Chương 20: Phát hiện sự thật
Harriee
13/04/2023
Thẩm Tòng Tâm á khẩu, đùa à...cái lý do quái quỷ gì vậy?
"Tôi...tôi muốn uống nước"
Cô vừa dứt lời xong, cũng đúng lúc phục vụ bê đồ uống đến, Thẩm Tòng Tâm không ngần ngại vươn tay ra lấy một ly trên đó rồi uống một ngụm.
"Anh Nam Thành, anh cũng đến đây sao"
Lúc hai người không để ý, lại có một giọng nói chanh chua vang lên từ phía sau.
Thẩm Tòng Tâm đang uống nước, đôi tay không tự chủ được bỗng chốc khựng lại.
Lúc này cô mới sực nhớ ra là đi dự tiệc cùng mình còn có anh chồng ngốc của mình nữa... xíu chút nữa thì quên mất anh cũng có mặt trong bữa tiệc này
Cô gái mặc một chiếc váy dự tiệc màu đen, thân hình nóng bỏng quyến rũ đi đến trước mặt Phí Nam Thành, gương mặt vui vẻ nhìn anh.
"Nam Thành, không ngờ em lại gặp anh ở đây?...sao anh lại phải đeo mặt nạ vậy? mà chuyện hợp tác ở công ty, ba em vẫn muốn gặp anh để nói về chuyện này"
Phí Nam Thành vẫn đứng im tại chỗ, không trả lời cô ta.
Lúc này Thẩm Tòng Tâm mới nhớ ra vì sao nhìn anh ta lại quen mắt tới vậy...
Thẩm Tòng Tâm thấy một màn như vậy, sau một lúc sững sờ, cô mới ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt anh, đúng vậy...cô muốn một lời giải thích?
"Tiểu Ô, anh..."
Không đợi anh nói xong, cô đã từ từ tiến lại gần anh, giơ đôi tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ kia xuống...
Khuôn mặt đẹp trai của anh lập tức xuất hiện trước mặt cô...
Thẩm Tòng Tâm đôi mắt hơi đỏ nhìn thẳng vào anh, thật không tin rằng người đứng trước mặt mình lại chính là Phí Nam Thành...
" Tiểu Ô, em nghe anh giải thích..."
Lúc này nước mắt cô không tự chủ mà rơi xuống...
Cô hét lớn.... khiến cả phòng quay lại tò mò nhìn xem đang có chuyện gì sảy ra...
"Phí Nam Thành, anh cảm thấy đùa với tôi như vậy vui lắm sao?"
"Không phải, em hãy nghe anh nói trước đã"
"Nghe anh nói...ha...anh muốn nói cái gì? anh muốn nói là anh luôn lừa dối tôi bao nhiêu tháng nay vẫn chưa đủ, hay nói là anh giả ngốc lừa tôi là có nỗi khổ tâm...anh xem tôi là cái gì? một con ngốc sao, tùy anh đùa bỡn lúc nào cũng được sao?"
"Tiểu Ô, không phải nhưng em nghĩ đâu, anh thực sự là vì yêu em nên mới làm vậy"
"Yêu?..."
"Liệu trong tình yêu này có sự lừa dối không? Phí Nam Thành, tôi nói cho anh biết, tình yêu này...tôi không nhận nổi"
Nói rồi cô liền lạnh lùng nhìn anh một cái, xoay người, chạy ra khỏi phòng tiệc, để lại sau lưng một ánh mắt đang đắc ý...
"Tiểu Ô, đợi đã, em hãy nghe anh giải thích..."
"Anh Thành, cô ấy..."
"Cút..."
Phí Nam Thành lạnh lùng hất tay cô ta ra, đang định đuổi theo cô, lại bị một cánh tay bắt lấy.
"Từ Thiên, để cô ấy đi đi, hiện tại cô ấy đang kích động, hãy để cô ấy một mình suy nghĩ, đợi đến lúc cô ấy bình tĩnh lại đã"
Lục Từ Thiên bực bội quay người lại, thấy là Mạnh Hữu, bạn thân của anh, anh không nói gì?
------
Bên ngoài
Thẩm Tòng Tâm đau lòng chạy đến nửa đường, lại cảm thấy đầu óc một trận quay cuồng, chân tay bỗng chốc mềm nhũn như không có sức, thân hình càng lúc càng nóng...
Nóng quá...có chuyện gì xảy ra với cô vậy...
"A" đang lúc cô cố gắng bước đi, lại bị ai đó ghìm chặt phía sau, rồi lôi cô vào trong xe...
"Buông...Buông ra"
"Câm miệng"
Phí Nam Thành đã không còn sức lực phản kháng, bởi cô chỉ thấy người mình càng lúc càng nóng...
Khó...khó chịu quá!
-------
Trong bóng tối, một bóng hình xinh đẹp dịu dàng, thật sâu nhìn về phía người đàn ông đang không ngừng uống rượu trên bàn tiệc, anh vẫn như vậy, sức quyến rũ không giới hạn, chỉ cần thấy được anh, thì cô cứ như một cô gái nhỏ ôn nhu động lòng người, ngón tay không khỏi nắm chặt, đôi mắt thâm tình, hận ý, càng không ngừng thở hổn hển, xen lẫn vào nhau, dịu dàng, mỉm cười, lạnh lẽo, co quắp......
"Tôi...tôi muốn uống nước"
Cô vừa dứt lời xong, cũng đúng lúc phục vụ bê đồ uống đến, Thẩm Tòng Tâm không ngần ngại vươn tay ra lấy một ly trên đó rồi uống một ngụm.
"Anh Nam Thành, anh cũng đến đây sao"
Lúc hai người không để ý, lại có một giọng nói chanh chua vang lên từ phía sau.
Thẩm Tòng Tâm đang uống nước, đôi tay không tự chủ được bỗng chốc khựng lại.
Lúc này cô mới sực nhớ ra là đi dự tiệc cùng mình còn có anh chồng ngốc của mình nữa... xíu chút nữa thì quên mất anh cũng có mặt trong bữa tiệc này
Cô gái mặc một chiếc váy dự tiệc màu đen, thân hình nóng bỏng quyến rũ đi đến trước mặt Phí Nam Thành, gương mặt vui vẻ nhìn anh.
"Nam Thành, không ngờ em lại gặp anh ở đây?...sao anh lại phải đeo mặt nạ vậy? mà chuyện hợp tác ở công ty, ba em vẫn muốn gặp anh để nói về chuyện này"
Phí Nam Thành vẫn đứng im tại chỗ, không trả lời cô ta.
Lúc này Thẩm Tòng Tâm mới nhớ ra vì sao nhìn anh ta lại quen mắt tới vậy...
Thẩm Tòng Tâm thấy một màn như vậy, sau một lúc sững sờ, cô mới ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt anh, đúng vậy...cô muốn một lời giải thích?
"Tiểu Ô, anh..."
Không đợi anh nói xong, cô đã từ từ tiến lại gần anh, giơ đôi tay trắng nõn ra, nhẹ nhàng tháo chiếc mặt nạ kia xuống...
Khuôn mặt đẹp trai của anh lập tức xuất hiện trước mặt cô...
Thẩm Tòng Tâm đôi mắt hơi đỏ nhìn thẳng vào anh, thật không tin rằng người đứng trước mặt mình lại chính là Phí Nam Thành...
" Tiểu Ô, em nghe anh giải thích..."
Lúc này nước mắt cô không tự chủ mà rơi xuống...
Cô hét lớn.... khiến cả phòng quay lại tò mò nhìn xem đang có chuyện gì sảy ra...
"Phí Nam Thành, anh cảm thấy đùa với tôi như vậy vui lắm sao?"
"Không phải, em hãy nghe anh nói trước đã"
"Nghe anh nói...ha...anh muốn nói cái gì? anh muốn nói là anh luôn lừa dối tôi bao nhiêu tháng nay vẫn chưa đủ, hay nói là anh giả ngốc lừa tôi là có nỗi khổ tâm...anh xem tôi là cái gì? một con ngốc sao, tùy anh đùa bỡn lúc nào cũng được sao?"
"Tiểu Ô, không phải nhưng em nghĩ đâu, anh thực sự là vì yêu em nên mới làm vậy"
"Yêu?..."
"Liệu trong tình yêu này có sự lừa dối không? Phí Nam Thành, tôi nói cho anh biết, tình yêu này...tôi không nhận nổi"
Nói rồi cô liền lạnh lùng nhìn anh một cái, xoay người, chạy ra khỏi phòng tiệc, để lại sau lưng một ánh mắt đang đắc ý...
"Tiểu Ô, đợi đã, em hãy nghe anh giải thích..."
"Anh Thành, cô ấy..."
"Cút..."
Phí Nam Thành lạnh lùng hất tay cô ta ra, đang định đuổi theo cô, lại bị một cánh tay bắt lấy.
"Từ Thiên, để cô ấy đi đi, hiện tại cô ấy đang kích động, hãy để cô ấy một mình suy nghĩ, đợi đến lúc cô ấy bình tĩnh lại đã"
Lục Từ Thiên bực bội quay người lại, thấy là Mạnh Hữu, bạn thân của anh, anh không nói gì?
------
Bên ngoài
Thẩm Tòng Tâm đau lòng chạy đến nửa đường, lại cảm thấy đầu óc một trận quay cuồng, chân tay bỗng chốc mềm nhũn như không có sức, thân hình càng lúc càng nóng...
Nóng quá...có chuyện gì xảy ra với cô vậy...
"A" đang lúc cô cố gắng bước đi, lại bị ai đó ghìm chặt phía sau, rồi lôi cô vào trong xe...
"Buông...Buông ra"
"Câm miệng"
Phí Nam Thành đã không còn sức lực phản kháng, bởi cô chỉ thấy người mình càng lúc càng nóng...
Khó...khó chịu quá!
-------
Trong bóng tối, một bóng hình xinh đẹp dịu dàng, thật sâu nhìn về phía người đàn ông đang không ngừng uống rượu trên bàn tiệc, anh vẫn như vậy, sức quyến rũ không giới hạn, chỉ cần thấy được anh, thì cô cứ như một cô gái nhỏ ôn nhu động lòng người, ngón tay không khỏi nắm chặt, đôi mắt thâm tình, hận ý, càng không ngừng thở hổn hển, xen lẫn vào nhau, dịu dàng, mỉm cười, lạnh lẽo, co quắp......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.