Chương 1
Lạc Mặc
22/06/2024
“ Toa số 4, hàng 12, ghế C.”
Một tay Đường Điềm xách túi, tay còn lại cầm vé tàu để kiểm tra đối chiếu vị trí chỗ ngồi của mình.
“Để chị cất vali giúp em.” Người phụ nữ bên cạnh lưu loát cầm lấy vali của cô rồi một hơi nhấc để lên kệ hành lý.
Đối phương vốn có hình thể khá cường tráng, tuy xét về chiều cao thì thấp hơn cô non nửa cái đầu nhưng lại gần như chẳng tốn một chút sức lực nào để nhấc cái vali đấy lên, căn bản không để cho Đường Điềm có cơ hội giúp đỡ.
“Cảm ơn.” Đường Điềm ngồi xuống vị trí bên cửa sổ, gỡ ba lô xuống khỏi vai và ôm vào trong lòng.
Không gian trong toa xe rất ồn, cho dù có là tháng bảy với đầy đủ các thiết bị điều hòa chạy hết công suất thì cũng khó lòng mà thoát khỏi cái loại oi bức tản nhiệt do có quá nhiều người tụ lại một chỗ thế này. Trong không khí thỉnh thoảng tản mác mùi nhà vệ sinh gay mũi, lắm lúc những tiếng khóc lóc ỉ ê của mấy đứa trẻ con lại khiến toa xe càng thêm rối loạn.
Đường Điềm nhíu chặt mày đè bàn tay lên cái bụng đang nhói lên từng cơn đau của mình, cả chặng đường từ máy bay đến tàu cao tốc rồi chuyển sang xe lửa làm cho cô hiện tại cảm thấy khó chịu vô cùng, có điều tình cảnh toàn người là người thế này lại chỉ cho phép cô tỏ vẻ bản thân cực kỳ ổn.
“Lại đau hả? Mau uống thuốc đi.” Vương Lệ ngồi xuống vị trí của mình sau khi đã cất hành lí xong và lưu loát đưa chai nước trong túi của mình cho Đường Điềm, nét giản dị của một người phụ nữ nông thôn hiện rõ ở vẻ bề ngoài của bà và rồi Đường Điềm nhận ra rằng đối phương đang nhìn mình bằng một đôi mắt chứa đầy sự quan tâm pha vài phần thương hại.
Đường Điềm nhận lấy chai nước sau khi đã nói cảm ơn rồi để qua một bên, hiểu quá rõ nước lạnh sẽ càng làm cho dạ dày bị kích thích nên cô cũng chẳng định uống. Trước khi xuất phát thì Đường Điềm đã tự nốc mấy viên giảm đau rồi, ấy thế mà nom tác dụng của bọn nó lại chỉ tồn tại trong vòng hai giờ đồng hồ, đúng là càng ngày càng bị rút ngắn thời gian.
Đến hiện tại thì cho dù bản thân cô có uống thuốc hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, cho nên đối với một kẻ đã quá quen thuộc với mấy cơn đau dai dẳng này thì cô cũng đâm ra lười uống luôn.
Chỗ ngồi của bọn họ nằm ở đuôi tàu, hai người một hàng và đối diện là vách toa. Không có chỗ ngồi liền kề, Đường Điềm dứt khoát lót một tay dưới đầu dựa nửa người lên bàn trong khi một tay thì gắt gao ôm lấy bụng, xoay mặt ra ngoài cửa sổ xe rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Woo —” Sau một tiếng còi thật dài và rồi đoàn tàu cuối cùng cũng chậm rãi khởi động sau một thoáng rung lắc, Vương Lệ tiện tay đặt cái chai nhựa lên bàn sau khi đã nhấp một ngụm nước nhỏ và liếc mắt nhìn Đường Điềm một cái.
Nhìn từ bên cạnh thì tư thế nằm sấp khiến cho hình thể của cô gái này mỏng dính chẳng khác gì một tờ giấy, khuôn mặt nhăn nhó tái nhợt của cô phản chiếu trên mặt kính cửa sổ cùng mớ tóc đen mềm mại rơi xuống hai bên má. Hàng mi đen như mực phủ bóng dưới mắt, bên dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi nhợt nhạt mím chặt, từng nét từng nét trên khuôn mặt như được phác họa bằng một cây bút màu sắp hết mực.
Một cô gái như thế này, cho dù có là ốm yếu bệnh tật thì cũng khó lòng mà che đậy được cái loại đẹp đẽ trời sinh của đối phương.
Một tay Đường Điềm xách túi, tay còn lại cầm vé tàu để kiểm tra đối chiếu vị trí chỗ ngồi của mình.
“Để chị cất vali giúp em.” Người phụ nữ bên cạnh lưu loát cầm lấy vali của cô rồi một hơi nhấc để lên kệ hành lý.
Đối phương vốn có hình thể khá cường tráng, tuy xét về chiều cao thì thấp hơn cô non nửa cái đầu nhưng lại gần như chẳng tốn một chút sức lực nào để nhấc cái vali đấy lên, căn bản không để cho Đường Điềm có cơ hội giúp đỡ.
“Cảm ơn.” Đường Điềm ngồi xuống vị trí bên cửa sổ, gỡ ba lô xuống khỏi vai và ôm vào trong lòng.
Không gian trong toa xe rất ồn, cho dù có là tháng bảy với đầy đủ các thiết bị điều hòa chạy hết công suất thì cũng khó lòng mà thoát khỏi cái loại oi bức tản nhiệt do có quá nhiều người tụ lại một chỗ thế này. Trong không khí thỉnh thoảng tản mác mùi nhà vệ sinh gay mũi, lắm lúc những tiếng khóc lóc ỉ ê của mấy đứa trẻ con lại khiến toa xe càng thêm rối loạn.
Đường Điềm nhíu chặt mày đè bàn tay lên cái bụng đang nhói lên từng cơn đau của mình, cả chặng đường từ máy bay đến tàu cao tốc rồi chuyển sang xe lửa làm cho cô hiện tại cảm thấy khó chịu vô cùng, có điều tình cảnh toàn người là người thế này lại chỉ cho phép cô tỏ vẻ bản thân cực kỳ ổn.
“Lại đau hả? Mau uống thuốc đi.” Vương Lệ ngồi xuống vị trí của mình sau khi đã cất hành lí xong và lưu loát đưa chai nước trong túi của mình cho Đường Điềm, nét giản dị của một người phụ nữ nông thôn hiện rõ ở vẻ bề ngoài của bà và rồi Đường Điềm nhận ra rằng đối phương đang nhìn mình bằng một đôi mắt chứa đầy sự quan tâm pha vài phần thương hại.
Đường Điềm nhận lấy chai nước sau khi đã nói cảm ơn rồi để qua một bên, hiểu quá rõ nước lạnh sẽ càng làm cho dạ dày bị kích thích nên cô cũng chẳng định uống. Trước khi xuất phát thì Đường Điềm đã tự nốc mấy viên giảm đau rồi, ấy thế mà nom tác dụng của bọn nó lại chỉ tồn tại trong vòng hai giờ đồng hồ, đúng là càng ngày càng bị rút ngắn thời gian.
Đến hiện tại thì cho dù bản thân cô có uống thuốc hay không thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, cho nên đối với một kẻ đã quá quen thuộc với mấy cơn đau dai dẳng này thì cô cũng đâm ra lười uống luôn.
Chỗ ngồi của bọn họ nằm ở đuôi tàu, hai người một hàng và đối diện là vách toa. Không có chỗ ngồi liền kề, Đường Điềm dứt khoát lót một tay dưới đầu dựa nửa người lên bàn trong khi một tay thì gắt gao ôm lấy bụng, xoay mặt ra ngoài cửa sổ xe rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Woo —” Sau một tiếng còi thật dài và rồi đoàn tàu cuối cùng cũng chậm rãi khởi động sau một thoáng rung lắc, Vương Lệ tiện tay đặt cái chai nhựa lên bàn sau khi đã nhấp một ngụm nước nhỏ và liếc mắt nhìn Đường Điềm một cái.
Nhìn từ bên cạnh thì tư thế nằm sấp khiến cho hình thể của cô gái này mỏng dính chẳng khác gì một tờ giấy, khuôn mặt nhăn nhó tái nhợt của cô phản chiếu trên mặt kính cửa sổ cùng mớ tóc đen mềm mại rơi xuống hai bên má. Hàng mi đen như mực phủ bóng dưới mắt, bên dưới cái mũi cao thẳng là đôi môi nhợt nhạt mím chặt, từng nét từng nét trên khuôn mặt như được phác họa bằng một cây bút màu sắp hết mực.
Một cô gái như thế này, cho dù có là ốm yếu bệnh tật thì cũng khó lòng mà che đậy được cái loại đẹp đẽ trời sinh của đối phương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.