Lễ Đường Của Tôi, Không Có Chỗ Cho Anh
Chương 2: Trùng Sinh
San
06/06/2022
Bạch Nhược nhắm mắt thả lỏng cơ thể trong đầu trống rỗng như thật sự đón chờ cái chết, luồng gió bao trùm vóc dáng nhỏ bé của cô. Trước khi mất ý thức Bạch Nhược cảm thấy không khí xung quanh mình như bị rút cạn, trái tim đã ngừng hoạt động.
Trong lúc rơi xuống, giọng nói có thanh âm chói tai cứ văng vẳng xung quanh Bạch Nhược. Thật khó chịu, chẳng lẽ cô ngã xuống từ tầng hai mươi lăm mà vẫn chưa chết?
Thôi xong, còn lành lặn đã không có được một ánh nhìn của người thân bây giờ thì phế cả tay lẫn chân. Hay là cứ nằm đấy đến khi mất máu sẽ tự khắc chết đi.
"Mày giả ngủ với ai? Tao biết mày vẫn còn thức, dậy cho tao."
"Vẫn không chịu dậy à?"
Bạch Sang Sang nhìn ngó xung quanh phòng hình như chẳng có gì vừa ý liền hướng nhà vệ sinh mà đi vào, lúc ra trên tay đã cầm một cái thùng nước chẳng ngần ngại mà đổ hết lên người Bạch Nhược.
"Ưm, lạnh quá." Bạch Nhược cuộn người lại vì thế càng trở nên nhỏ bé hơn, cơ thể run nhẹ.
Bạch Sang Sang nghiến răng tức giận, đưa chân lên đá thẳng vào bụng Bạch Nhược: "Con mẹ mày, thứ bẩn thỉu."
Bạch Nhược vì cú đá vừa rồi làm cho đau điếng lồm cồm bò dậy. Mở mắt ra đã thấy người con gái có mái tóc ngắn ngang vai được nhuộm đỏ, cau mày nhìn cô. Cho dù Bạch Nhược có đập đầu vào đá mất trí nhớ đi nữa cũng không thể quên được gương mặt này, cái cảm giác thân thuộc đến ám ảnh không ai khác ngoài người chị cùng cha khác mẹ, Bạch Sang Sang!
Bạch Nhược bất ngờ đến độ nói năng lộn xộn: "Chị em, không phải em."
Chẳng phải đã chết rồi sao? Làm sao có thể, tình huống hiện tại là gì đây? Hồi quang phản chiếu à? Chắc là vậy rồi. Bạch Nhược trấn an mình bằng phương thức đó nhưng cơn đau dưới bụng tính làm sao đây, nỗi đau chân thực như vậy.
Người chị hiền lành bật cười đến rơi cả nước mắt, tiện tay tát cô một cái: "Tỉnh hẳn chưa? Mày làm tao phải nói ra những lời thô tục như vậy thích lắm sao?" Câu nói vừa dứt cái tát chuyển thành nắm tóc đập vào cạnh giường, tiếng va đập vô cùng rõ ràng.
"A, em không hiểu chị nói gì cả." Bạch Nhược nhăn mặt kiềm nén không nỗi mà kêu đau một tiếng, tự nói với bản thân dù sao cũng sắp chết đến nơi rồi chịu đựng một lát, chỉ một lát nữa thôi.
Mùi vị tanh nồng hoà vào không khí, sau đầu của Bạch Nhược không ngoài dự đoán đã chảy máu rồi. Cô đưa tay sờ sờ thử có chút giật mình, cảm giác sao mà chân thật đến như thế?
Bạch Sang Sang không nhận ra được chỗ khác lạ của Bạch Nhược, vừa nói vừa chỉ tay vào đống bài tập chất cao trên bàn mà nói: "Trước khi đi học phải làm cho xong chỗ đó, tao cảnh cáo trước nếu không làm xong thì đừng nghĩ đến chuyện lành lặn bước ra khỏi nhà."
Nói xong liền rời đi, bỏ lại một mình Bạch Nhược cùng với sự hoang mang tột độ.
Cái gì mà bài tập? Chẳng phải cô đã tốt nghiệp đại học rồi sao?
Cái cuộc sống trước khi kết hôn của cô là vậy, nhưng cô đã cùng với Cố Mặc bước vào lễ đường từ hai năm trước và đã thực sự nhảy lầu, mở mắt ra lại quay trở về căn phòng của mình trước đây, sau đó thì thành ra hiện trạng bây giờ. Trong đầu Bạch Nhược rối bời, nên đi ngủ một giấc sáng mai tỉnh dậy ở địa phủ chờ Diêm Vương phán tội hay là ngồi vào bàn làm đống bài tập kia.
"Mình chỉ mới hai mươi năm tuổi, đâu có già đến lú lẫn rõ ràng đã nhảy rồi mà?" Cô nhìn ngó xung quanh phòng rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay đầy rẫy vết bầm tím, chạm nhẹ thì có cảm giác đau "Chẳng lẽ..."
Trong lòng cô lờ mờ xuất hiện một đáp án chỉ là không dám tin, hư cấu rõ ràng là hư cấu những tình huống như vậy chỉ có thể xuất hiện trong phim. Bạch Nhược sao lại có thể tiếp nhận được loại chuyện phi lý như vậy.
"Là mình suy nghĩ nhiều rồi, ngủ một giấc đi đã."
Không chút do dự Bạch Nhược để nguyên tình trạng như thế mà đi ngủ. Chăn, gối và cả bộ đồ ngủ đều ướt sũng, vết thương sau đầu cũng không màng xử lý.
Thời gian trôi đi một khoảng đã đến lúc trời sáng, căn phòng u ám của Bạch Nhược bị che bởi tấm rèm cửa không có chút ánh sáng lọt vào, nguồn sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn ngủ. Ban đêm hay ban ngày chỉ dựa vào cái điện thoại mà phân biệt.
Bạch Nhược dùng chiếc điện thoại đời cũ, trong cũng không đến nỗi tệ, nhưng nhị tiểu thư nhà họ Bạch dùng thì không cân xứng chút nào. Tiếng chuông báo thức vang lên làm cho giấc ngủ của Bạch Nhược bị tạm dừng.
Cô lại một lần nữa uể oải ngồi dậy lần mò tắt báo thức, tai theo thói quen mà xoa đầu vô tình chạm vào chỗ vết thương: "A"
Bạch Nhược đưa mắt nhìn ngó xung quanh cảnh vật quen thuộc đến đáng sợ, cô sắp xếp mạch suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng tin vào sự thật này có lẽ nói đúng hơn là chắc chắn cô đã trùng sinh.
"Thực sự là trùng sinh sao?" Miệng cô cười nhưng nước mắt lại không tự chủ mà rơi xuống "Ông trời thật biết trêu đùa, phải lập lại cái cảnh địa ngục nơi trần gian này bao nhiêu lần nữa?"
Bạch Nhược chật vật đi phòng nhà vệ sinh khó khăn xử lý chỗ vết thương trên đầu, qua một đêm máu đã khô lại thật sự rất đau.
Theo thường lệ mà chuẩn bị bữa sáng trong tâm trạng phức tạp, trạng thái vui buồn không thể diễn giải được. Trong lúc chuẩn bị Bạch Nhược có vài lần suy nghĩ rằng: "Hay là xả khí ga, rồi làm cho căn biệt thự này nổ tung, chết đi một lần nữa."
Giọng nói khó nghe bỗng cất lên ở phía sau, làm cho Bạch Nhược giật mình suýt thì làm rơi quả cà chua đang cầm trên tay.
Bạch Sang Sang hỏi: "Đã làm xong chưa?"
Bạch Nhược đáp lại một cách cứng nhắc: "Sắp xong rồi, đợi một lát nữa là có thể ăn ngay thôi."
Bạch Sang Sang kìm nén tính khí, hỏi lại: "Bài tập của tao, mày đã làm xong chưa?"
Đúng rồi, hôm qua có nhắc đến bài tập.
Trong lúc rơi xuống, giọng nói có thanh âm chói tai cứ văng vẳng xung quanh Bạch Nhược. Thật khó chịu, chẳng lẽ cô ngã xuống từ tầng hai mươi lăm mà vẫn chưa chết?
Thôi xong, còn lành lặn đã không có được một ánh nhìn của người thân bây giờ thì phế cả tay lẫn chân. Hay là cứ nằm đấy đến khi mất máu sẽ tự khắc chết đi.
"Mày giả ngủ với ai? Tao biết mày vẫn còn thức, dậy cho tao."
"Vẫn không chịu dậy à?"
Bạch Sang Sang nhìn ngó xung quanh phòng hình như chẳng có gì vừa ý liền hướng nhà vệ sinh mà đi vào, lúc ra trên tay đã cầm một cái thùng nước chẳng ngần ngại mà đổ hết lên người Bạch Nhược.
"Ưm, lạnh quá." Bạch Nhược cuộn người lại vì thế càng trở nên nhỏ bé hơn, cơ thể run nhẹ.
Bạch Sang Sang nghiến răng tức giận, đưa chân lên đá thẳng vào bụng Bạch Nhược: "Con mẹ mày, thứ bẩn thỉu."
Bạch Nhược vì cú đá vừa rồi làm cho đau điếng lồm cồm bò dậy. Mở mắt ra đã thấy người con gái có mái tóc ngắn ngang vai được nhuộm đỏ, cau mày nhìn cô. Cho dù Bạch Nhược có đập đầu vào đá mất trí nhớ đi nữa cũng không thể quên được gương mặt này, cái cảm giác thân thuộc đến ám ảnh không ai khác ngoài người chị cùng cha khác mẹ, Bạch Sang Sang!
Bạch Nhược bất ngờ đến độ nói năng lộn xộn: "Chị em, không phải em."
Chẳng phải đã chết rồi sao? Làm sao có thể, tình huống hiện tại là gì đây? Hồi quang phản chiếu à? Chắc là vậy rồi. Bạch Nhược trấn an mình bằng phương thức đó nhưng cơn đau dưới bụng tính làm sao đây, nỗi đau chân thực như vậy.
Người chị hiền lành bật cười đến rơi cả nước mắt, tiện tay tát cô một cái: "Tỉnh hẳn chưa? Mày làm tao phải nói ra những lời thô tục như vậy thích lắm sao?" Câu nói vừa dứt cái tát chuyển thành nắm tóc đập vào cạnh giường, tiếng va đập vô cùng rõ ràng.
"A, em không hiểu chị nói gì cả." Bạch Nhược nhăn mặt kiềm nén không nỗi mà kêu đau một tiếng, tự nói với bản thân dù sao cũng sắp chết đến nơi rồi chịu đựng một lát, chỉ một lát nữa thôi.
Mùi vị tanh nồng hoà vào không khí, sau đầu của Bạch Nhược không ngoài dự đoán đã chảy máu rồi. Cô đưa tay sờ sờ thử có chút giật mình, cảm giác sao mà chân thật đến như thế?
Bạch Sang Sang không nhận ra được chỗ khác lạ của Bạch Nhược, vừa nói vừa chỉ tay vào đống bài tập chất cao trên bàn mà nói: "Trước khi đi học phải làm cho xong chỗ đó, tao cảnh cáo trước nếu không làm xong thì đừng nghĩ đến chuyện lành lặn bước ra khỏi nhà."
Nói xong liền rời đi, bỏ lại một mình Bạch Nhược cùng với sự hoang mang tột độ.
Cái gì mà bài tập? Chẳng phải cô đã tốt nghiệp đại học rồi sao?
Cái cuộc sống trước khi kết hôn của cô là vậy, nhưng cô đã cùng với Cố Mặc bước vào lễ đường từ hai năm trước và đã thực sự nhảy lầu, mở mắt ra lại quay trở về căn phòng của mình trước đây, sau đó thì thành ra hiện trạng bây giờ. Trong đầu Bạch Nhược rối bời, nên đi ngủ một giấc sáng mai tỉnh dậy ở địa phủ chờ Diêm Vương phán tội hay là ngồi vào bàn làm đống bài tập kia.
"Mình chỉ mới hai mươi năm tuổi, đâu có già đến lú lẫn rõ ràng đã nhảy rồi mà?" Cô nhìn ngó xung quanh phòng rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay đầy rẫy vết bầm tím, chạm nhẹ thì có cảm giác đau "Chẳng lẽ..."
Trong lòng cô lờ mờ xuất hiện một đáp án chỉ là không dám tin, hư cấu rõ ràng là hư cấu những tình huống như vậy chỉ có thể xuất hiện trong phim. Bạch Nhược sao lại có thể tiếp nhận được loại chuyện phi lý như vậy.
"Là mình suy nghĩ nhiều rồi, ngủ một giấc đi đã."
Không chút do dự Bạch Nhược để nguyên tình trạng như thế mà đi ngủ. Chăn, gối và cả bộ đồ ngủ đều ướt sũng, vết thương sau đầu cũng không màng xử lý.
Thời gian trôi đi một khoảng đã đến lúc trời sáng, căn phòng u ám của Bạch Nhược bị che bởi tấm rèm cửa không có chút ánh sáng lọt vào, nguồn sáng duy nhất phát ra từ chiếc đèn ngủ. Ban đêm hay ban ngày chỉ dựa vào cái điện thoại mà phân biệt.
Bạch Nhược dùng chiếc điện thoại đời cũ, trong cũng không đến nỗi tệ, nhưng nhị tiểu thư nhà họ Bạch dùng thì không cân xứng chút nào. Tiếng chuông báo thức vang lên làm cho giấc ngủ của Bạch Nhược bị tạm dừng.
Cô lại một lần nữa uể oải ngồi dậy lần mò tắt báo thức, tai theo thói quen mà xoa đầu vô tình chạm vào chỗ vết thương: "A"
Bạch Nhược đưa mắt nhìn ngó xung quanh cảnh vật quen thuộc đến đáng sợ, cô sắp xếp mạch suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng tin vào sự thật này có lẽ nói đúng hơn là chắc chắn cô đã trùng sinh.
"Thực sự là trùng sinh sao?" Miệng cô cười nhưng nước mắt lại không tự chủ mà rơi xuống "Ông trời thật biết trêu đùa, phải lập lại cái cảnh địa ngục nơi trần gian này bao nhiêu lần nữa?"
Bạch Nhược chật vật đi phòng nhà vệ sinh khó khăn xử lý chỗ vết thương trên đầu, qua một đêm máu đã khô lại thật sự rất đau.
Theo thường lệ mà chuẩn bị bữa sáng trong tâm trạng phức tạp, trạng thái vui buồn không thể diễn giải được. Trong lúc chuẩn bị Bạch Nhược có vài lần suy nghĩ rằng: "Hay là xả khí ga, rồi làm cho căn biệt thự này nổ tung, chết đi một lần nữa."
Giọng nói khó nghe bỗng cất lên ở phía sau, làm cho Bạch Nhược giật mình suýt thì làm rơi quả cà chua đang cầm trên tay.
Bạch Sang Sang hỏi: "Đã làm xong chưa?"
Bạch Nhược đáp lại một cách cứng nhắc: "Sắp xong rồi, đợi một lát nữa là có thể ăn ngay thôi."
Bạch Sang Sang kìm nén tính khí, hỏi lại: "Bài tập của tao, mày đã làm xong chưa?"
Đúng rồi, hôm qua có nhắc đến bài tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.