Chương 19
Lạc Mặc
27/06/2024
Nụ cười của bác Vương lập tức cứng đờ, bác ta vội vàng xua tay, “Làm gì có chuyện đó, cháu đừng nghe bà ấy nói bừa.”
Thấy Đường Điềm không nói lời nào, đôi mắt lẳng lặng nhìn ông chằm chằm, lòng bàn tay thô ráp của bác Vương nắm chặt cán chổi, “Bà lão kia mới đến đây được một tháng nên không biết gì cả… Nơi này rất tốt, tổ trạch của Trần gia đã truyền lại được mười mấy đời, trong nhà lại còn có tiền, có chỗ nào không tốt chứ.”
Giọng nói của ông khàn khàn, “Ta đã ở đây vài thập niên rồi, còn nhìn đại thiếu gia lớn lên, cậu ấy cũng là một người cực kỳ tốt. Cháu, cháu đừng sợ.”
Lúc nói lời này khuôn mặt tang thương của người đàn ông lộ rõ vẻ bi thương.
Rơi vào trong mắt Đường Điềm, cô nhận ra đây là thời cơ tốt để nói chuyện, cô vội ngồi xuống hành lang bày ra tư thế có thể nói chuyện lâu, “Bác có thể nói thêm về Trần Húc không? Anh ấy là người thế nào? Cháu muốn hiểu thêm về anh ấy… Còn trẻ như vậy, thật sự đáng tiếc.”
Cô gái khẽ buông tiếng thở dài, nghe được trong lòng bác Vương càng thêm chua xót, ông cầm cây chổi nhìn cô gái mặc váy trắng ở trước mặt, sắc mặt tái nhợt ốm yếu, khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh, nhận ra cô cũng là người bệnh, ông không khỏi cảm giác thương hại, thở dài nói, “Đại thiếu gia ấy à, là một người tốt, nhưng mà mệnh không tốt.”
Là một người đã làm ở Trần gia hơn hai mươi năm, những lời ông nói tất nhiên sẽ kỹ càng tỉ mỉ hơn Vương Lệ và bác Trương.
Trần gia từ tổ tiên đã là thuơng gia tiếng tăm lừng lẫy, tới thế hệ của cha Trần còn bắt đầu kinh doanh bất động sản, kết hôn không mấy năm thì sinh con trai.
Vốn dĩ gia đình mỹ mãn hạnh phúc, nhưng vài năm sau Trần phu nhân mất vì bạo bệnh, ông chủ Trần cưới người mới, lại sinh một đứa con trai.
Cụ ông lo sợ cháu trai của mình bị mẹ kế bắt nạt nên đã đưa Trần Húc về ở cùng. Trần Húc lớn lên cùng ông nội ở căn nhà hiu quạnh này, gia đình bên kia sống cùng nhau vô cùng hạnh phúc, xưa nay ít khi hỏi han đến anh.
Sau khi ông nội qua đời, Trần Húc học xong nghiên cứu ở nước ngoài, cha Trần yêu cầu anh về nước phụ giúp công ty nhà mình.
Không ngờ Trần Húc rất có năng lực nên cha Trần nổi lên tâm tư bồi dưỡng người nối nghiệp, ném một cái công ty chi nhánh cho anh luyện tập.
Công ty đang bên bờ vực phá sản vào trong tay Trần Húc lại được hồi sinh. Cha Trần càng thêm hài lòng về đứa con trai cả nên muốn đưa anh về bên cạnh.
Trần Húc đang định thể hiện tài năng thì lại bất hạnh xảy ra sự cố vào ngay thời điểm mấu chốt.
Cô vẫn luôn yên lặng lắng nghe cho đến khi bác Trương nói xong mới hỏi, “Đây có thật là một vụ tai nạn xe bình thường không?”
Lời này cô cũng đã hỏi bác Trương.
Bác Vương trầm mặc, chậm rãi nói, “Đại thiếu gia trước nay đều là người cẩn thận. Khi còn nhỏ đi bơi ở sông, người bạn đi cùng bị chết đuối, sau lúc đó cậu ấy không bao giờ xuống sông nữa. Uống rượu cũng vậy, thời thiếu niên có lần lén uống bị lão gia nổi trận lôi đình khiển trách cho một trận. Từ đó về sau không thấy cậu ấy uống nữa.”
Xem ra những người ở lão trạch đều ngầm có cái nhìn nhất trí đối với chuyện này.
Hình như Trần Húc chết đuối. Đường Điềm nhớ đến bàn tay trắng đến phiếm xanh của anh giữ lấy tay mình, khó trách lại ướt nhèm lạnh toát như vậy, “Nói đến ông cụ, hình như cháu còn chưa gặp qua?”
Bác Vương lắc đầu, “Lão gia đi sớm, khi đại thiếu gia khoảng 11-12 tuổi.”
Đường Điềm nhẩm tính khoảng thời gian, kinh ngạc nói, “Sau khi ông cụ đi, anh ấy không về chỗ của cha sao?”
Thấy Đường Điềm không nói lời nào, đôi mắt lẳng lặng nhìn ông chằm chằm, lòng bàn tay thô ráp của bác Vương nắm chặt cán chổi, “Bà lão kia mới đến đây được một tháng nên không biết gì cả… Nơi này rất tốt, tổ trạch của Trần gia đã truyền lại được mười mấy đời, trong nhà lại còn có tiền, có chỗ nào không tốt chứ.”
Giọng nói của ông khàn khàn, “Ta đã ở đây vài thập niên rồi, còn nhìn đại thiếu gia lớn lên, cậu ấy cũng là một người cực kỳ tốt. Cháu, cháu đừng sợ.”
Lúc nói lời này khuôn mặt tang thương của người đàn ông lộ rõ vẻ bi thương.
Rơi vào trong mắt Đường Điềm, cô nhận ra đây là thời cơ tốt để nói chuyện, cô vội ngồi xuống hành lang bày ra tư thế có thể nói chuyện lâu, “Bác có thể nói thêm về Trần Húc không? Anh ấy là người thế nào? Cháu muốn hiểu thêm về anh ấy… Còn trẻ như vậy, thật sự đáng tiếc.”
Cô gái khẽ buông tiếng thở dài, nghe được trong lòng bác Vương càng thêm chua xót, ông cầm cây chổi nhìn cô gái mặc váy trắng ở trước mặt, sắc mặt tái nhợt ốm yếu, khuôn mặt xinh đẹp điềm tĩnh, nhận ra cô cũng là người bệnh, ông không khỏi cảm giác thương hại, thở dài nói, “Đại thiếu gia ấy à, là một người tốt, nhưng mà mệnh không tốt.”
Là một người đã làm ở Trần gia hơn hai mươi năm, những lời ông nói tất nhiên sẽ kỹ càng tỉ mỉ hơn Vương Lệ và bác Trương.
Trần gia từ tổ tiên đã là thuơng gia tiếng tăm lừng lẫy, tới thế hệ của cha Trần còn bắt đầu kinh doanh bất động sản, kết hôn không mấy năm thì sinh con trai.
Vốn dĩ gia đình mỹ mãn hạnh phúc, nhưng vài năm sau Trần phu nhân mất vì bạo bệnh, ông chủ Trần cưới người mới, lại sinh một đứa con trai.
Cụ ông lo sợ cháu trai của mình bị mẹ kế bắt nạt nên đã đưa Trần Húc về ở cùng. Trần Húc lớn lên cùng ông nội ở căn nhà hiu quạnh này, gia đình bên kia sống cùng nhau vô cùng hạnh phúc, xưa nay ít khi hỏi han đến anh.
Sau khi ông nội qua đời, Trần Húc học xong nghiên cứu ở nước ngoài, cha Trần yêu cầu anh về nước phụ giúp công ty nhà mình.
Không ngờ Trần Húc rất có năng lực nên cha Trần nổi lên tâm tư bồi dưỡng người nối nghiệp, ném một cái công ty chi nhánh cho anh luyện tập.
Công ty đang bên bờ vực phá sản vào trong tay Trần Húc lại được hồi sinh. Cha Trần càng thêm hài lòng về đứa con trai cả nên muốn đưa anh về bên cạnh.
Trần Húc đang định thể hiện tài năng thì lại bất hạnh xảy ra sự cố vào ngay thời điểm mấu chốt.
Cô vẫn luôn yên lặng lắng nghe cho đến khi bác Trương nói xong mới hỏi, “Đây có thật là một vụ tai nạn xe bình thường không?”
Lời này cô cũng đã hỏi bác Trương.
Bác Vương trầm mặc, chậm rãi nói, “Đại thiếu gia trước nay đều là người cẩn thận. Khi còn nhỏ đi bơi ở sông, người bạn đi cùng bị chết đuối, sau lúc đó cậu ấy không bao giờ xuống sông nữa. Uống rượu cũng vậy, thời thiếu niên có lần lén uống bị lão gia nổi trận lôi đình khiển trách cho một trận. Từ đó về sau không thấy cậu ấy uống nữa.”
Xem ra những người ở lão trạch đều ngầm có cái nhìn nhất trí đối với chuyện này.
Hình như Trần Húc chết đuối. Đường Điềm nhớ đến bàn tay trắng đến phiếm xanh của anh giữ lấy tay mình, khó trách lại ướt nhèm lạnh toát như vậy, “Nói đến ông cụ, hình như cháu còn chưa gặp qua?”
Bác Vương lắc đầu, “Lão gia đi sớm, khi đại thiếu gia khoảng 11-12 tuổi.”
Đường Điềm nhẩm tính khoảng thời gian, kinh ngạc nói, “Sau khi ông cụ đi, anh ấy không về chỗ của cha sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.