Chương 11
Tống Thu Nhàn
06/08/2021
Lời của Duẫn: Mọi người ơi, tình hình là tác giả đã nói bỏ chương 10, 12 và cũng xóa đi rồi nha. Mình cũng không biết tại sao nữa nhưng mình nghĩ chắc sẽ không ảnh hưởng gì đâu.
___________________
"Tiểu Úc, em đừng như vậy nữa được không, đừng mãi kết án tử anh như thế, anh thật sự muốn..."
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe anh nói bất kì một lời nào nữa" Lê Úc ngồi xuống, hai tay nắm chặt thành quyền: "Tại sao anh lại nắm lấy tay tôi khi muốn ở bên người khác chứ, Hoắc Thâm, anh chính là lòng tham chưa đủ, vì sao tôi phải tha thứ cho anh!"
"Nếu bây giờ anh cảm thấy ủy khuất, vậy anh để tôi đi đi... Tôi trước kia đã mềm lòng với anh quá nhiều rồi, nhưng anh lại thấy thoải mái vì tôi nên như thế, Hoắc Thâm, anh dựa vào đâu?" Lê Úc nhịn nhiều như vậy, lần này cảm xúc lại vỡ òa không ngừng rơi nước mắt.
Trái tim của Hoắc Thâm cũng cảm thấy đau vô cùng, anh quỳ xuống cạnh Lê Úc lau nước mắt cho cậu. Đúng vậy, anh dựa vào cái gì...anh đã từng làm cho Lê Úc tổn thương nhiều đến thế, cứ một lần lại một lần xem nhẹ cảm xúc của cậu, bản thân đã rời bỏ đối phương, giờ lại đưa tay ra níu kéo.
Anh đau lòng nhận ra thì bây giờ có muốn nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi em, anh sai rồi"
Hoắc Thâm ở nhà cùng Lê Úc mấy ngày, về sau cậu thấy anh phiền phức nên đuổi anh đi làm, Hoắc Thâm lại thấy thật khó khăn làm sao, anh đi làm rồi thì ai chăm sóc Lê Úc bây giờ.
Lê Úc ở nhà một mình anh thật sự rất lo lắng, trái lo phải nghĩ, cuối cùng anh gọi cho dì giúp việc tới, trong thời gian anh đi làm thì dì sẽ chăm sóc cậu thay anh.
Lê Úc vừa gội đầu xong đang định vừa sấy tóc, vừa xem tạp chí thì Hoắc Thâm vội vàng để cuốn tạp chí kia sang một bên rồi lấy máy sấy trong tay cậu, giúp cậu sấy.
Lê Úc cũng lười so đo chuyện này với anh nên cũng mặc kệ.
Tóc Lê Úc rất nhanh đã khô, Hoắc Thâm nhịn không được xoa đầu cậu thêm vài cái. Anh nhớ trước kia mình cũng ôm cậu vào lòng và giúp cậu sấy tóc như thế, sau khi sấy xong còn xoa đầu cậu. Mỗi lần như thế cậu đều đánh vào tay anh rồi nói: "Xoa đầu sẽ không cao được nữa"
Lê Úc đang chăm chú xem tivi, không phát hiện ra mình đang bị chiếm tiện nghi gì hết, còn Hoắc Thâm sau khi sấy xong tóc cho cậu thì ngồi xuống bên cạnh nhưng lại không nhịn được vẫn cứ vuốt mãi.
"Tiểu Úc" Hoắc Thâm nói: "Anh có chuyện muốn cùng em thảo luận"
Lê Úc không rời mắt gật đầu trả lời: "Anh nói đi"
Hoắc Thâm thận trọng hỏi nói: "Ngày mai anh phải đi làm rồi, anh thấy em ở nhà một mình nên không yên tâm, anh sẽ gọi dì giúp việc tới chăm sóc em, có chuyện gì em cứ nói để dì làm giúp em được không".
Bởi vì ngày trước Lê Úc đặc biệt không thích có người lạ đến nhà, công việc nội trợ đều muốn tự mình làm, đối với cậu mà nói thì là "Gia đình là tổ ấm khi ta tự tay quản lý"
Lê Úc đối với khái niệm "Nhà" rất cố chấp, đối với "Nhà" là địa bàn, cậu không thích người khác đến.
Nghĩ tới đây anh không khỏi tự trách, anh đã từng phạm sai lầm rất lớn là đã đưa người khác về nhà, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho Lê Úc không tha thứ cho anh.
Lê Úc vẫn chăm chú xem tivi, không chút để ý trả lời: "Sao cũng được"
Anh biết rằng Lê Úc sẽ không nghĩ nhiều nhưng vẫn nhịn không được mà giải thích: "Nếu như em không thích, anh sẽ nói với dì khi làm xong sẽ về luôn, không ở lại lâu trong nhà, anh cũng tan làm xong đúng giờ về nhà với em."
Lê Úc rõ ràng không kiên nhẫn được nữa liền ôm gối dịch sang bên cạnh, kéo ra khoảng cách với Hoắc Thâm: "Tôi đã nói rồi, tùy anh"
"Được" Hoắc Thâm thấp giọng đáp lại, anh bây giờ hi vọng cậu có thể nói gì đó để chứng minh rằng cậu vẫn còn quan tâm đến tổ ấm của họ thay vì một câu qua loa "Sao cũng được"
Hoắc Thâm thuê một dì giúp việc đáng tin cậy đến chăm sóc cho Lê Úc, còn nói cho dì về món cậu thích, quần áo của cậu, mỗi thứ đều nói cặn kẽ chi tiết để dì nhớ.
Trước khi đi làm anh chào tạm biệt Lê Úc, khi đến công ty việc đầu tiên làm là gửi tin nhắn về cho cậu, đi họp thì phải tắt máy này, đi bàn chuyện làm ăn ở đâu hay là có điều gì thú vị đều chia sẻ qua tin nhắn cho cậu.
Có đôi khi Lê Úc sẽ trả lời tin nhắn, cũng có khi sẽ trực tiếp ngó lơ, mỗi lần như thế anh chỉ có thể kìm nén trong lòng. Thật sự là quá nhớ người nào đó ở nhà mất rồi, đó cũng là lần đầu tiên sau khi tan làm anh gọi cho cậu hỏi rằng: "Em có muốn ăn chút gì đó không? Trên đường về anh sẽ mua cho em"
Anh mua các món đồ ăn mà Lê Úc thích về nhà, vừa vào cửa đã không đợi được mà tìm kiếm bóng dáng của Lê Úc cho đến khi nhìn thấy mới chắc chắn rằng cậu vẫn còn ở đây, vẫn ở bên cạnh mình.
Anh vui biết bao nhiêu khi về nhà được ở bên Lê Úc: "Anh về rồi đây, tiểu Úc và bảo bảo có nhớ anh không nào"
Lúc này, Hoắc Thâm mới nhận ra rằng lo được lo mất thật sự đáng sợ ra sao rồi.
Anh về đã được một lúc, đi vòng quanh hết tầng một vẫn không thấy Lê Úc đâu, không còn thấy cậu cuộn tròn ở sô pha xem tivi như mọi hôm nữa. Trên tay cầm bữa tối cũng không chú ý cất kĩ, vội vàng đặt vào bàn rồi chạy lên lầu tìm người. Đèn ở tầng hai cũng bật, anh kìm ở phòng ngủ, nhà vệ sinh cũng không thấy, trong lòng liền trở nên lạnh lẽo, giờ đây trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Lê Úc không thấy nữa rồi.
___________________
"Tiểu Úc, em đừng như vậy nữa được không, đừng mãi kết án tử anh như thế, anh thật sự muốn..."
"Đủ rồi, tôi không muốn nghe anh nói bất kì một lời nào nữa" Lê Úc ngồi xuống, hai tay nắm chặt thành quyền: "Tại sao anh lại nắm lấy tay tôi khi muốn ở bên người khác chứ, Hoắc Thâm, anh chính là lòng tham chưa đủ, vì sao tôi phải tha thứ cho anh!"
"Nếu bây giờ anh cảm thấy ủy khuất, vậy anh để tôi đi đi... Tôi trước kia đã mềm lòng với anh quá nhiều rồi, nhưng anh lại thấy thoải mái vì tôi nên như thế, Hoắc Thâm, anh dựa vào đâu?" Lê Úc nhịn nhiều như vậy, lần này cảm xúc lại vỡ òa không ngừng rơi nước mắt.
Trái tim của Hoắc Thâm cũng cảm thấy đau vô cùng, anh quỳ xuống cạnh Lê Úc lau nước mắt cho cậu. Đúng vậy, anh dựa vào cái gì...anh đã từng làm cho Lê Úc tổn thương nhiều đến thế, cứ một lần lại một lần xem nhẹ cảm xúc của cậu, bản thân đã rời bỏ đối phương, giờ lại đưa tay ra níu kéo.
Anh đau lòng nhận ra thì bây giờ có muốn nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi em, anh sai rồi"
Hoắc Thâm ở nhà cùng Lê Úc mấy ngày, về sau cậu thấy anh phiền phức nên đuổi anh đi làm, Hoắc Thâm lại thấy thật khó khăn làm sao, anh đi làm rồi thì ai chăm sóc Lê Úc bây giờ.
Lê Úc ở nhà một mình anh thật sự rất lo lắng, trái lo phải nghĩ, cuối cùng anh gọi cho dì giúp việc tới, trong thời gian anh đi làm thì dì sẽ chăm sóc cậu thay anh.
Lê Úc vừa gội đầu xong đang định vừa sấy tóc, vừa xem tạp chí thì Hoắc Thâm vội vàng để cuốn tạp chí kia sang một bên rồi lấy máy sấy trong tay cậu, giúp cậu sấy.
Lê Úc cũng lười so đo chuyện này với anh nên cũng mặc kệ.
Tóc Lê Úc rất nhanh đã khô, Hoắc Thâm nhịn không được xoa đầu cậu thêm vài cái. Anh nhớ trước kia mình cũng ôm cậu vào lòng và giúp cậu sấy tóc như thế, sau khi sấy xong còn xoa đầu cậu. Mỗi lần như thế cậu đều đánh vào tay anh rồi nói: "Xoa đầu sẽ không cao được nữa"
Lê Úc đang chăm chú xem tivi, không phát hiện ra mình đang bị chiếm tiện nghi gì hết, còn Hoắc Thâm sau khi sấy xong tóc cho cậu thì ngồi xuống bên cạnh nhưng lại không nhịn được vẫn cứ vuốt mãi.
"Tiểu Úc" Hoắc Thâm nói: "Anh có chuyện muốn cùng em thảo luận"
Lê Úc không rời mắt gật đầu trả lời: "Anh nói đi"
Hoắc Thâm thận trọng hỏi nói: "Ngày mai anh phải đi làm rồi, anh thấy em ở nhà một mình nên không yên tâm, anh sẽ gọi dì giúp việc tới chăm sóc em, có chuyện gì em cứ nói để dì làm giúp em được không".
Bởi vì ngày trước Lê Úc đặc biệt không thích có người lạ đến nhà, công việc nội trợ đều muốn tự mình làm, đối với cậu mà nói thì là "Gia đình là tổ ấm khi ta tự tay quản lý"
Lê Úc đối với khái niệm "Nhà" rất cố chấp, đối với "Nhà" là địa bàn, cậu không thích người khác đến.
Nghĩ tới đây anh không khỏi tự trách, anh đã từng phạm sai lầm rất lớn là đã đưa người khác về nhà, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho Lê Úc không tha thứ cho anh.
Lê Úc vẫn chăm chú xem tivi, không chút để ý trả lời: "Sao cũng được"
Anh biết rằng Lê Úc sẽ không nghĩ nhiều nhưng vẫn nhịn không được mà giải thích: "Nếu như em không thích, anh sẽ nói với dì khi làm xong sẽ về luôn, không ở lại lâu trong nhà, anh cũng tan làm xong đúng giờ về nhà với em."
Lê Úc rõ ràng không kiên nhẫn được nữa liền ôm gối dịch sang bên cạnh, kéo ra khoảng cách với Hoắc Thâm: "Tôi đã nói rồi, tùy anh"
"Được" Hoắc Thâm thấp giọng đáp lại, anh bây giờ hi vọng cậu có thể nói gì đó để chứng minh rằng cậu vẫn còn quan tâm đến tổ ấm của họ thay vì một câu qua loa "Sao cũng được"
Hoắc Thâm thuê một dì giúp việc đáng tin cậy đến chăm sóc cho Lê Úc, còn nói cho dì về món cậu thích, quần áo của cậu, mỗi thứ đều nói cặn kẽ chi tiết để dì nhớ.
Trước khi đi làm anh chào tạm biệt Lê Úc, khi đến công ty việc đầu tiên làm là gửi tin nhắn về cho cậu, đi họp thì phải tắt máy này, đi bàn chuyện làm ăn ở đâu hay là có điều gì thú vị đều chia sẻ qua tin nhắn cho cậu.
Có đôi khi Lê Úc sẽ trả lời tin nhắn, cũng có khi sẽ trực tiếp ngó lơ, mỗi lần như thế anh chỉ có thể kìm nén trong lòng. Thật sự là quá nhớ người nào đó ở nhà mất rồi, đó cũng là lần đầu tiên sau khi tan làm anh gọi cho cậu hỏi rằng: "Em có muốn ăn chút gì đó không? Trên đường về anh sẽ mua cho em"
Anh mua các món đồ ăn mà Lê Úc thích về nhà, vừa vào cửa đã không đợi được mà tìm kiếm bóng dáng của Lê Úc cho đến khi nhìn thấy mới chắc chắn rằng cậu vẫn còn ở đây, vẫn ở bên cạnh mình.
Anh vui biết bao nhiêu khi về nhà được ở bên Lê Úc: "Anh về rồi đây, tiểu Úc và bảo bảo có nhớ anh không nào"
Lúc này, Hoắc Thâm mới nhận ra rằng lo được lo mất thật sự đáng sợ ra sao rồi.
Anh về đã được một lúc, đi vòng quanh hết tầng một vẫn không thấy Lê Úc đâu, không còn thấy cậu cuộn tròn ở sô pha xem tivi như mọi hôm nữa. Trên tay cầm bữa tối cũng không chú ý cất kĩ, vội vàng đặt vào bàn rồi chạy lên lầu tìm người. Đèn ở tầng hai cũng bật, anh kìm ở phòng ngủ, nhà vệ sinh cũng không thấy, trong lòng liền trở nên lạnh lẽo, giờ đây trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ: Lê Úc không thấy nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.