Chương 40: TRỞ VỀ (PHẦN CUỐI)
Phong Thanh Dương
14/08/2013
Khi Thiên Bắc một tay bế Trà Xanh, một tay túm Tiểu Liêu đang cự nự
lôi vào nhà thì Tưởng Mạch và Dịch Phong ngồi ở phòng khách giành giật
cái điều khiển tivi vô cùng hứng khởi. Thiên Bắc trợn tròn mắt trừng họ
“Đều làm ông bà hết cả rồi mà còn giành nhau như con nít.”
“…” Tưởng Mạch và Dịch Phong thấy Tiểu Liêu đột ngột xuất hiện, lại thấy hai đứa trẻ kế bên, chỉ biết há hốc mồm. Tưởng Mạch đau lòng nhìn Tiểu Liêu. Bà vội chạy đến ghì chặt nó và Quả Cam vào lòng “Con bé này, rốt cuộc biết về nhà rồi sao?”
Còn Dịch Phong thì vẫn trầm mặc, thấy đột nhiên xuất hiện 2 đứa nhỏ, cũng đã đoán được nguyên nhân đại khái. Ba năm nay Bách Sanh không hề nhắc đến, nhưng xem tình hình này…tên tiểu tử này vậy mà dám lén lút làm cha, giờ còn tặng cho 2 người bọn họ 1 đứa cháu trai, 1 đứa cháu gái mà họ không hiểu ất giáp gì. Mấy năm nay còn dám bày ra bộ dạng bị người ta vứt bỏ, khiến cho họ luôn tránh né nâng niu trái tim hắn như pha lê mỏng dễ vỡ. Giờ thì sao nào, điều này chứng tỏ tên tiểu tử này không chịu trách nhiệm, về nhà ông phải tẫn cho 1 trận nhớ đời.
Trong lòng Tiểu Liêu cũng thấy vô cùng khó chịu, Tưởng Mạch và Dịch Phong luôn rất thương nó, lúc đầu bản thân vì trốn tránh Bách Sanh, ngay cả bọn họ cũng không liên lạc. Bây giờ gặp lại hai người, cảm thấy ngoài sự áy náy cũng chỉ là áy náy.
Tưởng Mạch thấy đứa bé trong lòng Thiên Bắc, hai mắt phát sáng, “Tiểu Liêu, đây là.. đây là …. ?”
Thiên Bắc cảm thấy mẹ mình thật là khiến người khác không còn gì để nói, anh bế đứa bé trong lòng mình giao cho Tưởng Mạch, “Mẹ nghĩ đây là gì? Hình như ngày nào mẹ cũng lèm bèm muốn ‘cháu trai mũm mĩm’.”
“…” Tưởng Mạch cẩn thận bế lấy Trà Xanh, Trà Xanh hiếu kỳ nhìn người trước mặt, nhe hàm răng trắng nhỏ xinh xinh cười với bà. Tưởng Mạch liền thấy vui vẻ cực kỳ “Ôi ôi ôi, cháu trai mũm mĩm của bà, con từ đâu nhảy ra vậy?”
“…” Dịch Tiểu Liêu thật muốn nói một câu, từ trong bụng nó ra chứ đâu.
Dịch Phong thấy hai đứa bé đang ngẩn tò te, đây chính là cháu trai, cháu gái trong truyền thuyết sao… đâu đột nhiên nhảy ra vậy?
Thiên Bắc thấy ông nội bà nội ngây ngô nhìn cháu, đằng hắng một tiếng “Hai bé chắc mệt hết cả rồi, có gì để mai nói đi.”
Tưởng Mạch còn chưa ôm đủ lại phải thả ra nên hơi thất vọng, lại vươn tay ôm tiếp Quả Cam. Quả Cam dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ bi bô nói “Bà ơi, bà là ai thế? Đây là đâu vậy?”
Tưởng Mạch vừa nghe hai tiếng “Bà ơi” liền đỏ hoe mắt “Cục cưng ngoan nè, bà là bà nội, đây là ông nội. Đây là nhà của chúng ta, sau này cục cưng sẽ sống ở đây chịu không nè.”
Quả Cam nhìn xung quanh, lắc đầu “Không chịu, nhà của ông ngoại lớn hơn nhiều, ở đây không có Mao Mao mà Quả Cam thích nhất.”
“… Mao Mao là cái gì?” Tưởng Mạch rất ngạc nhiên hỏi lại.
“Là con chíp bông lông vàng.” Tiểu Liêu vội chen vào, không muốn Tưởng Mạch nhắc tới chủ đề này nữa. Hôm nay dẫn hai bé đến thăm Tưởng Mạch và Dịch Phong, thật sự chỉ muốn họ thấy hai đứa trẻ, còn việc ở lại, nó chưa nghĩ đến. Chí ít bây giờ nó không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với Bách Sanh. Khi Bách Sanh thấy nó, chắc sẽ tức giận đúng không?
Thừa lúc Bách Sanh không ở nhà phải nhanh chóng rời khỏi đây, Tiểu Liêu nhận lại Quả Cam, nó nói với Tưởng Mạch và Dịch Phong “Chú Dịch, dì Mạch, chắc con phải về. Hai cục cưng ngủ quen giường, về nhà vẫn tốt hơn.”
Dịch Phong khuyên nó “Ở lại đi con, giờ tối rồi, khó về nhà lắm, để chú dì gần gũi với hai bé thêm chút, ngày mai cả nhà cùng ăn bữa sáng. Đây cũng là nhà con mà đúng không?”
Tưởng Mạch cũng lên tiếng phụ họa “Đúng đó, Tiểu Liêu, ở lại đây đi, chuyện về nhà đâu cần vội, mấy năm nay dì kiếm mẹ con kiếm muốn điên luôn. Giờ không dễ gì có tin tức của bà ấy, đến lúc đó dì và con cùng đi gặp bà ấy. Nha?”
Tiểu Liêu vẫn lưỡng lự, ở lại đây, chẳng phải sẽ chạm mặt Bách Sanh sao? Thấy nó vẫn đang lăn tăn nghĩ, Thiên Bắc vẻ như vô tình nói “Bách Sanh thường hay tăng ca buổi tối nên ở lại văn phòng rồi, chưa chắc về đâu.”
Tiểu Liêu sững người, tâm sự bị mọi người nhìn chòng chọc vạch trần hết rồi, hơi khó nén được giận “Liên quan gì đến anh ấy.”
“…” Tưởng Mạch, Dịch Phong, Thiên Bắc đều cùng nhau dùng ánh mắt “Con bé này lại làm bộ làm tịch rồi” khinh thường nhìn nó.
Cuối cùng Tiểu Liêu cũng thỏa hiệp, nhìn hai đứa trẻ nằm ngang nằm dọc ngủ cạnh mình, nó không biết hình dung tâm tình của mình lúc này ra sao. Cảm giác như vậy rất kỳ diệu, nó rất nhớ hắn, nhớ đến mức đầu óc đau từng cơn. Nhưng lại sợ nhìn thấy hắn, sợ hắn nổi giận, sợ hắn không chấp nhận Trà Xanh.
Càng để ý hắn thì càng sợ hãi. Nằm trên giường, nghĩ mọi thứ liên quan đến Bách Sanh, trong lòng Tiểu Liêu không nén nổi cảm giác cảnh còn người mất.
Khi nó kiểm tra thai kỳ vào tháng thứ tư thì mới được bác sĩ cho biết có khả năng sẽ có 1 một đứa bé mắc hội chứng “đứa trẻ ngày thứ Bảy”. Quả thật đêm đó Bách Sanh uống rượu rất nhiều, uống đến mức thất thố như thế. Giờ nhớ lại, hắn luôn phản đối sợ đứa bé sẽ mắc hội chứng này. Nhưng Tiểu Liêu không chấp nhận chỉ vì chuyện “có khả năng” mà đi từ bỏ đứa con của bọn họ. Nó không lý trí quyết đoán được như Bách Sanh, giờ nhìn Trà Xanh như vậy, nó cũng không hề hối hận. Trà Xanh không biết nói, nhưng bé rất thông minh, kiểm tra trí lực còn cao hơn mấy đứa trẻ khác rất nhiều.
(“đứa trẻ ngày thứ Bảy” nói nôm na là đàn ông thứ Bảy làm việc xong thì đi uống rượu bù khú với bạn bè, sau đó về nhà vận động trên giường với phụ nữ rồi sản xuất đứa trẻ, tại vì uống rượu nhiều quá nên đứa trẻ sẽ bị mắc bệnh nào đó. Theo thống kê, phần lớn là những đứa trẻ chậm phát triển và bị khuyết tật.)
Giờ đây nó không trách cũng chẳng hận Bách Sanh, chỉ là không biết nên tiếp tục ra sao, tự dưng bỏ đi ba năm trời, không biết Bách Sanh sẽ biến thành thế nào. Theo tính cách của hắn, khi mà gặp lại nó, chắc hắn sẽ nổi giận đùng đùng, rồi sau đó lại không thèm quan tâm đến nó?
Nghĩ ngợi một hồi thì thiếp đi, trước lúc ngủ Tiểu Liêu vẫn nhắc nhở mình, trời sáng phải lập tức đi, trời sáng phải lập tức đi. Cho dù Bách Sanh có về nhà, cũng không về sớm như vậy.
*
Bách Sanh bị tiếng ríu ra ríu rít dưới lầu đánh thức, hơn ba giờ sáng mới được về, tắm táp xong lúc ngủ cũng đã bốn giờ sáng. Hé mắt lấy đồng hồ đeo tay bên cạnh gối nhìn một cái, mới hơn bảy giờ, hắn kéo chăn qua trùm đầu ngủ tiếp, qua một lát bất thình lình xốc chăn lên. Hình như… có tiếng trẻ con cười? Là hắn bị ù tai hay sao? Dịch gia làm gì mà có con nít.
Nhắm mắt lại lần nữa vùi đầu vào trong gối, nhưng thế nào cũng không ngủ được. Tiếng vù vù vẫn vang lên bên tai, trong âm thanh huyên náo dưới lầu dường như có thêm giọng nói quen thuộc mà ngay cả trong mơ hắn cũng nhớ rất rõ ràng. Tim hắn liên tục đập thình thịch, đó là tiếng của Dịch Tiểu Liêu ? Nó… về rồi sao?
Bách Sanh lăn nhảy xuống giường, lệt xệt đôi dép lê lao xuống lầu. Còn chưa đến gần phòng ăn thì đã nghe tiếng trẻ con cười khanh khách, hắn hơi hoảng hốt, có phần mơ hồ không biết phải đang mơ hay không, từng bước đi cứ như mất đi cảm giác. Tiểu Liêu đưa lưng về phía hắn. Mặc dù chỉ là sau lưng, nhưng hắn chỉ cần liếc một cái là hắn có thể khẳng định đó là Dịch Tiểu Liêu. 3 năm nó cũng không thay đổi nhiều lắm, vẫn là bóng lưng gầy guộc mỏng manh.
Trong lòng hắn bắt đầu có chút thương xót, Tiểu Liêu đã trải qua ba năm nay như thế nào?
Ngồi đối diện nó là Tưởng Mạch, bà đang ôm bé gái, tóc bé được buộc rất cao, đang phồng má nhai thức ăn, Tưởng Mạch cười cưng chiều đến mức híp cả hai mắt.
Bên cạnh con bé còn có một bé trai, Bách Sanh không thấy được dáng vẻ của bé, chỉ thấy bé đang tập trung vùi đầu ăn thức ăn. Tiểu Liêu thường cúi đầu lau miệng cho bé.
Bách Sanh đần độn đưa tay tự nhéo cánh tay mình một cái, không phải là mơ, là thật! Tình cảnh thế này, hắn đã mơ rất nhiều lần, cuối cùng cũng thành hiện thực thật rồi!
Thiên Bắc thấy hắn trước, rồi len lén nhìn Tiểu Liêu, không biết Tiểu Liêu sẽ có phản ứng gì.
Tưởng Mạch cũng ngẩng đầu thấy người vẫn đứng ngơ ngác “Bách Sanh, đứng ngây ra đó làm gì thế? Còn chưa lại đây?” Thằng con này của bà thật đúng là không có tiền đồ, cũng đã có cả con rồi mà vẫn không giữ được Tiểu Liêu. Chẳng lẽ bà từng tuổi này rồi còn phải đích thân xuất mã dụ dỗ con dâu sao?
Tiểu Liêu vừa nghe hai chữ “Bách Sanh” thì lưng liền cứng ngắc, tay cầm cái muỗng cũng không cử động được.
Bách Sanh hít sâu, từng bước lại gần nó, vòng qua phía sau nó kéo ghế đối diện nó. Tiểu Liêu cúi đầu càng thấp hơn, xem chừng muốn vùi đầu cả vào trong chén cháo, chỉ cảm thấy hai cặp mắt đối diện chằm chặp bắn về phía nó như mũi nhọn xuyên người, nó lúng túng nhai đồ ăn trong miệng, không để mình có thời gian suy nghĩ.
Trà Xanh ngồi cạnh nhìn thấy Bách Sanh, mắt lập tức sáng rỡ, vẫn ngóc đầu nhìn hắn đăm đăm. Quả Cam cười híp mắt “Lại có thêm 1 cái ba ba.”
“Khụ khụ…” Tiểu Liêu xém chút bị nghẹn chết, nó trừng Quả Cam “Lo ăn đi.”
“Ba” Chữ này khiến Bách Sanh hoàn toàn hóa đá rồi, hắn nhíu mày từ từ nhìn Quả Cam ngồi kế bên, Quả Cam cũng nhíu mày nhìn hắn. Cục cưng nhỏ xíu này chính là con gái hắn sao? Là… con gái của hắn và Dịch Tiểu Liêu? Cảm giác này thật kỳ diệu, nó giống như…đột nhiên có thứ gì đó nhét vào trong tim, êm ái đến ngọt ngấy cả lên.
Cái trán nhỏ của Quả Cam nhăn đến khít rịt, bé giơ tay xoa xoa hai mắt mình, đúng là không nên so nhãn lực với chú này mà, con mắt xót muốn chết. Bé giận dỗi mở miệng, “Mẹ xạo với con, trong hình chỉ có một ba, ở đây có đến hai ba ba, rốt cuộc ai mới là ba con?”
Bách Sanh nghe thế, khuôn mặt tuấn tú tối sầm trừng mắt Tiểu Liêu. Từ câu nói của Quả Cam hắn đã nhận được rất nhiều tin tức, nhưng hắn chỉ để ý 1 một câu, hai ba ba?!
Tiểu Liêu vẫn chưa dám ngẩng đầu nhìn hắn, cứ hăng hái cúi đầu ăn. Ánh mắt Bách Sanh chuyển lên trên Trà Xanh ngồi kế bên, thằng nhóc này cũng ra dáng đang chăm chú quan sát hắn. Bách Sanh nghiêng đầu xem xét cặn kẽ thằng bé, mặt mũi này hình như giống Tiểu Liêu nhiều hơn, không phải có câu con trai giống mẹ sao?
Chợt nhớ lại lời bác sĩ, giờ nhìn lại… hai đứa trẻ này đều chưa có vấn đề gì, lời nói mới nãy cũng rất bình thường, không phải sao? Bách Sanh vẫn dán mắt vào Trà Xanh đến phát ngốc, Tiểu Liêu vừa ngẩng đầu thì thấy bộ dáng này của hắn. Lòng nặng trĩu, lẽ nào Bách Sanh đã nhìn ra Trà Xanh có vấn đề? Bộ dạng này của hắn, nhìn thế nào cũng giống như mất hứng.
Trà Xanh đang chiến đấu với quả trứng luộc trong nước trà, nắm chiếc đũa chọt nửa ngày trời vẫn không được, bé lại cầm chiếc nĩa bên cạnh tiếp tục cố gắng. Bách Sanh thấy dáng vẻ ngốc nghếch của con mà tức cười, nhưng sợ làm tổn thương lòng tự ái của con trẻ, vì thế cố nhịn xuống.
Tiểu Liêu ăn gần xong, thấy Bách Sanh không có biểu hiện gì thì bực bội, nó lau miệng cho Trà Xanh rồi nói với Tưởng Mạch “Dì Mạch, tụi con nên đi rồi.”
Tưởng Mạch sửng sốt, hai mắt bốc hỏa nhìn Bách Sanh, trong mắt viết rõ “Con là đồ đần!”
Bách Sanh chán chường, Tiểu Liêu không có tự giác tí nào, vẫn phớt lờ áp suất không khí đen thui tỏa ra xung quanh người nào đó, nó nắm tay Trà Xanh đứng dậy. Trà Xanh rề rà đứng dậy khỏi ghế, ôm cánh tay nhỏ nhìn Bách Sanh.
Tay cầm dao nĩa của Bách Sanh không ngừng dùng lực, hậm hực ngó cái người không biết sống chết là gì. Bây giờ nó có ý gì đây? Vừa thấy hắn liền muốn đi?
Dịch Phong và Tưởng Mạch còn đang khuyên nó, vẫn chưa nói được mấy câu, Tiểu Liêu đã bị một lực mạnh túm lôi đi. Bách Sanh nổi nóng kéo cổ tay nó đi lên lầu, Tiểu Liêu cố giãy mà không thoát ra được sự kìm kẹp của hắn. Không thèm giằng co nữa, nhưng lời nói ra không hề thân thiện một chút nào “Làm gì vậy, anh lại muốn dùng bạo lực nữa sao?”
Bách Sanh khựng lại, xoay người từ trên cao nhìn xuống nó, trong lòng có một đám lửa cháy hừng hực “Dịch Tiểu Liêu, ý em là sao? Dắt con anh chạy biệt tích ba năm, bây giờ lại ù ù cạc cạc chạy về nhà anh làm gì? Ra oai sao, HẢ?”
Mặt Tiểu Liêu tích tắc không còn chút máu, nó mím chặt môi một hồi lâu không nói một câu, ra oai? Hắn nghĩ như vậy sao? Đã từng nghĩ trăm loại phản ứng của hắn sau khi gặp mặt, nhưng làm sao cũng không ngờ đến sẽ xảy ra như thế này. Nói cho cùng, hắn chính là không hy vọng nó sẽ xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Dịch Tiểu Liêu nở nụ cười đã lâu không thấy, suýt nữa chọc mù mắt hắn “Nếu không phải vì Thiên Bắc, anh nghĩ em sẽ về sao.”
Bách Sanh còn đang ão não vì câu nói lúc nãy, vừa nghe lời nó nói, cơn giận lại nhen nhóm bốc lên. Có một tiếng nói vang lên trong lòng, bình tĩnh, bình tĩnh, hễ phát cáu mọi việc sẽ đi tong ngay. Nhưng bộ dạng này của Tiểu Liêu lại đánh trúng yếu điểm của hắn. Bách Sanh nhịn đến nỗi răng sắp cắn nát lưỡi, cười lạnh lùng “Thật sao, thì ra là vì Thiên Bắc nên mới về. Vậy lén lút sinh con anh làm chi, định tính toán cái gì?”
Con người vô tình vô nghĩa này, may mà ba năm nay hắn nghĩ hết mọi cách tìm nó, dùng đủ loại lý do để an ủi mình đến đợi đến ngày trùng phùng hôm nay. Kết quả là nó chỉ với một câu nói thế này đem ba năm chờ đợi của hắn phán tử hình.
Dịch Tiểu Liêu cũng bị lời nói của hắn hoàn toàn chọc giận “Con của anh? Anh có tư cách sao? Không hề muốn có chúng nó, giờ này dựa vào cái gì chất vấn em!”
Bách Sanh nghẹn lời, ba năm không gặp mà cách ăn nói của Tiểu Liêu càng ngày càng lợi hại, hắn vậy mà nói không lại nó sao? Bách Sanh cố dằn để bản thân mình bình tĩnh “Được, Dịch Tiểu Liêu. Giờ anh hỏi em, em có ý gì? Lúc đầu thì chạy đi, giờ trở về cũng nên giải thích với anh chứ?”
“Không có gì để giải thích, chỉ vậy thôi.”
Trái tim Bách Sanh như bị một sức mạnh vô hình càng nắm càng chặt, sắp không đập được nữa. Hắn nhắm chặt mắt, dường như không dám tin tưởng nhìn nó, giọng nói phát run “Cái gì mà chỉ vậy thôi?”
Tiểu Liêu nhìn hắn một cách bình tĩnh, con người này, nó đã yêu hắn hết thời thiếu nữ, hắn là tất cả niềm vui của nó, cho dù trong hoàn cảnh thế này, vẫn cứ khăng khăng yêu hắn đến đau nhức.
“Chính là chia tay.”
Năm ngón tay hắn nắm tay nó từ từ buông ra, nhiệt độ ấm áp từ cổ tay nó dần dần tan biến từng chút một, cái cảm giác trống rỗng trong tích tắc len lỏi vào trong tim phổi. Dịch Tiểu Liêu cảm thấy cả người bắt đầu vô lực, vội vàng dựa vào tay vịn cầu thang kế bên, nó không thể thất thố trước mặt hắn. Cho dù chia tay, cũng phải có tư thái kêu hãnh nhất.
Bách Sanh chỉ dùng âm thanh rất nhẹ nhàng trầm ổn nói “Không hối hận?”
“Không hối hận.”
“Được.” Bách Sanh lách qua nó đi xuống lầu, đi thẳng đến chỗ thằng bé còn đang đứng đó. Trà Xanh yên lặng đứng cạnh bàn ăn nhìn hai người hình như đang làm mình làm mẩy, đến lúc Bách Sanh ngồi xổm trước mặt nó.
Bách Sanh xoa xoa đầu bé, mỉm cười với bé, ôm bé đến trước mặt Tiểu Liêu “Em có thể đi, con ở lại.”
Tiểu Liêu đi vài bước tới trước mặt hắn giật lại đứa bé “Dựa vào cái gì, chúng nó là của em.”
Vóc dáng Bách Sanh rất cao, ôm Trà Xanh giơ lên cao, Tiểu Liêu nhón nhảy cũng với không tới, nó tức giận cắn chặt môi “Dịch Bách Sanh, anh muốn thế nào?”
“Chẳng muốn thế nào, con anh cũng có phần, hoặc là em cùng ở lại, hoặc là em đi.”
“Vô sỉ.” Tiểu Liêu cảm thấy Bách Sanh thật đê tiện, rõ ràng là hắn không cần đứa trẻ. Giờ lại muốn giành con với nó, nó thấy ánh mắt hiếu kỳ của Trà Xanh, thu tầm mắt “Bách Sanh, trả con lại cho em, nếu muốn, kiện ra tòa.”
“…….” Rốt cuộc Bách Sanh không thể nhịn nổi, Tiểu Liêu rốt cuộc là đang hục hặc cái gì? Muốn ồn ào đến lúc nào, thậm chí còn đòi kiện ra tòa nữa! Hắn giao Trà Xanh cho Thiên Bắc bên cạnh, không nói nhiều lời túm ngay Tiểu Liêu lôi đi. Tiểu Liêu không nghe lời, dùng chân đạp hắn, Bách Sanh khiêng nó vắt ngang vai ra ngoài.
Tiểu Liêu thấy sắp xuất huyết não rồi, tất cả máu đều dồn trên đầu, cắn vào vai hắn một phát.
Bách Sanh cau mày, hừ mũi “Tiểu Liêu, em còn chưa đổi cái tật xấu này nữa sao, động một cái là nhào tới cắn như cún, ngoài anh ra chả ai chịu nổi em.”
“Ai cần anh lo.” Tiểu Liêu khó khăn lắm mới mở miệng nói được, hơi thở không ổn định “Thả em xuống, tóc em rối tung rồi nè!”
“Bách Sanh, anh là đồ cuồng biến thái!”
Nhìn theo hai người vừa đi ra ngoài, Tưởng Mạch lao ra cửa hét lớn “Bách Sanh, con biết pháp phạm pháp sao, bắt cóc có thể bị phạt đó?”
Bách Sanh nhìn cái người trên vai đang vùng vẫy đét một cái vào mông, hét to với người đằng sau “Đi đăng ký kết hôn, cho cháu nội của mẹ nhập hộ khẩu!”
Mấy người phía sau đều cùng nhau trợn tròn mắt, hai đứa quỷ ấu trĩ! Hết cứu nổi.
“…” Tưởng Mạch và Dịch Phong thấy Tiểu Liêu đột ngột xuất hiện, lại thấy hai đứa trẻ kế bên, chỉ biết há hốc mồm. Tưởng Mạch đau lòng nhìn Tiểu Liêu. Bà vội chạy đến ghì chặt nó và Quả Cam vào lòng “Con bé này, rốt cuộc biết về nhà rồi sao?”
Còn Dịch Phong thì vẫn trầm mặc, thấy đột nhiên xuất hiện 2 đứa nhỏ, cũng đã đoán được nguyên nhân đại khái. Ba năm nay Bách Sanh không hề nhắc đến, nhưng xem tình hình này…tên tiểu tử này vậy mà dám lén lút làm cha, giờ còn tặng cho 2 người bọn họ 1 đứa cháu trai, 1 đứa cháu gái mà họ không hiểu ất giáp gì. Mấy năm nay còn dám bày ra bộ dạng bị người ta vứt bỏ, khiến cho họ luôn tránh né nâng niu trái tim hắn như pha lê mỏng dễ vỡ. Giờ thì sao nào, điều này chứng tỏ tên tiểu tử này không chịu trách nhiệm, về nhà ông phải tẫn cho 1 trận nhớ đời.
Trong lòng Tiểu Liêu cũng thấy vô cùng khó chịu, Tưởng Mạch và Dịch Phong luôn rất thương nó, lúc đầu bản thân vì trốn tránh Bách Sanh, ngay cả bọn họ cũng không liên lạc. Bây giờ gặp lại hai người, cảm thấy ngoài sự áy náy cũng chỉ là áy náy.
Tưởng Mạch thấy đứa bé trong lòng Thiên Bắc, hai mắt phát sáng, “Tiểu Liêu, đây là.. đây là …. ?”
Thiên Bắc cảm thấy mẹ mình thật là khiến người khác không còn gì để nói, anh bế đứa bé trong lòng mình giao cho Tưởng Mạch, “Mẹ nghĩ đây là gì? Hình như ngày nào mẹ cũng lèm bèm muốn ‘cháu trai mũm mĩm’.”
“…” Tưởng Mạch cẩn thận bế lấy Trà Xanh, Trà Xanh hiếu kỳ nhìn người trước mặt, nhe hàm răng trắng nhỏ xinh xinh cười với bà. Tưởng Mạch liền thấy vui vẻ cực kỳ “Ôi ôi ôi, cháu trai mũm mĩm của bà, con từ đâu nhảy ra vậy?”
“…” Dịch Tiểu Liêu thật muốn nói một câu, từ trong bụng nó ra chứ đâu.
Dịch Phong thấy hai đứa bé đang ngẩn tò te, đây chính là cháu trai, cháu gái trong truyền thuyết sao… đâu đột nhiên nhảy ra vậy?
Thiên Bắc thấy ông nội bà nội ngây ngô nhìn cháu, đằng hắng một tiếng “Hai bé chắc mệt hết cả rồi, có gì để mai nói đi.”
Tưởng Mạch còn chưa ôm đủ lại phải thả ra nên hơi thất vọng, lại vươn tay ôm tiếp Quả Cam. Quả Cam dụi đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ bi bô nói “Bà ơi, bà là ai thế? Đây là đâu vậy?”
Tưởng Mạch vừa nghe hai tiếng “Bà ơi” liền đỏ hoe mắt “Cục cưng ngoan nè, bà là bà nội, đây là ông nội. Đây là nhà của chúng ta, sau này cục cưng sẽ sống ở đây chịu không nè.”
Quả Cam nhìn xung quanh, lắc đầu “Không chịu, nhà của ông ngoại lớn hơn nhiều, ở đây không có Mao Mao mà Quả Cam thích nhất.”
“… Mao Mao là cái gì?” Tưởng Mạch rất ngạc nhiên hỏi lại.
“Là con chíp bông lông vàng.” Tiểu Liêu vội chen vào, không muốn Tưởng Mạch nhắc tới chủ đề này nữa. Hôm nay dẫn hai bé đến thăm Tưởng Mạch và Dịch Phong, thật sự chỉ muốn họ thấy hai đứa trẻ, còn việc ở lại, nó chưa nghĩ đến. Chí ít bây giờ nó không biết nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với Bách Sanh. Khi Bách Sanh thấy nó, chắc sẽ tức giận đúng không?
Thừa lúc Bách Sanh không ở nhà phải nhanh chóng rời khỏi đây, Tiểu Liêu nhận lại Quả Cam, nó nói với Tưởng Mạch và Dịch Phong “Chú Dịch, dì Mạch, chắc con phải về. Hai cục cưng ngủ quen giường, về nhà vẫn tốt hơn.”
Dịch Phong khuyên nó “Ở lại đi con, giờ tối rồi, khó về nhà lắm, để chú dì gần gũi với hai bé thêm chút, ngày mai cả nhà cùng ăn bữa sáng. Đây cũng là nhà con mà đúng không?”
Tưởng Mạch cũng lên tiếng phụ họa “Đúng đó, Tiểu Liêu, ở lại đây đi, chuyện về nhà đâu cần vội, mấy năm nay dì kiếm mẹ con kiếm muốn điên luôn. Giờ không dễ gì có tin tức của bà ấy, đến lúc đó dì và con cùng đi gặp bà ấy. Nha?”
Tiểu Liêu vẫn lưỡng lự, ở lại đây, chẳng phải sẽ chạm mặt Bách Sanh sao? Thấy nó vẫn đang lăn tăn nghĩ, Thiên Bắc vẻ như vô tình nói “Bách Sanh thường hay tăng ca buổi tối nên ở lại văn phòng rồi, chưa chắc về đâu.”
Tiểu Liêu sững người, tâm sự bị mọi người nhìn chòng chọc vạch trần hết rồi, hơi khó nén được giận “Liên quan gì đến anh ấy.”
“…” Tưởng Mạch, Dịch Phong, Thiên Bắc đều cùng nhau dùng ánh mắt “Con bé này lại làm bộ làm tịch rồi” khinh thường nhìn nó.
Cuối cùng Tiểu Liêu cũng thỏa hiệp, nhìn hai đứa trẻ nằm ngang nằm dọc ngủ cạnh mình, nó không biết hình dung tâm tình của mình lúc này ra sao. Cảm giác như vậy rất kỳ diệu, nó rất nhớ hắn, nhớ đến mức đầu óc đau từng cơn. Nhưng lại sợ nhìn thấy hắn, sợ hắn nổi giận, sợ hắn không chấp nhận Trà Xanh.
Càng để ý hắn thì càng sợ hãi. Nằm trên giường, nghĩ mọi thứ liên quan đến Bách Sanh, trong lòng Tiểu Liêu không nén nổi cảm giác cảnh còn người mất.
Khi nó kiểm tra thai kỳ vào tháng thứ tư thì mới được bác sĩ cho biết có khả năng sẽ có 1 một đứa bé mắc hội chứng “đứa trẻ ngày thứ Bảy”. Quả thật đêm đó Bách Sanh uống rượu rất nhiều, uống đến mức thất thố như thế. Giờ nhớ lại, hắn luôn phản đối sợ đứa bé sẽ mắc hội chứng này. Nhưng Tiểu Liêu không chấp nhận chỉ vì chuyện “có khả năng” mà đi từ bỏ đứa con của bọn họ. Nó không lý trí quyết đoán được như Bách Sanh, giờ nhìn Trà Xanh như vậy, nó cũng không hề hối hận. Trà Xanh không biết nói, nhưng bé rất thông minh, kiểm tra trí lực còn cao hơn mấy đứa trẻ khác rất nhiều.
(“đứa trẻ ngày thứ Bảy” nói nôm na là đàn ông thứ Bảy làm việc xong thì đi uống rượu bù khú với bạn bè, sau đó về nhà vận động trên giường với phụ nữ rồi sản xuất đứa trẻ, tại vì uống rượu nhiều quá nên đứa trẻ sẽ bị mắc bệnh nào đó. Theo thống kê, phần lớn là những đứa trẻ chậm phát triển và bị khuyết tật.)
Giờ đây nó không trách cũng chẳng hận Bách Sanh, chỉ là không biết nên tiếp tục ra sao, tự dưng bỏ đi ba năm trời, không biết Bách Sanh sẽ biến thành thế nào. Theo tính cách của hắn, khi mà gặp lại nó, chắc hắn sẽ nổi giận đùng đùng, rồi sau đó lại không thèm quan tâm đến nó?
Nghĩ ngợi một hồi thì thiếp đi, trước lúc ngủ Tiểu Liêu vẫn nhắc nhở mình, trời sáng phải lập tức đi, trời sáng phải lập tức đi. Cho dù Bách Sanh có về nhà, cũng không về sớm như vậy.
*
Bách Sanh bị tiếng ríu ra ríu rít dưới lầu đánh thức, hơn ba giờ sáng mới được về, tắm táp xong lúc ngủ cũng đã bốn giờ sáng. Hé mắt lấy đồng hồ đeo tay bên cạnh gối nhìn một cái, mới hơn bảy giờ, hắn kéo chăn qua trùm đầu ngủ tiếp, qua một lát bất thình lình xốc chăn lên. Hình như… có tiếng trẻ con cười? Là hắn bị ù tai hay sao? Dịch gia làm gì mà có con nít.
Nhắm mắt lại lần nữa vùi đầu vào trong gối, nhưng thế nào cũng không ngủ được. Tiếng vù vù vẫn vang lên bên tai, trong âm thanh huyên náo dưới lầu dường như có thêm giọng nói quen thuộc mà ngay cả trong mơ hắn cũng nhớ rất rõ ràng. Tim hắn liên tục đập thình thịch, đó là tiếng của Dịch Tiểu Liêu ? Nó… về rồi sao?
Bách Sanh lăn nhảy xuống giường, lệt xệt đôi dép lê lao xuống lầu. Còn chưa đến gần phòng ăn thì đã nghe tiếng trẻ con cười khanh khách, hắn hơi hoảng hốt, có phần mơ hồ không biết phải đang mơ hay không, từng bước đi cứ như mất đi cảm giác. Tiểu Liêu đưa lưng về phía hắn. Mặc dù chỉ là sau lưng, nhưng hắn chỉ cần liếc một cái là hắn có thể khẳng định đó là Dịch Tiểu Liêu. 3 năm nó cũng không thay đổi nhiều lắm, vẫn là bóng lưng gầy guộc mỏng manh.
Trong lòng hắn bắt đầu có chút thương xót, Tiểu Liêu đã trải qua ba năm nay như thế nào?
Ngồi đối diện nó là Tưởng Mạch, bà đang ôm bé gái, tóc bé được buộc rất cao, đang phồng má nhai thức ăn, Tưởng Mạch cười cưng chiều đến mức híp cả hai mắt.
Bên cạnh con bé còn có một bé trai, Bách Sanh không thấy được dáng vẻ của bé, chỉ thấy bé đang tập trung vùi đầu ăn thức ăn. Tiểu Liêu thường cúi đầu lau miệng cho bé.
Bách Sanh đần độn đưa tay tự nhéo cánh tay mình một cái, không phải là mơ, là thật! Tình cảnh thế này, hắn đã mơ rất nhiều lần, cuối cùng cũng thành hiện thực thật rồi!
Thiên Bắc thấy hắn trước, rồi len lén nhìn Tiểu Liêu, không biết Tiểu Liêu sẽ có phản ứng gì.
Tưởng Mạch cũng ngẩng đầu thấy người vẫn đứng ngơ ngác “Bách Sanh, đứng ngây ra đó làm gì thế? Còn chưa lại đây?” Thằng con này của bà thật đúng là không có tiền đồ, cũng đã có cả con rồi mà vẫn không giữ được Tiểu Liêu. Chẳng lẽ bà từng tuổi này rồi còn phải đích thân xuất mã dụ dỗ con dâu sao?
Tiểu Liêu vừa nghe hai chữ “Bách Sanh” thì lưng liền cứng ngắc, tay cầm cái muỗng cũng không cử động được.
Bách Sanh hít sâu, từng bước lại gần nó, vòng qua phía sau nó kéo ghế đối diện nó. Tiểu Liêu cúi đầu càng thấp hơn, xem chừng muốn vùi đầu cả vào trong chén cháo, chỉ cảm thấy hai cặp mắt đối diện chằm chặp bắn về phía nó như mũi nhọn xuyên người, nó lúng túng nhai đồ ăn trong miệng, không để mình có thời gian suy nghĩ.
Trà Xanh ngồi cạnh nhìn thấy Bách Sanh, mắt lập tức sáng rỡ, vẫn ngóc đầu nhìn hắn đăm đăm. Quả Cam cười híp mắt “Lại có thêm 1 cái ba ba.”
“Khụ khụ…” Tiểu Liêu xém chút bị nghẹn chết, nó trừng Quả Cam “Lo ăn đi.”
“Ba” Chữ này khiến Bách Sanh hoàn toàn hóa đá rồi, hắn nhíu mày từ từ nhìn Quả Cam ngồi kế bên, Quả Cam cũng nhíu mày nhìn hắn. Cục cưng nhỏ xíu này chính là con gái hắn sao? Là… con gái của hắn và Dịch Tiểu Liêu? Cảm giác này thật kỳ diệu, nó giống như…đột nhiên có thứ gì đó nhét vào trong tim, êm ái đến ngọt ngấy cả lên.
Cái trán nhỏ của Quả Cam nhăn đến khít rịt, bé giơ tay xoa xoa hai mắt mình, đúng là không nên so nhãn lực với chú này mà, con mắt xót muốn chết. Bé giận dỗi mở miệng, “Mẹ xạo với con, trong hình chỉ có một ba, ở đây có đến hai ba ba, rốt cuộc ai mới là ba con?”
Bách Sanh nghe thế, khuôn mặt tuấn tú tối sầm trừng mắt Tiểu Liêu. Từ câu nói của Quả Cam hắn đã nhận được rất nhiều tin tức, nhưng hắn chỉ để ý 1 một câu, hai ba ba?!
Tiểu Liêu vẫn chưa dám ngẩng đầu nhìn hắn, cứ hăng hái cúi đầu ăn. Ánh mắt Bách Sanh chuyển lên trên Trà Xanh ngồi kế bên, thằng nhóc này cũng ra dáng đang chăm chú quan sát hắn. Bách Sanh nghiêng đầu xem xét cặn kẽ thằng bé, mặt mũi này hình như giống Tiểu Liêu nhiều hơn, không phải có câu con trai giống mẹ sao?
Chợt nhớ lại lời bác sĩ, giờ nhìn lại… hai đứa trẻ này đều chưa có vấn đề gì, lời nói mới nãy cũng rất bình thường, không phải sao? Bách Sanh vẫn dán mắt vào Trà Xanh đến phát ngốc, Tiểu Liêu vừa ngẩng đầu thì thấy bộ dáng này của hắn. Lòng nặng trĩu, lẽ nào Bách Sanh đã nhìn ra Trà Xanh có vấn đề? Bộ dạng này của hắn, nhìn thế nào cũng giống như mất hứng.
Trà Xanh đang chiến đấu với quả trứng luộc trong nước trà, nắm chiếc đũa chọt nửa ngày trời vẫn không được, bé lại cầm chiếc nĩa bên cạnh tiếp tục cố gắng. Bách Sanh thấy dáng vẻ ngốc nghếch của con mà tức cười, nhưng sợ làm tổn thương lòng tự ái của con trẻ, vì thế cố nhịn xuống.
Tiểu Liêu ăn gần xong, thấy Bách Sanh không có biểu hiện gì thì bực bội, nó lau miệng cho Trà Xanh rồi nói với Tưởng Mạch “Dì Mạch, tụi con nên đi rồi.”
Tưởng Mạch sửng sốt, hai mắt bốc hỏa nhìn Bách Sanh, trong mắt viết rõ “Con là đồ đần!”
Bách Sanh chán chường, Tiểu Liêu không có tự giác tí nào, vẫn phớt lờ áp suất không khí đen thui tỏa ra xung quanh người nào đó, nó nắm tay Trà Xanh đứng dậy. Trà Xanh rề rà đứng dậy khỏi ghế, ôm cánh tay nhỏ nhìn Bách Sanh.
Tay cầm dao nĩa của Bách Sanh không ngừng dùng lực, hậm hực ngó cái người không biết sống chết là gì. Bây giờ nó có ý gì đây? Vừa thấy hắn liền muốn đi?
Dịch Phong và Tưởng Mạch còn đang khuyên nó, vẫn chưa nói được mấy câu, Tiểu Liêu đã bị một lực mạnh túm lôi đi. Bách Sanh nổi nóng kéo cổ tay nó đi lên lầu, Tiểu Liêu cố giãy mà không thoát ra được sự kìm kẹp của hắn. Không thèm giằng co nữa, nhưng lời nói ra không hề thân thiện một chút nào “Làm gì vậy, anh lại muốn dùng bạo lực nữa sao?”
Bách Sanh khựng lại, xoay người từ trên cao nhìn xuống nó, trong lòng có một đám lửa cháy hừng hực “Dịch Tiểu Liêu, ý em là sao? Dắt con anh chạy biệt tích ba năm, bây giờ lại ù ù cạc cạc chạy về nhà anh làm gì? Ra oai sao, HẢ?”
Mặt Tiểu Liêu tích tắc không còn chút máu, nó mím chặt môi một hồi lâu không nói một câu, ra oai? Hắn nghĩ như vậy sao? Đã từng nghĩ trăm loại phản ứng của hắn sau khi gặp mặt, nhưng làm sao cũng không ngờ đến sẽ xảy ra như thế này. Nói cho cùng, hắn chính là không hy vọng nó sẽ xuất hiện trước mặt hắn lần nữa.
Dịch Tiểu Liêu nở nụ cười đã lâu không thấy, suýt nữa chọc mù mắt hắn “Nếu không phải vì Thiên Bắc, anh nghĩ em sẽ về sao.”
Bách Sanh còn đang ão não vì câu nói lúc nãy, vừa nghe lời nó nói, cơn giận lại nhen nhóm bốc lên. Có một tiếng nói vang lên trong lòng, bình tĩnh, bình tĩnh, hễ phát cáu mọi việc sẽ đi tong ngay. Nhưng bộ dạng này của Tiểu Liêu lại đánh trúng yếu điểm của hắn. Bách Sanh nhịn đến nỗi răng sắp cắn nát lưỡi, cười lạnh lùng “Thật sao, thì ra là vì Thiên Bắc nên mới về. Vậy lén lút sinh con anh làm chi, định tính toán cái gì?”
Con người vô tình vô nghĩa này, may mà ba năm nay hắn nghĩ hết mọi cách tìm nó, dùng đủ loại lý do để an ủi mình đến đợi đến ngày trùng phùng hôm nay. Kết quả là nó chỉ với một câu nói thế này đem ba năm chờ đợi của hắn phán tử hình.
Dịch Tiểu Liêu cũng bị lời nói của hắn hoàn toàn chọc giận “Con của anh? Anh có tư cách sao? Không hề muốn có chúng nó, giờ này dựa vào cái gì chất vấn em!”
Bách Sanh nghẹn lời, ba năm không gặp mà cách ăn nói của Tiểu Liêu càng ngày càng lợi hại, hắn vậy mà nói không lại nó sao? Bách Sanh cố dằn để bản thân mình bình tĩnh “Được, Dịch Tiểu Liêu. Giờ anh hỏi em, em có ý gì? Lúc đầu thì chạy đi, giờ trở về cũng nên giải thích với anh chứ?”
“Không có gì để giải thích, chỉ vậy thôi.”
Trái tim Bách Sanh như bị một sức mạnh vô hình càng nắm càng chặt, sắp không đập được nữa. Hắn nhắm chặt mắt, dường như không dám tin tưởng nhìn nó, giọng nói phát run “Cái gì mà chỉ vậy thôi?”
Tiểu Liêu nhìn hắn một cách bình tĩnh, con người này, nó đã yêu hắn hết thời thiếu nữ, hắn là tất cả niềm vui của nó, cho dù trong hoàn cảnh thế này, vẫn cứ khăng khăng yêu hắn đến đau nhức.
“Chính là chia tay.”
Năm ngón tay hắn nắm tay nó từ từ buông ra, nhiệt độ ấm áp từ cổ tay nó dần dần tan biến từng chút một, cái cảm giác trống rỗng trong tích tắc len lỏi vào trong tim phổi. Dịch Tiểu Liêu cảm thấy cả người bắt đầu vô lực, vội vàng dựa vào tay vịn cầu thang kế bên, nó không thể thất thố trước mặt hắn. Cho dù chia tay, cũng phải có tư thái kêu hãnh nhất.
Bách Sanh chỉ dùng âm thanh rất nhẹ nhàng trầm ổn nói “Không hối hận?”
“Không hối hận.”
“Được.” Bách Sanh lách qua nó đi xuống lầu, đi thẳng đến chỗ thằng bé còn đang đứng đó. Trà Xanh yên lặng đứng cạnh bàn ăn nhìn hai người hình như đang làm mình làm mẩy, đến lúc Bách Sanh ngồi xổm trước mặt nó.
Bách Sanh xoa xoa đầu bé, mỉm cười với bé, ôm bé đến trước mặt Tiểu Liêu “Em có thể đi, con ở lại.”
Tiểu Liêu đi vài bước tới trước mặt hắn giật lại đứa bé “Dựa vào cái gì, chúng nó là của em.”
Vóc dáng Bách Sanh rất cao, ôm Trà Xanh giơ lên cao, Tiểu Liêu nhón nhảy cũng với không tới, nó tức giận cắn chặt môi “Dịch Bách Sanh, anh muốn thế nào?”
“Chẳng muốn thế nào, con anh cũng có phần, hoặc là em cùng ở lại, hoặc là em đi.”
“Vô sỉ.” Tiểu Liêu cảm thấy Bách Sanh thật đê tiện, rõ ràng là hắn không cần đứa trẻ. Giờ lại muốn giành con với nó, nó thấy ánh mắt hiếu kỳ của Trà Xanh, thu tầm mắt “Bách Sanh, trả con lại cho em, nếu muốn, kiện ra tòa.”
“…….” Rốt cuộc Bách Sanh không thể nhịn nổi, Tiểu Liêu rốt cuộc là đang hục hặc cái gì? Muốn ồn ào đến lúc nào, thậm chí còn đòi kiện ra tòa nữa! Hắn giao Trà Xanh cho Thiên Bắc bên cạnh, không nói nhiều lời túm ngay Tiểu Liêu lôi đi. Tiểu Liêu không nghe lời, dùng chân đạp hắn, Bách Sanh khiêng nó vắt ngang vai ra ngoài.
Tiểu Liêu thấy sắp xuất huyết não rồi, tất cả máu đều dồn trên đầu, cắn vào vai hắn một phát.
Bách Sanh cau mày, hừ mũi “Tiểu Liêu, em còn chưa đổi cái tật xấu này nữa sao, động một cái là nhào tới cắn như cún, ngoài anh ra chả ai chịu nổi em.”
“Ai cần anh lo.” Tiểu Liêu khó khăn lắm mới mở miệng nói được, hơi thở không ổn định “Thả em xuống, tóc em rối tung rồi nè!”
“Bách Sanh, anh là đồ cuồng biến thái!”
Nhìn theo hai người vừa đi ra ngoài, Tưởng Mạch lao ra cửa hét lớn “Bách Sanh, con biết pháp phạm pháp sao, bắt cóc có thể bị phạt đó?”
Bách Sanh nhìn cái người trên vai đang vùng vẫy đét một cái vào mông, hét to với người đằng sau “Đi đăng ký kết hôn, cho cháu nội của mẹ nhập hộ khẩu!”
Mấy người phía sau đều cùng nhau trợn tròn mắt, hai đứa quỷ ấu trĩ! Hết cứu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.