Chương 38:
Lạc Mặc
27/06/2024
“Cha ông tôi từng nói, vớt xác chính là cướp thức ăn trong miệng Thần sông, sẽ bị ghi hận, cho nên ban đêm đừng đến sau núi. Nếu không sẽ không trở về được.”
Sau mấy lần nín nhịn ngậm ngùi cay đắng, Trần Bằng nói, “Ông lại bắt đầu giả vờ đáng thương. Giá cả không phải đã thương lượng xong rồi sao, ông còn muốn thế nào nữa hả. Cố ý kể ba cái chuyện quỷ quái này kia để dọa người.”
Giọng nói kia mặc kệ hắn ta mà tiếp tục truyền đến, “Còn có đống thi thể trôi tới đây vào những năm 80, 90 gì đấy, đa phần đều là mấy vụ án giết người tàn ác cả, sau một thời gian trôi xuống cả thi thể đều nát bấy. Sau đó thì đỡ hơn nhiều, phần lớn là tự sát hoặc do vô tình rơi xuống nước, mới tới đẩy cũ đến hạ lưu, cứ như vậy vịnh người chết tụ tập cũng tầm hai trăm cái xác chết trôi.”
Trong khu rừng vắng lặng, giọng nói khàn khàn thô ráp như giấy nhám chà trên đất của ông lão khiến người nghe lạnh hết cả người, “Dần dà, oan hồn của người chết cũng tụ lại chỗ này. Bọn họ cũng muốn an ổn xuống mồ lắm, năm này sang năm nọ, ngày nọ chờ qua ngày kia đợi có người thân tới đón bọn họ trở về.”
“Trước kia đường xá giao thông ở đây bất tiện, mỗi năm có người tìm tới cửa mời chúng tôi đi vớt cũng chỉ được một vài người là có người nhận về. Phần còn lại đương nhiên là sinh oán hận, giằng co, trăm phương nghìn kế quấy phá, không cho những thi thể khác được vớt lên.”
“Vừa rồi các người không nhìn thấy được, chúng tôi lái ca nô đi gần một dặm xuống hạ lưu, phát hiện người mà các người muốn tìm đang vướng vào ba cái xác chết trôi khác. Quần áo của ba người kia bị ngấm nước muốn tan rồi, không biết chết thế nào mà dây dưa không chịu buông người đàn ông này ra, thật sự là như trói gô không cho người ta siêu sinh.”
“Tôi với con trai tốn biết bao công sức mới tách được cái đám này ra, chỉ đem người muốn tìm kéo về đấy. Các vị ông cha đã dặn rồi, nhất định phải rời khỏi núi trước khi trời tối, nếu không…”
Trời càng lúc càng tối, chỉ mơ hồ nhìn thấy con đường mòn quanh co khúc khuỷu. Đường Điềm lấy điện thoại ra mở đèn pin. Ánh sáng cắt qua bóng tối soi chiếu con đường phía trước.
Cô bỗng nhiên dừng bước, nắm chặt di động, đôi đồng tử tựa như bị ánh sáng đột ngột đâm vào, chợt đau đớn co chặt lại.
“Sao lại không đi nữa?” Trần Bằng và người phụ nữ thiếu chút nữa đụng vào người Đường Điềm, trong miệng oán giận thử thăm dò nhìn về phía trước, lập tức liền ngây ngẩn cả người.
“Sao con đường biến thành hai rồi?!”
Giọng nói kinh hoảng của bọn họ hòa lẫn với chất giọng khó nghe thấp thoáng ở phía sau.
” – Nếu không ra ngoài trước khi trời tối sẽ gặp phải quỷ đập tường[1].”
[1] Quỷ đập tường: là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.
Trời hoàn toàn tối đen. Trong rừng truyền đến tiếng kêu sắc nhọn của loài chim không rõ tên, từng trận ve kêu càng thêm có vẻ trầm lắng.
“Ông già – ” Trần Bằng quát tháo muốn quay đầu lại, người phụ nữ giữ chặt lấy hắn, Đường Điềm cũng không quay lại mà quát khẽ, “Đừng quay đầu!”
Mấy chuyện ma quái thế này, nếu là một tháng trước thì cô tuyệt đối không tin. Nhưng giờ đây, trải nghiệm từng gặp ma dường như đã mở ra một thế giới mới, gặp loại chuyện quỷ quái gì cũng có thể chấp nhận rồi.
Chẳng trách Trần Húc lại thúc giục cô đi mau.
Trần Bằng đờ người, cứng cổ không dám quay đầu lại, vừa sợ hãi vừa khủng hoảng đến độ mắng chửi, “CMN cái quỷ gì đây hả!”
Trần Vân Chí trách mắng, “Ông lão, con đường này là thế nào.”
“Hì hì.” Giọng nói của ông lão ở cuối đoàn người lẩm nhẩm như mộng du, “Ngươi chọn đi, chọn đúng thì ngươi cứ dẫn người đi; sai thì ở lại đây.”
Mọi người lập tức lạnh sống lưng, sởn tóc gáy.
Kiểu cách nói chuyện thế này rõ ràng không phải là Vương Lão Ngũ.
Dọc theo đường đi, người nói chuyện với bọn họ nếu không phải là Vương Lão Ngũ thì đối phương là thứ gì? Nếu là Vương Lão Ngũ, vậy ông ta… bị bám vào người từ khi nào?
Thạch Đầu nâng cáng phần đầu ở phía trước Vương Lão Ngũ kêu vài tiếng, “Cha, cha?! Cha làm sao vậy!”
Hắn muốn quay đầu lại xem nhưng mấy năm nay làm nghề vớt xác đã gặp không ít chuyện kỳ quặc, những quy tắc mà cha ông truyền lại hắn vẫn nhớ rõ rành rành, trong lòng giãy giụa một phen vẫn không dám mạo hiểm như vậy.
Vương Lão Ngũ không để ý đến hắn, từ đó về sau không nói tiếng nào tựa như chết lặng.
Thạch Đầu chỉ có thể cảm giác cái cáng trên tay còn đang nâng lên, chúng tỏ cha mình vẫn còn đi theo phía sau.
Mấy người phía trước ôm tay, trong lòng e ngại.
“Báo, báo cảnh sát!” Trần Bằng luống cuống tay chân móc điện thoại ra, vừa nhìn liền thấy không có tín hiệu, hắn không thể tin được, “Rõ ràng vừa rồi ở mái che nắng còn có tín hiệu mà!”
Sau mấy lần nín nhịn ngậm ngùi cay đắng, Trần Bằng nói, “Ông lại bắt đầu giả vờ đáng thương. Giá cả không phải đã thương lượng xong rồi sao, ông còn muốn thế nào nữa hả. Cố ý kể ba cái chuyện quỷ quái này kia để dọa người.”
Giọng nói kia mặc kệ hắn ta mà tiếp tục truyền đến, “Còn có đống thi thể trôi tới đây vào những năm 80, 90 gì đấy, đa phần đều là mấy vụ án giết người tàn ác cả, sau một thời gian trôi xuống cả thi thể đều nát bấy. Sau đó thì đỡ hơn nhiều, phần lớn là tự sát hoặc do vô tình rơi xuống nước, mới tới đẩy cũ đến hạ lưu, cứ như vậy vịnh người chết tụ tập cũng tầm hai trăm cái xác chết trôi.”
Trong khu rừng vắng lặng, giọng nói khàn khàn thô ráp như giấy nhám chà trên đất của ông lão khiến người nghe lạnh hết cả người, “Dần dà, oan hồn của người chết cũng tụ lại chỗ này. Bọn họ cũng muốn an ổn xuống mồ lắm, năm này sang năm nọ, ngày nọ chờ qua ngày kia đợi có người thân tới đón bọn họ trở về.”
“Trước kia đường xá giao thông ở đây bất tiện, mỗi năm có người tìm tới cửa mời chúng tôi đi vớt cũng chỉ được một vài người là có người nhận về. Phần còn lại đương nhiên là sinh oán hận, giằng co, trăm phương nghìn kế quấy phá, không cho những thi thể khác được vớt lên.”
“Vừa rồi các người không nhìn thấy được, chúng tôi lái ca nô đi gần một dặm xuống hạ lưu, phát hiện người mà các người muốn tìm đang vướng vào ba cái xác chết trôi khác. Quần áo của ba người kia bị ngấm nước muốn tan rồi, không biết chết thế nào mà dây dưa không chịu buông người đàn ông này ra, thật sự là như trói gô không cho người ta siêu sinh.”
“Tôi với con trai tốn biết bao công sức mới tách được cái đám này ra, chỉ đem người muốn tìm kéo về đấy. Các vị ông cha đã dặn rồi, nhất định phải rời khỏi núi trước khi trời tối, nếu không…”
Trời càng lúc càng tối, chỉ mơ hồ nhìn thấy con đường mòn quanh co khúc khuỷu. Đường Điềm lấy điện thoại ra mở đèn pin. Ánh sáng cắt qua bóng tối soi chiếu con đường phía trước.
Cô bỗng nhiên dừng bước, nắm chặt di động, đôi đồng tử tựa như bị ánh sáng đột ngột đâm vào, chợt đau đớn co chặt lại.
“Sao lại không đi nữa?” Trần Bằng và người phụ nữ thiếu chút nữa đụng vào người Đường Điềm, trong miệng oán giận thử thăm dò nhìn về phía trước, lập tức liền ngây ngẩn cả người.
“Sao con đường biến thành hai rồi?!”
Giọng nói kinh hoảng của bọn họ hòa lẫn với chất giọng khó nghe thấp thoáng ở phía sau.
” – Nếu không ra ngoài trước khi trời tối sẽ gặp phải quỷ đập tường[1].”
[1] Quỷ đập tường: là hiện tượng lúc ban đêm hoặc ở vùng ngoại ô bị nhốt trong một vòng tròn, đi lòng vòng không thoát ra được.
Trời hoàn toàn tối đen. Trong rừng truyền đến tiếng kêu sắc nhọn của loài chim không rõ tên, từng trận ve kêu càng thêm có vẻ trầm lắng.
“Ông già – ” Trần Bằng quát tháo muốn quay đầu lại, người phụ nữ giữ chặt lấy hắn, Đường Điềm cũng không quay lại mà quát khẽ, “Đừng quay đầu!”
Mấy chuyện ma quái thế này, nếu là một tháng trước thì cô tuyệt đối không tin. Nhưng giờ đây, trải nghiệm từng gặp ma dường như đã mở ra một thế giới mới, gặp loại chuyện quỷ quái gì cũng có thể chấp nhận rồi.
Chẳng trách Trần Húc lại thúc giục cô đi mau.
Trần Bằng đờ người, cứng cổ không dám quay đầu lại, vừa sợ hãi vừa khủng hoảng đến độ mắng chửi, “CMN cái quỷ gì đây hả!”
Trần Vân Chí trách mắng, “Ông lão, con đường này là thế nào.”
“Hì hì.” Giọng nói của ông lão ở cuối đoàn người lẩm nhẩm như mộng du, “Ngươi chọn đi, chọn đúng thì ngươi cứ dẫn người đi; sai thì ở lại đây.”
Mọi người lập tức lạnh sống lưng, sởn tóc gáy.
Kiểu cách nói chuyện thế này rõ ràng không phải là Vương Lão Ngũ.
Dọc theo đường đi, người nói chuyện với bọn họ nếu không phải là Vương Lão Ngũ thì đối phương là thứ gì? Nếu là Vương Lão Ngũ, vậy ông ta… bị bám vào người từ khi nào?
Thạch Đầu nâng cáng phần đầu ở phía trước Vương Lão Ngũ kêu vài tiếng, “Cha, cha?! Cha làm sao vậy!”
Hắn muốn quay đầu lại xem nhưng mấy năm nay làm nghề vớt xác đã gặp không ít chuyện kỳ quặc, những quy tắc mà cha ông truyền lại hắn vẫn nhớ rõ rành rành, trong lòng giãy giụa một phen vẫn không dám mạo hiểm như vậy.
Vương Lão Ngũ không để ý đến hắn, từ đó về sau không nói tiếng nào tựa như chết lặng.
Thạch Đầu chỉ có thể cảm giác cái cáng trên tay còn đang nâng lên, chúng tỏ cha mình vẫn còn đi theo phía sau.
Mấy người phía trước ôm tay, trong lòng e ngại.
“Báo, báo cảnh sát!” Trần Bằng luống cuống tay chân móc điện thoại ra, vừa nhìn liền thấy không có tín hiệu, hắn không thể tin được, “Rõ ràng vừa rồi ở mái che nắng còn có tín hiệu mà!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.