Chương 2: Tiến vào Kỳ gia (2)
Tinh I Đình
15/12/2024
Thành Gia Định từ xưa đã giàu có đông đúc, núi gần nước, địa linh nhân kiệt, có nhiều văn nhân tài tử tự thành nhất phái phong lưu. Mười mấy năm trước, nhờ có sự ghé thăm của Thánh thượng, giá trị của thành cổ này đã tăng vọt trong một đêm, từ đó về sau du khách đến tham quan nối liền không dứt.
Đất Giang Nam nổi tiếng với vườn tược đình đài, vốn cũng không có gì lạ. Nhưng nếu trong hai bên đường phố có những đình đài lầu các, thêm tiếng nhạc đàn sáo du dương, lại có tài tử giai nhân ngâm thơ hát hò, thì cảnh sắc sẽ khác hẳn, dòng nước chảy róc rách, ngô nông kiều ngữ*, thật sự là một cảm giác dễ chịu cùng thanh bình.
*ý chỉ phương ngữ Ngô vùng Giang Nam dễ nghe mềm mại.
Chỉ có điều, trong khoảnh khắc tình thơ ý họa thế này, nàng lại thấy một sự hiện diện cực kỳ không hòa hợp, nam tử mặc trang phục màu đen cầm kiếm đứng đối diện, tỏa ra khí chất kiêu ngạo phóng khoáng, thật sự làm xáo trộn vẻ yên bình của vùng sông nước này.
Thiên Mạch vác kiếm đi tới vài bước, tự mãn nói với Xuân Lệ: “Có phải trên đường đi không phát hiện ra ta hay không? Ta tiến bộ nhanh đến nỗi chính ta cũng phải kinh ngạc đấy!”
Xuân Lệ thấy hắn ta kiêu ngạo như vậy, không nhịn được mà dội nước lạnh, “Chẳng lẽ huynh cũng đến tìm vị hôn phu ư?”
Thiên Mạch tức giận đến nhảy cẫng lên! Khi ở trên núi, hắn ta đã bị đại sư ca cầm kim chỉ thêu hoa hành hạ đến gầy guộc! Nên khi sư phụ ra lệnh cho hắn ta đến bảo vệ tiểu sư muội, hắn ta còn chưa ăn sáng đã vui vẻ xuống núi!
“Sư phụ không yên tâm để một mình muội đến đây, đặc biệt gọi ta đến bảo vệ muội. Ta đói rồi, chúng ta đi ăn thôi!”
Xuân Lệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thiên Mạch mà thở dài, thực ra huynh là sợ bị đại sư ca giám sát học bài nên mới muốn trốn ra ngoài đúng không? — Còn nữa, chúng ta là người vùng ngoài không sai, nhưng cũng đừng nhìn đông ngó tây quá mức như vậy, sợ người khác không biết chúng ta chưa thấy cảnh đời, chỉ là những kẻ quê mùa khờ khạo thôi sao.
Cách đó không xa vừa lúc có một quán trọ, chủ quán chắc cũng là người thích học đòi văn vẻ, nhìn cái tên gọi đi— Nguyệt Lung Sa.
Thiên Mạch run lên nổi da gà khắp người, vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra cái tên này có liên quan gì đến ăn uống ngủ nghỉ. Hắn ta bước nhanh tới giao ngựa cho tiểu nhị ca, rồi cùng Xuân Lệ đi vào, ngồi ở bàn gần cửa sổ tầng một.
Hắn ta quá quen thuộc với khẩu vị của Xuân Lệ, trực tiếp gọi hai món nàng thường thích ăn và một bình rượu, rồi đuổi tiểu nhị đi.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài cửa sổ có vài người tụ tập lại, đều là những kẻ con cái nhà giàu ăn mặc quần là áo lụa, đúng lúc cách ở bên kia tường với hai người bọn họ, cửa sổ vẫn để mở, cho nên không chỉ động tác mà cả âm thanh, đều rất rõ ràng với hai sư huynh muội trong quán trọ.
Chợt nghe một người cười nham nhở: “Nhanh lên, nhanh lên! Ta thắng rồi! Ta đã nói rồi, hai người bọn họ sớm đã ở bên nhau!”
Một người khác không cam lòng nói: “Lại để ngươi thắng rồi! Nhưng lần này ngươi phải tiết lộ thêm một chút, nếu không thì không xứng với mười lượng bạc mà bọn ta thua!”
“Được được được!” Nam tử nham nhở hút một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: “Tối qua hắn đi khám bệnh, qua khe cửa sổ ta thấy tiểu tướng quân và tiểu thần y kia hành động thân mật, mắt đi mày lại. Càng gây kinh ngạc hơn nữa, các ngươi đoán xem là thế nào?”
Lúc này tiểu nhị đã mang rượu và món ăn lên, Thiên Mạch đói bụng cả ngày, cầm đũa ăn ngay, ngược lại Xuân Lệ lại rất hứng thú với cuộc trò chuyện bên ngoài, không ngờ phong tục người dân ở dưới núi lại thoáng đến vậy, giữa ban ngày ban mặt lại bàn luận về đời sống riêng tư của người khác, mà có vẻ là hai nam tử, cũng coi như là mới mẻ, thấy mình không đói, nàng tiếp tục nghiêng tai lắng nghe.
Những người còn lại bên ngoài cửa sổ bị nam tử nham nhở kích thích sự tò mò, có người sốt ruột hỏi: “Nói đi, ngươi nhanh lên! Tiểu tướng quân và tiểu thần y đều là những người tuyệt vời như thần tiên, cảnh hai người bọn họ ở bên nhau thật đẹp, ôi, bọn ta không dám tưởng tượng xa!”
Nam tử nham nhở cười đến mức khó coi, vỗ đùi nói: “Rốt cuộc vẫn là tướng quân dũng mãnh chinh chiến trên chiến trường, hắn ở lại đó cả đêm không ra ngoài!”
Đất Giang Nam nổi tiếng với vườn tược đình đài, vốn cũng không có gì lạ. Nhưng nếu trong hai bên đường phố có những đình đài lầu các, thêm tiếng nhạc đàn sáo du dương, lại có tài tử giai nhân ngâm thơ hát hò, thì cảnh sắc sẽ khác hẳn, dòng nước chảy róc rách, ngô nông kiều ngữ*, thật sự là một cảm giác dễ chịu cùng thanh bình.
*ý chỉ phương ngữ Ngô vùng Giang Nam dễ nghe mềm mại.
Chỉ có điều, trong khoảnh khắc tình thơ ý họa thế này, nàng lại thấy một sự hiện diện cực kỳ không hòa hợp, nam tử mặc trang phục màu đen cầm kiếm đứng đối diện, tỏa ra khí chất kiêu ngạo phóng khoáng, thật sự làm xáo trộn vẻ yên bình của vùng sông nước này.
Thiên Mạch vác kiếm đi tới vài bước, tự mãn nói với Xuân Lệ: “Có phải trên đường đi không phát hiện ra ta hay không? Ta tiến bộ nhanh đến nỗi chính ta cũng phải kinh ngạc đấy!”
Xuân Lệ thấy hắn ta kiêu ngạo như vậy, không nhịn được mà dội nước lạnh, “Chẳng lẽ huynh cũng đến tìm vị hôn phu ư?”
Thiên Mạch tức giận đến nhảy cẫng lên! Khi ở trên núi, hắn ta đã bị đại sư ca cầm kim chỉ thêu hoa hành hạ đến gầy guộc! Nên khi sư phụ ra lệnh cho hắn ta đến bảo vệ tiểu sư muội, hắn ta còn chưa ăn sáng đã vui vẻ xuống núi!
“Sư phụ không yên tâm để một mình muội đến đây, đặc biệt gọi ta đến bảo vệ muội. Ta đói rồi, chúng ta đi ăn thôi!”
Xuân Lệ nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Thiên Mạch mà thở dài, thực ra huynh là sợ bị đại sư ca giám sát học bài nên mới muốn trốn ra ngoài đúng không? — Còn nữa, chúng ta là người vùng ngoài không sai, nhưng cũng đừng nhìn đông ngó tây quá mức như vậy, sợ người khác không biết chúng ta chưa thấy cảnh đời, chỉ là những kẻ quê mùa khờ khạo thôi sao.
Cách đó không xa vừa lúc có một quán trọ, chủ quán chắc cũng là người thích học đòi văn vẻ, nhìn cái tên gọi đi— Nguyệt Lung Sa.
Thiên Mạch run lên nổi da gà khắp người, vò đầu bứt tai cũng không nghĩ ra cái tên này có liên quan gì đến ăn uống ngủ nghỉ. Hắn ta bước nhanh tới giao ngựa cho tiểu nhị ca, rồi cùng Xuân Lệ đi vào, ngồi ở bàn gần cửa sổ tầng một.
Hắn ta quá quen thuộc với khẩu vị của Xuân Lệ, trực tiếp gọi hai món nàng thường thích ăn và một bình rượu, rồi đuổi tiểu nhị đi.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài cửa sổ có vài người tụ tập lại, đều là những kẻ con cái nhà giàu ăn mặc quần là áo lụa, đúng lúc cách ở bên kia tường với hai người bọn họ, cửa sổ vẫn để mở, cho nên không chỉ động tác mà cả âm thanh, đều rất rõ ràng với hai sư huynh muội trong quán trọ.
Chợt nghe một người cười nham nhở: “Nhanh lên, nhanh lên! Ta thắng rồi! Ta đã nói rồi, hai người bọn họ sớm đã ở bên nhau!”
Một người khác không cam lòng nói: “Lại để ngươi thắng rồi! Nhưng lần này ngươi phải tiết lộ thêm một chút, nếu không thì không xứng với mười lượng bạc mà bọn ta thua!”
“Được được được!” Nam tử nham nhở hút một ngụm nước bọt, tiếp tục nói: “Tối qua hắn đi khám bệnh, qua khe cửa sổ ta thấy tiểu tướng quân và tiểu thần y kia hành động thân mật, mắt đi mày lại. Càng gây kinh ngạc hơn nữa, các ngươi đoán xem là thế nào?”
Lúc này tiểu nhị đã mang rượu và món ăn lên, Thiên Mạch đói bụng cả ngày, cầm đũa ăn ngay, ngược lại Xuân Lệ lại rất hứng thú với cuộc trò chuyện bên ngoài, không ngờ phong tục người dân ở dưới núi lại thoáng đến vậy, giữa ban ngày ban mặt lại bàn luận về đời sống riêng tư của người khác, mà có vẻ là hai nam tử, cũng coi như là mới mẻ, thấy mình không đói, nàng tiếp tục nghiêng tai lắng nghe.
Những người còn lại bên ngoài cửa sổ bị nam tử nham nhở kích thích sự tò mò, có người sốt ruột hỏi: “Nói đi, ngươi nhanh lên! Tiểu tướng quân và tiểu thần y đều là những người tuyệt vời như thần tiên, cảnh hai người bọn họ ở bên nhau thật đẹp, ôi, bọn ta không dám tưởng tượng xa!”
Nam tử nham nhở cười đến mức khó coi, vỗ đùi nói: “Rốt cuộc vẫn là tướng quân dũng mãnh chinh chiến trên chiến trường, hắn ở lại đó cả đêm không ra ngoài!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.