Lễ Đường Của Tôi, Không Có Chỗ Cho Anh
Chương 70: Nhà họ Thẩm
San
06/06/2022
Dương Tư đi bên cạnh, mặt mày cau có: “Cô nói như vậy chẳng khác nào bảo anh ta, đem tôi đến sở cảnh sát một lần nữa.”
“Tôi có nói thế đâu!” Bạch Nhược vui vẻ trêu Dương Tư.
“Còn nữa, lúc nãy tôi tưởng cô nói chuyện bản thân bị sốt tình hình chuyển biến xấu. Kết quả là lo cho người khác hơn bản thân mình, cô thật tài giỏi bị muỗi đốt liền bệnh còn tâm trí lo chuyện bao đồng.” Trong lời nói trách cô thì ít, lo lắng thì nhiều.
Cố Mặc vẫn nghe rõ câu nói của Dương Tư, hắn tựa lưng vào bức tường: “Em ấy bị sốt?”
Một người có bệnh thật, lại chạy đôn chạy đáo lo cho người giả vờ. Đã vậy Cố Mặc còn bế Thẩm An Huyền trước sự chứng kiến của Bạch Nhược.
Cho dù là sắt đá cũng biết đau.
Đó là những là Cố Mặc nghĩ, thực tế Bạch Nhược không có đau khổ đến mức hắn tưởng tượng. Lại có một Dương Tư hoạt bát náo động, muốn buồn thì phải hỏi Dương Tư có đồng ý không đã.
Thẩm An Huyền nằm trong phòng bệnh tức đến phát điên.
Hà Bạch vô duyên vô cớ đến giám sát, báo hại bản thân cô ta không thể mua chuộc được bác sĩ. Bàn tay của Thẩm An Huyền siết chặt ga giường, trong lòng oán hận không thôi.
Cô ta đang đợi Cố Mặc đến, cho dù là không quan tâm đi nữa cũng không sao. Người ta thường hay có câu 'mưa dầm thấm lâu'. Thẩm An Huyền dựa vào câu nói đó mà áp dụng lên người Cố Mặc. Không sớm thì muộn Cố Mặc cũng sẽ là của cô ta, là của riêng cô ta.
Lần này may mắn không muốn mỉm cười với Thẩm An Huyền, đợi của buổi chỉ thấy Tần quản gia mang ít cháu đến.
“Tôi muốn ăn món khác.” Thẩm An Huyền ra lệnh.
Tần quản gia đáp: “Cố phu nhân căn dặn phải làm theo lời của bác sĩ.”
“Ông không nói thì ai biết, lập tức đổi món khác cho tôi.”
Tiếng cửa phòng bệnh mở ra, Thẩm An Huyền lập tức sửa đổi lại thái độ không ra gì của mình. Cô ta còn tưởng lần này là Cố Mặc, xem ra lại phải thất vọng.
Người vừa mở cửa là ba mẹ của Thẩm An Huyền.
“Tần quản gia, làm phiền ông rồi. Tiếp theo cứ để chúng tôi chăm sóc cho An Huyền.” Thẩm Lợi Lợi đi đến chỗ cô ta ngồi xuống bên cạnh.
Tần quản gia gật đầu chào hỏi rồi rời đi.
Cửa phòng đóng lại Thẩm Lợi Lợi liền thay đổi thái độ.
“Cái thai xử lí được chưa?” Bà ta trừng mắt nhìn đến bụng của Thẩm An Huyền.
Cô ta lắc đầu: “Lúc nãy gặp người quen của Cố Mặc, không mua chuộc được họ.”
Thẩm Phúc Hắc tay chân đều lạnh đi cả: “Ban đầu nghe con vào viện, ta còn nghĩ là cơ hội tốt.”
“Cái thai đã tròn hai tháng rồi, còn không nhanh chóng xử lý. Về sau sẽ rất khó!” Bà Thẩm gấp gáp đi kèm với một nỗi lo lắng.
Chợt nhớ ra chuyện quan trọng hơn, Thẩm Phúc Hắc hỏi: “Tai nạn xe của Cố Anh Phong đều là kế hoạch của con à?”
Thẩm An Huyền gật đầu thừa nhận.
Trái ngược với suy nghĩ của cô ta, ông Thẩm tỏ thái độ không hài lòng: “Không bàn trước với chúng ta, tự ý hành động sớm muộn gì cũng bị nhà họ Cố phát hiện.”
“Lúc đó con vì tức giận, nên…” Thẩm An Huyền bị trách mắng đến ấm ức.
Thẩm Lợi Lợi thấy vậy lên tiếng bên vực con gái: “Đành tùy cơ ứng biến, ông mắng nó thì có ích lợi gì chứ? Vẫn là nên tìm cách giải quyết chuyện này trong êm đẹp.”
Thẩm Phúc Hắc làm chuyện xấu rất nhiều trong lòng sinh ra sợ hãi, chuyện nhà họ Thẩm lén lút làm sau lưng Cố Gia ngày càng nhiều. Chuyện cái thai đã là gì, bây giờ sinh mạng của Cố Anh Phong còn không biết ra sao.
Ông ta sốt sắn hỏi: “Cố Anh Phong có thực sự đã chết chưa? Cảnh sát đã tiến hành điều tra, trục vớt chiếc xe. Cố Vũ còn điều động rất nhiều người tìm kiếm tung tích.”
Nếu Cố Anh Phong chết thì dễ cho nhà họ. Thẩm rồi, nếu không... Hậu quả khôn lường.
“Con đã mua chuộc người tài xế, dù sao cũng là người đó giết Cố Anh Phong. Chúng ta có liên quan gì đâu chứ? Người đó bây giờ đã ngồi trên máy bay, ra nước ngoài hưởng thụ một cuộc sống mới.” Thẩm An Huyền vô cùng tự tin vào chuyện cô ta đã làm.
Phải nói Thẩm An Huyền rất có đầu óc, liên tục nghĩ ra vô vàng rắc rối cho Cố Mặc.
Họ bàn tính một chút, ông bà Thẩm cũng ra về.
Một ngày nữa lại trôi qua.
Gia đình họ Dương hai ngày nay sống ở căn nhà cũ, Bạch Nhược vẫn còn chiếm phòng ngủ của Dương Tư. Ngày hôm nay là một ngày rất đặc biệt, ngày thi xét tuyển vào đại học.
Bạch Nhược nhớ được nhưng rất thờ ơ.
“Cô có dậy đi không? Không làm bài thì cũng phải có mặt ở phòng thi.” Dương Tư đã chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài. Đứng trước cửa phòng của chính mình, liên tục gõ cửa.
Hôm qua Bạch Nhược vì cơn sốt hành hạ nên đi ngủ sớm, cô đã đặt báo thức rồi. Báo thức còn chưa kêu, miệng Dương Tư đã kêu lên trước rồi. Bạch Nhược mặc bộ đồ ngủ mà Lan Hi mua cho, cố gắng xuống giường mở cửa.
“Thay đồ nhanh đi! Mẹ tôi đã để đồng phục ở phòng vệ sinh sẵn rồi.”
Bạch Nhược dụi mắt, lấy tầm nhìn rõ hơn, cô có hơi bất ngờ: “Đồng phục ở nhà tôi mà?”
Dương Tư đi vào trong, hối thúc Bạch Nhược: “Mua đồ ngủ thì mua luôn đồng phục chứ sao? Hỏi nhiều vậy, nhanh chân lên!”
Cầm lấy chiếc điện thoại Bạch Nhược mở màn hình lên xem giờ, là năm giờ sáng. Nếu là lúc trước tầm giờ này cô đã tỉnh táo chuẩn bị mọi thứ rồi, bây giờ bản thân lại nhờ người khác gọi dậy.
Dương Tư đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.
Cô ngồi vào bàn, nhìn đĩa thức ăn nhỏ giọng: “Tôi ăn không nỗi!”
“Tôi làm nàng lọ lem, ngủ trễ thức sớm. Nấu bữa sáng mà cô còn chê khen.” Dương Tư kéo ghế ngồi đối diện, miệng nói không ngừng.
“Tôi không có chê dở là thực sự ăn không vào.” Bạch Nhược cầm thìa lên rồi lại bỏ xuống.
Vì trong người chưa khỏe nên cô mới không có tâm trạng để ăn. Dương Tư không đùa nữa, hắn đi đến ngồi bên cạnh dỗ dành cô: “Không tự mình ăn thì để tôi đút cho cô, thế nào?”
Bạch Nhược híp mắt nhìn Dương Tư.
“Tôi đùa thôi, ăn một chút cũng được. Uống thuốc là cơ thể sẽ khỏe lên, cô còn phải đi thi nữa nghe lời tôi!” Dương Tư chuẩn bị nước ấm và thuốc sẵn cho Bạch Nhược.
Kiên nhẫn ngồi xem cô ăn.
Dương Tư cũng thật là, bản thân hắn cũng không có ăn chung.
Bạch Nhược thắc mắc quay sang hỏi: “Anh không ăn à?”
“Thì…”
“Thì cái đầu nhà anh, không ăn lại bắt tôi ăn.” Cô lấy hết sức lực ra mà nói chuyện với Dương Tư.
Giờ này còn quá sớm để ăn bữa sáng, Dương Tư thừa nhận bản thân cũng không có tâm trạng để ăn, hắn nói: “Cô khác với tôi!” chợt nhớ ra lúc nãy bản thân hóa thân thành một nhân vật trong chuyện cổ tích, Dương Tư đắc ý nói “Tôi là nàng lọ lem, bị đối xử tệ bạc. Không phải không dùng bữa sáng là không được dùng.”
Bạch Nhược sớm biết bản thân vẫn chưa đạt đến cảnh giới của Dương Tư, nói kiểu gì cũng không nói lại.
“Vậy bây giờ tôi cho phép.” Bạch Nhược hạ giọng, cùng Dương Tư đôi co một chút.
Hắn thế mà không bị làm khó, làm ra vẻ mặt như bản thân bị bỏ rơi nhiều năm. Đôi mắt nhìn xuống bàn, vô cùng tội. Bạch Nhược xém chút đưa tay ra xoa đầu an ủi, nhập vai cũng quá chân thực đi.
“Tôi chịu thua, ăn nhiêu đây được rồi chứ?” Bạch Nhược tự nhận phần thua về mình, còn không nhận Dương Tư lại bày ra vẻ mặt đó. Làm cho người ta không nỡ nhìn.
Quay về khoảng thời gian trước đây, Dương Tư đem trưng cái bộ mặt đáng thương này ra, có khi Bạch Nhược sẽ nôn ra hết mất. Hiện tại đúng là có nhiều sự thay đổi, cô vậy mà lại thấy Dương Tư làm như vậy rất dễ khiến cho cô mềm lòng.
Vẫn là điệu bộ đáng thương đó, Dương Tư nài nỉ: “Một ít nữa thôi!”
Cô vậy cầm thìa ăn tiếp, quá là dễ dãi rồi.
Dương Tư ở một bên dặn dò, không có tồn tại nỗi lo lắng nào cả. Chuyện thi cử này dễ như uống một tách trà có gì mà phải sợ, cô lại biết sẽ cho ra những gì xem như bản thân đang gian lận rồi. Ngồi nghe bài diễn thuyết của Dương Tư, Bạch Nhược muốn suy nghĩ lại. Tự nhiên bản thân lại cảm nhận được nỗi lo lắng mà Dương Tư truyền cho.
“Máy tính, bút, thước kẻ, giấy dự thi, giấy tờ tùy thân. Tôi điều bỏ trong này cả, cô uống thuốc xong thì kiểm tra lại.” Hắn chỉ vào chiếc túi đặt ở trên bàn ngoài phòng khách “Vào trong đó đừng căn thẳng, cô vẽ bùa cũng được. Tránh trường hợp bản thân sợ đến ngất xỉu, có rớt về đây tôi nuôi!”
Bạch Nhược vừa rồi còn bị lây cho nỗi lo, nghe câu cuối lại muốn cười.
“Cười cái gì? Não bị hỏng rồi!” Dương Tư đột nhiên ngừng màn diễn thuyết mà hỏi.
Bạch Nhược lắc đầu: “Anh nấu ngon, ăn vào tâm trạng cũng tốt lên!”
Lời này không phải nói cho có, cơ thể cô lấy lại được chút sức lực.
“Thật sao?” Hắn còn tưởng bản thân nghe nhầm mà hỏi lại.
Cô gật đầu, trước giờ mùi vị điều không tệ chẳng qua chưa mở miệng khen ngon lần nào. Do Dương Tư luôn miệng chê bai cô, nên cô cũng không thèm thừa nhận.
Gắng một chút cũng ăn hết, bởi vì Dương Tư ở một bên cứ luôn miệng “Một chút nữa”, một chút của hắn đến khi hết thì thôi. Bạch Nhược bị ép đến no cả bụng, cô định uống thuốc rồi tranh thủ chợp mắt.
“Đừng uống! Đang no không nên gấp.” Một tay Dương Tư chặn lại, hắn dọn dẹp bát xong lại ngồi cạnh Bạch Nhược.
Ăn no uống thuốc liền rất dễ nôn ra, cảm giác khi nôn Bạch Nhược rất ghét, với cả bữa sáng Dương Tư rất tâm huyết nếu nôn ra thì đều uổng phí. Cô đồng ý với lời nói vừa rồi của Dương Tư.
“Anh lúc đi thi có sợ không?” Bạch Nhược đưa tay chống cằm.
“Sợ thì không, có lo lắng một chút.” Dương Tư nói tiếp “Nhưng đâu rồi lại vào đấy, thủ khoa. Cô có ngưỡng mộ không?”
“Không!” Một chữ rất rõ ràng, làm cho Dương Tư thất vọng “Tôi lúc trước có thích một người, kết quả học tập của anh ta rất tốt. Luôn xếp cao nhất trong các cuộc thi, cả học tập lẫn thể thao. Hoàn hảo vô cùng! Nhưng tôi lại hận anh ta ngay cả cái tính hoàn hảo tôi cũng ghét một thể.”
Dương Tư cười như không cười.
“Tôi có nói thế đâu!” Bạch Nhược vui vẻ trêu Dương Tư.
“Còn nữa, lúc nãy tôi tưởng cô nói chuyện bản thân bị sốt tình hình chuyển biến xấu. Kết quả là lo cho người khác hơn bản thân mình, cô thật tài giỏi bị muỗi đốt liền bệnh còn tâm trí lo chuyện bao đồng.” Trong lời nói trách cô thì ít, lo lắng thì nhiều.
Cố Mặc vẫn nghe rõ câu nói của Dương Tư, hắn tựa lưng vào bức tường: “Em ấy bị sốt?”
Một người có bệnh thật, lại chạy đôn chạy đáo lo cho người giả vờ. Đã vậy Cố Mặc còn bế Thẩm An Huyền trước sự chứng kiến của Bạch Nhược.
Cho dù là sắt đá cũng biết đau.
Đó là những là Cố Mặc nghĩ, thực tế Bạch Nhược không có đau khổ đến mức hắn tưởng tượng. Lại có một Dương Tư hoạt bát náo động, muốn buồn thì phải hỏi Dương Tư có đồng ý không đã.
Thẩm An Huyền nằm trong phòng bệnh tức đến phát điên.
Hà Bạch vô duyên vô cớ đến giám sát, báo hại bản thân cô ta không thể mua chuộc được bác sĩ. Bàn tay của Thẩm An Huyền siết chặt ga giường, trong lòng oán hận không thôi.
Cô ta đang đợi Cố Mặc đến, cho dù là không quan tâm đi nữa cũng không sao. Người ta thường hay có câu 'mưa dầm thấm lâu'. Thẩm An Huyền dựa vào câu nói đó mà áp dụng lên người Cố Mặc. Không sớm thì muộn Cố Mặc cũng sẽ là của cô ta, là của riêng cô ta.
Lần này may mắn không muốn mỉm cười với Thẩm An Huyền, đợi của buổi chỉ thấy Tần quản gia mang ít cháu đến.
“Tôi muốn ăn món khác.” Thẩm An Huyền ra lệnh.
Tần quản gia đáp: “Cố phu nhân căn dặn phải làm theo lời của bác sĩ.”
“Ông không nói thì ai biết, lập tức đổi món khác cho tôi.”
Tiếng cửa phòng bệnh mở ra, Thẩm An Huyền lập tức sửa đổi lại thái độ không ra gì của mình. Cô ta còn tưởng lần này là Cố Mặc, xem ra lại phải thất vọng.
Người vừa mở cửa là ba mẹ của Thẩm An Huyền.
“Tần quản gia, làm phiền ông rồi. Tiếp theo cứ để chúng tôi chăm sóc cho An Huyền.” Thẩm Lợi Lợi đi đến chỗ cô ta ngồi xuống bên cạnh.
Tần quản gia gật đầu chào hỏi rồi rời đi.
Cửa phòng đóng lại Thẩm Lợi Lợi liền thay đổi thái độ.
“Cái thai xử lí được chưa?” Bà ta trừng mắt nhìn đến bụng của Thẩm An Huyền.
Cô ta lắc đầu: “Lúc nãy gặp người quen của Cố Mặc, không mua chuộc được họ.”
Thẩm Phúc Hắc tay chân đều lạnh đi cả: “Ban đầu nghe con vào viện, ta còn nghĩ là cơ hội tốt.”
“Cái thai đã tròn hai tháng rồi, còn không nhanh chóng xử lý. Về sau sẽ rất khó!” Bà Thẩm gấp gáp đi kèm với một nỗi lo lắng.
Chợt nhớ ra chuyện quan trọng hơn, Thẩm Phúc Hắc hỏi: “Tai nạn xe của Cố Anh Phong đều là kế hoạch của con à?”
Thẩm An Huyền gật đầu thừa nhận.
Trái ngược với suy nghĩ của cô ta, ông Thẩm tỏ thái độ không hài lòng: “Không bàn trước với chúng ta, tự ý hành động sớm muộn gì cũng bị nhà họ Cố phát hiện.”
“Lúc đó con vì tức giận, nên…” Thẩm An Huyền bị trách mắng đến ấm ức.
Thẩm Lợi Lợi thấy vậy lên tiếng bên vực con gái: “Đành tùy cơ ứng biến, ông mắng nó thì có ích lợi gì chứ? Vẫn là nên tìm cách giải quyết chuyện này trong êm đẹp.”
Thẩm Phúc Hắc làm chuyện xấu rất nhiều trong lòng sinh ra sợ hãi, chuyện nhà họ Thẩm lén lút làm sau lưng Cố Gia ngày càng nhiều. Chuyện cái thai đã là gì, bây giờ sinh mạng của Cố Anh Phong còn không biết ra sao.
Ông ta sốt sắn hỏi: “Cố Anh Phong có thực sự đã chết chưa? Cảnh sát đã tiến hành điều tra, trục vớt chiếc xe. Cố Vũ còn điều động rất nhiều người tìm kiếm tung tích.”
Nếu Cố Anh Phong chết thì dễ cho nhà họ. Thẩm rồi, nếu không... Hậu quả khôn lường.
“Con đã mua chuộc người tài xế, dù sao cũng là người đó giết Cố Anh Phong. Chúng ta có liên quan gì đâu chứ? Người đó bây giờ đã ngồi trên máy bay, ra nước ngoài hưởng thụ một cuộc sống mới.” Thẩm An Huyền vô cùng tự tin vào chuyện cô ta đã làm.
Phải nói Thẩm An Huyền rất có đầu óc, liên tục nghĩ ra vô vàng rắc rối cho Cố Mặc.
Họ bàn tính một chút, ông bà Thẩm cũng ra về.
Một ngày nữa lại trôi qua.
Gia đình họ Dương hai ngày nay sống ở căn nhà cũ, Bạch Nhược vẫn còn chiếm phòng ngủ của Dương Tư. Ngày hôm nay là một ngày rất đặc biệt, ngày thi xét tuyển vào đại học.
Bạch Nhược nhớ được nhưng rất thờ ơ.
“Cô có dậy đi không? Không làm bài thì cũng phải có mặt ở phòng thi.” Dương Tư đã chuẩn bị sẵn sàng để ra ngoài. Đứng trước cửa phòng của chính mình, liên tục gõ cửa.
Hôm qua Bạch Nhược vì cơn sốt hành hạ nên đi ngủ sớm, cô đã đặt báo thức rồi. Báo thức còn chưa kêu, miệng Dương Tư đã kêu lên trước rồi. Bạch Nhược mặc bộ đồ ngủ mà Lan Hi mua cho, cố gắng xuống giường mở cửa.
“Thay đồ nhanh đi! Mẹ tôi đã để đồng phục ở phòng vệ sinh sẵn rồi.”
Bạch Nhược dụi mắt, lấy tầm nhìn rõ hơn, cô có hơi bất ngờ: “Đồng phục ở nhà tôi mà?”
Dương Tư đi vào trong, hối thúc Bạch Nhược: “Mua đồ ngủ thì mua luôn đồng phục chứ sao? Hỏi nhiều vậy, nhanh chân lên!”
Cầm lấy chiếc điện thoại Bạch Nhược mở màn hình lên xem giờ, là năm giờ sáng. Nếu là lúc trước tầm giờ này cô đã tỉnh táo chuẩn bị mọi thứ rồi, bây giờ bản thân lại nhờ người khác gọi dậy.
Dương Tư đã chuẩn bị sẵn bữa sáng.
Cô ngồi vào bàn, nhìn đĩa thức ăn nhỏ giọng: “Tôi ăn không nỗi!”
“Tôi làm nàng lọ lem, ngủ trễ thức sớm. Nấu bữa sáng mà cô còn chê khen.” Dương Tư kéo ghế ngồi đối diện, miệng nói không ngừng.
“Tôi không có chê dở là thực sự ăn không vào.” Bạch Nhược cầm thìa lên rồi lại bỏ xuống.
Vì trong người chưa khỏe nên cô mới không có tâm trạng để ăn. Dương Tư không đùa nữa, hắn đi đến ngồi bên cạnh dỗ dành cô: “Không tự mình ăn thì để tôi đút cho cô, thế nào?”
Bạch Nhược híp mắt nhìn Dương Tư.
“Tôi đùa thôi, ăn một chút cũng được. Uống thuốc là cơ thể sẽ khỏe lên, cô còn phải đi thi nữa nghe lời tôi!” Dương Tư chuẩn bị nước ấm và thuốc sẵn cho Bạch Nhược.
Kiên nhẫn ngồi xem cô ăn.
Dương Tư cũng thật là, bản thân hắn cũng không có ăn chung.
Bạch Nhược thắc mắc quay sang hỏi: “Anh không ăn à?”
“Thì…”
“Thì cái đầu nhà anh, không ăn lại bắt tôi ăn.” Cô lấy hết sức lực ra mà nói chuyện với Dương Tư.
Giờ này còn quá sớm để ăn bữa sáng, Dương Tư thừa nhận bản thân cũng không có tâm trạng để ăn, hắn nói: “Cô khác với tôi!” chợt nhớ ra lúc nãy bản thân hóa thân thành một nhân vật trong chuyện cổ tích, Dương Tư đắc ý nói “Tôi là nàng lọ lem, bị đối xử tệ bạc. Không phải không dùng bữa sáng là không được dùng.”
Bạch Nhược sớm biết bản thân vẫn chưa đạt đến cảnh giới của Dương Tư, nói kiểu gì cũng không nói lại.
“Vậy bây giờ tôi cho phép.” Bạch Nhược hạ giọng, cùng Dương Tư đôi co một chút.
Hắn thế mà không bị làm khó, làm ra vẻ mặt như bản thân bị bỏ rơi nhiều năm. Đôi mắt nhìn xuống bàn, vô cùng tội. Bạch Nhược xém chút đưa tay ra xoa đầu an ủi, nhập vai cũng quá chân thực đi.
“Tôi chịu thua, ăn nhiêu đây được rồi chứ?” Bạch Nhược tự nhận phần thua về mình, còn không nhận Dương Tư lại bày ra vẻ mặt đó. Làm cho người ta không nỡ nhìn.
Quay về khoảng thời gian trước đây, Dương Tư đem trưng cái bộ mặt đáng thương này ra, có khi Bạch Nhược sẽ nôn ra hết mất. Hiện tại đúng là có nhiều sự thay đổi, cô vậy mà lại thấy Dương Tư làm như vậy rất dễ khiến cho cô mềm lòng.
Vẫn là điệu bộ đáng thương đó, Dương Tư nài nỉ: “Một ít nữa thôi!”
Cô vậy cầm thìa ăn tiếp, quá là dễ dãi rồi.
Dương Tư ở một bên dặn dò, không có tồn tại nỗi lo lắng nào cả. Chuyện thi cử này dễ như uống một tách trà có gì mà phải sợ, cô lại biết sẽ cho ra những gì xem như bản thân đang gian lận rồi. Ngồi nghe bài diễn thuyết của Dương Tư, Bạch Nhược muốn suy nghĩ lại. Tự nhiên bản thân lại cảm nhận được nỗi lo lắng mà Dương Tư truyền cho.
“Máy tính, bút, thước kẻ, giấy dự thi, giấy tờ tùy thân. Tôi điều bỏ trong này cả, cô uống thuốc xong thì kiểm tra lại.” Hắn chỉ vào chiếc túi đặt ở trên bàn ngoài phòng khách “Vào trong đó đừng căn thẳng, cô vẽ bùa cũng được. Tránh trường hợp bản thân sợ đến ngất xỉu, có rớt về đây tôi nuôi!”
Bạch Nhược vừa rồi còn bị lây cho nỗi lo, nghe câu cuối lại muốn cười.
“Cười cái gì? Não bị hỏng rồi!” Dương Tư đột nhiên ngừng màn diễn thuyết mà hỏi.
Bạch Nhược lắc đầu: “Anh nấu ngon, ăn vào tâm trạng cũng tốt lên!”
Lời này không phải nói cho có, cơ thể cô lấy lại được chút sức lực.
“Thật sao?” Hắn còn tưởng bản thân nghe nhầm mà hỏi lại.
Cô gật đầu, trước giờ mùi vị điều không tệ chẳng qua chưa mở miệng khen ngon lần nào. Do Dương Tư luôn miệng chê bai cô, nên cô cũng không thèm thừa nhận.
Gắng một chút cũng ăn hết, bởi vì Dương Tư ở một bên cứ luôn miệng “Một chút nữa”, một chút của hắn đến khi hết thì thôi. Bạch Nhược bị ép đến no cả bụng, cô định uống thuốc rồi tranh thủ chợp mắt.
“Đừng uống! Đang no không nên gấp.” Một tay Dương Tư chặn lại, hắn dọn dẹp bát xong lại ngồi cạnh Bạch Nhược.
Ăn no uống thuốc liền rất dễ nôn ra, cảm giác khi nôn Bạch Nhược rất ghét, với cả bữa sáng Dương Tư rất tâm huyết nếu nôn ra thì đều uổng phí. Cô đồng ý với lời nói vừa rồi của Dương Tư.
“Anh lúc đi thi có sợ không?” Bạch Nhược đưa tay chống cằm.
“Sợ thì không, có lo lắng một chút.” Dương Tư nói tiếp “Nhưng đâu rồi lại vào đấy, thủ khoa. Cô có ngưỡng mộ không?”
“Không!” Một chữ rất rõ ràng, làm cho Dương Tư thất vọng “Tôi lúc trước có thích một người, kết quả học tập của anh ta rất tốt. Luôn xếp cao nhất trong các cuộc thi, cả học tập lẫn thể thao. Hoàn hảo vô cùng! Nhưng tôi lại hận anh ta ngay cả cái tính hoàn hảo tôi cũng ghét một thể.”
Dương Tư cười như không cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.