Lẽ Nào Anh Yêu Em?( My Wind Prince)
Chương 3: Chap 3
Su Lee
19/10/2015
11h đêm.
Thiên Vy rời nhà Hải Âu, leo lên mô tô, phóng thẳng. Đêm đã khuya nhưng cô chưa muốn về nhà. Cô đi vòng vòng quanh thành phố, rất lâu, tận hưởng đủ hương đêm dễ chịu của thành phố. Chiếc xe chạy thẳng trong màn đêm, rồi thủng thẳng quay đầu, hướng ra phía ngoài thành. Cô dừng chân. Căn biệt thự vẫn còn sáng đèn, nhuốm màu câm lặng, lạnh lẽo đến khó tả. Đã từ lâu rồi cô rất ghét cái cảm giác về nhà, mặc dù trước đây cũng đã từng là tổ ấm, từng tràn ngập tình thương.
Vy đẩy cửa bước vào. Dù sao cô cũng cần một nơi để ngủ.
-“Cô chủ đã về...”- Hai tên vệ sĩ mặc vest đen chỉnh tề cúi chào cô. Thiên Vy lờ đi, coi bọn họ chỉ như không khí hoặc có khi chẳng bằng không khí. Cô hận không thể đuổi quách bọn người đó đi cho đỡ phiền, đành lơ đi coi như không nghe, không thấy... cô bước thẳng. Định lao vào phòng ngủ luôn... nhưng hình ảnh đập vào mắt ngay ngoài phòng khách khiến Vy không khỏi chướng mắt. Mặt cô lạnh thêm vài phần, càng tức giận cô càng trưng ra bộ mặt lạnh lẽo hơn. Trên bộ ghế sô pha xa hoa, 1 cặp nam nữ tự nhiên, thoải mái ôm ấp, ve vãn nhau.. không ai khác chính là ông anh đẹp trai của cô, Hạ Khải Huy cùng con người mẫu chân dài nào đấy.
- Vy, em về rồi à? Sao khuya vậy mới về? Đi đêm nguy hiểm em không biết à....
- Anh câm đi!? Anh lo cho anh trước thì hơn. Sao? anh định ở đây diễn trò mèo cho tôi coi à?...
- Anh đợi em...
- Chướng mắt - Vy cao giọng hơn rồi liếc qua cô người mẫu đứng bên cạnh anh trai, mặt lạnh tanh - Giờ cô tự BIẾN hay để tôi đạp ra ngoài...
Cô người mẫu ăn mặc thiếu vải, hở trên hở dưới mặt tái xanh như tàu lá. Nàng ta quay sang cầu cứu anh thì chỉ nhận lại vẻ lạnh lùng, thờ ơ từ phía đại thiếu gia. Cô ta lúng túng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nhà họ Hạ.
Đêm xuống, trong căn phòng tối đen như mực, người con trai vẫn chưa thể ngủ. Anh dựa mình vào ghế, trầm ngâm đốt từng điếu thuốc một. Mùi khói lẫn vào gian cô quạnh, tựa như cả thế giới chỉ còn lại mình anh tồn tại. Vài mảnh kí ức lại dội về trong đêm lạnh, anh nghe thấy giọng người con gái đó...
“Anh, tôi thích anh... mai chúng mình hẹn hò đi.
Anh, nếu có kiếp sau,..em sẽ mãi mãi yêu anh.”
“Anh tưởng trước kia tôi nói yêu anh là thật sao??? Anh ngu lắm!!! Bị tôi lừa hết lần này tới lần khác mà vẫn ngu. Anh tưởng tôi với anh giống như Romeo và Juliet? Tôi nói cho anh biết, kẻ thù mãi là kẻ thù thôi, có thể yêu nhau được sao? Anh ngây thơ quá rồi...”
Rồi anh nghe thấy tiếng gào thét của mẹ, giọng nói đau đớn xen lẫn căm phẫn của cô em gái nhỏ.
“ĐỒ KHỐN NẠN, anh giết chết ba mẹ..”
“Anh nghe cho rõ đây, tôi KHÔNG ĐỜI NÀO tha thứ cho. KHÔNG BAO GIỜ!?”
Thiên Vy năm đó mới 12 tuổi, con bé đã phải chịu nỗi đau quá lớn.
Năm đó là anh sai, ngu ngốc tin tưởng vào tình yêu đầu đời mù quáng. Người con gái mà anh yêu như chính bản thân mình, là kẻ thù của gia đình anh. Cuối cùng, ba anh vì bảo vệ anh đã rơi vào bẫy của kẻ thù, chết rất thảm. Không lâu sau mẹ cũng tự nguyện đi theo ba.
Nhìn máu của ba mẹ, nước mắt của Vy từ từ chảy xuống... anh chỉ muốn lập tức giết chết kẻ tội đồ là mình.
Suốt thời gian dài, Khải Huy trốn trong bóng tối, tự hành hạ bản thân. Bao nhiêu vết sẹo trên người anh cũng từ lần đó mà ra. Vy không nói với anh câu nào. Nhưng mỗi ngày cô vẫn vào băng vết thương cho anh. Cô bảo việc hành hạ anh phải do tự tay cô làm, cấm anh không được tự hành hạ bản thân mình.
Lúc đó, anh biết, anh phải sống tiếp, ép bản thân mình sống để bảo vệ Vy. Con bé vẫn còn quá nhỏ, anh không thể đẩy nó vào bước đường cùng.
Từ lần đó, anh chưa bao một giây nào quên được mọi chuyện. Và, dù có căm hận nhưng anh cũng chưa từng quên được cô gái kia. Cũng từ lần đó, phụ nữ với anh chỉ như qua đường, tình một đêm. Không bao giờ anh đặt tình cảm vào những mối quan hệ đó với họ.
Căn biệt thự sau biến cố năm ấy trở nên lạnh lẽo đến rợn người.
Mưa đêm kéo dài không dứt. Những tia chớp thi nhau kéo đến, đỏ rực cả khoảng trời trong đêm đen.
-------------------------------------
Thiên Vy rời nhà Hải Âu, leo lên mô tô, phóng thẳng. Đêm đã khuya nhưng cô chưa muốn về nhà. Cô đi vòng vòng quanh thành phố, rất lâu, tận hưởng đủ hương đêm dễ chịu của thành phố. Chiếc xe chạy thẳng trong màn đêm, rồi thủng thẳng quay đầu, hướng ra phía ngoài thành. Cô dừng chân. Căn biệt thự vẫn còn sáng đèn, nhuốm màu câm lặng, lạnh lẽo đến khó tả. Đã từ lâu rồi cô rất ghét cái cảm giác về nhà, mặc dù trước đây cũng đã từng là tổ ấm, từng tràn ngập tình thương.
Vy đẩy cửa bước vào. Dù sao cô cũng cần một nơi để ngủ.
-“Cô chủ đã về...”- Hai tên vệ sĩ mặc vest đen chỉnh tề cúi chào cô. Thiên Vy lờ đi, coi bọn họ chỉ như không khí hoặc có khi chẳng bằng không khí. Cô hận không thể đuổi quách bọn người đó đi cho đỡ phiền, đành lơ đi coi như không nghe, không thấy... cô bước thẳng. Định lao vào phòng ngủ luôn... nhưng hình ảnh đập vào mắt ngay ngoài phòng khách khiến Vy không khỏi chướng mắt. Mặt cô lạnh thêm vài phần, càng tức giận cô càng trưng ra bộ mặt lạnh lẽo hơn. Trên bộ ghế sô pha xa hoa, 1 cặp nam nữ tự nhiên, thoải mái ôm ấp, ve vãn nhau.. không ai khác chính là ông anh đẹp trai của cô, Hạ Khải Huy cùng con người mẫu chân dài nào đấy.
- Vy, em về rồi à? Sao khuya vậy mới về? Đi đêm nguy hiểm em không biết à....
- Anh câm đi!? Anh lo cho anh trước thì hơn. Sao? anh định ở đây diễn trò mèo cho tôi coi à?...
- Anh đợi em...
- Chướng mắt - Vy cao giọng hơn rồi liếc qua cô người mẫu đứng bên cạnh anh trai, mặt lạnh tanh - Giờ cô tự BIẾN hay để tôi đạp ra ngoài...
Cô người mẫu ăn mặc thiếu vải, hở trên hở dưới mặt tái xanh như tàu lá. Nàng ta quay sang cầu cứu anh thì chỉ nhận lại vẻ lạnh lùng, thờ ơ từ phía đại thiếu gia. Cô ta lúng túng thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi nhà họ Hạ.
Đêm xuống, trong căn phòng tối đen như mực, người con trai vẫn chưa thể ngủ. Anh dựa mình vào ghế, trầm ngâm đốt từng điếu thuốc một. Mùi khói lẫn vào gian cô quạnh, tựa như cả thế giới chỉ còn lại mình anh tồn tại. Vài mảnh kí ức lại dội về trong đêm lạnh, anh nghe thấy giọng người con gái đó...
“Anh, tôi thích anh... mai chúng mình hẹn hò đi.
Anh, nếu có kiếp sau,..em sẽ mãi mãi yêu anh.”
“Anh tưởng trước kia tôi nói yêu anh là thật sao??? Anh ngu lắm!!! Bị tôi lừa hết lần này tới lần khác mà vẫn ngu. Anh tưởng tôi với anh giống như Romeo và Juliet? Tôi nói cho anh biết, kẻ thù mãi là kẻ thù thôi, có thể yêu nhau được sao? Anh ngây thơ quá rồi...”
Rồi anh nghe thấy tiếng gào thét của mẹ, giọng nói đau đớn xen lẫn căm phẫn của cô em gái nhỏ.
“ĐỒ KHỐN NẠN, anh giết chết ba mẹ..”
“Anh nghe cho rõ đây, tôi KHÔNG ĐỜI NÀO tha thứ cho. KHÔNG BAO GIỜ!?”
Thiên Vy năm đó mới 12 tuổi, con bé đã phải chịu nỗi đau quá lớn.
Năm đó là anh sai, ngu ngốc tin tưởng vào tình yêu đầu đời mù quáng. Người con gái mà anh yêu như chính bản thân mình, là kẻ thù của gia đình anh. Cuối cùng, ba anh vì bảo vệ anh đã rơi vào bẫy của kẻ thù, chết rất thảm. Không lâu sau mẹ cũng tự nguyện đi theo ba.
Nhìn máu của ba mẹ, nước mắt của Vy từ từ chảy xuống... anh chỉ muốn lập tức giết chết kẻ tội đồ là mình.
Suốt thời gian dài, Khải Huy trốn trong bóng tối, tự hành hạ bản thân. Bao nhiêu vết sẹo trên người anh cũng từ lần đó mà ra. Vy không nói với anh câu nào. Nhưng mỗi ngày cô vẫn vào băng vết thương cho anh. Cô bảo việc hành hạ anh phải do tự tay cô làm, cấm anh không được tự hành hạ bản thân mình.
Lúc đó, anh biết, anh phải sống tiếp, ép bản thân mình sống để bảo vệ Vy. Con bé vẫn còn quá nhỏ, anh không thể đẩy nó vào bước đường cùng.
Từ lần đó, anh chưa bao một giây nào quên được mọi chuyện. Và, dù có căm hận nhưng anh cũng chưa từng quên được cô gái kia. Cũng từ lần đó, phụ nữ với anh chỉ như qua đường, tình một đêm. Không bao giờ anh đặt tình cảm vào những mối quan hệ đó với họ.
Căn biệt thự sau biến cố năm ấy trở nên lạnh lẽo đến rợn người.
Mưa đêm kéo dài không dứt. Những tia chớp thi nhau kéo đến, đỏ rực cả khoảng trời trong đêm đen.
-------------------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.