Chương 73: Không thể tha thứ
Ngạn Thiến
10/04/2014
Thấy anh nói chuyện trắng trợn như vậy, mặt cô lập tức đỏ lên, lấy chăn che đầu lại, dưới tình thế cấp bách tìm đại một lí do, "Tôi sợ đau, đừng làm có được không?"
"Yên tâm, giao bản thân cho anh, anh cam đoan sẽ không đau." Tay Uông Hạo Thiên chậm rãi xốc cái kén của cô lên, tay bắt đầu vuốt ve cô.
Cơ thể cô ngay đơ cứng ngắc không phản ứng, như anh đã nói, qua hết ba tháng cô sẽ vĩnh viễn bỏ đi kí ức dơ bẩn này bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ là cô có thể bắt đầu lại sao?
Uông Hạo Thiên nhẹ nhàng đè lên người cô, bắt đầu hôn môi cô, đầu lưỡi khéo léo vươn vào miệng cô đùa nghịch, cô lại luôn tránh né, nhưng mỗi một nụ hôn của anh hay nơi bàn tay anh chạm đến đều khiến cô run rẩy.
Nhưng cô cảm thấy cơ thể mình từ cứng đờ từng chút trở nên mềm mại vô lực, toàn bộ ý chí đều dần dần tan rã dưới bàn tay kì diệu của anh.
Anh tham lam mút mát da thịt mềm mịn trắng ngần của cô, làn da cô rất trơn mịn, rất đàn hồi.
Sờ vào cảm giác thật dễ chịu, tựa như vuốt ve da thịt trẻ con khiến anh muốn ngừng mà không được.
Thân thể trở nên nóng rực thậm chí còn hơi mong đợi vuốt ve của anh, cô vô lực nhắm mắt lại, lẽ nào cô đã bị trầm luân rồi.
Trong phòng, lửa tình đã cháy….
Trong quán cà phê.
Đàm Tiếu Tiếu cùng một người đàn ông nói chuyện vui vẻ với nhau, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ xem cô sao còn chưa đến.
Thích Vi Vi vội vàng từ trên xe taxi chạy vào, chưa kịp ngồi xuống liền vội vàng giải thích: "Xin lỗi, xin lỗi, để hai người đợi lâu, đi đường bị kẹt xe."
"Không có gì đâu Vi Vi, mình giới thiệu với cậu, đây là Lý Tường." Đàm Tiếu Tiếu cười cười, giới thiệu với cô.
"Chào anh, Lý tiên sinh." Cô vội vàng giơ tay ra.
"Chào cô, Cô Thích." Anh ta lễ độ đứng lên sau đó cười nói: "Tôi nghĩ chúng ta không nên khách sáo, cô là bạn thân của Tiếu Tiếu, chúng ta nên gọi tên là được rồi, tiện cho mọi người."
"Được." Thích Vi Vi cười đáp, ngầm đánh giá anh ta, tuy rằng không phải quá tuấn tú, không quá cao, nhưng rất rạng rỡ, tạo cho người ta một cảm giác rất chân thành, rất xứng đôi với Tiếu Tiếu.
Đàm Tiếu Tiếu dùng tay chạm nhẹ vào cô, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào?"
Thích Vi Vi giơ ngón cái lên khen cô thật tinh mắt.
"Lần đầu gặp mặt, có chút quà mọn xin cô nhận lấy." Lý Tường cầm thỏi son xinh đẹp để trước mặt cô.
"Tặng tôi sao? Anh khách sáo quá rồi, hay là tặng cho Tiếu Tiếu đi." Thích Vi Vi cầm thỏi son trước mặt lên, bản thân cảm thấy dù sao son môi là thứ nên tặng cho người thân thiết với mình nhất, không thể tặng tùy tiện.
"Vi Vi, cậu nhận đi, mình có nhiều lắm rồi, đúng rồi, mình quên nói với cậu, Lý Tường là đại diện bên công ty mỹ phẩm chủ yếu sản xuất son." Đàm Tiếu Tiếu biết cô hiểu lầm.
"À, thì ra là vậy, vậy cám ơn nhiều." Thích Vi Vi hơi ngượng ngùng nói, coi bộ cô nghĩ nhiều quá.
"Không sao, sau này có gì cần cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào." Lý Tường cười nói.
"Có giảm giá không? Tôi sẽ giới thiệu bạn bè đến mua." Thích Vi Vi bắt đầu nói đùa.
"Đương nhiên, miễn phí cũng được." Lý Tường cười nói.
Ba người nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
Ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt mười mấy ngày đã qua.
Thích Vi Vi ngồi trên ghế salon ôm gối, cô phát hiện mình và Uông Hạo Thiên ở chung ngày càng tự nhiên, thậm chí đến trên giường cũng không xa lạ, không còn trốn tránh, đối với vuốt ve của anh, cô cũng không kìm được mà đáp lại, còn lúc gặp mặt anh Thiên Tứ cô rất bị áp lực, anh càng tốt với cô, cô càng thấy có lỗi với anh, nên càng không thể nói gì, bản thân thay đổi thế này khiến cô hơi sợ hãi, cô cũng không biết tại sao lại thế.
Điều duy nhất làm cô vui vẻ chính là tình cảm giữa Tiếu Tiếu và Lý Tường lại đột nhiên thắm thiết, cô ấy đã đến nhà Lý Tường, anh ta nói chờ Tiếu Tiếu tốt nghiệp sẽ kết hôn, trên mặt Tiếu Tiếu mỗi ngày đều tràn đầy hạnh phúc làm cô có phần hâm mộ.
Một tuần sau.
Thích Vi Vi thờ ơ bước vào sân trường thì thấy đằng trước có bạn học chạy đến nói với cô: "Thích Vi Vi, có người chờ cậu ngoài cổng."
"Có người chờ mình, ai vậy?" Cô lấy làm lạ hỏi ai đợi cô ngoài cổng.
"Không biết, là một chiếc xe Sedan màu đen."Người bạn nói xong liền bỏ đi.
Xe Sedan màu đen? Thích Vi Vi biến sắc, không phải Uông Hạo Thiên chứ? Chẳng lẽ anh ta muốn mình thành đề tài bàn tán cho toàn trường ư? Cô lập tức chạy đi gặp người đó, lại ngây ngẩn cả người, vẻ mặt trở nên hờ hững, "Ông tới làm gì?"
"Vi Vi, ba tới thăm con, con khỏe không?" Thích Vĩ nhìn cô, vẻ mặt áy náy.
"Ông yên tâm, tôi rất khỏe. Giờ ông xem xong có thể đi được rồi." Thích Vi Vi định đi lướt qua.
Thích Vĩ giữ chặt cánh tay cô, nhìn cô, giọng nói đầy hối hận: "Vi Vi, con không thể tha thứ cho ba sao? Hôm đó là ba quá xúc động, ba không nên đối xử với con như vậy. Ba mang tiền đến cho con đây."
"Ha ha." Cô cười lạnh mấy tiếng, quay đầu nhìn ông, "Một câu quá xúc động có thể khiến tôi tha thứ cho ông sao? Còn nữa, ông đem tiền về đi, tôi đã không cần nữa, để cho vợ con ông đi, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào, tôi dựa vào cái gì lấy tiền của ông? Tôi sợ tôi sẽ không trả nổi." Từ lúc bị ông đuổi đi, cô đã thề, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ, cả đời cũng không.
"Vi Vi. Ba biết con bị uất ức. Con muốn ba làm sao con mới tha thứ cho ba, con nói đi." Thích Vĩ biết ông đã gây tổn thương cô. "Thật ra, từ đầu ba đã định đến đây, chỉ là không có thời gian nên mới chậm trễ."
"Ông đương nhiên không có thời gian rồi, tôi còn chưa chúc mừng ông mà. Chúc mừng ông sinh được một đứa con trai, chúc mừng ông được làm cha."Trên mặt Thích Vi Vi đau xót, lời chúc mừng nói ra thật đáng mỉa mai.
"Vi Vi, con đừng nói ba như vậy, con cũng là con gái của ba." Mặt Thích Vĩ mang vẻ thương tâm, ông không biết hiện giờ phải làm sao để bù đắp.
"Không cần. Hơn nữa tôi không có ba. Ông không xứng làm ba tôi." Thích Vi Vi kích động giằng tay ra, khóc lóc bỏ chạy.
"Vi Vi." Tay Thích Vĩ với theo, quan hệ giữa ông và con gái đã càng ngày càng xấu hơn mất rồi.
Đợi ở cách đó không xa, Uông Hạo Thiên hôm nay chợt có ý muốn đón cô tan học, vừa lúc nhìn thấy, còn nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng thật không ngờ cô lại có thể đối với ba mình lạnh lùng như vậy, oán hận đến vậy.
Thích Vi Vi vừa lau nước mắt vừa chạy, đột nhiên cảm thấy có người từ phía sau túm lại, lập tức quát:"Ông không nghe rõ sao? Tôi với ông không quan hệ..."
Tiếng nói vừa dứt lại ngẩn người, sao lại thế này, anh ta, anh ta sao lại ở đây?
"Yên tâm, giao bản thân cho anh, anh cam đoan sẽ không đau." Tay Uông Hạo Thiên chậm rãi xốc cái kén của cô lên, tay bắt đầu vuốt ve cô.
Cơ thể cô ngay đơ cứng ngắc không phản ứng, như anh đã nói, qua hết ba tháng cô sẽ vĩnh viễn bỏ đi kí ức dơ bẩn này bắt đầu một cuộc sống mới, chỉ là cô có thể bắt đầu lại sao?
Uông Hạo Thiên nhẹ nhàng đè lên người cô, bắt đầu hôn môi cô, đầu lưỡi khéo léo vươn vào miệng cô đùa nghịch, cô lại luôn tránh né, nhưng mỗi một nụ hôn của anh hay nơi bàn tay anh chạm đến đều khiến cô run rẩy.
Nhưng cô cảm thấy cơ thể mình từ cứng đờ từng chút trở nên mềm mại vô lực, toàn bộ ý chí đều dần dần tan rã dưới bàn tay kì diệu của anh.
Anh tham lam mút mát da thịt mềm mịn trắng ngần của cô, làn da cô rất trơn mịn, rất đàn hồi.
Sờ vào cảm giác thật dễ chịu, tựa như vuốt ve da thịt trẻ con khiến anh muốn ngừng mà không được.
Thân thể trở nên nóng rực thậm chí còn hơi mong đợi vuốt ve của anh, cô vô lực nhắm mắt lại, lẽ nào cô đã bị trầm luân rồi.
Trong phòng, lửa tình đã cháy….
Trong quán cà phê.
Đàm Tiếu Tiếu cùng một người đàn ông nói chuyện vui vẻ với nhau, thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ xem cô sao còn chưa đến.
Thích Vi Vi vội vàng từ trên xe taxi chạy vào, chưa kịp ngồi xuống liền vội vàng giải thích: "Xin lỗi, xin lỗi, để hai người đợi lâu, đi đường bị kẹt xe."
"Không có gì đâu Vi Vi, mình giới thiệu với cậu, đây là Lý Tường." Đàm Tiếu Tiếu cười cười, giới thiệu với cô.
"Chào anh, Lý tiên sinh." Cô vội vàng giơ tay ra.
"Chào cô, Cô Thích." Anh ta lễ độ đứng lên sau đó cười nói: "Tôi nghĩ chúng ta không nên khách sáo, cô là bạn thân của Tiếu Tiếu, chúng ta nên gọi tên là được rồi, tiện cho mọi người."
"Được." Thích Vi Vi cười đáp, ngầm đánh giá anh ta, tuy rằng không phải quá tuấn tú, không quá cao, nhưng rất rạng rỡ, tạo cho người ta một cảm giác rất chân thành, rất xứng đôi với Tiếu Tiếu.
Đàm Tiếu Tiếu dùng tay chạm nhẹ vào cô, nhỏ giọng hỏi: "Thế nào?"
Thích Vi Vi giơ ngón cái lên khen cô thật tinh mắt.
"Lần đầu gặp mặt, có chút quà mọn xin cô nhận lấy." Lý Tường cầm thỏi son xinh đẹp để trước mặt cô.
"Tặng tôi sao? Anh khách sáo quá rồi, hay là tặng cho Tiếu Tiếu đi." Thích Vi Vi cầm thỏi son trước mặt lên, bản thân cảm thấy dù sao son môi là thứ nên tặng cho người thân thiết với mình nhất, không thể tặng tùy tiện.
"Vi Vi, cậu nhận đi, mình có nhiều lắm rồi, đúng rồi, mình quên nói với cậu, Lý Tường là đại diện bên công ty mỹ phẩm chủ yếu sản xuất son." Đàm Tiếu Tiếu biết cô hiểu lầm.
"À, thì ra là vậy, vậy cám ơn nhiều." Thích Vi Vi hơi ngượng ngùng nói, coi bộ cô nghĩ nhiều quá.
"Không sao, sau này có gì cần cứ đến tìm tôi bất cứ lúc nào." Lý Tường cười nói.
"Có giảm giá không? Tôi sẽ giới thiệu bạn bè đến mua." Thích Vi Vi bắt đầu nói đùa.
"Đương nhiên, miễn phí cũng được." Lý Tường cười nói.
Ba người nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
Ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt mười mấy ngày đã qua.
Thích Vi Vi ngồi trên ghế salon ôm gối, cô phát hiện mình và Uông Hạo Thiên ở chung ngày càng tự nhiên, thậm chí đến trên giường cũng không xa lạ, không còn trốn tránh, đối với vuốt ve của anh, cô cũng không kìm được mà đáp lại, còn lúc gặp mặt anh Thiên Tứ cô rất bị áp lực, anh càng tốt với cô, cô càng thấy có lỗi với anh, nên càng không thể nói gì, bản thân thay đổi thế này khiến cô hơi sợ hãi, cô cũng không biết tại sao lại thế.
Điều duy nhất làm cô vui vẻ chính là tình cảm giữa Tiếu Tiếu và Lý Tường lại đột nhiên thắm thiết, cô ấy đã đến nhà Lý Tường, anh ta nói chờ Tiếu Tiếu tốt nghiệp sẽ kết hôn, trên mặt Tiếu Tiếu mỗi ngày đều tràn đầy hạnh phúc làm cô có phần hâm mộ.
Một tuần sau.
Thích Vi Vi thờ ơ bước vào sân trường thì thấy đằng trước có bạn học chạy đến nói với cô: "Thích Vi Vi, có người chờ cậu ngoài cổng."
"Có người chờ mình, ai vậy?" Cô lấy làm lạ hỏi ai đợi cô ngoài cổng.
"Không biết, là một chiếc xe Sedan màu đen."Người bạn nói xong liền bỏ đi.
Xe Sedan màu đen? Thích Vi Vi biến sắc, không phải Uông Hạo Thiên chứ? Chẳng lẽ anh ta muốn mình thành đề tài bàn tán cho toàn trường ư? Cô lập tức chạy đi gặp người đó, lại ngây ngẩn cả người, vẻ mặt trở nên hờ hững, "Ông tới làm gì?"
"Vi Vi, ba tới thăm con, con khỏe không?" Thích Vĩ nhìn cô, vẻ mặt áy náy.
"Ông yên tâm, tôi rất khỏe. Giờ ông xem xong có thể đi được rồi." Thích Vi Vi định đi lướt qua.
Thích Vĩ giữ chặt cánh tay cô, nhìn cô, giọng nói đầy hối hận: "Vi Vi, con không thể tha thứ cho ba sao? Hôm đó là ba quá xúc động, ba không nên đối xử với con như vậy. Ba mang tiền đến cho con đây."
"Ha ha." Cô cười lạnh mấy tiếng, quay đầu nhìn ông, "Một câu quá xúc động có thể khiến tôi tha thứ cho ông sao? Còn nữa, ông đem tiền về đi, tôi đã không cần nữa, để cho vợ con ông đi, giữa chúng ta không có bất cứ quan hệ nào, tôi dựa vào cái gì lấy tiền của ông? Tôi sợ tôi sẽ không trả nổi." Từ lúc bị ông đuổi đi, cô đã thề, cô tuyệt đối sẽ không tha thứ, cả đời cũng không.
"Vi Vi. Ba biết con bị uất ức. Con muốn ba làm sao con mới tha thứ cho ba, con nói đi." Thích Vĩ biết ông đã gây tổn thương cô. "Thật ra, từ đầu ba đã định đến đây, chỉ là không có thời gian nên mới chậm trễ."
"Ông đương nhiên không có thời gian rồi, tôi còn chưa chúc mừng ông mà. Chúc mừng ông sinh được một đứa con trai, chúc mừng ông được làm cha."Trên mặt Thích Vi Vi đau xót, lời chúc mừng nói ra thật đáng mỉa mai.
"Vi Vi, con đừng nói ba như vậy, con cũng là con gái của ba." Mặt Thích Vĩ mang vẻ thương tâm, ông không biết hiện giờ phải làm sao để bù đắp.
"Không cần. Hơn nữa tôi không có ba. Ông không xứng làm ba tôi." Thích Vi Vi kích động giằng tay ra, khóc lóc bỏ chạy.
"Vi Vi." Tay Thích Vĩ với theo, quan hệ giữa ông và con gái đã càng ngày càng xấu hơn mất rồi.
Đợi ở cách đó không xa, Uông Hạo Thiên hôm nay chợt có ý muốn đón cô tan học, vừa lúc nhìn thấy, còn nghe được bọn họ nói chuyện, nhưng thật không ngờ cô lại có thể đối với ba mình lạnh lùng như vậy, oán hận đến vậy.
Thích Vi Vi vừa lau nước mắt vừa chạy, đột nhiên cảm thấy có người từ phía sau túm lại, lập tức quát:"Ông không nghe rõ sao? Tôi với ông không quan hệ..."
Tiếng nói vừa dứt lại ngẩn người, sao lại thế này, anh ta, anh ta sao lại ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.