Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng
Chương 52: Không thèm đếm xỉa
Trường Nhạc Tư Ương
30/09/2020
Lời kia vừa rời khỏi miệng Bùi Thanh Hoằng lập tức khiến Lan Mân choáng váng. Y vốn đang ở vị trí người bị phản bội sẵn sàng chất vấn Bùi Thanh Hoằng, lúc này lại lắp bắp không thành lời.
"Ngươi... nói thế là có ý gì đây?"
Bùi Thanh Hoằng yên lặng nhìn y, hồi lâu sau bất đắc dĩ thở dài: "Tử Giác thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý của ta chứ."
Lan Mân nhất thời nghẹn lời vì câu trả lời của hắn. Sau một quãng im lặng tiêu hóa câu nói kia, sắc mặt y vẫn khó coi như cũ, cao giọng phẫn nộ.
"Cứ coi là ngươi vì ta đi, nhưng đó cũng không phải là cớ để ngươi lui tới mấy nơi như Thanh Trúc cư? Mộc Chi đây là đang có ý, ngươi đi vui vẻ với tiểu quan kia là vì nghĩ cho ta sao?"
Càng nghĩ, Lan Mân càng chỉ thấy một cỗ trào phúng khó nói. Nếu Bùi Thanh Hoằng là hạng công tử phong lưu như Tô Sầm, y đã chẳng thấy hắn trăng hoa ong bướm là chuyện gì to tát. Nhưng Bùi Thanh Hoằng bảo rằng hắn là có ý tốt với gương mặt quá vô tội khiến đáy lòng y trào lên cảm xúc kì quái không diễn nổi thành lời.
Cái gì mà toàn tâm toàn ý, cái gì mà nam nhân tốt có một không hai? Cuối cùng còn không phải vẫn là không quản nổi hai lạng thịt thân dưới sao? Chỉ dăm ba câu là Bùi Thanh Hoằng đã đổ toàn bộ nguyên do ầm ĩ kia lên đầu y rồi?
Lại còn dám nói cái gì mà vì y? Quả là chó chết.
Lan Mân nhắm mắt định thần rồi mở ra nhìn gương mặt đẹp đẽ kia của Bùi Thanh Hoằng. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, y chỉ thấy trên đó hiện toàn buồn nôn dối trá. Y không thể tiếp tục tắm chung với hắn nữa. Lan Mân liền lần mò xung quanh để đứng dậy, bước lên thềm ôn tuyền, quay lưng rời đi.
Vừa nghe giọng của Lan Mân, Bùi Thanh Hoằng liền biết đối phương đã hiểu lầm rồi. Hắn lập tức triệt để vứt kế hoạch hi ha hai ba câu lấy lòng cho qua chuyện ra sau đầu, trực tiếp đưa tay kéo người trở lại. Lan Mân hoàn toàn không đề phòng, bị một lực dứt khoát kéo lại như vậy trượt chân suýt ngã. Bùi Thanh Hoằng lập tức vươn người ra đỡ trước khi y ngã thẳng xuống ôn tuyền.
"Buông. Ta. Ra!" Gương mặt của Lan Mân hiện lên một tia hung ác.
Bùi Thanh Hoằng buông ra trong một khắc rồi lại lập tức tay vòng qua thắt lưng y, trực tiếp ấn người vào vách tường, ngữ điệu cao hơn bình thường mấy phần: "Ngươi nghe ta giải thích đã!"
Khoảng cách giữa hai người được Bùi Thanh Hoằng giữ vừa đủ, dù đều không mặc quần áo nhưng da thịt không hề đụng chạm. Nhưng ngay cả như vậy, chỉ riêng việc cảm nhận được hơi thở của kẻ kia lướt trên da mặt đã đủ khiến Lan Mân phát ốm.
"Vừa nói rõ ràng rồi còn muốn giải thích cái gì nữa? Cũng không phải là không có người nhìn thấy Bùi đại nhân tự chân bước vào chốn trăng hoa kia? Có người nói cho ta biết ngươi nán lại Thanh Trúc cư hơn một canh giờ mới trở ra, ta khi đó căn bản không tin. Nhưng bây giờ chính ngươi cũng đã thừa nhận rồi. Tâm tư gì đó của ta ngươi cứ coi như đã chết luôn rồi đi. Ý của Bùi đại nhân đã là như vậy, sau này cứ tự nhiên lui tới mấy nơi phong hoa tuyết nguyệt. Ngươi hà tất phải nhọc công dỗ dành Lan mỗ nữa, ta vốn cũng chẳng đáng để Bùi đại nhân hao tâm tổn sức như vậy."
Ai chẳng biết mấy lời ngọt ngào có cánh chỉ là toàn giả dối vô nghĩa. Vẫn nghe người ta nói công tử nhà họ Bùi thông minh hơn người, nhưng những lời vừa rồi của Bùi Thanh Hoằng thật sự khiến y chân chính ngộ ra mình có bao nhiêu ngu xuẩn. Y lúc đầu đã ôm trong lòng một tia hi vọng, nhưng rồi lại nghe Bùi Thanh Hoằng thản nhiên thừa nhận như vậy.
"Quả nhiên Tử Giác từ đầu đã biết chuyện. Mùi thơm ngươi hỏi kia hẳn là thăm dò ta đi."
Ánh nhìn của Bùi Thanh Hoằng xoáy thẳng như muốn xuyên qua đôi mắt trước mặt, hai tay siết chặt tay Lan Mân.
Người như Bùi Thanh Hoằng đi đâu cũng sẽ cùng thu hút sự chú ý. Mấy tú bà ở thanh lâu dù không biết, nhưng sẽ có không ít khách qua lại mấy nơi đó biết hắn. Việc tin tức sớm muộn đến tai Lan Mân cũng nằm trong dự liệu của Bùi Thanh Hoằng.
Tuy từ khi hắn rời khỏi Thanh Trúc cư về đến nhà cũng mất không ít thời gian, nhưng tốc độ lan truyền của tin tức quả thực kinh người. Không biết người nói cho Lan Mân tin này là người qua lại thân thiết với y hay là kẻ hai mặt muốn chia rẽ tình cảm của bọn họ? Có điều thời điểm này thật sự không phù hợp để tra hỏi chi tiết nhỏ như vậy.
"Đúng thế thì sao? Chuyện đấy quan trọng lắm à?"
Bùi Thanh Hoằng tới Thanh Trúc cư đương nhiên là do ảnh vệ báo tin. Bản lĩnh của ảnh vệ thì nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu ảnh vệ thực sự vạn năng, tiểu Hoàng đế đã sớm bị mưu sát vô số lần, dư nghiệt tiền triều lại càng không biết đã chết bao nhiêu lần.
Để bồi dưỡng ra một sát thủ hoặc một ảnh vệ truy dấu tinh nhuệ, hoàng gia phải hao phí biết bao nhân lực, vũ lực cùng tài lực. Thông thường người được an bài bên cạnh các đại thần chỉ là thám tử bình thường, còn ảnh vệ bên người Bùi Thanh Hoằng lại có võ công cao cường, giỏi nhất là chiến đấu.
Bùi Thanh Hoằng là người thừa kế rất được gia tộc coi trọng, lúc hắn ra ngoài tưởng như chỉ có một mình, nhưng thực tế còn có một người luôn theo sau bảo vệ. Khi nào Bùi Thanh Hoằng ra ngoài một mình, ám vệ sẽ khéo léo ẩn nấp trong đám đông để phòng ngừa những tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Thế gia* không thể sánh với hoàng thất, thần tử cũng không thể tự ý huấn luyện ám vệ quá số lượng được cho phép. Bằng không chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, bị chụp cái mũ mưu phản lên đầu lúc nào không hay biết. Cho nên thế gia gốc gác thâm hậu bình thường không thể bồi dưỡng quá mười ám vệ, bình thường cũng chỉ có một hai người đi theo Bùi Thanh Hoằng.
*Thế gia: nhà làm quan.
Để đảm bảo tính riêng tư của chủ tử, bọn họ chỉ theo sát phía sau bảo vệ mà thôi. Hơn nữa trong hầu hết các trường hợp, bọn họ chỉ bám theo như cái bóng, hơn nữa còn duy trì khoảng cách nhất định. Chỉ khi tính mạng của người được bảo vệ bị đe dọa hoặc có khả năng dẫn đến tàn tật bọn họ mới hành động, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của người được bảo vệ.
Nhiệm vụ chính của ảnh vệ được Lan Mân an bài bên cạnh Bùi Thanh Hoằng cũng giống như những ám vệ của Bùi gia, đó là giữ an toàn cho Bùi Thanh Hoằng chứ không phải theo dõi hắn. Hơn nữa vì có ảnh vệ của Bùi gia ở đó, đặc biệt là khi Bùi Thanh Hoằng làm chuyện gì có tính bí mật cao, người y phái đi hoàn toàn không thể biết nhất cử nhất động trong phòng.
"Mộc Chi đây nếu đã muốn nạp Hoa Tễ hay Nguyệt Linh gì đó làm thiếp rồi thì ta đây muốn cản cũng nổi, chỉ là xin đừng có đổ hết lên đầu ta. Nếu thấy ta chướng mắt, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nữa."
Lời nói của Lan Mân kì thực hàm chứa tủi thân vô hạn. Nếu là thân phận này của y thì nói như vậy cũng không có gì kỳ lạ. Lan Mân thầm nghĩ, thế mà lúc đó mình còn dặn dò quân Kỳ Lân nếu gặp Bùi Thanh Hoằng thì phải thả người ngay, bây giờ trong lòng lại không khỏi hối hận. Sớm biết thế này y đã mặc kệ cho hắn ngồi trong nhà lao cùng mấy khách làng chơi kia cho rồi. Bàn tay đặt trên tường của Lan Mân cuộn chặt thành nắm đấm ở nơi khuất tầm mắt Bùi Thanh Hoằng, sắc mặt tối sầm đến nhỏ ra mực.
Nếu lúc ấy y không mềm lòng thì tốt rồi!
Tin tức do ảnh vệ truyền đến cho biết, Bùi Thanh Hoằng và Tô Sầm đã cùng nhau vào Thanh Trúc cư. Nơi ấy có một người tên là Hoa Tễ ra sức câu dẫn lôi kéo, cả người như muốn dán chặt lên Bùi Thanh Hoằng vậy. Đã thế, sau sự cố đổ rượu Bùi Thanh Hoằng còn vào phòng riêng của thanh quan tên Hoa Tễ kia nữa. Nơi ong bay bướm lượn luôn là chỗ tốt nhất để nghe ngóng tin tức. Đường đường là Thái thượng hoàng tai mắt gài khắp nơi trong thiên hạ, Thái Thúc Lan đương nhiên hiểu rõ quy tắc ở Thanh Trúc cư.
Bước chân vào gian của thanh quan treo thẻ hành nghề, tám chín phần là do muốn người trong phòng.
Lầu hai Thanh Trúc cư lại cách âm cực kỳ tốt. Lúc đầu ảnh vệ đi theo Bùi Thanh Hoằng chỉ loáng thoáng nghe tiếng sáo trúc, ngoài ra còn thêm được mấy từ liên quan đến chuyện giường chiếu, sau thì hoàn toàn không nghe ra âm thanh gì nữa.
Sau khi Bùi Thanh Hoằng đã vào trong hơn một canh giờ, Thái Thúc Lan trong hoàng cung không thể tiếp tục kiềm chế, lập tức phái quân đội Kỳ Lân đi thăm dò. Theo lời mô tả của ảnh vệ, khuy áo hắn lúc đi ra cài nhiều hơn một cái so với lúc đi vào, hơn nữa y phục có chút lộn xộn (vì bên trong giấu sách giáo khoa hắn đã mua bằng một số tiền không nhỏ). Mặt Bùi nhị công tử cũng rất đỏ, hô hấp lại hỗn loạn (hắn vừa đàm luận loại chuyện này trong căn phòng bé tí ngột ngạt lâu như vậy, mặt không đỏ mới là lạ). Y phục của thanh quan Hoa Tễ đứng cạnh hắn thậm chí còn xộc xệch hơn, lồng ngực trắng như tuyết lộ ra hơn phân nửa (lúc Bùi Thanh Hoằng đi vào, Hoa Tễ không phải chưa thử câu dẫn hắn, tuy rằng sau đó chỉ tự rước lấy chết tâm nhưng quần áo trên người vẫn lỏng lẻo lả lơi).
Những chi tiết này đều là thực, ảnh vệ báo cáo lại cho chủ tử nhà mình không thừa không thiếu một từ. Sau khi Bùi Thanh Hoằng rời khỏi Thanh Trúc cư, Lan Mân cũng gấp gáp trở về Bùi phủ, ngồi trong phòng đợi Bùi Thanh Hoằng.
"Đương nhiên là rất quan trọng!" Bùi Thanh Hoằng tức đến mức suýt phì cười.
Thấy Lan Mân quay mặt đi, hắn vươn tay nắm cằm y xoay về phía mình, dịu dàng mà dứt khoát ép y đối diện: "Có lẽ lời của ta đã khiến ngươi hiểu lầm gì rồi. Nhưng ngươi có thể nghe ta nói rõ một lần trước khi chụp mũ, có được không? Nếu ta thật sự muốn nạp thiếp thì đã nạp ngay khi ngươi từ chối ta rồi. Kinh thành này thiếu gì thứ tử dung mạo đẹp đẽ gia thế trong sạch, dựa vào gia thế của ta cùng mấy điều kiện lặt vặt khác thì thiếu gì người cam tâm tình nguyện cùng ta lên giường? Ta phải tự làm khổ mình đi tìm thanh quan chốn trăng hoa làm gì?"
"Vậy ngươi nói xem ngươi đến đó làm gì hả? Còn nói cái gì mà sợ làm ta đau?"
Lan Mân cũng hiểu điều này, chỉ là lửa giận khiến đầu óc y choáng váng hồ đồ, khiến y từ chối nghĩ như vậy. Vừa nghe Bùi Thanh Hoằng giải thích sóng gió trong lồng ngực y đã bắt đầu lặng, thật ra gương mặt Bùi Thanh Hoằng cũng không khó nhìn đến vậy. Thế nhưng ngoài miệng y vẫn chưa chịu buông tha, dù sao thì việc Bùi Thanh Hoằng ra ngoài tìm thú vui vẫn là sự thật, nếu hắn không cho y một lời giải thích hợp lý... Ánh mắt giận dữ của thiếu niên nhiễm thêm một tầng âm u.
Đã bị dồn đến đường này rồi, Bùi Thanh Hoằng không muốn nói cũng phải nói: "Ta đến đó để học tập, Hoa Tễ mà ngươi nói ta chỉ xem là lão sư thôi. Y phục của ta y chưa từng chạm, thật sự là cái gì cũng không làm."
Lan Mân không có vẻ là hài lòng với lý do này: "Chỗ đó có cái gì hay mà học? Nhạc bọn họ đàn cũng toàn là thứ nhạc đồi trụy, tên tiểu quan kia thì làm lão sư cho ngươi trên phương diện nào kia chứ? Hơn nữa còn bắt ngươi đích thân tới tận đó tìm?"
Nếu là đàn, y có thể đàn tốt hơn gấp vạn mấy tên tiểu quan ở đó!
"Ta đã mua vài cuốn sách từ chỗ y, loại sách tranh chỉ mấy nơi đó mới có. Nếu không phải do ngươi từng nói sợ, ta còn cần tới mấy nơi đó học hỏi kinh nghiệm làm gì." Bùi Thanh Hoằng đành thành thật khai hết, chỉ là lúc này tới lượt hắn quay đầu tránh mặt đi, vành tai đỏ bừng giấu sau mái tóc đen ướt nước, ngữ điệu càng về cuối càng lí nhí.
Thấy Lan Mân không nói gì, hắn lại quay sang cao giọng: "Ta đã chép lại hết những gì y nói, ngoài thời gian nghe hát ra đều là ngồi viết ghi chú cả. Nếu ngươi không tin thì cứ đến thư phòng tìm cuốn sổ kia là được, trong thời gian ngắn như vậy ta có thể làm gì kia chứ?"
Nghĩ ra điều gì, Bùi Thanh Hoằng lại nói: "Nếu ta và thanh quan kia thật sự đã làm chuyện gì, chắc chắn trên người sẽ để lại dấu vết đi! Nếu ngươi vẫn không tin, cho rằng ta nói suông thì bây giờ quá tiện đi, để ta trèo lên bờ cho ngươi kiểm tra!"
"Không cần, ta tin rồi. Là ta đã hiểu lầm ngươi." Nếu Lan Mân thực sự bắt Bùi Thanh Hoằng lên bờ cho y nhìn thì không phải y lại càng giống cố tình gây sự trước hay sao. Bùi Thanh Hoằng vốn không cần nói dối y loại chuyện này, là do y quá kích động rồi. Nói thật, y không hề nhớ mình từng nói sợ, cũng hoàn toàn không ngờ đối phương lại đem lời ấy khắc ghi trong lòng.
Lan Mân chưa từng biết cái gì gọi là tình yêu. Tình yêu nam nữ y còn chẳng tin, huống chi nói đến chân tình giữa nam và nam?
Đột nhiên y quên mất, nếu không phải do y quá để tâm thì đã chẳng kích động đến vậy. Đổi lại Nếu người đó là Bùi Diên thì sao? Dù có đi tìm bao nhiêu nam nữ bên ngoài y cũng chẳng buồn quan tâm. Y sẽ chỉ đơn giản lệnh cho thám tử theo dõi càng thêm chặt chẽ, xem xem Tả tướng tự rước họa vào thân thế nào. Nhận ra mình đã kích động thái quá, ngược lại đến lượt Lan Mân đỏ mặt.
Y dường như chưa hoàn toàn tin tưởng, xác nhận lại một lần nữa: "Ngươi, thực sự không hề làm gì tiểu quan kia?"
"Hoàn toàn không!" Bùi Thanh Hoằng lập tức trả lời.
Hắn tựa cắm lên bờ vai trần của người trước mặt, ngữ điệu ủy khuất hàm chứa mấy phần oan ức: "Nếu đổi lại là Tử Giác tới Thanh Trúc cư, ta chắc chắn sẽ thẳng thắn hỏi ngươi, cũng nguyện ý nghe ngươi giải thích. Tử Giác thế mà không tin tưởng ta, thực sự đau lòng chết ta rồi. Quan trọng nhất giữa phu thê chính là hai chữ tin tưởng, vậy mà chút niềm tin cơ bản đối với ta Tử Giác cũng không có..."
"Còn không phải do ngươi thật thà quá đáng sao, thừa nhận như vậy quá là gây hiểu lầm đi!"
Lan Mân nhất định phải tính đủ món nợ lên đầu ảnh vệ. Y nhẹ giọng xin lỗi: "Lần này là do ta không tốt, là ta kích động hiểu lầm ngươi. Hứa với ngươi, sẽ không có lần sau."
"Chuyện đến nước này mà ngươi hứa hẹn hai câu là xong được sao?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Giọng Lan Mân lúc này đặc biệt mềm mỏng.
Ánh mắt Bùi Thanh Hoằng lướt từ cổ xuống phần thân đối phương vẫn còn ngâm trong nước.
"Ngươi... nói thế là có ý gì đây?"
Bùi Thanh Hoằng yên lặng nhìn y, hồi lâu sau bất đắc dĩ thở dài: "Tử Giác thông minh như vậy, sao có thể không hiểu ý của ta chứ."
Lan Mân nhất thời nghẹn lời vì câu trả lời của hắn. Sau một quãng im lặng tiêu hóa câu nói kia, sắc mặt y vẫn khó coi như cũ, cao giọng phẫn nộ.
"Cứ coi là ngươi vì ta đi, nhưng đó cũng không phải là cớ để ngươi lui tới mấy nơi như Thanh Trúc cư? Mộc Chi đây là đang có ý, ngươi đi vui vẻ với tiểu quan kia là vì nghĩ cho ta sao?"
Càng nghĩ, Lan Mân càng chỉ thấy một cỗ trào phúng khó nói. Nếu Bùi Thanh Hoằng là hạng công tử phong lưu như Tô Sầm, y đã chẳng thấy hắn trăng hoa ong bướm là chuyện gì to tát. Nhưng Bùi Thanh Hoằng bảo rằng hắn là có ý tốt với gương mặt quá vô tội khiến đáy lòng y trào lên cảm xúc kì quái không diễn nổi thành lời.
Cái gì mà toàn tâm toàn ý, cái gì mà nam nhân tốt có một không hai? Cuối cùng còn không phải vẫn là không quản nổi hai lạng thịt thân dưới sao? Chỉ dăm ba câu là Bùi Thanh Hoằng đã đổ toàn bộ nguyên do ầm ĩ kia lên đầu y rồi?
Lại còn dám nói cái gì mà vì y? Quả là chó chết.
Lan Mân nhắm mắt định thần rồi mở ra nhìn gương mặt đẹp đẽ kia của Bùi Thanh Hoằng. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, y chỉ thấy trên đó hiện toàn buồn nôn dối trá. Y không thể tiếp tục tắm chung với hắn nữa. Lan Mân liền lần mò xung quanh để đứng dậy, bước lên thềm ôn tuyền, quay lưng rời đi.
Vừa nghe giọng của Lan Mân, Bùi Thanh Hoằng liền biết đối phương đã hiểu lầm rồi. Hắn lập tức triệt để vứt kế hoạch hi ha hai ba câu lấy lòng cho qua chuyện ra sau đầu, trực tiếp đưa tay kéo người trở lại. Lan Mân hoàn toàn không đề phòng, bị một lực dứt khoát kéo lại như vậy trượt chân suýt ngã. Bùi Thanh Hoằng lập tức vươn người ra đỡ trước khi y ngã thẳng xuống ôn tuyền.
"Buông. Ta. Ra!" Gương mặt của Lan Mân hiện lên một tia hung ác.
Bùi Thanh Hoằng buông ra trong một khắc rồi lại lập tức tay vòng qua thắt lưng y, trực tiếp ấn người vào vách tường, ngữ điệu cao hơn bình thường mấy phần: "Ngươi nghe ta giải thích đã!"
Khoảng cách giữa hai người được Bùi Thanh Hoằng giữ vừa đủ, dù đều không mặc quần áo nhưng da thịt không hề đụng chạm. Nhưng ngay cả như vậy, chỉ riêng việc cảm nhận được hơi thở của kẻ kia lướt trên da mặt đã đủ khiến Lan Mân phát ốm.
"Vừa nói rõ ràng rồi còn muốn giải thích cái gì nữa? Cũng không phải là không có người nhìn thấy Bùi đại nhân tự chân bước vào chốn trăng hoa kia? Có người nói cho ta biết ngươi nán lại Thanh Trúc cư hơn một canh giờ mới trở ra, ta khi đó căn bản không tin. Nhưng bây giờ chính ngươi cũng đã thừa nhận rồi. Tâm tư gì đó của ta ngươi cứ coi như đã chết luôn rồi đi. Ý của Bùi đại nhân đã là như vậy, sau này cứ tự nhiên lui tới mấy nơi phong hoa tuyết nguyệt. Ngươi hà tất phải nhọc công dỗ dành Lan mỗ nữa, ta vốn cũng chẳng đáng để Bùi đại nhân hao tâm tổn sức như vậy."
Ai chẳng biết mấy lời ngọt ngào có cánh chỉ là toàn giả dối vô nghĩa. Vẫn nghe người ta nói công tử nhà họ Bùi thông minh hơn người, nhưng những lời vừa rồi của Bùi Thanh Hoằng thật sự khiến y chân chính ngộ ra mình có bao nhiêu ngu xuẩn. Y lúc đầu đã ôm trong lòng một tia hi vọng, nhưng rồi lại nghe Bùi Thanh Hoằng thản nhiên thừa nhận như vậy.
"Quả nhiên Tử Giác từ đầu đã biết chuyện. Mùi thơm ngươi hỏi kia hẳn là thăm dò ta đi."
Ánh nhìn của Bùi Thanh Hoằng xoáy thẳng như muốn xuyên qua đôi mắt trước mặt, hai tay siết chặt tay Lan Mân.
Người như Bùi Thanh Hoằng đi đâu cũng sẽ cùng thu hút sự chú ý. Mấy tú bà ở thanh lâu dù không biết, nhưng sẽ có không ít khách qua lại mấy nơi đó biết hắn. Việc tin tức sớm muộn đến tai Lan Mân cũng nằm trong dự liệu của Bùi Thanh Hoằng.
Tuy từ khi hắn rời khỏi Thanh Trúc cư về đến nhà cũng mất không ít thời gian, nhưng tốc độ lan truyền của tin tức quả thực kinh người. Không biết người nói cho Lan Mân tin này là người qua lại thân thiết với y hay là kẻ hai mặt muốn chia rẽ tình cảm của bọn họ? Có điều thời điểm này thật sự không phù hợp để tra hỏi chi tiết nhỏ như vậy.
"Đúng thế thì sao? Chuyện đấy quan trọng lắm à?"
Bùi Thanh Hoằng tới Thanh Trúc cư đương nhiên là do ảnh vệ báo tin. Bản lĩnh của ảnh vệ thì nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Nếu ảnh vệ thực sự vạn năng, tiểu Hoàng đế đã sớm bị mưu sát vô số lần, dư nghiệt tiền triều lại càng không biết đã chết bao nhiêu lần.
Để bồi dưỡng ra một sát thủ hoặc một ảnh vệ truy dấu tinh nhuệ, hoàng gia phải hao phí biết bao nhân lực, vũ lực cùng tài lực. Thông thường người được an bài bên cạnh các đại thần chỉ là thám tử bình thường, còn ảnh vệ bên người Bùi Thanh Hoằng lại có võ công cao cường, giỏi nhất là chiến đấu.
Bùi Thanh Hoằng là người thừa kế rất được gia tộc coi trọng, lúc hắn ra ngoài tưởng như chỉ có một mình, nhưng thực tế còn có một người luôn theo sau bảo vệ. Khi nào Bùi Thanh Hoằng ra ngoài một mình, ám vệ sẽ khéo léo ẩn nấp trong đám đông để phòng ngừa những tình huống bất ngờ có thể xảy ra.
Thế gia* không thể sánh với hoàng thất, thần tử cũng không thể tự ý huấn luyện ám vệ quá số lượng được cho phép. Bằng không chắc chắn sẽ bị nghi ngờ, bị chụp cái mũ mưu phản lên đầu lúc nào không hay biết. Cho nên thế gia gốc gác thâm hậu bình thường không thể bồi dưỡng quá mười ám vệ, bình thường cũng chỉ có một hai người đi theo Bùi Thanh Hoằng.
*Thế gia: nhà làm quan.
Để đảm bảo tính riêng tư của chủ tử, bọn họ chỉ theo sát phía sau bảo vệ mà thôi. Hơn nữa trong hầu hết các trường hợp, bọn họ chỉ bám theo như cái bóng, hơn nữa còn duy trì khoảng cách nhất định. Chỉ khi tính mạng của người được bảo vệ bị đe dọa hoặc có khả năng dẫn đến tàn tật bọn họ mới hành động, chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng tới cuộc sống của người được bảo vệ.
Nhiệm vụ chính của ảnh vệ được Lan Mân an bài bên cạnh Bùi Thanh Hoằng cũng giống như những ám vệ của Bùi gia, đó là giữ an toàn cho Bùi Thanh Hoằng chứ không phải theo dõi hắn. Hơn nữa vì có ảnh vệ của Bùi gia ở đó, đặc biệt là khi Bùi Thanh Hoằng làm chuyện gì có tính bí mật cao, người y phái đi hoàn toàn không thể biết nhất cử nhất động trong phòng.
"Mộc Chi đây nếu đã muốn nạp Hoa Tễ hay Nguyệt Linh gì đó làm thiếp rồi thì ta đây muốn cản cũng nổi, chỉ là xin đừng có đổ hết lên đầu ta. Nếu thấy ta chướng mắt, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nữa."
Lời nói của Lan Mân kì thực hàm chứa tủi thân vô hạn. Nếu là thân phận này của y thì nói như vậy cũng không có gì kỳ lạ. Lan Mân thầm nghĩ, thế mà lúc đó mình còn dặn dò quân Kỳ Lân nếu gặp Bùi Thanh Hoằng thì phải thả người ngay, bây giờ trong lòng lại không khỏi hối hận. Sớm biết thế này y đã mặc kệ cho hắn ngồi trong nhà lao cùng mấy khách làng chơi kia cho rồi. Bàn tay đặt trên tường của Lan Mân cuộn chặt thành nắm đấm ở nơi khuất tầm mắt Bùi Thanh Hoằng, sắc mặt tối sầm đến nhỏ ra mực.
Nếu lúc ấy y không mềm lòng thì tốt rồi!
Tin tức do ảnh vệ truyền đến cho biết, Bùi Thanh Hoằng và Tô Sầm đã cùng nhau vào Thanh Trúc cư. Nơi ấy có một người tên là Hoa Tễ ra sức câu dẫn lôi kéo, cả người như muốn dán chặt lên Bùi Thanh Hoằng vậy. Đã thế, sau sự cố đổ rượu Bùi Thanh Hoằng còn vào phòng riêng của thanh quan tên Hoa Tễ kia nữa. Nơi ong bay bướm lượn luôn là chỗ tốt nhất để nghe ngóng tin tức. Đường đường là Thái thượng hoàng tai mắt gài khắp nơi trong thiên hạ, Thái Thúc Lan đương nhiên hiểu rõ quy tắc ở Thanh Trúc cư.
Bước chân vào gian của thanh quan treo thẻ hành nghề, tám chín phần là do muốn người trong phòng.
Lầu hai Thanh Trúc cư lại cách âm cực kỳ tốt. Lúc đầu ảnh vệ đi theo Bùi Thanh Hoằng chỉ loáng thoáng nghe tiếng sáo trúc, ngoài ra còn thêm được mấy từ liên quan đến chuyện giường chiếu, sau thì hoàn toàn không nghe ra âm thanh gì nữa.
Sau khi Bùi Thanh Hoằng đã vào trong hơn một canh giờ, Thái Thúc Lan trong hoàng cung không thể tiếp tục kiềm chế, lập tức phái quân đội Kỳ Lân đi thăm dò. Theo lời mô tả của ảnh vệ, khuy áo hắn lúc đi ra cài nhiều hơn một cái so với lúc đi vào, hơn nữa y phục có chút lộn xộn (vì bên trong giấu sách giáo khoa hắn đã mua bằng một số tiền không nhỏ). Mặt Bùi nhị công tử cũng rất đỏ, hô hấp lại hỗn loạn (hắn vừa đàm luận loại chuyện này trong căn phòng bé tí ngột ngạt lâu như vậy, mặt không đỏ mới là lạ). Y phục của thanh quan Hoa Tễ đứng cạnh hắn thậm chí còn xộc xệch hơn, lồng ngực trắng như tuyết lộ ra hơn phân nửa (lúc Bùi Thanh Hoằng đi vào, Hoa Tễ không phải chưa thử câu dẫn hắn, tuy rằng sau đó chỉ tự rước lấy chết tâm nhưng quần áo trên người vẫn lỏng lẻo lả lơi).
Những chi tiết này đều là thực, ảnh vệ báo cáo lại cho chủ tử nhà mình không thừa không thiếu một từ. Sau khi Bùi Thanh Hoằng rời khỏi Thanh Trúc cư, Lan Mân cũng gấp gáp trở về Bùi phủ, ngồi trong phòng đợi Bùi Thanh Hoằng.
"Đương nhiên là rất quan trọng!" Bùi Thanh Hoằng tức đến mức suýt phì cười.
Thấy Lan Mân quay mặt đi, hắn vươn tay nắm cằm y xoay về phía mình, dịu dàng mà dứt khoát ép y đối diện: "Có lẽ lời của ta đã khiến ngươi hiểu lầm gì rồi. Nhưng ngươi có thể nghe ta nói rõ một lần trước khi chụp mũ, có được không? Nếu ta thật sự muốn nạp thiếp thì đã nạp ngay khi ngươi từ chối ta rồi. Kinh thành này thiếu gì thứ tử dung mạo đẹp đẽ gia thế trong sạch, dựa vào gia thế của ta cùng mấy điều kiện lặt vặt khác thì thiếu gì người cam tâm tình nguyện cùng ta lên giường? Ta phải tự làm khổ mình đi tìm thanh quan chốn trăng hoa làm gì?"
"Vậy ngươi nói xem ngươi đến đó làm gì hả? Còn nói cái gì mà sợ làm ta đau?"
Lan Mân cũng hiểu điều này, chỉ là lửa giận khiến đầu óc y choáng váng hồ đồ, khiến y từ chối nghĩ như vậy. Vừa nghe Bùi Thanh Hoằng giải thích sóng gió trong lồng ngực y đã bắt đầu lặng, thật ra gương mặt Bùi Thanh Hoằng cũng không khó nhìn đến vậy. Thế nhưng ngoài miệng y vẫn chưa chịu buông tha, dù sao thì việc Bùi Thanh Hoằng ra ngoài tìm thú vui vẫn là sự thật, nếu hắn không cho y một lời giải thích hợp lý... Ánh mắt giận dữ của thiếu niên nhiễm thêm một tầng âm u.
Đã bị dồn đến đường này rồi, Bùi Thanh Hoằng không muốn nói cũng phải nói: "Ta đến đó để học tập, Hoa Tễ mà ngươi nói ta chỉ xem là lão sư thôi. Y phục của ta y chưa từng chạm, thật sự là cái gì cũng không làm."
Lan Mân không có vẻ là hài lòng với lý do này: "Chỗ đó có cái gì hay mà học? Nhạc bọn họ đàn cũng toàn là thứ nhạc đồi trụy, tên tiểu quan kia thì làm lão sư cho ngươi trên phương diện nào kia chứ? Hơn nữa còn bắt ngươi đích thân tới tận đó tìm?"
Nếu là đàn, y có thể đàn tốt hơn gấp vạn mấy tên tiểu quan ở đó!
"Ta đã mua vài cuốn sách từ chỗ y, loại sách tranh chỉ mấy nơi đó mới có. Nếu không phải do ngươi từng nói sợ, ta còn cần tới mấy nơi đó học hỏi kinh nghiệm làm gì." Bùi Thanh Hoằng đành thành thật khai hết, chỉ là lúc này tới lượt hắn quay đầu tránh mặt đi, vành tai đỏ bừng giấu sau mái tóc đen ướt nước, ngữ điệu càng về cuối càng lí nhí.
Thấy Lan Mân không nói gì, hắn lại quay sang cao giọng: "Ta đã chép lại hết những gì y nói, ngoài thời gian nghe hát ra đều là ngồi viết ghi chú cả. Nếu ngươi không tin thì cứ đến thư phòng tìm cuốn sổ kia là được, trong thời gian ngắn như vậy ta có thể làm gì kia chứ?"
Nghĩ ra điều gì, Bùi Thanh Hoằng lại nói: "Nếu ta và thanh quan kia thật sự đã làm chuyện gì, chắc chắn trên người sẽ để lại dấu vết đi! Nếu ngươi vẫn không tin, cho rằng ta nói suông thì bây giờ quá tiện đi, để ta trèo lên bờ cho ngươi kiểm tra!"
"Không cần, ta tin rồi. Là ta đã hiểu lầm ngươi." Nếu Lan Mân thực sự bắt Bùi Thanh Hoằng lên bờ cho y nhìn thì không phải y lại càng giống cố tình gây sự trước hay sao. Bùi Thanh Hoằng vốn không cần nói dối y loại chuyện này, là do y quá kích động rồi. Nói thật, y không hề nhớ mình từng nói sợ, cũng hoàn toàn không ngờ đối phương lại đem lời ấy khắc ghi trong lòng.
Lan Mân chưa từng biết cái gì gọi là tình yêu. Tình yêu nam nữ y còn chẳng tin, huống chi nói đến chân tình giữa nam và nam?
Đột nhiên y quên mất, nếu không phải do y quá để tâm thì đã chẳng kích động đến vậy. Đổi lại Nếu người đó là Bùi Diên thì sao? Dù có đi tìm bao nhiêu nam nữ bên ngoài y cũng chẳng buồn quan tâm. Y sẽ chỉ đơn giản lệnh cho thám tử theo dõi càng thêm chặt chẽ, xem xem Tả tướng tự rước họa vào thân thế nào. Nhận ra mình đã kích động thái quá, ngược lại đến lượt Lan Mân đỏ mặt.
Y dường như chưa hoàn toàn tin tưởng, xác nhận lại một lần nữa: "Ngươi, thực sự không hề làm gì tiểu quan kia?"
"Hoàn toàn không!" Bùi Thanh Hoằng lập tức trả lời.
Hắn tựa cắm lên bờ vai trần của người trước mặt, ngữ điệu ủy khuất hàm chứa mấy phần oan ức: "Nếu đổi lại là Tử Giác tới Thanh Trúc cư, ta chắc chắn sẽ thẳng thắn hỏi ngươi, cũng nguyện ý nghe ngươi giải thích. Tử Giác thế mà không tin tưởng ta, thực sự đau lòng chết ta rồi. Quan trọng nhất giữa phu thê chính là hai chữ tin tưởng, vậy mà chút niềm tin cơ bản đối với ta Tử Giác cũng không có..."
"Còn không phải do ngươi thật thà quá đáng sao, thừa nhận như vậy quá là gây hiểu lầm đi!"
Lan Mân nhất định phải tính đủ món nợ lên đầu ảnh vệ. Y nhẹ giọng xin lỗi: "Lần này là do ta không tốt, là ta kích động hiểu lầm ngươi. Hứa với ngươi, sẽ không có lần sau."
"Chuyện đến nước này mà ngươi hứa hẹn hai câu là xong được sao?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Giọng Lan Mân lúc này đặc biệt mềm mỏng.
Ánh mắt Bùi Thanh Hoằng lướt từ cổ xuống phần thân đối phương vẫn còn ngâm trong nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.