Chương 68:
Lạc Mặc
27/06/2024
Người đàn ông đi xuống lầu, Đường Điềm đang trốn dưới bóng cầu thang vội nắm chặt điện thoại và đèn pin, cơ bắp toàn thân đều căng chặt, cô nhìn hắn ta rũ đầu, lảo đảo lắc lư kéo cây rìu đi một vòng trong phòng khách, sau đó chậm rãi đi tới buồng vệ sinh ở cuối lầu một.
Để tránh đối phương vòng trở về, Đường Điềm khom lưng, bước chân thật nhẹ nhàng lại mau chóng như mèo phi lên lầu hai, sau khi trốn vào một căn phòng mới dám thở ra.
Độ khó khăn hai sao đúng là không dễ dàng tẹo nào! Người nọ xách theo rìu, Đường Điềm không chút nghi ngờ nếu như mình bị hắn phát hiện, cây rìu kia lập tức có thể chém tới đầu cô.
Mà cô còn phải tìm ra chân tướng về vụ mất tích của Tiểu Minh dưới sự uy hiếp như vậy.
Cô chợt giật mình, nhớ tới lời nhắc nhở của Tiểu Minh — chơi trốn tìm, bây giờ còn không phải là đang trốn tìm cùng quỷ sao.
Buổi tối biệt thự càng thêm âm u yên tĩnh quạnh quẽ, Đường Điềm bật đèn pin, nhìn quét qua gian phòng mà cô hấp tấp trốn vào. Là một căn phòng chứa đồ rộng khoảng 20 mét vuông, bên trong chất đống đủ loại thùng giấy nhét đầy đồ đạc, bụi bám thành một lớp thật dày, trên trần nhà rũ xuống mạng nhện chằng chịt, trông có vẻ lộn xộn và bẩn thỉu hơn những căn phòng khác.
Những căn biệt thự ở khu này về cơ bản đều có kích thước giống nhau, gian chứa đồ này cũng không khác cái Đường Điềm nhìn thấy ở Trần gia. Trước đó đã đến thăm dò vào ban ngày, không có tìm được manh mối hữu dụng.
Thời gian có hạn, cô không định ở chỗ này lãng phí thêm.
Nghe tiếng bước chân cứ lượn lờ ở lầu một, Đường Điềm ngừng thở, khom lưng bước nhanh ra khỏi phòng, đi đến phòng ngủ chính ở cuối hành lang.
Khăn trải giường nhuốm máu biến thành màu đen cùng với đệm chăn nằm tán loạn trên giường, tấm khăn thật dài rũ xuống lộn xộn che khuất một nửa phía dưới giường.
Đèn pin đảo qua không gian tối om phía dưới, cổ họng Đường Điềm chuyển động, tạm thời không muốn kiểm tra, tựa như cảm thấy sẽ quấy nhiễu đến thứ gì đó.
Vừa chú ý đến động tĩnh bên ngoài vừa rón ra rón rén mở ngăn kéo bàn trang điểm, “Kịch” một tiếng, thứ gì đó rơi xuống đất, Đường Điềm giật mình, theo tiếng đi qua đó, cẩn thận mở cửa phòng để quần áo gắn liền với phòng ngủ chính ra.
Bên trong là cảm giác tro bụi đã lâu không có thông khí, trong ngăn tủ vốn chừng được treo đầy quần áo chỉ còn lại lẻ loi vài cái móc treo, đồ đạc đáng giá đã sớm bị người ta quét sạch.
Thứ rơi xuống sàn của phòng để quần áo là một cái túi xách nhỏ, mặt ngoài đã hoàn toàn rách nát.
Đường Điềm khép hờ cửa tủ, đi vào nhìn kỹ vết cắn trên túi, “Là chuột.” Nói vậy cái túi này cũng là bị chuột kéo rơi xuống.
Rải rác trên mặt đất là những bộ quần áo rách nát như giẻ lau, cùng với giày dép mang kiểu dáng từ mười năm trước. Có nam có nữ, kích cỡ của nam và nữ đều nhất trí. Điều đó cho thấy căn phòng để quần áo này là của hai vợ chồng sử dụng, không có đồ đạc của người ngoài.
“Tách -— “
Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, Đường Điềm lại bỗng nhiên nghe được tiếng vang như bọt khí nổ tung trong không gian chật hẹp này, trong bóng đêm chỉ có đèn pin trên tay cô phát ra tia sáng yếu ớt, một tay cô cầm đèn pin tìm nơi phát ra âm thanh, một tay nắm chặt con dao.
Chẳng mấy chốc, cô thả nhẹ hô hấp, không chớp mắt nhìn chằm chằm tấm gương soi toàn thân ở phòng để quần áo.
Mặt gương có thể chiếu toàn thân, không biết là đã bị ai ác ý đập vỡ, khắp bề mặt lấp đầy vết nứt, lúc này nó đang phản chiếu bóng dáng mơ hồ của Đường Điềm, càng lúc càng có nhiều tiếng phụt rất nhỏ truyền đến, giữa những vết nứt của mặt kính trào ra tơ máu màu đỏ đen, uốn lượn chảy quanh khắp gương, giống như một cái mạng nhện đang chờ con mồi sa chân dính bẫy.
Thấu kính bị vỡ thành vô số mảnh chiếu ra khuôn mặt méo mó của Đường Điềm hoặc là một bộ phận nào đó của cơ thể cô, như là ghép nối lại những mảnh vỡ đã bị người ta đánh nát, quái dị mà lại khủng bố.
Tơ máu chảy ra từ khe nứt ngày càng dày đặc, như là vòi nước không thể khóa lại, dần dần biến thành một đường, một chùm, “uc ục” dòng chảy càng lúc càng lớn, trên mặt đất đã đọng lại một vũng nhỏ.
Chất lỏng sền sệt màu đỏ thẫm bắt đầu tràn ra xung quanh, Đường Điềm không dám ở lại đây, cô trốn ra khỏi phòng để quần áo rồi quay người đóng cửa lại, dùng chân móc lấy chiếc chăn rơi trên đất chặn kín khe cửa.
Vừa mới làm xong, sau lưng chợt nổi lên cơn ớn lạnh, cô vội quay đầu lại, vị trí của cô lúc này đang đối diện xa xa với bàn trang điểm bên cạnh giường của nữ chủ nhà.
Chiếc ghế đẩu thấp bằng da ở trước bàn trang điểm không có người ngồi, trước gương rõ ràng cũng không có ai, vậy mà Đường Điềm lại nhìn thấy trong gương có một người phụ nữ đang trang điểm!
Để tránh đối phương vòng trở về, Đường Điềm khom lưng, bước chân thật nhẹ nhàng lại mau chóng như mèo phi lên lầu hai, sau khi trốn vào một căn phòng mới dám thở ra.
Độ khó khăn hai sao đúng là không dễ dàng tẹo nào! Người nọ xách theo rìu, Đường Điềm không chút nghi ngờ nếu như mình bị hắn phát hiện, cây rìu kia lập tức có thể chém tới đầu cô.
Mà cô còn phải tìm ra chân tướng về vụ mất tích của Tiểu Minh dưới sự uy hiếp như vậy.
Cô chợt giật mình, nhớ tới lời nhắc nhở của Tiểu Minh — chơi trốn tìm, bây giờ còn không phải là đang trốn tìm cùng quỷ sao.
Buổi tối biệt thự càng thêm âm u yên tĩnh quạnh quẽ, Đường Điềm bật đèn pin, nhìn quét qua gian phòng mà cô hấp tấp trốn vào. Là một căn phòng chứa đồ rộng khoảng 20 mét vuông, bên trong chất đống đủ loại thùng giấy nhét đầy đồ đạc, bụi bám thành một lớp thật dày, trên trần nhà rũ xuống mạng nhện chằng chịt, trông có vẻ lộn xộn và bẩn thỉu hơn những căn phòng khác.
Những căn biệt thự ở khu này về cơ bản đều có kích thước giống nhau, gian chứa đồ này cũng không khác cái Đường Điềm nhìn thấy ở Trần gia. Trước đó đã đến thăm dò vào ban ngày, không có tìm được manh mối hữu dụng.
Thời gian có hạn, cô không định ở chỗ này lãng phí thêm.
Nghe tiếng bước chân cứ lượn lờ ở lầu một, Đường Điềm ngừng thở, khom lưng bước nhanh ra khỏi phòng, đi đến phòng ngủ chính ở cuối hành lang.
Khăn trải giường nhuốm máu biến thành màu đen cùng với đệm chăn nằm tán loạn trên giường, tấm khăn thật dài rũ xuống lộn xộn che khuất một nửa phía dưới giường.
Đèn pin đảo qua không gian tối om phía dưới, cổ họng Đường Điềm chuyển động, tạm thời không muốn kiểm tra, tựa như cảm thấy sẽ quấy nhiễu đến thứ gì đó.
Vừa chú ý đến động tĩnh bên ngoài vừa rón ra rón rén mở ngăn kéo bàn trang điểm, “Kịch” một tiếng, thứ gì đó rơi xuống đất, Đường Điềm giật mình, theo tiếng đi qua đó, cẩn thận mở cửa phòng để quần áo gắn liền với phòng ngủ chính ra.
Bên trong là cảm giác tro bụi đã lâu không có thông khí, trong ngăn tủ vốn chừng được treo đầy quần áo chỉ còn lại lẻ loi vài cái móc treo, đồ đạc đáng giá đã sớm bị người ta quét sạch.
Thứ rơi xuống sàn của phòng để quần áo là một cái túi xách nhỏ, mặt ngoài đã hoàn toàn rách nát.
Đường Điềm khép hờ cửa tủ, đi vào nhìn kỹ vết cắn trên túi, “Là chuột.” Nói vậy cái túi này cũng là bị chuột kéo rơi xuống.
Rải rác trên mặt đất là những bộ quần áo rách nát như giẻ lau, cùng với giày dép mang kiểu dáng từ mười năm trước. Có nam có nữ, kích cỡ của nam và nữ đều nhất trí. Điều đó cho thấy căn phòng để quần áo này là của hai vợ chồng sử dụng, không có đồ đạc của người ngoài.
“Tách -— “
Mọi âm thanh đều tĩnh lặng, Đường Điềm lại bỗng nhiên nghe được tiếng vang như bọt khí nổ tung trong không gian chật hẹp này, trong bóng đêm chỉ có đèn pin trên tay cô phát ra tia sáng yếu ớt, một tay cô cầm đèn pin tìm nơi phát ra âm thanh, một tay nắm chặt con dao.
Chẳng mấy chốc, cô thả nhẹ hô hấp, không chớp mắt nhìn chằm chằm tấm gương soi toàn thân ở phòng để quần áo.
Mặt gương có thể chiếu toàn thân, không biết là đã bị ai ác ý đập vỡ, khắp bề mặt lấp đầy vết nứt, lúc này nó đang phản chiếu bóng dáng mơ hồ của Đường Điềm, càng lúc càng có nhiều tiếng phụt rất nhỏ truyền đến, giữa những vết nứt của mặt kính trào ra tơ máu màu đỏ đen, uốn lượn chảy quanh khắp gương, giống như một cái mạng nhện đang chờ con mồi sa chân dính bẫy.
Thấu kính bị vỡ thành vô số mảnh chiếu ra khuôn mặt méo mó của Đường Điềm hoặc là một bộ phận nào đó của cơ thể cô, như là ghép nối lại những mảnh vỡ đã bị người ta đánh nát, quái dị mà lại khủng bố.
Tơ máu chảy ra từ khe nứt ngày càng dày đặc, như là vòi nước không thể khóa lại, dần dần biến thành một đường, một chùm, “uc ục” dòng chảy càng lúc càng lớn, trên mặt đất đã đọng lại một vũng nhỏ.
Chất lỏng sền sệt màu đỏ thẫm bắt đầu tràn ra xung quanh, Đường Điềm không dám ở lại đây, cô trốn ra khỏi phòng để quần áo rồi quay người đóng cửa lại, dùng chân móc lấy chiếc chăn rơi trên đất chặn kín khe cửa.
Vừa mới làm xong, sau lưng chợt nổi lên cơn ớn lạnh, cô vội quay đầu lại, vị trí của cô lúc này đang đối diện xa xa với bàn trang điểm bên cạnh giường của nữ chủ nhà.
Chiếc ghế đẩu thấp bằng da ở trước bàn trang điểm không có người ngồi, trước gương rõ ràng cũng không có ai, vậy mà Đường Điềm lại nhìn thấy trong gương có một người phụ nữ đang trang điểm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.