Lẽ Nào Em Không Biết?

Chương 13: SỰ TÍCH CÔNG CHÚA VÀ CON CHÓ

Lan Rùa

06/08/2015

Trong căn phòng xanh nhạt, Hà Anh nét mặt đầy cầu mong, Hà Dương vẫn dửng dưng.

-“Tỷ, muội xin đó…”

-“Muội không tập trung mà học hành đi, mấy cái đó tốt nghiệp rồi tính”

-“Không được, tỷ biết đó, cơ hội đóng phim này ngàn lần có một, lại là phim sitcom nữa, sẽ là thời cơ muội khẳng định mình… ”

-“Sẽ tốn rất nhiều thời gian của việc học.”

Dương giải thích.

-“Tỷ, tỷ biết mà, tỷ giỏi giang, sau này làm nghề gì cũng được, mà muội đâu có như thế, muội không có nhiều sự lựa chọn, mới cả đây là đam mê của đời muội…”

-“…”

-“Đi mà, sau này nổi tiếng nhất định nhớ ơn tỷ, chả nhẽ tỷ muốn mai sau tỷ thành người phụ nữ thành đạt còn muội thì thất nghiệp đi quét rác à…”

-“Làm gì đến nỗi, ba sẽ không để muội thế đâu…”

-“Nhưng tỷ biết mà, ví như giờ tỷ không được xem phim tỷ sẽ khó chịu như nào, giống muội, đam mê của muội là ca hát, vũ đạo, đóng phim…”

Mất một hồi lâu nằn nỉ, cuối cùng Hà Anh cũng thành công.

Hà Dương cho mình mười phút định thần rồi cùng em gái xuống phòng giáo sư Hà Quốc Trung.

Dương bình tĩnh lý giải cho ba, thế nào là đam mê, thế nào là nhiệt huyết tuổi trẻ, thế nào là cơ hội, thế nào là tư tưởng sống, mong giáo sư cho Hà Anh một cơ hội.

Giáo sư Hà Trung cười thầm với cái lý luận con trẻ, nhưng vẫn nghiêm mặt. Hà Anh đứng một góc, run rẩy, cũng chỉ có tỷ, chỉ tỷ mới dám đối diện lời lẽ với ba như vậy…

-“Con thực sự muốn dấn thân”

-“Dạ”

Hà Anh đáp.

-“Sẽ có nhiều chông gai, vất vả, con không sợ chứ?”

-“Dạ, không.”

-“Được, một năm, ba cho con một năm, nhưng con vẫn đảm bảo lấy một giải học sinh giỏi tỉnh năm sau về cho ba, nếu năm sau giành giải thì tiếp tục đam mê của con”

Hà Anh mừng huýnh.

-“Còn nữa, con nên tự lập dần đi, có việc gì thì lần sau tự mình nói, đừng dựa vào chị nữa, chị không thể đi theo con cả đời được, hiểu không?”

-“Dạ…”

-“Là con thấy nó xuống nên xuống tò mò xuống hóng hớt cùng thôi mà, ba làm gì phải khắt khe thế…”

Giáo sư quắc mắt lườm Hà Dương, nó còn cười, nhe nhởn khoắc vai Hà Anh lên phòng.

…..



Tình hình chiến sự giữa Hà Dương và Vũ Phong vẫn khá căng.

Nếu có Hà Anh, đợi Dương nguôi nguôi có thể viện cớ rủ này rủ nọ, nhưng giờ Hà Anh còn bận rất nhiều dự án, cuối tuần đóng phim, hằng ngày ngoài giờ học không tranh thủ đi chụp ảnh mẫu cho báo, thì cũng ở trong phòng tập nhảy, rất cần mẫn.

Hai tuần trôi qua, Nguyệt vẫn không hé nửa lời với cậu.

Mua một ly nước dâu, đặt xuống bàn học của Hà Nguyệt Dương.

-“Này!”

Con bé lặng lẽ đem cho đứa ngồi cạnh, cậu phát điên.

-“Tôi cho cậu…”

-“Ê, cậu điếc à?”

-“Đồ bẩn bựa xấu tính kiêu căng, đồ con gái xấu xa…”

Phong gần như gào lên, vậy mà nó thản nhiên vãi cả đạn, ước chi nó đứng dậy chửi nhau với cậu, cậu còn đỡ bực.

Trống điểm, Nguyệt Dương xuống hành lang chơi nhảy dây với mấy người bạn, Vũ Phong viết viết cái gì đó vào một tờ giấy, khẽ khàng lên chỗ cô, tùy ý lấy một quyển sách, định bụng nhét vào.

Gì vậy? Cậu giật mình…quyển sổ đó rất đẹp, có khóa, chả nhẽ là nhật kí của Nguyệt Dương…

Tò mò trong lòng trỗi dậy, nhấn chìm cả những bản tính tốt đẹp, cậu lén lút quay về, đút vào cặp mình.

Đêm khuya vắng lặng, hồi hộp hồi hộp…

Khóa nhật kí, có gì khó, chỉ một cái đầu bút là có thể mở.

Nằm trên giường, run run giở trang đầu tiên, toàn hình vẽ, công nhận Dương vẽ rất đẹp, từ tranh phong cảnh cho tới người, hoạt hình…cậu ta đều làm cho sống động vô cùng…

Hơi thất vọng, Phong giở nhanh, cuối cùng cũng thấy chữ…

‘Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một cô công chúa nhỏ, tên là Moon.’

Bên dưới có hình vẽ một cô công chúa rất đáng yêu. Cậu cười sặc, người bình thường đọc chưa chắc hiểu, nhưng cậu thì khác, Moon- Trăng- Nguyệt… không ngờ, tinh thần tự sướng của cậu ta cao vậy.

‘Công chúa có một người chị em sinh đôi, là Star, hai cô công chúa giống nhau như hai giọt nước, đều xinh đẹp tuyệt trần, họ rất yêu thương nhau…’

Bên dưới là hình vẽ hai cô bé nắm tay nhau, gương mặt phúng phính.

‘Kinh thật, cậu ta cũng làm nhà văn cơ đấy…’ Phong tò mò giở tiếp.

‘Một ngày rất rất lâu rồi, hai cô công chúa đi vào rừng chơi, bắt gặp một con chó nhỏ, con chó trông cũng có vẻ đáng yêu…’

Hình con cún đang ăn xúc xích, rất chi ngộ nghĩnh.

‘Star rất thích con chó đó, thường xuyên bám lấy nó, tên nó là Wind. Nó là giống chó vẻ ngoài nhìn thì dễ thương, nhưng thực chất lại là con chó khốn nạn nhất trên đời, vừa bẩn tưởi vừa hay cắn trộm…’

Hình vẽ công chúa Star ôm Wind âu yếm, nhưng chú ta cùng công chúa Moon nhìn nhau đầy căm phẫn.

Phong vẫn chăm chú đọc, Dương viết văn rất có hồn, vẽ cũng đẹp, không ngờ lắm tài lẻ tới vậy… nhiều sự tình diễn ra giữa công chúa Moon và con chó.

Từng dòng chữ khiến cậu cười sặc sụa, có khi lại thấy tội nghiệp cho Moon…



Chó Wind giả ma dọa công chúa…

Chó sủa linh tinh làm hại uy tín của bổn công chúa…

Chó già đòi ăn trí thông minh của cô bé…

Cô công chúa đáng yêu nhất trên đời bị con chó mất dạy cắn nát cả mái tóc.

…..

Càng đọc, cậu càng thấy quen, sao quen quá cơ…

Rốt cuộc máu lên não kịp thời, tự trách mình sao có thể ngu muội?

Cậu lật rất nhanh về trang đầu tiên, mẹ kiếp, con chó…con chó…con chó…tên là…Wind…wind…wind…gió…Phong…

“HÀ NGUYỆT DƯƠNG!!! CẬU ĐI CHẾT ĐI!!!”

Cố nén hận để đọc tiếp, để xem, ranh con kia còn viết những gì…

‘Rồi một ngày, có hoàng tử đẹp trai cực phẩm đến từ vương quốc Mathematic xa xôi, hoàng tử rất thông minh và tốt bụng, chỉ tiếc hết lần này tới lần khác bị chó Wind điên cuồng làm khó…’

Thế rồi dưới ngòi bút sinh động của Nguyệt Dương, hoàng tử ra hoàng tử, anh hùng đẹp đẽ như cổ tích vậy, công chúa thì đúng là mĩ nữ…hiền thục ủy mị…còn con chó, nó đúng là con chó!!!

Điên, điên, điên…

Có vẻ cậu ta vẫn chưa viết xong câu chuyện của mình, Phong giở trang trống cạnh đó, phừng phừng điền vào…

‘Tất cả mọi chuyện, chẳng qua chỉ vì hiểu nhầm. Hoàng tử kia vốn là một mụ phù thủy xấu xa, mụ ta đã biến hoàng tử thực sự thành chó, còn tự mình hóa thành hoàng tử, con chó – chính là hoàng tử thực sự, làm vậy cũng chỉ là muốn bảo vệ cho công chúa…’

Cậu viết rất dài, rất chăm chú, kết truyện là hoàng tử trở về đúng hình hài, mụ phù thủy bị chết, công chúa cùng hoàng tử kết duyên.

Ngồi ngầm nghiễn đọc lại, cậu lại thấy không được thỏa mãn, thế là xé trang đó đi, nghĩ ngợi nghĩ ngợi, cuối cùng chỉ viết đúng vài dòng, miệng cười đầy đắc ý.

Ngày hôm sau, nhân lúc chủ nhân vắng mặt, trả sổ về vị trí cũ.

Thỉnh thoảng ngồi học còn phấn khích giật áo con bé.

Ra chơi thì cướp điện thoại, xóa hết truyện, danh bạ.

Hà Dương bực lắm, mà trước nay cô chưa bao giờ làm trái lời thề, đành nhẫn nhịn.

Buổi tối, về nhà lấy sổ ra, cô phải kể tội thằng cha đáng ghét cho bõ tức.

Giở trang mới nhất, Nguyệt Dương chết sốc, là ai thay cô tiếp diễn câu chuyện???

Nét chữ này, mịa nhà nó, tên đó đúng là trộm chuyên nghiệp mà…

‘Một ngày, công chúa Moon cùng hoàng tử rủ nhau lên núi chơi, tình cờ bị ngã xuống đống phân chó, hoàng tử vì sặc phân mà chết, công chúa gặp may, thoát chết, nhưng lại hóa thành chó. Từ đó trở đi, công chúa Moon – giờ đã là chó Moon, dần dần thấu hiểu chó Wind nhiều hơn, hai con chó lấy nhau, đẻ ra một bầy chó con, sống hạnh phúc đến cuối đời… ’

“VŨ HUỲNH PHONG…KHỐN NẠN….”

Tiếng la hét uất nghẹn của Hà Nguyệt Dương vang tận ba khu phố!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Lẽ Nào Em Không Biết?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook