Chương 52:
Lạc Mặc
27/06/2024
Vài giây sau, khi đã nhận ra đó là cái gì, da đầu Đường Điềm chợt tê dại.
Là di ảnh!
“Nhưng người chết thì lại rất nhiều.” Bà lão sâu kín phun ra nửa câu sau.
Lúc này đèn lồng được bật sáng, đèn ở những tiểu khu khác cũng lần lượt thắp lên. Chỉ có chỗ Đường Điềm là leo lắt vài ngọn đèn ít ỏi thắp sáng bốn tòa nhà vây quanh khoảng sân, hầu hết các tòa nhà đều chìm trong bóng tối.
Tất cả những ngôi nhà không có người ở, chẳng lẽ bên trong đều đặt bài vị sao?!
Đường Điềm sờ sờ cánh tay nổi da gà.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng rung, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, 【Chúc mừng kích hoạt phần thưởng ngẫu nhiên - món quà đến từ chủ nhà tính tình cổ quái】
【"Căn nhà này đã làm bạn với ta 60 năm, hiện giờ cùng ngươi có duyên nên coi như quà tặng. Không cần cảm ơn, mỗi tháng thắp hương đốt vàng mã là được, càng nhiều càng tốt."】
Đường Điềm: . . .
Ép mua ép bán, cô căn bản không muốn ở chỗ này có được không!
Như có thuật đọc tâm, điện thoại lại điên cuồng rung lên,【Người già tính tình cổ quái không dễ chọc, từ chối có lẽ sẽ xảy ra chuyện đáng sợ chăng? Phải học cách tiếp nhận ý tốt của người khác chứ.】
Mặt không cảm xúc tắt màn hình, Đường Điềm thở dài, “Được, tôi ở!”
Còn không phải chỉ là cái tiểu khu có nhiều người chết hơn người sống sao, quỷ cô cũng gặp rồi, ai sợ ai chứ.
Vừa dứt lời, bà lão gầy gò gật đầu rồi rời khỏi phòng, Đường Điềm sửng sốt vội vàng đuổi theo, “Đợi đã, tiền thuê và hợp đồng…”
Dãy hành lang trống không, gió đêm hè cuốn đống tiền giấy trên mặt đất xoay tròn, nơi nào còn thấy bóng người chứ?
“Bà lão này, là người hay quỷ vậy.” Đường Điềm cầm chìa khóa, trong lòng có chút rợn tóc gáy.
Vì đã lựa chọn ở lại, Đường Điềm đặt ba lô xuống, cô định ra ngoài mua chút đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Đi đến dưới lầu, nhân viên bảo vệ ngủ gà ngủ gật cũng vừa lúc tỉnh lại, hắn thấy Đường Điềm liền rất kinh ngạc, “Cô vào từ khi nào vậy?”
Nơi này chỉ có mấy người sống, ra ra vào vào hắn đều biết.
Đường Điềm nói, “Lúc nãy, một người môi giới đưa tôi đến đây xem nhà.”
Nhân viên bảo vệ bĩu môi, “Cô có biết tình hình ở đây không? Đừng tốn tiền uổng phí, ở vài ngày lại sống chết đòi chuyển đi, vậy thì mệt lắm.”
Đường Điềm liền hỏi, “Tôi thấy tiểu khu này có rất ít người ở, nhà có người chết lại rất nhiều. Đây là có chuyện gì vậy?”
Nhân viên bảo vệ lắc đầu, “Tôi nói mà, mấy cái người môi giới đó căn bản sẽ không nói với cô chuyện này!”
Đường Điềm lộ vẻ tò mò.
“Cô biết đấy, hiện tại đất nghĩa trang cũng phải mấy vạn một chỗ, có khi còn mấy chục vạn. Giá nhà ở huyện thành nhỏ chúng tôi rất rẻ, cách tỉnh thành cũng không tính là xa, rất nhiều người trẻ tuổi đến thành phố lớn, nhà trống ở huyện thành càng ngày càng nhiều. Có người đã nhìn trúng cơ hội kinh doanh của nơi này, đến đây mua nhà để đặt tro cốt.”
Hắn chỉ vào tòa nhà đang ngủ say trong đêm đen, “Cái đó, còn có cái kia nữa, nhìn thấy không, gần như toàn bộ tòa nhà đều bị những người đó mua, mỗi căn đều đặt hủ tro cốt, coi nhà ở như đất nghĩa trang. Thỉnh thoảng ngày lễ ngày tết người thân tới cúng bái, cũng ở trong nhà hoặc là trong sân.”
Đường Điềm nghĩ đến mùi tro không tiêu tan ngoài hành lang cùng với đống tiền giấy rơi rụng.
“Nhưng tôi nhìn thấy vẫn có người ở.”
“Đúng vậy,” nhân viên bảo vệ khịt mũi coi thường, “Bởi vì tiền thuê rất rẻ. Có một căn nhà mà năm sáu công nhân ở, dù sao bọn họ cũng còn trẻ khoẻ, không sợ mấy cái này. Cùng nhau thuê một hộ, chia nhau ra cũng rẻ. Cô,” hắn nhìn từ trên xuống dưới Đường Điềm, người này cũng coi như tốt bụng, “Cũng nhìn trúng chỗ rẻ này sao?”
Đường Điềm cười cười, “Đúng vậy.”
Nhân viên bảo vệ nói, “Tiền quan trọng, mạng càng quan trọng hơn!”
Đường Điềm cảm ơn người ta rồi ra khỏi cổng.
Trong con ngõ nhỏ đầy cửa hàng môi giới, trên băng ghế trước một cửa tiệm nào đó, bà lão gầy gò ngồi phe phẩy cái quạt hương bồ, đầu tóc hoa râm đôi mắt vẩn đục, bà ta nhìn chằm chằm vào khoảng không trong miệng lải nhải một bài hát thiếu nhi, thanh âm mơ hồ không rõ.
Trong ngõ truyền đến tiếng cãi nhau của một đôi nam nữ, “Tôi kêu anh trông mẹ, anh lại làm cái gì hả! Bây giờ người đi lạc rồi, tìm không được tôi không để yên cho anh đâu!”
“Một người đàn ông như tôi không có việc gì làm hay sao mà canh bà ta cả ngày! Không phải bà ta già rồi giảm trí nhớ sao, sao còn biết mở cửa chạy ra ngoài chứ. Thật đúng là biết tìm việc cho tôi!”
“Bị giảm trí nhớ chứ không phải bị ngu!”
Một người phụ nữ trung niên béo lùn bước ra từ đầu ngõ, vừa nhìn thấy bà lão liền chạy nhanh tới, vẻ mặt vừa giận dữ vừa lo lắng, “Mẹ! Sao mẹ lại ở đây, để bọn con tìm mãi!”
Người đàn ông đồng ý, “Đúng vậy, vừa rồi con tới đây cũng không nhìn thấy mẹ. Mẹ đi đâu vậy?”
Là di ảnh!
“Nhưng người chết thì lại rất nhiều.” Bà lão sâu kín phun ra nửa câu sau.
Lúc này đèn lồng được bật sáng, đèn ở những tiểu khu khác cũng lần lượt thắp lên. Chỉ có chỗ Đường Điềm là leo lắt vài ngọn đèn ít ỏi thắp sáng bốn tòa nhà vây quanh khoảng sân, hầu hết các tòa nhà đều chìm trong bóng tối.
Tất cả những ngôi nhà không có người ở, chẳng lẽ bên trong đều đặt bài vị sao?!
Đường Điềm sờ sờ cánh tay nổi da gà.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng rung, cô cúi đầu nhìn thoáng qua, 【Chúc mừng kích hoạt phần thưởng ngẫu nhiên - món quà đến từ chủ nhà tính tình cổ quái】
【"Căn nhà này đã làm bạn với ta 60 năm, hiện giờ cùng ngươi có duyên nên coi như quà tặng. Không cần cảm ơn, mỗi tháng thắp hương đốt vàng mã là được, càng nhiều càng tốt."】
Đường Điềm: . . .
Ép mua ép bán, cô căn bản không muốn ở chỗ này có được không!
Như có thuật đọc tâm, điện thoại lại điên cuồng rung lên,【Người già tính tình cổ quái không dễ chọc, từ chối có lẽ sẽ xảy ra chuyện đáng sợ chăng? Phải học cách tiếp nhận ý tốt của người khác chứ.】
Mặt không cảm xúc tắt màn hình, Đường Điềm thở dài, “Được, tôi ở!”
Còn không phải chỉ là cái tiểu khu có nhiều người chết hơn người sống sao, quỷ cô cũng gặp rồi, ai sợ ai chứ.
Vừa dứt lời, bà lão gầy gò gật đầu rồi rời khỏi phòng, Đường Điềm sửng sốt vội vàng đuổi theo, “Đợi đã, tiền thuê và hợp đồng…”
Dãy hành lang trống không, gió đêm hè cuốn đống tiền giấy trên mặt đất xoay tròn, nơi nào còn thấy bóng người chứ?
“Bà lão này, là người hay quỷ vậy.” Đường Điềm cầm chìa khóa, trong lòng có chút rợn tóc gáy.
Vì đã lựa chọn ở lại, Đường Điềm đặt ba lô xuống, cô định ra ngoài mua chút đồ dùng cần thiết hàng ngày.
Đi đến dưới lầu, nhân viên bảo vệ ngủ gà ngủ gật cũng vừa lúc tỉnh lại, hắn thấy Đường Điềm liền rất kinh ngạc, “Cô vào từ khi nào vậy?”
Nơi này chỉ có mấy người sống, ra ra vào vào hắn đều biết.
Đường Điềm nói, “Lúc nãy, một người môi giới đưa tôi đến đây xem nhà.”
Nhân viên bảo vệ bĩu môi, “Cô có biết tình hình ở đây không? Đừng tốn tiền uổng phí, ở vài ngày lại sống chết đòi chuyển đi, vậy thì mệt lắm.”
Đường Điềm liền hỏi, “Tôi thấy tiểu khu này có rất ít người ở, nhà có người chết lại rất nhiều. Đây là có chuyện gì vậy?”
Nhân viên bảo vệ lắc đầu, “Tôi nói mà, mấy cái người môi giới đó căn bản sẽ không nói với cô chuyện này!”
Đường Điềm lộ vẻ tò mò.
“Cô biết đấy, hiện tại đất nghĩa trang cũng phải mấy vạn một chỗ, có khi còn mấy chục vạn. Giá nhà ở huyện thành nhỏ chúng tôi rất rẻ, cách tỉnh thành cũng không tính là xa, rất nhiều người trẻ tuổi đến thành phố lớn, nhà trống ở huyện thành càng ngày càng nhiều. Có người đã nhìn trúng cơ hội kinh doanh của nơi này, đến đây mua nhà để đặt tro cốt.”
Hắn chỉ vào tòa nhà đang ngủ say trong đêm đen, “Cái đó, còn có cái kia nữa, nhìn thấy không, gần như toàn bộ tòa nhà đều bị những người đó mua, mỗi căn đều đặt hủ tro cốt, coi nhà ở như đất nghĩa trang. Thỉnh thoảng ngày lễ ngày tết người thân tới cúng bái, cũng ở trong nhà hoặc là trong sân.”
Đường Điềm nghĩ đến mùi tro không tiêu tan ngoài hành lang cùng với đống tiền giấy rơi rụng.
“Nhưng tôi nhìn thấy vẫn có người ở.”
“Đúng vậy,” nhân viên bảo vệ khịt mũi coi thường, “Bởi vì tiền thuê rất rẻ. Có một căn nhà mà năm sáu công nhân ở, dù sao bọn họ cũng còn trẻ khoẻ, không sợ mấy cái này. Cùng nhau thuê một hộ, chia nhau ra cũng rẻ. Cô,” hắn nhìn từ trên xuống dưới Đường Điềm, người này cũng coi như tốt bụng, “Cũng nhìn trúng chỗ rẻ này sao?”
Đường Điềm cười cười, “Đúng vậy.”
Nhân viên bảo vệ nói, “Tiền quan trọng, mạng càng quan trọng hơn!”
Đường Điềm cảm ơn người ta rồi ra khỏi cổng.
Trong con ngõ nhỏ đầy cửa hàng môi giới, trên băng ghế trước một cửa tiệm nào đó, bà lão gầy gò ngồi phe phẩy cái quạt hương bồ, đầu tóc hoa râm đôi mắt vẩn đục, bà ta nhìn chằm chằm vào khoảng không trong miệng lải nhải một bài hát thiếu nhi, thanh âm mơ hồ không rõ.
Trong ngõ truyền đến tiếng cãi nhau của một đôi nam nữ, “Tôi kêu anh trông mẹ, anh lại làm cái gì hả! Bây giờ người đi lạc rồi, tìm không được tôi không để yên cho anh đâu!”
“Một người đàn ông như tôi không có việc gì làm hay sao mà canh bà ta cả ngày! Không phải bà ta già rồi giảm trí nhớ sao, sao còn biết mở cửa chạy ra ngoài chứ. Thật đúng là biết tìm việc cho tôi!”
“Bị giảm trí nhớ chứ không phải bị ngu!”
Một người phụ nữ trung niên béo lùn bước ra từ đầu ngõ, vừa nhìn thấy bà lão liền chạy nhanh tới, vẻ mặt vừa giận dữ vừa lo lắng, “Mẹ! Sao mẹ lại ở đây, để bọn con tìm mãi!”
Người đàn ông đồng ý, “Đúng vậy, vừa rồi con tới đây cũng không nhìn thấy mẹ. Mẹ đi đâu vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.