Chương 122: Diêu Vũ Bộc Phát
Tiểu Khả Liên
10/07/2021
Chỉ là, chưa kịp để tiểu nữ hài mang Diêu Vũ đi, lúc này, một âm thanh khản đặc, như cổ họng bị thắt chặt liền đã từ hành lang truyền tới, khiến bước chân sắp đặt ra của Diêu Vũ không khỏi thu ngược trở về.
“Tư Tư, lão gia ta tới tìm ngươi đây.”
Thông qua khe cửa, Diêu Vũ đã có thể nhìn thấy được hình dạng của người tới. Đối phương vô cùng cao, hình thể lại gầy gò trơ xương, tay chân đều tựa như que củi, bị lớp xiêm y quý giá bên ngoài che đi.
Gương mặt đối phương lại càng hốc hác đáng sợ, hai mắt trợn lồi, con ngươi trong hốc mắt tựa như lúc nào cũng có thể rơi ra ngoài. Trêи môi còn câu lên một nụ cười dị dạng, làm người hoảng sợ.
Nhìn thấy lão đầu này xuất hiện, tiểu nữ hài ngay lập tức liền trốn đến sau lưng Mặc Tư.
“Tham kiến Quách lão gia.”
“Khặc khặc, Tư Tư mau đứng dậy đi, hôm nay bổn lão gia có chút việc bận nên đến trễ, để ngươi phải chờ lâu rồi.” Mặc dù nói sợ Mặc Tư đợi lâu, nhưng thần sắc gấp rút trêи mặt lão lại còn vượt qua cả nàng.
Thậm chí, rũ mắt nhìn hiểu nữ hài, lão đầu liền không hề che giấu mà hạ lệnh trục khách :“Tư Tư, lão gia ta còn có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi. Thời gian của ta rất quý báo, vẫn là để người không liên quan tránh mặt đi.”
Mặc dù ưa thích Mặc Tư, nhưng thân phận sang quý của lão giả, vẫn khiến trong xương cốt lão ẩn chứa tư thái của thượng vị giả mà trực tiếp ra lệnh cho nàng.
Nhìn xuống tiểu nữ hài, dư quang rơi vào trêи ván cửa, Mặc Tư liền cố câu lên nụ cười lấy lòng, gắng gượng nói :“Quách lão gia, nếu không, chúng ta đến khách phòng đi. Phòng của nô gia vừa nhỏ vừa bẩn, nô gia sợ ngài ở không quen.”
Vừa nói, Mặc Tư còn nháy mắt ra hiệu cho tiểu nữ hài. Đồng thời, lại nén xuống chán ghét, chủ động níu tay lão giả, hướng bên ngoài lôi kéo.
Chỉ là, lão giả lại đột ngột trở tay, đem bàn tay của Mặc Tư nắm gọn trong tay. Đồng thời, còn không chút thu liễm mà xoa nắn bàn tay non mịn của nàng :“Không sao, Tư Tư. Dù sao cũng không phải lần đầu…”
Lão giả sắc mị mị nói, ánh mắt ɖâʍ tà lại không kìm chế được rà soát trêи người Mặc Tư.
“Ngươi ra ngoài đi, ở đây không còn chuyện của ngươi.” Lôi kéo Mặc Tư đi vào phòng, lão giả lại không chút lưu tình cưỡng ép đem tiểu nữ hài đẩy ra khỏi cửa, ‘rầm’ một tiếng đóng sầm cửa lại.
Giây phút lão giả nắm lấy ván cửa, đáy lòng Mặc Tư liền không khỏi căng thẳng. Chỉ là, đợi khi nghiêng mắt, nhìn thấy phía sau cửa đã không còn thân ảnh của Diêu Vũ, một bên nhẹ nhõm, một bên, nàng lại không khỏi cảm thấy bất an.
Kỳ thực, kể từ khi lão giả vừa nói muốn vào phòng, Diêu Vũ đã lặng yên không một tiếng động đổi vị trí ẩn núp của mình, trốn đến phía sau bình phong.
Còn tốt, hoàn cảnh trong phòng của Mặc Tư so với gian phòng đơn sơ của Mặc Phong hoàn toàn tốt hơn không chỉ một cấp bậc. Nếu không, y cũng không biết chính mình phải trốn tới nơi nào.
“Khà khà, Tư Tư, hiện tại trong phòng chỉ còn lại chúng ta thôi. Hôm nay trêи đường tới đây, lão gia ta đã nghĩ ra được rất nhiều kiểu chơi mới. Ngươi mau qua đây…”
Bị lão giả kéo tới trêи giường, ánh mắt Mặc Tư vẫn không ngừng tìm kiếm thân ảnh của Diêu Vũ.
Không biết trong phòng còn có một kẻ khác, lúc này, sau khi để Mặc Tư ngồi xuống giường, lão giả liền lập tức cười tà, chạy đến trước vách tường ở sát bên giường, đem một tấm mặt nạ trêи đó tháo xuống.
Những tấm mặt nạ này, là thứ dùng khi biểu diễn của Mặc Tư. Bên trêи vẽ lấy đủ loại đồ đằng, có bi, có hỷ, nhìn xem có điểm buồn cười, lại có phần đáng sợ.
“Tới, Tư Tư, để lão gia đeo mặt nạ vào cho nàng.” Cười nói, lão giả liền đem mặt nạ từ từ che phủ gương mặt của Mặc Tư. Đây tựa hồ là một loại ưa thích cổ quái của lão.
Làm xong hết thảy, lúc này, lão mới vừa lòng kɧօáϊ ý gật gù, xoa xoa tay, lộ ra nụ cười hèn mọn, đem hàm răng ố vàng đều lộ rõ ra ngoài.
Bàn tay gầy gò lúc này cũng trực tiếp đem vũ y trêи người Mặc Tư cởi ra, lộ ra da thịt mịn màng cùng bả vai thon gầy của nàng.
Phảng phất đã sớm quen thuộc với chuyện này, biểu cảm bị che giấu dưới lớp mặt nạ, Mặc Tư từ đầu tới cuối đều chỉ yên lặng, mặc đối phương thao túng.
Trốn ở sau bình phong bằng gỗ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thời khắc này, sắc mặt Diêu Vũ đã sớm âm trầm như nước.
Quả nhiên, y vẫn là suy nghĩ quá mức ngây thơ. Vốn tưởng rằng, nơi đây chỉ là một hí tràng bình thường, con hát cùng lắm sẽ chỉ bị khinh rẻ mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng, ma ma đáng chết đó lại mất hết nhân tính đến mức để con hát đi tiếp khách. Như vậy thì cùng thanh lâu có gì khác đâu?
Thật ra, khoảng cách giữa giường và cửa phòng vẫn có một khoảng xa. Bây giờ, lão giả đang bị Mặc Tư thu hút sự chú ý. Nếu Diêu Vũ nhẹ nhàng cẩn thận một chút, liền sẽ có thể im hơi lặng tiếng rời khỏi.
Chỉ là, thời khắc này, toàn thân y vẫn chỉ cứng còng, không có một chút ý định muốn rời đi.
Đi? Mặc Tư bị một lão già làm nhục, y làm sao có thể trơ mắt trốn đi được?
Nếu hôm nay, người bị lăng nhục đổi thành Mặc Phong, hay là…Trác Thiên Hạo, y chẳng lẽ vẫn sẽ lang tâm cẩu phế một mình trốn đi sao?
Đó không phải là thánh mẫu hay không thánh mẫu, mà nằm ở ranh giới cuối cùng của con người.
Tựa như y đã từng nói, trêи đời này, y hận nhất là tội phạm ɖâʍ ô cùng bán chất cấm…
Ánh mắt lạnh lẽo chuyển tới trêи rổ tú phẩm đặt trêи bàn. Diêu Vũ liền chậm rãi đứng dậy, đem kéo cùng cuộn tơ bên trong lấy ra, rón rén đi ra ngoài.
“Khà khà, mấy ngày không gặp, da dẻ của nàng lại trắng thêm một chút rồi đó Tư Tư.”
“Nàng có biết không, mấy lão già đồng hương của ta, dạo gần đây cứ muốn ngấp nghé nàng. Sắp tới, ta chuẩn bị mang bọn họ tới đây ‘nghe kịch’. Đến lúc đó, chỉ cần nàng biểu hiện tốt, ta sẽ không bạc đãi nàng.”
Mặc cho vạt áo trước ngực bị cởi, Mặc Tư vẫn giống như một cỗ xác chết, không có nửa điểm phản ứng đối với hành động buồn nôn cũng như lời nói của lão giả.
Chỉ là, lão giống như cũng không hề để ý thái độ của Mặc Tư, mà chỉ chuyên tâm nhìn xem cảnh xuân trước mắt này.
Có điều, ở trêи gường lớn, cả hai cũng không chú ý tới, có một thân ảnh đang vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng lão giả. Ánh mắt khi nhìn về phía lão, cũng mang theo rét lạnh như nhìn một cỗ thi thể.
**Cả nhà đừng lo, A Phong nhà ta không có bị người làm gì đâu. Bởi vì tất cả đều có Mặc Tư giúp hắn cản lại…
“Tư Tư, lão gia ta tới tìm ngươi đây.”
Thông qua khe cửa, Diêu Vũ đã có thể nhìn thấy được hình dạng của người tới. Đối phương vô cùng cao, hình thể lại gầy gò trơ xương, tay chân đều tựa như que củi, bị lớp xiêm y quý giá bên ngoài che đi.
Gương mặt đối phương lại càng hốc hác đáng sợ, hai mắt trợn lồi, con ngươi trong hốc mắt tựa như lúc nào cũng có thể rơi ra ngoài. Trêи môi còn câu lên một nụ cười dị dạng, làm người hoảng sợ.
Nhìn thấy lão đầu này xuất hiện, tiểu nữ hài ngay lập tức liền trốn đến sau lưng Mặc Tư.
“Tham kiến Quách lão gia.”
“Khặc khặc, Tư Tư mau đứng dậy đi, hôm nay bổn lão gia có chút việc bận nên đến trễ, để ngươi phải chờ lâu rồi.” Mặc dù nói sợ Mặc Tư đợi lâu, nhưng thần sắc gấp rút trêи mặt lão lại còn vượt qua cả nàng.
Thậm chí, rũ mắt nhìn hiểu nữ hài, lão đầu liền không hề che giấu mà hạ lệnh trục khách :“Tư Tư, lão gia ta còn có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi. Thời gian của ta rất quý báo, vẫn là để người không liên quan tránh mặt đi.”
Mặc dù ưa thích Mặc Tư, nhưng thân phận sang quý của lão giả, vẫn khiến trong xương cốt lão ẩn chứa tư thái của thượng vị giả mà trực tiếp ra lệnh cho nàng.
Nhìn xuống tiểu nữ hài, dư quang rơi vào trêи ván cửa, Mặc Tư liền cố câu lên nụ cười lấy lòng, gắng gượng nói :“Quách lão gia, nếu không, chúng ta đến khách phòng đi. Phòng của nô gia vừa nhỏ vừa bẩn, nô gia sợ ngài ở không quen.”
Vừa nói, Mặc Tư còn nháy mắt ra hiệu cho tiểu nữ hài. Đồng thời, lại nén xuống chán ghét, chủ động níu tay lão giả, hướng bên ngoài lôi kéo.
Chỉ là, lão giả lại đột ngột trở tay, đem bàn tay của Mặc Tư nắm gọn trong tay. Đồng thời, còn không chút thu liễm mà xoa nắn bàn tay non mịn của nàng :“Không sao, Tư Tư. Dù sao cũng không phải lần đầu…”
Lão giả sắc mị mị nói, ánh mắt ɖâʍ tà lại không kìm chế được rà soát trêи người Mặc Tư.
“Ngươi ra ngoài đi, ở đây không còn chuyện của ngươi.” Lôi kéo Mặc Tư đi vào phòng, lão giả lại không chút lưu tình cưỡng ép đem tiểu nữ hài đẩy ra khỏi cửa, ‘rầm’ một tiếng đóng sầm cửa lại.
Giây phút lão giả nắm lấy ván cửa, đáy lòng Mặc Tư liền không khỏi căng thẳng. Chỉ là, đợi khi nghiêng mắt, nhìn thấy phía sau cửa đã không còn thân ảnh của Diêu Vũ, một bên nhẹ nhõm, một bên, nàng lại không khỏi cảm thấy bất an.
Kỳ thực, kể từ khi lão giả vừa nói muốn vào phòng, Diêu Vũ đã lặng yên không một tiếng động đổi vị trí ẩn núp của mình, trốn đến phía sau bình phong.
Còn tốt, hoàn cảnh trong phòng của Mặc Tư so với gian phòng đơn sơ của Mặc Phong hoàn toàn tốt hơn không chỉ một cấp bậc. Nếu không, y cũng không biết chính mình phải trốn tới nơi nào.
“Khà khà, Tư Tư, hiện tại trong phòng chỉ còn lại chúng ta thôi. Hôm nay trêи đường tới đây, lão gia ta đã nghĩ ra được rất nhiều kiểu chơi mới. Ngươi mau qua đây…”
Bị lão giả kéo tới trêи giường, ánh mắt Mặc Tư vẫn không ngừng tìm kiếm thân ảnh của Diêu Vũ.
Không biết trong phòng còn có một kẻ khác, lúc này, sau khi để Mặc Tư ngồi xuống giường, lão giả liền lập tức cười tà, chạy đến trước vách tường ở sát bên giường, đem một tấm mặt nạ trêи đó tháo xuống.
Những tấm mặt nạ này, là thứ dùng khi biểu diễn của Mặc Tư. Bên trêи vẽ lấy đủ loại đồ đằng, có bi, có hỷ, nhìn xem có điểm buồn cười, lại có phần đáng sợ.
“Tới, Tư Tư, để lão gia đeo mặt nạ vào cho nàng.” Cười nói, lão giả liền đem mặt nạ từ từ che phủ gương mặt của Mặc Tư. Đây tựa hồ là một loại ưa thích cổ quái của lão.
Làm xong hết thảy, lúc này, lão mới vừa lòng kɧօáϊ ý gật gù, xoa xoa tay, lộ ra nụ cười hèn mọn, đem hàm răng ố vàng đều lộ rõ ra ngoài.
Bàn tay gầy gò lúc này cũng trực tiếp đem vũ y trêи người Mặc Tư cởi ra, lộ ra da thịt mịn màng cùng bả vai thon gầy của nàng.
Phảng phất đã sớm quen thuộc với chuyện này, biểu cảm bị che giấu dưới lớp mặt nạ, Mặc Tư từ đầu tới cuối đều chỉ yên lặng, mặc đối phương thao túng.
Trốn ở sau bình phong bằng gỗ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, thời khắc này, sắc mặt Diêu Vũ đã sớm âm trầm như nước.
Quả nhiên, y vẫn là suy nghĩ quá mức ngây thơ. Vốn tưởng rằng, nơi đây chỉ là một hí tràng bình thường, con hát cùng lắm sẽ chỉ bị khinh rẻ mà thôi.
Nhưng không ngờ rằng, ma ma đáng chết đó lại mất hết nhân tính đến mức để con hát đi tiếp khách. Như vậy thì cùng thanh lâu có gì khác đâu?
Thật ra, khoảng cách giữa giường và cửa phòng vẫn có một khoảng xa. Bây giờ, lão giả đang bị Mặc Tư thu hút sự chú ý. Nếu Diêu Vũ nhẹ nhàng cẩn thận một chút, liền sẽ có thể im hơi lặng tiếng rời khỏi.
Chỉ là, thời khắc này, toàn thân y vẫn chỉ cứng còng, không có một chút ý định muốn rời đi.
Đi? Mặc Tư bị một lão già làm nhục, y làm sao có thể trơ mắt trốn đi được?
Nếu hôm nay, người bị lăng nhục đổi thành Mặc Phong, hay là…Trác Thiên Hạo, y chẳng lẽ vẫn sẽ lang tâm cẩu phế một mình trốn đi sao?
Đó không phải là thánh mẫu hay không thánh mẫu, mà nằm ở ranh giới cuối cùng của con người.
Tựa như y đã từng nói, trêи đời này, y hận nhất là tội phạm ɖâʍ ô cùng bán chất cấm…
Ánh mắt lạnh lẽo chuyển tới trêи rổ tú phẩm đặt trêи bàn. Diêu Vũ liền chậm rãi đứng dậy, đem kéo cùng cuộn tơ bên trong lấy ra, rón rén đi ra ngoài.
“Khà khà, mấy ngày không gặp, da dẻ của nàng lại trắng thêm một chút rồi đó Tư Tư.”
“Nàng có biết không, mấy lão già đồng hương của ta, dạo gần đây cứ muốn ngấp nghé nàng. Sắp tới, ta chuẩn bị mang bọn họ tới đây ‘nghe kịch’. Đến lúc đó, chỉ cần nàng biểu hiện tốt, ta sẽ không bạc đãi nàng.”
Mặc cho vạt áo trước ngực bị cởi, Mặc Tư vẫn giống như một cỗ xác chết, không có nửa điểm phản ứng đối với hành động buồn nôn cũng như lời nói của lão giả.
Chỉ là, lão giống như cũng không hề để ý thái độ của Mặc Tư, mà chỉ chuyên tâm nhìn xem cảnh xuân trước mắt này.
Có điều, ở trêи gường lớn, cả hai cũng không chú ý tới, có một thân ảnh đang vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng lão giả. Ánh mắt khi nhìn về phía lão, cũng mang theo rét lạnh như nhìn một cỗ thi thể.
**Cả nhà đừng lo, A Phong nhà ta không có bị người làm gì đâu. Bởi vì tất cả đều có Mặc Tư giúp hắn cản lại…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.