Lễ Đường Của Tôi, Không Có Chỗ Cho Anh
Chương 45: Nhầm lẫn
San
06/06/2022
Bữa cơm này sẽ trọn vẹn hơn khi không có sự xuất hiện của Cố Mặc, còn có người mặt dày như thế sao?
Cố Mặc thả lỏng cơ mặt phản bác lại: “Đúng là tôi có ý đồ, mẹ tôi nhìn trúng em ấy.”
Dương Tư đứng phắt dậy khác với ba mẹ hắn, hai người họ rất điềm tĩnh. Tách trà trên tay Lan Hi cũng nguội dần bà nhấp một ngụm, đưa mắt nhìn Dương Tư.
Dương Tư tự biết bản thân mình quá khích, đành kìm nén ngồi trở lại ghế. Hắn cũng muốn nói gì đó, nhưng phải nói gì đây. Ba mẹ hắn có nói là thích Bạch Nhược bao giờ đâu, hắn càng không thể tùy tiện nói ra những lời cất giấu trong lòng.
Cục tức này nuốt kiểu nào cũng bị nghẹn.
Bạch Nhược không nhìn Cố Mặc, không phải né tránh ánh mắt mà là không muốn nhìn. Giọng vẫn như lúc đầu: “Cố phu nhân chỉ trông tôi giống một người, cũng chưa nói là xem trọng. Anh có thể xem tôi như một người bình thường.”
Dương Chí Minh cười qua loa: “Tuổi trẻ thật có nhiều chuyện để nói, dùng bữa thôi không cần căng thẳng như thế. Thằng tiểu tư nhà ta nó không biết giống ai lại nóng nảy như vậy.” Nói rồi ông nhìn qua Dương Tư ra ám hiệu gì đó.
Dương Tư từ khi nghe Bạch Nhược lên tiếng, đã xác định được cơ hội của mình lại lớn thêm vài phần.
Tâm tình dịu lại đôi chút, nhân viên phục vụ cẩn thận đặt những đĩa thức ăn lên bàn. Kể từ đó không nghe thấy tiếng trò chuyện nữa, ai nấy điều nghiêm túc ăn. Cử chỉ không hẹn điều đồng bộ, là cách ăn của những người trãi qua huấn luyện.
Bạch Nhược tuy không được ai dạy, nhưng hai năm chung sống với Cố Mặc ở đời trước ít nhiều cũng quan sát được.
Dụng cụ ăn uống không chạm vào nhau, khi nhai cũng không phát ra tiếng. Tuy nói con người Dương Tư nhìn trong giống một tên đầu đường xó chợ, bây giờ khí chất cũng không thua kém ai.
Dương Tư cố ý giữ ý tứ trong lúc ăn, hắn không muốn mình thua kém trước Cố Mặc. Còn về phần Cố Mặc, bản chất vốn đã như thế đối với bữa ăn nào cũng nghiêm túc.
Nhìn vào có vẻ ngột ngạt nhưng những gia tộc lớn đã có nề nếp.
Bữa ăn tối đó kết thúc như vậy, Cố Mặc là người chi trả. Con người hắn vốn không quen với việc ăn trực, nếu không để hắn thanh toán còn để mặt mũi của mình ở đâu được nữa.
Dương chí Minh chở Lan Hi về, trước khi về Lan Hi còn ôm chào tạm biệt một cách thân mật với Bạch Nhược. Bà nói nhỏ vào tai cô một câu: “Chăm sóc thằng nhóc nhà ta được không? Ta giao nó cho con.”
Không đợi Bạch Nhược đáp, bà đã rời đi.
Câu nói đó Bạch Nhược chỉ có thể nghe không thể thực hiện được. Kể từ lúc gặp Dương Tư, cô chưa từng làm được điều gì cho hắn, toàn là hắn chăm sóc cho cô. Trong lòng Bạch Nhược, Dương Tư như một người anh trai vậy, rất có trách nhiệm.
“Tôi đưa em về.” Cố Mặc nói.
Dương Tư cười nhưng ý vị không cười: “Cô ấy đi với tôi, khi về cũng phải cùng tôi. Anh từ đất chui lên bây giờ còn kiếm chuyện?”
Cả ba đang đứng trước nhà hàng, Bạch Nhược bị kẹp ở giữa thân hình nhỏ nhắn bị hai người nam nhân chèn ép.
Bạch Nhược ngại ánh nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Hai người cứ tiếp tục đi, tôi bắt taxi về.”
Dương Tư nắm tay trái, Cố Mặc níu tay phải Bạch Nhược ngơ ngác một hồi lâu: “Bỏ ra! Hai người làm cái gì vậy?”
Nhân viên nhà hàng rõ thân phận của Dương Tư và Cố Mặc, đối với hai con người này quá nổi tiếng rồi, nhan sắc cũng nổi bật. Nào dám bàn tán sau lưng, càng không đối hoài đến. Khi nào chán thì tự về không ai bước lên nói câu nào, ngoại trừ.
“Rời khỏi Bạch Gia cũng nên giữ cho mình chút mặt mũi, ở nơi như vậy mà lôi lôi kéo kéo nam nhân. Thật chẳng ra làm sao.”
Có lôi kéo như lời bà ta thì cũng là hai người Cố Mặc, Dương Tư không phải Bạch Nhược.
“Người ngoài không biết còn tưởng là nhà họ Bạch chứa chấp loại này.” Dung Chỉ thở dài đứng nói với người bạn bên cạnh của mình.
Cả ba người không hẹn mà gặp, đồng loại đưa ánh nhìn về phía chỗ Dung Chỉ.
Cô oán giận trừng Cố Mặc và Dương Tư, rời khỏi đây sớm một chút nữa sẽ không chạm mặt mấy cái loại người này. Thật là phá hỏng tâm trạng của cô.
Bạch Nhược gạt bỏ hai bàn tay kia, xoay người rời đi không thèm để ý đến lời nói châm chọc kia.
Cây muốn lặn mà gió chẳng dừng. Người bạn đi cùng Dung Chỉ tự nhiên hét toán lên, vẻ mặt hớt ha hớt hải.
“Cái điện thoại của tôi, bị đánh rơi mất rồi.”
Dung Chỉ nhìn trên tay Bạch Nhược, chiếc điện thoại mẫu mã sang trọng của thương hiệu nổi tiếng, mới ra mắt năm nay. Bà ta liền chỉ vào tay Bạch Nhược, nói: “Tôi thấy hình như…”
Người bạn đi cùng Dung Chỉ liền gật đầu, xác nhận là nói: “Đúng! Đúng! Lúc nãy chúng ta ngồi cạnh con bà, nhặt được lại im hơi lặng tiếng. Đúng là thể loại người gì cũng có.”
Người vây quanh ngày càng nhiều, họ chỉ trỏ nghe lời phiến diện nghĩ Bạch Nhược là kẻ cắp.
Dung Chỉ liền đi đến giật lấy cái điện thoại, móng tay bà ta cào vào da thịt cô chảy máu thành dòng nhỏ.
“Nó không phải là con của tôi, càng không dính dáng gì đến nhà họ Bạch. Dạy dỗ nó thì cứ tự nhiên!” Dung Chỉ dơ tay tát xuống.
Cố Mặc chặn đứng cánh tay dơ bẩn kia, Dương Tư thích nhất là loại người như Dung Chỉ, chỉ có những loại rẻ tiền như vậy mới thỏa mãn nhu cầu chọc tức người khác của hắn.
Dương Tư nhịn cười vì lời nói của bà ta, bây giờ mà cười thì không đúng lúc người ta lại bảo điên, hắn nói: “Không tát lại còn chờ gì nữa?” Dương Tư trầm mặc “Đợi ai dạy cho?”
Bạch Nhược tâm tình phức tạp: “Thôi bỏ đi, lấy lại điện thoại là được rồi.”
Dương Tư lớn tiếng: “Tôi bảo cô tát thì tát cho tôi xem.”
Bạch Nhược sợ hình ảnh của hai đại nam thần đứng bên cạnh cô bị ảnh hưởng, nên không muốn làm to chuyện. Nhưng chuyện không thể giải quyết trong êm đẹp nữa rồi.
Cố Mặc chắn tay Dung Chỉ một lúc cũng không thấy có động tĩnh gì, hắn tuy ghét Dương Tư nhưng bây giờ hắn đồng ý với câu nói của Dương Tư. Có những lúc không cần phải nhịn nhục, bà ta đã không xem Bạch Nhược là con hà cớ gì phải sợ sệt.
Chát!
Rốt cuộc bà ta cũng bị tát một cái, người ra tay không phải là Bạch Nhược mà là Hà Bạch. Đứng ở ngoài xem Hà Bạch thấy chán nên vào góp vui, tát xong cô ta còn làm ra vẻ mặt lo lắng: “Trượt tay!” Hà Bạch quay lại nhìn xung quanh “Lúc nãy ai đó xô tôi, tôi không cố ý đâu.”
Dung Chỉ bị cái tát lảo đảo lui về sau, được người bạn đi cùng đỡ lấy. Dương Tư đi đến vẻ mặt rất dọa người, giật lại chiếc điện thoại.
Dung Chỉ vẫn một mực tin rằng cái điện thoại kia là do Bạch Nhược lấy cấp, với lối suy nghĩ cũ rích thì Bạch Nhược đào đâu ra tiền mà mua.
Bà ta giận dữ quát: “Các người tiếp tay cho kẻ xấu.”
“Bà đang nói chính bản thân mình sao? Sự thật đằng sau Bạch Gia các người nên giấu kĩ một chút, đừng chạy lung tung rước thêm phiền phức nữa.” Cố Mặc lành lùng buông lời, lời nói tỏa ra hàn khí khiến người khác phải rùng mình.
“Đến tiền ăn còn không có, lấy đâu ra mà mua thứ xa xỉ này. Người ở tầng lớp bần cùng mà các người vẫn bênh vực cho được.” Người bạn của Dung Chỉ đang giằng co với Dương Tư nhất quyết không buông.
Dương Tư thật tình mất đạp cho một phát.
Người xung quanh người thì cầm điện thoại quay lại, người thì chỉ trỏ bàn tán xôn sao. Bọn họ điều là người có địa vị trong xã hội, hở chút là báo chí gọi tên bây giờ lại để xảy ra vụ lùm xùm này.
Dương Tư buông tay cho người kia té ngã, hắn không thể ra tay đánh phụ nữ ngoại trừ Bạch Nhược. Bởi vì Bạch Nhược quá ngốc những lúc cần kí đầu thì phải kí đầu cho cô khôn ra.
“Mấy người ăn đồ ở nhà hàng chứ có phải ăn phân chuột đâu mà ngu dữ vậy? Mới nãy mở miệng nói lôi lôi kéo kéo nam nhân sao không nghĩ đến là tôi mua cho cô ấy chứ?” Dương Tư nói tiếp “Bà đã có tuổi sao não bà mãi mà không lớn vậy?”
Quản lý nhà hàng lúc này mới hối hả chạy ra, trên tay còn cầm theo chiếc điện thoại mẫu mã giống y đúc cái của Bạch Nhược. Từ lúc to tiếng, người quản lý đã cho nhân viên lục soát, xem qua camera ghi hình thì biết được vị trí đánh rơi điện thoại của vị khách.
“Thành thật xin lỗi, chiếc điện thoại của phu nhân rơi ở chỗ khuất. Chúng tôi mất chút thời gian để tìm ra nó.” Vẻ mặt người quản lý khó xử nói tiếp “Ba vị khách này dùng bữa trong phòng vip, được đặt trước cách tầng các vị khá xa, nên chuyện này là nhầm lẫn.”
Dung Chỉ bị bẻ mặt trước nhiều người như vậy, sao có thể nhịn được. Cái tát vừa rồi khiến bà ta càng nhục nhã hơn.
Cố Mặc nhìn ra được ý vị của Dung Chỉ, vội đánh đòn phủ đầu: “Bà rời đi lúc này, ít nhất còn giữ được chút mặt mũi.” Hắn lại bồi thêm một câu “Nhanh xin lỗi em ấy!”
Cố Mặc nói không nhiều bằng Dương Tư, nhưng ít nhất từ khi xảy ra chuyện hắn luôn đứng về phía Bạch Nhược. Không hề nghi ngờ về xuất sứ của chiếc điện thoại, cho dù cô có làm sai đi chẳng nữa Cố Mặc cũng sẽ đứng ra. Cô sai hắn chịu trách nhiệm, cô không sai hắn nhất định sẽ đồi lại công bằng cho cô.
“Vắt mũi chưa sạch vênh váo cái gì chứ? Chúng ta đi!” Nói rồi Dung Chỉ bỏ đi một mạch.
Mọi người giải tán dần đi, quản lý nhà hàng rối rích xin lỗi vì đã ra mặt quá trễ. Càng thận trọng để không lộ thông tin mà Dương Tư bỏ công sức ra giấu diếm, người quản lý cũng có nỗi khổ.
“Tôi nhất định sẽ để bà ta quỳ trước mặt em nói ra lời xin lỗi.” Cố Mặc tức giận cam đoan.
Bạch Nhược nhìn theo bóng dáng của bà ta: “Thứ bà ta nợ, tôi sẽ tự biết đi đòi.” Bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Cô nhìn sang hướng Hà Bạch.
Hà Bạch giải thích: “Ở đâu có tai nạn ở đó có tôi. Đùa thôi, vô tình ăn ở đây.”
Cố Mặc thờ ơ nói: “Còn không phải xem mắt? Bị người ta chê rồi?”
Cố Mặc thả lỏng cơ mặt phản bác lại: “Đúng là tôi có ý đồ, mẹ tôi nhìn trúng em ấy.”
Dương Tư đứng phắt dậy khác với ba mẹ hắn, hai người họ rất điềm tĩnh. Tách trà trên tay Lan Hi cũng nguội dần bà nhấp một ngụm, đưa mắt nhìn Dương Tư.
Dương Tư tự biết bản thân mình quá khích, đành kìm nén ngồi trở lại ghế. Hắn cũng muốn nói gì đó, nhưng phải nói gì đây. Ba mẹ hắn có nói là thích Bạch Nhược bao giờ đâu, hắn càng không thể tùy tiện nói ra những lời cất giấu trong lòng.
Cục tức này nuốt kiểu nào cũng bị nghẹn.
Bạch Nhược không nhìn Cố Mặc, không phải né tránh ánh mắt mà là không muốn nhìn. Giọng vẫn như lúc đầu: “Cố phu nhân chỉ trông tôi giống một người, cũng chưa nói là xem trọng. Anh có thể xem tôi như một người bình thường.”
Dương Chí Minh cười qua loa: “Tuổi trẻ thật có nhiều chuyện để nói, dùng bữa thôi không cần căng thẳng như thế. Thằng tiểu tư nhà ta nó không biết giống ai lại nóng nảy như vậy.” Nói rồi ông nhìn qua Dương Tư ra ám hiệu gì đó.
Dương Tư từ khi nghe Bạch Nhược lên tiếng, đã xác định được cơ hội của mình lại lớn thêm vài phần.
Tâm tình dịu lại đôi chút, nhân viên phục vụ cẩn thận đặt những đĩa thức ăn lên bàn. Kể từ đó không nghe thấy tiếng trò chuyện nữa, ai nấy điều nghiêm túc ăn. Cử chỉ không hẹn điều đồng bộ, là cách ăn của những người trãi qua huấn luyện.
Bạch Nhược tuy không được ai dạy, nhưng hai năm chung sống với Cố Mặc ở đời trước ít nhiều cũng quan sát được.
Dụng cụ ăn uống không chạm vào nhau, khi nhai cũng không phát ra tiếng. Tuy nói con người Dương Tư nhìn trong giống một tên đầu đường xó chợ, bây giờ khí chất cũng không thua kém ai.
Dương Tư cố ý giữ ý tứ trong lúc ăn, hắn không muốn mình thua kém trước Cố Mặc. Còn về phần Cố Mặc, bản chất vốn đã như thế đối với bữa ăn nào cũng nghiêm túc.
Nhìn vào có vẻ ngột ngạt nhưng những gia tộc lớn đã có nề nếp.
Bữa ăn tối đó kết thúc như vậy, Cố Mặc là người chi trả. Con người hắn vốn không quen với việc ăn trực, nếu không để hắn thanh toán còn để mặt mũi của mình ở đâu được nữa.
Dương chí Minh chở Lan Hi về, trước khi về Lan Hi còn ôm chào tạm biệt một cách thân mật với Bạch Nhược. Bà nói nhỏ vào tai cô một câu: “Chăm sóc thằng nhóc nhà ta được không? Ta giao nó cho con.”
Không đợi Bạch Nhược đáp, bà đã rời đi.
Câu nói đó Bạch Nhược chỉ có thể nghe không thể thực hiện được. Kể từ lúc gặp Dương Tư, cô chưa từng làm được điều gì cho hắn, toàn là hắn chăm sóc cho cô. Trong lòng Bạch Nhược, Dương Tư như một người anh trai vậy, rất có trách nhiệm.
“Tôi đưa em về.” Cố Mặc nói.
Dương Tư cười nhưng ý vị không cười: “Cô ấy đi với tôi, khi về cũng phải cùng tôi. Anh từ đất chui lên bây giờ còn kiếm chuyện?”
Cả ba đang đứng trước nhà hàng, Bạch Nhược bị kẹp ở giữa thân hình nhỏ nhắn bị hai người nam nhân chèn ép.
Bạch Nhược ngại ánh nhìn xung quanh, nói nhỏ: “Hai người cứ tiếp tục đi, tôi bắt taxi về.”
Dương Tư nắm tay trái, Cố Mặc níu tay phải Bạch Nhược ngơ ngác một hồi lâu: “Bỏ ra! Hai người làm cái gì vậy?”
Nhân viên nhà hàng rõ thân phận của Dương Tư và Cố Mặc, đối với hai con người này quá nổi tiếng rồi, nhan sắc cũng nổi bật. Nào dám bàn tán sau lưng, càng không đối hoài đến. Khi nào chán thì tự về không ai bước lên nói câu nào, ngoại trừ.
“Rời khỏi Bạch Gia cũng nên giữ cho mình chút mặt mũi, ở nơi như vậy mà lôi lôi kéo kéo nam nhân. Thật chẳng ra làm sao.”
Có lôi kéo như lời bà ta thì cũng là hai người Cố Mặc, Dương Tư không phải Bạch Nhược.
“Người ngoài không biết còn tưởng là nhà họ Bạch chứa chấp loại này.” Dung Chỉ thở dài đứng nói với người bạn bên cạnh của mình.
Cả ba người không hẹn mà gặp, đồng loại đưa ánh nhìn về phía chỗ Dung Chỉ.
Cô oán giận trừng Cố Mặc và Dương Tư, rời khỏi đây sớm một chút nữa sẽ không chạm mặt mấy cái loại người này. Thật là phá hỏng tâm trạng của cô.
Bạch Nhược gạt bỏ hai bàn tay kia, xoay người rời đi không thèm để ý đến lời nói châm chọc kia.
Cây muốn lặn mà gió chẳng dừng. Người bạn đi cùng Dung Chỉ tự nhiên hét toán lên, vẻ mặt hớt ha hớt hải.
“Cái điện thoại của tôi, bị đánh rơi mất rồi.”
Dung Chỉ nhìn trên tay Bạch Nhược, chiếc điện thoại mẫu mã sang trọng của thương hiệu nổi tiếng, mới ra mắt năm nay. Bà ta liền chỉ vào tay Bạch Nhược, nói: “Tôi thấy hình như…”
Người bạn đi cùng Dung Chỉ liền gật đầu, xác nhận là nói: “Đúng! Đúng! Lúc nãy chúng ta ngồi cạnh con bà, nhặt được lại im hơi lặng tiếng. Đúng là thể loại người gì cũng có.”
Người vây quanh ngày càng nhiều, họ chỉ trỏ nghe lời phiến diện nghĩ Bạch Nhược là kẻ cắp.
Dung Chỉ liền đi đến giật lấy cái điện thoại, móng tay bà ta cào vào da thịt cô chảy máu thành dòng nhỏ.
“Nó không phải là con của tôi, càng không dính dáng gì đến nhà họ Bạch. Dạy dỗ nó thì cứ tự nhiên!” Dung Chỉ dơ tay tát xuống.
Cố Mặc chặn đứng cánh tay dơ bẩn kia, Dương Tư thích nhất là loại người như Dung Chỉ, chỉ có những loại rẻ tiền như vậy mới thỏa mãn nhu cầu chọc tức người khác của hắn.
Dương Tư nhịn cười vì lời nói của bà ta, bây giờ mà cười thì không đúng lúc người ta lại bảo điên, hắn nói: “Không tát lại còn chờ gì nữa?” Dương Tư trầm mặc “Đợi ai dạy cho?”
Bạch Nhược tâm tình phức tạp: “Thôi bỏ đi, lấy lại điện thoại là được rồi.”
Dương Tư lớn tiếng: “Tôi bảo cô tát thì tát cho tôi xem.”
Bạch Nhược sợ hình ảnh của hai đại nam thần đứng bên cạnh cô bị ảnh hưởng, nên không muốn làm to chuyện. Nhưng chuyện không thể giải quyết trong êm đẹp nữa rồi.
Cố Mặc chắn tay Dung Chỉ một lúc cũng không thấy có động tĩnh gì, hắn tuy ghét Dương Tư nhưng bây giờ hắn đồng ý với câu nói của Dương Tư. Có những lúc không cần phải nhịn nhục, bà ta đã không xem Bạch Nhược là con hà cớ gì phải sợ sệt.
Chát!
Rốt cuộc bà ta cũng bị tát một cái, người ra tay không phải là Bạch Nhược mà là Hà Bạch. Đứng ở ngoài xem Hà Bạch thấy chán nên vào góp vui, tát xong cô ta còn làm ra vẻ mặt lo lắng: “Trượt tay!” Hà Bạch quay lại nhìn xung quanh “Lúc nãy ai đó xô tôi, tôi không cố ý đâu.”
Dung Chỉ bị cái tát lảo đảo lui về sau, được người bạn đi cùng đỡ lấy. Dương Tư đi đến vẻ mặt rất dọa người, giật lại chiếc điện thoại.
Dung Chỉ vẫn một mực tin rằng cái điện thoại kia là do Bạch Nhược lấy cấp, với lối suy nghĩ cũ rích thì Bạch Nhược đào đâu ra tiền mà mua.
Bà ta giận dữ quát: “Các người tiếp tay cho kẻ xấu.”
“Bà đang nói chính bản thân mình sao? Sự thật đằng sau Bạch Gia các người nên giấu kĩ một chút, đừng chạy lung tung rước thêm phiền phức nữa.” Cố Mặc lành lùng buông lời, lời nói tỏa ra hàn khí khiến người khác phải rùng mình.
“Đến tiền ăn còn không có, lấy đâu ra mà mua thứ xa xỉ này. Người ở tầng lớp bần cùng mà các người vẫn bênh vực cho được.” Người bạn của Dung Chỉ đang giằng co với Dương Tư nhất quyết không buông.
Dương Tư thật tình mất đạp cho một phát.
Người xung quanh người thì cầm điện thoại quay lại, người thì chỉ trỏ bàn tán xôn sao. Bọn họ điều là người có địa vị trong xã hội, hở chút là báo chí gọi tên bây giờ lại để xảy ra vụ lùm xùm này.
Dương Tư buông tay cho người kia té ngã, hắn không thể ra tay đánh phụ nữ ngoại trừ Bạch Nhược. Bởi vì Bạch Nhược quá ngốc những lúc cần kí đầu thì phải kí đầu cho cô khôn ra.
“Mấy người ăn đồ ở nhà hàng chứ có phải ăn phân chuột đâu mà ngu dữ vậy? Mới nãy mở miệng nói lôi lôi kéo kéo nam nhân sao không nghĩ đến là tôi mua cho cô ấy chứ?” Dương Tư nói tiếp “Bà đã có tuổi sao não bà mãi mà không lớn vậy?”
Quản lý nhà hàng lúc này mới hối hả chạy ra, trên tay còn cầm theo chiếc điện thoại mẫu mã giống y đúc cái của Bạch Nhược. Từ lúc to tiếng, người quản lý đã cho nhân viên lục soát, xem qua camera ghi hình thì biết được vị trí đánh rơi điện thoại của vị khách.
“Thành thật xin lỗi, chiếc điện thoại của phu nhân rơi ở chỗ khuất. Chúng tôi mất chút thời gian để tìm ra nó.” Vẻ mặt người quản lý khó xử nói tiếp “Ba vị khách này dùng bữa trong phòng vip, được đặt trước cách tầng các vị khá xa, nên chuyện này là nhầm lẫn.”
Dung Chỉ bị bẻ mặt trước nhiều người như vậy, sao có thể nhịn được. Cái tát vừa rồi khiến bà ta càng nhục nhã hơn.
Cố Mặc nhìn ra được ý vị của Dung Chỉ, vội đánh đòn phủ đầu: “Bà rời đi lúc này, ít nhất còn giữ được chút mặt mũi.” Hắn lại bồi thêm một câu “Nhanh xin lỗi em ấy!”
Cố Mặc nói không nhiều bằng Dương Tư, nhưng ít nhất từ khi xảy ra chuyện hắn luôn đứng về phía Bạch Nhược. Không hề nghi ngờ về xuất sứ của chiếc điện thoại, cho dù cô có làm sai đi chẳng nữa Cố Mặc cũng sẽ đứng ra. Cô sai hắn chịu trách nhiệm, cô không sai hắn nhất định sẽ đồi lại công bằng cho cô.
“Vắt mũi chưa sạch vênh váo cái gì chứ? Chúng ta đi!” Nói rồi Dung Chỉ bỏ đi một mạch.
Mọi người giải tán dần đi, quản lý nhà hàng rối rích xin lỗi vì đã ra mặt quá trễ. Càng thận trọng để không lộ thông tin mà Dương Tư bỏ công sức ra giấu diếm, người quản lý cũng có nỗi khổ.
“Tôi nhất định sẽ để bà ta quỳ trước mặt em nói ra lời xin lỗi.” Cố Mặc tức giận cam đoan.
Bạch Nhược nhìn theo bóng dáng của bà ta: “Thứ bà ta nợ, tôi sẽ tự biết đi đòi.” Bây giờ vẫn chưa phải lúc.
Cô nhìn sang hướng Hà Bạch.
Hà Bạch giải thích: “Ở đâu có tai nạn ở đó có tôi. Đùa thôi, vô tình ăn ở đây.”
Cố Mặc thờ ơ nói: “Còn không phải xem mắt? Bị người ta chê rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.