Chương 21: Bỏ thi
Lê Tửu Nhi
04/12/2020
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Hôm nay Hoắc Nhiễm đi thi. Mặt trời mới mọc, cô đã lập tức ra ngoài, tâm tình rất tốt.
Lúc đến nơi, cô vào group chat trong WeChat, hỏi Thành Tranh và Du Ti Du đang ở đâu, nhưng hơn mười phút trôi qua, không thấy hai người họ phản hồi.
Lúc trước chỉ cần chưa tới ba phút đã thấy hai người họ trả lời tin nhắn, Du Ti Du rất khắt khe trong chuyện thời gian, rất ít khi thấy anh không trả lời. Với nghành nghề phóng viên như họ, lúc nào cũng phải túc trực, nếu bỏ lỡ thời gian, tương đương với bỏ lỡ tin tức, tuyệt đối không thể chờ lâu.
Hoắc Nhiễm chờ một lúc, WeChat vẫn không có phản hồi, cô cất điện thoại, không chờ nữa.
Đúng là kỳ lạ, đã mất tích, còn là hai người cùng nhau mất tích.
Hoắc Nhiễm xoay người đi vào khu giảng đường, vừa bước được hai bước, đột nhiên phía sau có người vỗ vai cô.
Quay đầu lại, Hoắc Nhiễm không khỏi sửng sốt, nghĩ một lúc mới nhận ra người trước mặt là ai.
“Phàm Lâm?” Nếu cô nhớ không lầm thì đây là tên cậu ấy.
Thiếu niên sầm mặt, giương mắt nhìn cô, ánh mắt ngập tràn u oán, giống như cô và cậu ấy có thâm thù đại hận, khóe môi còn có vết bầm ứ đọng chưa tan.
Hoắc Nhiễm bị cậu ấy nhìn mà lạnh cả người, trái tim không khỏi giật nảy một cái.
“Vết thương của cậu… có sao không?” Hoắc Nhiễm ngập ngừng hỏi thăm.
“Trông tôi giống không có chuyện gì sao?” Phàm Lâm nhếch môi, lời nói châm chọc, “Tôi nghĩ quân nhân chỉ hơi cường tráng một chút, nào ngờ anh ta lại mạnh như vậy, suýt nữa giết chết tôi.”
Phàm Lâm vô cùng giận dữ, lúc trước cậu ấy ở trong trường, đánh nhau cũng không ít, xưng vương xưng bá, không ai chiếm được lợi trong tay cậu. Nào ngờ đây là lần đầu tiên cậu bị người khác đè ép, vừa tức vừa thẹn, nhưng chuyện này không quan trọng, để cho cậu khó chịu chính là mình bị Chung Tuệ nhìn thấy. Buổi tối hôm đó, cậu còn bị cô ấy mắng cho một trận.
“Đương nhiên, anh ấy là bộ đội đặc chủng.” Hoắc Nhiễm nghe cậu nói như vậy, không nhịn được nói thêm.
Phàm Lâm nhìn cô, “Quên đi, tôi không so đo với con gái.” Cậu thở dài, móc từ trong túi ra một que kẹo mút, đưa cho Hoắc Nhiễm, “Cho cô.”
Hoắc Nhiễm cũng không hỏi, tự nhiên cầm lấy.
“Cô là sinh viên đại học S?” Phàm Lâm thấy Hoắc Nhiễm đi về phía trước, cũng đi theo, vừa đi vừa hỏi.
“Đúng vậy, sang năm tốt nghiệp.” Hoắc Nhiễm gật đầu.
“Đàn chị.” Phàm Lâm nghiêng đầu nhìn cô, “Nhìn không ra đấy.”
Lúc trước ở nhà họ Chung, hai người lần đầu gặp mặt, mới nói mấy câu, lúc sau liên tục uống rượu, Phàm Lâm uống nhiều, cả người hoang mang mơ hồ. Cậu còn tưởng Hoắc Nhiễm xêm xêm tuổi với mình.
“Lần trước em đánh nhau ở nhà họ Chung, Chung Tuệ giận em, thế mà lúc trước còn thề thốt, nhất định phải kiềm chế bản thân, không được để chị ấy tức giận.”
Phàm Lâm nói thầm, những lời này chỉ có thể nói với Hoắc Nhiễm có tình cảnh tương tự giống cậu.
Chung Tuệ xem cậu là em trai, trong mắt cô, Phàm Lâm chỉ là một đứa trẻ thích đánh nhau, làm lớn chuyện. Phàm Lâm luôn muốn thay đổi ấn tượng này trong mắt cô ấy, nhưng cậu càng cố gắng, mọi chuyện lại càng tệ…
“Chị có thể nói với Khương Nghiêu Xuyên giúp em được không, để anh ta nhận em là học trò.” Đột nhiên Phàm Lâm nghĩ ra gì đó, đây là vấn đề vô cùng quan trọng.
“Vì sao?” Hoắc Nhiễm không rõ.
“Không phải Chung Tuệ thích anh ta sao, em học tập theo anh ta, có khi chị ấy sẽ thích em hơn.”
“Không được.”
“Vì sao lại không được? Em chỉ nhờ anh ta dạy dỗ, vừa không tốn tiền vừa không tốn sức.” Phàm Lâm suy nghĩ, nếu không phải vì Chung Tuệ, còn lâu cậu mới làm chuyện này.
“Không được chính là không được.” Hoắc Nhiễm nói xong, đã đi tới phòng thi.
“Được rồi, chị có bài kiểm tra.” Cô xua tay, ý bảo Phàm Lâm đi ra cửa, sau đó khoát tay, muốn cậu rời đi.
Hoắc Nhiễm ngồi xuống vị trí của mình, thấy còn chưa tới giờ thi, liền giở sách ra, tranh thủ đọc lại.
Hoắc Nhiễm vừa vào cửa, trong phòng học có người nhìn cô, thỉnh thoảng còn trao đổi gì đó, cảm giác có hơi là lạ.
Năm phút sau, có người đi tới ngồi cạnh Hoắc Nhiễm, hỏi cô: “Hoắc Nhiễm, cậu quen Phàm Lâm?”
Hoắc Nhiễm lắc đầu theo bản năng, “Không biết.”
Cũng không hẳn thân quen, chỉ mới nói qua vài câu mà thôi.
“Sao mình nghe Phó Duyệt nói hôm nọ cậu ấy đi party giao thừa của nhà họ Chung, nhìn thấy cậu đứng cùng Phàm Lâm?”
Nữ sinh này vô cùng tò mò, dừng một lúc lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, sao cậu có thể tới party nhà họ Chung? Chẳng phải gia tộc nhà họ có tập đoàn lớn sao?”
Đối với gia cảnh của Hoắc Nhiễm, cả trường chỉ có Thành Tranh biết. Nhà họ Khương có tiền có địa vị, nếu nói cho mọi người cô là người nhà họ Khương, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Thậm chí sau này cuộc sống trong trường càng trở nên thoải mái.
Nhưng cô tuyệt đối không thể để họ biết, bởi vì cô không mang họ “Khương”.
Nói đúng ra, Hoắc Nhiễm tự hiểu, cô chỉ là một cô nhi được nhà họ Khương cưu mang. Khi cuộc sống của cô rơi vào vực sâu, tuyệt vọng không có đường ra, người nhà họ Khương vươn tay giúp đỡ cô, để cho cô đi học, để cho cô có cuộc sống tốt, vậy nên Hoắc Nhiễm mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Tất cả những gì họ cho, cô đều nhớ rành mạch, chính là vì tương lai một ngày nào đó, cô có thể báo đáp họ. Vậy nên cô không coi mình có bối cảnh, dán lên mình cái mác ‘người nhà họ Khương’.
Chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi.
“Chẳng lẽ cậu cũng giống Phó Duyệt? Tìm người hỗ trợ, giúp cậu đi vào?”
“Ừm” Hoắc Nhiễm gật đầu, không phản bác.
“Nhưng cậu thật sự quen Phàm Lâm đúng không? Em ấy là đàn em khóa dưới được bầu trong bảng xếp hạng.” Nữ sinh chỉ ra cửa, “Vừa rồi em ấy đi cùng cậu, còn vẫy tay với cậu.”
“Chắc là vừa rồi bọn mình đi cùng đường.” Hoắc Nhiễm nói xong, trong lòng lại thầm nhủ, tiêu chuẩn bảng xếp hạng trường cô càng ngày càng thấp, Phàm Lâm mà cũng được chọn làm “hotboy”.
Cô cảm giác cậu ấy còn không bằng Du Ti Du, có khi nào do trường học đã không còn ai để chọn không?
Nữ sinh không nói gì nữa, đành phải thảo luận bài tập, sau đó trở về chỗ cũ.
“Cậu ta nói rằng có người mang mình vào.” Nữ sinh kia thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói với Phó Duyệt, “Đã nói cậu ta không thể đi tới mấy chỗ đó rồi mà.”
Phó Duyệt nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Nhiễm, nhớ tới buổi tối hôm đó ở nhà họ Chung, rõ ràng thấy Hoắc Nhiễm nói chuyện rất vui vẻ với Chung Dịch Dịch.
Nhị tiểu thư nhà họ Chung là người có thân phận, vô duyên vô cớ, sao lại nói chuyện với một nữ sinh không có gì? Hơn nữa Hoắc Nhiễm còn uống rượu cùng Phàm Lâm.
Ánh mắt Phó Duyệt trở nên nghiêm túc, nhưng tất cả chỉ để trong lòng, không nói ra.
. . .
Buổi tối, lúc Khương Nghiêu Xuyên trở về, phòng anh đã sáng đèn.
Hoắc Nhiễm ngồi trên giường anh, đầu giường đặt một chiếc laptop, mà cô đang tra gì đó trên laptop.
“Không thể nào, không thể nào…” Hoắc Nhiễm nhíu mày, vừa ngồi vừa đá chân, mười ngón chân ngó ngoáy loạn xạ.
Cô cẩn thận đọc nội dung trước màn hình máy tính, ánh mắt kinh ngạc, rốt cuộc cũng thừa nhận.
“A…” Hoắc Nhiễm lăn trái lăn phải, khiến chiếc chăn nhàu nát, cũng không chú ý Khương Nghiêu Xuyên đang đứng ở cửa.
Khương Nghiêu Xuyên đứng cạnh giá sách, nhìn cô gái nhỏ mặc váy ngủ đang ra sức tàn phá giường của anh, đôi mắt anh vô lực, xoa xoa huyệt Thái Dương, gọi cô: “Hoắc Nhiễm.”
Hoắc Nhiễm giật mình, dừng động tác lại, lúc này vội nhảy dựng lên, ngoan ngoãn để tay ra sau lưng.
“Hôm nay em lau nhà, dọn dẹp ngăn tủ, còn giặt sạch quần áo.”
Hoắc Nhiễm nhanh chóng báo cáo, nhìn sắc mặt Khương Nghiêu Xuyên không đúng, hai mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm chiếc giường.
Hoắc Nhiễm kịp phản ứng, nhanh chóng xuống giường, sửa soạn giường nệm chỉnh tề.
“Sao giờ còn chưa đi ngủ?” Khương Nghiêu Xuyên nhìn cô, sau đó đi ra ngoài ban công.
“Em đã chuẩn bị quần áo cho anh trong phòng tắm.” Hoắc Nhiễm ngoan ngoãn chỉ về hướng phòng tắm.
Cô trợn tròn mắt, không trả lời vấn đề vừa rồi của Khương Nghiêu Xuyên.
Khương Nghiêu Xuyên dừng bước, quay trở về phòng tắm. Rút kinh nghiệm hai lần trước, cô gái nhỏ này lại có lá gan lớn, Khương Nghiêu Xuyên sẽ không nhiều lời.
Anh nghĩ lúc mình tắm rửa xong, cô cũng tự giác trở về phòng mình.
Nhưng thời điểm anh đi ra, chỉ thấy Hoắc Nhiễm ngồi trước bàn học, xếp bằng trên ghế, đang gọi điện thoại cho ai đó.
“Cậu làm sao vậy? Một ngày nay không có tin tức, cũng không tới làm bài thi, còn cả Thành Tranh nữa, cậu ấy cũng không nghe điện thoại của mình.”
Người ở đầu bên kia chính là Du Ti Du, anh ấy khóa mình ở trong chăn, run rẩy tiếp điện thoại, xem ra lạnh đến mức đóng băng.
“Không sao, cậu không cần lo lắng, chỉ là có chút phiền phức.”
Du Ti Du giơ tay đếm đếm, “Sống đến bây giờ, mình vẫn chưa gặp phải phiền phức gì lớn. Không thi cũng không sao, học kỳ sau thi lại.”
Du Ti Du nói xong, đột nhiên thấp giọng, anh khoát tay, hừ một tiếng, “Được rồi, chờ ngày mai mình trở về. Tiểu Hoắc Nhiễm, cậu phải ngoan ngoãn đấy, đừng vì không có mình ở đó mà khóc nhè.” Du Ti Du đang cười đùa, bỗng dưng đầu bên kia tắt máy.
“Nếu muốn gọi điện thì về phòng mình đi.” Không biết Khương Nghiêu Xuyên đứng sau cô từ lúc nào, gõ đầu cô.
Hoắc Nhiễm vì đau mà rụt cổ, than phiền: “Đau muốn chết.”
Đầu cô cũng không phải sắt thép, gõ như vậy rất đau.
“Em tắm rồi, rất thơm.” Hoắc Nhiễm đưa tay ra trước mặt anh, lộ ra cổ tay non mịn, khoe khoang với anh.
Cố gắng biểu đạt ý đồ của mình.
Khương Nghiêu Xuyên vẫn bất động.
“Chăn phòng em bị ướt, không ngủ được.” Hoắc Nhiễm thấy thế, đành phải nhỏ giọng kiếm cớ.
Khương Nghiêu Xuyên dở khóc dở cười, lý do của cô đúng là vớ vẩn, vậy mà lần nào cũng có thể viện ra được lý do mới.
Thấy ánh mắt hung dữ của Khương Nghiêu Xuyên, Hoắc Nhiễm chột dạ, đầu càng cúi thấp, biện hộ: “Là thật… Em không lừa anh.”
Khương Nghiêu Xuyên nghiêm túc nhìn cô, định mở miệng nói, nhưng đột nhiên nhớ tới ngày đó, anh tìm thấy lọ thuốc trong phòng Hoắc Nhiễm. Thế nhưng Hoắc Nhiễm trước mắt lại nở nụ cười, chớp chớp mắt, còn đang trông chờ câu trả lời của anh.
“Em đã hai mươi mốt…” Khương Nghiêu Xuyên thản nhiên nói, nhìn điện thoại của cô, “Sau này bạn trai em sẽ hiểu lầm.”
“Không đâu, anh ấy sẽ không hiểu lầm.” Hoắc Nhiễm nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, căn bản không cùng một tầng sóng não với Khương Nghiêu Xuyên.
Beta: Nhược Vy
Hôm nay Hoắc Nhiễm đi thi. Mặt trời mới mọc, cô đã lập tức ra ngoài, tâm tình rất tốt.
Lúc đến nơi, cô vào group chat trong WeChat, hỏi Thành Tranh và Du Ti Du đang ở đâu, nhưng hơn mười phút trôi qua, không thấy hai người họ phản hồi.
Lúc trước chỉ cần chưa tới ba phút đã thấy hai người họ trả lời tin nhắn, Du Ti Du rất khắt khe trong chuyện thời gian, rất ít khi thấy anh không trả lời. Với nghành nghề phóng viên như họ, lúc nào cũng phải túc trực, nếu bỏ lỡ thời gian, tương đương với bỏ lỡ tin tức, tuyệt đối không thể chờ lâu.
Hoắc Nhiễm chờ một lúc, WeChat vẫn không có phản hồi, cô cất điện thoại, không chờ nữa.
Đúng là kỳ lạ, đã mất tích, còn là hai người cùng nhau mất tích.
Hoắc Nhiễm xoay người đi vào khu giảng đường, vừa bước được hai bước, đột nhiên phía sau có người vỗ vai cô.
Quay đầu lại, Hoắc Nhiễm không khỏi sửng sốt, nghĩ một lúc mới nhận ra người trước mặt là ai.
“Phàm Lâm?” Nếu cô nhớ không lầm thì đây là tên cậu ấy.
Thiếu niên sầm mặt, giương mắt nhìn cô, ánh mắt ngập tràn u oán, giống như cô và cậu ấy có thâm thù đại hận, khóe môi còn có vết bầm ứ đọng chưa tan.
Hoắc Nhiễm bị cậu ấy nhìn mà lạnh cả người, trái tim không khỏi giật nảy một cái.
“Vết thương của cậu… có sao không?” Hoắc Nhiễm ngập ngừng hỏi thăm.
“Trông tôi giống không có chuyện gì sao?” Phàm Lâm nhếch môi, lời nói châm chọc, “Tôi nghĩ quân nhân chỉ hơi cường tráng một chút, nào ngờ anh ta lại mạnh như vậy, suýt nữa giết chết tôi.”
Phàm Lâm vô cùng giận dữ, lúc trước cậu ấy ở trong trường, đánh nhau cũng không ít, xưng vương xưng bá, không ai chiếm được lợi trong tay cậu. Nào ngờ đây là lần đầu tiên cậu bị người khác đè ép, vừa tức vừa thẹn, nhưng chuyện này không quan trọng, để cho cậu khó chịu chính là mình bị Chung Tuệ nhìn thấy. Buổi tối hôm đó, cậu còn bị cô ấy mắng cho một trận.
“Đương nhiên, anh ấy là bộ đội đặc chủng.” Hoắc Nhiễm nghe cậu nói như vậy, không nhịn được nói thêm.
Phàm Lâm nhìn cô, “Quên đi, tôi không so đo với con gái.” Cậu thở dài, móc từ trong túi ra một que kẹo mút, đưa cho Hoắc Nhiễm, “Cho cô.”
Hoắc Nhiễm cũng không hỏi, tự nhiên cầm lấy.
“Cô là sinh viên đại học S?” Phàm Lâm thấy Hoắc Nhiễm đi về phía trước, cũng đi theo, vừa đi vừa hỏi.
“Đúng vậy, sang năm tốt nghiệp.” Hoắc Nhiễm gật đầu.
“Đàn chị.” Phàm Lâm nghiêng đầu nhìn cô, “Nhìn không ra đấy.”
Lúc trước ở nhà họ Chung, hai người lần đầu gặp mặt, mới nói mấy câu, lúc sau liên tục uống rượu, Phàm Lâm uống nhiều, cả người hoang mang mơ hồ. Cậu còn tưởng Hoắc Nhiễm xêm xêm tuổi với mình.
“Lần trước em đánh nhau ở nhà họ Chung, Chung Tuệ giận em, thế mà lúc trước còn thề thốt, nhất định phải kiềm chế bản thân, không được để chị ấy tức giận.”
Phàm Lâm nói thầm, những lời này chỉ có thể nói với Hoắc Nhiễm có tình cảnh tương tự giống cậu.
Chung Tuệ xem cậu là em trai, trong mắt cô, Phàm Lâm chỉ là một đứa trẻ thích đánh nhau, làm lớn chuyện. Phàm Lâm luôn muốn thay đổi ấn tượng này trong mắt cô ấy, nhưng cậu càng cố gắng, mọi chuyện lại càng tệ…
“Chị có thể nói với Khương Nghiêu Xuyên giúp em được không, để anh ta nhận em là học trò.” Đột nhiên Phàm Lâm nghĩ ra gì đó, đây là vấn đề vô cùng quan trọng.
“Vì sao?” Hoắc Nhiễm không rõ.
“Không phải Chung Tuệ thích anh ta sao, em học tập theo anh ta, có khi chị ấy sẽ thích em hơn.”
“Không được.”
“Vì sao lại không được? Em chỉ nhờ anh ta dạy dỗ, vừa không tốn tiền vừa không tốn sức.” Phàm Lâm suy nghĩ, nếu không phải vì Chung Tuệ, còn lâu cậu mới làm chuyện này.
“Không được chính là không được.” Hoắc Nhiễm nói xong, đã đi tới phòng thi.
“Được rồi, chị có bài kiểm tra.” Cô xua tay, ý bảo Phàm Lâm đi ra cửa, sau đó khoát tay, muốn cậu rời đi.
Hoắc Nhiễm ngồi xuống vị trí của mình, thấy còn chưa tới giờ thi, liền giở sách ra, tranh thủ đọc lại.
Hoắc Nhiễm vừa vào cửa, trong phòng học có người nhìn cô, thỉnh thoảng còn trao đổi gì đó, cảm giác có hơi là lạ.
Năm phút sau, có người đi tới ngồi cạnh Hoắc Nhiễm, hỏi cô: “Hoắc Nhiễm, cậu quen Phàm Lâm?”
Hoắc Nhiễm lắc đầu theo bản năng, “Không biết.”
Cũng không hẳn thân quen, chỉ mới nói qua vài câu mà thôi.
“Sao mình nghe Phó Duyệt nói hôm nọ cậu ấy đi party giao thừa của nhà họ Chung, nhìn thấy cậu đứng cùng Phàm Lâm?”
Nữ sinh này vô cùng tò mò, dừng một lúc lại hỏi tiếp: “Đúng rồi, sao cậu có thể tới party nhà họ Chung? Chẳng phải gia tộc nhà họ có tập đoàn lớn sao?”
Đối với gia cảnh của Hoắc Nhiễm, cả trường chỉ có Thành Tranh biết. Nhà họ Khương có tiền có địa vị, nếu nói cho mọi người cô là người nhà họ Khương, mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều. Thậm chí sau này cuộc sống trong trường càng trở nên thoải mái.
Nhưng cô tuyệt đối không thể để họ biết, bởi vì cô không mang họ “Khương”.
Nói đúng ra, Hoắc Nhiễm tự hiểu, cô chỉ là một cô nhi được nhà họ Khương cưu mang. Khi cuộc sống của cô rơi vào vực sâu, tuyệt vọng không có đường ra, người nhà họ Khương vươn tay giúp đỡ cô, để cho cô đi học, để cho cô có cuộc sống tốt, vậy nên Hoắc Nhiễm mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Tất cả những gì họ cho, cô đều nhớ rành mạch, chính là vì tương lai một ngày nào đó, cô có thể báo đáp họ. Vậy nên cô không coi mình có bối cảnh, dán lên mình cái mác ‘người nhà họ Khương’.
Chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được rồi.
“Chẳng lẽ cậu cũng giống Phó Duyệt? Tìm người hỗ trợ, giúp cậu đi vào?”
“Ừm” Hoắc Nhiễm gật đầu, không phản bác.
“Nhưng cậu thật sự quen Phàm Lâm đúng không? Em ấy là đàn em khóa dưới được bầu trong bảng xếp hạng.” Nữ sinh chỉ ra cửa, “Vừa rồi em ấy đi cùng cậu, còn vẫy tay với cậu.”
“Chắc là vừa rồi bọn mình đi cùng đường.” Hoắc Nhiễm nói xong, trong lòng lại thầm nhủ, tiêu chuẩn bảng xếp hạng trường cô càng ngày càng thấp, Phàm Lâm mà cũng được chọn làm “hotboy”.
Cô cảm giác cậu ấy còn không bằng Du Ti Du, có khi nào do trường học đã không còn ai để chọn không?
Nữ sinh không nói gì nữa, đành phải thảo luận bài tập, sau đó trở về chỗ cũ.
“Cậu ta nói rằng có người mang mình vào.” Nữ sinh kia thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười nói với Phó Duyệt, “Đã nói cậu ta không thể đi tới mấy chỗ đó rồi mà.”
Phó Duyệt nhìn chằm chằm bóng lưng Hoắc Nhiễm, nhớ tới buổi tối hôm đó ở nhà họ Chung, rõ ràng thấy Hoắc Nhiễm nói chuyện rất vui vẻ với Chung Dịch Dịch.
Nhị tiểu thư nhà họ Chung là người có thân phận, vô duyên vô cớ, sao lại nói chuyện với một nữ sinh không có gì? Hơn nữa Hoắc Nhiễm còn uống rượu cùng Phàm Lâm.
Ánh mắt Phó Duyệt trở nên nghiêm túc, nhưng tất cả chỉ để trong lòng, không nói ra.
. . .
Buổi tối, lúc Khương Nghiêu Xuyên trở về, phòng anh đã sáng đèn.
Hoắc Nhiễm ngồi trên giường anh, đầu giường đặt một chiếc laptop, mà cô đang tra gì đó trên laptop.
“Không thể nào, không thể nào…” Hoắc Nhiễm nhíu mày, vừa ngồi vừa đá chân, mười ngón chân ngó ngoáy loạn xạ.
Cô cẩn thận đọc nội dung trước màn hình máy tính, ánh mắt kinh ngạc, rốt cuộc cũng thừa nhận.
“A…” Hoắc Nhiễm lăn trái lăn phải, khiến chiếc chăn nhàu nát, cũng không chú ý Khương Nghiêu Xuyên đang đứng ở cửa.
Khương Nghiêu Xuyên đứng cạnh giá sách, nhìn cô gái nhỏ mặc váy ngủ đang ra sức tàn phá giường của anh, đôi mắt anh vô lực, xoa xoa huyệt Thái Dương, gọi cô: “Hoắc Nhiễm.”
Hoắc Nhiễm giật mình, dừng động tác lại, lúc này vội nhảy dựng lên, ngoan ngoãn để tay ra sau lưng.
“Hôm nay em lau nhà, dọn dẹp ngăn tủ, còn giặt sạch quần áo.”
Hoắc Nhiễm nhanh chóng báo cáo, nhìn sắc mặt Khương Nghiêu Xuyên không đúng, hai mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm chiếc giường.
Hoắc Nhiễm kịp phản ứng, nhanh chóng xuống giường, sửa soạn giường nệm chỉnh tề.
“Sao giờ còn chưa đi ngủ?” Khương Nghiêu Xuyên nhìn cô, sau đó đi ra ngoài ban công.
“Em đã chuẩn bị quần áo cho anh trong phòng tắm.” Hoắc Nhiễm ngoan ngoãn chỉ về hướng phòng tắm.
Cô trợn tròn mắt, không trả lời vấn đề vừa rồi của Khương Nghiêu Xuyên.
Khương Nghiêu Xuyên dừng bước, quay trở về phòng tắm. Rút kinh nghiệm hai lần trước, cô gái nhỏ này lại có lá gan lớn, Khương Nghiêu Xuyên sẽ không nhiều lời.
Anh nghĩ lúc mình tắm rửa xong, cô cũng tự giác trở về phòng mình.
Nhưng thời điểm anh đi ra, chỉ thấy Hoắc Nhiễm ngồi trước bàn học, xếp bằng trên ghế, đang gọi điện thoại cho ai đó.
“Cậu làm sao vậy? Một ngày nay không có tin tức, cũng không tới làm bài thi, còn cả Thành Tranh nữa, cậu ấy cũng không nghe điện thoại của mình.”
Người ở đầu bên kia chính là Du Ti Du, anh ấy khóa mình ở trong chăn, run rẩy tiếp điện thoại, xem ra lạnh đến mức đóng băng.
“Không sao, cậu không cần lo lắng, chỉ là có chút phiền phức.”
Du Ti Du giơ tay đếm đếm, “Sống đến bây giờ, mình vẫn chưa gặp phải phiền phức gì lớn. Không thi cũng không sao, học kỳ sau thi lại.”
Du Ti Du nói xong, đột nhiên thấp giọng, anh khoát tay, hừ một tiếng, “Được rồi, chờ ngày mai mình trở về. Tiểu Hoắc Nhiễm, cậu phải ngoan ngoãn đấy, đừng vì không có mình ở đó mà khóc nhè.” Du Ti Du đang cười đùa, bỗng dưng đầu bên kia tắt máy.
“Nếu muốn gọi điện thì về phòng mình đi.” Không biết Khương Nghiêu Xuyên đứng sau cô từ lúc nào, gõ đầu cô.
Hoắc Nhiễm vì đau mà rụt cổ, than phiền: “Đau muốn chết.”
Đầu cô cũng không phải sắt thép, gõ như vậy rất đau.
“Em tắm rồi, rất thơm.” Hoắc Nhiễm đưa tay ra trước mặt anh, lộ ra cổ tay non mịn, khoe khoang với anh.
Cố gắng biểu đạt ý đồ của mình.
Khương Nghiêu Xuyên vẫn bất động.
“Chăn phòng em bị ướt, không ngủ được.” Hoắc Nhiễm thấy thế, đành phải nhỏ giọng kiếm cớ.
Khương Nghiêu Xuyên dở khóc dở cười, lý do của cô đúng là vớ vẩn, vậy mà lần nào cũng có thể viện ra được lý do mới.
Thấy ánh mắt hung dữ của Khương Nghiêu Xuyên, Hoắc Nhiễm chột dạ, đầu càng cúi thấp, biện hộ: “Là thật… Em không lừa anh.”
Khương Nghiêu Xuyên nghiêm túc nhìn cô, định mở miệng nói, nhưng đột nhiên nhớ tới ngày đó, anh tìm thấy lọ thuốc trong phòng Hoắc Nhiễm. Thế nhưng Hoắc Nhiễm trước mắt lại nở nụ cười, chớp chớp mắt, còn đang trông chờ câu trả lời của anh.
“Em đã hai mươi mốt…” Khương Nghiêu Xuyên thản nhiên nói, nhìn điện thoại của cô, “Sau này bạn trai em sẽ hiểu lầm.”
“Không đâu, anh ấy sẽ không hiểu lầm.” Hoắc Nhiễm nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, căn bản không cùng một tầng sóng não với Khương Nghiêu Xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.