Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng
Chương 91: Con đường hiểm trở
Trường Nhạc Tư Ương
30/09/2020
“Kiểm tra lại bên kia đi. Dược tính trên người hắn vẫn chưa được giải, chắc chắn không chạy được bao xa.” Tên thủ lĩnh cầm đuốc theo để chiếu sáng, đôi mắt sắc bén như chim ưng vừa đi vừa quan sát chung quanh, bước về phía gã đang chỉ. Những người khác cũng nhanh chóng bám theo gã, không quên kiểm tra lại nơi này thật kỹ trước khi rời đi.
Sau khi bọn chúng rời khỏi Bùi Thanh Hoằng liền thở phào nhẹ nhõm. Lúc này thân thể của hắn đang co thành một quả bóng nép vào một cái hang nhân tạo cực kỳ chật hẹp, phía trước có dây leo rũ xuống. Nhìn từ phía trước chỉ thấy đây là một nơi rất hẹp, phía sau là cây cối rậm rạp, hoàn toàn không phát hiện ra miệng hang có thể chứa một người trưởng thành.
Vì đang là ban đêm nên đám người kia cứ như vậy mà bỏ qua nơi này, nhưng điều này không có nghĩa là Bùi Thanh Hoằng đã hoàn toàn an toàn. Hắn cẩn thận di chuyển khỏi miệng hang, trán và tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh, quần áo cũng khó có thể gọi là khô, tứ chi không có sức lực.
Hồ Mạn Thành để người cởi trói cho hắn nhưng bên ngoài vẫn có cao thủ võ lâm canh giữ, cửa sổ hoàn toàn bị bịt kín, bên dưới còn có một bụi gai lớn. Nếu nhảy từ lầu ba xuống, chưa bàn đến việc không thể mở cửa ra mà không để người bên ngoài phát hiện, cho dù có mở được, cứ thế nhảy xuống thì không chết cũng tàn phế.
Nhờ chiếc lỗ nhỏ trên cửa sổ mà Bùi Thanh Hoằng đoán được quy luật tuần tra của lính canh, đồng thời phát hiện ra hang động ẩn thân. Tính toán xong xuôi, hắn dùng mưu kế giải quyết hết đám người ngoài cửa.
Một tên gác cửa đang mất tập trung đột nhiên thấy đồng bạn của mình ngất xỉu dưới đất, cửa sổ bị mở ra một cách thô bạo, căn phòng lại bừa bộn lung tung, tìm không thấy người đâu. Gương mặt gã lộ rõ vẻ luống cuống, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài tìm Bùi Thanh Hoằng. Lúc này Bùi Thanh Hoằng mới bước ra từ phía sau tấm rèm giường, thừa dịp này mà chạy ra cầu thang.
Những tên khác đều bận ra ngoài tìm hắn, lại may có ông trời phù hộ nên đoạn đường này tuy hiểm nguy trùng trùng nhưng không có ai phát hiện ra Bùi Thanh Hoằng.
Hai đội quân giao chiến, Hồ Mạn Thành không có khả năng di chuyển hắn đi quá xa trong thời gian ngắn như vậy. Trong lúc nói chuyện với gã, Bùi Thanh Hoằng đã đoán được đại khái vị trí hiện tại của mình.
Dựa vào sự hiểu biết của hắn về mười hai thành Tấn Vân, muốn thoát khỏi doanh trại của địch tuy khó nhưng không phải là không thể. Ban đêm là thời điểm nguy hiểm nhất và cũng là thời điểm thích hợp nhất để chạy trốn. Tính Bùi Thanh Hoằng thận trọng nhưng không ngại mạo hiểm, xưa nay hắn chưa bao giờ là loại người ngồi chờ chết. Sau khi phác thảo kế hoạch trong đầu, Bùi Thanh Hoằng chờ thời cơ rồi thực hiện từng bước theo kế hoạch. Tuy nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn thành công.
Nơi Hồ Mạn Thành giam giữ hắn là một tòa nhà bốn tầng với cấu trúc rất đặc biệt. Bản thân Bùi Thanh Hoằng là Thượng thư bộ Công, về kiến trúc phòng ốc có thể nói đã đạt đến trình độ thượng thừa. Lần đến mười hai thành Tấn Vân trước đây, hắn đã đặc biệt ghé thăm tất cả những thành trì có kiến trúc tương đối đặc sắc.
Người đời đều biết Nhị công tử Bùi gia có trí nhớ cực kỳ tốt, gần như xem qua là nhớ. Dù đã qua nhiều năm, hắn vẫn nhớ rất rõ địa hình của tòa nhà này. Đây cũng là lý do ngày hôm nay hắn dám mạo hiểm. Tuy công hiệu của thuốc vẫn chưa tan hoàn toàn, nhưng muốn đối phó với một người trưởng thành không có võ công thì dư sức. May mà hắn không gặp phải người nào, tiết kiệm được một chút sức lực.
Vừa xuống lầu hắn liền vội vã xoay người trốn vào hang, cửa hang hẹp vô cùng. Bùi Thanh Hoằng vừa che đậy dấu vết xong xuôi thì đám lính gác xuất hiện, hắn đợi trong không gian cực kỳ chật chội kia một khắc bọn chúng mới rời khỏi. Nhờ bóng đêm yểm hộ, Bùi Thanh Hoằng áp sát sau lưng, đánh bất tỉnh một tên nhỏ con ở lại tiếp tục tìm kiếm. Sau đó hắn đổi quần áo của mình và đối phương, lau bụi bẩn trên mặt rồi kéo người vào hang động vừa nấp ban nãy.
Thay trang phục xong, Bùi Thanh Hoằng tận lực tìm nơi canh gác lỏng lẻo để trốn thoát. Phía trước tòa nhà này là đại lộ khang trang, ngoài ra còn có một con đường khúc khuỷu dẫn đến vách núi, vì là ngõ cụt nên không có nhiều người canh gác. Nếu vòng qua ngọn núi kia thì có thể đến một thành trì khác, nhưng ngọn núi đó cực kỳ hiểm trở, không cẩn thận là rớt xuống vực sâu vạn trượng, mất mạng như chơi. Hắn nhất định phải cực kỳ thận trọng khi bước lên đoạn đường núi quanh co đó.
Nếu ai đó bắn một mũi tên khi Bùi Thanh Hoằng đang đứng ở đó, hắn căn bản không có cách nào để tránh. Đoạn đường này tưởng như đường chết, nhưng trước mắt nó lại là con đường sống sót duy nhất đối với Bùi Thanh Hoằng.
Dù hai tên phụ trách canh gác Bùi Thanh Hoằng đã cố hết sức tìm ra hắn trước khi bị người khác phát hiện để bù đắp lỗi lầm, nhưng tin tức bọn họ đã để mất con tin quan trọng vẫn đến tai Hồ Mạn Thành trong thời gian cực ngắn. Dù có phẫn nộ, lúc này gã cũng không rảnh để lãng phí thời xử lý hai người kia, mắng một câu “Phế vật!” rồi nhanh chóng phái người đi tìm kiếm khắp nơi.
Sau khi lục soát cả tòa nhà lần nữa, gã cho người canh gác ở mọi lối ra. Khi tìm kiếm ở gần tòa nhà, gã dễ dàng phát hiện ra hang động nhân tạo kia. Hồ Mạn Thành cẩn thận hơn thủ hạ nhiều, gã dùng đuốc soi sáng, phát hiện bên dưới có dấu vết kéo vật nặng, vài chỗ trên dây leo có vẻ như đã bị chạm vào. Gã lập tức ba bước thành hai, tiến lên kéo cành cây bao phủ bên ngoài ra.
Ánh mắt Hồ Mạn Thành sáng lên, gã trực tiếp rút kiếm của thuộc hạ ra chém đứt vật cản. Cửa hang lộ ra một góc y phục của Bùi Thanh Hoằng, tuy nhiên người mặc lại chính là tên thị vệ đã bị đánh bất tỉnh.
Hồ Mạn Thành cao giọng: “Bùi công tử vẫn là mau mau ra đi. Nếu để Hồ mỗ tự mình động thủ, lực đạo sẽ không còn nhẹ nhàng như vậy đâu."
Nhưng người bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Chờ mấy giây, sắc mặt Hồ Mạn Thành lạnh như băng, gã trực tiếp kéo góc áo lôi xềnh xệch người bên trong ra. Người đang mặc y phục của Bùi Thanh Hoằng là một nam nhân thấp bé gầy yếu hơn hắn không ít, gương mặt của đối phương toàn là nếp nhăn, nhìn qua có lẽ đã ngoài bốn mươi, hoàn toàn không thể là Bùi Thanh Hoằng.
Lửa giận trong lòng Hồ Mạn Thành tăng vọt. Gã giận dữ đá một cước, trực tiếp đá gãy hai xương sườn của nam nhân bị Bùi Thanh Hoằng đánh ngất, khiến người kia tỉnh lại vì đau đớn.
Có điều người bị đá không dám nổi nóng với chủ tử mình Hồ Mạn Thành, chỉ có thể chịu đau mà nhanh nhẹn cút sang một bên. Hồ Mạn Thành để vài người ở lại đây, mang theo những người khác tiếp tục tìm kiếm: “Ngươi, ngươi, ngươi, lên đường lớn trông coi! Những người khác theo ta lục soát đường nhỏ!”
“Nhưng đại nhân, đường nhỏ là ngõ cụt!” – Người hỏi chính là tên to con bị đánh thuốc ban đầu. Hồ Mạn Thành lạnh lùng liếc nhìn, sải bước cực nhanh: “Ngươi hiểu rõ Bùi Thanh Hoằng hay ta hiểu rõ Bùi Thanh Hoằng? Tìm đường sống trong chỗ chết, câu này chính là tình huống hiện tại của hắn, dùng não một chút đi. Nếu không tìm được người, đừng hòng ta tha cho các ngươi!”
Mấy người cầm đuốc lập tức chạy lên mở đường cho Hồ Mạn Thành, nhóm cung thủ cũng nhanh chân bước theo gã. Khi đến bên kia núi, một tên phụ trách đường lớn đột nhiên đuổi theo, vừa thở hổn hển vừa hét lớn: “Đại nhân đợi đã! Đại nhân!”
Bước chân của Hồ Mạn Thành dừng lại. Không lẽ nào mình đoán sai rồi? Trong nháy mắt gã sinh ra dao động với phán đoán của chính mình. Nhưng người chạy tới không báo tin về Bùi Thanh Hoằng, hắn ta dùng sức cực lớn, phanh gấp trước mặt Hồ Mạn Thành, không dám trì hoãn thời gian, thở không ra hơi nói: “Đại nhân… đại nhân, nguy rồi! Quân, quân đội của Đại Lam đang tấn công chúng ta!”
Đội quân do Thái Thúc Lan chỉ huy hành quân cấp tốc đến đây, ban ngày song phương giao tranh ác liệt, bên Hồ Mạn Thành tổn thất lớn nhưng đối phương cũng thiệt hại không nhỏ, ban đêm hẳn là lúc nên nghỉ ngơi lấy lại sức. Đối phương đánh tới cửa ngay lúc này, mục đích rất rõ ràng – chắc chắn là vì con tin bọn họ đã bắt đi.
Hồ Mạn Thành bước chậm lại, gã nhướng mày, gương mặt lộ vẻ đắc ý: “Lệnh cho bên dưới: giữ sức, rút lui về khu Lâm Thành. Giả bộ một phen, nhử quân đội của Đại Lam sang bên này.”
“Còn sự an toàn của ngài thì sao? Người Đại Lam tới không ít đâu!” Người kia nhìn gã với gương mặt lo lắng. Hồ Mạn Thành nhàn nhã mở chiếc quạt trong tay: “Ta tự có cách thoát thân, cứ làm theo ta phân phó đi.”
Dù cảm thấy nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay nhưng bước chân Hồ Mạn Thành vẫn vội vã hơn nhiều, thậm chí binh lính đằng sau phải chạy theo mới kịp. Có điều trước khi quân đội Đại Lam đến đây, bọn họ phát hiện ra một thân ảnh đang thận trọng bước từng bước trên ngọn núi. Bùi Thanh Hoằng đã đi nhanh nhất có thể, cố gắng hết sức để mỗi bước đi đều vững vàng, đôi mắt cũng hoàn toàn không nhìn xuống vực thẳm.
Nhưng đường núi rất dài, hắn lại phải bước từng bước nhỏ để đảm bảo an toàn. Hoàn thành ba phần tư chặng đường trong thời gian ngắn như vậy đã là cực kỳ khó khăn.
Bùi Thanh Hoằng mặc áo choàng đen, trong bóng đêm đen kịt không hề dễ phát hiện. Đáng tiếc Hồ Mạn Thành là người tập võ, khả năng nhìn trong đêm đặc biệt tốt, lúc này lại có hàng chục bó đuốc chiếu sáng. Gã giơ một tay lên, hơn mười cung thủ đồng loạt nhắm vào bóng đen đang bước đi trên đoạn đường núi nhỏ hẹp.
Cùng tiếng thét gào của gió núi, giọng nói của Hồ Mạn Thành truyền sang phía Bùi Thanh Hoằng: “Thỉnh Bùi công tử dừng bước, nếu không Hồ mỗ cũng khó lòng mà đảm bảo tính mạng của Bùi công tử.”
Bước chân của Bùi Thanh Hoằng không hề chậm lại, thấy đường ra đã ở ngay trước mắt, chưa đến một trăm mét là thoát thân, hắn lập tức tăng tốc chạy về phía trước. Nhưng Bùi Thanh Hoằng chưa đi được mười bước đã có một mũi tên sượt qua gương mặt hắn, cắm thẳng vào vách núi dựng đứng. Đường lui của hắn cũng bị ba mũi tên chặn đứng.
Bất kể là tiến hay lùi cũng đều không có lối thoát!
Tay áo Bùi Thanh Hoàng bị gió lạnh thấu xương thổi tung. Đôi mắt hắn bình tĩnh lại, bước chân cũng dừng tại chỗ.
Giọng nói của Hồ Mạn Thành vang lên từ dưới đất: “Bùi đại nhân và ta cũng coi như là chỗ quen biết, Hồ mỗ không có ý làm khó. Có điều Hồ mỗ cũng là người tiếc mạng, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn bản thân mất mạng ở nơi lạnh lẽo hẻo lánh thế này. Hôm nay phải để Bùi đại nhân thiệt thòi rồi. Những người tới giải cứu ngài đã đến rồi đây!”
Sau khi bọn chúng rời khỏi Bùi Thanh Hoằng liền thở phào nhẹ nhõm. Lúc này thân thể của hắn đang co thành một quả bóng nép vào một cái hang nhân tạo cực kỳ chật hẹp, phía trước có dây leo rũ xuống. Nhìn từ phía trước chỉ thấy đây là một nơi rất hẹp, phía sau là cây cối rậm rạp, hoàn toàn không phát hiện ra miệng hang có thể chứa một người trưởng thành.
Vì đang là ban đêm nên đám người kia cứ như vậy mà bỏ qua nơi này, nhưng điều này không có nghĩa là Bùi Thanh Hoằng đã hoàn toàn an toàn. Hắn cẩn thận di chuyển khỏi miệng hang, trán và tóc ướt đẫm mồ hôi lạnh, quần áo cũng khó có thể gọi là khô, tứ chi không có sức lực.
Hồ Mạn Thành để người cởi trói cho hắn nhưng bên ngoài vẫn có cao thủ võ lâm canh giữ, cửa sổ hoàn toàn bị bịt kín, bên dưới còn có một bụi gai lớn. Nếu nhảy từ lầu ba xuống, chưa bàn đến việc không thể mở cửa ra mà không để người bên ngoài phát hiện, cho dù có mở được, cứ thế nhảy xuống thì không chết cũng tàn phế.
Nhờ chiếc lỗ nhỏ trên cửa sổ mà Bùi Thanh Hoằng đoán được quy luật tuần tra của lính canh, đồng thời phát hiện ra hang động ẩn thân. Tính toán xong xuôi, hắn dùng mưu kế giải quyết hết đám người ngoài cửa.
Một tên gác cửa đang mất tập trung đột nhiên thấy đồng bạn của mình ngất xỉu dưới đất, cửa sổ bị mở ra một cách thô bạo, căn phòng lại bừa bộn lung tung, tìm không thấy người đâu. Gương mặt gã lộ rõ vẻ luống cuống, ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài tìm Bùi Thanh Hoằng. Lúc này Bùi Thanh Hoằng mới bước ra từ phía sau tấm rèm giường, thừa dịp này mà chạy ra cầu thang.
Những tên khác đều bận ra ngoài tìm hắn, lại may có ông trời phù hộ nên đoạn đường này tuy hiểm nguy trùng trùng nhưng không có ai phát hiện ra Bùi Thanh Hoằng.
Hai đội quân giao chiến, Hồ Mạn Thành không có khả năng di chuyển hắn đi quá xa trong thời gian ngắn như vậy. Trong lúc nói chuyện với gã, Bùi Thanh Hoằng đã đoán được đại khái vị trí hiện tại của mình.
Dựa vào sự hiểu biết của hắn về mười hai thành Tấn Vân, muốn thoát khỏi doanh trại của địch tuy khó nhưng không phải là không thể. Ban đêm là thời điểm nguy hiểm nhất và cũng là thời điểm thích hợp nhất để chạy trốn. Tính Bùi Thanh Hoằng thận trọng nhưng không ngại mạo hiểm, xưa nay hắn chưa bao giờ là loại người ngồi chờ chết. Sau khi phác thảo kế hoạch trong đầu, Bùi Thanh Hoằng chờ thời cơ rồi thực hiện từng bước theo kế hoạch. Tuy nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn thành công.
Nơi Hồ Mạn Thành giam giữ hắn là một tòa nhà bốn tầng với cấu trúc rất đặc biệt. Bản thân Bùi Thanh Hoằng là Thượng thư bộ Công, về kiến trúc phòng ốc có thể nói đã đạt đến trình độ thượng thừa. Lần đến mười hai thành Tấn Vân trước đây, hắn đã đặc biệt ghé thăm tất cả những thành trì có kiến trúc tương đối đặc sắc.
Người đời đều biết Nhị công tử Bùi gia có trí nhớ cực kỳ tốt, gần như xem qua là nhớ. Dù đã qua nhiều năm, hắn vẫn nhớ rất rõ địa hình của tòa nhà này. Đây cũng là lý do ngày hôm nay hắn dám mạo hiểm. Tuy công hiệu của thuốc vẫn chưa tan hoàn toàn, nhưng muốn đối phó với một người trưởng thành không có võ công thì dư sức. May mà hắn không gặp phải người nào, tiết kiệm được một chút sức lực.
Vừa xuống lầu hắn liền vội vã xoay người trốn vào hang, cửa hang hẹp vô cùng. Bùi Thanh Hoằng vừa che đậy dấu vết xong xuôi thì đám lính gác xuất hiện, hắn đợi trong không gian cực kỳ chật chội kia một khắc bọn chúng mới rời khỏi. Nhờ bóng đêm yểm hộ, Bùi Thanh Hoằng áp sát sau lưng, đánh bất tỉnh một tên nhỏ con ở lại tiếp tục tìm kiếm. Sau đó hắn đổi quần áo của mình và đối phương, lau bụi bẩn trên mặt rồi kéo người vào hang động vừa nấp ban nãy.
Thay trang phục xong, Bùi Thanh Hoằng tận lực tìm nơi canh gác lỏng lẻo để trốn thoát. Phía trước tòa nhà này là đại lộ khang trang, ngoài ra còn có một con đường khúc khuỷu dẫn đến vách núi, vì là ngõ cụt nên không có nhiều người canh gác. Nếu vòng qua ngọn núi kia thì có thể đến một thành trì khác, nhưng ngọn núi đó cực kỳ hiểm trở, không cẩn thận là rớt xuống vực sâu vạn trượng, mất mạng như chơi. Hắn nhất định phải cực kỳ thận trọng khi bước lên đoạn đường núi quanh co đó.
Nếu ai đó bắn một mũi tên khi Bùi Thanh Hoằng đang đứng ở đó, hắn căn bản không có cách nào để tránh. Đoạn đường này tưởng như đường chết, nhưng trước mắt nó lại là con đường sống sót duy nhất đối với Bùi Thanh Hoằng.
Dù hai tên phụ trách canh gác Bùi Thanh Hoằng đã cố hết sức tìm ra hắn trước khi bị người khác phát hiện để bù đắp lỗi lầm, nhưng tin tức bọn họ đã để mất con tin quan trọng vẫn đến tai Hồ Mạn Thành trong thời gian cực ngắn. Dù có phẫn nộ, lúc này gã cũng không rảnh để lãng phí thời xử lý hai người kia, mắng một câu “Phế vật!” rồi nhanh chóng phái người đi tìm kiếm khắp nơi.
Sau khi lục soát cả tòa nhà lần nữa, gã cho người canh gác ở mọi lối ra. Khi tìm kiếm ở gần tòa nhà, gã dễ dàng phát hiện ra hang động nhân tạo kia. Hồ Mạn Thành cẩn thận hơn thủ hạ nhiều, gã dùng đuốc soi sáng, phát hiện bên dưới có dấu vết kéo vật nặng, vài chỗ trên dây leo có vẻ như đã bị chạm vào. Gã lập tức ba bước thành hai, tiến lên kéo cành cây bao phủ bên ngoài ra.
Ánh mắt Hồ Mạn Thành sáng lên, gã trực tiếp rút kiếm của thuộc hạ ra chém đứt vật cản. Cửa hang lộ ra một góc y phục của Bùi Thanh Hoằng, tuy nhiên người mặc lại chính là tên thị vệ đã bị đánh bất tỉnh.
Hồ Mạn Thành cao giọng: “Bùi công tử vẫn là mau mau ra đi. Nếu để Hồ mỗ tự mình động thủ, lực đạo sẽ không còn nhẹ nhàng như vậy đâu."
Nhưng người bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Chờ mấy giây, sắc mặt Hồ Mạn Thành lạnh như băng, gã trực tiếp kéo góc áo lôi xềnh xệch người bên trong ra. Người đang mặc y phục của Bùi Thanh Hoằng là một nam nhân thấp bé gầy yếu hơn hắn không ít, gương mặt của đối phương toàn là nếp nhăn, nhìn qua có lẽ đã ngoài bốn mươi, hoàn toàn không thể là Bùi Thanh Hoằng.
Lửa giận trong lòng Hồ Mạn Thành tăng vọt. Gã giận dữ đá một cước, trực tiếp đá gãy hai xương sườn của nam nhân bị Bùi Thanh Hoằng đánh ngất, khiến người kia tỉnh lại vì đau đớn.
Có điều người bị đá không dám nổi nóng với chủ tử mình Hồ Mạn Thành, chỉ có thể chịu đau mà nhanh nhẹn cút sang một bên. Hồ Mạn Thành để vài người ở lại đây, mang theo những người khác tiếp tục tìm kiếm: “Ngươi, ngươi, ngươi, lên đường lớn trông coi! Những người khác theo ta lục soát đường nhỏ!”
“Nhưng đại nhân, đường nhỏ là ngõ cụt!” – Người hỏi chính là tên to con bị đánh thuốc ban đầu. Hồ Mạn Thành lạnh lùng liếc nhìn, sải bước cực nhanh: “Ngươi hiểu rõ Bùi Thanh Hoằng hay ta hiểu rõ Bùi Thanh Hoằng? Tìm đường sống trong chỗ chết, câu này chính là tình huống hiện tại của hắn, dùng não một chút đi. Nếu không tìm được người, đừng hòng ta tha cho các ngươi!”
Mấy người cầm đuốc lập tức chạy lên mở đường cho Hồ Mạn Thành, nhóm cung thủ cũng nhanh chân bước theo gã. Khi đến bên kia núi, một tên phụ trách đường lớn đột nhiên đuổi theo, vừa thở hổn hển vừa hét lớn: “Đại nhân đợi đã! Đại nhân!”
Bước chân của Hồ Mạn Thành dừng lại. Không lẽ nào mình đoán sai rồi? Trong nháy mắt gã sinh ra dao động với phán đoán của chính mình. Nhưng người chạy tới không báo tin về Bùi Thanh Hoằng, hắn ta dùng sức cực lớn, phanh gấp trước mặt Hồ Mạn Thành, không dám trì hoãn thời gian, thở không ra hơi nói: “Đại nhân… đại nhân, nguy rồi! Quân, quân đội của Đại Lam đang tấn công chúng ta!”
Đội quân do Thái Thúc Lan chỉ huy hành quân cấp tốc đến đây, ban ngày song phương giao tranh ác liệt, bên Hồ Mạn Thành tổn thất lớn nhưng đối phương cũng thiệt hại không nhỏ, ban đêm hẳn là lúc nên nghỉ ngơi lấy lại sức. Đối phương đánh tới cửa ngay lúc này, mục đích rất rõ ràng – chắc chắn là vì con tin bọn họ đã bắt đi.
Hồ Mạn Thành bước chậm lại, gã nhướng mày, gương mặt lộ vẻ đắc ý: “Lệnh cho bên dưới: giữ sức, rút lui về khu Lâm Thành. Giả bộ một phen, nhử quân đội của Đại Lam sang bên này.”
“Còn sự an toàn của ngài thì sao? Người Đại Lam tới không ít đâu!” Người kia nhìn gã với gương mặt lo lắng. Hồ Mạn Thành nhàn nhã mở chiếc quạt trong tay: “Ta tự có cách thoát thân, cứ làm theo ta phân phó đi.”
Dù cảm thấy nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay nhưng bước chân Hồ Mạn Thành vẫn vội vã hơn nhiều, thậm chí binh lính đằng sau phải chạy theo mới kịp. Có điều trước khi quân đội Đại Lam đến đây, bọn họ phát hiện ra một thân ảnh đang thận trọng bước từng bước trên ngọn núi. Bùi Thanh Hoằng đã đi nhanh nhất có thể, cố gắng hết sức để mỗi bước đi đều vững vàng, đôi mắt cũng hoàn toàn không nhìn xuống vực thẳm.
Nhưng đường núi rất dài, hắn lại phải bước từng bước nhỏ để đảm bảo an toàn. Hoàn thành ba phần tư chặng đường trong thời gian ngắn như vậy đã là cực kỳ khó khăn.
Bùi Thanh Hoằng mặc áo choàng đen, trong bóng đêm đen kịt không hề dễ phát hiện. Đáng tiếc Hồ Mạn Thành là người tập võ, khả năng nhìn trong đêm đặc biệt tốt, lúc này lại có hàng chục bó đuốc chiếu sáng. Gã giơ một tay lên, hơn mười cung thủ đồng loạt nhắm vào bóng đen đang bước đi trên đoạn đường núi nhỏ hẹp.
Cùng tiếng thét gào của gió núi, giọng nói của Hồ Mạn Thành truyền sang phía Bùi Thanh Hoằng: “Thỉnh Bùi công tử dừng bước, nếu không Hồ mỗ cũng khó lòng mà đảm bảo tính mạng của Bùi công tử.”
Bước chân của Bùi Thanh Hoằng không hề chậm lại, thấy đường ra đã ở ngay trước mắt, chưa đến một trăm mét là thoát thân, hắn lập tức tăng tốc chạy về phía trước. Nhưng Bùi Thanh Hoằng chưa đi được mười bước đã có một mũi tên sượt qua gương mặt hắn, cắm thẳng vào vách núi dựng đứng. Đường lui của hắn cũng bị ba mũi tên chặn đứng.
Bất kể là tiến hay lùi cũng đều không có lối thoát!
Tay áo Bùi Thanh Hoàng bị gió lạnh thấu xương thổi tung. Đôi mắt hắn bình tĩnh lại, bước chân cũng dừng tại chỗ.
Giọng nói của Hồ Mạn Thành vang lên từ dưới đất: “Bùi đại nhân và ta cũng coi như là chỗ quen biết, Hồ mỗ không có ý làm khó. Có điều Hồ mỗ cũng là người tiếc mạng, đương nhiên không thể trơ mắt nhìn bản thân mất mạng ở nơi lạnh lẽo hẻo lánh thế này. Hôm nay phải để Bùi đại nhân thiệt thòi rồi. Những người tới giải cứu ngài đã đến rồi đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.