Lấy Vợ Lấy Phải Thái Thượng Hoàng
Chương 81: Vi thần xin đi giết giặc
Trường Nhạc Tư Ương
30/09/2020
Vài giờ sau khi tin tức Tề vương mưu phản được truyền đến, những quan to quý tộc nên nhận được tin đều đã nhận được. Đương nhiên tin này được che giấu rất kĩ khỏi lê dân bách tính, kẻo khiến tâm dân bạo động, làm lung lay cả tâm quân nơi tiền phương.
Lúc thượng triều sáng hôm sau, quần thần không thảo luận về những chuyện vặt vãnh như mọi ngày, bậc quân vương là tiểu Hoàng đế và Thái thuợng hoàng cũng đến sớm hơn bình thường. Trên Kim Loan điện, người phụ trách báo cáo chiến sự của dịch trạm dâng thư tín khẩn tám trăm dặm lên: "Báo, phản quân Tề vương đã đánh hạ thành trì cuối cùng của Tấn Vân. Đại tướng quân Lý Kỳ Nguyên trấn quân cùng tiết độ sứ Huề Châu Vương Vi Vũ đã dẫn theo năm vạn đại quân đánh chặn đội ngũ của phản tặc Tề vương tại thành Yến Lý!"
Vừa nghe sứ giả báo cáo, toàn bộ triều đình lập tức sôi trào. Người nào người nấy bàn luận về biện pháp chống lại phản tặc, có người vẫn cảm thấy việc Tề vương tạo phản thật khó có thể tin nổi.
Hôm qua Bùi Thanh Hoằng đã biết tin, vì vậy không hề kích động như đám người này. Ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào gáy Bùi Diên đứng trước, không nhận ra chốc chốc ánh mắt Thái Thúc Lan lại dừng trên người mình.
Chợt, một quan viên họ Bành lên tiếng: "Bệ hạ minh giám! Sao Tề vương trung liệt đột nhiên lại làm phản chứ? Có khi nào là tiền phương nhầm rồi hay không?"
Hắn ta vừa nói câu này, lập tức có quan viên phản bác lại: "Đây chính là tin khẩn tám trăm dặm, ai dám lấy chuyện này ra đùa? Chiến sự tiền phương căng thẳng, nếu ngài còn tốn thời gian đứng đây chất vấn về tính chân thực làm chậm trễ thời cơ, không biết Bành đại nhân đây có gánh nổi hậu quả quân sĩ bỏ mạng, bách tính lưu lạc hay không? Hay là, Bành đại nhân giao hảo với phản tặc kia?"
Nghe được câu này, quan viên đầu tiên lập tức bị sặc: "Ngươi nói ai giao hảo với phản tặc? Ta nói vậy còn không phải vì thanh danh trước đây của Tề vương quá tốt sao?"
Khi hắn ta lớn tiếng phản bác lại, vừa vặn nhận được một ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống của vị ngồi phía trên. Ánh mắt kia không mang theo chút hơi ấm nào khiến hắn ta lạnh đến nỗi toàn bộ da gà dựng đứng. Toàn thân hắn ta không khống chế nổi run rẩy lẩy bẩy, không dám phát ra âm thanh nào, sợ mình bị Thái thượng hoàng cho là đồng đảng của phản tặc.
Sau khi làm Thái phó, vị trị đứng của Bùi Thanh Hoằng rất gần với Bùi Diên. Hai cha con chỉ đứng đó, yên lặng không nói một lời. Hoàn toàn không giống những đại thần khác, hoặc là tranh cãi đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, hoặc là bàn đến trên trời dưới biển.
"Thế các vị ái khanh đã bàn luận ra kế sách chống lại kẻ địch chưa?" Ánh mắt của Thái Thúc Lan dừng trên người Bùi Thanh Hoằng một lát rồi đảo qua triều thần đang đấu đá túi bụi. Một câu này lập tức khiến toàn bộ Kim Loan điện yên tĩnh trở lại.
"Chiến sự tiền phương căng thẳng, vị ái khanh nào nguyện ý xuất chinh giành lại lãnh thổ Đại Lam ta?"
Câu nói này thốt ra, chúng thần càng yên lặng. Trong số bá quan văn võ, lợi hại nhất chính là quan văn, công phu miệng lưỡi của bọn họ cực kỳ lợi hại. Nhưng nói tới đánh trận thật sự trên chiến trường, bọn họ chỉ biết lý luận suông. Nếu thua trận chắc chắn sẽ phải hứng chịu trách cực kỳ khủng khiếp, đừng nói đến việc có giữ được mũ cánh chuồn trên đầu hay không, làm không tốt thì ngay cả mạng cũng không còn. Nào có ai nguyện ý làm mấy việc hao công tổn sức mà không có kết quả.
Về phần quan võ, tuy hàng năm đều có võ tướng mới được đưa vào triều đình, nhưng có thể đấu võ không có nghĩa là biết hành quân đánh trận. Những quan võ lớn tuổi chút cũng thừa biết sự lợi hại của Tề vương.
Tề vương không giống với Thái thượng hoàng. Thái Thúc Lan là thứ tử của Kiến Long đế, có quan hệ chú cháu máu mủ thân thích với đương kim Hoàng thượng. Tuy tiểu Hoàng đế cũng gọi Tề vương một tiếng vương thúc, nhưng Tề vương không mang họ Thái Thúc mà là họ Đường. Gia thế cùng địa vị vương gia của gã đều là kế thừa từ phụ thân, bản thân hoàn toàn không có quan hệ máu mủ với hoàng thất.
Đúng như Bành đại nhân đã nói, Tề vương là vương khác họ, đời sau lại càng trung liệt. Năm đó tổ phụ Tề vương theo Kiến Long đế chinh phạt bốn phương, vì Đại Lam mà khai cương khoách thổ, lập được công lao hiển hách. Sau khi già đi ông đã trao lại binh quyền trong tay, ông chính là phụ thân của Tề vương tạo phản hiện giờ. Chính vì Tề gia cả nhà trung liệt nên Tề vương hiện tại Đường Minh Uy mới được Hoàng đế coi trọng, tuy không nắm quyền cao chức trọng trên triều đình nhưng trong tay cũng có tới mấy chục vạn đại quân. Có tinh binh có vũ khí, việc tạo phản cũng có thể nói là đáng để đánh cược một lần.
Nhưng rất nhiều người vẫn chẳng buồn để việc Tề vương tạo phản vào mắt: "Dưới sự cai quản của bệ hạ, Đại Lam ta quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, mười hai thành Tấn Vân sở dĩ bị đánh bại chỉ vì những quan viên trông coi thành trì chưa tận lực chống cự. Tấn Vân cách kinh thành xa như vậy, chỉ cần quân thần đồng lòng, phản tặc chắc chắn sẽ bị hạ gục trước khi chúng kịp đến kinh thành!"
"Lý đại nhân nói rất đúng! Chỉ là một loạn thần tặc tử, nào có bản lĩnh làm dao động giang sơn xã tắc Đại Lam ta? Chúng ta dốc lòng dốc sức phục vụ Đại Lam, chỉ là nay đã cao tuổi, lực bất tòng tâm. E là không thể lên chiến trường, không có cách nào tận mắt trông thấy cảnh tượng quân địch bị đánh tới liên tục bại lui." Mấy quan viên này không ngừng ca tụng đến mức lưỡi nở hoa sen rực rỡ, như thể mình thật sự rất muốn ra chiến trường mà không được.
Quan võ cũng muốn tỏ thái độ nhưng lại không dám hé răng nói nửa lời. Thứ nhất là vì bọn họ ăn nói vụng về không dám phán lung tung, thứ hai là trong lòng đang âm thầm sợ hãi nếu đối đầu cùng Tề vương sẽ bị gã một đao chém đứt đầu. Ngược lại, có mấy người trẻ tuổi nhiệt tình, huyết khí phương cương ngỏ ý ngay trước mặt mọi người: "Vi thân Chu Thế Minh nguyện ý vì bệ hạ san sẻ ưu phiền, lên chiến trường đánh gục phản tặc Đường Minh Uy!" Lúc này bọn họ không còn gọi Tề vương là vương gia nữa. Là một loạn thần tặc tử, Tề vương thậm chí còn không đủ tư cách để bọn họ gọi thẳng tên.
Ánh mắt Thái thượng hoàng lần nữa chuyển sang thân hình đứng nghiêm như tùng bách của Bùi Thanh Hoằng. Ngoài lúc ở nhà, trên triều đình về cơ bản hắn cũng coi y như không khí. Tuy lúc Thái Thúc Lan hỏi đối phương sẽ cung cung kính kính trả lời, nhưng đã biết thân phận của y mà Bùi Thanh Hoằng vẫn cung kính như vậy mới càng khiến lòng Thái Thúc Lan buồn phiền.
Khi mới vào Bùi gia, y từng nghĩ nếu có một ngày Bùi Thanh Hoằng biết thân phận của mình, nếu hắn vẫn cung cung kính kính như cũ thì y sẽ giữ người này lại, nhưng nếu ỷ mình là phu quân của y, được sủng mà kiêu thì y tuyệt đối sẽ không nương tay với đối phương.
Không ngờ, bây giờ xui xẻo bị Bùi Thanh Hoằng phát hiện thân phận, phản ứng này của đối phương lại khiến lòng y khó chịu không thôi. Nếu hắn thật sự ỷ mình được sủng mà kiêu thì Thái Thúc Lan còn mừng không kịp. Sau khi ánh mắt dừng trên người Bùi Thanh Hoằng hồi lâu, y chuyển sang Bùi Diên đứng trên hắn: "Không biết Bùi tả tướng có cao kiến gì?"
Trên triều đình chỉ có ba người họ Bùi. Bùi Diên và Bùi Thanh Hoằng đứng rất gần nhau, khi chọn người y chỉ có thể dùng chức vị mà phân biệt chứ không thể mở miệng gọi một tiếng Bùi ái khanh.
Hôm nay Bùi Diên có vẻ ngẩn ngơ. Hôm qua thân thể ông suy nhược, Tề vương lại đột nhiên mưu phản hại ông cả đêm ngủ không yên. Vốn dĩ là dáng vẻ nhanh nhẹn phong độ, hiện tại có thoa bao nhiêu lớp phấn cũng không giấu nổi vẻ tiều tụy trên mặt. Khi người báo tin vào Kim Loan điện, ông nhịn không được nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thái thượng hoàng. Càng nhìn lại càng thấy nam nhân kia thật giống con dâu của mình, càng nhìn lại càng thấy thần thái của hai người như được chạm trổ từ cùng một khuôn.
Ông còn đang ngẩn người thì đột nhiên bị nhắc tên, lúc Thái Thúc Lan gọi Bùi Diên không kịp phản ứng. Đến khi Bùi Thanh Hoằng ghé sát vào thì thầm mấy câu ông mới cuống quýt bái một cái, trình bày ngắn gọn ý kiến của mình: "Vi thần cảm thấy, phản tặc này đương nhiên phải tru diệt. Có điều Tề vương Đường Minh Uy này tính cách thô lỗ, nhiều đời trung liệt, lúc trước chính vì tính cách chất phác, trung quân ái quốc nên mới được bệ hạ trọng dụng. Mặc dù thần không có giao tình quá sâu với phản tặc Đường Minh Uy, nhưng cũng biết có nhiều thứ không thể làm giả. Toàn bộ Đường gia đều trung liệt, thần cho rằng, sợ là Đường Minh Uy đã bị kẻ nào xúi giục. Đều nói bắt giặc phải bắt vua trước, thần nghĩ cuộc chiến này nhất định phải đánh, nhưng quan trọng nhất là phải bắt sống phản tặc Đường Minh Uy, dụ người đứng sau sai sử gã ra."
"Tả tướng đại nhân nói rất đúng, Đường Minh Uy chắc chắn là bị kẻ gian xúi giục." Kỳ thật trong bá quan văn võ cũng có vài người giao hảo với Đường Minh Uy, chỉ là ban nãy ai ai cũng nhao nhao đến kịch liệt khiến bọn họ không dám tùy tiện phát biểu, sợ mình bị gắn liền với hai chữ phản tặc. Đến lúc ấy nếu người khác tùy tiện giội nước bẩn thì con đường làm quan của bọn họ coi như bị hủy hoại hoàn toàn. Lúc này Bùi Diên cho Đường Minh Uy một cái thang để trèo xuống, bọn họ đương nhiên phải phụ họa mấy câu, tuy nhiên cũng không dám liều lĩnh nói thêm gì.
"Lời của Bùi ái khanh quả thực có mầy phần đạo lý." Đầu tiên Thái Thúc Lan tán dương những người sẵn lòng ra tiền tuyến để chống lại phản tặc một phen, sau đó sắp xếp chức vị tạm thời cho mấy người này. Cuối cùng y quyết định vị trí binh mã Đại nguyên soái và binh mã Phó nguyên soái. Người đảm nhiệm binh mã Phó nguyên soái không phải người nào xa lạ mà chính là cha đẻ của tân Hoàng hậu, là đương kim quốc trượng.
Lúc công công phụ trách ghi chép lanh lảnh đọc thánh chỉ của Thái thuợng hoàng, tiểu Hoàng đế siết chặt lấy long ỷ với sắc mặt cực kỳ khó coi. Khi tin Tề vương phản loạn truyền đến cậu đã hoàn toàn để lộ sự hoang mang lo sợ. Ban đầu thật vất vả mới có thể thành lập uy tín trên triều đình, tận lực nắm lấy một ít quyền lực. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chút quyền lực ấy cũng chỉ là rò rỉ khỏi bàn tay của Thái thượng hoàng như một sự bố thí.
Thái Thúc Việt từng kỳ vọng rất cao vào việc Tề vương phản loạn. Có thể nói Tề vương có năng lực chống lại triều đình, cậu có thể nhân cơ hội này mà tranh thủ ít nhiều từ Thái thuợng hoàng. Nhưng bây giờ tên Đường Minh Uy này khiến cậu cảm nhận được sự sỉ nhục sâu sắc cùng cảm giác thất bại, việc nhạc phụ bị phái ra chiến trường - đã vậy còn bị binh mã Đại nguyên soái đàn áp - khiến cậu càng cảm thấy bất lực.
Cách Thái Thúc Lan cố ý an bài binh mã Đại nguyên soái và quốc trượng của cậu có một nút thắt không thể tháo gỡ. Đại nguyên soái đúng là một vị tướng tốt, cũng là lão thần mười phần uy tín trong quân đội. Ông ta tuyệt đối sẽ không vì ân oán cá nhân mà làm tổn hại đến đại cục, nhưng nếu có thể sẽ tận lực khiến đối thủ không được yên ổn trong quân đội.
Thái Thúc Việt cực lực khống chế sự run rẩy của cơ thể và biểu cảm trên gương mặt. Thời điểm này cậu càng cảm thấy thống hận vì sao mình lại vô dụng đến vậy, đôi môi mỏng gần như bị cắn tới bật máu.
Sau khi việc lựa chọn người ra trận gần kết thúc, Bùi Thanh Hoằng một mực trầm mặc không nói một lời đột nhiên bước sang phải hai bước, lên tiếng: "Vi thần sẵn lòng phục vụ đất nước, bắt sống phản tặc Tề vương."
Lúc thượng triều sáng hôm sau, quần thần không thảo luận về những chuyện vặt vãnh như mọi ngày, bậc quân vương là tiểu Hoàng đế và Thái thuợng hoàng cũng đến sớm hơn bình thường. Trên Kim Loan điện, người phụ trách báo cáo chiến sự của dịch trạm dâng thư tín khẩn tám trăm dặm lên: "Báo, phản quân Tề vương đã đánh hạ thành trì cuối cùng của Tấn Vân. Đại tướng quân Lý Kỳ Nguyên trấn quân cùng tiết độ sứ Huề Châu Vương Vi Vũ đã dẫn theo năm vạn đại quân đánh chặn đội ngũ của phản tặc Tề vương tại thành Yến Lý!"
Vừa nghe sứ giả báo cáo, toàn bộ triều đình lập tức sôi trào. Người nào người nấy bàn luận về biện pháp chống lại phản tặc, có người vẫn cảm thấy việc Tề vương tạo phản thật khó có thể tin nổi.
Hôm qua Bùi Thanh Hoằng đã biết tin, vì vậy không hề kích động như đám người này. Ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng vào gáy Bùi Diên đứng trước, không nhận ra chốc chốc ánh mắt Thái Thúc Lan lại dừng trên người mình.
Chợt, một quan viên họ Bành lên tiếng: "Bệ hạ minh giám! Sao Tề vương trung liệt đột nhiên lại làm phản chứ? Có khi nào là tiền phương nhầm rồi hay không?"
Hắn ta vừa nói câu này, lập tức có quan viên phản bác lại: "Đây chính là tin khẩn tám trăm dặm, ai dám lấy chuyện này ra đùa? Chiến sự tiền phương căng thẳng, nếu ngài còn tốn thời gian đứng đây chất vấn về tính chân thực làm chậm trễ thời cơ, không biết Bành đại nhân đây có gánh nổi hậu quả quân sĩ bỏ mạng, bách tính lưu lạc hay không? Hay là, Bành đại nhân giao hảo với phản tặc kia?"
Nghe được câu này, quan viên đầu tiên lập tức bị sặc: "Ngươi nói ai giao hảo với phản tặc? Ta nói vậy còn không phải vì thanh danh trước đây của Tề vương quá tốt sao?"
Khi hắn ta lớn tiếng phản bác lại, vừa vặn nhận được một ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống của vị ngồi phía trên. Ánh mắt kia không mang theo chút hơi ấm nào khiến hắn ta lạnh đến nỗi toàn bộ da gà dựng đứng. Toàn thân hắn ta không khống chế nổi run rẩy lẩy bẩy, không dám phát ra âm thanh nào, sợ mình bị Thái thượng hoàng cho là đồng đảng của phản tặc.
Sau khi làm Thái phó, vị trị đứng của Bùi Thanh Hoằng rất gần với Bùi Diên. Hai cha con chỉ đứng đó, yên lặng không nói một lời. Hoàn toàn không giống những đại thần khác, hoặc là tranh cãi đến mức mặt đỏ tới tận mang tai, hoặc là bàn đến trên trời dưới biển.
"Thế các vị ái khanh đã bàn luận ra kế sách chống lại kẻ địch chưa?" Ánh mắt của Thái Thúc Lan dừng trên người Bùi Thanh Hoằng một lát rồi đảo qua triều thần đang đấu đá túi bụi. Một câu này lập tức khiến toàn bộ Kim Loan điện yên tĩnh trở lại.
"Chiến sự tiền phương căng thẳng, vị ái khanh nào nguyện ý xuất chinh giành lại lãnh thổ Đại Lam ta?"
Câu nói này thốt ra, chúng thần càng yên lặng. Trong số bá quan văn võ, lợi hại nhất chính là quan văn, công phu miệng lưỡi của bọn họ cực kỳ lợi hại. Nhưng nói tới đánh trận thật sự trên chiến trường, bọn họ chỉ biết lý luận suông. Nếu thua trận chắc chắn sẽ phải hứng chịu trách cực kỳ khủng khiếp, đừng nói đến việc có giữ được mũ cánh chuồn trên đầu hay không, làm không tốt thì ngay cả mạng cũng không còn. Nào có ai nguyện ý làm mấy việc hao công tổn sức mà không có kết quả.
Về phần quan võ, tuy hàng năm đều có võ tướng mới được đưa vào triều đình, nhưng có thể đấu võ không có nghĩa là biết hành quân đánh trận. Những quan võ lớn tuổi chút cũng thừa biết sự lợi hại của Tề vương.
Tề vương không giống với Thái thượng hoàng. Thái Thúc Lan là thứ tử của Kiến Long đế, có quan hệ chú cháu máu mủ thân thích với đương kim Hoàng thượng. Tuy tiểu Hoàng đế cũng gọi Tề vương một tiếng vương thúc, nhưng Tề vương không mang họ Thái Thúc mà là họ Đường. Gia thế cùng địa vị vương gia của gã đều là kế thừa từ phụ thân, bản thân hoàn toàn không có quan hệ máu mủ với hoàng thất.
Đúng như Bành đại nhân đã nói, Tề vương là vương khác họ, đời sau lại càng trung liệt. Năm đó tổ phụ Tề vương theo Kiến Long đế chinh phạt bốn phương, vì Đại Lam mà khai cương khoách thổ, lập được công lao hiển hách. Sau khi già đi ông đã trao lại binh quyền trong tay, ông chính là phụ thân của Tề vương tạo phản hiện giờ. Chính vì Tề gia cả nhà trung liệt nên Tề vương hiện tại Đường Minh Uy mới được Hoàng đế coi trọng, tuy không nắm quyền cao chức trọng trên triều đình nhưng trong tay cũng có tới mấy chục vạn đại quân. Có tinh binh có vũ khí, việc tạo phản cũng có thể nói là đáng để đánh cược một lần.
Nhưng rất nhiều người vẫn chẳng buồn để việc Tề vương tạo phản vào mắt: "Dưới sự cai quản của bệ hạ, Đại Lam ta quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa, mười hai thành Tấn Vân sở dĩ bị đánh bại chỉ vì những quan viên trông coi thành trì chưa tận lực chống cự. Tấn Vân cách kinh thành xa như vậy, chỉ cần quân thần đồng lòng, phản tặc chắc chắn sẽ bị hạ gục trước khi chúng kịp đến kinh thành!"
"Lý đại nhân nói rất đúng! Chỉ là một loạn thần tặc tử, nào có bản lĩnh làm dao động giang sơn xã tắc Đại Lam ta? Chúng ta dốc lòng dốc sức phục vụ Đại Lam, chỉ là nay đã cao tuổi, lực bất tòng tâm. E là không thể lên chiến trường, không có cách nào tận mắt trông thấy cảnh tượng quân địch bị đánh tới liên tục bại lui." Mấy quan viên này không ngừng ca tụng đến mức lưỡi nở hoa sen rực rỡ, như thể mình thật sự rất muốn ra chiến trường mà không được.
Quan võ cũng muốn tỏ thái độ nhưng lại không dám hé răng nói nửa lời. Thứ nhất là vì bọn họ ăn nói vụng về không dám phán lung tung, thứ hai là trong lòng đang âm thầm sợ hãi nếu đối đầu cùng Tề vương sẽ bị gã một đao chém đứt đầu. Ngược lại, có mấy người trẻ tuổi nhiệt tình, huyết khí phương cương ngỏ ý ngay trước mặt mọi người: "Vi thân Chu Thế Minh nguyện ý vì bệ hạ san sẻ ưu phiền, lên chiến trường đánh gục phản tặc Đường Minh Uy!" Lúc này bọn họ không còn gọi Tề vương là vương gia nữa. Là một loạn thần tặc tử, Tề vương thậm chí còn không đủ tư cách để bọn họ gọi thẳng tên.
Ánh mắt Thái thượng hoàng lần nữa chuyển sang thân hình đứng nghiêm như tùng bách của Bùi Thanh Hoằng. Ngoài lúc ở nhà, trên triều đình về cơ bản hắn cũng coi y như không khí. Tuy lúc Thái Thúc Lan hỏi đối phương sẽ cung cung kính kính trả lời, nhưng đã biết thân phận của y mà Bùi Thanh Hoằng vẫn cung kính như vậy mới càng khiến lòng Thái Thúc Lan buồn phiền.
Khi mới vào Bùi gia, y từng nghĩ nếu có một ngày Bùi Thanh Hoằng biết thân phận của mình, nếu hắn vẫn cung cung kính kính như cũ thì y sẽ giữ người này lại, nhưng nếu ỷ mình là phu quân của y, được sủng mà kiêu thì y tuyệt đối sẽ không nương tay với đối phương.
Không ngờ, bây giờ xui xẻo bị Bùi Thanh Hoằng phát hiện thân phận, phản ứng này của đối phương lại khiến lòng y khó chịu không thôi. Nếu hắn thật sự ỷ mình được sủng mà kiêu thì Thái Thúc Lan còn mừng không kịp. Sau khi ánh mắt dừng trên người Bùi Thanh Hoằng hồi lâu, y chuyển sang Bùi Diên đứng trên hắn: "Không biết Bùi tả tướng có cao kiến gì?"
Trên triều đình chỉ có ba người họ Bùi. Bùi Diên và Bùi Thanh Hoằng đứng rất gần nhau, khi chọn người y chỉ có thể dùng chức vị mà phân biệt chứ không thể mở miệng gọi một tiếng Bùi ái khanh.
Hôm nay Bùi Diên có vẻ ngẩn ngơ. Hôm qua thân thể ông suy nhược, Tề vương lại đột nhiên mưu phản hại ông cả đêm ngủ không yên. Vốn dĩ là dáng vẻ nhanh nhẹn phong độ, hiện tại có thoa bao nhiêu lớp phấn cũng không giấu nổi vẻ tiều tụy trên mặt. Khi người báo tin vào Kim Loan điện, ông nhịn không được nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thái thượng hoàng. Càng nhìn lại càng thấy nam nhân kia thật giống con dâu của mình, càng nhìn lại càng thấy thần thái của hai người như được chạm trổ từ cùng một khuôn.
Ông còn đang ngẩn người thì đột nhiên bị nhắc tên, lúc Thái Thúc Lan gọi Bùi Diên không kịp phản ứng. Đến khi Bùi Thanh Hoằng ghé sát vào thì thầm mấy câu ông mới cuống quýt bái một cái, trình bày ngắn gọn ý kiến của mình: "Vi thần cảm thấy, phản tặc này đương nhiên phải tru diệt. Có điều Tề vương Đường Minh Uy này tính cách thô lỗ, nhiều đời trung liệt, lúc trước chính vì tính cách chất phác, trung quân ái quốc nên mới được bệ hạ trọng dụng. Mặc dù thần không có giao tình quá sâu với phản tặc Đường Minh Uy, nhưng cũng biết có nhiều thứ không thể làm giả. Toàn bộ Đường gia đều trung liệt, thần cho rằng, sợ là Đường Minh Uy đã bị kẻ nào xúi giục. Đều nói bắt giặc phải bắt vua trước, thần nghĩ cuộc chiến này nhất định phải đánh, nhưng quan trọng nhất là phải bắt sống phản tặc Đường Minh Uy, dụ người đứng sau sai sử gã ra."
"Tả tướng đại nhân nói rất đúng, Đường Minh Uy chắc chắn là bị kẻ gian xúi giục." Kỳ thật trong bá quan văn võ cũng có vài người giao hảo với Đường Minh Uy, chỉ là ban nãy ai ai cũng nhao nhao đến kịch liệt khiến bọn họ không dám tùy tiện phát biểu, sợ mình bị gắn liền với hai chữ phản tặc. Đến lúc ấy nếu người khác tùy tiện giội nước bẩn thì con đường làm quan của bọn họ coi như bị hủy hoại hoàn toàn. Lúc này Bùi Diên cho Đường Minh Uy một cái thang để trèo xuống, bọn họ đương nhiên phải phụ họa mấy câu, tuy nhiên cũng không dám liều lĩnh nói thêm gì.
"Lời của Bùi ái khanh quả thực có mầy phần đạo lý." Đầu tiên Thái Thúc Lan tán dương những người sẵn lòng ra tiền tuyến để chống lại phản tặc một phen, sau đó sắp xếp chức vị tạm thời cho mấy người này. Cuối cùng y quyết định vị trí binh mã Đại nguyên soái và binh mã Phó nguyên soái. Người đảm nhiệm binh mã Phó nguyên soái không phải người nào xa lạ mà chính là cha đẻ của tân Hoàng hậu, là đương kim quốc trượng.
Lúc công công phụ trách ghi chép lanh lảnh đọc thánh chỉ của Thái thuợng hoàng, tiểu Hoàng đế siết chặt lấy long ỷ với sắc mặt cực kỳ khó coi. Khi tin Tề vương phản loạn truyền đến cậu đã hoàn toàn để lộ sự hoang mang lo sợ. Ban đầu thật vất vả mới có thể thành lập uy tín trên triều đình, tận lực nắm lấy một ít quyền lực. Nhưng bây giờ nghĩ lại, chút quyền lực ấy cũng chỉ là rò rỉ khỏi bàn tay của Thái thượng hoàng như một sự bố thí.
Thái Thúc Việt từng kỳ vọng rất cao vào việc Tề vương phản loạn. Có thể nói Tề vương có năng lực chống lại triều đình, cậu có thể nhân cơ hội này mà tranh thủ ít nhiều từ Thái thuợng hoàng. Nhưng bây giờ tên Đường Minh Uy này khiến cậu cảm nhận được sự sỉ nhục sâu sắc cùng cảm giác thất bại, việc nhạc phụ bị phái ra chiến trường - đã vậy còn bị binh mã Đại nguyên soái đàn áp - khiến cậu càng cảm thấy bất lực.
Cách Thái Thúc Lan cố ý an bài binh mã Đại nguyên soái và quốc trượng của cậu có một nút thắt không thể tháo gỡ. Đại nguyên soái đúng là một vị tướng tốt, cũng là lão thần mười phần uy tín trong quân đội. Ông ta tuyệt đối sẽ không vì ân oán cá nhân mà làm tổn hại đến đại cục, nhưng nếu có thể sẽ tận lực khiến đối thủ không được yên ổn trong quân đội.
Thái Thúc Việt cực lực khống chế sự run rẩy của cơ thể và biểu cảm trên gương mặt. Thời điểm này cậu càng cảm thấy thống hận vì sao mình lại vô dụng đến vậy, đôi môi mỏng gần như bị cắn tới bật máu.
Sau khi việc lựa chọn người ra trận gần kết thúc, Bùi Thanh Hoằng một mực trầm mặc không nói một lời đột nhiên bước sang phải hai bước, lên tiếng: "Vi thần sẵn lòng phục vụ đất nước, bắt sống phản tặc Tề vương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.