Chương 207: Minh Tinh Nổi Tiếng.
Tiểu Khả Liên
25/09/2021
Sau khi đem thanh niên kia xử lý, nam tử trung niên liền chuyển tầm mắt sang người của lão giả mặc trường bào màu xám ở ngay bên cạnh.
Thế nhưng, ngoài ý liệu chính là, đối diện với hình ảnh kinh khủng vừa rồi, lão giả lại không chút nào e sợ. Trái lại, chỉ bình chân như vại đạp lên cái bóng của nam tử.
Ngay sau đó, một màn kinh người liền hiện ra, đối phương thậm chí còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì sắc mặt trong nháy mắt liền đã chuyển trắng, ngay cả một lời trăn trối cũng đều không kịp nói ra, đã trực tiếp đoạn tuyệt sinh cơ.
Mặc dù đã từng nhìn thấy rất nhiều quái sự, nhưng hiện tại, Diêu Vũ vẫn có chút nhìn không thấu nam tử trung niên đó tại sao lại chết.
“Năng lực gϊếŧ người của lão giả đó là tiếp xúc với cái bóng. Vừa rồi, trong giây phút cái bóng của nam tử trung niên bị đụng tới, quỷ linh của lão liền đã tiến vào trong cái bóng đó, cưỡng ép đem nó chiếm đoạt.”
“Bị lệ quỷ chiếm đoạt cái bóng, nam tử đó chết là điều hiển nhiên rồi. Nhất là từ âm khí ba động vừa rồi tới xem, quỷ linh của lão chí ít cũng đã đạt tới hồng y.” Tựa như nhìn ra nghi hoặc của Diêu Vũ, lúc này, Mặc Phong đã thấp giọng xì xầm, giải thích cho y hiểu.
Lúc này, sau khi gϊếŧ chết trung niên nhân, lão giả cũng không hề ngừng bước, lập tức nhanh chân đi tới trước hộp gỗ, hơi cúi người, đưa tay muốn đem nắp hộp mở ra.
Chỉ là, cũng vào thời khắc lão chạm tới chốt khóa của nắp hộp, tựa như đụng phải cơ quan gì, từ bên trong khe hở của hộp gỗ lại đột ngột bắn ra hai luồng hắc khí tựa như hai sợi tơ mảnh, xuyên thủng tròng mắt lão.
Vốn, lão giả là linh sư, vũ khí bình thường sẽ không thể đả thương. Nhưng cũng không biết hắc khí vừa bắn ra kia là gì, không những có thể làm tổn thương lão, mà còn khiến lão đau đến chết đi sống lại, không thể tự hồi phục.
Chỉ là, không hổ là nhân vật hung ác, dù cho hai mắt đã máu thịt mơ hồ, như bị lợi khí xoắn nát, lão giả vẫn cố vươn tay, từ trong ba lô lục lọi ra một bình sứ cao khoảng nửa gang tay, có lẽ là vật phẩm chữa thương.
Thế nhưng, vẫn chưa để lão đem nắp bình sứ mở ra, bỗng dưng, từ đằng xa, một cây chủy thủ đã không hề báo trước phóng tới, tựa như mũi tên, vô cùng chuẩn xác đóng xuyên qua mi tâm của lão, đem lão ghim ở trên đất.
Thời khắc này, lão giả đã giống như chết máy, triệt để không còn động đậy. Giữa mi tâm, nơi bị chủy thủ ghim chặt đang có từng sợi khói đen bốc ra, tựa như bị lưu toan ăn mòn. Nhưng quỷ dị ở chỗ, lại không có một chút máu nào chảy ra.
( Lưu toan : A-xít sun-phu-rích)
Bị dị biến phát sinh liên hoàn này làm cho có chút trở tay không kịp, đỉnh đầu Diêu Vũ liền không khỏi dâng lên mấy dấu chấm hỏi to đùng. Chẳng lẽ…đây chính là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau trong truyền thuyết?
Khoan đã, không đúng, quỷ linh của lão giả không phải là A cấp hay sao? Dù cho hai mắt của lão đã bị thương từ trước đi nữa, nhưng tại sao lại có thể dễ dàng bị miểu sát như vậy được?
Trừ phi, thanh chủy thủ này…
Không chú ý thì thôi, này vừa chú ý, Diêu Vũ liền không khỏi ngây dại. Bởi vì càng nhìn, y liền càng có cảm giác quen mắt. Đây chẳng phải chính là thanh chủy thủ y dùng để gϊếŧ chết Trịnh Khai Minh, sau đó làm mất hay sao?
Chỉ là, ngay khi Diêu Vũ chuẩn bị tiến lên trước một bước để kiểm chứng, thì bỗng dưng, ở bên cạnh thi thể của lão giả liền đã vô thanh vô tức xuất hiện thân ảnh của một người.
Đối phương mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trên cổ thắt cà vạt trắng xanh, ngăn nắp, thanh tân. Dưới chân lại mang một đôi giày thể thao màu trắng, sau lưng đeo ba lô cùng kiểu với ba lô mà y thường mang.
Mái tóc của đối phương cắt tỉa vô cùng gọn gàng, dài chưa đến mép tai. Gương mặt rất đỗi đẹp trai, chí ít là thắng qua Diêu Vũ vô số lần, ngồi tên lửa cũng đuổi không kịp cái loại kia.
Đặc biệt, đối phương còn có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, thuộc về dạng chỉ nhìn một lần liền sẽ không quên được. Từ trên xuống dưới đều lộ ra một cỗ khí chất tự tin, sáng chói. Tựa như đứng ở đâu cũng có thể trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Ở trong Linh Vực thời gian dài, đã rất lâu mới có thể nhìn thấy tạo hình hiện đại này, Diêu Vũ nhất thời liền nhìn đến ngây ngẩn cả người. Đồng thời, đoàn ký ức mơ hồ kia, cư nhiên lại đang mách bảo cho y biết, trước kia, y đã từng gặp qua thanh niên này…
Tựa như…là ở trên áp phích? Không đúng, là trên ti vi… Nói chung là hiện tại y không thể nhớ ra được cụ thể là đã thấy đối phương ở đâu. Nhưng từ ngoại hình chói lóa kia, không khó để tưởng, đối phương chắc chắn là minh tinh nổi tiếng.
Diêu Vũ vốn là một người rất tự ti. Hiện tại, đứng trước thanh niên soái khí dường này, y lại càng cảm thấy, chính mình chẳng khác gì con đom đóm nhỏ bé dưới mặt trời ban trưa.
Theo bản năng, y liền rũ mắt nhìn về phía cái bóng của mình, trong lòng có chút thấp thỏm : Liệu bọn họ có thể xem trọng kẻ này hay không?
Dù sao, thứ y có, người ta đều có. Hơn nữa, người ta còn có khí chất hơn y vô số lần, đẹp đến vô thực…
Nhưng sự thật chứng minh, Diêu Vũ lại suy nghĩ lung tung rồi, lúc này, ba nam nhân trong cái bóng của y đều lộ ra vẻ không quá hứng thú với thanh niên. Thậm chí, Vệ Tử Khâm còn dành trước, nhỏ giọng nhắc nhở y.
“Cẩn thận một chút, kẻ này có chút nguy hiểm.”
Nguy hiểm?
Để một vị hung thần cho rằng là nguy hiểm, như vậy…
Không biết trong lòng Diêu Vũ đang nghĩ gì, thanh niên rõ ràng đã sớm phát hiện ra y. Thế nhưng, có lẽ vì hứng thú đối với ‘lễ vật đặc biệt’ lớn hơn, nên cậu ta cũng chỉ liếc xéo y một chút liền đã bước tới, không chút sợ hãi đem nắp hộp gỗ mở ra.
Dù sao, ám khí đều đã sớm bị lão nhân kia chắn hết cả rồi.
Nhìn thanh niên mở ra hộp gỗ, Diêu Vũ cũng không hề động, chỉ yên lặng đứng nhìn. Một phần là vì lời nói của Vệ Tử Khâm khi nãy, một phần lại là vì, trong lòng của y đã có chút ngờ tới…
Dù sao, trong cả Linh Vực này, không có ai đã từng nhận được phần thưởng của chủ thần nhiều bằng y.
Trong cảm giác của y, chủ thần chỉ xem người chơi là công cụ giải trí, từ lời nói cũng như cơ quan trên hộp gỗ cũng đã có thể nhìn ra.
Vừa rồi, chủ thần nói : người đến trước sẽ có cơ hội nhận được lễ vật. Kết quả là, người đến trước thật sự sẽ có được cơ hội, nhưng lấy được hay không, lại toàn bộ nhờ vào bản sự.
Như vậy, ‘lễ vật đặc biệt’ mà nó nói tới, thật sự chính là lễ vật mà tất cả bọn họ đang nghĩ sao?
Chủ thần sẽ tốt như vậy, vô cớ đem thứ tốt cho bọn họ?
**Chủ thần said :“Cuộc sống gian nan, có một số chuyện không nên vạch trần.”
**Chương này tới hơn 1k4 chữ luôn rồi này…
Thế nhưng, ngoài ý liệu chính là, đối diện với hình ảnh kinh khủng vừa rồi, lão giả lại không chút nào e sợ. Trái lại, chỉ bình chân như vại đạp lên cái bóng của nam tử.
Ngay sau đó, một màn kinh người liền hiện ra, đối phương thậm chí còn chưa kịp lấy lại tinh thần, thì sắc mặt trong nháy mắt liền đã chuyển trắng, ngay cả một lời trăn trối cũng đều không kịp nói ra, đã trực tiếp đoạn tuyệt sinh cơ.
Mặc dù đã từng nhìn thấy rất nhiều quái sự, nhưng hiện tại, Diêu Vũ vẫn có chút nhìn không thấu nam tử trung niên đó tại sao lại chết.
“Năng lực gϊếŧ người của lão giả đó là tiếp xúc với cái bóng. Vừa rồi, trong giây phút cái bóng của nam tử trung niên bị đụng tới, quỷ linh của lão liền đã tiến vào trong cái bóng đó, cưỡng ép đem nó chiếm đoạt.”
“Bị lệ quỷ chiếm đoạt cái bóng, nam tử đó chết là điều hiển nhiên rồi. Nhất là từ âm khí ba động vừa rồi tới xem, quỷ linh của lão chí ít cũng đã đạt tới hồng y.” Tựa như nhìn ra nghi hoặc của Diêu Vũ, lúc này, Mặc Phong đã thấp giọng xì xầm, giải thích cho y hiểu.
Lúc này, sau khi gϊếŧ chết trung niên nhân, lão giả cũng không hề ngừng bước, lập tức nhanh chân đi tới trước hộp gỗ, hơi cúi người, đưa tay muốn đem nắp hộp mở ra.
Chỉ là, cũng vào thời khắc lão chạm tới chốt khóa của nắp hộp, tựa như đụng phải cơ quan gì, từ bên trong khe hở của hộp gỗ lại đột ngột bắn ra hai luồng hắc khí tựa như hai sợi tơ mảnh, xuyên thủng tròng mắt lão.
Vốn, lão giả là linh sư, vũ khí bình thường sẽ không thể đả thương. Nhưng cũng không biết hắc khí vừa bắn ra kia là gì, không những có thể làm tổn thương lão, mà còn khiến lão đau đến chết đi sống lại, không thể tự hồi phục.
Chỉ là, không hổ là nhân vật hung ác, dù cho hai mắt đã máu thịt mơ hồ, như bị lợi khí xoắn nát, lão giả vẫn cố vươn tay, từ trong ba lô lục lọi ra một bình sứ cao khoảng nửa gang tay, có lẽ là vật phẩm chữa thương.
Thế nhưng, vẫn chưa để lão đem nắp bình sứ mở ra, bỗng dưng, từ đằng xa, một cây chủy thủ đã không hề báo trước phóng tới, tựa như mũi tên, vô cùng chuẩn xác đóng xuyên qua mi tâm của lão, đem lão ghim ở trên đất.
Thời khắc này, lão giả đã giống như chết máy, triệt để không còn động đậy. Giữa mi tâm, nơi bị chủy thủ ghim chặt đang có từng sợi khói đen bốc ra, tựa như bị lưu toan ăn mòn. Nhưng quỷ dị ở chỗ, lại không có một chút máu nào chảy ra.
( Lưu toan : A-xít sun-phu-rích)
Bị dị biến phát sinh liên hoàn này làm cho có chút trở tay không kịp, đỉnh đầu Diêu Vũ liền không khỏi dâng lên mấy dấu chấm hỏi to đùng. Chẳng lẽ…đây chính là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau trong truyền thuyết?
Khoan đã, không đúng, quỷ linh của lão giả không phải là A cấp hay sao? Dù cho hai mắt của lão đã bị thương từ trước đi nữa, nhưng tại sao lại có thể dễ dàng bị miểu sát như vậy được?
Trừ phi, thanh chủy thủ này…
Không chú ý thì thôi, này vừa chú ý, Diêu Vũ liền không khỏi ngây dại. Bởi vì càng nhìn, y liền càng có cảm giác quen mắt. Đây chẳng phải chính là thanh chủy thủ y dùng để gϊếŧ chết Trịnh Khai Minh, sau đó làm mất hay sao?
Chỉ là, ngay khi Diêu Vũ chuẩn bị tiến lên trước một bước để kiểm chứng, thì bỗng dưng, ở bên cạnh thi thể của lão giả liền đã vô thanh vô tức xuất hiện thân ảnh của một người.
Đối phương mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, trên cổ thắt cà vạt trắng xanh, ngăn nắp, thanh tân. Dưới chân lại mang một đôi giày thể thao màu trắng, sau lưng đeo ba lô cùng kiểu với ba lô mà y thường mang.
Mái tóc của đối phương cắt tỉa vô cùng gọn gàng, dài chưa đến mép tai. Gương mặt rất đỗi đẹp trai, chí ít là thắng qua Diêu Vũ vô số lần, ngồi tên lửa cũng đuổi không kịp cái loại kia.
Đặc biệt, đối phương còn có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, thuộc về dạng chỉ nhìn một lần liền sẽ không quên được. Từ trên xuống dưới đều lộ ra một cỗ khí chất tự tin, sáng chói. Tựa như đứng ở đâu cũng có thể trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Ở trong Linh Vực thời gian dài, đã rất lâu mới có thể nhìn thấy tạo hình hiện đại này, Diêu Vũ nhất thời liền nhìn đến ngây ngẩn cả người. Đồng thời, đoàn ký ức mơ hồ kia, cư nhiên lại đang mách bảo cho y biết, trước kia, y đã từng gặp qua thanh niên này…
Tựa như…là ở trên áp phích? Không đúng, là trên ti vi… Nói chung là hiện tại y không thể nhớ ra được cụ thể là đã thấy đối phương ở đâu. Nhưng từ ngoại hình chói lóa kia, không khó để tưởng, đối phương chắc chắn là minh tinh nổi tiếng.
Diêu Vũ vốn là một người rất tự ti. Hiện tại, đứng trước thanh niên soái khí dường này, y lại càng cảm thấy, chính mình chẳng khác gì con đom đóm nhỏ bé dưới mặt trời ban trưa.
Theo bản năng, y liền rũ mắt nhìn về phía cái bóng của mình, trong lòng có chút thấp thỏm : Liệu bọn họ có thể xem trọng kẻ này hay không?
Dù sao, thứ y có, người ta đều có. Hơn nữa, người ta còn có khí chất hơn y vô số lần, đẹp đến vô thực…
Nhưng sự thật chứng minh, Diêu Vũ lại suy nghĩ lung tung rồi, lúc này, ba nam nhân trong cái bóng của y đều lộ ra vẻ không quá hứng thú với thanh niên. Thậm chí, Vệ Tử Khâm còn dành trước, nhỏ giọng nhắc nhở y.
“Cẩn thận một chút, kẻ này có chút nguy hiểm.”
Nguy hiểm?
Để một vị hung thần cho rằng là nguy hiểm, như vậy…
Không biết trong lòng Diêu Vũ đang nghĩ gì, thanh niên rõ ràng đã sớm phát hiện ra y. Thế nhưng, có lẽ vì hứng thú đối với ‘lễ vật đặc biệt’ lớn hơn, nên cậu ta cũng chỉ liếc xéo y một chút liền đã bước tới, không chút sợ hãi đem nắp hộp gỗ mở ra.
Dù sao, ám khí đều đã sớm bị lão nhân kia chắn hết cả rồi.
Nhìn thanh niên mở ra hộp gỗ, Diêu Vũ cũng không hề động, chỉ yên lặng đứng nhìn. Một phần là vì lời nói của Vệ Tử Khâm khi nãy, một phần lại là vì, trong lòng của y đã có chút ngờ tới…
Dù sao, trong cả Linh Vực này, không có ai đã từng nhận được phần thưởng của chủ thần nhiều bằng y.
Trong cảm giác của y, chủ thần chỉ xem người chơi là công cụ giải trí, từ lời nói cũng như cơ quan trên hộp gỗ cũng đã có thể nhìn ra.
Vừa rồi, chủ thần nói : người đến trước sẽ có cơ hội nhận được lễ vật. Kết quả là, người đến trước thật sự sẽ có được cơ hội, nhưng lấy được hay không, lại toàn bộ nhờ vào bản sự.
Như vậy, ‘lễ vật đặc biệt’ mà nó nói tới, thật sự chính là lễ vật mà tất cả bọn họ đang nghĩ sao?
Chủ thần sẽ tốt như vậy, vô cớ đem thứ tốt cho bọn họ?
**Chủ thần said :“Cuộc sống gian nan, có một số chuyện không nên vạch trần.”
**Chương này tới hơn 1k4 chữ luôn rồi này…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.