Chương 48:
Lạc Mặc
27/06/2024
“Có hai cậu bé, đứa lớn không biết bơi còn đứa nhỏ lại như vịt trong nước.” Đây là một cách nói của dân địa phương về một người bơi giỏi, “Cả hai vừa đến bờ sông chơi thì đứa lớn đã khóc lóc chạy về nói đứa nhỏ bị ngập đầu. Chờ đến khi người lớn ra bờ sông thì thi thể của đứa nhỏ đã không tìm thấy nữa.”
Đường Điềm vốn tưởng là chuyện phiếm, càng nghe vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc, “Sau đó thì sao?”
Chuyện này ông đã nói đến trước đó, bây giờ nhắc lại lần nữa đương nhiên là có mục đích.
“Sau đó,” ông lão cười nhạo, giọng nói khàn khàn như kéo ống bễ, ông cười ha hả, “Không có sau đó. Ta chỉ muốn hỏi cô một chút, đứa nhỏ cứu đứa lớn nhưng đứa lớn lại sợ bị người lớn trách phạt nên đã nói đứa nhỏ tự bị chết đuối sao? Tại sao đứa không biết bơi thì không sao, mà đứa biết bơi lại chết chứ? Hơn nữa rõ ràng là thằng bé lớn tuổi hơn, có thể cứu được đứa nhỏ mà.”
Đường Điềm cân nhắc nói, “Có câu nói gọi là biết bơi lại bị chết đuối. Càng là người bơi giỏi lại càng ỷ vào mình có bản lĩnh mà sơ ý lơ là. Vả lại chuyện ở sông vốn dĩ chẳng ai rõ. Hơn nữa, một người lớn như tôi, không biết bơi nên rất ít khi đến bờ sông, dù có đi cũng sẽ không xuống nước mà chỉ chơi ở bên bờ thôi. Nếu đứa nhỏ bị chìm, đứa lớn lại không biết bơi cũng không có cách nào đi cứu được, có lòng mà không có sức. Đi gọi người lớn là đúng rồi.”
Ông lão không nói gì, đôi mắt vẩn đục nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt không có thay đổi chút nào.
Tim Đường Điềm nhảy dựng lên, trực giác mách bảo đây là một mệnh đề toi mạng, “Nếu trong lòng còn nghi ngờ thì hãy nghĩ lại xem lúc đứa lớn chạy về, trên đỉnh đầu có ướt hay không là biết người đó có xuống sông bơi hay không, nếu đứa lớn không xuống thì cũng không tồn tại tình huống đứa nhỏ đi cứu đứa lớn mà chết đuối. Bình thường đứa lớn có nói dối không, tính tình như thế nào?”
“Tính tình…” Ông lão buồn bã nói, “Lâu ngày thấy lòng người. Ta nhìn thằng bé lớn lên, là một đứa trẻ ngoan.”
Đường Điềm siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lúc này dưới ánh mắt chăm chú vô cảm của ông lão, áp lực còn lớn hơn khi đối mặt với cha con Trần gia, “Thật ra trong lòng bác cũng biết đúng không. Chỉ là không cam lòng, thời gian lâu rồi liền biến thành oán niệm.”
Tại sao người thân của mình chết mà con nhà khác lại còn sống tốt. Giống như tìm được một người có thể oán trách thì trong lòng sẽ đỡ hơn một chút.
Ông lão hơi thả lỏng khuôn mặt.
Đường Điềm cẩn thận hỏi, “Đứa lớn mà bác nói, là Trần Húc sao?”
Lão Trần trầm mặc.
Đường Điềm chợt nghĩ đến nguyên nhân mà Trần Bảo ở lại.
Chấp niệm của người sống…
Phải có chấp niệm bao sâu mới có thể trôi qua mười mấy năm mà quỷ hồn của Trần Bảo vẫn còn ở chốn nhà cao cửa rộng này chứ?
Cơn lạnh chạy dọc theo sống lưng, cổ họng Đường Điềm nghẹn đắng, “Trần Húc gặp tai nạn có liên quan đến bác không?”
Ngoài dự đoán, ông lão trả lời rất nhanh, “Không có.”
Lão Trần nhàn nhạt nói, “Cậu ấy rất hiếm khi trở về lão trạch, ta chưa kịp xuống tay.”
“…” Thật sự muốn gọi Trần Húc ra rồi nắm lấy cổ áo anh ta mà hỏi xem ai đã nuôi dưỡng anh vậy, người thân làm hại thì thôi đi, ngay cả quản gia đã chăm sóc mình lớn lên cũng rắp tâm hại người!
Đường Điềm bỗng cảm thấy giận, “Nếu có nghi ngờ thì bác cứ trực tiếp mà hỏi rõ ràng không phải là xong rồi sao. Hơn hai mươi năm mà bác cũng nhịn được. Bác không sợ đổ oan cho người tốt sao?!”
Lão Trần lắc đầu, ánh mắt bi thương, “Cháu nội của ta chết, con dâu cũng bỏ trốn. Con trai duy nhất chịu không nổi cú sốc nên cả ngày say xỉn uống rượu, ngã một cái liền liệt nửa người, đến giường cũng không xuống được. Vợ chồng ta chăm sóc nó hai mươi năm, mấy năm trước vợ ta bị bệnh rồi cũng đi. Chỉ còn lại hai cha con chúng ta.”
Ông thở dài, “Ta cũng không sống được bao lâu nữa. Mấy ngày trước mới tiễn con trai đi. Người già rồi, một ý nghĩ đã kéo dài hai mươi năm, nghĩ mãi cũng xem thành thật. Thiên Sát Cô Tinh, quả nhiên là mang đến tai hoạ cho người xung quanh.”
Dù biết mình là người ngoài nhưng Đường Điềm cũng cảm thấy không thể tin được, “Ngay cả đứa trẻ mà bản thân bác nhìn nó lớn lên cũng chẳng bằng được chút hoài nghi trong lòng.”
Cổ họng trở nên tắc nghẽn, giọng nói cũng dần nhỏ xuống, nhỏ đến không thể nghe thấy, “Nếu mà anh ấy biết được…” Vậy thì thật sự khiến lòng người rét lạnh.
Đôi mắt đục ngầu của ông lão lướt qua vai cô, khẽ nói, “Cậu ấy biết.”
“Đã biết? Anh ấy biết rồi!” Đường Điềm bỗng nhiên biến sắc, cô nhớ đến chén canh trong quyển sổ nhật ký khi Trần Húc mười sáu tuổi.
Tiễn Đại Hoàng đi, cũng tiễn luôn người mà anh cho rằng là người thân.
Hóa ra là thế!
Đường Điềm vốn tưởng là chuyện phiếm, càng nghe vẻ mặt càng trở nên nghiêm túc, “Sau đó thì sao?”
Chuyện này ông đã nói đến trước đó, bây giờ nhắc lại lần nữa đương nhiên là có mục đích.
“Sau đó,” ông lão cười nhạo, giọng nói khàn khàn như kéo ống bễ, ông cười ha hả, “Không có sau đó. Ta chỉ muốn hỏi cô một chút, đứa nhỏ cứu đứa lớn nhưng đứa lớn lại sợ bị người lớn trách phạt nên đã nói đứa nhỏ tự bị chết đuối sao? Tại sao đứa không biết bơi thì không sao, mà đứa biết bơi lại chết chứ? Hơn nữa rõ ràng là thằng bé lớn tuổi hơn, có thể cứu được đứa nhỏ mà.”
Đường Điềm cân nhắc nói, “Có câu nói gọi là biết bơi lại bị chết đuối. Càng là người bơi giỏi lại càng ỷ vào mình có bản lĩnh mà sơ ý lơ là. Vả lại chuyện ở sông vốn dĩ chẳng ai rõ. Hơn nữa, một người lớn như tôi, không biết bơi nên rất ít khi đến bờ sông, dù có đi cũng sẽ không xuống nước mà chỉ chơi ở bên bờ thôi. Nếu đứa nhỏ bị chìm, đứa lớn lại không biết bơi cũng không có cách nào đi cứu được, có lòng mà không có sức. Đi gọi người lớn là đúng rồi.”
Ông lão không nói gì, đôi mắt vẩn đục nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt không có thay đổi chút nào.
Tim Đường Điềm nhảy dựng lên, trực giác mách bảo đây là một mệnh đề toi mạng, “Nếu trong lòng còn nghi ngờ thì hãy nghĩ lại xem lúc đứa lớn chạy về, trên đỉnh đầu có ướt hay không là biết người đó có xuống sông bơi hay không, nếu đứa lớn không xuống thì cũng không tồn tại tình huống đứa nhỏ đi cứu đứa lớn mà chết đuối. Bình thường đứa lớn có nói dối không, tính tình như thế nào?”
“Tính tình…” Ông lão buồn bã nói, “Lâu ngày thấy lòng người. Ta nhìn thằng bé lớn lên, là một đứa trẻ ngoan.”
Đường Điềm siết chặt lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, lúc này dưới ánh mắt chăm chú vô cảm của ông lão, áp lực còn lớn hơn khi đối mặt với cha con Trần gia, “Thật ra trong lòng bác cũng biết đúng không. Chỉ là không cam lòng, thời gian lâu rồi liền biến thành oán niệm.”
Tại sao người thân của mình chết mà con nhà khác lại còn sống tốt. Giống như tìm được một người có thể oán trách thì trong lòng sẽ đỡ hơn một chút.
Ông lão hơi thả lỏng khuôn mặt.
Đường Điềm cẩn thận hỏi, “Đứa lớn mà bác nói, là Trần Húc sao?”
Lão Trần trầm mặc.
Đường Điềm chợt nghĩ đến nguyên nhân mà Trần Bảo ở lại.
Chấp niệm của người sống…
Phải có chấp niệm bao sâu mới có thể trôi qua mười mấy năm mà quỷ hồn của Trần Bảo vẫn còn ở chốn nhà cao cửa rộng này chứ?
Cơn lạnh chạy dọc theo sống lưng, cổ họng Đường Điềm nghẹn đắng, “Trần Húc gặp tai nạn có liên quan đến bác không?”
Ngoài dự đoán, ông lão trả lời rất nhanh, “Không có.”
Lão Trần nhàn nhạt nói, “Cậu ấy rất hiếm khi trở về lão trạch, ta chưa kịp xuống tay.”
“…” Thật sự muốn gọi Trần Húc ra rồi nắm lấy cổ áo anh ta mà hỏi xem ai đã nuôi dưỡng anh vậy, người thân làm hại thì thôi đi, ngay cả quản gia đã chăm sóc mình lớn lên cũng rắp tâm hại người!
Đường Điềm bỗng cảm thấy giận, “Nếu có nghi ngờ thì bác cứ trực tiếp mà hỏi rõ ràng không phải là xong rồi sao. Hơn hai mươi năm mà bác cũng nhịn được. Bác không sợ đổ oan cho người tốt sao?!”
Lão Trần lắc đầu, ánh mắt bi thương, “Cháu nội của ta chết, con dâu cũng bỏ trốn. Con trai duy nhất chịu không nổi cú sốc nên cả ngày say xỉn uống rượu, ngã một cái liền liệt nửa người, đến giường cũng không xuống được. Vợ chồng ta chăm sóc nó hai mươi năm, mấy năm trước vợ ta bị bệnh rồi cũng đi. Chỉ còn lại hai cha con chúng ta.”
Ông thở dài, “Ta cũng không sống được bao lâu nữa. Mấy ngày trước mới tiễn con trai đi. Người già rồi, một ý nghĩ đã kéo dài hai mươi năm, nghĩ mãi cũng xem thành thật. Thiên Sát Cô Tinh, quả nhiên là mang đến tai hoạ cho người xung quanh.”
Dù biết mình là người ngoài nhưng Đường Điềm cũng cảm thấy không thể tin được, “Ngay cả đứa trẻ mà bản thân bác nhìn nó lớn lên cũng chẳng bằng được chút hoài nghi trong lòng.”
Cổ họng trở nên tắc nghẽn, giọng nói cũng dần nhỏ xuống, nhỏ đến không thể nghe thấy, “Nếu mà anh ấy biết được…” Vậy thì thật sự khiến lòng người rét lạnh.
Đôi mắt đục ngầu của ông lão lướt qua vai cô, khẽ nói, “Cậu ấy biết.”
“Đã biết? Anh ấy biết rồi!” Đường Điềm bỗng nhiên biến sắc, cô nhớ đến chén canh trong quyển sổ nhật ký khi Trần Húc mười sáu tuổi.
Tiễn Đại Hoàng đi, cũng tiễn luôn người mà anh cho rằng là người thân.
Hóa ra là thế!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.