Chương 31:
Lạc Mặc
27/06/2024
Một vòng, hai vòng…
Trần gia không người nào dám nói chuyện vào lúc này, trong căn phòng yên tĩnh đến chết người vang lên giọng nói của cô gái.
“Đĩa tiên đĩa tiên, anh có phải là Trần Húc không?”
Giọng điệu trầm thấp hơn thường ngày, giọng nói sâu kín ở trong không khí lộ ra sự lương bạc, tốc độ nói chậm rãi khiến lòng người phát hoảng, chỉ hận không thể khiến cô nhanh chóng câm miệng.
Vừa dứt lời, cái đĩa chuyển động với biên độ lớn hơn, một vòng rồi lại một vòng, sau đó chậm rãi ngừng lại.
Mọi người lúc này mới thả chậm lại tâm tình, sau vài giây không thấy cái đĩa có động tĩnh, bốn người hoặc giành trước hoặc chậm rãi mở mắt ra, bốn đôi nhãn cầu nhìn chằm chằm vạch đỏ được khắc trên đĩa.
“Có” – Đĩa tiên nói.
Người phụ nữ hít một hơi, bên môi tràn ra tiếng khóc thút thít.
Trần Bằng siết chặt nắm tay, đột nhiên quay đầu hét Đường Điềm, “Là cô!”
“Đều câm miệng cho tôi.” Trần Vân Chí mắng nhỏ, làm lơ sự bất thường của những người khác, giọng nói khô khốc phát ra từ cổ họng, “Húc nhi, cái chết của con rốt cuộc là do tai nạn hay là vì người mà ra?”
Người phụ nữ và Trần Bằng đồng loạt ngẩng đầu, không thể tin được nhìn ông.
Lúc này, cái đĩa từ từ chuyển động, nó vẫn lấy phương thức đánh vòng mà đi quanh mấy đường tròn đồng tâm có kích thước khác nhau.
Tròng mắt của mọi người đều không xê dịch như thể bị dính vào trên cái đĩa. Lần này câu trả lời cực kỳ dài, nó đi vòng tròn, lúc thì “có”, lúc lại “không”, có khi lại chuyển sang bính âm, cuối cùng rơi vào khoảng giữa của “có” và “không” nhưng thiên về “có” nhiều hơn.
Trần Bằng hỏi, “Đây là có ý gì?”
Đường Điềm trả lời thay Trần Húc, “Anh ấy không rõ nguyên nhân của vụ tai nạn, nhưng hoài nghi là do người làm.”
Dưới ánh sáng tối tăm, khuôn mặt kinh hoảng của người phụ nữ trông còn trắng hơn cả Đường Điềm ốm yếu.
Sắc mặt Trần Vân Chí ngưng trọng, “Húc nhi, con nói cho cha biết, thi thể của con hiện tại đang ở đâu? Cha nhất định sẽ hạ táng cho con, sẽ lấy lại công đạo cho con!”
Lời nói kiên định vang xa, nói đến âm cuối còn ẩn hiện sự nghẹn ngào.
Dưới ánh nến đong đưa, người đàn ông trung niên mắt ngấn lệ đỏ hoe. Bàn tay ấn cái đĩa hiện gân xanh, dùng sức đến run rẩy.
Nghe ông nói vậy, Trần Bằng mở to hai mắt.
Người phụ nữ nhắm mắt lại như bị choáng ngợp.
Dưới sự chú ý của mọi người, cái đĩa nhỏ lại bắt đầu chuyện động. Lần này nó đi thẳng đến vòng tròn có viết 26 bính âm, dừng lại để chọn chữ ghép vần rồi nhanh chóng dời về phía chữ tiếp theo.
“Da, wan, cun,” đi xong vài vòng, Đường Điềm có trí nhớ tốt buột miệng nói ra khi cái đĩa dừng lại, “Thôn Đại Loan? Có lẽ là một nơi như vậy.”
“Đây là chỗ nào?” Cái tên xa lạ đã tỏ rõ rằng Đường Điềm không nói dối, đồng thời đánh nát ảo tưởng cuối cùng về thuyết vô thần của Trần Bằng. Hắn gấp gáp muốn lấy điện thoại, Đường Điềm đột nhiên quát, “Đừng nhúc nhích! Nghi thức còn chưa kết thúc!”
Mọi người đều nhất trí dồn ánh mắt về phía Trần Bằng, hắn cứng đờ người, may là đầu ngón tay còn suýt soát chạm đến mặt đĩa, hắn vội vàng dùng sức ấn xuống.
“Phù.” Có người nhỏ giọng thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi người còn gì muốn hỏi không?” Đường Điềm quét mắt nhìn ba người.
Cả phòng lặng im.
Trần Vân Chí mấp máy môi, tuy ông chưa quá già, mà lâu nay địa vị cao ở trước mặt cấp dưới và người nhà luôn uy nghiêm, lúc này dưới ánh đèn mờ tối, ông lại như già đi mười tuổi, nếp nhăn ở khóe mắt tuyên khắc sự tang thương của năm tháng.
Do dự một chút, những lời muốn nói cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, “Haizz…” Một tay che kín mặt, nhắm mắt lại là hổ thẹn, cũng là nuối tiếc.
“Không có.” Trần Bằng và người phụ nữ càng không có lời nào để nói, vẻ mặt hận không thể kết thúc sớm một chút.
Đường Điềm đang định kết thúc thì không ngờ Trần Vân Chí bỗng nhiên nói, “Cháu không có gì muốn nói với Húc nhi sao? Cháu nói đã kết âm hôn với con trai tôi, vất vả lắm mới nhìn thấy thằng bé mà lại không nói gì sao?”
“Ba!” Trần Bằng cảm thấy ba mình bị điên rồi.
Mà bóng đen vẫn luôn ngồi trầm mặc ở bên cạnh quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt đen kịt ẩn trong bóng đêm như một dòng nước lặng sâu không thấy đáy.
Đường Điềm chớp chớp mắt, chậm rãi nói, “Ồ, thật ra là có một câu khá riêng tư, vốn dĩ không thích hợp để nói vào một dịp thế này, nhưng ông chủ Trần – cha của anh lại muốn nghe nên tôi nói thẳng nhé.”
Trần Vân Chí nhàn nhạt gật đầu, Trần Bằng lại mang vẻ mặt như nuốt phải ruồi.
Đường Điềm liền nói, “Trần Húc, tôi thương lượng với anh một vấn đề, động phòng cứ hoãn lại trước đi. Chúng ta mới quen biết chưa đến mấy ngày, tiến độ này cũng hơi nhanh quá. Trước tiên cứ tìm hiểu đã, bồi dưỡng tình cảm một chút rồi nói sau. Có được không?”
Trần gia không người nào dám nói chuyện vào lúc này, trong căn phòng yên tĩnh đến chết người vang lên giọng nói của cô gái.
“Đĩa tiên đĩa tiên, anh có phải là Trần Húc không?”
Giọng điệu trầm thấp hơn thường ngày, giọng nói sâu kín ở trong không khí lộ ra sự lương bạc, tốc độ nói chậm rãi khiến lòng người phát hoảng, chỉ hận không thể khiến cô nhanh chóng câm miệng.
Vừa dứt lời, cái đĩa chuyển động với biên độ lớn hơn, một vòng rồi lại một vòng, sau đó chậm rãi ngừng lại.
Mọi người lúc này mới thả chậm lại tâm tình, sau vài giây không thấy cái đĩa có động tĩnh, bốn người hoặc giành trước hoặc chậm rãi mở mắt ra, bốn đôi nhãn cầu nhìn chằm chằm vạch đỏ được khắc trên đĩa.
“Có” – Đĩa tiên nói.
Người phụ nữ hít một hơi, bên môi tràn ra tiếng khóc thút thít.
Trần Bằng siết chặt nắm tay, đột nhiên quay đầu hét Đường Điềm, “Là cô!”
“Đều câm miệng cho tôi.” Trần Vân Chí mắng nhỏ, làm lơ sự bất thường của những người khác, giọng nói khô khốc phát ra từ cổ họng, “Húc nhi, cái chết của con rốt cuộc là do tai nạn hay là vì người mà ra?”
Người phụ nữ và Trần Bằng đồng loạt ngẩng đầu, không thể tin được nhìn ông.
Lúc này, cái đĩa từ từ chuyển động, nó vẫn lấy phương thức đánh vòng mà đi quanh mấy đường tròn đồng tâm có kích thước khác nhau.
Tròng mắt của mọi người đều không xê dịch như thể bị dính vào trên cái đĩa. Lần này câu trả lời cực kỳ dài, nó đi vòng tròn, lúc thì “có”, lúc lại “không”, có khi lại chuyển sang bính âm, cuối cùng rơi vào khoảng giữa của “có” và “không” nhưng thiên về “có” nhiều hơn.
Trần Bằng hỏi, “Đây là có ý gì?”
Đường Điềm trả lời thay Trần Húc, “Anh ấy không rõ nguyên nhân của vụ tai nạn, nhưng hoài nghi là do người làm.”
Dưới ánh sáng tối tăm, khuôn mặt kinh hoảng của người phụ nữ trông còn trắng hơn cả Đường Điềm ốm yếu.
Sắc mặt Trần Vân Chí ngưng trọng, “Húc nhi, con nói cho cha biết, thi thể của con hiện tại đang ở đâu? Cha nhất định sẽ hạ táng cho con, sẽ lấy lại công đạo cho con!”
Lời nói kiên định vang xa, nói đến âm cuối còn ẩn hiện sự nghẹn ngào.
Dưới ánh nến đong đưa, người đàn ông trung niên mắt ngấn lệ đỏ hoe. Bàn tay ấn cái đĩa hiện gân xanh, dùng sức đến run rẩy.
Nghe ông nói vậy, Trần Bằng mở to hai mắt.
Người phụ nữ nhắm mắt lại như bị choáng ngợp.
Dưới sự chú ý của mọi người, cái đĩa nhỏ lại bắt đầu chuyện động. Lần này nó đi thẳng đến vòng tròn có viết 26 bính âm, dừng lại để chọn chữ ghép vần rồi nhanh chóng dời về phía chữ tiếp theo.
“Da, wan, cun,” đi xong vài vòng, Đường Điềm có trí nhớ tốt buột miệng nói ra khi cái đĩa dừng lại, “Thôn Đại Loan? Có lẽ là một nơi như vậy.”
“Đây là chỗ nào?” Cái tên xa lạ đã tỏ rõ rằng Đường Điềm không nói dối, đồng thời đánh nát ảo tưởng cuối cùng về thuyết vô thần của Trần Bằng. Hắn gấp gáp muốn lấy điện thoại, Đường Điềm đột nhiên quát, “Đừng nhúc nhích! Nghi thức còn chưa kết thúc!”
Mọi người đều nhất trí dồn ánh mắt về phía Trần Bằng, hắn cứng đờ người, may là đầu ngón tay còn suýt soát chạm đến mặt đĩa, hắn vội vàng dùng sức ấn xuống.
“Phù.” Có người nhỏ giọng thở phào nhẹ nhõm.
“Mọi người còn gì muốn hỏi không?” Đường Điềm quét mắt nhìn ba người.
Cả phòng lặng im.
Trần Vân Chí mấp máy môi, tuy ông chưa quá già, mà lâu nay địa vị cao ở trước mặt cấp dưới và người nhà luôn uy nghiêm, lúc này dưới ánh đèn mờ tối, ông lại như già đi mười tuổi, nếp nhăn ở khóe mắt tuyên khắc sự tang thương của năm tháng.
Do dự một chút, những lời muốn nói cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, “Haizz…” Một tay che kín mặt, nhắm mắt lại là hổ thẹn, cũng là nuối tiếc.
“Không có.” Trần Bằng và người phụ nữ càng không có lời nào để nói, vẻ mặt hận không thể kết thúc sớm một chút.
Đường Điềm đang định kết thúc thì không ngờ Trần Vân Chí bỗng nhiên nói, “Cháu không có gì muốn nói với Húc nhi sao? Cháu nói đã kết âm hôn với con trai tôi, vất vả lắm mới nhìn thấy thằng bé mà lại không nói gì sao?”
“Ba!” Trần Bằng cảm thấy ba mình bị điên rồi.
Mà bóng đen vẫn luôn ngồi trầm mặc ở bên cạnh quay đầu nhìn về phía cô, đôi mắt đen kịt ẩn trong bóng đêm như một dòng nước lặng sâu không thấy đáy.
Đường Điềm chớp chớp mắt, chậm rãi nói, “Ồ, thật ra là có một câu khá riêng tư, vốn dĩ không thích hợp để nói vào một dịp thế này, nhưng ông chủ Trần – cha của anh lại muốn nghe nên tôi nói thẳng nhé.”
Trần Vân Chí nhàn nhạt gật đầu, Trần Bằng lại mang vẻ mặt như nuốt phải ruồi.
Đường Điềm liền nói, “Trần Húc, tôi thương lượng với anh một vấn đề, động phòng cứ hoãn lại trước đi. Chúng ta mới quen biết chưa đến mấy ngày, tiến độ này cũng hơi nhanh quá. Trước tiên cứ tìm hiểu đã, bồi dưỡng tình cảm một chút rồi nói sau. Có được không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.