Chương 8
Tống Thu Nhàn
05/08/2021
Hoắc Thâm ngồi ở ghế dài ngoài hành lang bệnh viện, không biết là do khẩn trương hay sợ hãi, hai tay đặt trên đầu gối khẽ run, chỉ có thể xoa vào nhau mới giảm đi một chút.
Đèn "đang phẫu thuật", bên trên cửa vẫn sáng, anh tiếp tục quan sát, người bên trong chính là Lê Úc và còn có...con của bọn hắn.
Vừa nghĩ tới đứa bé, trước mắt liền hiện ra cảnh trên tay đầm đìa máu tươi và gương mặt tái nhợt của Lê Úc. Khi ấy cậu còn nói: "Hoắc Thâm, tôi hận anh muốn chết"
Anh vùi mặt vào lòng bàn tay, mắng chính mình là thằng khốn nạn.
Hoắc Lan cùng chồng vội vàng chạy tới, Hoắc Thâm vừa đứng lên liền nhận ngay một cái tát thật vang.
"Làm sao mày có thể làm như vậy chứ hả? Mày muốn chết rồi sao? Vợ ngoan mày không bảo vệ được, mày còn động thủ nữa, hôm nay chị phải đánh chết mày". Dứt lời liền cho anh thêm mấy cái tát, Hoắc Thâm bị đánh mấy cái chỉ cúi đầu yên lặng, cuối cùng mới được anh rể cố gắng kéo ra
"Lan Lan, tỉnh lại đi, đây là bệnh viện"
"Tỉnh cái gì mà tỉnh, em còn có thể tỉnh táo lại được sao? Anh thả em ra, hôm nay em phải đánh chết nó mới được!"
Tâm tình của Hoắc Lan có chút kích động, anh rể phải mất cả buổi mới có thể xoa dịu. Trên mặt Hoắc Thâm in rõ vết bàn tay đứng cúi đầu trước mặt Hoắc Lan, như một đứa trẻ phạm lỗi.
"Chị, em thật sự sai rồi, lúc ấy nghe tiểu Úc nói đã bỏ đứa bé đã không khống chế được cảm xúc, không nghĩ tới lại thành ra như vậy...em thật sự không muốn như thế..." anh vừa nói, vừa kìm không được mà rơi nước mắt.
"Em giỏi là lắm" Hoắc Lan kéo Hoắc Thâm đến nơi vắng người dạy dỗ rất lâu, còn vung tay đánh loạn xạ lên người anh không biết bao nhiêu lần nữa, anh đều đứng đó nhận lấy hết.
Kì thật khi còn nhỏ anh đã bị Hoắc Lan đánh không ít. Cha mẹ qua đời sớm, Hoắc Lan gánh áp lực nuôi anh khôn lớn, tục ngữ nói chị như mẹ, những năm ấy là Hoắc Lan xem hắn như con mình mà nuôi lớn.
"Tiểu Úc đâu, em muốn nói gì thì hãy nói với tiểu Úc đi"
"Dù có thế nào em cũng không để em ấy rời đi, em không thể không có tiểu Úc được"
"Em còn biết mình không thể không có tiểu Úc à, sớm biết vậy thì đừng làm như thế chứ!" Hoắc Lan nhịn không được lại giơ tay lên, nhìn thấy bộ dạng kia của Hoắc Thâm lại thu tay về.
"Chính em giải quyết cho tốt, đừng bao giờ làm thương tiểu Úc lần nào nữa, nếu tiểu Úc mà đến tìm chị, chị sẽ dứt khoát để hai đứa ly hôn nghe chưa". Hoắc Lan nói xong rồi bỏ đi
Đèn trong phòng phẫu thuật sáng 3 giờ mới tắt, cửa phòng vừa mở Hoắc Thâm liền vội vã chạy đến hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi sao rồi"
Bác sĩ bỏ khẩu trang ra rồi nói: "người lớn cùng đứa bé đều bình an, trong thời gian mang thai này thân thể tương đối yếu, cần tĩnh dưỡng nhiều hơn và tránh gặp tình huống chấn động"
Hoắc Thâm ghi nhớ từng lời dặn dò của bác sĩ, nhanh chóng nói lời cảm ơn với bác sĩ. Rất nhanh Lê Úc được y tá đẩy ra từ phòng phẫu thuật, Hoắc Thâm đi theo y tá đến phòng bệnh.
Tác dụng của thuốc mê còn chưa hết, Lê Úc còn đang hôn mê. Hoắc Thâm ngồi xuống bên giường nhẹ nhàng đưa bàn tay cậu lên môi hôn nhẹ, trái tim anh tựa như bị kim đâm trúng đau vô cùng, anh tựa trán vào mu bàn tay Lê Úc, nhỏ giọng nỉ non: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Nước mắt nóng hổi trượt xuống đuôi mắt Hoắc Thần, cuối cùng rơi xuống tờ giấy trắng, rồi nhanh chóng nhòe đi. Trong phòng bệnh chỉ còn tiếng Hoắc Thâm không ngừng nói "Xin lỗi"
Anh ngồi ở phòng bệnh cả chiều, nhớ đến Lê Úc phải nằm viện tĩnh dưỡng nên về nhà chuẩn bị ít quần áo đồ dùng cho cậu.
Khi Hoắc Thâm vội vàng đưa Lê Úc đến viện đã tiện tay để chiếc ba lô của cậu ở cửa ra vào, anh đu qua nhặt lên mở ra thì thấy bên trong ngoại trừ ví tiền còn có một đôi giày màu cam nữa. Hoắc Thâm lấy ra đặt trên lòng bàn tay, giày rất nhỏ, mà tay anh lại lớn, trên giày còn trang trí một cây quýt bé xinh.
Cây quýt...pheromone của Lê Úc chính là hương quýt, cậu rõ ràng rất thích đứa bé kia, lại gạt hắn rằng đã bỏ nó.
Trái tim anh không hi vọng vi sao lại đau nhói, anh thở dài: "Em cứ như vậy hận anh, còn không muốn cho anh biết sự tồn tại của đứa bé nữa sao"
Anh bỏ lại giày vào bên trong cùng ít đồ dùng của cậu sau đó đem tới bệnh viện. Trên đường đi anh lại nghĩ có thể Lê Úc tỉnh dậy sẽ đói nên lái xe đi mua ít cháo.
Khi mà anh đến bệnh viện thì trời đã tối hẳn, anh cầm theo đồ đạc nhanh chóng đến phòng bệnh, gần đến cửa lại thấy y tá vừa từ trong đi ra, y tá thấy Hoắc Thâm đến liền nói: "Lê tiên sinh đã tỉnh, anh mau vào trong xem chút đi"
Khi Hoắc Thâm đi vào thì đúng lúc Lê Úc đang ngồi dậy, anh vội vàng để đồ trong tay lên bàn, đi tới đỡ cậu dậy, lại kê cái gối sau lưng cho cậu dựa vào.
Tay Lê Úc có chút lạnh, anh liền nắm lấy ủ ấm, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Úc, em có thấy trong người không thoải mái chỗ nào không?"
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad)
Đèn "đang phẫu thuật", bên trên cửa vẫn sáng, anh tiếp tục quan sát, người bên trong chính là Lê Úc và còn có...con của bọn hắn.
Vừa nghĩ tới đứa bé, trước mắt liền hiện ra cảnh trên tay đầm đìa máu tươi và gương mặt tái nhợt của Lê Úc. Khi ấy cậu còn nói: "Hoắc Thâm, tôi hận anh muốn chết"
Anh vùi mặt vào lòng bàn tay, mắng chính mình là thằng khốn nạn.
Hoắc Lan cùng chồng vội vàng chạy tới, Hoắc Thâm vừa đứng lên liền nhận ngay một cái tát thật vang.
"Làm sao mày có thể làm như vậy chứ hả? Mày muốn chết rồi sao? Vợ ngoan mày không bảo vệ được, mày còn động thủ nữa, hôm nay chị phải đánh chết mày". Dứt lời liền cho anh thêm mấy cái tát, Hoắc Thâm bị đánh mấy cái chỉ cúi đầu yên lặng, cuối cùng mới được anh rể cố gắng kéo ra
"Lan Lan, tỉnh lại đi, đây là bệnh viện"
"Tỉnh cái gì mà tỉnh, em còn có thể tỉnh táo lại được sao? Anh thả em ra, hôm nay em phải đánh chết nó mới được!"
Tâm tình của Hoắc Lan có chút kích động, anh rể phải mất cả buổi mới có thể xoa dịu. Trên mặt Hoắc Thâm in rõ vết bàn tay đứng cúi đầu trước mặt Hoắc Lan, như một đứa trẻ phạm lỗi.
"Chị, em thật sự sai rồi, lúc ấy nghe tiểu Úc nói đã bỏ đứa bé đã không khống chế được cảm xúc, không nghĩ tới lại thành ra như vậy...em thật sự không muốn như thế..." anh vừa nói, vừa kìm không được mà rơi nước mắt.
"Em giỏi là lắm" Hoắc Lan kéo Hoắc Thâm đến nơi vắng người dạy dỗ rất lâu, còn vung tay đánh loạn xạ lên người anh không biết bao nhiêu lần nữa, anh đều đứng đó nhận lấy hết.
Kì thật khi còn nhỏ anh đã bị Hoắc Lan đánh không ít. Cha mẹ qua đời sớm, Hoắc Lan gánh áp lực nuôi anh khôn lớn, tục ngữ nói chị như mẹ, những năm ấy là Hoắc Lan xem hắn như con mình mà nuôi lớn.
"Tiểu Úc đâu, em muốn nói gì thì hãy nói với tiểu Úc đi"
"Dù có thế nào em cũng không để em ấy rời đi, em không thể không có tiểu Úc được"
"Em còn biết mình không thể không có tiểu Úc à, sớm biết vậy thì đừng làm như thế chứ!" Hoắc Lan nhịn không được lại giơ tay lên, nhìn thấy bộ dạng kia của Hoắc Thâm lại thu tay về.
"Chính em giải quyết cho tốt, đừng bao giờ làm thương tiểu Úc lần nào nữa, nếu tiểu Úc mà đến tìm chị, chị sẽ dứt khoát để hai đứa ly hôn nghe chưa". Hoắc Lan nói xong rồi bỏ đi
Đèn trong phòng phẫu thuật sáng 3 giờ mới tắt, cửa phòng vừa mở Hoắc Thâm liền vội vã chạy đến hỏi: "Bác sĩ, vợ tôi sao rồi"
Bác sĩ bỏ khẩu trang ra rồi nói: "người lớn cùng đứa bé đều bình an, trong thời gian mang thai này thân thể tương đối yếu, cần tĩnh dưỡng nhiều hơn và tránh gặp tình huống chấn động"
Hoắc Thâm ghi nhớ từng lời dặn dò của bác sĩ, nhanh chóng nói lời cảm ơn với bác sĩ. Rất nhanh Lê Úc được y tá đẩy ra từ phòng phẫu thuật, Hoắc Thâm đi theo y tá đến phòng bệnh.
Tác dụng của thuốc mê còn chưa hết, Lê Úc còn đang hôn mê. Hoắc Thâm ngồi xuống bên giường nhẹ nhàng đưa bàn tay cậu lên môi hôn nhẹ, trái tim anh tựa như bị kim đâm trúng đau vô cùng, anh tựa trán vào mu bàn tay Lê Úc, nhỏ giọng nỉ non: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi..."
Nước mắt nóng hổi trượt xuống đuôi mắt Hoắc Thần, cuối cùng rơi xuống tờ giấy trắng, rồi nhanh chóng nhòe đi. Trong phòng bệnh chỉ còn tiếng Hoắc Thâm không ngừng nói "Xin lỗi"
Anh ngồi ở phòng bệnh cả chiều, nhớ đến Lê Úc phải nằm viện tĩnh dưỡng nên về nhà chuẩn bị ít quần áo đồ dùng cho cậu.
Khi Hoắc Thâm vội vàng đưa Lê Úc đến viện đã tiện tay để chiếc ba lô của cậu ở cửa ra vào, anh đu qua nhặt lên mở ra thì thấy bên trong ngoại trừ ví tiền còn có một đôi giày màu cam nữa. Hoắc Thâm lấy ra đặt trên lòng bàn tay, giày rất nhỏ, mà tay anh lại lớn, trên giày còn trang trí một cây quýt bé xinh.
Cây quýt...pheromone của Lê Úc chính là hương quýt, cậu rõ ràng rất thích đứa bé kia, lại gạt hắn rằng đã bỏ nó.
Trái tim anh không hi vọng vi sao lại đau nhói, anh thở dài: "Em cứ như vậy hận anh, còn không muốn cho anh biết sự tồn tại của đứa bé nữa sao"
Anh bỏ lại giày vào bên trong cùng ít đồ dùng của cậu sau đó đem tới bệnh viện. Trên đường đi anh lại nghĩ có thể Lê Úc tỉnh dậy sẽ đói nên lái xe đi mua ít cháo.
Khi mà anh đến bệnh viện thì trời đã tối hẳn, anh cầm theo đồ đạc nhanh chóng đến phòng bệnh, gần đến cửa lại thấy y tá vừa từ trong đi ra, y tá thấy Hoắc Thâm đến liền nói: "Lê tiên sinh đã tỉnh, anh mau vào trong xem chút đi"
Khi Hoắc Thâm đi vào thì đúng lúc Lê Úc đang ngồi dậy, anh vội vàng để đồ trong tay lên bàn, đi tới đỡ cậu dậy, lại kê cái gối sau lưng cho cậu dựa vào.
Tay Lê Úc có chút lạnh, anh liền nắm lấy ủ ấm, nhẹ nhàng hỏi: "Tiểu Úc, em có thấy trong người không thoải mái chỗ nào không?"
(Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.