Chương 8
Lạc Mặc
24/06/2024
Đường Điềm: “…” Chẳng hiểu sao lại sinh ra tâm tình quái dị khi con dâu xấu sắp gặp mặt cha mẹ chồng.
Vương Lệ nói xong liền cảm thấy không ổn, đây cũng không phải là kết hôn còn sống, có cái gì mà vui vẻ cơ chứ. Bà gượng gạo nhìn về phía Đường Điềm, “Ý chị không phải vậy…”
Người sau cười với bà, “Vậy thì thật lòng cảm ơn ông chủ Trần.”
Rõ ràng cô gái rất có lễ phép, nói chuyện cũng cực kỳ khách khí nhưng Vương Lệ lại như bị châm chọt, bà lập tức im miệng.
Đi cả chặng đường đến đây, cũng không biết là do khí chất hay vì tính cách quạnh quẽ của cô gái mà bọn họ cũng không quá thân thiết, chẳng hiểu sao lại khiến người ta kiêng kị vài phần.
Tiếng thông báo vang lên, đoàn tàu chậm rãi vào trạm, hai người thu dọn hành lý xuống xe, theo dòng người chen chúc ra trạm.
Ở đó quả nhiên có người đón. Một chiếc Audi đen ổn định vững chắc rời khỏi trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt rồi đi thẳng về phía Bắc, vùng ngoại ô chậm rãi lọt vào trong tầm nhìn, sau đó đều là những tòa nhà cổ kính, hơn nữa người qua lại cực kỳ ít, có vẻ không giống những điểm du lịch.
Hơn ba giờ sau, bọn họ đến lão trạch của Trần gia ở Phần Thành.
“Chính là ở đây. Em xuống xe chậm một chút.” Vương Lệ đỡ Đường Điềm xuống xe, tài xế đến cốp xe lấy hành lý.
Trời đã hoàn toàn tối sầm, trước mặt Đường Điềm là tòa dinh thự cổ kính mang kiến trúc Minh Thanh, hiên nhà vòm cao, bên cửa treo hai ngọn đèn lồng trắng đang nhẹ nhàng lay động theo gió.
Quả thực giống như khu đại viện cổ mà cô từng nhìn thấy trên TV.
Trong chốc lát, Đường Điềm có cảm giác như xuyên không, như thể vừa chớp mắt một cái đã bay về cổ đại.
Vương Lệ đã tới đây vài lần, thấy Đường Điềm nhìn chằm chằm bức tường cao liền nhỏ giọng nói, “Những căn nhà xung quanh đều là nhà riêng, chưa bao giờ mở cửa cho bên ngoài.”
“Bên cạnh đều là sản nghiệp của kẻ có tiền, một năm tới đây cũng không được mấy lần. Nhưng Trần gia không giống vậy, đây là tổ trạch của bọn họ, bắt đầu từ thời Tống rồi, tòa nhà này đã được truyền qua nhiều thế hệ.”
“Thật lợi hại.” Đường Điềm vốn dĩ cũng không quá hiểu biết về Trần gia, có tiền là có tiền, không ngờ lại nhiều như vậy, có thể lấy một cái viện làm tổ trạch, đây không phải là thứ mà phú thương bình thường có thể có.
Suy nghĩ một chút, cô cũng coi như là thỏa mãn. Có thể gả cho kẻ có tiền là ước mộng cả đời của cô. Bây giờ thực hiện được một nửa — có tiền nhưng đáng tiếc là người đã chết.
Nhưng nghĩ lại thì có gì đáng tiếc, chính mình cũng sắp chết. Vừa lúc đăng đối.
Đường Điềm nhếch môi.
Vương Lệ tiến lên gõ khóa đồng, “Chú Trần, chú có ở đó không?”
Bà gõ vài cái, bên trong cánh cửa mới truyền đến tiếng bước chân chậm rãi từ xa kéo tới gần cùng với tiếng “Kẽo kẹt” nặng nề, cánh cổng lớn chầm chậm từ bên trong mở ra, lộ ra một khuôn mặt già nua, “Ai vậy?”
Giọng nói khàn khàn thô ráp, trong tay ông lão cầm theo một trản đèn lồng giấy trắng, trên đèn lồng có một chữ “Điện” màu đen thật lớn, vầng sáng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu vô hồn nhìn chằm chằm Đường Điềm.
Đây không phải lần đầu tiên Vương Lệ nhìn thấy ông lão này nhưng hiển nhiên còn chưa thích ứng được với khuôn mặt già nua nửa đêm dọa quỷ này, bà sững sỡ trong chốc lát rồi mới nói, “Chào chú Trần,” sau đó chỉ vào Đường Điềm, “Tôi đã đưa Tiểu Đường đến đây. Mấy ngày nay làm phiền chú chăm sóc cô ấy, ông chủ Trần nói hai ngày nữa ông ấy sẽ trở về.”
Vương Lệ nói xong liền cảm thấy không ổn, đây cũng không phải là kết hôn còn sống, có cái gì mà vui vẻ cơ chứ. Bà gượng gạo nhìn về phía Đường Điềm, “Ý chị không phải vậy…”
Người sau cười với bà, “Vậy thì thật lòng cảm ơn ông chủ Trần.”
Rõ ràng cô gái rất có lễ phép, nói chuyện cũng cực kỳ khách khí nhưng Vương Lệ lại như bị châm chọt, bà lập tức im miệng.
Đi cả chặng đường đến đây, cũng không biết là do khí chất hay vì tính cách quạnh quẽ của cô gái mà bọn họ cũng không quá thân thiết, chẳng hiểu sao lại khiến người ta kiêng kị vài phần.
Tiếng thông báo vang lên, đoàn tàu chậm rãi vào trạm, hai người thu dọn hành lý xuống xe, theo dòng người chen chúc ra trạm.
Ở đó quả nhiên có người đón. Một chiếc Audi đen ổn định vững chắc rời khỏi trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt rồi đi thẳng về phía Bắc, vùng ngoại ô chậm rãi lọt vào trong tầm nhìn, sau đó đều là những tòa nhà cổ kính, hơn nữa người qua lại cực kỳ ít, có vẻ không giống những điểm du lịch.
Hơn ba giờ sau, bọn họ đến lão trạch của Trần gia ở Phần Thành.
“Chính là ở đây. Em xuống xe chậm một chút.” Vương Lệ đỡ Đường Điềm xuống xe, tài xế đến cốp xe lấy hành lý.
Trời đã hoàn toàn tối sầm, trước mặt Đường Điềm là tòa dinh thự cổ kính mang kiến trúc Minh Thanh, hiên nhà vòm cao, bên cửa treo hai ngọn đèn lồng trắng đang nhẹ nhàng lay động theo gió.
Quả thực giống như khu đại viện cổ mà cô từng nhìn thấy trên TV.
Trong chốc lát, Đường Điềm có cảm giác như xuyên không, như thể vừa chớp mắt một cái đã bay về cổ đại.
Vương Lệ đã tới đây vài lần, thấy Đường Điềm nhìn chằm chằm bức tường cao liền nhỏ giọng nói, “Những căn nhà xung quanh đều là nhà riêng, chưa bao giờ mở cửa cho bên ngoài.”
“Bên cạnh đều là sản nghiệp của kẻ có tiền, một năm tới đây cũng không được mấy lần. Nhưng Trần gia không giống vậy, đây là tổ trạch của bọn họ, bắt đầu từ thời Tống rồi, tòa nhà này đã được truyền qua nhiều thế hệ.”
“Thật lợi hại.” Đường Điềm vốn dĩ cũng không quá hiểu biết về Trần gia, có tiền là có tiền, không ngờ lại nhiều như vậy, có thể lấy một cái viện làm tổ trạch, đây không phải là thứ mà phú thương bình thường có thể có.
Suy nghĩ một chút, cô cũng coi như là thỏa mãn. Có thể gả cho kẻ có tiền là ước mộng cả đời của cô. Bây giờ thực hiện được một nửa — có tiền nhưng đáng tiếc là người đã chết.
Nhưng nghĩ lại thì có gì đáng tiếc, chính mình cũng sắp chết. Vừa lúc đăng đối.
Đường Điềm nhếch môi.
Vương Lệ tiến lên gõ khóa đồng, “Chú Trần, chú có ở đó không?”
Bà gõ vài cái, bên trong cánh cửa mới truyền đến tiếng bước chân chậm rãi từ xa kéo tới gần cùng với tiếng “Kẽo kẹt” nặng nề, cánh cổng lớn chầm chậm từ bên trong mở ra, lộ ra một khuôn mặt già nua, “Ai vậy?”
Giọng nói khàn khàn thô ráp, trong tay ông lão cầm theo một trản đèn lồng giấy trắng, trên đèn lồng có một chữ “Điện” màu đen thật lớn, vầng sáng mờ nhạt chiếu vào khuôn mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu vô hồn nhìn chằm chằm Đường Điềm.
Đây không phải lần đầu tiên Vương Lệ nhìn thấy ông lão này nhưng hiển nhiên còn chưa thích ứng được với khuôn mặt già nua nửa đêm dọa quỷ này, bà sững sỡ trong chốc lát rồi mới nói, “Chào chú Trần,” sau đó chỉ vào Đường Điềm, “Tôi đã đưa Tiểu Đường đến đây. Mấy ngày nay làm phiền chú chăm sóc cô ấy, ông chủ Trần nói hai ngày nữa ông ấy sẽ trở về.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.