Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng
Chương 8: Cuộc sống tân hôn
Trường Nhạc Tư Ương
30/09/2020
Đợi Bùi Thanh Hoằng vô lực ngã lên đầu gối của mình, quan sát gương mặt ấy trong chốc lát, Lan Mân mới giật giật đôi chân đã ngồi đến cứng đờ của mình, rồi thật nhẹ nhàng đem đầu của Bùi Thanh Hoằng đặt lên gối đầu hình uyên ương nô đùa trong nước.
Y đương nhiên không mang theo mê dược trên người, như vậy thì sẽ dễ dàng bị người Lan gia phát hiện. Chỉ là y đã sớm điều tra được hương nhang trong phòng này được làm từ đàn hương, liền sai người huân (xông mùi) hôn phục bằng một ít hương liệu bình thường.
Bản thân cây đàn hương có thể nâng cao tinh thần tỉnh táo trí não, nhưng nếu được trộn lẫn cùng một loại hương liệu khác thì hỗn hợp này có thể gọi là đệ nhất mê dược, loại dược này còn mang một chút đặc tính của thôi tình dược (thôi thúc tình cảm). Khi nãy y vừa ăn giải dược nên sẽ không bị ảnh hưởng, vừa nãy Bùi Thanh Hoằng còn vừa mới uống rượu, dù chỉ một chút cũng có thể phóng đại hiệu quả của loại mê dược này.
Tuy rằng Lan Mân là nam tử được gả vào Bùi gia, trở thành thê tử của Bùi Thanh Hoằng trên danh nghĩa, nhưng y đồng thời cũng là Thái Thúc Lan. Bùi Thanh Hoằng chỉ là thần tử của y, sao có thể tùy tiện chịu ấm ức dưới thân người ta chứ.
Hơn nữa, y cũng chưa thấy được Bùi Thanh Hoằng có bao nhiêu phần thật tâm thật ý đối với Lan Mân, hơn nữa chờ đến khi y tìm hiểu được tất cả chuyện tình muốn biết tự nhiên sẽ dứt áo ra đi. Đối với hiện tại mà nói, thân phận Lan Mân này rất quan trọng, nhưng cũng không đáng để y bỏ hết vốn liếng vào đây. Ít nhất là sau một đoạn thời gian, Thái Thúc Lan vẫn luôn nghĩ như vậy.
Tuy rằng đã gả chồng còn được trải qua hôn lễ, nhưng Thái Thúc Lan đương nhiên sẽ không chỉ vì vậy mà đã thực sự muốn làm thê tử của người khác. Thế nhưng Bùi Thanh Hoằng quả thực là một nhân tài hiếm thấy, chưa biết sau này y có đụng tới Bùi gia hay không, nhưng Bùi Thanh Hoằng chắc chắn sẽ là một thủ hạ tận tâm.
Ngón tay gõ nhẹ lên chén rượu mừng ba cái, ảnh vệ trên xà nhà lập tức bắt đầu mô phỏng âm thanh nam tử giao hợp, hô hấp trầm nặng, rên rỉ nỉ non. Xưa nay ảnh vệ của y không thiếu người am hiểu khẩu kỹ (kỹ thuật miệng). Đừng nói đến trường hợp nhỏ thế này, dù là âm thanh của vạn tuấn mã lao điên cuồng cũng không thành vấn đề.
Thành phần của mê dược kia cũng đủ làm Bùi Thanh Hoằng rơi vào mộng đẹp ướt át, nếu đối phương có thể phát tiết thì hiện trường mới càng có vẻ chân thật. Quả nhiên không ngoài suy đoán, sau khi ảnh vệ tạo ra thứ âm thanh rên rỉ ấy, trong màn cũng vang lên âm thanh ma sát sột soạt.
Tiếng hít thở trầm thấp của Bùi Thanh Hoằng dần bình ổn lại, trong liền phòng quanh quẩn loại mùi vị đặc trưng của nam tử sau khi phát tiết. Thái Thúc Lan ngồi ngây người trên ghế hỷ một hồi lâu rồi cau mày, chờ hương vị tan đi một chút mới quay về giường ngồi.
Y tháo hết y phục đã bị Bùi Thanh Hoằng cởi một nửa trên người, gấp lại chỉnh tề mà đặt cạnh gối đầu. Nhìn chằm chằm bộ xiêm y chỉnh tề kia một hồi lâu, y liền vò loạn mớ quần áo, tạo ra vài dấu vết xanh xanh tím tím trên đùi và bắp tay, lại làm rối hết đầu tóc của hai người. Hôn phục cùng áo trong của Bùi Thanh Hoằng đều bị y lột sạch sẽ, đem tất cả ném bừa lên mép giường, lúc này y mới nằm xuống bên cạnh nam nhân đang ngủ say.
Rèm bị người kéo xuống dưới, ảnh vệ lại lần nữa biến thành người trong suốt không hề có cảm giác tồn tại. Không lâu sau đó, một bàn tay vươn ra đem hỷ phục của Bùi Thanh Hoằng đặt xuống dưới hỷ phục của Lan Mân [1], lúc này tiếng hít thở của một người còn lại trong rèm mới dần trở nên đều đều nhẹ nhàng.
Đợi đêm dài qua đi, cây đàn hương trong lư hương đã sớm đốt đến không còn, mà hương khí trên hôn phục của Lan Mân cũng không còn có thể ngửi thấy. Bình thường vừa quá giờ Mão (5h-7h) Bùi Thanh Hoằng sẽ rời giường lên triều sớm, nhưng Hoàng đế cho phép hắn nghỉ ba ngày kết hôn nên hôm nay hắn thức dậy đặc biệt muộn, qua giờ Thìn (7h-9h) mới mở to mắt mà dậy.
Khi hắn thức dậy thì hô hấp của người bên cạnh vẫn thực ổn định, gương mặt đối phương vô cùng an tĩnh, tư thế ngủ cũng thực quy củ, không giống hắn, trực tiếp gác tay lên bụng người ta.
Mắt có thể nhìn thấy mấy dấu vết xanh xanh tím tím, môi đối phương lại có vẻ không sưng đến vậy, thế nhưng trên cổ có mấy dấu vết hồng hồng, rất giống vết hôn ngân. Hắn nhìn nhìn trên người mình, không thấy vết gì đặc biệt rõ ràng, nhưng quần áo đã được cởi, áo trong cũng bị ném ra ngoài, vô cùng lộn xộn.
Bản thân mình ngày hôm qua mơ mơ màng màng hình như đã thật sự cùng người ta làm chuyện đó, thế nhưng hắn lại không có chút ấn tượng nào với chuyện mình đã làm hôm qua, chỉ nhớ rõ đã uống chút rượu, sau đó cởi y phục của đối phương, những chuyện sau đó hoàn toàn không nhớ được.
Theo lý thuyết thì hắn không thể uống say chứ, đa phần rượu đều được Bùi Thanh Lân chắn cho hắn, bản thân cũng chỉ uống hai chén rượu trắng, lại còn là loại được pha nước. Có lẽ tửu lượng của hắn thực quá kém, đời trước tửu lượng của hắn được luyện qua vô số bữa tiệc, nhưng từ lúc làm Bùi Thanh Hoằng, hôm qua vẫn là lần đầu tiên hắn uống rượu.
Tuy trong lòng có nghi ngờ nhưng hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều. Hơn nữa hương vị trong không khí thì không thể là giả được, xem phản ứng của cơ thể thì quả thật là đã phát tiết.
Nghĩ đến tối hôm qua hẳn là đối phương rất mệt, Bùi Thanh Hoằng liền mặc quần áo khẽ khàng hơn, vậy mà đợi hắn mặc xong đối phương cũng đã tỉnh. Ngoài dự kiến của hắn là biểu tình của đối phương khi thức dậy trông còn kinh dị hơn mình, thế nhưng điểm kinh dị ấy cũng chỉ chợt lóe qua, nhanh đến nỗi khiến Bùi Thanh Hoằng nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.
Bùi Thanh Hoằng vén một sợi tóc bị rũ xuống của đối phương: "Ngươi chậm rãi mặc y phục, ta sẽ kêu hạ nhân chuẩn bị nước ấm."
Lan Mân lúc này còn đang khó hiểu vì sao ở cạnh Bùi Thanh Hoằng mình lại có thể ngủ sâu đến vậy, buổi sáng vừa mới dậy chính là lúc người ta hồ đồ nhất, liền trả lời Bùi Thanh Hoằng: "Thời tiết thế này, nước lạnh là được, cần nước ấm làm gì?"
Bùi Thanh Hoằng theo bản năng nhìn xuống nửa người dưới trong chăn gấm của y: "Nơi đó, vẫn là nên dùng nước ấm thì tốt hơn."
Lan Mân lúc này mới phản ứng lại được, da mặt trắng nõn có lẽ vì ngại ngùng nên đỏ bừng, thực tế lại là do y quá tức giận: "Vậy dùng nước ấm đi."
"Cần ta hỗ trợ không?" Làm người chịu đựng thì hẳn là lần đầu tiên sẽ rất đau, Bùi Thanh Hoằng tự cho mình là một trượng phu ôn nhu, nơi chốn nào của thê tử cũng phải săn sóc tỉ mỉ.
Sau đó hắn liền thấy mặt của phu nhân mình dường như càng đỏ, đối phương lắc lắc đầu: "Không cần, tự ta cũng có thể làm, cũng không phải vô cùng không thoải mái."
Là muốn giữ lại lòng tự trọng sao, cái này hắn hiểu, tuy trong lòng có nghi ngờ rất muốn nhìn một cái, nhưng Bùi Thanh Hoằng vẫn mặc quần áo sau đó ra ngoài đóng cửa lại.
Vừa ra khỏi cửa hắn liền gặp ba người, Bùi Thanh Lân đang trở về sau khi luyện tập buổi sáng, anh khí bừng bừng phấn chấn, bội kiếm trên tay còn chưa thả ra, vừa thấy hắn từ nơi xa liền nháy mắt ra hiệu: "Tối qua huynh ngủ thế nào, dậy trễ như vậy, chắc không phải hôm qua làm tới mệt chứ?" Nói xong Bùi Thanh Lân còn cố ý liếc mắt nhìn nửa người dưới của Bùi Thanh Hoằng một cái, hiển nhiên là vẫn còn canh cánh trong lòng việc bị Nhị ca trêu chọc lần trước.
Đáng tiếc da mặt Bùi Thanh Hoằng không mỏng như trong suy nghĩ của cậu, tùy ý để cậu đánh giá hắn, hơn nữa còn vô cùng bình thản mà mở miệng: "Ngủ thực không tồi, chỉ là hôm qua Tam đệ uống nhiều như vậy, sợ là một đêm không ngủ."
Thái độ tự nhiên của hắn khiến Bùi Thanh Lân cứng họng: "Ai không ngủ chứ! Chỉ có chút rượu như vậy, chờ đến khi ta thành thân, toàn bộ rượu cho huynh chắn hết!"
Bùi Thanh Hoằng tươi cười mang theo vài phần bỡn cợt: "Xem ra Tam đệ đây rất muốn thành hôn, chỉ cần đệ tìm được một cô nương tốt, Nhị ca liền kêu mẫu thân giúp đệ tới cửa cầu hôn. Ta thấy cháu gái Lý thái phó cũng không tồi đâu."
Bùi Thanh Lân giậm chân nói: "Ai muốn thành thân, ta nói về sau, về sau! Ta đây không nhìn nổi kẻ xấu xí kia trong nhà Lý thái phó đâu!"
Bùi Thanh Dật lắc lắc đầu: "Được rồi Tam đệ, chẳng phải lần nào ngươi cũng không nói thắng nổi Nhị đệ sao, cứ nhất quyết muốn khiêu khích hắn, người cam chịu còn không phải là ngươi?"
Bùi Thanh Hoằng cười nói: "Đại ca nói chí phải, Tam đệ ngươi hẳn là nên học cách thận trọng từ lời nói đến việc làm, cháu gái nhà Lý thái phó có bộ dáng thế nào đi chăng nữa cũng không đến lượt ngươi nói. Nếu làm bại hoại danh dự tiểu thư nhà người ta, đến lúc đó ngươi liền không thể không chịu trách nhiệm."
Bùi Thanh Lân nóng nảy: "Ta nói sai câu nào chứ, người kia thật sự rất xấu. Không đúng, ta không muốn chịu trách nhiệm với Lý tiểu thư đâu, về sau ta sẽ không nói như vậy nữa!"
"Mộc Chi cũng không cần hù dọa Tam đệ, ngươi biết đệ ấy không nhịn nổi thích đùa giỡn mà." Bùi Thanh Dật cười nói, lại quay sang nhìn vào mắt thê tử bên cạnh rồi nói với Bùi Thanh Hoằng: "Ta vừa đi thỉnh an cha mẹ, chờ vị trong phòng kia tỉnh lại, ngươi cùng y dẫn nhau qua đó đi. Cho dù là nam tử, vẫn nên coi trọng lễ nghĩa."
"Ta biết rồi, lát nữa sẽ dẫn y qua. Đại ca, ngươi đang định làm gì vậy?"
Bùi Thanh Dật nhìn ánh mắt của hắn hướng tới quyển sách trong ngực mình: "Ta nghĩ, nếu Mộc Chi ngươi không có việc gì quan trọng thì ta liền đi trước, hiện tại công việc đang trong giai đoạn quan trọng, không tự mình quản lý nơi đó thì ta không yên tâm."
"Thật sự không thể ở lại vài ngày sao? Bộ Lễ bên kia cũng đã phê duyệt cho ngươi nghỉ ba ngày rồi mà, khó mới có dịp khiến ngươi bớt thời giờ trở về, bồi phụ mẫu thêm một chút không phải rất tốt sao." Bùi Thanh Hoằng nhìn thoáng qua sắc mặt của Vinh Hân quận chúa: "Hơn nữa, đã lâu như vậy ngươi không ở cùng đại tẩu, ở nhà thêm vài ngày đi. Việc sách sử tuy là vội nhưng chỉ trì hoãn có hai ngày, tới lúc đó trở về cũng đâu có sao."
Trong ba huynh đệ Bùi gia, tuy Bùi Thanh Dật lớn tuổi nhất, nhưng mỗi lần có chuyện quan trọng đều là Bùi Thanh Hoằng quyết định, hắn cũng là người được phụ thân coi trọng nhất trên chốn quan trường hỗn loạn.
Tuy rằng vẫn không yên lòng nhưng nếu Bùi Thanh Hoằng đã nói đến vậy, Bùi Thanh Dật đành phải gật đầu: "Vậy ta liền ở lại, nhưng trước tiên ta và Vinh Hân đi cất quyển sách này đã." Thật ra nếu Vinh Hân không yêu cầu đến đây, hắn chắc chắn sẽ không đến đây gặp Nhị đệ của mình mà sẽ trực tiếp đi luôn. Dù sao Bùi Thanh Hoằng cũng làm quan trên triều, nếu muốn gặp quả thật vô cùng dễ dàng.
Bùi Thanh Dật thời gian vội vàng, mà Bùi Thanh Hoằng mới bắt đầu cuộc sống tân hôn, đã trễ vậy mà vẫn chưa tới thỉnh an phụ mẫu, nói không chừng còn chưa dậy ấy chứ. Hắn ở bên này loanh quanh một hồi trì hoãn thời gian, vậy mà vận khí không tệ lắm, ra ngoài liền gặp được Nhị đệ vừa ra khỏi phòng, liền cùng nhau tán gẫu một lát.
Vinh Hân bị trượng phu lôi đi không đầu không đuôi hỏi một câu: "Mộc Chi thành hôn cảm thấy rất vui vẻ sao?"
Bùi Thanh Hoằng sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ đối phương dám làm trò trước mặt đại ca mà hỏi mình câu này, hắn vẫn cười cười thật ôn hòa: "Y rất tốt."
Chờ ba người đều rời đi, Bùi Thanh Hoằng quay sang liền thấy Lan Mân ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa.
Ánh mắt y rời khỏi người Vinh Hân quận chúa: "Phu quân có thể nói với ta, chuyện Vinh Hân quận chúa kia là thế nào vậy?"
_______
[1] Này chắc là ý ta là vua ngươi phải ở dưới ta á mụi người =)))
Y đương nhiên không mang theo mê dược trên người, như vậy thì sẽ dễ dàng bị người Lan gia phát hiện. Chỉ là y đã sớm điều tra được hương nhang trong phòng này được làm từ đàn hương, liền sai người huân (xông mùi) hôn phục bằng một ít hương liệu bình thường.
Bản thân cây đàn hương có thể nâng cao tinh thần tỉnh táo trí não, nhưng nếu được trộn lẫn cùng một loại hương liệu khác thì hỗn hợp này có thể gọi là đệ nhất mê dược, loại dược này còn mang một chút đặc tính của thôi tình dược (thôi thúc tình cảm). Khi nãy y vừa ăn giải dược nên sẽ không bị ảnh hưởng, vừa nãy Bùi Thanh Hoằng còn vừa mới uống rượu, dù chỉ một chút cũng có thể phóng đại hiệu quả của loại mê dược này.
Tuy rằng Lan Mân là nam tử được gả vào Bùi gia, trở thành thê tử của Bùi Thanh Hoằng trên danh nghĩa, nhưng y đồng thời cũng là Thái Thúc Lan. Bùi Thanh Hoằng chỉ là thần tử của y, sao có thể tùy tiện chịu ấm ức dưới thân người ta chứ.
Hơn nữa, y cũng chưa thấy được Bùi Thanh Hoằng có bao nhiêu phần thật tâm thật ý đối với Lan Mân, hơn nữa chờ đến khi y tìm hiểu được tất cả chuyện tình muốn biết tự nhiên sẽ dứt áo ra đi. Đối với hiện tại mà nói, thân phận Lan Mân này rất quan trọng, nhưng cũng không đáng để y bỏ hết vốn liếng vào đây. Ít nhất là sau một đoạn thời gian, Thái Thúc Lan vẫn luôn nghĩ như vậy.
Tuy rằng đã gả chồng còn được trải qua hôn lễ, nhưng Thái Thúc Lan đương nhiên sẽ không chỉ vì vậy mà đã thực sự muốn làm thê tử của người khác. Thế nhưng Bùi Thanh Hoằng quả thực là một nhân tài hiếm thấy, chưa biết sau này y có đụng tới Bùi gia hay không, nhưng Bùi Thanh Hoằng chắc chắn sẽ là một thủ hạ tận tâm.
Ngón tay gõ nhẹ lên chén rượu mừng ba cái, ảnh vệ trên xà nhà lập tức bắt đầu mô phỏng âm thanh nam tử giao hợp, hô hấp trầm nặng, rên rỉ nỉ non. Xưa nay ảnh vệ của y không thiếu người am hiểu khẩu kỹ (kỹ thuật miệng). Đừng nói đến trường hợp nhỏ thế này, dù là âm thanh của vạn tuấn mã lao điên cuồng cũng không thành vấn đề.
Thành phần của mê dược kia cũng đủ làm Bùi Thanh Hoằng rơi vào mộng đẹp ướt át, nếu đối phương có thể phát tiết thì hiện trường mới càng có vẻ chân thật. Quả nhiên không ngoài suy đoán, sau khi ảnh vệ tạo ra thứ âm thanh rên rỉ ấy, trong màn cũng vang lên âm thanh ma sát sột soạt.
Tiếng hít thở trầm thấp của Bùi Thanh Hoằng dần bình ổn lại, trong liền phòng quanh quẩn loại mùi vị đặc trưng của nam tử sau khi phát tiết. Thái Thúc Lan ngồi ngây người trên ghế hỷ một hồi lâu rồi cau mày, chờ hương vị tan đi một chút mới quay về giường ngồi.
Y tháo hết y phục đã bị Bùi Thanh Hoằng cởi một nửa trên người, gấp lại chỉnh tề mà đặt cạnh gối đầu. Nhìn chằm chằm bộ xiêm y chỉnh tề kia một hồi lâu, y liền vò loạn mớ quần áo, tạo ra vài dấu vết xanh xanh tím tím trên đùi và bắp tay, lại làm rối hết đầu tóc của hai người. Hôn phục cùng áo trong của Bùi Thanh Hoằng đều bị y lột sạch sẽ, đem tất cả ném bừa lên mép giường, lúc này y mới nằm xuống bên cạnh nam nhân đang ngủ say.
Rèm bị người kéo xuống dưới, ảnh vệ lại lần nữa biến thành người trong suốt không hề có cảm giác tồn tại. Không lâu sau đó, một bàn tay vươn ra đem hỷ phục của Bùi Thanh Hoằng đặt xuống dưới hỷ phục của Lan Mân [1], lúc này tiếng hít thở của một người còn lại trong rèm mới dần trở nên đều đều nhẹ nhàng.
Đợi đêm dài qua đi, cây đàn hương trong lư hương đã sớm đốt đến không còn, mà hương khí trên hôn phục của Lan Mân cũng không còn có thể ngửi thấy. Bình thường vừa quá giờ Mão (5h-7h) Bùi Thanh Hoằng sẽ rời giường lên triều sớm, nhưng Hoàng đế cho phép hắn nghỉ ba ngày kết hôn nên hôm nay hắn thức dậy đặc biệt muộn, qua giờ Thìn (7h-9h) mới mở to mắt mà dậy.
Khi hắn thức dậy thì hô hấp của người bên cạnh vẫn thực ổn định, gương mặt đối phương vô cùng an tĩnh, tư thế ngủ cũng thực quy củ, không giống hắn, trực tiếp gác tay lên bụng người ta.
Mắt có thể nhìn thấy mấy dấu vết xanh xanh tím tím, môi đối phương lại có vẻ không sưng đến vậy, thế nhưng trên cổ có mấy dấu vết hồng hồng, rất giống vết hôn ngân. Hắn nhìn nhìn trên người mình, không thấy vết gì đặc biệt rõ ràng, nhưng quần áo đã được cởi, áo trong cũng bị ném ra ngoài, vô cùng lộn xộn.
Bản thân mình ngày hôm qua mơ mơ màng màng hình như đã thật sự cùng người ta làm chuyện đó, thế nhưng hắn lại không có chút ấn tượng nào với chuyện mình đã làm hôm qua, chỉ nhớ rõ đã uống chút rượu, sau đó cởi y phục của đối phương, những chuyện sau đó hoàn toàn không nhớ được.
Theo lý thuyết thì hắn không thể uống say chứ, đa phần rượu đều được Bùi Thanh Lân chắn cho hắn, bản thân cũng chỉ uống hai chén rượu trắng, lại còn là loại được pha nước. Có lẽ tửu lượng của hắn thực quá kém, đời trước tửu lượng của hắn được luyện qua vô số bữa tiệc, nhưng từ lúc làm Bùi Thanh Hoằng, hôm qua vẫn là lần đầu tiên hắn uống rượu.
Tuy trong lòng có nghi ngờ nhưng hắn cũng không suy nghĩ quá nhiều. Hơn nữa hương vị trong không khí thì không thể là giả được, xem phản ứng của cơ thể thì quả thật là đã phát tiết.
Nghĩ đến tối hôm qua hẳn là đối phương rất mệt, Bùi Thanh Hoằng liền mặc quần áo khẽ khàng hơn, vậy mà đợi hắn mặc xong đối phương cũng đã tỉnh. Ngoài dự kiến của hắn là biểu tình của đối phương khi thức dậy trông còn kinh dị hơn mình, thế nhưng điểm kinh dị ấy cũng chỉ chợt lóe qua, nhanh đến nỗi khiến Bùi Thanh Hoằng nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác.
Bùi Thanh Hoằng vén một sợi tóc bị rũ xuống của đối phương: "Ngươi chậm rãi mặc y phục, ta sẽ kêu hạ nhân chuẩn bị nước ấm."
Lan Mân lúc này còn đang khó hiểu vì sao ở cạnh Bùi Thanh Hoằng mình lại có thể ngủ sâu đến vậy, buổi sáng vừa mới dậy chính là lúc người ta hồ đồ nhất, liền trả lời Bùi Thanh Hoằng: "Thời tiết thế này, nước lạnh là được, cần nước ấm làm gì?"
Bùi Thanh Hoằng theo bản năng nhìn xuống nửa người dưới trong chăn gấm của y: "Nơi đó, vẫn là nên dùng nước ấm thì tốt hơn."
Lan Mân lúc này mới phản ứng lại được, da mặt trắng nõn có lẽ vì ngại ngùng nên đỏ bừng, thực tế lại là do y quá tức giận: "Vậy dùng nước ấm đi."
"Cần ta hỗ trợ không?" Làm người chịu đựng thì hẳn là lần đầu tiên sẽ rất đau, Bùi Thanh Hoằng tự cho mình là một trượng phu ôn nhu, nơi chốn nào của thê tử cũng phải săn sóc tỉ mỉ.
Sau đó hắn liền thấy mặt của phu nhân mình dường như càng đỏ, đối phương lắc lắc đầu: "Không cần, tự ta cũng có thể làm, cũng không phải vô cùng không thoải mái."
Là muốn giữ lại lòng tự trọng sao, cái này hắn hiểu, tuy trong lòng có nghi ngờ rất muốn nhìn một cái, nhưng Bùi Thanh Hoằng vẫn mặc quần áo sau đó ra ngoài đóng cửa lại.
Vừa ra khỏi cửa hắn liền gặp ba người, Bùi Thanh Lân đang trở về sau khi luyện tập buổi sáng, anh khí bừng bừng phấn chấn, bội kiếm trên tay còn chưa thả ra, vừa thấy hắn từ nơi xa liền nháy mắt ra hiệu: "Tối qua huynh ngủ thế nào, dậy trễ như vậy, chắc không phải hôm qua làm tới mệt chứ?" Nói xong Bùi Thanh Lân còn cố ý liếc mắt nhìn nửa người dưới của Bùi Thanh Hoằng một cái, hiển nhiên là vẫn còn canh cánh trong lòng việc bị Nhị ca trêu chọc lần trước.
Đáng tiếc da mặt Bùi Thanh Hoằng không mỏng như trong suy nghĩ của cậu, tùy ý để cậu đánh giá hắn, hơn nữa còn vô cùng bình thản mà mở miệng: "Ngủ thực không tồi, chỉ là hôm qua Tam đệ uống nhiều như vậy, sợ là một đêm không ngủ."
Thái độ tự nhiên của hắn khiến Bùi Thanh Lân cứng họng: "Ai không ngủ chứ! Chỉ có chút rượu như vậy, chờ đến khi ta thành thân, toàn bộ rượu cho huynh chắn hết!"
Bùi Thanh Hoằng tươi cười mang theo vài phần bỡn cợt: "Xem ra Tam đệ đây rất muốn thành hôn, chỉ cần đệ tìm được một cô nương tốt, Nhị ca liền kêu mẫu thân giúp đệ tới cửa cầu hôn. Ta thấy cháu gái Lý thái phó cũng không tồi đâu."
Bùi Thanh Lân giậm chân nói: "Ai muốn thành thân, ta nói về sau, về sau! Ta đây không nhìn nổi kẻ xấu xí kia trong nhà Lý thái phó đâu!"
Bùi Thanh Dật lắc lắc đầu: "Được rồi Tam đệ, chẳng phải lần nào ngươi cũng không nói thắng nổi Nhị đệ sao, cứ nhất quyết muốn khiêu khích hắn, người cam chịu còn không phải là ngươi?"
Bùi Thanh Hoằng cười nói: "Đại ca nói chí phải, Tam đệ ngươi hẳn là nên học cách thận trọng từ lời nói đến việc làm, cháu gái nhà Lý thái phó có bộ dáng thế nào đi chăng nữa cũng không đến lượt ngươi nói. Nếu làm bại hoại danh dự tiểu thư nhà người ta, đến lúc đó ngươi liền không thể không chịu trách nhiệm."
Bùi Thanh Lân nóng nảy: "Ta nói sai câu nào chứ, người kia thật sự rất xấu. Không đúng, ta không muốn chịu trách nhiệm với Lý tiểu thư đâu, về sau ta sẽ không nói như vậy nữa!"
"Mộc Chi cũng không cần hù dọa Tam đệ, ngươi biết đệ ấy không nhịn nổi thích đùa giỡn mà." Bùi Thanh Dật cười nói, lại quay sang nhìn vào mắt thê tử bên cạnh rồi nói với Bùi Thanh Hoằng: "Ta vừa đi thỉnh an cha mẹ, chờ vị trong phòng kia tỉnh lại, ngươi cùng y dẫn nhau qua đó đi. Cho dù là nam tử, vẫn nên coi trọng lễ nghĩa."
"Ta biết rồi, lát nữa sẽ dẫn y qua. Đại ca, ngươi đang định làm gì vậy?"
Bùi Thanh Dật nhìn ánh mắt của hắn hướng tới quyển sách trong ngực mình: "Ta nghĩ, nếu Mộc Chi ngươi không có việc gì quan trọng thì ta liền đi trước, hiện tại công việc đang trong giai đoạn quan trọng, không tự mình quản lý nơi đó thì ta không yên tâm."
"Thật sự không thể ở lại vài ngày sao? Bộ Lễ bên kia cũng đã phê duyệt cho ngươi nghỉ ba ngày rồi mà, khó mới có dịp khiến ngươi bớt thời giờ trở về, bồi phụ mẫu thêm một chút không phải rất tốt sao." Bùi Thanh Hoằng nhìn thoáng qua sắc mặt của Vinh Hân quận chúa: "Hơn nữa, đã lâu như vậy ngươi không ở cùng đại tẩu, ở nhà thêm vài ngày đi. Việc sách sử tuy là vội nhưng chỉ trì hoãn có hai ngày, tới lúc đó trở về cũng đâu có sao."
Trong ba huynh đệ Bùi gia, tuy Bùi Thanh Dật lớn tuổi nhất, nhưng mỗi lần có chuyện quan trọng đều là Bùi Thanh Hoằng quyết định, hắn cũng là người được phụ thân coi trọng nhất trên chốn quan trường hỗn loạn.
Tuy rằng vẫn không yên lòng nhưng nếu Bùi Thanh Hoằng đã nói đến vậy, Bùi Thanh Dật đành phải gật đầu: "Vậy ta liền ở lại, nhưng trước tiên ta và Vinh Hân đi cất quyển sách này đã." Thật ra nếu Vinh Hân không yêu cầu đến đây, hắn chắc chắn sẽ không đến đây gặp Nhị đệ của mình mà sẽ trực tiếp đi luôn. Dù sao Bùi Thanh Hoằng cũng làm quan trên triều, nếu muốn gặp quả thật vô cùng dễ dàng.
Bùi Thanh Dật thời gian vội vàng, mà Bùi Thanh Hoằng mới bắt đầu cuộc sống tân hôn, đã trễ vậy mà vẫn chưa tới thỉnh an phụ mẫu, nói không chừng còn chưa dậy ấy chứ. Hắn ở bên này loanh quanh một hồi trì hoãn thời gian, vậy mà vận khí không tệ lắm, ra ngoài liền gặp được Nhị đệ vừa ra khỏi phòng, liền cùng nhau tán gẫu một lát.
Vinh Hân bị trượng phu lôi đi không đầu không đuôi hỏi một câu: "Mộc Chi thành hôn cảm thấy rất vui vẻ sao?"
Bùi Thanh Hoằng sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ đối phương dám làm trò trước mặt đại ca mà hỏi mình câu này, hắn vẫn cười cười thật ôn hòa: "Y rất tốt."
Chờ ba người đều rời đi, Bùi Thanh Hoằng quay sang liền thấy Lan Mân ăn mặc chỉnh tề đứng ở cửa.
Ánh mắt y rời khỏi người Vinh Hân quận chúa: "Phu quân có thể nói với ta, chuyện Vinh Hân quận chúa kia là thế nào vậy?"
_______
[1] Này chắc là ý ta là vua ngươi phải ở dưới ta á mụi người =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.