Chương 48: Phim Truyền Hình Cũng Không Dám Quay Như Vậy.
Tiểu Khả Liên
28/04/2021
Cảm thấy cứ kéo dài thời gian như vậy cũng không phải là cách, sẽ chỉ khiến bản thân càng ngày càng nguy hiểm. Vì vậy, Diêu Vũ liền liếc mắt, nói lảng sang chuyện khác :"Đúng rồi...công tử, ngươi ăn mặc như vậy,
không cảm thấy nóng à?"
"Nóng?" Nghe thấy câu hỏi của y, khóe môi của quỷ con hát liền hàm chứa ý cười.
Lúc này, Diêu Vũ mới chợt nhận ra, câu hỏi của bản thân có bao nhiêu khờ khạo.
Quỷ cũng không phải là người, làm gì biết phân biệt nóng lạnh chứ?
Nhưng làm Diêu Vũ hãi nhiên hơn chính là, nam nhân thế mà không chỉ không trêu chọc y. Trái lại, còn mỉm cười, thuận theo lời y nói :"Ừ, quả thật là có hơi nóng. Nếu không, Tiểu Ngư nhi vào giúp ta tắm đi?"
"Đến lúc đó, ngàn vạn không được bị bộ dạng chân thật của ta dọa sợ nha."
Nghe lời này của quỷ con hát, trí tưởng tượng của Diêu Vũ liền bắt đầu bay xa. Không khống chế được suy diễn ra một vài hình ảnh liên quan đến chân thân sau khi bỏ xuống phấn trang của quỷ con hát.
Có thể hay không...trên mặt có một cái lỗ thủng? Dù sao, hắn nói trước đó bản thân đã từng bị súng bắn trúng.
Hay là...mặt xanh nanh vàng? Hai mắt trợn lồi, đầu lưỡi dài hơn một tấc?
Càng nghĩ càng kinh khủng, Diêu Vũ liền cười khan, xua tay :"Không cần...công tử chỉ cần thay y phục là được rồi, không cần tắm cũng không sao, dù sao, trên người công tử đã rất thơm..."
Biết được cái tên này có tính tự luyến, nên Diêu Vũ rất dễ dàng liền có thể làm đối phương cảm thấy vui sướng.
"Vậy được, nếu Tiểu Ngư nhi đã không ngại nhìn thấy gương mặt thật của ta. Như vậy, ta cũng liền không khách sáo nữa. Ngồi ở đây chờ ta, ta vào trong rửa mặt, thay y phục, liền sẽ trở về ngay thôi."
"Chỉ là...ta vẫn sợ chính mình sẽ vô ý, đem ngươi dọa chết khiếp."
Đối với câu cuối của quỷ con hát, Diêu Vũ cũng không để trong lòng, chỉ cho rằng đối phương đang cố tình hù doạ y.
Sợ chết khiếp? Ha hả, nhìn thấy 'Tiểu Hắc' nhà hắn y vẫn còn chưa bị dọa sợ vỡ mật, chẳng lẽ hắn thoạt nhìn còn có thể đáng sợ hơn 'Tiểu Hắc' không bằng.
Trừ phi, tháo phấn trang rồi, hắn có thể biến thành hung thần.
Nhưng Diêu Vũ cảm thấy, loại chuyện này so với heo mẹ biết leo cây thì còn phải khó tin hơn. Làm sao có thể được chứ?
Như Diêu Vũ mong muốn, quỷ con hát giống như là muốn thay y phục ngay tại chỗ này.
Cũng may, ở giữa phòng có một tấm bình phong rất lớn, thêu hình bách hoa yến, có thể đem khung cảnh phía sau che đậy một phần nào. Cho nên, cũng không sợ bị nhìn lén.
"Đừng đi lung tung." Nhẹ giọng căn dặn, quỷ con hát liền đứng dậy, đi vào phía sau bình phong. Ngay tức khắc, trên bình phong liền lờ mờ hiện ra bóng hình của hắn.
Hắn giống như đi tới trong góc phòng, đem mão phượng nặng nề trên đỉnh đầu lấy xuống, đặt lên trên bàn. Sau đó, dưới tiếng tim đập liên hồi của Diêu Vũ, bàn tay thon thả liền chậm rãi cởi áo ngoài của hí phục ra...
Treo lên trên bình phong!
Hai mắt sáng quắc di động theo hí phục, Diêu Vũ kém chút liền bị niềm vui ngoài ý muốn này làm mê choáng.
Ban đầu, y chỉ dự định để hắn cởi hí phục ra đặt ở sau bình phong, một lát bản thân lại tìm cách lén lút chui vào.
Nhưng không ngờ, cơ hội này lại đến nhanh như vậy!
Nhìn hí phục gần trong tầm tay, Diêu Vũ cũng không dám vọng động, đè nén xuống cảm xúc đang ngo ngoe rụt rịt của mình, chờ đợi đối phương xoay lưng rời đi.
Đồng thời, để tránh ánh mắt của chính mình làm đối phương phát giác, y liền lập tức dời mắt. Lúc này, mới có thể chuyên tâm đánh giá nội bộ gian phòng.
Lúc đầu, Diêu Vũ vốn cho rằng, những bức tranh thi họa treo trên tường, là đồ vật mà thái tử tặng để lấy lòng quỷ con hát.
Nhưng theo quan sát hồi lâu, Diêu Vũ lại phát hiện ra rất nhiều điểm không đúng.
Nếu muốn tặng mỹ nhân danh họa, thái tử vốn là nên chọn tác phẩm từ nhiều người khác nhau nha. Thế nhưng, những bức thi họa treo trên tường này, từ kiểu chữ, hoặc là nét vẽ, rõ ràng đều là xuất xứ từ một người.
Hơn nữa, còn không có dấu mộc riêng, rõ ràng không phải là vật phẩm đấu giá, buôn bán. Mà lại càng giống như là...vẽ tặng?
Nhưng ai lại rảnh rỗi đến như vậy, đi viết chữ vẽ tranh tặng cho quỷ con hát chứ? Chẳng lẽ là thái tử? Hay là khách nhân nào khác cũng ưa thích đối phương lúc sinh thời?
Chỉ là, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, theo chăm chú nhìn kĩ vào góc của bức tranh, Diêu Vũ phát hiện, bản thân giống như đã biết được thứ gì không nên biết rồi...
'Trác trạng nguyên chi bút'
'Trác trạng nguyên chi bút'
Gần như mỗi một bức tranh, đều có một chữ ký nho nhỏ thế này.
Trái tim phanh phanh nhảy lên, Diêu Vũ liền có chút cứng đờ, len lén liếc mắt nhìn về cái bóng của mình. Nhưng rất tiếc, cái gì cũng không nhìn ra.
Cái kia...Trác trạng nguyên này, cùng Trác trạng nguyên mà y nghĩ tới, có phải là cùng một người hay không?
Vừa liên tưởng, vô số chi tiết đáng nghi, lúc này lại bắt đầu không khống chế được liên kết lại ở trong đầu Diêu Vũ.
Không được ở trong hí tràng lấy ra hỷ nến...
Trác Thiên Hạo sống chết không chịu cưới công chúa...
Quỷ con hát sống chết không chịu ủy thân cho thái tử...
Cmn, đừng nói cẩu huyết như vậy, quỷ con hát và quỷ tân lang có gian tình với nhau nha!!!
Phim truyền hình cũng không dám quay như vậy đâu.
"Nóng?" Nghe thấy câu hỏi của y, khóe môi của quỷ con hát liền hàm chứa ý cười.
Lúc này, Diêu Vũ mới chợt nhận ra, câu hỏi của bản thân có bao nhiêu khờ khạo.
Quỷ cũng không phải là người, làm gì biết phân biệt nóng lạnh chứ?
Nhưng làm Diêu Vũ hãi nhiên hơn chính là, nam nhân thế mà không chỉ không trêu chọc y. Trái lại, còn mỉm cười, thuận theo lời y nói :"Ừ, quả thật là có hơi nóng. Nếu không, Tiểu Ngư nhi vào giúp ta tắm đi?"
"Đến lúc đó, ngàn vạn không được bị bộ dạng chân thật của ta dọa sợ nha."
Nghe lời này của quỷ con hát, trí tưởng tượng của Diêu Vũ liền bắt đầu bay xa. Không khống chế được suy diễn ra một vài hình ảnh liên quan đến chân thân sau khi bỏ xuống phấn trang của quỷ con hát.
Có thể hay không...trên mặt có một cái lỗ thủng? Dù sao, hắn nói trước đó bản thân đã từng bị súng bắn trúng.
Hay là...mặt xanh nanh vàng? Hai mắt trợn lồi, đầu lưỡi dài hơn một tấc?
Càng nghĩ càng kinh khủng, Diêu Vũ liền cười khan, xua tay :"Không cần...công tử chỉ cần thay y phục là được rồi, không cần tắm cũng không sao, dù sao, trên người công tử đã rất thơm..."
Biết được cái tên này có tính tự luyến, nên Diêu Vũ rất dễ dàng liền có thể làm đối phương cảm thấy vui sướng.
"Vậy được, nếu Tiểu Ngư nhi đã không ngại nhìn thấy gương mặt thật của ta. Như vậy, ta cũng liền không khách sáo nữa. Ngồi ở đây chờ ta, ta vào trong rửa mặt, thay y phục, liền sẽ trở về ngay thôi."
"Chỉ là...ta vẫn sợ chính mình sẽ vô ý, đem ngươi dọa chết khiếp."
Đối với câu cuối của quỷ con hát, Diêu Vũ cũng không để trong lòng, chỉ cho rằng đối phương đang cố tình hù doạ y.
Sợ chết khiếp? Ha hả, nhìn thấy 'Tiểu Hắc' nhà hắn y vẫn còn chưa bị dọa sợ vỡ mật, chẳng lẽ hắn thoạt nhìn còn có thể đáng sợ hơn 'Tiểu Hắc' không bằng.
Trừ phi, tháo phấn trang rồi, hắn có thể biến thành hung thần.
Nhưng Diêu Vũ cảm thấy, loại chuyện này so với heo mẹ biết leo cây thì còn phải khó tin hơn. Làm sao có thể được chứ?
Như Diêu Vũ mong muốn, quỷ con hát giống như là muốn thay y phục ngay tại chỗ này.
Cũng may, ở giữa phòng có một tấm bình phong rất lớn, thêu hình bách hoa yến, có thể đem khung cảnh phía sau che đậy một phần nào. Cho nên, cũng không sợ bị nhìn lén.
"Đừng đi lung tung." Nhẹ giọng căn dặn, quỷ con hát liền đứng dậy, đi vào phía sau bình phong. Ngay tức khắc, trên bình phong liền lờ mờ hiện ra bóng hình của hắn.
Hắn giống như đi tới trong góc phòng, đem mão phượng nặng nề trên đỉnh đầu lấy xuống, đặt lên trên bàn. Sau đó, dưới tiếng tim đập liên hồi của Diêu Vũ, bàn tay thon thả liền chậm rãi cởi áo ngoài của hí phục ra...
Treo lên trên bình phong!
Hai mắt sáng quắc di động theo hí phục, Diêu Vũ kém chút liền bị niềm vui ngoài ý muốn này làm mê choáng.
Ban đầu, y chỉ dự định để hắn cởi hí phục ra đặt ở sau bình phong, một lát bản thân lại tìm cách lén lút chui vào.
Nhưng không ngờ, cơ hội này lại đến nhanh như vậy!
Nhìn hí phục gần trong tầm tay, Diêu Vũ cũng không dám vọng động, đè nén xuống cảm xúc đang ngo ngoe rụt rịt của mình, chờ đợi đối phương xoay lưng rời đi.
Đồng thời, để tránh ánh mắt của chính mình làm đối phương phát giác, y liền lập tức dời mắt. Lúc này, mới có thể chuyên tâm đánh giá nội bộ gian phòng.
Lúc đầu, Diêu Vũ vốn cho rằng, những bức tranh thi họa treo trên tường, là đồ vật mà thái tử tặng để lấy lòng quỷ con hát.
Nhưng theo quan sát hồi lâu, Diêu Vũ lại phát hiện ra rất nhiều điểm không đúng.
Nếu muốn tặng mỹ nhân danh họa, thái tử vốn là nên chọn tác phẩm từ nhiều người khác nhau nha. Thế nhưng, những bức thi họa treo trên tường này, từ kiểu chữ, hoặc là nét vẽ, rõ ràng đều là xuất xứ từ một người.
Hơn nữa, còn không có dấu mộc riêng, rõ ràng không phải là vật phẩm đấu giá, buôn bán. Mà lại càng giống như là...vẽ tặng?
Nhưng ai lại rảnh rỗi đến như vậy, đi viết chữ vẽ tranh tặng cho quỷ con hát chứ? Chẳng lẽ là thái tử? Hay là khách nhân nào khác cũng ưa thích đối phương lúc sinh thời?
Chỉ là, lòng hiếu kỳ hại chết mèo, theo chăm chú nhìn kĩ vào góc của bức tranh, Diêu Vũ phát hiện, bản thân giống như đã biết được thứ gì không nên biết rồi...
'Trác trạng nguyên chi bút'
'Trác trạng nguyên chi bút'
Gần như mỗi một bức tranh, đều có một chữ ký nho nhỏ thế này.
Trái tim phanh phanh nhảy lên, Diêu Vũ liền có chút cứng đờ, len lén liếc mắt nhìn về cái bóng của mình. Nhưng rất tiếc, cái gì cũng không nhìn ra.
Cái kia...Trác trạng nguyên này, cùng Trác trạng nguyên mà y nghĩ tới, có phải là cùng một người hay không?
Vừa liên tưởng, vô số chi tiết đáng nghi, lúc này lại bắt đầu không khống chế được liên kết lại ở trong đầu Diêu Vũ.
Không được ở trong hí tràng lấy ra hỷ nến...
Trác Thiên Hạo sống chết không chịu cưới công chúa...
Quỷ con hát sống chết không chịu ủy thân cho thái tử...
Cmn, đừng nói cẩu huyết như vậy, quỷ con hát và quỷ tân lang có gian tình với nhau nha!!!
Phim truyền hình cũng không dám quay như vậy đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.