Chương 92: Đuổi ra khỏi cửa
Tửu Tiểu Thất
22/12/2018
Lê Ngữ Băng ở trong đầu đang nhớ lại xem làm sao lấy lòng bố của Đường
Tuyết, sau đó liền nhìn thấy đối tượng mình lấy lòng cầm chổi lao tới.
Nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của Đường hiệu trưởng, hẳn là không phải đến quét để quét rác.
Lê Ngữ Băng trong lòng nhảy dựng, cẩn thận từng li từng tí mà đứng dậy.
Đường hiệu trưởng cầm chổi hướng tới người cậu, "Ta đánh chết cậu nhóc con, đã sớm nhìn ra cậu không phải người tốt!"
Lê Ngữ Băng không hiểu chuyện gì, cũng không dám phản kháng. Không gian giữa ghế sô pha và bàn trà có hạn, cậu muốn tránh cũng không thể tránh, trúng hai roi.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Đường Tuyết sửng sờ một chút, lúc này mới đứng lên can ngăn lại: "Bố làm gì vây ạ? Xảy ra chuyện gì? Mẹ! Mẹ!!!"
Một tiếng trung khí mười phần gào thét, xuyên qua cửa phòng bếp cùng máy hút khói trầm đục, chui vào lỗ tai mẹ Đường.
Mẹ Đường lại càng hoảng sợ, nhanh chóng chạy ra, trong tay còn cầm theo cái muôi, vừa nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, mẹ Đường tiến lên khuyên can: "Làm cái gì làm cái gì, buông tay!"
"Bà đừng ngăn tôi, tôi hôm nay phải cho tên tiểu tử này trả giá thật đắt!"
Mẹ Đường ôm chặt Đường hiệu trưởng đang mất lí trí, quay mặt đối Đường Tuyết liếc mắt tỏ ý một cái, "Đi mau đi!"
Đường Tuyết tranh thủ thời gian kéo Lê Ngữ Băng chạy.
Hai người nắm tay, không kịp đổi giày, xỏ đại dép lê hoảng sợ chạy ra bên ngoài, một hơi liền chạy ra khỏi tiểu khu, sau đó lại chạy qua hai con đường nữa.
Cùng ngày, có người trên diễn đàn đăng bài viết: 【 tôi giống như nhìn thấy Lê Ngữ Băng! Mặc Versace (*) mang dép lê nhựa chạy như điên trên đường!
(*)Versace: hãng thời trang nổi tiếng của Ý
Bên dưới bài đăng bị một tràng chế giễu chủ bài viết đầu óc kẻm cói, nói dối cũng không biết nói.
...
Đường Tuyết cùng Lê Ngữ Băng cuối cùng dừng ở trong một cái hẻm nhỏ. Sau đó Đường Tuyết đi ra ngoài tiệm thuốc mua thuốc rửa vết thương và khẩu trang, lúc về đi ngang qua một cửa hàng bán lẻ, liền vào mua một ly kem.
Cô hiện tại cần đồ ngọt an ủi.
Trở lại trong ngõ nhỏ, Đường Tuyết giữ mặt Lê Ngữ Băng nhìn nhìn, bên trên xương gò má rách một chút da, những chỗ khác không có bị thương. Cô có chút đau lòng, tự nhủ: "Người này nếu mà hủy dung, tớ sẽ phải đi đâu mới lại tìm ra người đẹp mắt như vậy."
Lê Ngữ Băng cười ra tiếng, cúi xuống nhìn cô, đôi mắt giống như ánh trăng yên tĩnh ôn nhu.
Đường Tuyết hỏi cậu: "Đau không?"
Lê Ngữ Băng lắc đầu.
Đường Tuyết nói: "Tớ cũng không biết bố tớ xảy ra chuyện gì, nhìn thấy cậu giống như nhìn thấy cừu nhân giết cha... Không đúng, ông tớ vẫn sống tốt, ở đâu ra cừu nhân giết cha... Lê Ngữ Băng, có phải cậu trừng mắt với ông ấy hay không?"
"Tớ làm gì dám..."
"Quá kì lạ " Đường Tuyết lắc đầu, suy nghĩ một chút mới nói, "Chẳng lẽ bố tớ lần này đáp ứng gặp cậu, chính là muốn bày cái Hồng Môn Yến(*)?"
(*) Hồng Môn Yến: ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người
Lê Ngữ Băng nhớ trong lịch sử, Hồng Môn Yến cũng không có gặp mặt liền đánh người như vậy.
Không hiểu nổi, đành phải ưu tiên giải quyết vấn đề trước mắt. Lê Ngữ Băng cúi người, Đường Tuyết giúp cậu rửa vết thương. Bất quá chỉ là rách chút da, theo lý không cần phải thoa thuốc, nhưng Đường Tuyết không hy vọng trên khuôn mặt tuấn tú của Lê Ngữ Băng có bất kỳ sơ xuất nào, vì vậy phải đối đãi cẩn thận. Không chỉ rửa thôi, còn phải cẩn thận đấy, nghiêm túc rửa, rửa xong dán miệng vết thương lại, cẩn thận từng li từng tí.
Lê Ngữ Băng đột nhiên ôm cô, nâng người lên.
"Này..." Đường Tuyết tim đập rộn lên, miếng dán vết thương thiếu chút nữa dán luôn lên mắt.
"Khom người quá lâu, mỏi."
Đường Tuyết tùy cậu ôm, dán tốt miệng vết thương. Dán xong, Lê Ngữ Băng như cũ ôm cô không buông, cậu ngẩng mặt lên nhìn, chậm rãi nháy mắt: "Tớ khả năng là đang cần một nụ hôn."
"Đừng làm loạn, thả tớ xuống."
Lê Ngữ Băng lưu luyến mà buông cô.
Đường Tuyết chân chạm đất, lúc tay cậu rút về, cô đột nhiên cười: "Lê Ngữ Băng, tớ cảm thấy đặc biệt không thể tưởng tượng nổi."
"Hả?"
"Tớ vốn không thích nam sinh dáng cao."
"Tại sao?"
"A..., cảm thấy không có cảm giác an toàn."
Đến lượt Lê Ngữ Băng không thể tưởng tượng nổi, Lê Ngữ Băng: "Bạn trai vóc dáng cao càng có cảm giác an toàn chứ?"
Đường Tuyết nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Dù sao tớ cũng không thích."
Lê Ngữ Băng một hồi buồn rầu: "Vậy cậu đem chân của tớ đánh gãy đi."
"Nhưng mà hiện tại tớ thích."
Đường Tuyết lời này nói rất nhỏ, nhưng Lê Ngữ Băng nghe được rõ ràng, cậu lại cảm giác trái tim muốn tan ra rồi, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch, chậm chạp kéo dài mà "A" một tiếng.
Đường Tuyết nghiêng mặt đi không nhìn cậu, nhận lại túi nhựa trong tay cậu, lấy ra ly kem, dáng vẻ giả như hờ hững, hỏi: "Ăn không?"
"Không ăn được."
"Ăn đi, ăn đồ ngọt tâm tình tốt."
Lê Ngữ Băng tâm tình rất tốt, bất quá nếu như cô có thành ý mời cậu như thế, vậy cậu cũng phải cho chút thể diện đi.
Vì vậy cậu gật đầu nhẹ, "Ừ."
"Tớ ăn bên này cậu ăn bên kia."
"Được, để tớ cầm."
Đường Tuyết đem ly kem bỏ vào trong tay cậu. Lê Ngữ Băng cầm kem ly, Đường Tuyết đứng sát vào liếm một cái, lạnh buốt trong veo, vào miệng liền tan đi, sau khi tan ra, trong miệng liền tràn ngập mùi sữa nhàn nhạt. (edit by wattpad jamjam1230)
Lê Ngữ Băng ăn kem bình thường là cắn, chẳng qua cậu thích xem bạn gái mình liếm láp ăn, thời điểm này nhìn cô manh manh mềm mềm, giống như một con mèo nhỏ đáng yêu.
Hai người cứ như vậy ăn vài miếng, Đường Tuyết lần nữa thè lưỡi ra liếm kem, Lê Ngữ Băng đột nhiên đem ly kem lấy ra, cúi đầu nghênh đón.
Đường Tuyết không phải ăn kem, mà là đang ăn môi của Lê Ngữ Băng.
Sau đó cô nghe được tiếng cười đùa cợt của Lê Ngữ Băng, liền buồn bực, ngửa đầu muốn tránh, Lê Ngữ Băng liền chế trụ sau gáy cô, một nụ hôn sâu hơn.
Miệng tách ra đầu lưỡi bên trên bắt đầu khiêu vũ.
...
Lúc nụ hôn kết thúc, Lê Ngữ Băng híp mắt, nhìn Đường Tuyết bị hôn đến nỗi môi đỏ bừng, nói: "Tớ biết vì sao cậu không thích người dáng cao."
"Hả?"
"Cậu thích khi dễ người. Vóc dáng cao, cậu khó mà khi dễ."
Đường Tuyết có chút chột dạ, "Lê Ngữ Băng, cái ý nghĩ này của cậu có phải quá tầm thường không."
Lê Ngữ Băng cũng không tranh luận, chỉ là nâng lên ngón trỏ điểm môt chút vào môi cô, "Cậu sau này không cho phép khi dễ người khác. Tớ cho không cậu khi dễ."
"Còn nói chuyện hoang đường, ly kem sắp tan hết rồi."
Tiếp tục ăn kem.
Chật vật trong ngõ nhỏ vắng vẻ lành lạnh, hai người đứng cạnh bức tướng phủ rêu xanh, cậu một miếng tớ một miếng, ngày mùa thu gió lạnh lẽo thổi qua hẽm nhỏ, lúc ngẩng đầu, có thể nhìn thấy phía trên từng vòng ánh sáng mặt trời, ánh mặt trời hướng gạch xanh trên mặt đất chiếu tới một mảnh trắng sáng.
Có chút đìu hiu, lại có chút ấm áp.
Còn có chút ngọt.
*edit jamjam1230
Nhìn dáng vẻ đằng đằng sát khí của Đường hiệu trưởng, hẳn là không phải đến quét để quét rác.
Lê Ngữ Băng trong lòng nhảy dựng, cẩn thận từng li từng tí mà đứng dậy.
Đường hiệu trưởng cầm chổi hướng tới người cậu, "Ta đánh chết cậu nhóc con, đã sớm nhìn ra cậu không phải người tốt!"
Lê Ngữ Băng không hiểu chuyện gì, cũng không dám phản kháng. Không gian giữa ghế sô pha và bàn trà có hạn, cậu muốn tránh cũng không thể tránh, trúng hai roi.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, Đường Tuyết sửng sờ một chút, lúc này mới đứng lên can ngăn lại: "Bố làm gì vây ạ? Xảy ra chuyện gì? Mẹ! Mẹ!!!"
Một tiếng trung khí mười phần gào thét, xuyên qua cửa phòng bếp cùng máy hút khói trầm đục, chui vào lỗ tai mẹ Đường.
Mẹ Đường lại càng hoảng sợ, nhanh chóng chạy ra, trong tay còn cầm theo cái muôi, vừa nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn trước mắt, mẹ Đường tiến lên khuyên can: "Làm cái gì làm cái gì, buông tay!"
"Bà đừng ngăn tôi, tôi hôm nay phải cho tên tiểu tử này trả giá thật đắt!"
Mẹ Đường ôm chặt Đường hiệu trưởng đang mất lí trí, quay mặt đối Đường Tuyết liếc mắt tỏ ý một cái, "Đi mau đi!"
Đường Tuyết tranh thủ thời gian kéo Lê Ngữ Băng chạy.
Hai người nắm tay, không kịp đổi giày, xỏ đại dép lê hoảng sợ chạy ra bên ngoài, một hơi liền chạy ra khỏi tiểu khu, sau đó lại chạy qua hai con đường nữa.
Cùng ngày, có người trên diễn đàn đăng bài viết: 【 tôi giống như nhìn thấy Lê Ngữ Băng! Mặc Versace (*) mang dép lê nhựa chạy như điên trên đường!
(*)Versace: hãng thời trang nổi tiếng của Ý
Bên dưới bài đăng bị một tràng chế giễu chủ bài viết đầu óc kẻm cói, nói dối cũng không biết nói.
...
Đường Tuyết cùng Lê Ngữ Băng cuối cùng dừng ở trong một cái hẻm nhỏ. Sau đó Đường Tuyết đi ra ngoài tiệm thuốc mua thuốc rửa vết thương và khẩu trang, lúc về đi ngang qua một cửa hàng bán lẻ, liền vào mua một ly kem.
Cô hiện tại cần đồ ngọt an ủi.
Trở lại trong ngõ nhỏ, Đường Tuyết giữ mặt Lê Ngữ Băng nhìn nhìn, bên trên xương gò má rách một chút da, những chỗ khác không có bị thương. Cô có chút đau lòng, tự nhủ: "Người này nếu mà hủy dung, tớ sẽ phải đi đâu mới lại tìm ra người đẹp mắt như vậy."
Lê Ngữ Băng cười ra tiếng, cúi xuống nhìn cô, đôi mắt giống như ánh trăng yên tĩnh ôn nhu.
Đường Tuyết hỏi cậu: "Đau không?"
Lê Ngữ Băng lắc đầu.
Đường Tuyết nói: "Tớ cũng không biết bố tớ xảy ra chuyện gì, nhìn thấy cậu giống như nhìn thấy cừu nhân giết cha... Không đúng, ông tớ vẫn sống tốt, ở đâu ra cừu nhân giết cha... Lê Ngữ Băng, có phải cậu trừng mắt với ông ấy hay không?"
"Tớ làm gì dám..."
"Quá kì lạ " Đường Tuyết lắc đầu, suy nghĩ một chút mới nói, "Chẳng lẽ bố tớ lần này đáp ứng gặp cậu, chính là muốn bày cái Hồng Môn Yến(*)?"
(*) Hồng Môn Yến: ám chỉ bữa tiệc mở ra để mượn cớ hại người
Lê Ngữ Băng nhớ trong lịch sử, Hồng Môn Yến cũng không có gặp mặt liền đánh người như vậy.
Không hiểu nổi, đành phải ưu tiên giải quyết vấn đề trước mắt. Lê Ngữ Băng cúi người, Đường Tuyết giúp cậu rửa vết thương. Bất quá chỉ là rách chút da, theo lý không cần phải thoa thuốc, nhưng Đường Tuyết không hy vọng trên khuôn mặt tuấn tú của Lê Ngữ Băng có bất kỳ sơ xuất nào, vì vậy phải đối đãi cẩn thận. Không chỉ rửa thôi, còn phải cẩn thận đấy, nghiêm túc rửa, rửa xong dán miệng vết thương lại, cẩn thận từng li từng tí.
Lê Ngữ Băng đột nhiên ôm cô, nâng người lên.
"Này..." Đường Tuyết tim đập rộn lên, miếng dán vết thương thiếu chút nữa dán luôn lên mắt.
"Khom người quá lâu, mỏi."
Đường Tuyết tùy cậu ôm, dán tốt miệng vết thương. Dán xong, Lê Ngữ Băng như cũ ôm cô không buông, cậu ngẩng mặt lên nhìn, chậm rãi nháy mắt: "Tớ khả năng là đang cần một nụ hôn."
"Đừng làm loạn, thả tớ xuống."
Lê Ngữ Băng lưu luyến mà buông cô.
Đường Tuyết chân chạm đất, lúc tay cậu rút về, cô đột nhiên cười: "Lê Ngữ Băng, tớ cảm thấy đặc biệt không thể tưởng tượng nổi."
"Hả?"
"Tớ vốn không thích nam sinh dáng cao."
"Tại sao?"
"A..., cảm thấy không có cảm giác an toàn."
Đến lượt Lê Ngữ Băng không thể tưởng tượng nổi, Lê Ngữ Băng: "Bạn trai vóc dáng cao càng có cảm giác an toàn chứ?"
Đường Tuyết nghiêm túc suy nghĩ một chút, lắc đầu, "Dù sao tớ cũng không thích."
Lê Ngữ Băng một hồi buồn rầu: "Vậy cậu đem chân của tớ đánh gãy đi."
"Nhưng mà hiện tại tớ thích."
Đường Tuyết lời này nói rất nhỏ, nhưng Lê Ngữ Băng nghe được rõ ràng, cậu lại cảm giác trái tim muốn tan ra rồi, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch, chậm chạp kéo dài mà "A" một tiếng.
Đường Tuyết nghiêng mặt đi không nhìn cậu, nhận lại túi nhựa trong tay cậu, lấy ra ly kem, dáng vẻ giả như hờ hững, hỏi: "Ăn không?"
"Không ăn được."
"Ăn đi, ăn đồ ngọt tâm tình tốt."
Lê Ngữ Băng tâm tình rất tốt, bất quá nếu như cô có thành ý mời cậu như thế, vậy cậu cũng phải cho chút thể diện đi.
Vì vậy cậu gật đầu nhẹ, "Ừ."
"Tớ ăn bên này cậu ăn bên kia."
"Được, để tớ cầm."
Đường Tuyết đem ly kem bỏ vào trong tay cậu. Lê Ngữ Băng cầm kem ly, Đường Tuyết đứng sát vào liếm một cái, lạnh buốt trong veo, vào miệng liền tan đi, sau khi tan ra, trong miệng liền tràn ngập mùi sữa nhàn nhạt. (edit by wattpad jamjam1230)
Lê Ngữ Băng ăn kem bình thường là cắn, chẳng qua cậu thích xem bạn gái mình liếm láp ăn, thời điểm này nhìn cô manh manh mềm mềm, giống như một con mèo nhỏ đáng yêu.
Hai người cứ như vậy ăn vài miếng, Đường Tuyết lần nữa thè lưỡi ra liếm kem, Lê Ngữ Băng đột nhiên đem ly kem lấy ra, cúi đầu nghênh đón.
Đường Tuyết không phải ăn kem, mà là đang ăn môi của Lê Ngữ Băng.
Sau đó cô nghe được tiếng cười đùa cợt của Lê Ngữ Băng, liền buồn bực, ngửa đầu muốn tránh, Lê Ngữ Băng liền chế trụ sau gáy cô, một nụ hôn sâu hơn.
Miệng tách ra đầu lưỡi bên trên bắt đầu khiêu vũ.
...
Lúc nụ hôn kết thúc, Lê Ngữ Băng híp mắt, nhìn Đường Tuyết bị hôn đến nỗi môi đỏ bừng, nói: "Tớ biết vì sao cậu không thích người dáng cao."
"Hả?"
"Cậu thích khi dễ người. Vóc dáng cao, cậu khó mà khi dễ."
Đường Tuyết có chút chột dạ, "Lê Ngữ Băng, cái ý nghĩ này của cậu có phải quá tầm thường không."
Lê Ngữ Băng cũng không tranh luận, chỉ là nâng lên ngón trỏ điểm môt chút vào môi cô, "Cậu sau này không cho phép khi dễ người khác. Tớ cho không cậu khi dễ."
"Còn nói chuyện hoang đường, ly kem sắp tan hết rồi."
Tiếp tục ăn kem.
Chật vật trong ngõ nhỏ vắng vẻ lành lạnh, hai người đứng cạnh bức tướng phủ rêu xanh, cậu một miếng tớ một miếng, ngày mùa thu gió lạnh lẽo thổi qua hẽm nhỏ, lúc ngẩng đầu, có thể nhìn thấy phía trên từng vòng ánh sáng mặt trời, ánh mặt trời hướng gạch xanh trên mặt đất chiếu tới một mảnh trắng sáng.
Có chút đìu hiu, lại có chút ấm áp.
Còn có chút ngọt.
*edit jamjam1230
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.