ta là người tình của cha tôi đã ba năm, bây giờ bà ta không muốn đợi nữa, bà ta muốn mẹ tôi đem ba tôi tặng cho bà ta, tôi thật sự không biết sao trên đời này lại có một người phụ nữ không biết xấu hổ như vậy, mẹ tôi chịu không nổi nên đã cùng bà ta xảy ra một trận khẩu chiến kịch liệt, bọn họ cũng động tay động chân với nhau, nên đã làm cho bà ta bị sẩy thai, nhưng mẹ tôi hoàn toàn không biết đó chính là âm mưu của bà ta……..” Nước mắt của cô bắt đầu lặng lẽ rơi xuống.

Uông Hạo Thiên ôm chặt lấy cô, những chuyện tiếp theo anh cũng đã đoán ra vài phần.

“Bác sĩ nói đứa nhỏ đó là con trai, cha tôi rất phẫn nộ, đem tất cả mọi chuyện trút hết lên người mẹ tôi, ông muốn ly hôn, nhưng mẹ tôi không đồng ý, bà đau khổ cầu xin nhưng ông đều thờ ơ, không chút động lòng, nhìn thấy mẹ đau khổ, tôi đã thực hiện một quyết định để khiến cha quay đầu lại, nhưnghoàn toàn không nghĩ tới, nó lại đưa mẹ tôi vào bước đường cùng………” Tay của cô gắt gao siết chặt, nước mắt hối hận rơi ướt cả chăn.



Uông Hạo Thiên nhìn Vi Vi nhăn mặt nhíu mày, nghi hoặc hỏi: “Em đã làm gì?”

“Anh nhất định đoán không ra, tôi đến một hộp đêm, ăn mặc dữ dội xuất hiện ở trước mặt ông làm cho sắc mặt ông xanh mét, ông hung hăng tát tôi một cái rồi lôi tôi trở về nhà, sau đó lại đi chất vấn mẹ tôi. Mẹ dùng ánh mắt không thể tin được để nhìn tôi, nhưng mẫu tử liên tâm, bà hiểu được tại sao tôi lại làm như vậy? Bà ôm tôi khóc và nói với ông, bà đồng ý ly hôn, có lẽ là ông còn có chút lương tâm, để lại tất cả tiền bạc và nhà cửa cho chúng tôi, chỉ ra đi một mình………..”

Lúc này Uông Hạo Thiên mới hiểu ra, cô muốn đến hộp đêm là để trả thù cha của mình, có điều, chuyện này cũng rất giống với những chuyện mà cô đã làm.

“Cha tôi đi rồi, mẹ tôi không thể chấp nhận được đả kích lớn như vậy, bà….đã phát điên.” Cô nhẹ giọng khóc, nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của mẹ, cô liền đau lòng không thôi, mấy năm nay quả thật là cô và mẹ rất vất vả.

“Vậy em không nghĩ qua chuyện dẫn bà đi chữa bệnh sao?” Uông Hạo Thiên nhìn cô, dù sao người đàn ông đó cũng để lại tiền cho bọn họ.

“Ngay từ đầu, tôi cũng không có chú ý, chỉ nghĩ rằng trong lòng mẹ đang đau khổ, cho nên kiếm chuyện gây sự để trút giận, sau đó mới chú ý đến chuyện bà sinh bệnh, bởi vì không đành lòng đưa bà đến bệnh viện tâm thần, cho nên tôi mời người đến chăm sóc bà, cho đến một ngày, tôi trở về nhà đã thấy lửa bốc lên đến tận trời, thì ra là mẹ tôi phóng hỏa, may mắn là cô người làm thông minh đã dẫn bà chạy thoát ra ngoài. Lửa bị dập tắt, nhưng lầu trên lầu dưới đều bị thiêu rụi, tuy rằng mẹ tôi không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, nhưng chúng tôi cũng phải bồi thường, cứ như vậy, chỉ trong một đêm, chúng tôi trở thành những kẻ trắng tay……..” Cô không có nói tiếp, chỉ nhắm chặt hai mắt suy nghĩ, những khoảng thời gian khó khăn kia, cô không dám quay đầu nhìn lại.

“Em không có đi tìm cha em sao?” Cuối cùng Uông Hạo Thiên cũng mở miệng hỏi, anh không tin người đàn ông kia lại nhẫn tâm như vậy, mặc kệ thế nào cô cũng là con gái của ông ta.

“Không có.” Cô lắc đầu. “Từ ngày ông ta rời khỏi tôi và mẹ, ngày đó tôi đã thề , cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại ông ta nữa, cũng không bao giờ thừa nhận ông ta.”

Lúc này Uông Hạo Thiên mới hiểu được, cô hoàn toàn không có nói ra, nếu cô không quá quật cường, thì cô sẽ không phải chịu nhiều khổ sở như vậy. Có điều, nếu không như vậy, anh cũng sẽ không quen biết cô, mọi chuyện trước kia đã không còn ý nghĩa gì nữa, nhẹ nhàng nói: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, ngủ đi.”

Cô thật nghe lời nhắm mắt lại, mang những điều đã chôn dấu trong trái tim nhiều năm nói ra miệng, tâm lập tức thả lỏng, giống như từ trước tới nay chưa từng trải qua những giây phút nhẹ nhàng như vậy……..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lấy Nhầm Tổng Tài Lãnh Khốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook